Duy Ngã Độc Tôn - Chương 149 - 150

CHƯƠNG 149:
NGAY CẢ SƯ MÔN NGƯƠI CŨNG DIỆT!

Năm cỗ thi thể, phân biệt đặt ở trong năm
cái quan tài trong sân Bộ gia. Bộ Kinh Phong đã bị kinh hoảng thật lớn, miệng
chỉ còn lại có mấy cái răng, miệng gần như hoàn toàn bể nát, tuy nhiên còn may
là không bao lâu có thể khôi phục, nhưng hàm răng thì chỉ có thể sử dụng răng
giả. Mà khó chịu nhất là tinh thần của Bộ Kinh Phong đã bị đả kích quá lớn,
phỏng chừng cho dù có tốt trở lại, cả đời này cũng chỉ dừng lại ở Địa cấp. Hơn
nữa, nếu để lâu không ty luyện thì còn có thể bị giật lùi.

Sắc mặt Bộ Đồng như nhà có tang cha mẹ.
Hắng ngàn phòng vạn phòng, cũng không ngờ đứa con mình lại chạy đi trả thù Tần
Lập. Hiện nay nhi tử không chết, đã là Tần Lập tâm ngoan thủ lạt kia nể mặt mũi
lắm rồi!

Nhưng ở tận đáy lòng Bộ Đồng lại càng thêm
thống hận Tần Lập:

- Mẹ nó! Ngươi tha nó trở về làm gì? Chẳng
lẽ còn muốn sư phụ nó tìm đến diệt già trẻ lớn bé cả nhà sao? Còn không bằng
dứt khoát giết chết nó đi!

Đây cũng không ác độc, đến ngay cả con đẻ
của mình cũng muốn giết, mà là hắn hiểu biết rất rõ sư môn của con mình, đều là
một đám thuộc hạng ma quỷ như thế!

Năm đó, Bộ Đồng mới tới đế đô dựa vào diện
mạo anh tuấn và thực lực không tầm thường, thành công chiếm được tâm hôn của
một thiếu nữ con nhà quý tộc quyền thế. Mặc dù bản tính cô gái kia rất điêu
ngoa, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối xử với trượng phu Bộ Đồng này cũng
không tệ lắm. Vào được Học Viện Cao Cấp Đế Quốc cũng nhờ gia đình bên vợ của Bộ
Đồng sắp xếp cho.

Sau vài năm, con của hai người vừa mới bảy
tám tuổi đã thể hiện thiên phú không tệ, Bộ Đồng liền bắt đầu bồi dưỡng nhi tử
Bộ Kinh Phong của mình. Cho tới bây giờ trong lòng hắn cũng không còn nhớ ở
thành Hoàng Sa có một nữ nhân đang si ngốc chờ hắn. Đừng nói là hắn hoàn toàn
không biết là mình còn có con gái, cho dù biết, hắn cũng sẽ không trở về nhìn
nhận. Bởi vì vợ của Bộ Đồng là một bình dấm chua, nam nhân khác ba vợ bốn nàng
hầu, còn có thể ra bên ngoài phong lưu phóng khoáng, mà với hắn trong nhà vĩnh
viễn cũng chỉ có một nữ chủ nhân!

Đến ngay cả đám tôi tớ hạ nhân cũng cảm
thấy xấu hổ lây...

Chuyện này cũng không phải bí mật gì, Bộ
Đồng sợ vợ tất cả mọi người biết, đã trở thành chuyện đàm tiếu trong giới
thượng lưu ở thành Thanh Long.

Mà Bộ Đồng thời điểm năm đó còn lưu lạc
giang hồ, trong lúc vô ý đã cứu một võ giả. Năm ấy khí Bộ Kinh Phong mười tuổi
võ giả kia tìm tới cửa, nói chính mình là người của một môn phải cường đại ở
chỗ thần bí. Vì để báo đáp Bộ Đồng, có thể giao đứa nhỏ cho hắn mang đi nơi
thần bí, tám năm mười năm là có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao.

Đối với chuyện này Bộ Đồng đương nhiên cầu còn
không được, thập phần hưng phấn đáp ứng ngay. Sau đó, võ giả kia ở lại nhà Bộ
Đồng.

