Con dâu nhà giàu - Chương 170

Chương 170: Thân nhân

Lúc điền phiếu kiểm tra quan hệ
cha con, Chu Minh Xa hỏi tên Chu Thiến, Chu Thiến nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Tần Tiểu Thiến.

Chu Thiến không muốn đổi tên,
bị mọi người gọi là Thiệu Lâm hơn một năm, giờ cả đời lại bị gọi là Châu Châu
thì phiền muốn chết. Về phần họ, bà Tần nuôi Châu Châu lâu như vậy đương nhiên
phải theo họ bà.

Chu Minh Xa vừa nghe đã cảm
thấy đây đúng là trời cao an bài, cướp đi một cô con gái Thiến Thiến rồi lại
trả cho ông một cô con gái Thiến Thiến khác. Tuy rằng chưa có kết quả kiểm tra,
còn phải chờ vài ngày nữa nhưng ông nhìn Chu Thiến, càng nhìn càng cảm thấy đây
chính là con gái mình thì lòng mừng vui vô hạn.

Ra bệnh viện, Chu Minh Xa hỏi
cô:

- Giờ con ở đâu?

Chu Thiến cúi đầu:

- Giờ bà đã mất, con không có
chỗ ở!

Chu Minh Xa đau lòng khôn xiết,
cầm tay Chu Thiến nói:

- Thiến Thiến, tuy rằng chưa có
kết quả kiểm tra nhưng chú đã coi con là con gái của mình, con có đồng ý đến
nhà chú ở không?

Trong mắt ông đầy sự tiếc
thương, chờ đợi, lại có chút lo lắng như thể sợ nghe thấy lời từ chối của cô.
Nhìn cha như vậy, lòng Chu Thiến chua xót mà lại ấm áp, cô gật gật đầu.

Chu Minh Xa tươi cười, ông dẫn
Chu Thiến đi về nhà, trên đường, đi qua một siêu thị nhỏ, Chu Minh Xa dừng lại
rồi kéo Chu Thiến vào.

Chu Minh Xa lấy một chiếc xe
đẩy nhỏ, nói với Chu Thiến:

- Muốn ăn gì thì tự lấy vào xe
đi.

Vừa nói vừa không ngừng lấy đồ
ăn vặt vào xe, vừa lấy vừa trưng cầu ý kiến của cô:

- Cái này thế nào, có thích
không? Cả khoai tây nữa? Đậu phụ khô con thích ăn không, chị con rất thích ăn…

Nói tới đây, vẻ mặt ông lại xót
xa:

- Lúc chị con còn sống, điều
kiện gia đình không tốt, chú chưa bao giờ dẫn nó đến siêu thị mua đồ ăn vặt
hết. Con nhà người ta đồ ăn vặt chất thành núi trong nhà, chỉ có con bé là
chẳng có gì nhưng nó chưa từng oán trách.

Giọng nói có chút nghẹn ngào.

Lòng Chu Thiến xót xa, nhẹ
nhàng nắm tay cha.

Chu Minh Xa ngẩng đầu nhìn cô
tươi cười:

- May mà tìm được con, ông trời
cũng không tệ với ta, hơn nữa giờ con lại khỏe mạnh lại, thật tốt…

Ông vuốt vuốt tóc cô.

Bị đần mà lại có thể khỏe mạnh,
bình thường vốn là chuyện không thể tin được nhưng lòng Chu Minh Xa vui sướng
ngập tràn, cố chấp cho rằng mọi thứ đều là trời cao an bài. Con gái khỏe mạnh
bình an vốn là chuyện tốt nhất, về phần chuyện này có hợp lý hay không thì cần
gì để ý nhiều như thế? Chu Minh Xa lại cầm một bình sữa, mua thêm ít hoa quả.

- Con gầy thế này nhất định
phải bồi bổ thêm.

Nhìn con gái xanh xao vàng vọt,
lòng ông rất khó chịu. Con gái trước kia đã phải sống cuộc sống thế nào đây? Về
sau nhất định phải bù đắp cho con bé. Nghĩ vậy ông lại lấy thêm thực phẩm dinh
dưỡng.

