Duy Ngã Độc Tôn - Chương 165 - 166

CHƯƠNG 165:
NẾU ĐÃ ĐẾN ĐÂY THÌ CŨNG ĐỪNG ĐI!

- Cầm tỷ, có người đến!

Một cô gái phụ trách, thở hổn hển mang theo
vài phần kích động, nhìn vào trong mắt Lý Cầm.

- Làm sao bây giờ hả Cầm tỷ, ân công người...

Cô gái này hỏi có chút lo lắng.

Một đám con gái đều vây quanh bên người Lý
Cầm, nhìn nàng với vẻ tràn ngập

- Mọi người không nên hoảng. Chu Ngọc! Cô
thử nói người tới là người nào?

Phong thái của Lý Cầm trầm ổn, còn giọng
nói thì kiên định, khiến cho sự khẩn trương trong lòng đám con gái có hơi chút
buông lỏng.

- Đại bộ phận đều là thanh niên, có một số
tuổi tác hơi lớn, cũng không giống như những trưởng lão kia.

Cô gái gọi là Chu Ngọc vốn sinh ra trong
gia tộc quan lại, đối với khí thế kẻ bề trên có chút hiểu biết.

- Ừ, vậy thì không sợ. Bọn họ đi về phía
chúng ta.

Lý Cầm nói.

- Hả!

Thần tình đám con gái kia lập tức có chút
hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Điều này còn không sợ! Không sợ chuyện
này thì còn có thể sợ chuyện gì chứ?

Đại đa số người đều chính mắt thấy những cô
gái được cho là đỉnh lô sau khi bị mang đi, cũng không thấy quay về. Hơn nữa,
lúc ấy từ trong miệng những quản sự bị Tần Lập giết, cũng có được tin tức của
những cô gái này. Họ cũng không ngoại lệ, đều bị chết do thải bổ bởi những
trưởng lão ở Cực Nhạc Thiên Cung!

- Ta biết mọi người đang lo cái gì, nhưng
chúng ta có năng lực phản kháng sao? Hay là hiện tại đẩy ân công trọng thương
chưa lành ra ngoài thì chúng ta sẽ an toàn sao?

Ánh mắt rực sáng của Lý Cầm nhìn mọi người
trầm giọng nói:

- Ta tin rằng cũng có không ít tỷ muội cũng
hiểu được đạo lý trong đó! Đúng vậy, không ai muốn chết, càng không có ai muốn
bị chà đạp trước khi chết! Nhưng ân công đã cứu chúng ta, cho dù chúng ta chết
cũng không thể khiến hắn có một chút nguy hiểm nào! Cho nên, ta sẽ chủ động
đứng ra, các người hãy xem vận khí coi bọn họ chọn ai thì là người đó!

Lý Cầm nói xong, hốc mắc đỏ ửng, dùng sức
cắn môi dưới, trong đầu của nàng hiện lên thân nhân phụ mẫu của mình, hiện lên
gia hương xinh đẹp, trong lòng lẩm nhẩm nói:

- Tạm biệt phụ thân, mẫu thân. Nữ nhi bất
hiếu, chỉ chờ kiếp sau mới báo đáp ân dưỡng dục của các người!

Nước mắt từ trong khóe mắt Lý Cầm chảy
xuống, nàng vẫn nói với vẻ mặt kiên cường:

- Tỷ muội nào có thể sống sót, nhớ rõ nhất
định phải đoàn kết, phải kiên cường! Nếu như chúng ta không đ có thể chết nhanh
hơn! Đám cầm thú này tuyệt đối không sinh ra lòng thương hại nào với chúng ta
đâu!

- Cầm tỷ! Tỷ không thể chết được, tỷ mà
chết thì ngay cả người đáng tin chúng ta cũng không có, ta đồng ý thay tỷ.

- Đúng vậy! Cầm tỷ! Người không thể đi ra,
chúng ta nguyện ý đi ra!

Lập tức có mấy chục cô gái lên tiếng nói.
Mặc dù chảy lệ, mặc dù hào quang sợ hãi trong mắt các nàng nhưng ý chí cũng
chưa từng có khi nào kiên định như vậy!