Cũng chính vì vậy, dần dần Bộ Đồng biết rõ
môn phái của võ giả kia, là một địa phương tà ác như thế nào.

Có một lần, võ giả say rượu trong lúc vô ý
nói ra môn phái bọn họ, bị người trong chính đạo khinh thường, bởi vì tu luyện
đều là các loại công pháp tà đạo!

Nữ nhân thì lấy dương bổ âm, nam nhân thì
lấy âm bổ dương! Đây cũng không là công pháp song tu, mà đơn thuần là hấp thu
cực kì tà ác! Sau khi đỉnh lô bị hấp thu xong, trên cơ bản liền biến thành phế
nhân không chết cũng dở hơi.

Lúc ấy Bộ Đồng quá sợ hãi, thầm nghĩ con
mình tới loại địa phương này, rồi không biết ra sao?

Chờ võ giả tỉnh lại, hắn liền khéo léo đưa
ra lời từ chối.

Nhưng mà ai ngờ đến, võ giả kia lại cười
một tràng dài, cắp nách Bộ Kinh Phong lúc ấy còn tuổi nhỏ mang đi, hơn nữa lưu
lại một câu. Nói là môn phái chúng ta tuy rằng tà ác, cũng không hề tự giết lẫn
nhau, dùng là đỉnh lô cũng đều không thể hại người, ngươi sợ cái gì?

Đến khi nhi tử bị mang đi, vợ chồng Bộ Đồng
lo lắng rất nhiều năm, mãi đến thời gian ngắn trước đây nhi tử trở về, hai
người phát hiện nhi tử hoàn hảo không tổn thương gì. Còn dẫn theo một đám sư
huynh đi để lịch lãm.

Bộ Đồng cuối cùng thả lỏng tâm tình. Về
phần nhi tử luyện công cần có xử nữ, vậy càng đơn giản: Với thế lực hiện nay
của Bộ gia, muốn tìm một số xử nữ cung cấp cho nhi tử luyện công, quả thực rất
dễ dàng!

Bộ Đồng vốn cũng không là người tốt gì, tâm
ngoan thủ lạt. Thời điểm năm đó lăn lộn giang hồ, chuyện gì cũng đều trải qua,
ức hiếp người khác một chút cũng không có cảm giác áy náy gì.

Duy nhất làm cho hắn lo lăng chính là Tần
Lập kia, cho nên mới cảnh cáo cho nhi tử Bộ Kinh Phong của mình ngàn vạn lần
không được đi trêu chọc Tần Lập, bởi vì tên kia căn bản là một sát thủ giết
người không chớp mắt, chọc tới hắn chẳng khác nào tìm chết.

Ai ngờ hắn nói chưa dứt lời, lời nói của
hắn này vốn Bộ Kinh Phong là tuổi trẻ khí thịnh tự nhiên không thể chịu đựng
được: dựa vào cái gì mà một võ giả thế tục có thể điên cuồng ngang ngược như
vậy?

Hắn lại đã quên rằng chính hắn, bao gồm đám
sư huynh đệ của hắn này, cũng đều là người trong thế tục!

Kết quả không biết tự lượng sức đi gây hấn
với Tần Lập, hơn nữa còn phát hiện Bộ Vân Yên không ngờ là một đỉnh lô cực
phẩm, công pháp tu luyện của những người này, liếc mắt một cái có thể nhìn ra
Bộ Vân Yên chẳng những là xử nữ, mà còn là cực phẩm! Loại cơ hội này bọn họ như
thế nào có thể bỏ qua?

Thật ra Bộ Đồng nhìn thấy con mình chật vật
chạy trở về, cùng với phía chính phủ đưa tới năm cái thi thể này, cũng đã hiểu
được đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại trong lòng hắn cũng hỗn loạn thành một đoàn.

Tần Lập hắn không thể trêu vào, nhưng sư
môn của nhi tử hắn càng không thể trêu vào!

Nếu như Bộ Kinh Phong chết ở trong tay Tần
Lập vậy thì còn có đường nói, sư môn của nó có trách cứ cũng không phát tiết
lên đầu mình. Nhưng hiện tại khổ cái là những người khác đều đã chết, chỉ còn
lại nhi tử mình còn sống.

