Duy Ngã Độc Tôn - Chương 073 - 074
CHƯƠNG 73:
GIẾT MỘT TRẬN SẢNG KHOÁI
- Ta không nghe sai chứ? Các huynh đệ, hắn nói... nếu ta nói không thì sao?
Ha ha ha ha!
Võ giả học theo vẻ mặt lạnh lùng của Tần Lập khi nói chuyện, mặt đầy trào
phúng bĩu môi cười lạnh nói:
- Mẹ nó! Người trẻ tuổi, đừng lên mặt với ta. Ngươi nhìn lại bọn kém cỏi
các ngươi: một tên to con ngốc ngếch, mộ thằng mặt trắng nhìn được không dùng
được lại còn hai nữ nhân xấu xí vô cùng. Chậc chậc. Tổ hợp này, ta thực muốn
cười! Cũng không biết các ngươi làm thế nào đi tới nơi này. Nói không? Hậu quả
việc ngươi nói không chính là...
Võ giả nói xong, thân hình như tia chớp xông tới Tần Lập, hung hăng giơ tay
phải đập một quyền vào mặt Tần Lập. Tiếng gió vang lên, trên người võ giả này
nổi lên một tầng hào quang màu xanh đậm.
- Chết đi!
Đồng thời võ giả này nói ra chữ "chết", nắm tay to như cái bát đã
tới trước mặt Tần Lập.
Thậm chí Tần Lập đã cảm giác được luồng khí nóng rực trong không khí. Chiến
kỹ của võ giả này là hỏa thuộc tính.
- Bỉ ổi!
- Vô sỉ!
Bộ Vân Yên và Lãnh Dao không nghĩ tới người này nói đánh là đánh. Hơn nữa
thực lực của hắn nhìn qua không ngờ còn cao hơn A Hổ một ít. Cho nên bọn họ chỉ
có thể trơ mắt nhìn, tim đập mạnh. Lúc này căn bản bọn họ không kịp trách Tần
Lập vì sao trêu chọc những người này.
Ầm!
Trong không khí phát ra một tiếng nổ lớn, một luồng sóng khí nóng rực
"xoẹt" một cái khuếch tán ra bốn phía. Lãnh Dao đứng gần Tần Lập
nhất, một tay kéo Bộ Vân Yên nhanh chóng lùi về sau vài bước mới tránh bị luồng
sóng khí này làm bị thương.
Nhìn lại Tần Lập vẫn đứng tại chỗ, không
chút nhúc nhích. Mà tên võ giả kia thân hình bay ngược trở về, rơi vào đám đồng
bọn, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi ngất đi.
Tần Lập đứng ở đó, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn
nắm tay của mình. Mới vừa rồi, tring khoảnh khắc hai nắm tay chạm vào nhau, Tần
Lập cảm giác rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể giống như thủy triều theo
cánh tay mình điên cuồng tràn qua thân thể đối phương!
Trong nháy mắt này, trong đầu Tần Lập xuất
hiện một hình ảnh kì dị. Đó chính là hỉnh ảnh kinh mạch trong cơ thể đối
phương, ở đâu nguyên lực nhiều, ở đâu nguyên lực ít toàn bộ xuất hiện trong đầu
hắn.
Hơn nữa, ngay sau đó Tần Lập
"nhìn" thấy kinh mạch đối phương bị một chiêu quyền pháp trên chiến
kĩ Duy Ngã Độc Tôn phá lung tung. Kinh mạch vốn rõ ràng trong nháy mắt liền
loạn thành một đoàn.
Đám người đối phương lúc này kinh ngạc đứng
ngây tại chỗ. Bọn họ sở dĩ để mặc đồng bạn đến khiêu khích đó là bởi vì người
này thực lực đạt tới Huyền cấp bậc tám!
Đó là cao thủ đối mặt với một thanh niên
dáng người thấp bé chưa đến hai mươi tuổi không ngờ không địch lại đối phương.