Chu Thiến bật thốt:

- Cha, đủ rồi, đừng lấy thêm
nữa!

Chu Minh Xa ngẩn ra, kinh ngạc,
vui mừng nhìn Chu Thiến:

- Con…
con gọi ta là gì?

Chu
Thiến cũng sửng sốt, đang nghĩ tiếng “cha” này có phải là gọi quá sớm rồi
không. Dù sao theo lẽ thường mà nói, trước khi xác định rõ ràng tình hình thì
sao có thể gọi cha như vậy được? Nhưng khi cô nhìn đến vẻ mặt vui mừng của cha
thì lại nghĩ tới nỗi đau khi mình chết của cô, lòng chùng xuống. Có gì đâu? Đây
vốn là cha của cô, nghĩ nhiều thế làm gì!

Lập
tức, Chu Thiến mỉm cười:

- Cha,
đừng mua thêm nữa, mua nhiều thế hai người không xách hết được.

Chu
Minh Xa kích động không biết nên nói gì cho phải, giọng nghẹn ngào, liên tục gật
đầu:

- Được,
được…

Bọn
họ thanh toán xong rồi ra ngoài, mỗi người đều xách theo một túi lớn. Chu Minh
Xa còn định giằng lấy túi xách trong tay Chu Thiến:

- Cha
xách được rồi, những cái này nặng lắm.

Chu
Thiến nhìn cánh tay vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh của cha thì lại giành lại:

- Con
xách được, cũng đâu quá nặng.

Chu
Minh Xa vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe, theo địa chỉ Chu Minh Xa đọc rồi
xuất phát.

Chu
Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy năm không về, quê cũ thay đổi quá nhiều, ngã tư
đường rộng lớn, cây xanh được trồng nhiều, xe cộ cũng tấp nập hơn, đèn xanh đèn
đỏ cũng mọc đầy, hầu như ngã tư nào cũng phải dừng lại hơn một phúc, tốc độ xe
đi cũng rất bình thường.

Bên
tai vang lên lời cha:

- Hai
năm trước chúng ta chuyển nhà, giờ nhà mới khá rộng, con có thể ở phòng riêng
của mình.

Sau
đó lại nói qua về tình hình trong nhà, nhắc đến Lý Mai, em trai cô là Đông
Đông.

- Dì
con tốt lắm, Đông Đông cũng rất nghe lời, con đừng sợ, bọn họ đều rất thoải mái.


Mai mà dễ chịu sao? Chu Thiến bĩu môi, cũng không phải là quá xấu xa chỉ là với
sự xuất hiện đột ngột của cô thì chẳng biết sẽ có phản ứng gì? Đông Đông hẳn đã
vào đại học rồi! Thành tích có được không nhỉ?

Chu
Minh Xa dặn dò cô cứ thoải mái, đừng lo lắng linh tinh, đang nói xe đã dừng lại
ở một khu chung cư mới.

Hai
người xuống xe, Chu Minh Xa dẫn cô đi vào. Chu Thiến nhìn quanh, khu này đều là
những tòa nhà năm tầng, trung tâm có một công viên nhỏ, còn có cả đài phun
nước, có đình nhỏ nghỉ mát, có bãi cỏ xanh, cũng không tồi.

Chu
Minh Xa vừa dẫn đường vừa thỉnh thoảng quay đầu chờ Chu Thiến đang nhìn xung
quanh mà tươi cười. Cuộc sống tốt đẹp của bọn họ đều là vì Thiến Thiến mất mà
có được, nhưng Thiến Thiến lại không được hưởng thụ những điều đó. Giờ một đứa
con gái khác đã trở về, ông muốn bù đắp cho cô cả phần của Chu Thiến.

