Con dâu nhà giàu - Chương 131 + 132

Chương 131: Triệu Hi Thành nổi
giận

Giọng
nói lạnh lùng khiến lớp học huyên náo trở nên yên lặng. Ai nấy không hẹn mà
cùng lặng yên nhìn về phía người đứng ở cửa lớp học.

Vừa
nhìn, ánh mắt bọn họ đều không thể rời ra được.

Âu
phục sẫm màu ôm khít dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen mà sáng
như sao tràn ngập sự lạnh lùng, Khóe miệng cười trào phúng như có như không.
Điều này khiến anh nhìn qua giống như Tu la trong truyền thuyết vậy, tuấn mỹ mà
âm trầm, cao quý mà lại tàn nhẫn.

Triệu
Hi Thành đảo mắt qua mọi người, mỗi người tiếp xúc với ánh mắt hắn thì đều có
cảm giác lạnh như băng. Có một số người thậm chí còn rụt người về phía sau, tự
giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Tầm
mắt của anh cuối cùng dừng lại trên người Chu Thiến, ánh mắt âm trầm trong chốt
lát lại trở nên dịu dàng như nước. Anh đi về phía cô, bước đi thong dong, cảm
giác tao nhã như quý tộc khiến mọi người đều cảm thấy, người đàn ông này không
đơn giản.

Anh
đi đến bên Chu Thiến, đầu tiên là dịu dàng cười với cô, sau đó lại chuyển mắt
nhìn Hồ Giai Giai bên canh, sắc mặt trở nên âm lệ:

- Là
cô sao? Cô nói tôi là gian phu?

Hồ
Giai Giai chưa bao giờ gặp người đàn ông nào tuấn mỹ, cao quý như Triệu Hi
Thành, nhất thời không khỏi ngây người. Miệng mở ra mà không nói được gì.

Chu
Thiến rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của anh, ngạc nhiên vô cùng nói:

- Sao
anh đến đúng lúc như vậy?

Trong
lòng có sự ngạc nhiên, vui mừng. Triệu Hi Thành còn chưa kịp đáp lời thì Tiểu
Mạt đã nói:

- Là
vừa rồi mình gọi điện thoại cho anh ấy đến. Thiệu Lâm, không thể để mặc mọi
người hiểu nhầm cậu.


lại chỉ vào Hồ Giai Giai, nói với Triệu Hi Thành:

- Chính
là cô ta tung tin đồ, nói Thiệu Lâm là gái bao cao cấp, được người có tiền bao
nuôi.

Sau
đó cô nhìn Hồ Giai Giai nói:

- Hồ
Giai Giai, đây là chồng của Thiệu Lâm, Triệu Hi Thành, cô vì đố kỵ với Thiệu
Lâm mà cố ý hại cô ấy. Cô mới là kẻ vô sỉ.

Mọi
người xung quanh đều kinh ngạc, người đàn ông tuấn tú, nhìn rất giàu có này lại
là chồng của Thiệu Lâm vốn luôn giản dị? Rất khó tin. Một số học viên nữ thì
không che giấu nổi sự hâm mộ và đố kỵ.

Hồ
Giai Giai cũng không ngờ Thiệu Lâm lại có người chồng vĩ đại như vậy. Lúc trước
những lời cô ta nói trước mặt mọi người đều chẳng là gì. Các học viên đều nhìn
cô ta với ánh mắt lạnh lùng, khinh thị. Cô ta vừa thấy khó xử lại vừa mất mặt,
mà cũng vô cùng ghen tị vì Thiệu Lâm lấy được người chồng vừa đẹp trai, vừa
giàu có. Cô ta càng không muốn cúi đầu trước Thiệu Lâm. Lập tức vênh mặt, mạnh
miệng nói:

- Ai
biết các người có tìm ai đến giả mạo không?


gái tóc ngắn cũng phụ họa nói:

- Đúng,
cô nói là chồng thì đúng là chồng sao. Đây chẳng qua chỉ là người các cô tìm
tới giả mạo thôi.