Càng làm cho bọn họ kinh sợ chính là, trên người Tần Lập không có bất kì hào
quang gì lóe lên.
Nguyên nhân tạo thành tình huống này chỉ có
hai. Một: hắn ngay cả Hoàng cấp cũng không đến. Hai: không dùng hết toàn lực.
Nói cách khác hắn thắng hết sức thoải mái.
Điều thứ nhất khảng định là không có khả
năng, vậy điều thứ hai... cũng không có khả năng! Võ giả bị thương này chính là
huyền cấp bậc tám, chiến kĩ tu luyện là chiến kĩ cao cấp hiếm có. Cho dù người
trẻ tuổi này có thực lực Huyền cấp bậc chín, cũng không đánh thắng hắn một cách
thoải mái như thế!
Ngay khi đám người này kinh nghi không biết
làm gì, lại nghe thấy câu nói của đối phương:
- Yếu vậy sao?
Tần Lập miệng than thở, trong lòng ngạc
nhiên vui mừng không thôi. Không nghĩ tới Tiên Thiên Tử Khí Quyết phối hợp với
chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn không ngờ lại có công hiệu như vậy.
Rốt cuộc là cái này công lao nhiều hơn, Tần Lập cũng không cần phải đi tìm
hiểu. Dù sao đều là bản lãnh của mình!
Nhưng không nghĩ rằng, lời than thở này của
Tần Lập hoàn toàn chọc giận mười mấy người đối phương.
- Tiểu tử muốn chết!
- Mẹ nó, quá ngông cuồng!
- Các huynh đệ, làm thịt hắn!
- Giết hết!
Một loạt tiếng động binh khí ra khỏi vỏ.
Mười người còn lại của đối phương toàn bộ rút vũ khí, vẻ mặt phẫn nộ xúm lại
chỗ Tần Lập.
Đám võ giả hoàng gia đứng thủ hộ ở cửa sơn
cốc nhìn ra hướng này vài lần, không có bất kì hành động gì. Nhiệm vụ của bọn
họ chính là không cho bất kì ai đi vào từ nơi này, mặt khác đánh nhau sống chết
cũng không quan hệ tới bọn họ.
A Hổ cầm trong tay Đại Khảm Đao, khí thế
toàn thân tăng tới đỉnh, gào lên một tiếng:
- Ai dám đả thương huynh đệ ta, lão tử liều
mạng với hắn!
- Ngươi bảo vệ hai người bọn họ cho tốt là
được!
Thanh âm Tần Lập nghe có chút lạnh như
băng, không ôn hòa như bình thường.
A Hổ nao nao, vừa định lên tiếng thì thấy
thân hình Tần Lập hóa thành một bóng mờ. kiếm trong tay hắn đã ra khỏi vỏ, xông
tới mười mấy người kia.
- Thực lực vi tôn? Giết sạch!
Trong miệng Tần Lập phát ra một câu hỏi
lạnh như băng, trong lòng càng không muốn lưu tình nữa. Ở thế giới này, khiêm
tốn chịu đựng chỉ có thể làm cho người ta dẫm đạp nhiều hơn! Mẫu thân Tần Hàn
Nguyệt mười ba năm từ một nữ nhân bình thường tu luyện đến cảnh giới Thiên cấp,
bởi vì có điều băn khoăn mà không dám lộ ra, cho nên ngay cả loại bại hoại cặn
bã như Ngô y sư đều sinh ra lòng gây rối. Mười ba năm bị Tần gia coi thường,
nếu không có đám hỏi với Thượng Quan gia còn sẽ bị tiếp tục coi thường, mãi cho
đến thời gian hạn định hai mươi năm sau trước khi lão cha của Tần Lập đến, đều
không có bất kì người nào chú ý tới mẹ con bọn họ! Nói đến cùng, còn không phải
bởi vì trên người mẹ con họ không có giá trị lợi dụng!
Tần Lập không có tư cách phê bình cách sống
của mẫu thân mình, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chọn cách sống như vậy!
Không chỉ là giết người sao! Ai sợ ai chứ!