Nhà
ở tầng ba, bọn họ lên lầu, ấn chuông cửa. Chỉ chốc lát sau, Lý Mai mở cửa, cửa
bật mở, vừa thấy Chu Minh Xa đã nói:

- Ông
gọi điện bảo tôi làm nhiều đồ ăn, nói có khách tới, khách đâu?

Nói
xong nhìn về phía Chu Thiến, nhìn thấy khuôn mặt cô thì sợ tới mức thụt lùi ba
bước, thất thanh:

- Ma…
ma…

Chu
Minh Xa bực mình nói:

- Nói
linh tinh gì thế? Đây là con gái tôi, đi vào rồi nói.

- Con
gái, ông có con gái từ khi nào!


Mai vẫn không dám đến gần Chu Thiến, cứ đứng cách cô một đoạn, kéo Chu Minh Xa
qua một bên rồi hỏi.

Vừa
khéo, Chu Thiến cũng muốn biết vì sao chưa từng nghe cha nhắc đến chuyện này,
cô cũng tò mò mà nhìn qua Chu Minh Xa.

Chu
Minh Xa ngồi xuống sô pha trong phòng khách, bưng một tách trà, nhấp ngụm rồi
ngẩng đầu nói với Chu Thiến:

- Cứ
đặt đồ xuống đi con, đến đây ngồi đã.

Rồi
nói với Lý Mai:

- Bà
cũng ngồi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải thích cho hai người.

Chu
Thiến buông túi đồ xuống, quan sát ngôi nhà này một chút. Phòng khách khá rộng
nhưng đương nhiên là không thể so với Triệu gia được.

Nhớ
tới khu tập thể trước kia thì phòng khách này còn rộng gấp đôi căn tập thể đó.

Tường
sơn màu trắng tinh, sàn trải thảm, bộ sô pha bằng da màu xanh nhạt, bàn trà
thủy tinh, ti vi LCD lớn, góc tường là chiếc bình sứ thanh hoa lớn có cằm một
cành hoa giả. Cuối cùng, hấp dẫn ánh mắt Chu Thiến mà một bức ảnh gia đình treo
trên tường, trong ảnh là cha, Lý Mai và Đông Đông cười rất vui vẻ.

Chu
Minh Xa thấy Chu Thiến đang nhìn bức ảnh đó thì nói:

- Đó
chính là em trai Đông Đông của con, mấy ngày nữa chúng ta đi chụp lại, lần này
mới là ảnh chụp gia đình thực sự.

Bên
kia, Lý Mai có chút sốt ruột:

- Ông
mau nói xem đã xảy ra chuyện gì!

Nói
xong ngồi xuống vị trí cách xa Chu Thiến nhất, thực sự quá quỉ dị, rõ ràng thấy
con bé đó chết rồi, nhìn con bé đó bị hỏa tang, giờ sao lại ở đây.

Chu
Thiến ngồi đối diện Lý Mai, dưới con mắt lén quan sát của Lý Mai thì cô cũng
đánh giá lại bà.

Khác,
thực sự là quá khác. Giờ tóc Lý Mai vừa làm xoăn lại còn nhuộm, xoăn sóng to.
Trên vành tai, cổ, ngón tai đều là vàng sáng long lanh, quần áo gọn gàng, giơ
tay nhấc chân đều rất đàng hoàng, so với người cha giản dị của mình thì Lý Mai
như người giàu mới nổi.

Nhưng
cũng dễ hiểu, nghèo khó lâu như vậy, đột nhiên phát tài thì ai chẳng hận không
thể rêu rao cho tất cả cùng biết.

Chu
Minh Xa nhìn Lý Mai, đầu tiên kể chuyện Thiến Thiến còn có một em gái song
sinh, vì bị đần mà lạc đường rồi nói:

- Lúc
đấy cả nhà đều rất buồn, tìm mãi nhưng cũng không thấy, mẹ Thiến Thiến vì
chuyện này mà buồn phiền thành bệnh. Cứ nhắc đến chuyện này là lại khóc lóc
không ngừng nên cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa. Qua nhiều năm như vậy,
tôi còn nghĩ đứa bé này chắc không còn nên cũng dần quên đi. Không ngờ hôm nay
lại để tôi gặp lại nó, ông trời cũng không quá bạc bẽo với tôi.