Chuyện
tới nước này, ngay các các bạn học xung quanh cũng đều thấy là bọn họ cố chống
đỡ. Chồng người ta đã đứng ở bên cạnh, không phải diễn kịch, có thể tìm được
người giả mạo làm chồng đến? Có một số người bình thường cũng có chút thân
thiết đi đến khuyên bọn họ xin lỗi Chu Thiến.

Chu
Thiến nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hồ Giai Giai, cô ta vênh mặt, chết cũng không
chịu nhận sai mà Triệu Hi Thành ở bên sắc mặt càng lúc càng âm trầm, hơi thở
càng lúc càng lạnh lùng. Cô biết, một khi Triệu Hi Thành nổi giận thì chuyện sẽ
không dễ giải quyết. Hồ Giai Giai dù sao cũng là bạn học của mình, chuyện này
tuy rằng là cô ta không đúng nhưng mình cũng đã ra tay dạy dỗ cô ta. Mình cũng
không bị thương tổn gì quá. Vạn nhất Triệu Hi Thành vì chuyện này mà gây rối
cho cô ta, đem chuyện xáo tung lên thì cũng không tốt.

Chu
Thiến chậm rãi nói với Hồ Giai Giai:

- Chỉ
cần bây giờ cô xin lỗi tôi trước mặc mọi người thì tôi sẽ coi như chưa có
chuyện gì xảy ra.

Hồ
Giai Giai cứng cổ không nói. Chuyện đã đến nước này, cô ta vốn cũng rất mất mặt
rồi, còn bắt cô ta xin lỗi? Về sau còn có thể ngẩng đầu nhìn các bạn học khác
sao?

Triệu
Hi Thành nghe lời Tiểu Mạt nói, lòng vốn đã giận dữ, chỉ là dù sao cô ta cũng
là bạn học của Thiệu Lâm. Nơi này cũng là nơi Thiệu Lâm học tập, anh chú ý đến
cảm xúc của cô nên mới nhẫn nhịn không nói, xem Thiệu Lâm xử lý thế nào. Nhưng
cô gái này ti tiện như vậy, làm ra chuyện tổn thương Thiệu Lâm mà ngay cả câu
xin lỗi tối thiểu cũng không chịu nói, anh cuối cùng cũng không khắc chế được
nữa.

Anh
hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Xem
ra vị tiểu thư này vẫn là không tin thân phận của tôi. Vậy đi, cho công bằng,
chúng ta giao việc này cho tòa án nhé!

- Tòa
án?

Ngoài
Triệu Hi Thành, tất cả mọi người đều ngây dại, liên quan gì đến tòa án. Hồ Giai
Giai cũng kinh ngạc vô cùng.

Triệu
Hi Thành cười khẽ:

- Lời
vị tiểu thư này nói đã cấu thành tội phỉ báng. Tôi sẽ kiện cô ra tòa, đến lúc
đó, tòa án sẽ điều tra rõ chuyện tình, thân phận của tôi cũng sẽ sáng tỏ.

Mọi
người đều hít phải một ngụm khí lạnh, không ngờ chồng của Thiệu Lâm lại ngoan
độc như vậy, còn muốn kiện Hồ Giai Giai, ánh mắt nhìn Triệu Hi Thành thêm một
phần kính nể. Mà Hồ Giai Giai tái mặt, lắp bắp nói:

- Tôi…
tôi chẳng qua là… nói… nói mấy câu. Anh dựa vào cái gì… kiện… kiện tôi phỉ
báng. Anh… không kiện được tôi đâu. Anh đang dọa tôi sao?

Triệu
Hi Thành thoải mái nói:

- Kiện
được hay không thì thử qua là biết. Triệu gia tôi có đoàn luật sư lớn, ngay cả
án phỉ báng đơn giản mà cũng không làm được thì tất cả từ chức đi là xong.