Còn có một số cô gái im lặng không lên
tiếng, nhưng từ trên đôi mắt đỏ bừng và biểu tình dữ tợn, cũng nhìn ra được
quyết định trong lòng của những cô gái đó. Có lẽ các nàng được sinh ra trong
gia đình ấm cúng; có lẽ bọn họ chưa trải qua bất cứ gian khổ trắc trở nào; có
lẽ trước đó, có một số cô bé làm nũng trước mặt cha mẹ. Họ không có thiên tư
tuyệt hảo, họ không có vũ lực mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, họ lại lộ ra dũng khí
vô cùng kiên cường!

Cho nên, hiện tại họ là một đám người có
nghĩa khí không kém gì đấng mày râu!

- Ha ha! Sư huynh! Các người hãy nhìn một
đám đỉnh lô cực tốt kia, hiện tại chúng ta... Hắc hắc hắc!

Một đệ tử trẻ tuổi của Cực Nhạc Thiên Cung
hoa chân múa tay nói với vẻ hưng phấn.

Bên cạnh hắn, một lão môn nhân Thiên cung
đã quá bảy mươi, trong cặp mắt lão cũng lộ ra vẻ dục hỏa tràn ngập, mặt dâm
đãng cười nói:

- Đúng vậy! Những xử nữ này đều là đỉnh lô
cực tốt nha! Quá khứ đám đệ tử cấp thấp như chúng ta cũng không có cơ hội hưởng
dụng! Chỉ có những môn nhân vào trong thế tục tìm đỉnh lô mới có cơ hội thỏa
nguyện. Hôm nay, đám người chúng ta cũng có cơ hội sảng khoái một lần! Ha ha!

- Sư huynh! Chúng ta làm như vậy, đám người
Văn trưởng lão và Hải trưởng lão có trách hay không?

Một tên đệ tử khác khoảng hơn bốn mươi tuổi
nhìn đám con gái tuổi thanh xuân đang tụ tập vừa thèm nhỏ dãi vừa nói có chút
lo lắng.

- Bọn họ? Hắc hắc! Tuy rằng thực lực của
hai lão già kia vô cùng mãnh mẽ, hiện tại chẳng qua cũng sắp phát điên thôi!
Môn chủ đã chết, Cực Nhạc Thiên cung của chúng ta cũng xong luôn! Ai có lòng đi
quản chuyện này chứ? Chúng ta thải bổ toàn bộ bọn họ thì lại làm sao chứ? Cùng
lắm thì chúng ta chia nhau ra chạy, ta cũng không tin hai lão già kia có lòng
đuổi theo để giết chúng ta!

- Đúng vậy! Bọn họ tránh né gã Tần Lập kia
còn không kịp, cũng nhanh bị hù vỡ mật

- Hôm nay chúng ta cũng muốn hưởng thụ một
lần đãi ngộ của trưởng lão, ha ha!

Đám môn nhân đệ tử của Cực Nhạc Thiên Cung
nói không kiêng nể gì, đồng thời đi đến trước mặt đám con gái này. Âm thanh đàm
luận của bọn họ không kiêng nể gì, đám con gái này nghe được một cách rõ ràng.

Tuy rằng đã quyết định phải hy sinh để bảo
vệ ân công nhưng đến khi thời khắc này thật sự tới, loại cảm giác khẩn trương,
sợ hãi, phẫn nộ, khuất nhục vẫn giống như thủy triều, đập vào trong lòng đám
thiếu nữ trẻ tuổi này.

- Các người muốn làm gì?

Lý Cầm vươn tay vẹt những thiếu nữ này ra,
bước lên phía trước.

Thực lực Lý Cầm cũng không cao, chỉ có
Hoàng cấp bậc năm nhưng ở thế tục, cô gái như nàng đã được coi là giỏi rồi. Cho
nên, về mặt dũng khí cao hơn nhiều so với những cô gái tầm thường ôn nhu khác.

Từ trong miệng những người này, cũng có thể
nghe được số phận của đám người mình, trông bộ dáng bọn hắn, căn bản không muốn
buông tha bất cứ người nào.

- Ui cha! Cô nàng này có gan rất lớn nha!