Thân hình Tần Lập như hồ điệp xuyên hoa
xông tới đám người đối phương, trên thân kiếm phát ra ngọn lửa lạnh màu tín,
chỉ cần đụng tới vũ khí của đối phương, bất kể cái gì đều bị chặt đứt. Hơn nữa
vận còn thừa lực tiếp tục chém về phía người đối phương!
Vài tiếng kêu thảm thiết kinh sợ tức thì
vang lên trong đám người kia. Ai cũng không nghĩ tới, lá gan người trẻ tuổi này
lại đến trình độ như vậy, không ngờ một người muốn đánh hơn mười người bọn họ!
Xoát! Xoát! Xoát!
Vài đạo kiếm khí màu tím cắt qua yết hầu
của mấy kẻ địch, hộ thể cương khí kiểu gì cũng đều không có hiệu quả. Chỉ thấy
một đạo tơ máu cắt ngang trên cổ mình, sau khi kiếm khí Tần Lập chém qua, những
người vừa định kêu to lại phát hiện ra mình không kêu thành tiếng. Lúc này mới
bỗng nhiên cảm giác được một cỗ đau đớn kịch liệt, bọn họ há to miệng, con mắt
gần như lòi ra khỏi hốc mắt. Sợ hãi cùng khẩn trương khiến cơ thể bọn họ căng
thẳng. Từng luồng máu tươi từ trong cổ những người này trong giây lát phọt ra!
Phịch, phịch... toàn bộ họ té ngã trên đất,
lúc này trong mắt bọn họ chỉ còn có một loại thần sắc: Hối hận!
- A!
Những người còn sống sót, trơ mắt nhìn đồng
bạn mình trong nháy mắt đã chết hơn nữa. Tất cả đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ
đến cực điểm, phản ứng thứ hai đó là chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai cái chân,
cùng bỏ chạy
Cái gì nghĩa khí, cái gì tình cảm huynh đệ,
cái gì nhiệt huyết... giờ khắc này đều biến con mẹ nó đi. Đụng tới kẻ địch
khủng bố như vậy không chạy trối chết chính là thằng ngu!
Nhưng, trốn... lại dễ dàng như vậy sao?
Thân hình Tần Lập như quỷ mị đuổi thao một
võ giả. Quanh thân võ giả này bùng lên màu xanh, tập trung toàn bộ nguyên lực
lên lưng mình, hình thành một tầng cương khí hộ thể rất dày!
- Không có khí phách!" Tần Lập cười
lạnh một tiếng trong lòng, người đang trong không trung hung hăng đá một cước
vào giữa lưng võ giả này. "Phịch" một tiếng, võ giả này miệng phun
đầy máu tươi. Một cước này vừa lúc đá lên tử huyệt sau lưng hắn, hộ thể cương
khí cũng bị đá tan, lúc này ngã xuống đất mà chết.
Ở trong mắt A Hổ, thân hình Tần Lập quả
thực giống như sương khói, căn bản không thấy rõ ở nơi nào! Võ giả Huyền cấp
như A Hổ còn như vậy càng không nói đến Lãnh Dao và Bộ Vân Yên nữa!
Ngay cả đám võ giả Huyền cấp của hoàng gia
vẻ mặt đều rung động nhìn cảnh tượng bên này, miệng há hốc. Đám chiến sĩ thiết
huyết dày dạn kinh nghiệm này, trong lòng lúc này không hẹn mà cùng có một ý
niệm dâng lên trong đầu: May mắm là vừa rồi không xảy ra xung đột với đám võ
giả kia. Xem ra câu bệ hạ từng nói quả nhiên là đúng. Dân gian... tàng long
ngọa hổ!
Đến cuối cùng, khi thân hình Tần Lập dừng
lại, trên thanh bảo kiếm trong tay lóe ra hàn quang, không dính một chút vết
máu nào. Trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang!
