Con dâu nhà giàu - Chương 219 + 220
Chương 219: Ác mộng
Mà
không khí trong phòng cũng chẳng tốt hơn là bao.
Triệu
Hi Thành nhìn em trai lạnh lùng nói:
- Hi
Tuấn, em sẽ không thực sự thích Chu Thiến đấy chứ?
Triệu
Hi Tuấn nhìn thẳng anh:
- Không
sai, anh, em thích cô ấy, giờ em đang cố gắng theo đuổi cô ấy!
Triệu
Hi Thành cười lạnh:
- Cô
ta? Chu Thiến? Hi Tuấn, sao em có thể thích cô ấy? Bên cạnh em còn nhiều cô gái
tốt hơn nhiều cơ mà? Cô ấy sao xứng với em.
Vẻ
mặt Triệu Hi Tuấn không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói:
- Anh,
đây là những lời thật lòng của anh sao? Anh nhất định phải nói thế thì lòng mới
thoải mái có phải không?
- Em
có ý gì?
Triệu
Hi Tuấn cười cười sau đó kiên định đáp:
- Anh,
em chẳng có ý gì cả. Em chỉ muốn nói là em rất nghiêm túc, bất kể anh nghĩ thế
nào thì em cũng chẳng buông tay đâu.
Triệu
Hi Thành cắn chặt răng, vừa hâm mộ vừa khó chịu với sự thẳng thắn mà cố chấp
này của Hi Tuấn. Nếu anh cũng có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình thì Chu
Thiến sẽ chẳng ngồi bên Hi Tuấn…
Dưới
ánh trăng, cô từng nước mắt doanh tròng nói với anh rằng cô yêu anh…
Là
anh nhẫn tâm cắt đứt mọi hi vọng, nhiệt tình của cô, trách ai được đây?
Chỉ
đổ thừa lòng anh không đủ kiên định, để Chu Thiến tình cờ bước vào. Đến giờ khi
muốn cô rời khỏi tim anh thì mới biết đó là chuyện khó khăn cỡ nào.
Triệu
Hi Tuấn rót trà cho anh rồi nhìn anh nhẹ nói:
- Anh
à, vất vả lắm em mới tìm được cô ấy, bất kể thế nào em cũng sẽ không buông tay.
Triệu
Hi Thành khó nhọc nói:
- Ba
mẹ sẽ không đồng ý.
Triệu
Hi Tuấn lắc đầu:
- Không
sao, em nhất định sẽ thuyết phục được bọn họ.
Anh
nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt rất kiên định như thể không đạt được mục đích
thì quyết không bỏ qua.
Triệu
Hi Thành rất hiểu em trai, bình thường trông tao nhã phóng khoáng nhưng khi đã
quyết tâm thì sẽ dũng cảm tiến tới, tựa như khi nó dứt khoát bỏ nhà theo đuổi
giấc mơ của mình. Triệu Hi Thành cũng chẳng nghi ngờ năng lực, sự thu hút của
em trai mình. Nhưng vừa nghĩ Hi Tuấn sẽ có được lòng Chu Thiến thì Triệu Hi
Thành lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng anh có tư cách gì mà ngăn cản?
Lúc
này Chu Thiến cùng Tống Thiệu Vân một trước một sau tiến vào phòng, người trước
bình thản, người sau mặt tái mét.
Từ
sau khi Chu Thiến tiến vào, Triệu Hi Thành vẫn chăm chú nhìn Chu Thiến, mong cô
sẽ nhìn mình một lần. Nhưng Chu Thiến vừa từ chỗ Tống Thiệu Vân mà biết bọn họ
sắp kết hôn nên rất khó chịu. Dù cảm nhận được ánh mắt của Triệu Hi Thành nhưng
cũng chẳng nhìn tới anh.
Triệu
Hi Tuấn thấy sắc mặt Chu Thiến không ổn, chu đáo rót cho cô một cốc nước. Chu
Thiến cảm kích mỉm cười với anh.