Lão già hơn bảy mươi tuổi kia, vẻ mặt tươi
cười, ánh mắt tràn ngập vẻ dâm tà đang đánh giá Lý Cầm, chép chép miệng, nói:

- Ta thích loại tiểu nha đầu mạnh mẽ như
thế. Ha ha! Nàng là của ta!

- Ha ha ha! Sư huynh càng già càng dẻo dai.
Sư đệ bội phục, bội phục!

- Ha ha ha ha!

Một đám đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung với tinh
thần ở sát bên bờ sụp đổ, giống như cuối cùng tìm được con đường để đi, kiêu
ngạo cười lớn.

Bốp!

Một tiếng giòn tan vang lên vô cùng đột
ngột ở trong tiếng cười chói tai.

Mọi người đều sững sờ tại chỗ, trong mắt
tràn ngập vẻ khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhất là đám đệ tử Cực Nhạc
Thiên cung, lại không thể tin được đây là sự thật!

Lý Cầm không ngờ mạnh mẽ giáng một bạt tay
giòn vào lão đệ tử quá bảy mươi của Cực Nhạc Thiên cung!

Lẽ ra một võ giả có cảnh giới Thiên cấp
tuyệt đối không thể bị một võ giả Hoàng cấp đánh, nhất là dưới tình huống giáp
mặt, lại là một chuyện khó tin

- Lão súc sinh!

Lý Cầm cười lạnh nói, một khuôn mặt đầy vẻ
lạnh băng.

- Ngươi lại dám đánh ta?

Lão đệ tử Cực Nhạc Thiên cung giận tím mặt,
trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão, một dấu tay đỏ tươi, nhìn qua cực kỳ buồn
cười.

Da thịt của võ giả Thiên cấp rất dày. Một
cái tát này không không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn, nhưng lại
có rất lớn nhục nhã về mặt tinh thần, khiến cho thần kinh rất nhiều năm căng
thẳng của lão già kia nháy mắt như đứt ra.

Lão hoàn toàn phát ra một thân khí thế
Thiên cấp, lập tức áp bách một đám con gái với thực lực quá yếu, khiến cho sắc
mặt tái nhợt, lạnh run.

Tuy rằng Lý Cầm cũng bị luồng khí thế áp
bách này khiến cho có loại cảm giác không thể thở, nhưng cũng vẫn đối diện với
lão già này với vẻ quật cường, nói:

- Lão súc sinh! Lão từ trong tảng đá nhảy
ra à! Lão không có mẫu thân, không có tỷ muội, chỉ là một lão súc sinh vô sĩ!
Lão già kia! Lão giết ta đi!

- Ha ha ha ha!

Lão già này ngửa mặt lên trời cười to mấy
tiếng, trong mắt tràn đầy hào quang lạnh lùng, không ngừng cười lạnh nhìn về
phía Lý Cầm, giống như ánh mắt dã thú hung mãnh nhìn con mồi của mình.

- Tốt! Đủ vị, lão tử thích. Mẹ nó! Không
mạnh mẽ lão tử vẫn thấy mất hứng! Muốn chết sao? Nằm mơ! Lão tữ ở Cực Nhạc
Thiên Cung đã gần bảy mươi năm, chuyện khác không học, chứ học được thủ đoạn
đày đọa người thì đủ mười phần! Cho dù những trưởng lão, cũng vị tất tinh thông
như như lão tử! Nếu như không tra tấn ngươi muốn sống không được, chết không
xong thì chẳng phải là ta có vẻ rất vô năng sao?

- Sư huynh uy vũ!

- Sư huynh mạnh mẽ!

- Khiến cho những đám nha đầu này kiến thức
chỗ cường đại của sư huynh. Ha ha ha!

- Đúng! Sư huynh mau cho đám tiểu nha đầu
này trông thấy năng lực của huynh. Không chừng các nàng còn thương huynh nữa
đấy!

- Vô sỉ!

- Hạ lưu!

- Một đám súc sinh!

Đám thiếu nữ kia rốt cục không kìm nổi, bắt
đầu tức giận mắng như vậy, ngược lại càng khiến cho đám đệ tử của Cực Nhạc
Thiên Cung hưng phấn hơn.