Trên người Tần Lập thì sạch sẽ, chỉ là một
thân sát khí như thế làm cho người ta thậm chí không dám nhìn lâu vào hắn. Tần
Lập chậm rãi đi về hướng võ giả lúc trước bị mình đấm một quyền chết ngất.
Lúc này, người này đã tỉnh lại. Nhìn cảnh
tượng xảy ra trước mắt giống như trong mộng, trong mắt hắn tất cả đều là không
dám tin và sợ hãi cực điểm.
- Đừng... đừng giết ta... đại gia... ta... ta sai rồi...
Nước mắt nước mũi từ trên mặt người này chảy xuống, cầu xin nói:
- Đừng giết ta. Ta... ta rất có tiền...
Phốc... một tiếng vang lên, một mùi thối truyền ra.
Mặt Tần Lập càng lạnh như băng, không nói một lời. Hắn xoay người, từ trên
mặt đất nhặt lên một thanh kiếm đối phương đã dùng, thản nhiên nhìn thoáng qua
võ giả đã đái ra quần này.
Tay vung lên, kiếm bắn ra đâm thủng trái tim đối phương. Tiếng van xin đầy
nịnh nọt lập tức biến mất.
Cảm nhận được đám võ giả đang đánh giá mình từ rất xa, Tần Lập lạnh lùng
liếc mắt nhìn qua.
Xoạt xoạt xoạt xoạt... một loạt tiếng binh khí ra khỏi vỏ. Có hơn nữa số
người không kìm lòng được rút đao kiếm cầm tay, cực kì đề phòng nhìn vào người
trẻ tuổi toàn thân sát khí xa xa.
Tần Lập bĩu môi, xoay người hướng về phía A Hổ nói:
- Chúng ta đi thôi.
CHƯƠNG 74: BẠCH HỒ?
A Hổ sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói:
- Tốt, chúng ta đi thôi...
Ánh mắt Bộ Vân Yên và Lãnh Dao nhìn về phía Tần Lập cũng có thêm một tia
kính sợ từ trước không có. Không có biện pháp, một thân sát khí này của Tần Lập
thật sự là quá nặng.
Giống như là lúc động vật gặp đồ tể đều kìm lòng không được sởn tóc gáy,
cảm giác được sợ hãi. Sát khí là thật sự tồn tại, chỉ là để cảm ứng của người
xa xa không linh mẫn bằng động vật. Nhưng mắt thấy Tần Lập nháy mắt ra tay,
giết mười mấy võ giả Huyền cấp, nếu nói không có chút sợ hãi trong lòng vậy căn
bản không có khả năng!
Không thấy đám võ giả hoàng gia ở phía xa sao, bị một cái liếc mắt của Tần
Lập liền sợ tới mức khẩn trương quá độ, thậm chí có người không khống chế được,
rút vũ khí ra.
Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên Tần Lập lộ ra toàn bộ thực lực từ
khi đến thế giới này. Từ khi tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, trong lòng Tần
Lập vẫn có một loại xúc động nhàn nhạt, muốn phát tiết, muốn giết người!
Ngay từ đầu còn không có cảm giác được cái gì, nhưng theo tu vi không ngừng
tăng lên, loại cảm giác này càng có xu thế mãnh liệt. Trong linh hồn dường như
lúc nào cũng có một loại tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn: giết, giết, giết!
Quả nhiên đã giết, thật sảng khoái!
Tần Lập đứng trên bè gỗ, cả người bỗng nhiên rùng mình một cái. Đột nhiên
nghĩ tới một chuyện đáng sợ: bất kì người nào tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập
Địa Duy Ngã Độc Tôn đều phải trải qua nỗi khổ Niết bàn, chịu nổi đau linh hồn
tổn thương. Đến cuối cùng linh hồn bị cắn nuốt sạch, thẳng đến khi tử vong
Mà ở trên người của mình lại xảy ra biến
dị. Sáu tháng trôi qua, mình không có Niết bàn. Về phần linh hồn tổn thương,
ngay từ khi tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, Tần Lập sớm biết trên người mình
sẽ không xảy ra tình huống đó.
