Duy Ngã Độc Tôn - Chương 121 - 122

CHƯƠNG 121:
CUỒNG LONG THẬP TAM THỨC

- Nếu Tần Lập này thật sự là kẻ ở thành
Hoàng Sa kia, vậy ngày hôm nay chắc chắc là ngày ngươi bỏ mạng!"

- Nếu ngươi không phải, vậy cứ cho ngươi
sống lâu hơn một chút, bản vương sẽ tuyệt không buông tha ngươi!

Triệu Tinh Hà căn bản không tin sẽ có sự
tình xảo hợp như vậy, làm thế nào hai người có cùng cái tên Tần Lập đều kết thù
với mình được. Hắn tình nguyện tin tưởng rằng không biết Tần Lập dùng biện pháp
gì, lấy được thân phận Đại Tề quốc.

Về phần khẩu âm, thủ hạ của hắn cũng có
người có thể nói được các loại khẩu âm các nơi khác!

Cho nên từ đáy lòng Triệu Tinh Hà, cho rằng
cái tên quý tộc Đại Tề quốc này nhất định chính là thằng con hoang thành Hoàng
Sa kia! Chỉ là không biết dùng phương pháp gì, thay đổi dung mạo, lại sửa đổi
được khẩu âm.

Nhưng một người dù có thay đổi thế nào đi
nữa, khí tức của ngươi, dao động nguyên lực trên người của ngươi, cũng không
cách nào thay đổi. Đối với cường giả chân chính mà nói, liếc mắt liền có thể
xem rõ!

Cho nên hắn tìm đại cung phụng thủ tịch
Hoàng gia Trần Diệc Hàn tới, vốn là Trần Diệc Hàn căn bản không muốn chen vào
loại chuyện này. Nhưng khi nghe đến thiếu niên kia mới mười sáu tuổi đã có thực
lực Địa cấp, Trần Diệc Hàn ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

Trên thực tế, võ giả có thể tu luyện đến
cảnh giới Thiên cấp, lúc còn trẻ tuổi người nào không phải là thiếu niên thiên
tài! Điểm ấy không cần hoài nghi, có thể tiến vào Địa cấp lúc mười sáu tuổi,
vậy thật sự có thể nói là thiên tài trong thiên tài!

Cho nên Trần Diệc Hàn mới nổi lòng yêu tài,
cũng có chút hiếu kỳ. Bởi Thái tử Điện hạ thề thốt một mực chắc chắn tiểu tử
này là thằng con hoang Tần gia thành Hoàng Sa, còn nói thằng con hoang Tần gia
kia chính là tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, muốn mình tự thân hỗ trợ dò
xét.

Chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc
Tôn, tự nhiên là Trần Diệc Hàn biết tới. Loại phương thức xuất chiêu đặc biệt
này, thủ đoạn công kích sắc bén đó, đều lưu lại cho hắn ấn tượng sâu đậm. Cho
nên nếu thật là thiếu niên này tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, vậy bị mình
áp bức nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Lúc này Trần Diệc Hàn cũng không ngờ tới, Tần
Lập này chính là người thanh niên mới hai mươi tuổi ở hồ Phượng Hoàng lúc
trước, dù là hắn nhớ rõ khí tức người thanh niên kia thì cũng không suy nghĩ
tới. Huống chi, mấy người võ giả thực lực quá yếu, làm sao để Trần Diệc Hàn ghi
nhớ trong lòng chứ?

Nếu lão biết, Tần Lập này chẳng những là kẻ
lấy đi nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu, càng là người duy nhất có lợi trong di tích
thượng cổ hồ Phượng Hoàng, vậy nhất định sẽ không bình tĩnh hòa nhã như bây
giờ. Sợ rằng ngay cả ý nghĩ nuốt sống Tần Lập cũng có nữa.

Đối với việc này Tần Lập biết rất rõ ràng,
trong lòng cũng thầm nhủ thật đúng là trùng hợp. Chẳng qua biểu hiện bên ngoài
thật nghiêm trang, xoay về phía Trần Diệc Hàn ôm quyền nói:

- Mời vị tiền bối này, xin hỏi ngài là?