Tần Lập ơi là Tần Lập! Ngươi nhất định là cố ý như vậy! Bộ Đồng nghiến răng
nghiến lợi. Lúc này bà vợ của Bộ Đồng từ bên ngoài vào, mắt khóc đã sưng phù
như quả đào mật. Tiểu mỹ nhân chua ngoa năm đó, hiện giờ cũng hoàn toàn xứng
danh là một người đàn bà lớn tuổi chanh chua.

Vừa vào cửa liền hướng về phía Bộ Đồng mắng:

- Bộ Đồng! Ông đúng là kẻ bất lực! Nhi tử chúng ta bị người ta làm thành
hình dạng như vậy, mà ông không nghĩ tới chuyện báo thù, lại trốn ở chỗ này làm
như cha mẹ ông chết bờ chết bụi vậy. Chẳng lẽ ông sợ thằng khốn đó đến thế sao?
Nếu ông sợ để lão nương đi tìm Hoàng Thượng phân xử đi! Ta thật không tin thành
Thanh Long này chính là Tần gia của hắn!

- Bà cảm miệng cho ta!

Trong lòng Bộ Đồng đang tâm phiền ý loạn,
bỗng nhiên quát lớn.

Chưa bao giờ bị trượng phu quát như thế, nữ
nhân đầu tiên là sửng sốt một chút ngay sau đó lớn tiếng khóc:

- Bộ Đồng! Ngươi là tên khốn! Ngươi là
thằng đàn ông nhu nhược không dám đi phân cao thấp với người ngoài, lại xả giận
trên người nữ nhân của nhà mình. Con của ngươi sắp bị người ta đánh chết, ngươi
cũng chỉ dám ở nhà la lối. Năm đó ta bị mù mắt mới coi trọng ngươi kẻ bất lực
này!

Bốp!

Bộ Đồng hung hăng tắt một cái lên mặt bà vợ
của mình. Sau khi đánh xong ngay cả chính hắn cũng ngây ngẩn cả người, tuy
nhiên nhìn bộ dáng sắp bùng nổ của nữ nhân, hắn lập tức hung tợn mắng:

- Ngươi biết cái gì! Không cần tới bao lâu,
chúng ta cũng đừng nghĩ đến sống sót!

Nữ nhân bị dọa hoảng sợ đứng sững ở nơi đó.
Hai tay ôm mặt dường như là lần đầu tiên hiểu biết về Bộ Đồng, lẩm bẩm nói:

- Ngươi đánh ta! Bộ Đồng! Ngươi không ngờ
đánh ta! Ta thật không nghĩ tới ngươi lại nhẫn tâm đánh ta!

Bộ Đồng đánh xong bà vợ của mình, trong
lòng cũng hối hận vạn phần, không kìm nổi kéo bà vợ lại bên mình, giải thích
cho bà ta đủ loại nguyên nhân quan trọng của vấn đề.

Bà vợ của Bộ Đồng xuất thân nhà giàu có,
loại sự tình này tự nhiên vừa nghe qua liền thông suốt. Nghe xong, mới hiểu
được nhà mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm biết bao, cũng đã quên chuyện tính sổ
với Bộ Đồng, sắc mặt tái nhợt hỏi:

- Vậy... vậy ông tính sao bây giờ? C một
đứa con trai như vậy, chẳng lẽ còn có thể bóp chết hắn hay sao? Ông muốn, ta
cũng sẽ không đáp ứng!

- Bóp chết cái rắm! Bà khùng à!

Bộ Đồng tức giận trừng mắt nhìn bà vợ của
mình, sau đó nói:

- Chuyện này chỉ có một cách, chính là làm
sao hoàn toàn đổ lên đầu Tần Lập, để sư môn của con mình hoàn toàn không tính
tội trên người chúng ta là được!

- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?

- Để ta nghĩ xem, nhất định có biện pháp!

Bộ Đồng nói.

- Không cần suy nghĩ! Để con mang di thể
các sư huynh quay về sư môn đi! Cầu các trưởng lão sư môn ra tay chém chết Tần
Lập báo thù cho bọn họ! Về phần con, cha mẹ, các người coi như không sinh ra
con đi, thừa dịp còn trẻ tuổi sinh tiếp mấy đứa là được rồi!