- Ha ha! Như vậy mới tốt chứ! Một đám với
vẻ mặt ủ rũ như đưa đám thì có hứng thú gì chứ?

- Đúng! Mắng, mắng nhiều một chút, như vậy
mới bõ chơi!

- Ha ha, thật không? Các ngươi cảm thấy
mắng đúng lắm sao?

Một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông
đột nhiên từ trong huyệt động ở phía sau đám cô bé truyền ra.

Có đệ từ của Cực Nhạc Thiên Cung không phản
ứng kịp, mà còn nói tiếp:

- Đương nhiên, đương nhiên! Không như vậy
thì làm sao đủ vui. Ha ha ha!

Chỉ là đám người này im lặng đến đáng sợ,
tiếng cười của hắn có vẻ như chói tai và quái dị!

- Các người làm sao vậy? Hả? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Tên đệ tử trẻ tuổi này của Cực Nhạc Thiên Cung không ý thức được đến tột
cùng phát sinh chuyện gì, nhìn một đám sư huynh đệ của hắn, hỏi với vẻ nghi
hoặc.

- Sư huynh! Tần... Tần Lập!

Một gã đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung với niên kỉ nhỏ hơn hắn, khuôn mặt như
đống tro tàn, lắp bắp, khó khăn nói với toàn bộ đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung,
giống như tên của tử thần!

Mà đám cô bé có vẻ mặt tuyệt vọng lúc nãy, thời khắc này hoàn toàn biến đổi
dáng vẻ. Một luồng khí tức vui mừng to lớn, từ trong bọn họ tràn ra.

- Chạy mau!

Trong đám đệ tử của Cực Nhạc Thiên Cung, cũng không biết ai đầu tiên điên
cuồng gào thét một tiếng, liền nhấc chân chạy trốn. Nhất là lão già kiêu ngạo
nhất vừa rồi giờ phút này giống như một một con cá chạch giảo hoạt, không đợi
âm thanh kia vang lên, liền xoay người bỏ chạy!

Một luồng uy áp thật lớn xông lên trời cao!

Theo đó, là một câu nói vô cùng lạnh giá:

- Nếu đến đây thì cũng đừng đi nữa!

CHƯƠNG 166: TRÚT GIẬN!

Giọng nói giống như mệnh lệnh của tử thần. Vốn luồng uy áp kinh thiên đang
bao phủ ờ vùng này, cũng đã khiến hơn ba mươi tên đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung có
loại cảm giác

Nếu như nói khí thế khiến người ta cảm thấy sợ, không thể thở dốc, cảm thấy
kinh sợ. Áp lực như vậy mới chính là áp lực thật sự, lực lượng không thể địch
nổi!

Tàn sát, đây mới chính là tàn sát!

Sát hại nghiêng về một phía!

Máu chảy thành sông!

Sát khí đầy trời giống như thực chất, khiến cho những đệ tử Cực Nhạc Thiên
Cung này ngay cả tâm tư phản kháng cũng hoàn toàn mất đi, tinh thần hoàn toàn
hỏng mất!

Cảnh tượng này quả thật là nhân gian luyện ngục!

Đối mặt với đám người này, Tần Lập không có một chút ý niệm lưu thủ trong
đầu. Người như bọn họ giết chết cũng chính là ban ân to lớn. Nếu như dựa theo
đánh giá của đám cô bé này thì đám bại hoại của Cực Nhạc Thiên Cung nên dùng
ngàn ngàn vạn vạn thủ đoạn hành hạ mà bọn họ nói, tra tấn đến chết!

Lão già dâm tà làm nhục Lý Cầm, là người thứ nhất bị Tần Lập bắt, nhưng lại
không giết hắn! Đây cũng là một người còn sống dưới tay Tần Lập. Tần Lập muốn
tạo một cơ hội cho những thiếu nữ này trút giận!

Nếu không cho dù có thể làm cho bọn họ hoàn toàn không tổn hao gì rời khỏi
nơi thần bí, nhưng đám thiếu nữ này nhất định để lại bóng ma trong lòng.