- Tiểu tử Tần Lập. Ngươi có biết hôm nay
ngươi thật là vinh hạnh, ngươi có biết đứng ở trước mặt ngươi

Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ ở bên trong phòng
sang sảng cười nói:

- Đây chính là đại cung phụng Hoàng gia,
siêu cấp cường giả Thiên cấp bậc chín - Trần Diệc Hàn Trần lão tiền bối! Ngày
thường trẫm muốn mời ông ấy đi một chuyến cũng khó khăn nữa!

Triệu Nguyên Lễ nói rồi còn lướt qua Thái
tử Triệu Tinh Hà ở bên cạnh đang lạnh mắt, nói tiếp:

- Tần Lập! Ngươi cứ việc yên tâm lớn mật
thi triển là được. Trần tiền bối là thế ngoại cao nhân, tuyệt không khi dễ một
tiểu hài tử như ngươi đâu!

Trần Diệc Hàn nghe xong trên mặt không khỏi
lộ vẻ cười khổ, trong lòng nói mình thật là không thể đắc tội tiểu tử này được.
Còn chưa bắt đầu mà Hoàng Thượng đã che chở hắn như vậy, cũng không biết vì sao
Thái tử Điện hạ lại phát sinh xung đột với một thiếu niên có thiên phú có tiềm
năng như thế, thật sự là không sáng suốt mà!

Những đại thần trên triều trong lòng cũng
đều khẽ động, đối với Tần Lập cảm thấy vô cùng hâm mộ. Có thể được Hoàng Thượng
coi trọng như vậy, quả thật là một mảnh tiền đồ sáng sủa mà!

Về phần khó chịu giữa Thái tử với hắn, cái
đó không có gì đáng kể cả. Thái tử muốn đăng cơ thì ít nhất cũng phải hai ba
mươi năm sau! Mà hai ba mươi năm sau, cũng đủ cho người như Tần Lập có được một
thế lực cường đại rồi.

Nghĩ đến đó, không ít người cảm thấy Thái
tử kết thù với Tần Lập thật sự là quá mất lý trí. Dù ngay cả những người cùng
hệ với Thái tử, cũng đều cho là như vậy.

Trần Diệc Hàn mỉm cười nói với Tần Lập:

- Tiểu tử ngươi cứ yên tâm. Thi triển ra
toàn bộ thực lực của ngươi, cứ công kích lão phu là được!

Lời này nếu là nói ra từ miệng người khác,
thì là nói khoác mạnh miệng. Nhưng nói ra từ Trần Diệc Hàn, mọi người đều cảm
thấy theo lý là thế. Cường giả đã đặt nửa bước vào Phá Thiên cảnh, ở thế tục
nhân gian này quả thật đã đứng trên đỉnh cao!

Tần Lập mỉm cười:

- Trần tiền bối! Chiêu thức của tại hạ rất
uy mãnh, mời Trần tiền bối nên cẩn thận thì tốt hơn!

Nói xong, hắn chậm rãi rút từ bên hông ra
một thanh bảo kiếm tinh luyện. Thanh kiếm này cũng là mua ở Đế đô, không coi
như đặc biệt tốt lắm, chỉ là dùng để trang trí mặt tiền cửa hàng ngày thường mà
thôi. Theo cách Tần Lập nói, Ẩm Huyết Kiếm quá dễ bị n, dù sao loại thần binh
lợi khí này quá mức thưa thớt, đối với che giấu thân phận thật không có chỗ nào
tốt. Không tới thời khắc mấu chốt, Tần Lập sẽ tuyệt không vận dụng Ẩm Huyết
Kiếm.

Trần Diệc Hàn cười cười nói:

- Không sao cả, đến đây đi!

Tần Lập vung bảo kiếm trong tay, tinh khí
thần cả người lập tức trở nên khác biệt. Một cỗ khí tức sắc bén, chợt bộc phát
trên thân thể Tần Lập.