Nhưng chiến kĩ này nếu được xưng là Thần
cấp, nếu dám đặt một cái tên kiêu ngạo hống hách như thế, thật sự không sinh ra
bất kì ảnh hưởng nào đối với mình sao?
Cho tới nay, trong lòng Tần Lập đều suy
nghĩ về vấn đề này. Cho tới hôm nay, cầm kiếm giết người, sau khi giết một hồi
sảng khoái rốt cục Tần Lập cảm giác được mình nhất định là bị ảnh hưởng nào đó.
Nếu không với tâm tính của mình, cho dù biết những người này đáng chết, nhiều
nhất cũng chỉ giết sạch toàn bộ mà không có bất kì cảm giác sảng khoái!
Sau khi giết người cảm thấy sảng khoái... đây
không phải là biến thái sao?
A Hổ khống chế bè gỗ lướt trên ao đầm, Tần Lập
đứng trầm tư. Bộ Vân Yên và Lãnh Dao cũng không nói, trong lúc nhất thời thật
là yên tĩnh.
Lúc này Tần Lập bỗng nhiên hồi phục tinh
thần lại, có chút tự giễu cười. Ảnh hưởng thì sao, không ảnh hưởng thì thế nào?
Kì thật nói đến cùng vẫn là mình có chút không tin vào chiến kĩ này. Sát khí
nặng cùng luật rừng ở thế giới này cũng không phải không có quan hệ. Nghĩ vậy,
Tần Lập rốt cục hiểu rõ, chỉ cần ta vẫn là ta vậy là được rồi!
Nhìn mọi người trầm mặc, Tần Lập cười nói:
- Sao thế? Các ngươi... không phải bị ta
dọa sợ đấy chứ?
Trên mặt Tần Lập lộ ra nụ cười, rõ ràng cảm
giác được tinh thần mấy người bọn họ buông lỏng.
Bộ Vân Yên thở phào một cái, vỗ vỗ bộ ngực
đầy đặn của mình, nói:
- Ngươi không nói lời nào, ta cũng không
biết nói gì cho phải. Vừa rồi ngươi... thật dọa người! Tuy nhiên đám cặn bã đó...
đáng chết! Dám nói lão nương là xấu xí. Hừ!
Tần Lập đầu đầy vạch đen, thầm nghĩ có lúc
nữ nhân quả thực không thể dùng lẽ thường để suy tính. Không ngờ lại vì nguyên
nhân đó mà cho rằng những người kia đáng chết. Đám võ giả thực lực không tầm
thường này, nếu dưới suối vàng biết được nhất định cảm giác được chết oan uổng.
A Hổ cẩn thận quan sát Tần Lập vài lần,
dùng sức chống cây gỗ dài trong tay, nói:
- Bộ dạng hiện tại của Tần huynh đệ, cùng
lúc vừa giết người xong chính là hai người! Vừa rồi trên người ngươi dường như
có một cỗ... à, không phải sát khí... nên nói thế nào nhỉ?
- Là khí phách!
Lãnh Dao cúi đầu, thản nhiên nói.
- Đúng, chính là khí phách!
A Hổ gật đầu.
Bộ Vân Yên cũng theo sau gật đầu như gà mổ
thóc:
- Đúng vậy, quả thực quá đẹp trai! Bễ nghễ
thiên hạ! Ngươi xem đám võ giả hoàng gia, bị Tần đệ đệ liếc mắt một cái liền bị
dọa thành như vậy...
- Duy Ngã Độc Tôn... Duy Ngã Độc Tôn... chẳng
lẽ đây là uy lực chân chính của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn sao?
Lãnh Dao thì thào trong miệng, bỗng nhiên
ánh mắt nhíu lại nhìn một hòn đảo nhỏ khoảng mười mấy thước cách đó không xa
nói:
- Đó là cái gì?
Sau một lùm cây màu đen không có lá, lộ ra
một vật gì đó màu trắng như tuyết, giống như có con động vật nhỏ nằm sấp ở đó.