Nụ
cười này như kim đâm vào tim Triệu Hi Thành. Anh đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:
- Anh
có việc, anh đi trước đây!
Nói
xong cũng không chờ bọn họ trả lời, lập tức ra khỏi phòng.
Tống
Thiệu Vân vừa bưng chén nước, còn chưa kịp uống thì Triệu Hi Thành đã rời đi,
đành luống cuống buông tay mà vội chạy theo.
Bị
Triệu Hi Thành làm cho mất mặt nên lúc bước đi cô ta cúi gằm mặt, không dám
nhìn Chu Thiến.
Bọn
họ đi rồi, Chu Thiến hoàn toàn suy sụp, vẻ mặt rất mỏi mệt. Cô quay đầu nhẹ
nhàng nói với Hi Tuấn:
- Hi
Tuấn, tôi mệt quá, muốn về nhà.
Hi
Tuấn cười cười, anh gọi thanh toán. Sau đó đưa Chu Thiến về nhà.
Dọc
đường đi, Chu Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhu hòa phủ lên mặt đất,
bầu trời rộng mở đầy những ánh sao lấp lánh. Xe chạy tốc độ rất nhanh, gió thổi
ào ào, thổi tung tóc cô.
Triệu
Hi Tuấn không hỏi gì, vẫn luôn yên lặng, để mặc Chu Thiến hưởng thụ giờ khắc
yên tĩnh này khiến Chu Thiến rất cảm kích. Cho tới giờ Hi Tuấn vẫn luôn dịu
dàng chu đáo với cô nhưng một khắc này Hi Tuấn lại khiến cô cảm động. Không
phải ai cũng có thể khiến người khác được thoải mái. Vừa rồi anh thấy nhiều như
vậy nhưng lại chẳng hỏi gì, khiến cô dễ chịu hơn ít nhiều.
Đưa
cô về nhà, Hi Tuấn cười dặn cô đi ngủ sớm. Chu Thiến lại càng thêm cảm kích sự
quan tâm của anh. Anh cũng chỉ đùa đùa nhắc nhở cô còn nợ anh một bữa cơm khiến
Chu Thiến bật cười thoải mái.
Triệu
Hi Tuấn lái xe rời đi, anh nhìn bóng dáng cô đơn của cô qua gương chiếu hậu mà
lòng xót xa. Sao anh lại chẳng nhìn ra? Người cô nói không thể ở bên đó hẳn
chính là anh trai!
Nhưng
lúc này, chẳng có lý do gì để anh buông tay!
...
Sau
hoa viên
Bóng
trăng nhô cao, sao sáng như ngọc rải khắp trời, trong hoa viên những tán cây
xào xạc.
Triệu
Hi Thành đứng giữa vườn hoa, hương hoa ngào ngạt vây quanh khiến anh say mê.
Cách đó không xa, Chu Thiến bước ra khỏi một bụi cây, ánh trăng sáng tỏ chiếu
lên khuôn mặt động lòng người của cô, hai mắt đen láy long lanh chứa chan tình
cảm mà nhìn anh.
Cô
mỉm cười chậm rãi đi về phía anh. Quần áo, mái tóc dài bay bay trong gió tựa
như lăng ba tiên tử.
Cô
đi đến bên cạnh anh, nâng mặt nhìn anh, hai mắt trong sáng như ngọc, môi mềm
mại đỏ mọng như cánh hoa, cô lẳng lặng nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, em yêu anh…
Giọng nói dịu dàng mà rành mạch
truyền đến sâu trong tim anh khiến tim anh run lên. Cảm giác hạnh phúc khó tả
dâng lên trong lòng anh. Niềm vui đó khiến anh hận không thể nhảy cẫng lên.
Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, đôi
môi đầy đặn hé mở, anh miệng khô lưỡi khô, không nhịn được mà ôm chặt lấy cô
như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình. Anh cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào khiến
anh thần hồn điên đảo đó…
Đến lúc này, cách đó không xa,
một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên:
- Thiến Thiến…
Cô ngẩn ra trong lòng anh, sau
đó đột nhiên mở to mắt, giãy khỏi lòng anh mà đi về phía bóng người cao gầy
kia. Đi đến bên kia rồi mỉm cười với người đó.
Triệu Hi Thành vươn tay gọi:
- Chu Thiến, Chu Thiến…
Nhưng cô thản nhiên bước đi
cùng người kia, không quay đầu lại.
- Chu Thiến, Chu Thiến!
Triệu Hi Thành kêu lớn rồi sợ
hãi ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn căn phòng tối đen, đến lúc này mới ý thức được
tất cả chuyện vừa rồi đều chỉ là giấc mộng mà thôi.
Nhưng cảm giác đau lòng này lại
rõ ràng đến thế, tim anh đến giờ vẫn còn thoáng đau. Anh lau mồ hôi lạnh trên
trán, lúc này mới phát hiện cả người đã bị mồ hôi tẩm ướt, da dẻ nhớp nháp khó
chịu.
Anh xuống giường đi vào phòng
tắm tắm rửa sau đó mặc áo choàng tắm đi ra ban công.
Cây cối trên ban công xanh um
tươi tốt, xem ra là được chăm sóc khá kĩ
Triệu Hi Thành nhẹ nhàng mà dựa
vào lan can nhìn bóng đêm mờ mịt. Thật lâu sau anh mới lấy điện thoại ra, mở
máy gọi:
- Lý Thêm, muộn rồi còn đánh
thức anh thật ngại quá… Anh giúp tôi điều tra một người, tôi muốn biết cô ấy
làm gì… tên cô ấy là Chu Thiến!
...
Cuộc thi stylist toàn quốc bắt
đầu bước sang vòng loại.
Thành phố này cũng có mấy trăm
stylist tham gia. Hơn nữa, các thành phố nhỏ khác cũng có mấy trăm stylist khác,
tính ra toàn tỉnh cũng có đến hơn ngàn người dự thi. Tham gia kì thi đều là
những người mới còn những bậc thầy có tiếng đương nhiên sẽ không tham gia mà
tranh giành với đám hậu bối.
Hôm thi đấu, Chu Thiến gặp lại
đám người Triệu Viện Viện đã lâu không gặp. Giờ Triệu Viện Viện đã trở nên cao
nhã, xinh đẹp, hoàn toàn không còn chút tự ti, lo được lo mất như trước. Triệu
Viện Viện cố gắng mà có được thành công, cô nắm chặt vận mệnh trong tay cho nên
luôn thoải mái, tự nhiên xinh đẹp.
Tiểu Mạt giới thiệu Chu Thiến
cho bọn Triệu Viện Viện, Lý San, hai người nhìn thấy Chu Thiến mỉm cười thì đều
tỏ vẻ tò mò.
Hàn huyên một hồi, Triệu Viện
Viện không nhịn được cười nói:
- Chẳng hiểu vì sao, mình có
cảm giác rất lạ, như là đã quen Chu Thiến từ lâu rồi vậy.
Lý San cũng bưng miệng cười:
- Mình nghĩ chỉ mình mình mới
thấy thế, thì ra cậu cũng vậy.
Tiểu Mạt và Chu Thiến nhìn nhau
cười, Tiểu Mạt nói:
- Không quan trọng là quen biết
bao lâu, tóm lại, sau này mọi người chính là bạn bè!
Lý San và Triệu Viện Viện đều
cười gật đầu.
Đấu vòng loại rất đơn giản, hơn
một ngàn tuyển thủ báo danh, chia làm mười tổ, mỗi tổ đều có một đều mục thiết
kế khác nhau. Tuyển thủ theo yêu cầu làm tạo hình cho người mẫu sau đó ban giám
khảo sẽ chọn ra năm người ưu tú nhất trong tổ. Năm mươi người đó lại thi một
lần nữa rồi chọn ra mười người để tham gia kì thi Toàn quốc.