- Cuồng Long Thập Tam Thức, thức thứ nhất -
Nộ Long Xuất Thủy!

Theo Tần Lập chợt quát một tiếng, cổ tay
run lên, trong khoảng khắc phía trước trường kiếm bỗng ngưng kết ra một con
rồng nước gần như trong suốt! Một con rồng nước giương nanh múa vuốt, lân sừng
rõ ràng, cả một con rồng ngưng kết từ nước bay lượn trên không trung, dài chừng
ba thước, phóng như tia chớp đánh về phía Trần Diệc Hàn!

Chiến kỹ thuộc tính cao cấp!

Quá nửa võ giả ở đây, mắt đều sáng rực lên!

Triệu Thiên Thiên nhìn không chuyển mắt vào
thiếu niên tư thế oai hùng bùng nổ bên dưới, kinh ngạc hô:

- Oa! Chiến kỹ của hắn thật là đẹp quá!

Ánh mắt Triệu Tinh Hà tối sầm, tức giận
quát:

- Vậy có liên quan gì đến ngươi! Con gái
con lứa, cả ngày hô to gọi nhỏ, không biết ổn trọng một chút sao?

Triệu Thiên Thiên thè lưỡi, có chút ủy
khuất cong cong môi.

Triệu Nguyên Lễ nhìn lướt qua Triệu Tinh Hà
sắc mặt âm trầm, muốn nói gì đó, vẫn nhịn xuống. Dù sao là Thái tử một nước,
chung quy vẫn phải lưu lại mặt mũi cho hắn. Chỉ là đứa con trưởng này, dường
như càng ngày càng không nên thân.

Thấy Tần Lập thi triển ra chiêu này, Trần
Diệc Hàn cũng không nhịn được hơi kinh hãi, đồng thời hai ống tay áo hung hăng
quét qua, trong không khí truyền đến một tiếng nổ lớn.

Bùng!

Một cổ sóng khí hùng dũng trào ra từ ống
tay áo Trần Diệc Hàn, nghênh đón rồng nước từ Tần Lập phóng tới. Hai bên va
chạm vào nhau giữa không trung, phát ra một tiếng nổ ầm ầm!

Người Tần Lập liền lui về sau bịch bịch mấy
chục bước, mới miễn cưỡng đứng lại, sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Nhìn lại Trần
Diệc Hàn, thần sắc đạm nhạt đứng yên tại chỗ, vững như núi cao, không chút rung
động!

- Hay!

Đám đại thần vây xem tinh thần đều rung
lên, xem đến mức thật hăng say. Nguyên nhân rất đơn giản: chiến kỹ của Tần Lập
rất đặc biệt, cũng rất hấp dẫn người ta, còn thực lực cùng danh tiếng của Trần
Diệc Hàn cũng rất lớn. Hai người luận bàn với nhau, tự nhiên làm cho người ta
rất hứng thú.

Trong lòng Tần Lập có chút kinh ngạc, một
kích của hắn thi triển ra tám phần mười thực lực Địa cấp bậc bảy, nếu là võ giả
Thiên cấp bình thường thì đã sớm bị thương rồi. Ít nhất cũng không làm được dễ
dàng hời hợt như Trần Diệc Hàn được!

- Thiên cấp bậc chín, quả nhiên không phải
hạng người bình thường!

Trong lòng Tần Lập than thở một câu.

Ai cũng không biết, Trần Diệc Hàn đối diện
cũng không phải bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Thử một lần này, lão lập tức
có thể kết luận: chiến kỹ thiếu niên này tu luyện tuyệt không phải chiến kỹ Cửu
Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn. Tuy nhiên loại chiến kỹ này hắn cũng chưa từng
thấy qua! Vừa rồi cũng may là mình, nếu đổi thành võ giả Thiên cấp khác thực
lực hơi yếu một chút, chỉ sợ sẽ không tiếp đỡ nhẹ nhàng như vậy, thậm chí sẽ
còn bị đẩy ngã rất chật vật!

- Tiếp tục!