- Ta đi xem.
Bộ Vân Yên thích động vật nhất trong mấy
người, thấy thứ màu trắng như tuyết kia, tình yêu trỗi dậy theo bản năng muốn
đi qua ôm trở về.
Nàng bị Tần Lập kéo lại, quát thấp một
tiếng:
- Ngươi không muốn sống sao!
Bộ Vân Yên lập tức rùng mình, trong giây
lát phục hồi tinh thần nhìn quanh bốn phía. Lúc này nàng mới nghĩ lại mà sợ,
hiểu được mình sai rồi, bĩu môi nói:
- Ngươi xem nó không nhúc nhích, lại gần
như vậy. Nếu có nguy hiểm không phải đã sớm xông lại đây rồi?
A Hổ thản nhiên nói:
- Tần huynh đệ làm rất đúng, Vân Yên muội
muội, lần này là ngươi không cẩn thận rồi. Chúng ta trước tới giờ vẫn chưa từng
tới nơi nguy hiểm như này, nhất định là phải cẩn thận một chút mới được. Có thể
bình yên qua vùng đầm lầy này, ta nghĩ đại bộ phận nguyên nhân vẫn là hai ngày
nay có rất nhiều người ở đây khiến cho một ít linh thú đều rời khỏi đây rồi.
Nếu không, vùng đầm lầy này chúng ta căn bản không thể vượt qua!
A Hổ nói xong, lòng còn sợ hãi quay đầu
nhìn lại những nơi đi qua. Bằng vào kinh nghiệm của hắn nhiều năm qua, mấy trăm
thước đường thủy này ít nhất từng có dấu vết sống của hai loại linh thú cường
đại sống trong nước.
Linh thú sống trong nước bản thân có thực
lực rất mạnh. Mà võ giả nhân loại đại đa số ở trong nước phát huy không được
một nửa năng lực lúc bình thường. Cho nên, tùy tiện một linh thú thực lực Huyền
cấp muốn tiêu diệt một võ giả nhân loại thực lực Huyền cấp quả thực không phải
mất nhiều công phu.
Hiện tại mắt thấy sắp vượt qua vùng đầm lầy
im lặng mà giấu diếm sát khí này, hắn cũng không muốn qua đó làm gì. Chỉ cần
nhanh chóng lên bờ, phía trước nguy cơ chồng chất, nào có tâm tư khác.
Lúc này, bè gỗ trôi qua tiểu đảo trôi nổi.
Bộ Vân Yên chưa từ bỏ ý định lại chỉ lên đó nói:
- Ôi chao! Các ngươi xem, nó bị thương rồi!
Thật đáng thương!
Tần Lập quay đầu nhìn, vui vẻ thầm nghĩ đây
không phải là hồ ly sao? Cả người đều là màu trắng? Bạch hồ?
Con vật đó không lớn, không đến một thước,
cuộn mình bên cạnh một lùm cây thưa thớt. Bộ lông dày màu trắng nhìn không sáng
bóng bao nhiêu, chân trước ở phía bọn Tần Lập Tần Lập còn dính một vệt máu lớn.
Cho dù mọi người đi qua cũng không khiến nó
ngẩng đầu nhìn một cái. Ánh mắt nó nửa khép nửa mở nằm ở đó không nhúc nhích.
- Chúng ta cứu nó đi, được không?
Bộ Vân Yên cũng biết yêu cầu này của mình
có chút quá đáng, chỉ nhỏ giọng cầu xin.
- Con vật này giống như không có lực công
kích gì. A Hổ đại ca. Ngươi từng gặp loài động vật này chưa?
Lãnh Dao bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ý tứ
trong lời nói rõ ràng bênh vực Bộ Vân Yên.
Nói đến lòng thương vô bờ thì không ai bằng
nữ nhân! Tần Lập đối với loại động vật nhỏ này không có cảm giác nguy hiểm quá
lớn. Tuy nhiên hắn thấy hai nàng không biết con vật này là hồ ly lại có chút
khó hiểu.