Nhất là người xuyên qua từ thế giới văn minh hiện đại như Tần Lập, càng
thêm hiểu được đạo lý này.

Nếu như quyết định làm người tốt thì làm người tốt đến cuối cùng đi.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, chiến đấu chấm dứt.

Phía trên bình đài sườn núi, nơi nơi đều là
thi thể, phần lớn bị đâm cổ họng. Đấy chính là trường hợp Tần Lập không muốn có
quá nhiều máu tươi. Nếu không, nhất định sẽ khủng bố hơn hiện tại vô số lần!

Nhưng là như thế cũng khiến đại đa số
khoảng một trăm cô gái đều có sắc mặt tái nhợt. Mùi máu tươi tràn ngập khiến
cho rất nhiều người cứ ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa. Tuy nhiên, trên mặt mỗi
người đều lộ ra cảm xúc giải hận, nhìn bọn họ giống như hận không thể tự mình
xông lên đi giết đám sức sinh kia mới được.

Đến cuối cùng chỉ còn lại một lão già mặt
vàng như đất, bị Tần Lập dùng một cước đá nát đan điền, run lẩy bẩy, trong ánh
mắt đều tràn ngập vẻ sợ hãi.

Lý Cầm hiểu ân công làm vậy là vì cái gì.
Nàng là một số người trong đám con gái không đổi sắc mặt nhất, cũng không phải
không có một chút cảm giác nào với loại sát hại kinh khủng. Mà loại hận ý ngập
trời hoàn toàn áp chết sự sợ hãi của nàng. Nàng chậm rãi đi về phía lão già.

- Ngươi... ngươi muốn như thế nào?

Tinh thần lão già này suy sụp, khuôn mặt
già nua đầy nếp nhăn vì sự khẩn trương và hoảng sợ mà càng nhăn nhúm lại.

Vừa rồi đối phương là thịt bò, còn lão là
dao thớt, nhưng trong nháy mắt, tình thế đã hoàn toàn đổi chiều. Hiện tại người
không có bất cứ năng lực phản kháng nào là lão!

Chết là chuyện không tránh khỏi. Trong mắt
lão già này bỗng nhiên lóe ra một chút hào quang tàn nhẫn, lè lưỡi ra dùng hết
một chút lực lượng cuối cùng, nhẫn tâmmuốn cắn lưỡi tự sát!

Mà đúng lúc Lý Cầm đến đến gần lão vừa lúc
thấy, không hề chần chờ, mạnh mẽ đá một cước vào miệng lão.

Phốc!

Một tiếng vang lên, lão già này vừa há
miệng, bị đá đến nát vụn!

Miệng ngập răng bị một cước của Lý Cầm đá
rụng hoàn toàn!

Lúc này, lão già liền đau đến bất tỉnh,
trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, vị lão nhân này từ nhỏ đã tiến vào Cực Nhạc
Thiên Cung đột nhiên có loại hy vọng xa vời:

- Nếu hiện tại chết đi như vậy, thật là
hạnh phúc biết bao!

Tần Lập từng cước, từng cước đá toàn bộ thi
thể xuống khe vực. Lúc này lại thấy đám cô bé kia vây quanh lão già kia tầng tầng
lớp lớp.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng chửi
bới, cầu xin tha thứ không ngừng vang lên.

Đến cuối cùng, Lý Cầm lớn tiếng nói vào
trong đó:

- Các tỷ muội không nên tranh giành, không
nên giành, nhớ rõ đừng lập tức giết lão! Mỗi người đều có phần.

Tần Lập nhìn đám cô gái thanh xuân mười bảy
mười tám tuổi không nói gì, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Tuy
nhiên, Tần Lập cũng hiểu được, cho dù người khác đồng tình, đó cũng phải đợi
khi mình có thực lực đó mới có thể!

Cuối cùng, lão già Cực Nhạc Thiên Cung bị
đám thiếu nữ tra tấn hơn nửa ngày, mới từ trong cơn đau kêu thảm thê lương rồi
chết.