Tinh thần Trần Diệc Hàn lại càng thêm đầy
đủ hơn vừa rồi, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cũng pha thêm vài phần
thưởng thức.

Tần Lập cười cười, hét lớn một tiếng:

- Cuồng Long Thập Tam Thức, thức thứ hai -
Hỏa Long Rít Gào!

Kiếm hoa sắc bén rải khắp bầu trời, từng cỗ
hơi nóng đập vào mặt. Theo quỹ tích thanh kiếm trong tay Tần Lập, một con rồng
lửa dài hơn hai ba thước, to bằng cánh tay, cả thân tràn ngập lửa đỏ thiêu đốt
hừng hực đập về phía Trần Diệc Hàn!

A!

Lần này, mọi người ở đây đều ngây người,
nhất là đám võ giả thân mang võ kỹ không tầm thường càng mở trừng lớn hai mắt.
Trong ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi!

Chiến kỹ này, không ngờ lại có song thuộc
tính!

Trần Diệc Hàn cũng hoàn toàn kích khởi hứng
thú, thân thể vẫn đứng yên như trước, chẳng qua lần này vươn tay ra, bổ xuống
hai cái trước hư không. Trong không khí bất chợt xuất hiện hai khe rách có thể
thấy được bằng mắt thường!

Trời ạ!

Rất nhiều người che miệng kinh hô ra tiếng.
Đây là thực lực cường giả Thiên cấp cao giai sao? Thật là đáng sợ mà! Ngay cả
không khí mà cũng có thể cắt ra được nữa!

Theo Trần Diệc Hàn phát ra hai khe rách,
chiêu Hỏa Long Rít Gào này của Tần Lập giống như đụng đầu vào vách tường, cả
một con rồng lửa phát ra một tiếng nổ lớn.

Không ít người không kịp bịt tai lại liền
bị chấn động hét to, nhanh chóng bịt tai lại.

Giống như một tiếng nổ, một làn sóng khí vô
hình hung hăng đánh ra bốn phía từ trung tâm vụ nổ. Khi đến sát biên giới diễn
võ trường, đánh bên trên mặt vòng năng lượng bảo hộ, gây ra một trận chấn động
kịch liệt.

Lúc này nhìn lại, Tần Lập không chút ngưng
trệ, thân thể bay vụt lên cao, một lần nữa hét lớn:

- Cuồng Long Thập Tam Thức, thức thứ ba -
Kim Long Thám Trảo!

Trong không khí bỗng nhiên có một cỗ cảm
giác trầm trọng kéo tới, một con ngũ trảo kim long kim lân xuất hiện theo kiếm
chiêu Tần Lập thi triển ra!

Lần này ngay cả Trần Diệc Hàn cũng phải
động dung kinh hô một tiếng:

- Chiến kỹ Ngũ Hành câu toàn, tới tốt!

Kim long vừa hiện ra, dù là Trần Diệc Hàn
cũng không thể không coi trọng. Lão vươn tay ra, trong tay bỗng thêm một thanh
cổ kiếm màu đen, một đạo kiếm khí màu hồng hung hăng cắt về phía kim long kia.

Ầm!

Kim long lại bùng nổ lần nữa, thân thể Trần
Diệc Hàn vội vàng thối lui về phía sau. Nhưng một mảnh góc áo vẫn bị sóng xung
kích lan trúng, đong đưa rơi xuống đất.

Trần Diệc Hàn đứng ở đó, sững sốt một chút.
Hắn không nghĩ tới uy lực chiến kỹ này của Tần Lập lại có uy lực cường hãn như
vậy. Tổng cộng mười ba thức, lúc này mới thi triển ra ba chiêu, lại có thể bức
mình lấy ra vũ khí!

Đây chỉ mới là một võ giả Địa cấp, nếu
người này tới Thiên cấp, giữa trần thế này còn có ai địch nổi hắn?

Già rồi, đúng là sóng sau đè sóng trước mà!