Nhắc
đến đây lại nhìn về phía Chu Thiến với ánh mắt từ ái.


Mai nhìn Chu Thiến rồi lại nhìn Chu Minh Xa, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:

- Ông
cũng nói lạc đường đã lâu như vậy, sao dám chắc cô ta là con mình? Hơn nữa ông
nói con ông bị đần nhưng sao trông cô ta lại rất bình thường như thế. Chuyện
huyết thống này phải làm cho rõ ràng chứ.

Chu
Minh Xa nhíu mày:

- Con
bé giống Thiến Thiến như đúc. Nếu không phải song sinh thì sao giống nhau như
vậy được. Về phần bị đần, đó là chuyện trước kia, có lẽ lớn lên là hết, hoặc
cha mẹ nuôi của con bé chữa trị cho cũng nên. Con trẻ khỏe mạnh bình an là điều
tốt, có gì đáng nghi ngờ.

Giọng
nói của ông dần trở nên nghiêm túc.


Mai mất hứng. Chu Minh Xa là người thành thật, bình thường rất ít khi to tiếng
với mình nhưng vì đứa con gái này mà đã tỏ thái độ với mình. Nhìn ông coi cô
gái kia như bảo bối thì nghĩ, gia sản sau này một nửa phải chia cho cô ta? Mấy
trăm vạn đó! Lý Mai đau lòng khôn cùng, vì thế giọng nói cũng sắc bén:

- Tôi
chưa từng nghe trẻ bị đần lại có thể chữa trị, Minh Xa, tôi quan tâm đến ông mà
thôi, tôi sợ ông bị người ta lừa.

Chu
Minh Xa tìm được con gái, vốn lòng đầy vui mừng nhưng lại bị Lý Mai hắt gáo
nước lạnh vào đầu, dù ông vốn hiền lành nhưng cũng không thể nhịn cơn tức:

- Tôi
đã cùng con bé đi kiểm tra quan hệ, mấy ngày nữa là có kết quả, đến lúc đó xem
bà nói được gì.


Mai cũng tức giận quay đi, sắc mặt rất khó coi.

Chu
Thiến nhìn Lý Mai không nói, Lý Mai này sao thay đổi nhiều như thế? Trước kia
tuy rằng không quá quan tâm mình nhưng ít nhất bề ngoài cũng còn lịch sự nhưng
giờ ngay cả vẻ bề ngoài cũng không cần giữ sao?


Mai đứng lên đi về phòng, đi đến bên Chu Thiến định lườm cô nhưng khi tiếp xúc
đến ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng của Chu Thiến thì không khỏi thấy lạ. Nhìn cô
ta ăn mặc thế kia, hẳn là đứa nhỏ sống ở nông thôn nhưng đột nhiên thêm một
người cha, lại đến nơi xa lạ thế này mà vẻ mặt vẫn tự nhiên, bình tĩnh như vậy,
không hề nao núng, bối rối. Như những người quen từ quê của bà ra lần đầu tiên
cũng còn bối rối đứng ngồi không yên, bọn trẻ con hết nhìn đông nhìn tây lại
chạy ra sờ cái này cái nọ, tuyệt đối không bình tĩnh, tự nhiên được như cô.

Chu
Thiến thấy Lý Mai nhìn mình chằm chằm thì cũng nhìn thẳng lại bà ta. Đây là nhà
của cô, sao cô phải chịu sự phòng bị của Lý Mai như vậy? Cô không thể để bà
nghĩ mình sợ bà, nếu không sau này chắc sẽ rắc rối lớn, khiến cha không vui. Cứ
như trước kia, ai sống phận mình là được.

Cho
nên Chu Thiến cứ nhìn thẳng Lý Mai, nhìn đến khi Lý Mai mất tự nhiên mà phải
quay đi.