Sau khi thi thể của lão già, nhìn thấy các
thiếu nữ ôm đầu khóc rống, Tần Lập biết bọn họ đã đem đại bộ phận ủy khuất
thống khổ và sợ hãi tiết ra ngoài. Hiện tại mình phải làm là mang theo bọn họ
an toàn rời khỏi vùng thần bí này.

Liên tiếp trong vòng ba ngày, lại có mấy
mươi đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung đi tìm cái chết. Cũng giống với đám trước kia,
bọn họ cũng đều nghĩ đến chỗ này, không hẹn mà chạy tới hướng này.

Tần Lập ở đây ôm cây đợi thỏ, trong thời
gian ba ngày, gần như giết sạch đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung! Bao gồm nữ đệ tử
muốn đến đây lẩn trốn, đều bị Tần Lập giết chết mà cũng không nương tay. Thật
ra thương thế của Tần Lập cũng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu,
chỉ là dưới tình huống vào lúc này, nếu hắn còn có thể vẫn trầm tĩnh như núi mà
tránh đi dưỡng thương, vậy không phải Tần Lập, càng không xứng làm một người
đàn ông!

Cho nên mấy ngày tiếp theo, Tần Lập vừa
khôi phục vừa đánh chết người tới. Hơn mười ngày sau, không ai đi tới nơi này,
mà thương thế của Tần Lập rốt cục cũng khôi phục hoàn toàn!

Đám người Hải trưởng lão và Văn trưởng lão,
cho đến giờ cũng không xuất hiện, Tần Lập nghi bọn họ có thể đã rời nơi này.

Tuy nhiên, trong lòng Tần Lập cũng hiểu
được, hai lão già này nếu không thể giết hắn, khẳng định sẽ không dễ dàng rời
đi. Nhiều đệ tử của Cực Nhạc Thiên Cung bị giết như vậy, hắn không tin với chỉ
số thông minh của hai lão già kia, không thể nghĩ được nguyên nhân là gì.

Cho nên, hắn rất kiên nhẫn chờ ở nơi này.

Đối với hiệu quả cải tạo kinh mạch mà Hồng
Ngọc chu quả mang tới rất rõ. Giờ phút này cho dù Tần Lập không cần bế quan,
nhưng đối với tốc độ hấp thu linh khí đã không gì so sánh được!

Mỗi ngày sáng sớm, Tần Lập đều vận hành
Tiên Thiên Tử Khí Quyết, hấp thu một ít Tiên Thiên Tử Khí từ phía chân trời.
Tuy nhiên khiến Tần Lập cảm thấy có chút kinh ngạc chính là, mặc kệ hắn làm thế
nào hấp thu Tiên Thiên Tử Khí vào trong đan điền, luồng khí xoáy kia cũng có
hai màu trắng tím đan xen!

Màu trắng cũng không thiếu chút nào!

Xem ra, hoa sen giống như bạch ngọc kia,
cũng thật sự là cực phẩm trong cực phẩm!

Điểm này từ lúc thần thức của Tần Lập trở
nên vô cùng cường đại đã có thể cảm giác được.

Tần Lập cũng lợi dụng lúc này, truyền thụ
một ít kỹ xảo đơn giản cho bọn họ, họ không thể tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy
Ngã Độc Tôn, nhưng những võ công kiếp trước của Tần Lập thì bọn họ có thể học
được một ít.

Đúng lúc linh khí ở nơi này tràn ngập, Lý
Cầm lại cống hiến tâm pháp nguyên lực của mình. Đám thiếu nữ ý thức được tầm
quan trọng của tu luyện lực lượng, ai ai cũng khắc khổ chăm chỉ tu luyện.

Sau một tháng, các thiếu nữ vốn có chút yếu
đuối, cũng trở nên vô cùng khỏe mạnh, trên mặt hiện lên vẻ rực rỡ hồng nhuận
động lòng người. Khí tức thuộc về cô gái thanh xuân thoạt nhìn càng thêm động
lòng người.

Mà Tần Lập cũng lợi dụng khoảng thời gian
này, lại tóm lược hệ thống một thân sở học một lần. Đạt tới trạng thái Thiên
cấp đỉnh, cách đột phá Thiên cấp, tiến vào cảnh giới Phá Thiên cũng chỉ kém một
bước thôi!