Trong mắt Trần Diệc Hàn hiện lên một tia cô
đơn, lập tức quay về phía khán đài của Hoàng Thượng nói:

- Chúc mừng bệ hạ thu được một đại tài như
thế!

CHƯƠNG 122:
PHONG HẦU

Lúc này căn bản không cần phải thử tiếp
nữa, Trần Diệc Hàn tuyệt đối có thể xác định dự đoán ban đầu tuyệt đối là sai!

Người kia có phải là Tần Lập đó hay không
thì Trần Diệc Hàn không dám cam đoan, dù sao lão chưa gặp qua Tần Lập kia.
Nhưng Trần Diệc Hàn dám khẳng định, Tần Lập này khẳng định không có tu luyện
chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!

Nói đùa, bản thân có thể chất Ngũ Hành, có
thể tu luyện chiến kỹ cao cấp Ngũ Hành câu toàn, người nào còn mạo hiểm tính
mạng đi tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn chứ?

Nói ra lời này, còn không khiến người ta
cười cho rụng răng sao!

Hơn nữa, Hoàng gia nghiên cứu chiến kỹ Duy
Ngã Độc Tôn nhiều năm như vậy, căn bản không có một chút xíu manh mối. Làm thế
nào lại để một thiếu niên tùy tiện nghiên cứu thành công chứ?

Có người nói Tần Lập thành Hoàng Sa kia
đích thật tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, như vậy sự tình đã trôi qua hai
năm, chỉ sợ đã sớm không biết chết ở góc nào rồi.

Trần Diệc Hàn không có hứng thú xen vào
Hoàng quyền, bằng không lão thật muốn đánh thức Thái tử Điện hạ hai câu: Nhân
tài như vậy ngươi không nắm vững trong tay mình, một ngày nào đó ngươi sẽ hối
hận!

Trần Diệc Hàn mỉm cười với Tần Lập:

- Thực lực của tiểu hữu quả nhiên bất phàm!
Trên thực tế, trận luận bàn này cũng là lão phu thua.

Tần Lập cũng cười nhạt, trong lòng nói quả
nhiên con người ta vẫn cần có thực lực mới được!

Lúc ở hồ Phượng Hoàng, mình cùng bọn người
A Hổ ở trong mắt Trần Diệc Hàn chỉ là những võ giả như rác rưởi, tự nhiên người
ta sẽ không cho ngươi mặt mũi gì. Không ra tay giết người, cũng là nói trong
lòng lão nhân này còn có ý tốt! Mà hiện giờ nhìn thấy Tần Lập tiền đồ rộng lớn,
thái độ lập tức chuyển sang ôn hòa, nhưng bên trong còn ít nhiều có ý kết giao.
Không thể không nói, con người ta, đến một lúc nào đó, đều là một loại động vật
rất hiện thực.

- Tiền bối quá khen rồi, vãn bối còn phải
học tập rất nhiều thứ. Đến lúc đó nếu phải quấy rầy tiền bối, ngài đừng ngại
phiền là tốt rồi.

Tần Lập mặt tươi cười ôn hòa, nho nhã lễ độ
nói.

Ánh mắt Trần Diệc Hàn sáng lên, cười- Sẽ
không, quyết sẽ không. Kỳ thật lão phu cũng muốn thỉnh giáo tiểu hữu về tinh
túy của chiến kỹ Ngũ Hành câu toàn nữa!

Tần Lập cười:

- Không thành vấn đề!

- Lão phu ở phủ cung phụng thứ nhất trên
đường Chu Tước bên ngoài hoàng cung. Nếu tiểu hữu có thời gian, tới báo tên
liền sẽ có thể ra vào tùy ý.

Trần Diệc Hàn cũng không thèm bắt chuyện
với người khác, liền thỏa mãn lướt đi.

Mà những lời hắn vừa nói, lại khiến tất cả
văn võ đại thần trên diễn võ trường giống như hóa đá, kinh ngạc ngây ra đó.

Ánh mắt nhìn phía Tần Lập, hâm mộ đố kỵ
thật là không phải ít.