Người mẫu đều là tự chuẩn bị,
mọi người đều chọn người mẫu xinh đẹp. Chu Thiến cũng không là ngoại lệ, người
mẫu của cô chính là một sinh viên đang theo học tại trường đào tạo nghệ thuật.
Dù sao dáng người, diện mạo xinh đẹp thì cũng dễ tạo hình hơn.
Lần thi này, không thể không
nói, vẫn là học viên của Yêu Ti Lệ là áp đảo nhất. Mười người lọt vào danh sách
thì có đến tám người đều tốt nghiệp từ Yêu Ti Lệ. Chu Thiến, Tiểu Mạt, Triệu
Viện Viện, Trương Bân, Lý San là một trong số mười người, hai người không phải
là học viên của Yêu Ti Lệ là stylist nổi tiếng trong thành phố khác.
Mười người này sẽ được tham gia
cuộc thi toàn quốc tháng tới.
Thi xong, Chu Thiến và bọn
Trương Bân, Tiểu Mạt cùng gặp nhau chúc mừng.
Mọi người uống rượu nói chuyện
phiếm, không khí rất náo nhiệt. Vài lần chạm cốc, Trương Bân không nhịn được
hỏi Chu Thiến:
- Cậu học stylist ở đâu, học
rất có bài bản đó!
Đây là nghi vấn chung của mọi
người, tất cả đều mở to mắt nhìn cô. Chu Thiến không thạo nói dối nhưng không
thể không bịa chuyện, cô lắp bắp:
- Mình… mình học theo một người
đồng hương.
Lý San sùng bái:
- Vậy thầy của cậu nhất định là
người rất giỏi. Chu Thiến, thiết kế của cậu thực sự rất tuyệt, làm mình nhớ đến
một người…
Nói tới đây, Lý San đột nhiên
dừng lại nhưng mọi người đều biết cô nhắc đến ai, ai nấy đều trầm xuống.
Triệu Viện Viện khẽ thở dài một
tiếng, nói:
- Nếu cô ấy còn sống, cô ấy sẽ
là người có khả năng lọt top mười nhất trong bọn mình…
Chu Thiến thấy những người bạn
này vẫn không quên mình thì rất cảm động nhưng cô không thể nói ra sự thật. Vừa
cảm động lại vừa thấy có lỗi với mọi người.
Lúc này, Tiểu Mạt giơ cốc bia
lên nói:
- Hôm nay vui vẻ thế này, đừng
nhớ đến chuyện buồn nữa. Nào, chúng ta cụng ly đi, hi vọng mọi người đều có thể
lọt top mười trong cuộc thi toàn quốc này.
Mọi người đều nâng cốc, Triệu
Viện Viện nói:
- Đúng, chúng ta có thể vào
chứng tỏ Thiệu Lâm nhất định là có thể. Mọi người cùng cố gắng, nhất định phải
vào top mười!
- Cụng ly!
Tám chiếc cốc chạm nhau khiến
bọt bia bắn ra, lóe sáng dưới ánh đèn.
Chương 220: Đi dạo phố
Cuộc thi vòng loại qua đi, Chu
Thiến đặt toàn bộ sức lực vào lần thi toàn quốc sắp tới, trong lúc đó cũng có
đôi lần cùng Tiểu Mạt đến nhà trẻ thăm Thế Duy.
Thấy Thế Duy ở nhà trẻ vui vẻ
chơi đùa cùng các bạn, cùng cô giáo học hát học múa, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào
cũng tươi cười, Chu Thiến cảm thấy bất kể thế nào, đưa Thế Duy đến nhà trẻ là
quyết định không sai. Trẻ con phải được chơi với bạn bè nhiều hơn. Lúc trước
Thế Duy chỉ ở trong nhà, cơ hội ra ngoài không nhiều, người tiếp xúc cùng cũng
chỉ là người nhà, đó không phải là điều tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
Thế Duy thấy Chu Thiến thì cũng
rất vui, ôm Chu Thiến mà gọi không ngừng khiến Tiểu Mạt có chút ghen tuông nói:
- Thế Duy có cô là không để ý
đến mẹ nuôi à?