Lúc
anh nói chuyện, cả người tản ra khí thế lạnh thấu xương không gì sánh bằng. Sự
tự tin vô cùng như có sức áp đảo khiến mọi người có cảm giác không ngóc nổi đầu
lên. Mọi người thầm đoán, người đàn ông đẹp trai, thần bí này rốt cuộc có lai
lịch gì. Khẩu khí thật lớn! Đoàn luật sư…

Chu
Thiến biết anh thực sự tức giận nhưng những việc này anh làm đều là vì mình.
Hơn nữa, Hồ Giai Giai cũng thật đáng ghét, nhân cơ hội này dọa dẫm cô ta cũng
được. Để cho cô ta sau này không dám làm bậy nữa. Chờ Hi Thành hết giận, sẽ
khuyên anh bỏ chuyện này. Người ta dù sao cũng là cô gái trẻ, chỉ làm chút
chuyện mà kiện ra tòa cũng không hay. Cho nên Chu Thiến cũng chỉ lạnh lùng nhìn
cô ta.

Sắc
mặt Hồ Giai Giai càng thêm tái mét, nước mắt lưng tròng, môi khẽ run lên, trông
thật đáng thương. Cô gái tóc ngắn sớm đã biết tình hình không ổn, cũng sớm đã
lui về phía sau cô ta, cúi đầu, không nói được một lời.

Đang
lúc mọi người không biết nên làm gì thì giáo viên cùng một người đàn ông xa lạ
đi vào.

Hồ
Giai Giai ngẩng đầu thấy người đàn ông kia thì hét to một tiếng:

- Anh
ơi!

Sau
đó nhào vào lòng người đàn ông kia òa khóc. Thầy giáo đi vào, nghiêm túc nói:

- Mời
sáng sớm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Thì
ra có học viên thấy tình hình nghiêm trọng thì đã đi mời giáo viên đến, mà giáo
viên biết việc này có liên quan đến Hồ Giai Giai thì nghĩ một chút bèn gọi cả
anh cô ta đến cùng.

Hồ
Gia Hào vẫn luôn thương yêu em gái, giờ thấy em gái khóc như vậy, trong cơn
giận dữ, ngẩng đầu lạnh lùng nói.

- Rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra!

Trong
ngữ khí có ý sẽ ra mặt cho em gái, mà khi ánh mắt anh ta đảo qua Triệu Hi Thành
thì lửa giận trong nháy mắt biến mất, thay vào đó mắt lại sáng bừng. Anh ta đẩy
em gái mình ra, bước nhanh đến bên Triệu Hi Thành, vẻ mặt kích động mà nói:

- Sếp
Triệu sao lại đến đây? Là cần chúng tôi phục vụ sao?

Trước
kia Triệu Hi Thành cũng từng mang một số phụ nữ tới cửa hàng bọn họ trang điểm,
anh ta cũng từng phục vụ qua bọn họ, Triệu Hi Thành có đôi khi cũng ngồi bên
cạnh nên anh biết Triệu Hi Thành.

Thấy
anh trai cúi đầu khom lưng càng khiến Hồ Giai Giai thêm khiếp sợ, cô ta ôm mặt
cả kinh:

- Anh
ơi, anh ta coi thường em, còn nói sẽ kiện em.

Hồ
Gia Hào lắp bắp kinh hãi, nhìn muội muội:

- Sao
em có thể khiến sếp Triệu tức giận.

Hồ
Giai Giai thấy anh ta nói vậy, tia hi vọng cuối cùng cũng tan hết. Cô ta bắt
đầu biết sợ hãi, định xin tha nhưng quá mất mặt, vừa vội vừa tức vừa sợ, mấy
cảm xúc dày vò, cô ta òa lên khóc lớn.


Triệu Hi Thành chỉ lạnh lùng nhìn mọi thứ, vẻ mặt xa cách như thể mọi việc
không liên qua gì đển mình, Tiểu Mạt hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ:

- Đáng
đời, ai bảo cô ta đáng ghét như vậy, thì ra là cũng biết sợ.

Chu
Thiến thấy Hồ Giai Giai bị cảnh cáo, cô cũng không định kiện cô ta thật nên
muốn khuyên Hi Thành đổi ý.