Bộ Kinh Phong buồn rầu hờn dỗi, phát ra
tiếng nói từ miệng bị băng bó kín mít.

- Không được!

Bộ Đồng cùng bà vợ hắn hai miệng cùng nói
một lời phủ quyết, Bộ Đồng nhìn con:

- Con không ở trong nhà dưỡng thương, ra
đây làm gì!

Bộ Kinh Phong cười thảm nói:

- Vết thương của con căn bản không tính là
nghiêm trọng, dưỡng thương làm chi? Chuyện này, nếu con chủ động trở về nói rõ
trước có lẽ còn có một đường sinh cơ. Cùng lắm thì cũng chỉ một mình con chết.
Nói không chừng còn có thể được tu luyện chiến kĩ Phạm Thiên Ma Vương kia,
thành tựu một thế hệ ma đầu. Chỉ có điều nếu như vậy con cũng không còn là con!
Mặc kệ như thế nào phần chịu trách phạt này là không thiếu được. Các người yên
tâm, con nhất định sẽ không đê mối tai họa này rơi xuống đầu cha mẹ.

Bộ Đồng và bà vợ thấm thía ôm đầu khóc rống
lên.

Đêm đó, Bộ Đồng đi vào cung gặp Hoàng đế,
yêu cầu nghiêm trị hung thủ giết người Tần Lập này. Thậm chí Bộ Đồng còn nói ra
chuyện sư môn của con mình là môn phái nơi thần bí. Nói nếu không giết Tần Lập,
sư môn của mình khảng định sẽ trả thù toàn bộ Thanh Long quốc!

Nhưng Triệu Nguyên Lễ là ai, đầu óc rất
thanh tỉnh, hơn nữa chỗ thần bí kia có lẽ có thể dọa được người bình thường,
nhưng là hoàng thất của Thanh Long quốc cũng không phải không có chỗ thần bí
đứng sau lưng.

Hạ Huyền Đảo quái vật lớn như vậy bọn họ
không thể trêu vào. Nhưng cái gọi là môn phái thần bí chỗ nhi tử của Bộ Đồng
kia, thì chưa hẳn là Hoàng gia đã sợ bọn họ!

Huống chi, chuyện này cùng Hoàng gia cũng
hoàn toàn không có một chút quan hệ gì, chỗ thần bí có bao nhiêu đáng sợ Triệu
Nguyên Lễ không biết, nhưng Tần Lập có bao nhiêu đáng sợ, hắn lại thấy rõ ràng
trước mắt!

Cho nên, cho dù Thái tử Triệu Tinh Hà ở một
bên cùng Bộ Đồng cùng nhau trình bày sự lợi hại, cũng không thể làm động tâm
Triệu Nguyên Lễ, hoàn toàn chỉ là một bộ thái độ: chuyện này không liên quan gì
tới ta.

Đến cuối cùng, Bộ Đồng chỉ có thể nhận
mệnh. Còn bà vợ của Bộ Đồng về nhà mẹ đẻ cầu viện, trong nhà mẹ đẻ của bà ta,
cũng ẩn dấu mấy lão tổ tông thực lực Thiên cấp.

Nhưng người ta vừa nghe nói là Tần Lập, lập
tức liền vội cự tuyệt ngay. Nữ nhân gả ra ngoài giống như bát nước đổ bỏ, dẫn
tới tai họa tày trời, còn muốn kéo cả nhà mẹ đẻ xuống nước?

Bà vợ của Bộ Đồng lúc này đã tuyệt vọng
rồi.

Đến cuối cùng, cùng đường hai vợ chồng chỉ
đành phải đặt mọi hi vọng kí thác vào sư môn của nhi tử, có thể ân oán rõ ràng
không cần giận chó đánh mèo tới nhà mình, cũng không nên trách phạt con của
mình quá mức là tốt rồi.

Đồng thời, bọn họ cũng đều vô cùng trông
mong người của sư môn nhi tử có thể sớm ngày tới nơi, bầm thây tên Tần Lập kia
thành vạn đoạn!

Tần Lập một thân kình trang, biến thành một
đại hán hơn ba mươi tuổi, râu quai nón, làn da màu đồng cổ, vẻ mặt hung hãn.