Lúc này lại thấy A Hổ lắc đầu không nói gì.
Thầm nghĩ không phải một con hồ ly sao, không ngờ đều không biết... thật là kì
quái!
A Hổ lúc này nói:
- Đại khái là động vật nhỏ chỉ có hồ Phượng
Hoàng này mới có. Động vật trên Thiên Nguyên Đại Lục các loài nhiều đếm không
hết, rất nhiều thứ ta chưa từng thấy qua. Con vật nhỏ này, ta cũng không thấy
trên tranh ảnh tư liệu linh thú, hẳn cũng không phải là linh thú. Tuy nhiên... chuyến
đi này của chúng ta có chút nguy hiểm, mang n không tốt!
Giọng Bộ Vân Yên nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta cứu nó một mạng là tốt rồi.
A Hổ nhìn quanh bốn phía, không cảm giác
được bất kì nguy hiểm gì cũng yên lòng, chống bè gỗ đến trước hòn đảo nhỏ trôi
nổi, ngừng lại. Bốn người đều lên đảo, hòn đảo không lớn lập tức lay động một
hồi, A Hổ nhanh chóng nhảy lại lên bè gỗ.
Tiểu bạch hồ cố gắng mở to mắt nhìn mọi người,
một đôi mắt màu lam nhạt không có sắc thái, tiếp theo liền nhắm mắt lại.
Bộ Vân Yên chậm rãi đi đến trước mặt con
bạch hồ này, mở miệng nói:
- Tiểu tử này, đừng sợ... tỉ tỉ là tới cứu
ngươi.
Cũng không biết là bị thương quá nặng hay
là nghe hiểu lời nói của Bộ Vân Yên, tiểu bạch hồ vẫn không nhúc nhích, mặc kệ
Bộ Vân Yên ngồi xuống kiểm tra thân thể nó.
- Ồ! Vết thương rất nặng!
Bộ Vân Yên không kìm nổi kinh hô một tiếng,
nâng chân trước tiểu bạch hồ lên, lộ ra cái bụng mềm mại máu thịt lẫn lộn. Máu màu
đen đã có chút đọng lại, một vết thương khủng bố không biết do cái gì gây nên,
thiếu chút nữa thì xé rách bụng con vật này.
Thật khó mà tưởng tượng bị thương nặng như
vậy còn chưa chết. Tần Lập nghĩ trong lòng, lại phát hiện khoảnh khắc Bộ Vân
Yên nâng chân trước con tiểu hồ ly lên, trong mắt con bạch hồ này dường như
hiện lên một chút xấu hổ và giận dữ. Tần Lập nháy mắt nhớ tới mẫu thân Tần Hàn
Nguyệt từng nói chuyện linh thú huyễn hóa thành người.
Ta nhìn nhầm sao... Tần Lập tự giễu một câu
trong lòng, sau đó nhìn Bộ Vân Yên lấy kim sang dược cùng nước sạch xử lí miệng
vết thương của con bạch hồ này.
- Vẫn không được. Nếu cứ để vậy nó sẽ chết!
Lãnh Dao nhẹ nhàng nói một câu, vẻ mặt có
chút ảm đạm.
Tần Lập nghĩ một chút, đi qua, nói:
- Để ta xem nào.
Sự tin tưởng của Bộ Vân Yên đối với Tần Lập
lúc này đã có chút mù quáng. Nhất là lúc này Tần Lập hình tượng hai mươi tuổi,
lại vừa chem giết một hồi. Cái gọi là mỹ nữ yêu anh hùng, yêu này kì thật càng
nhiều là sùng bái.
Tay Tần Lập cầm chân trước con bạch hồ. Lúc
này con vật bỗng mở mắt, răng nhanh sắc bén của nó mở ra, hướng tới Tần Lập gào
khẽ một tiếng.
Bốp!
Tần Lập vỗ đầu con bạch hồ một cái, mắng:
- Lão tử đang cứu người, đừng có không biết
tốt xấu!