Bên
kia, Hồ Gia Hào nghe cô gái tóc ngắn kể qua tình hình, lúc này đi đến bên Hồ
Giai Giai, vung tay lên tát Hồ Giai Giai rồi mắng:

- Em
cũng quá không hiểu chuyện, những lời này có thể tùy tiện mà nói sao? Mau đi
xin lỗi Triệu phu nhân nếu không không có gì hay ho cho em đâu.

Hồ
Giai Giai bị anh đánh cho ngây người, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ đánh
mình, cũng chưa bao giờ lớn tiếng mắng mình như vậy. Cô ta bưng mặt, trong mắt
đầy sự hoảng sợ, tủi thân, nhất thời quên cả khóc.

Hồ
Gia Hào thấy cô ta còn thất thần thì lại quát:

- Còn
không mau đi!

Thực
sự để sếp Triệu đem việc này lên tòa án thì đã không còn kịp rồi. Tuy nói tội
phỉ báng không to nhưng họ Triệu kia có thân phận, địa vị gì? Hoàn toàn có thể
xử phạt em gái mình ở mức cao nhất, ngồi tù cũng có thể. Như thế tương lai của
em mình hoàn toàn mất hết.

Hồ
Giai Giai cũng biết, nếu mình không cúi đầu thì sẽ là trát của tòa án chờ mình.
So với gặp quan tòa thì nhục nhã hiện giờ có là gì. Cô ta áp chế sự phẫn hận
trong lòng, cắn chặt môi, cảm giác không cam lòng, nhục nhã này khiến cho cô ta
không nhịn được mà run người nhưng vẫn đi đến bên Chu Thiến.


ta cúi đầu trước mặt Chu Thiến, tuy không cam tâm, tuy thống hận nhưng vẫn ép
mình phải cúi đầu.

- Xin
tha thứ cho tôi, là tôi không hiểu chuyện, tôi không nên nói những lời này hại
cô, rất xin lỗi!


ta nói xong, giọng nói như nghiến từ kẽ răng mà qua, mỗi chữ đều khiến cô ta vô
cùng nhục nhã, mỗi chữ đều khiến cô ta hận thấu xương.

Chu
Thiến thở dài, chẳng lẽ sẽ thực sự kiện cô ta lên tòa sao? Mặc kệ cô ta có thực
sự nhận thức mình sai hay không nhưng sau này hẳn cũng sẽ không dám sinh sự nữa.

Chu
Thiến nhìn Triệu Hi Thành dịu dàng nói:

- Hi
Thành, thôi đi, cô ấy còn nhỏ tuổi, hơn nữa em cũng không sao, không cần đem
chuyện gây rối như vậy.

Triệu
Hi Thành âm ngoan đảo mắt nhìn anh em họ Hồ một cái nhưng đến khi nhìn Chu Thiến
ánh mắt lại trở nên nhu hòa.

- Đều
nghe lời em, em muốn xử lý sao thì làm vậy.

Anh
nói chuyện với cô, hoàn toàn là một con người khác, ánh mắt ôn nhu, giọng nói
dịu dàng khiến đám con trai mở rộng tầm mắt mà các cô gái thì ghen tị vô cùng.

Sau
đó, anh lại cao giọng nói:

- Triệu
Hi Thành tôi không phải là người dễ dàng bỏ qua cho ai, chẳng qua nể mặt Thiệu
Lâm, chuyện này tôi tạm thời cho qua. Nếu để cho tôi biết có ai lại gây chuyện
làm tổn thương đến vợ tôi thì Thiệu Lâm dù tốt bụng nhưng Triệu Hi Thành tôi
cũng không phải là người chỉ biết nói suông.

Khi
nói chuyện, ánh mắt anh đảo qua tất cả những người đang ngồi, sự lạnh lùng
trong mắt khiến ai nấy không rét mà run.

Chương 132: Không thể cúi đầu

Chu
Thiến đưa Triệu Hi Thành tới chỗ thang máy, lúc này đã vào giờ học, thang máy
ngoài bọn họ ra thì cũng chẳng có người nào khác. Chu Thiến thấp giọng nói:

- Hi
Thành, cảm ơn anh đã tới.