Bộ Vân Yên, Lãnh Dao cùng với A Hổ ba người
vây quanh bên người Tần Lập, Bộ Vân Yên hỏi:

- Ngươi thật sự muốn đi theo phía sau hắn?
Rất nguy hiểm đó!

Lãnh Dao cùng A Hổ hai người cũng gật đầu
tỏ vẻ cực lực phản đối ý tưởng điên cuồng của Tần Lập muốn tiêu diệt toàn bộ sư
môn của Bộ Kinh Phong.

- Không cần lo lắng, ta hiện tại dịch dung
như vậy, bọn họ căn bản là không nhận ra ta!

Tần Lập nhếch miệng cười, khuôn mặt kia
thoạt nhìn càng thêm dữ tợn:

- Nếu không tiêu diệt sạch bọn họ, ta mới
thật rất lo lắng! Hơn nữa, ta sẽ hành sự theo hoàn cảnh, chuyện đi chịu chết ta
tuyệt đối sẽ không làm!

CHƯƠNG 150:
CỰC NHẠC THIÊN CUNG

Vân Yên do dự một hồi mới nói:

- Công tử! Vân Yên muốn cầu xin ngài một
chuyện.

Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên khẽ thở dài một
tiếng, gật gật đầu nói:

- Tỉ yên tâm đi, không đến vạn bất đắc dĩ,
ta sẽ không giết hắn!

Bộ Vân Yên gật gật đầu, khẽ cắn môi, nói:

- Mặc kệ nói như thế nào, theo huyết mạch
dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta.

Lãnh Dao cùng A Hổ liếc nhìn nhau, đều từ
trong mắt người kia nhìn ra một vẻ đành chịu, không có biện pháp, bản tính Bộ
Vân Yên chung quy vẫn là thiện lương.

Bộ Kinh Phong cự tuyệt phụ thân Bộ Đồng
phái người hộ vệ cho hắn. Bởi vì căn bản là không có tác dụng gì, hắn cũng không
có chờ cho thương thế khỏe hẳn, ngược lại hắn định bụng thời điểm sắp đến sư
môn, phải làm cho thương thế của mình thêm nghiên trọng hơn một ít, bởi vì có
như vậy, có bị trách phạt có lẽ còn có thể giảm được một ít.

Tần Lập một đường đi theo phía sau Bộ Kinh
Phong, với thực lực của Bộ Kinh Phong hiện tại hoàn toàn không phát hiện được
có người đi theo sau hắn. Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ đến có người gan lớn đến
mức như thế, không ngờ lại dám một mình xông vào nơi thần bí!

Tần Lập trước đã phỏng đoán không sai, sư
môn Bộ Kinh Phong, quả nhiên ở ngay tại Thanh Long quốc, khoảng cách với đế đô
cũng chỉ là hơn mười ngày lộ trình.

Một ngày này, mấy chiếc xe ngựa Bộ Kinh
Phong thuê rốt cục tới đầu một hẻm núi. Bộ Kinh Phong từ trên xe ngựa nhảy
xuống, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, sau đó ra tay giết chết toàn bộ mấy
người đánh xe.

Lấy thực lực Địa cấp của hắn, giết mấy
người dân thường quả thực dễ dàng như trở bàn tay. Mấy người kia thoáng cái bị
chết oan làm con quỷ hồ đồ. Tần Lập đứng xa xa nhìn thấy thoáng sửng sốt một
chút, không nghĩ tới Bộ Kinh Phong lại thâm độc như vậy, hẻm núi này rõ ràng
không phải là lối vào sư môn hắn, như vậy mấy người thường có có giết hay không
cũng hoàn toàn là không ảnh hưởng gì.

Từ đó cũng có thể nhìn ra bản chất của Bộ
Kinh Phong là hạng người ác độc đến cỡ nào, xem ra cũng không khác gì lão cha
của hắn, cũng thuộc hạng người bạc tình bạc nghĩa, sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ
yếu!

Bộ Kinh Phong giết chết mấy người kia, sau
đó cắn răng, hung hăng công kích vài cái lên chính mình. Thân thể hắn bùng lên
hào quang màu lam, lập tức phun ra mấy khẩu máu tươi, thoáng cái tinh thần hắn
lập tức uể oải xuống.