Mai lầm bầm mấy câu, không biết là nói gì, sau đó đi vào phòng, đóng cửa lại.

Chu
Minh Xa cảm thấy con gái bị tủi thân, trong mắt đầy sự xin lỗi, ông nói với Chu
Thiến:

- Con
đừng trách bà ấy, chắc là nhất thời không chấp nhận được, chờ bà ấy nghĩ cẩn
thận là được, haiz, trước kia bà ấy cũng dịu dàng…

Nhưng
sau khi gia đình khá lên thì như giải phóng khỏi áp lực, tính tình cũng ương
bướng hơn.

Chu
Thiến lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không
sao, con hiểu tâm tình của bà ấy, đổi lại làm con thì cũng vậy thôi.

Chu
Minh Xa nghe cô nói vậy thì lòng rất là vui mừng, nói:

- Con
giống hệt chị con, cũng thấu tình đạt lý như vậy. Nào, lại đây, cha dẫn con đi
xem nhà mới.

Chu
Minh Xa dẫn Chu Thiến đi khắp nhà. Đây là căn hộ lớn rộng 160m2, ba
phòng nhỏ, hai phòng lớn, bếp và toilet rộng rãi, ban công thoáng đãng, ngoài
ban công có một bàn trà nhỏ khiến cho Chu Thiến nhớ tới ban công của cô và Hi
Thành. Vừa nghĩ đến Hi Thành lòng Chu Thiến lại nóng lên, hận không thể đến bên
anh. Nhưng vừa mới gặp cha, dù sao cũng phải ở chung với ông một thời gian, chờ
có kết quả xét nghiệm rồi tính…

Cuối
cùng, Chu Minh Xa dẫn cô đến một căn phòng, trong phòng gọn gàng, đồ đạc mới
tinh, trên tường treo ảnh của cô, phía dưới có một bàn thờ nhỏ.

Chu
Minh Xa đi đến bên bàn thờ, đốt hương rồi đưa cho Chu Thiến nói:

- Đây
chính là phòng của chị con, thắp hương cho chị đi con!

Chu
Thiến dở khóc dở cười mà đón lấy nén hương, chẳng có cách nào, đành phải tự
thắp hương cho mình. Chu Minh Xa nói:

- Về
sau con ở đây được không?

Chu
Thiến gật đầu. Chu Minh Xa lại nói:

- Tối
nay đi mua chút đồ dùng hằng ngày cho con, mua quần áo nữa. Giờ đi ăn cơm đã
nhé.

Không
lâu sau, Chu Đông Đông đã về, thấy Chu Thiến thì rất kinh ngạc, Chu Minh Xa kéo
cậu ra nói rõ ngọn nguồn. Đông Đông nghe xong thì nhìn Chu Thiến với ánh mắt
đầy thiện chí.

Cậu
thoáng ngại ngùng chào hỏi Chu Thiến rồi nói:

- Chị,
chào mừng chị đến đây, em lại có chị rồi, thật vui quá.

Đông
Đông trước kia từng được Chu Thiến chăm sóc nên tình cảm với Chu Thiến rất tốt,
Chu Thiến qua đời cậu cũng rất buồn. Giờ nhìn thấy người chị giống hệt đứng
trước mặt, tâm tư trẻ con đơn giản, đem tình cảm cho Chu Thiến chuyển qua người
chị mới này.

Lúc
Chu Thiến rời nhà đi, Đông Đông còn đang học cấp hai, chưa cao bằng cô nhưng
giờ đã cao hơn cô một cái đầu, mày rậm mắt to, trông rất có sức sống, quan
trọng nhất là ánh mắt của cậu tinh thuần, trong sáng, vừa nhìn đã biết là đứa
trẻ thành thật nên Chu Thiến cũng rất vui mừng.

Bởi
vì vừa mới đến nên Chu Thiến không tiện tỏ ra quá thân thiện vồn vã, chỉ mỉm
cười chào Đông Đông, Đông Đông lại cười càng thoải mái, hại cô hận không thể
nhào qua vuốt tóc cậu nhóc như trước đây.