Triệu
Hi Thành nắm chặt tay cô nói:

- Về
sau xảy ra chuyện như vậy, đầu tiên em hãy nghĩ đến anh, có anh ở đây anh sẽ
không để em bị ai coi thường.

Anh
thở dài cúi đầu:

- Nói
đi nói lại cũng đều tại vì anh mà ra, nếu không xảy ra chuyện đó thì sao em
phải giấu chuyện đã kết hôn? Nhìn em bị người khác hạ nhục như vậy, lòng anh
rất khó chịu. Thiệu Lâm, anh luôn cảm thấy anh nợ em rất nhiều, rất nhiều,
không biết phải làm sao để bù đắp lại. Anh muốn đối tốt với em nhưng lại luôn
cảm thấy không đủ tốt, có lẽ em rất thất vọng về anh?

Chu
Thiến đột nhiên bị những lời cảm khái này của anh làm cho ngây người, cô cười:

- Hôm
nay anh sao vậy, cảm xúc quá đi

Triệu
Hi Thành chỉ nắm tay cô, khẽ lắc đầu:

- Người
mà anh hận không thể dùng cả tính mạng để trân trọng lại bị kẻ khác làm nhục
còn anh lại chẳng thể làm gì, trong lòng anh thực sự rất hoảng loạn. Thiệu Lâm,
thật sự bỏ qua cho cô ta sao? Anh có thể kiện cô ta ngồi tù, đây là chuyện rất
dễ dàng, nhưng dù là thế cũng không thể khiến anh nguôi giận.

Khi
anh nhìn cô, trong mắt là vẻ thương xót rất rõ, lòng Chu Thiến ấm áp, gắt gao
nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng nói:

- Tâm
tình của anh em có thể hiểu, Hi Thành, biết anh quan tâm em như vậy, lòng em
thực sự rất vui.


nhìn anh, nụ cười trên môi trong suốt như ánh mặt trời, dịu dàng như gió mùa
xuân khiến cho anh có cảm giác như đang đắm chìm trong ánh nắng tháng ba, thật
quá ấm áp.

Chu
Thiến lại nói:

- Hơn
nữa, em nào có yếu đuối như vậy, không đến mức chỉ là chút lời đồn nhảm của
người khác cũng không thể vượt qua. Việc này với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ,
làm sáng tỏ là được rồi, không cần thiết phải kiện cô ấy ngồi tù. Cô ấy còn
trẻ, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của cô ấy. Hi Thành, nên độ
lượng một chút.

Triệu
Hi Thành nghe câu này của cô mà thoải mái lên nhiều:

- Đương
nhiên anh sẽ tôn trọng ý kiến của em.

Lúc
này, thang máy dừng lại, Chu Thiến nói:

- Được
rồi, anh đi trước đi, chắc cũng muộn giờ làm rồi đúng không?

Trước
khi cửa thang máy mở, Triệu Hi Thành nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn rồi
nói:

- Trong
lòng anh không gì quan trọng bằng em cả.


ràng chỉ là một lời tâm tình giữa những người yêu nhau nhưng lại khiến cho Chu
Thiến vui vẻ vô cùng. Chu Thiến nhìn theo anh đi vào thang máy, nhìn cửa thang
máy dần khép lại nụ cười dịu dàng ấm áp của anh, lòng cô cảm thấy thật ngọt
ngào.

Đây
là cảm giác yêu đương đúng không, khiến người ta thoải mái vô cùng, sự ngọt
ngào dâng lên từ đáy lòng khiến người ta choáng váng, như lúc nào cũng có thể
chìm đắm, hòa tan trong đó.

Ngày
hôm sau, lại có một bạn học tiết lộ một tin tức càng đáng ngạc nhiên về Tống
Thiệu Lâm.

Học
viên kia cầm một tờ tạp chí tài chính và kinh tế, dùng cách nói cực khoa trương
mà nói với các bạn học xung quanh:

- Tống
Thiệu Lâm đúng là không đơn giản đâu. Trước kia chúng ta đúng là xem thường cô
ấy rồi. Các cậu biết người đàn ông hôm qua là ai không?