Tần Lập lập tức hiểu được dụng ý này của
hắn, cũng không thể không cảm thấy có chút bội phục hắn. Thằng nhãi này chẳng
những ác độc với người khác, mà cũng ác độc với chính bản thân mình!

Bộ Kinh Phong làm xong hết thảy liền xuyên
mấy chiếc xe ngựa cùng một chỗ, sau đó tập tễnh đi tới leo lên một chiếc xe
ngựa, quay đầu lại nhìn về phía đế đô. Trong ánh mắt chứa đầy vẻ oán độc.

Đi!

Hắn vung roi ngựa! Xe ngựa chạy vào hẻm
núi! Sau khi xe ngựa chạy vào trong hẻm núi bỗng nhiên biến mất một cách kì dị.

Tần Lập thoáng sửng sốt, ngay lập tức có
phản ứng: trong hẻm núi này, nhất định có thủ thuật che mắt nào đó! Giống như
ảo trận Ô Quận Vương lưu lại lúc ấy, đều là dùng để mê hoặc người!

Hơn nữa, nếu như người bày trận thập phần
cường đại thì hư ảo cũng có thể hóa thành chân thật! Trận pháp ở vào thời cổ
đại đã từng vô cùng huy hoàng, cũng theo thời đại thượng cổ xuống dốc mà thất
truyền.

Ở trong điển tịch Ô Quận Vương lưu lại, Tần
Lập xem được không ít giải thích tường tận về trận pháp. Biết những trận pháp
này là do tác động của linh thạch, nếu như người bày trận cao minh, thậm chí có
thể dùng linh thạch bày ra tụ linh trận ở trong trận pháp, hấp thu thiên địa
linh khí để bổ sung tiêu hao cho trận pháp.

Mà phỏng chừng hơn phân nửa các nơi thần bí
đó đều như thế!

Tần Lập nghĩ trong lòng, đồng thời không có
tùy tiện xông vào, ai mà biết ở phía sau đó có thể có mai phục hay thứ gì hay
không.

Tần Lập đợi ước chừng hơn hai canh giờ,
thấy không có bất cứ động tĩnh gì, hắn mới hít sâu một hơi, phi thân vào trong
hẻm núi. Vừa bước vào nơi này, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập liền sinh
ra cảm ứng, hơi hơi nổi lên dao động.

Đồng thời, Tần Lập cũng cảm giác được không
gian trước mắt không ngừng sinh ra sóng dao động chập chờn. Tần Lập nhắm mắt
lại, sau đó phóng xuất ra lực lượng tinh thần đến cực hạn, bám theo sóng dao
động của không gian tìm kiếm quy luật trong đó.

Sau một lát, khóe miệng Tần Lập nổi lên vẻ
tươi cười hài lòng, hắn đã tìm ra cách phá giải trận pháp này. Đây đúng là một
loại ảo trận thông thường nhất ở thời đại thượng cổ.

Tuy rằng về lí thuyết không có bất cứ vấn
đề gì, nhưng dù sao Tần Lập cũng là lần đầu tiên phá giải loại trận pháp này,
trong lòng cảm thấy hơi có chút khẩn trương. Ngay sau đó hắn tự cười giễu mình.

Tiên Thiên Tử Khí trong thân thể chậm rãi
tràn ra, dần dần điều chỉnh cùng một dạng với tần suất của trận pháp, Tần Lập
lập tức tiến lên từng bước về phía trước. Thân mình hắn chợt biến mất!

Chỗ lợi hại của ảo trận này chính ở đó. Nếu
như không thể phá giải, ngươi ngay cả trận pháp còn không thể nào vào được! Hẻm
núi vẫn là hẻm núi, người thường đi qua từ nơi này cũng sẽ không xuất hiện bất
kì điều khác lạ nào!

Tần Lập cảm giác cảnh sắc trước mắt chợt
biến đổi, dưới chân biến thành một con đường lát đá, hơn nữa là một con đường
uốn lượn hướng về phía trước.

Đây là một ngọn núi lớn xanh biếc!

Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót
líu lo, không khí trên đường núi tươi mát, linh khí so với bên ngoài phải sung
túc hơn mấy lần.