Mai thấy con đã về, không tiện tránh mãi trong phòng, con ăn cơm trưa xong
chiều còn phải đi học nên bà lại ra chuẩn bị cơm.

Chu
Minh Xa kéo Chu Thiến ra phòng khách nói chuyện phiếm, Đông Đông vào bếp giúp
mẹ làm cơm.


Mai vừa thái thịt vừa khẽ nói với con:

- Chẳng
biết từ đâu đến đứa con gái kia, cha con cứ cố nhận nó làm con gái, đúng là u
mê.

Đông
Đông kinh ngạc nhìn mẹ nói:

- Mẹ,
chị ấy nhất định là chị con, vừa nhìn đã biết, có gì mà nghi ngờ.


Mai lắc đầu:

- Cô
gái kia quả thực rất lạ…

Nói
xong thấp giọng:

- Còn
chẳng biết có phải là nghe được nhà mình có tiền mà cố ý phẫu thuật thẩm mỹ lừa
tiền. Giờ y học hiện đại, chẳng phải là không thể.

Đông
Đông buông bát đũa, không biết nên khóc hay cười mà nhìn mẹ:

- Mẹ
nghĩ nhiều rồi, sao có thể, hơn nữa cha đã đưa chị ấy đi xét nghiệm, không có
sai sót đâu.


Mai buông dao, khẽ dúi đầu con rồi nói:

- Con
đúng là ngốc, mẹ chẳng phải vì con sao? Con nghĩ xem, vốn tiền trong nhà đều sẽ
là của con, giờ vô duyên vô cớ lại có thêm đứa con gái, tự nhiên mất đi một
nửa. Thế mà con còn vui được.

Đông
Đông nghe xong thì nghiêm mặt nói:

- Mẹ,
mẹ không nhớ tiền này từ đâu mà có sao? Chúng ta giờ có thể ở nơi rộng rãi như
thế này, con tiếp tục được đi học, sau này có thể học đại học đều là dùng tính
mạng của chị Thiến Thiến đổi về. Giờ em gái của chị ấy tìm được rồi, đừng nói
là một nửa, cho dù là tất cả con cũng không oán trách.


Mai giận đến đỏ mắt nhưng lại không dám mắng to, đành khẽ đánh lên lưng cậu:

- Con
cho rằng tiền dễ kiếm thế sao? Con không nhớ trước kia chúng ta sống thế nào à?
Không có tiền thì chẳng có gì hết, nói năng cũng phải khép nép. Con sau này nếu
làm việc ở bên ngoài thì cũng phải mua nhà, kết hôn. Giờ nhà cửa đắt đỏ như
vậy, có tiền con sẽ không phải vất vả. Chẳng phải mẹ lo lắng cho con sao, con
còn giả vĩ đại cái gì. Cho nó hết thì sau này con tính sao?

Nói
xong bắt đầu khóc.

Đông
Đông thấy mẹ như vậy thì lòng mềm lại, lại ôm lấy vai mẹ mà nói:

- Cho
dù tự dựa vào chính mình thì con cũng tin rằng con sẽ làm được việc này. Mẹ
đừng nghĩ nhiều, nghĩ lại xem, trước kia lúc chị Thiến Thiến qua đời cha đã đau
lòng thế nào, sức khỏe cũng giảm sút đi nhiều. Giờ tìm được chị rồi, tâm tình
cha nhất định sẽ khá lên nhiều, tâm tình tốt thì sức khỏe cũng tốt. Chẳng lẽ mẹ
không mong cha sẽ khỏe lại sao? Đối tốt với chị đi, cha nhất định sẽ rất biết
ơn mẹ.

Người
ai cũng phải già, đương nhiên là đều mong mình và bạn đời đều được khỏe mạnh an
khang, nghe con nói vậy, lại nhớ đến Chu Minh Xa hôm nay thật sự rất vui thì
không khỏi cúi đầu thở dài. Thôi, chờ kết quả xét nghiệm rồi tính.