Mắt
cậu ta mở lớn, giọng nói như đang vô cùng sợ hãi.

Các
bạn học xung quanh lập tức tỏ vẻ hứng thú, Triệu Hi Thành để lại cho bọn họ ấn
tượng quá sâu đậm. Bọn họ cũng rất muốn biết anh có thân phận gì mà có được khí
thế cao cao tại thượng, xem thường mọi thứ như thế.

Cậu
học viên ban đầu ném tờ tạp chí kia xuống bàn, chỉ vào nhân vật trang bìa nói:

- Hôm
qua mình đã thấy anh ta nhìn quen mắt mà cũng không thể nhớ được, hôm qua về
nhà tình cờ lại thấy quyển tạp chí này, mới nhớ anh ấy là tổng giám đốc tập
đoàn Triệu thị chỗ chị mình làm việc, là người thừa kế tương lai của tập đoàn,
đại công tử Triệu thị - Triệu Hi Thành.

Mọi
người xung quanh như hít phải ngụm khí lạnh, đều lộ vẻ khó tin, nhưng sự thật
ngay trước mắt, không phải không tin là được.

Tập
đoàn Triệu thị là xí nghiệp nổi tiếng cả nước, thậm chí là cả nước ngoài. Đó là
công ty mà mọi nhân tài trong lĩnh vực thương mại đều muốn được đầu quân, mà
Triệu gia trong mắt người thường luôn tạo cảm giác thần bí. Triệu Hi Thành là
nhân vật trung tâm được chú ý nhất. Đó là những người mà người thường như bọn
họ không thể chạm đến.

Không
ngờ người như vậy lại xuất hiện ở ngay bên cạnh bọn họ. Hơn nữa vợ của anh còn
là bạn học của bọn họ, thật khó tin.

- Tống
Thiệu Lâm cũng không đơn giản đâu, cô ấy là con gái của một nhà chuyên kinh
doanh bất động sản số một số hai thành phố này, là Tống thị đó.

Mọi
người đều há hốc miệng mà trợn mắt nhìn nhau. Ban đầu họ cũng chỉ nghĩ Tống
Thiệu Lâm gả cho người có tiền mà thôi nhưng không ngờ lại là phú hào cấp cao
nhất, Tống Thiệu Lâm là hào môn phu nhân thực sự.


người nghi hoặc hỏi:

- Thế
sao Thiệu Lâm còn phải đến đây học tập?

Bạn
trẻ đầu tiên đắc ý cười nói:

- Về
chuyện này thì có chút tin tức, chị mình làm ở Triệu thị nên cũng biết một chút
về mặt này đó.

Sau
đó lập tức đem chuyện Triệu Hi Thành có bồ, Tống Thiệu Lâm đòi ly hôn mà cô bồ
bất ngờ sẩy thai mà kể ra.

Mọi
người nghe xong thì gật đầu tấm tắc, những chuyện bí mật chốn thượng lưu này
luôn rất hấp dẫn người thường.

- Khó
trách Tống Thiệu Lâm không muốn nói chuyện mình đã kết hôn, quả thật khó mà mở
miệng, không thể trách cô ấy được.

- Làm
hào môn phu nhân cũng chẳng dễ gì, bề ngoài nhìn thì sung sướng nhưng bên trong
thì thê lương.

- Nhưng
mình thấy chồng của Tống Thiệu Lâm rất để ý đến cô ấy, lúc đối diện với cô ấy
và lúc nhìn chúng mình như hai người hoàn toàn khác nhau. Minh cảm thấy anh ấy
thực sự yêu Tống Thiệu Lâm.

Một
học viên nữ nói. Triệu Hi Thành đã để lại cho cô một ấn tượng khó có thể phai
mờ. Cô cảm thấy anh chính là bạch mã vương tử trong mộng, mà Tống Thiệu Lâm
chính là công chúa được vương tử cứu.