Tần Lập thầm nghĩ trong lòng:

- Khó trách các địa phương thần bí trong
truyền thuyết đều thập phần cường đại, như linh khí ở nơi này sung túc gấp mấy
lần so với ngoại giới, cho dù là một người không có thiên phú gì vào đây tu
luyện, chỉ sợ cũng không cần bao nhiêu năm có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên
cấp! Huống chi, bọn họ đều ra ngoài thế gian chọn lựa các thiên tài xuất sắc
nhất về làm môn hạ đệ tử!

Sau đó trải qua mấy thế hệ sinh sôi nảy nở,
thậm chí là hơn mười thế hệ, dần dần tự thành một thể. Các thiên tài lúc đó hơn
phân nửa không chỉ là tài trí bình thường, điểm ấy cứ nhìn vào Tần Lập, xem ra
càng dễ giải thích hơn.

Căn cơ quá tốt đẹp!

Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập
không sinh ra chút sóng dao động nào, cho nên, hắn bước đi nhẹ nhàng trên
đường, thật ra cũng không sợ có người phát hiện ra hắn.

Hơn nữa, nơi này dường như chính là lối
vào, bởi vì trong tầm mắt nhìn tới tất cả đều là dãy núi kéo dài, hoàn toàn
không nhìn ra dấu hiệu có người sinh sống.

Ước chừng đi vào hơn nửa canh giờ, Tần Lập
bỗng nhiên nhìn thấy những chiếc xe ngựa Bộ Kinh Phong mang vào đều dừng ở phía
trên một cái gò cao, mà mấy quan tài trên xe toàn bộ cũng không còn.

Cũng không có người nào ở gần đó.

Tần Lập vừa nghĩ trong lòng vừa tiến tới gò
đất sau đó quẹo qua một ngã cua, trước mắt hắn chợt rộng mở sáng tỏ.

Một tòa cung điện thật lớn, nằm trên lưng
chừng núi, khí thế hùng vĩ, rộng lớn, vững chắc! Kiến trúc nếu so với Bố Đạt
Lạp Cung (cung PoTaLa - Tây Tạng: là cung điện cao nhất so với mực nước biển
của thế giới, là trung tâm của thánh thành Lhasa, Tây Tạng Trung Quốc) Tần Lập
gặp qua ở kiếp trước còn lớn hơn mấy lần!

Từ vị trí Tần Lập đứng đến đó ước chừng còn
tới ba dặm đường. Thoạt nhìn dường như trước tiên phải san bằng một khoảng đất
bằng thật lớn, sau đó mới dựng lên tòa cung điện khổng lồ này.

Loại thực lực này quả nhiên không phải bình
thường nha!

Tần Lập tàn thưởng một câu trong lòng, sau
đó nhìn thấy trên quảng trường thật lớn bên kia có người qua lại. Lúc này, ánh
mắt Tần Lập rơi xuống phía trước cỗ xe ngựa dừng lại. Nơi đó, có một tấm bia
cao hơn mười thước, trên mặt tấm bia đá khắc mấy chữ theo lối cổ xưa.

Nét chữ cứng cáp hữu lực, đầy sát khí, có
thể thấy được người viết chữ lúc đó nhất định là một người có thực lực rất hùng
mạnh.

Cực Nhạc Thiên Cung!

Tần Lập không kìm nổi hít một hơi lạnh,
thật sự là khẩu khí quá lớn nha!

Lúc này, có người từ bên đó đi về hướng Tần
Lập. A khẽ lắc mình ẩn núp phía sau một gốc cây đại thụ trong rừng bên cạnh
đường, sau đó hắn nghe hai tên đệ tử kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau:

- Sư huynh! Lần này thật sự là náo loạn!
Tám đại trưởng lão và môn chủ trong môn phái tất cả đều ra đây!

Nói chuyện, là một giọng nữ tử nghe thập
phần dịu dàng đáng yêu.

Một giọng nam nhân có chút âm lãnh vang
lên:

- Đương nhiên phải ra đây rồi! Cực Nhạc
Thiên Cung chúng ta đã có tới mấy trăm năm chưa từng bị thiệt thòi quá lớn như
vậy! Hừ! Một đám đệ tử địa phương thần bí không ngờ lại bị một võ giả thế tục
giết chết! Thực đúng là rất mất mặt!