Đầu tiên là tiểu tử này được Hoàng đế nhìn
trúng, hiện giờ lại rơi vào pháp nhãn của đệ nhất cung phụng đương triều, thật
đúng là vinh quang tột đỉnh mà! Không ít người nhìn về phía khán đài nơi Thái
tử, trong ánh mắt tràn ngập cười nhạo hả hê.

Còn triều thần hệ Thái tử, trong lòng đều
tràn ngập lo lắng.

Tuy nói một mình Tần Lập không có gì đáng
sợ, nhưng hắn còn đang trưởng thành! Đây mới là chỗ đáng sợ nhất! Một khi người
như thế bị Nhị hoàng tử thu mua mất, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đến
việc Thái tử đăng cơ sau này.

Không được, phải nhanh chóng tìm cơ hội nói
chuyện với Thái tử Điện hạ một chút. Không phải là mấy chục người Đại Thanh
Bang sao, chết thì chết rồi, còn cần gì phải gây chuyện với một võ giả tiền đồ
không thể hạn lượng như thế?

Những người này nghĩ trong lòng, nhưng bỗng
nhiên thấy Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ mang theo Thái tử Triệu Tinh Hà, Nhị hoàng
tử Triệu Tinh Hải cùng công chúa Triệu Thiên Thiên đi ra, thẳng đến diễn võ
trường.

Các đại thần thấy thế, cũng đều đi ra, chầm
chậm nối đuôi đi theo phía sau.

Triệu Nguyên Lễ còn ở đằng xa đã cười tán
thưởng:

- Tần Lập! Ngươi quả nhiên không làm trẫm
thất vọng. Ngươi nói trẫm nên phong quan gì cho ngươi mới được đây?

- Phụ hoàng! Không phải ngài còn thiếu mấy
người hộ vệ sao? Để hắn làm hộ vệ của ngài là được rồi!

Công chúa Triệu Thiên Thiên ở bên cạnh, một
đôi tròng mắt xinh đẹp quét tới quét lui trên người Tần Lập, cũng không biết
đánh chủ ý g

- Như vậy sao được. Tần Lập là đại tài, ở
bên người trẫm ngược lại bị ràng buộc mà thôi!

Triệu Nguyên Lễ suy nghĩ một chút, sau đó
nói:

- Ngươi còn đang không ngừng trưởng thành,
hơn nữa ngươi lại có thể chất Ngũ Hành, còn tu luyện chiến kỹ Ngũ Hành câu
toàn. Vậy đã nói lên bất cứ một chiến kỹ thuộc tính nào ngươi cũng không kém.
Như vậy đi, ngươi đi học viện cao cấp Đế quốc, đảm nhiệm giảng sư cao cấp là
được! Tước vị thì... Trẫm phong ngươi làm Ngạo Thiên Hầu đi!

- Ngạo Thiên Hầu", chúng đại thần
phỏng đoán một chút liền rõ ràng dụng ý của Hoàng Thượng. Lúc này mấy người đại
thần hệ Thái tử lập tức nhảy từ phía sau ra, lớn tiếng nói:

- Bệ hạ! Không thể được, không thể được!

Một người khác nói:

- Bệ hạ chính là thiên, mà nếu như phong
cho Tần Lập là Ngạo Thiên, chẳng phải... chẳng phải là ngay cả bệ hạ cũng không
để vào mắt sao? Như vậy thật là đại bất kính mà!

Những người khác cũng phụ họa theo nói:

- Đúng vậy đúng vậy! Bệ hạ, đây là đại bất
kính mà! Hắn chỉ là một thiếu niên, dù có xưng là thiên tài, nhưng nào có tài
đức gì dám xưng là Ngạo Thiên?

- Các ngươi thật phiền! Trẫm khó khăn lắm
mới nghĩ ra một phong hào có phong cách như vậy, đã bị các ngươi phủ quyết. Vậy
các ngươi nói, hắn gọi thế nào thì tốt nhất?

Triệu Nguyên Lễ có chút không hờn giận phất
tay.