Một học viên nam nói:

- Đúng là con gái, trong đầu
lúc nào cũng chỉ có những suy nghĩ mơ mộng, cậu không thấy anh ta đối xử với Hồ
Giai Giai thế nào à. Chỉ là bạn học cãi cọ mà đòi kiện lên tòa, mình thấy sau
này chúng ta vẫn nên tránh xa Tống Thiệu Lâm một chút thì tốt, tránh lại gặp
phiền phức gì.

Mọi người đều gật đầu, cảm thấy
cậu bạn này nói rất có đạo lý.

Cách đó không xa, Hồ Giai Giai
đều nghe được hết những gì bọn họ nói, trong lòng vừa ghen tị lại vừa phẫn hận,
cũng có cảm giác sỉ nhục vô cùng. Cô ta thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, sẽ
trả lại mọi sự sỉ nhục này cho Tống Thiệu Lâm. Có tiền thì sao? Cô ta sẽ không
ngu xuẩn như trước mà tự đứng mũi chịu sào nữa.

Sau ngày đó, ánh mắt mọi người
trong lớp nhìn Chu Thiến có vẻ xa cách và kính sợ hơn. Mọi người vẫn chào hỏi
cô nhưng không đùa bỡn với cô như trước. Hồ Giai Giai thì không còn hoạt bát
như trước, luôn ngồi một mình, đầu cúi gằm, người khác nói chuyện cùng cô ta
cũng mặc kệ, có lẽ là vì bị xấu mặt trước mọi người mà canh cánh trong lòng
không.

Mà bọn Trương Bân thì cũng
không còn tùy ý, tự nhiên như trước. Vương Vĩ thì yên lặng, không nói chuyện
với cô. Chỉ có Triệu Viện Viện và Lý San thì vẫn bình thường.

Chu Thiến không muốn mất đi
những người bạn này nên quyết định nói chuyện tử tế với bọn họ. Hôm đó, thực
hành xong, Chu Thiến nhân lúc bọn Trương Bân còn chưa đi thì nói:

- Có phải mọi người không còn
coi mình là bạn không?

Sắc mặt Trương Bân có chút xấu
hổ, anh vuốt vuốt mũi cười cười:

- Làm gì có chuyện đó.

Lưu Văn Chí thì chỉ lạnh lùng
nói:

- Mọi người sống hai thế giới
khác nhau, vốn không hợp làm bạn, trước đó là bọn mình có mắt như mù, hơn nữa
cậu thật sự coi chúng ta là bạn sao? Cái gì cũng giấu giếm.

Chu Thiến biết bọn họ trách
mình việc che giấu thân phận, cô nói:

- Với chuyện này, mình cảm thấy
rất có lỗi nhưng mình giấu giếm việc này là vì có lí do riêng, tuyệt đối không
có ý lừa dối mọi người. Bất kể mình có kết hôn hay không, chồng mình là ai thì
cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành ý của mình với các cậu. Hơn nữa điều đó thực
sự rất quan trọng sao? Chẳng lẽ Tống Thiệu Lâm đã kết hôn thì sẽ không thể là
Tống Thiệu Lâm cùng ăn cơm, học tập với các cậu như trước được sao?

Triệu Viện Viện ở bên nói:

- Đúng thế, đây là việc riêng
của Thiệu Lâm, cô ấy cũng chẳng cần thiết phải nói cho chúng ta. Chúng ta kết
bạn với cô ấy chứ không phải kết bạn với gia thế hay chồng của cô ấy. Bất kể cô
ấy có thân phận gì thì cô ấy chẳng phải vẫn là Tống Thiệu Lâm đã từng cố gắng
phấn đấu cùng chúng ta sao? Mọi người làm sao vậy? Thực sự cần thiết dùng
chuyện nhỏ này để trách cứ cô ấy sao?

Đám người Trương Bân nghe xong,
nhớ tới trước kia mỗi khi Thiệu Lâm ở bên bọn họ thì vẫn luôn bình dị gần gũi,
chưa bao giờ tự cao tự đại, hơn nữa lại cố gắng, chịu khó như vậy. Với chuyện
của cô, bọn họ cũng có nghe nói, cũng quả thật là không thể trách cô. Chỉ là
người mình vốn nghĩ có thân phận bình thường như mình đột nhiên lại thành người
có thân phận phú quý như vậy thì trong thời gian ngắn không thể chấp nhận nổi
mà thôi.