Rốt cục, hôm nay có hai luồng khí tức cực
kỳ cường đại, với một tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trên bầu trời Tiên Nữ Diêu.
Đám thiếu nữ đang luyện công, đều có loại cảm giác cả người lạnh như băng.

Mà Tần Lập đang tu luyện bên trong huyệt
động, cũng chậm rãi mở to mắt, hắn đoán được, hai người kia sẽ không rời đi.
Quả nhiên vẫn là tính tình bọn họ không nhẫn nại nên tìm đến đây!

Hai người Văn trưởng lão và Hải Thông
Thiên, vẫn đang sống trong sự lo lắng và sợ hãi suốt tháng này.

Bọn họ không nghĩ rằng cứ như vậy rời khỏi
nơi này. Bởi vì người khủng bố nhất vẫn còn sống! Người này là bóng ma lớn nhất
đè bọn lão. Nếu không thể tận mất nhìn hắn bị giết, cho dù bọn họ đi ra ngoài,
e rằng suốt đời cũng sống trong bóng ma. Cho nên, nhất định phải tìm ra Tần Lập
và giết chết hắn!

Nhưng mà những đệ tử còn lại của Cực Nhạc
Thiên Cung đều mai danh ẩn tích hết.

Ngay từ đầu, hai người còn tưởng rằng những
tên đáng chết kia nhất định thấy chuyện không tốt đều trốn cả đi, cho nên trong
sự nồi giận hai người đi khắp nơi tìm những đệ tử này. Một khi tìm được nơi ẩn
nấp thì trực tiếp giết chết!

Lúc này trong lòng hai người, cái gì là Cực
Nhạc Thiên Cung, cái gì là tương lai phát triển, đã hoàn toàn không còn ý nghĩ
gì. Bọn họ còn sống, không muốn rời nơi này chi có duy nhất một mục đích, là
muốn báo thù, muốn giết chết Tần Lập!

Nhất định phải giết chết hắn!

Rốt cục, hai người này tốn thời gian một
tháng, tìm giết tất cả những đệ tử ẩn nấp. Nam thì trực tiếp giết, nữ thì trước
thái bổ rồi sau đó

Cứ như vậy, trong thời gian một tháng,
thương thế hai người này cũng hoàn toàn khôi phục lại hơn nữa một lần nữa đạt
tới trạng thái đỉnh. Thời gian kế tiếp hai người luôn luôn sưu tầm, tìm kiếm
nơi mà Tần Lập có thể ẩn thân. Bởi vì cho tới nay, hai người canh giữ ở lối ra
cho nên có thể xác định chính là, Tần Lập tuyệt đối chưa rời đi!

Nhưng mặc cho bọn họ thiếu chút nữa lật
tung lên đất đai chung quanh sơn môn, cũng không thể tìm được Tần Lập. Đến cuối
cùng, hai người không thể không bỏ qua cho việc lùng bắt Tần Lập.

Bởi vì con Hoàng Kim Cự Hổ khủng bố kia
cũng tùy thời cũng có thể xuất hiện, bằng vào hai người, căn bản là không phải
đối thủ của nó!

Cho nên, đến cuối cùng, hai người rốt cục
nghĩ tới Tiên Nữ Diêu, nhớ rõ lúc trước Tần Lập đã từng đến qua nơi đó. Hơn
nữa, hắn còn giết mấy môn nhân Cực Nhạc Thiên Cung trông coi Tiên Nữ Diêu.

Cho nên hai người quyết định đến chỗ tiên
nữ để nhìn xem, nếu Tần Lập trốn ở đây vậy thì đánh chết hắn, giải quyết hoàn
toàn khúc mắc. Sau đó, hưởng dụng toàn bộ đỉnh lô, rồi rời đi. Nếu Tần Lập
không ở đây vậy thì hưởng dụng những đỉnh lô đó, sau đó vào thế tục, không quản
biện pháp gì, cũng muốn tìm ra những người liên quan đến Tần Lập, giết toàn bộ
bọn họ để giải mối hận trong lòng!

Báo cáo nội dung xấu