- Bệ hạ! Tần công tử chưa lập công trạng,
lại có thể chất Ngũ hành, theo thần thấy phong là Ngũ Hành Bá tương đối hợp
hơn.

- Đúng vậy! Bệ hạ, Ngũ Hành Bá đã là quang
vinh rất lớn rồi!

- Chúng thần tán thành!

Lúc này Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải nhàn
nhạt nói:

- Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, phong một
chức Hầu tước còn ngại là keo kiệt nữa!

Trời! Triệu Tinh Hải nói những lời này làm
cho mọi người hít thở hơi bị kiềm hãm, đều nhìn Nhị hoàng tử có chút không thể
tin nổi. Trong lòng nói: Nhị Điện hạ, ngài muốn lôi kéo người cũng không cần
phải làm rõ ràng như vậy chứ?

Triệu Tinh Hà bên kia sắc mặt rõ ràng cũng
càng thêm khó coi, hắn xem ra, Triệu Tinh Hải này quả thật là đang công khai
khiêu khích quyền uy của mình mà!

- À? Vậy ngươi nói xem, lý do của ngươi là
gì?

Triệu Nguyên Lễ nhìn thoáng qua Nhị hoàng
tử, mặt không chút thay đổi nói.

- Đầu tiên, lúc trước Tần Lập chính là quý
tộc Đại Tề quốc. Không dối gạt mọi người, trước kia Tinh Hải cũng kiểm tra qua
thân phận Tần Lập. Cũng xin Tần Lập không cần chú ý, dù sao ta cũng nên phụ
trách an nguy cho Hoàng gia!

Triệu Tinh Hải nói vậy làm cho không ít
người đều âm thầm gật đầu. Trong lòng nói Nhị hoàng tử thật là thẳng thắng,
loại chuyện này người ta thường không nói ra miệng được.

- Tần gia ở Đại Tề quốc trăm năm trước là
một hào môn quý tộc Công tước thế tập chân chính. Sau một lần xung đột gia tộc
quy nô lớn, bị hai gia tộc hợp lại lưỡng bại câu thương, thực lực tổn hại rất
lớn nên về sau mới rơi xuống từng chút một. Nhưng tước vị Công tước này, Đại Tề
quốc vẫn chưa từng thu hồi. Mà Tần Lập trải qua ta điều tra, chính là con dòng
chính cuối cùng của Tần gia, theo lý hẳn phải được kế thừa tước vị cùng đất
phong. Chỉ là ngày hôm nay, Hoàng đế Đại Tề quốc... khụ khụ...

Làm hoàng tử một nước, công khai đánh giá
Hoàng đế nước khác là một hành động vô lễ, cho nên Triệu Tinh Hải ngưng lại
đúng chỗ. Mọi người cũng đều biết, Hoàng đế Đại Tề quốc hiện nay đang ra sức
làm suy yếu thế lực của quý tộc, liều mạng muốn nắm giữ sức mạnh trong tay
mình. Các hào môn hưng vượng đều bị hắn chèn ép, càng đừng nói loại quý tộc
nghèo túng nữa, căn bản không có khả năng cấp cho Tần Lập đất phong gì cả.

Triệu Nguyên Lễ cũng gật đầu biểu thị đồng
ý, sau đó nói:

- Ngươi nói tiếp.

- Cho nên chúng ta chiêu hiền đãi sĩ, chiêu
nạp nhân tài, vậy thì không nên keo kiệt quá mức. Người ta là Công tước, hiện
giờ chỉ phong là Hầu tước, quả thật là quá bình thường! Đến tương lai Tần Lập
lập được công lao, dù là phong làm Công tước, cũng tuyệt không quá đáng!

Triệu Tinh Hải chậm rãi nói, khóe mắt lại
liếc sang khuôn mặt âm trầm của Thái tử, thầm nhủ: Ca ca tốt, ngươi khó chịu,
ta lại càng thoải mái!