Trương Bân nói:

- Bọn mình cũng không trách
Thiệu Lâm, chẳng qua chỉ có chút không quen. Anh mất tự nhiên mà sờ sờ mũi.

Chu Thiến cười nói:

- Mọi người không trách mình là
được rồi, mình vẫn là Thiệu Lâm trước kia, chẳng có gì thay đổi cả.

Cô nói với Vương Vĩ:

- Vương Vĩ, cậu cũng không
trách mình chứ?

Vương Vĩ ngẩng đầu nhìn cô cười
rồi lại cúi đầu.

Không khí dịu đi, Lưu Văn Chí
khó hiểu hỏi:

- Thiệu Lâm, nhà cậu hiển hách
như vậy, sao phải tới đây học? Còn cố gắng như thế, cho dù cậu vào công ty cùng
lắm chỉ được hơn vạn tệ một tháng, cậu cũng đầu cần chút tiền này.

Đây cũng là nghi vấn trong lòng
tất cả mọi người, lời vừa nói ra, đám Trương Bân, Triệu Viện Viện đều nghi hoặc
nhìn cô. Chỉ có Tiểu Mạt biết rõ lí do nên không hề ngạc nhiên.

Chu Thiến ngẩng đầu, nhìn mọi
người nói:

- Ai nói mình không cần những
đồng tiền đó. Có lẽ mọi người không hiểu nhưng mình không muốn sống cuộc sống
dựa dẫm. Mình muốn có được công việc mà mình yêu thích, muốn làm chủ vận mệnh
của mình cho nên mình không muốn xòe tay xin tiền ai cả.

Cô thở dài rồi nói tiếp:

- Chỉ cần dựa dẫm vào người
khác, cho dù là cha mẹ của mình thì cũng sẽ có thói quen nắm quyền cuộc sống
của người khác, mọi thứ sẽ bị quản thúc. Muốn sống có tôn nghiêm thì phải tự
nắm bắt vận mệnh của mình.

Ánh mắt mọi người đều lộ rõ vẻ
tán thưởng, Triệu Viện Viện nói:

- Nói đúng lắm, Thiệu Lâm hoàn
toàn nói ra những gì mình nghĩ.

Nhưng Trương Bân lại nhìn Chu
Thiến nhẹ nói:

- Sống mạnh mẽ quá làm gì? Như
vậy cậu sẽ rất vất vả, có đôi khi hơi cúi đầu cũng có thể được sống thoải mái.
Cậu nghĩ rằng ra ngoài làm việc là chuyện đơn giản sao. Cũng vẫn là bị người
khác quản lý, nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, so với điều đó, chẳng bằng
nhìn sắc mặt người thân mà sống.

Chu Thiến lắc đầu, nhẹ nhàng
nói:

- Không giống, mình dựa vào
chính mình, sẽ có niềm tin, cố gắng, dũng khí để đối mặt với mọi chuyện. Những
người đó không thể ảnh hưởng đến vận mệnh của mình. Chỉ khi nào mình muốn dựa
vào người khác thì sẽ hoàn toàn mất đi chính mình.

Mọi người nghe cô nói xong, cẩn
thận ngẫm lại, cuối cùng đều khẽ gật đầu đồng ý. Lại thêm phần kính nể Chu
Thiến.

Tin con dâu trưởng của tập đoàn
Triệu thị học tập ở Yêu Ti Lệ không chân mà chạy, nhanh chóng gây rối tập đoàn.
Đám nhân viên bàn tán chuyện này ầm ĩ, nhanh chóng, tin tức này đã để Triệu lão
gia nghe thấy.

Triệu Quốc Xương vốn vì chút
việc này mà cảm giác hoàn toàn mất mặt, lần này đã nổi cơn thịnh nộ.

Báo cáo nội dung xấu