- Nghe nói võ giả thế tục kia thực lực phi
thường cường đại. Bọn họ là ở dưới tình hướng hợp kích mà bị giết chết. Vậy
ngươi nói xem thực lực của võ giả thế tục kia, còn không vượt qua Thiên cấp?
Đạt tới cảnh giới Thiên cấp mới có thể có đủ thực lực làm được?

Giọng nói của nữ nhân nghe thật quyến rũ,
có cảm giác như câu hồn đoạt phách người ta

- Điều này cũng không hẳn! Kì thật ta cảm
thấy đối phương rất có thể cũng là người xuất thân từ nơi thần bí. Một võ giả
thế tục làm sao có thể có thực lực như thế? Hừ! Mặc kệ nói thế nào, lần này mặt
mũi Cực Nhạc Thiên Cung mất hết sạch, để xem môn chủ bọn họ sẽ xử lí thế nào?

Gã nam nhân kia noi xong khoát tay lên eo
nữ tử, hắc hắc cười nói:

- Nói bọn họ nhiều cũng không có ý nghĩa,
có thời gian rảnh này không bằng chúng ta song tu một chút!

Nữ nhân nổi cáu buông một câu:

- Ngươi muốn chết à! Bầu không khí toàn bộ
môn phái lúc này đều đang đau thương không ngờ ngươi còn có tâm từ này!

- Được rồi! Đừng giả vờ! Không phải ngươi
cũng muốn lão tử sao?

Gã nam nhân cười lạnh một tiếng, kéo nữ
nhân đi về hướng Tần Lập đang ẩn thân.

Tần Lập thầm mắng một câu "xui
xẻo", thầm nghĩ:

- Đôi cẩu nam nữ này! Trong môn phái đã
chết nhiều sư huynh đệ như vậy, bọn họ còn có hứng thú chạy tới nơi này dã hợp.

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên đôi nam
nữ làm chuyện này. Thủ pháp của gã nam nhân thực lực thật lão luyện, chỉ một
lúc sau nữ nhân liền uốn éo thở hổn hển, đang lúc hai người tình nồng ý mật,
sắp tiến vào trạng thái... chợt lóe lên một luồng hào quang, hai cái đầu rơi
"bịch" xuống mặt đất.

Hai nam nữ trẻ tuổi thực lực vừa đạt tới
Thiên cấp, bị Tần Lập tung một kích chặt ngang. Nếu không phải bọn họ đang đắm
chìm vào dục niệm, Tần Lập cũng không có khả năng dễ dàng giết chết hai người
như vậy.

Kì thật hai người này cũng chết một cách
oan uổng! Ai có thể nghĩ đến trong môn phái được trận pháp hộ sơn bảo vệ như
thế, lại có thể có người lạ đột nhập vào chứ?

Ngay lúc Tần Lập vừa mới chém rụng đầu hai
người, bên trong cung điện giữa sườn núi bên kia, bỗng nhiên tràn tới một khí
thế ngất trời! Đồng thời, kèm theo một tiếng thét phẫn nộ như sấm nổ bên tai.
Mấy bóng người như ánh sao xẹt phóng tới hướng Tần Lập nơi này.

Tần Lập thầm kêu một tiếng không xong! Cũng
không biết vì sao đối phương có thể nhanh như vậy liền biết có đệ tử tử vong,
hắn vội vàng thi triển khing công, thân mình cũng giống như quỷ mị biến mất
trong rừng cây, hoàn toàn không lưu lại chút khí tức nào.

hân hình Tần Lập mới vừa biến mất, bên kia
một người trung niên anh tuấn nhìn tướng mạo chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi liền
hiện ra tại nơi này. Nhìn hại đệ tử môn phái quần áo không chỉnh tề bị người ta
chém rơi đầu, bỗng nhiên hắn phát ra một tiếng thét bi phẫn:

- Bọn chuột nhắt phương nào dám tàn sát đệ
tử chúng ta! Nếu để cho ta tóm được, nhất định sẽ rút gân dần xương ngươi, lăng
trì cho đến chết! Có gan làm, không dám ra mặt sao? Ra đây! Bọn chuột nhắt!

Một cỗ khí thế ngất trời theo lời nói của
người trung niên này làn tràn ra bốn phía, cuồn cuộn như sóng biển hết đợt này
tới đợt khác!

Báo cáo nội dung xấu