Cơm
trưa vẫn rất vui vẻ. Ít nhất bề ngoài là thế. Chu Thiến làm bộ không nhìn thấy
đôi mắt đỏ hồng của Lý Mai, Lý Mai làm bộ không nhìn thấy Chu Minh Xa cứ mải
gắp thức ăn cho Chu Thiến, còn bảo Chu Thiến ăn nhiều, hỏi han đủ kiểu. Chu
Minh Xa rất vui. Nhìn thấy chồng vui vẻ như vậy, Lý Mai nhớ lại lời con nói,
chỉ lặng yên ăn cơm.

Mấy
ngày sau đó, Chu Minh Xa ngày nào cũng đều đưa Chu Thiến đi thăm thú khắp nơi,
mua rất nhiều đồ cho cô. Quần áo, giày vò dép, đồ trang điểm, thậm chí còn muốn
mua trang sức cho cô. Chu Thiến vội vàng từ chối. Chu Thiến vốn không thích đeo
mấy thứ này. Lúc trước Hi Thành mua cho cô, ngoài những dịp lớn cần đeo thì hầu
như đều cất trong ngăn kéo. Chu Minh Xa thấy con gái không cần thì vẻ mặt tiếc
nuối. Ông giờ chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất đến cho con gái. Chu
Thiến thấy ông không vui thì mới miễn cưỡng đồng ý để ông mua một chiếc vòng
ngọc trai cho mình.


Lý Mai thấy Chu Thiến cũng không tiêu xài hoang phí, quần áo giày vò dép đều
không quá đắt, trang sức không nhiều thì sắc mặt mới thoải mái một chút, cũng
ôn hòa với cô hơn. Ít nhất trước mặt Chu Minh Xa là vậy. Mà Chu Thiến chỉ cần
bà như thế, giữ bề ngoài hòa khí là được.

Trong
lúc này, Chu Thiến cũng gọi điện thoại cho Tiểu Mạt một lần, định nói chuyện
mình còn sống cho cô nhưng lại không thể liên lạc được. Chu Thiến thầm nghĩ,
chẳng lẽ Tiểu Mạt đổi số điện thoại sao? Thôi vậy, để lúc nào quay lại thì liên
lạc với Tiểu Mạt cũng được.

Một
tuần sau, tự mình lấy kết quả về, kết quả xét nghiệm, Châu Châu quả thực là con
của Chu Minh Xa. Nhìn thấy kết quả này, Chu Minh Xa nhất định cũng không ngạc
nhiên bởi vì ông sớm đã nhận định chuyện này. Làm kiểm tra này chỉ là để Chu
Thiến tin tưởng mà thôi.

Nhưng
bản thân Chu Thiến lại rất khó chịu. Châu Châu quả nhiên là em gái ruột thịt
của mình nhưng từ nhỏ đến lớn lại phải chịu bao cực khổ, còn chết thê lương như
thế, thật quá đáng thương. Con bé chết đi còn để lại thân xác cho cô, đây chẳng
phải là Châu Châu giúp đỡ cô trong cõi u minh sao?


Mai nhìn kết quả này cũng chẳng nói gì. Thật ra, không cần xem bà cũng hiểu cô
gái này chính là em của Thiến Thiến. Trong thời gian này, bà phát hiện, cô và
Chu Thiến có sở thích tương đồng đến quái lạ. Đồ ăn, màu sắc, thần thái nói
chuyện, thậm chí lúc cười cũng đều giống nhau như đúc, nếu không phải Lý Mai
tận mắt thấy Chu Thiến qua đời thì bà nhất định đã nghĩ cô gái này chính là
Thiến Thiến.


quê bà người ta có câu nói, chị em song sinh thực ra là dùng chung một linh
hồn. Xem ra nói cũng chẳng sai, bằng không vì sao hai người đó lại giống nhau
đến mức này?

Báo cáo nội dung xấu