- Điểm thứ hai, tin rằng mọi người đều nhìn
ra được: Tần Lập là một võ giả thiên tài! Đối với người tài như thế, chúng ta
càng phải sử dụng không theo kiểu hạn chế. Đối với một võ giả mà nói, kỳ thật
quan to lộc hậu, phong quan thưởng tước, chẳng qua chỉ là những thứ nhất thời.
Cho nên Tần Lập nói năng như vậy trước kim điện, cá cảm thấy là hắn đang nói
đùa sao?

Không ít đại thần ngầm bĩu môi, thầm nói
Nhị hoàng tử thật sự là dẻo lưỡi, miệng ngọc phun hoa sen mà. Chết cũng có thể
nói là sống, tiểu tử kia đang nói chơi sao? Làm thế nào ta cứ thấy là thật vậy?

- Một võ giả, nhất là một võ giả thiên tài,
cần nhất là được người ta tôn trọng!

Nhị hoàng tử cười cười, nhìn trong mắt hiện
lên một tia cảm động, trong lòng càng thêm kiên định: thiên tài này, là người
của mình rồi!

- Thứ ba, bản vương từng nói: Tần Lập là
người Đại Tề quốc. Mà Thanh Long chúng ta chiêu hiền đãi sĩ, đãi ngộ trọng hậu
với thiên tài, ta tin tưởng mọi người đều nhìn ra được. Như vậy đối với việc
chúng ta chiêu nạp nhân tài sau này, cũng là một kiểu mẫu rất tốt!

Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải vung mạnh tay,
sau đó quay sang Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần đã nói xong!

Triệu Nguyên Lễ gật đầu thoả mãn, nhìn mọi
người chậm rãi nói:

- Các ngươi còn có gì muốn nói không?

Các đại thần vừa phản đối đều không dám lên
tiếng nữa. Phản đối tiếp chính là đi ngược lại Hoàng đế, ai cũng không ngốc, tự
nhiên lựa chọn co đầu rụt cổ.

- Tốt lắm! Trẫm phong Tần Lập làm Ngũ Hành
Hầu! Về phần bên phía học viện cao cấp Đế quốc, mỗi tuần Tần Lập sang đó một
lần là được. Vừa lúc ở Thư viện Hoàng gia bên kia có rất nhiều sách vở. Ngươi
cần học tập thêm nhiều tri thức phương diện khác, sau này đối với ngươi sẽ có
trọng dụng!

Triệu Nguyên Lễ trầm giọng nói.

- Tạ ơn bệ hạ!

Tần Lập khom người, không nghĩ tới Hoàng đế
này lại coi trọng hắn như vậy. Tần Lập cũng không phải loại người kiêu ngạo,
người tốt với hắn, hắn tự nhiên sẽ biết hồi báo.

- Trẫm lại ban cho ngươi một tòa dinh thự!
Vừa rồi không phải Trần cung phụng đã nói muốn trao đổi với ngươi sao? Vậy trẫm
chọn một tòa dinh thự ở đường Chu Tước ban cho ngươi là được. Mặt khác, đất
phong của ngươi, trẫm tặng cho ngươi một tòa thành lớn. Ngươi muốn nơi nào?

Tần Lập vừa cười vừa nói:

- Thái tử Điện hạ vừa chỉ trích ta, nói ta
là cái gì Tần Lập thành Hoàng Sa. Không ngờ tới nơi này lại có người cùng tên
thật đúng là duyên phận. Nếu như đã làm Điện hạ chướng mắt, như vậy bệ hạ cho
ta lấy thứ đó đi!

- Thái tử đang nói đùa với ngươi thôi.

Triệu Nguyên Lễ cười ha ha, sau đó thoáng
suy tư một chút, nói:

- Thành Hoàng Sa thật là nơi giàu có mà!
Khẳng định là tiểu tử ngươi đã tìm hiểu qua! Ha ha, cũng được! Thuế phú hàng
năm nộp lên trên sáu phần, bốn phần còn lại thuộc về ngươi! Từ giờ trở đi,
ngươi chính là Ngũ Hành Hầu Thanh Long quốc chúng ta!

Báo cáo nội dung xấu