Lúc này Thế Duy mới ôm Tiểu Mạt
mà thơm một cái.
Thế Duy dựa vào lòng Chu Thiến,
thủ thỉ kể một số chuyện, có đôi chỗ nói còn chưa rõ ràng nhưng Chu Thiến vẫn
có thể hiểu đại khái ý tứ của cậu bé. Cậu bé rất nhớ cô, nhà trẻ chơi rất vui,
các cô giáo khen cậu bé hát hay, mãi đến trưa phải đi ngủ thì Thế Duy mới lưu
luyến vẫy tay chào Tiểu Mạt và Chu Thiến.
Không ngờ đến hôm sau Triệu Hi
Thành đã gọi điện đến.
- Chu tiểu
thư, hôm qua cô thăm Thế Duy?
Chu Thiến nghe xong khó hiểu:
- Triệu tiên sinh, chẳng lẽ tôi
không thể đến thăm Thế Duy sao?
Bên kia, Triệu Hi Thành im lặng
một lúc rồi mới nói:
- Chu tiểu
thư, tôi không có ý này, là Thế Duy nói hôm qua nó quên kể với cô một chuyện.
- Chuyện gì?
- Nó nói muốn cô dẫn nó đi mua
quần áo. Nó thích bộ quần áo lần trước cô mua cho nó. Nó hỏi thứ bảy này cô có
thể dẫn nó đi không?
Dẫn con đi mua quần áo là niềm
vui khó có được, Chu Thiến sao có thể từ chối.
- Được, thứ bảy tôi đến đón
thằng bé.
Bên kia, Triệu Hi Thành thản
nhiên nói:
- Thứ bảy tuần này tôi sẽ đến
đón cô.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chu Thiến sửng sốt, nhất thời
quên dập máy, trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Anh ấy nói gì? Anh đến đón cô?
Anh đi với bọn họ sao?
Ba người cùng đi dạo phố? Nếu
đổi lại là trước kia thì cô nhất định sẽ rất vui nhưng bây giờ lòng cô lại ủ
dột bởi vì cô không hiểu được, rốt cuộc là anh muốn gì?
Rất nhanh đã đến thứ bảy. Ma
xui quỷ khiến mà Chu Thiến vẫn trang điểm phơn phớt qua. Cô mặc bộ váy liền màu
trắng, kiểu dáng đơn giản thoải mái, thắt chiếc thắt lưng nhỏ màu vàng khiến
người ta cảm thấy sáng bừng. Tóc vì trời nóng mà buộc lên, đuôi ngựa dài lúc
lắc đầy sức sống, cô khẽ cười, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng thêm tú lệ.
Chu Thiến nhìn gương mà nghĩ, may
mà Tiểu Mạt hôm nay phải đi làm, nếu không nhìn cô thế này chẳng biết có trêu
cô không nữa…
Đang nghĩ thì Triệu Hi Thành
gọi điện thoại đến nói anh đang ở dưới lầu.
Chu Thiến vội lấy túi xách rồi
đi xuống.
Triệu Hi Thành dựa ở ngoài xe
nhìn quanh bốn phía mà cảm khái. Dường như mới đây thôi anh còn ở đây hân hoan
đợi Thiệu Lâm xuống. Nhưng giờ Thiệu Lâm đã hương tiêu ngọc vẫn, còn anh thì
đứng đây chờ một người con gái khác.
Lòng anh buồn khổ vô cùng nhưng
khi nhìn thấy Chu Thiến chậm rãi xuất hiện trước mặt thì cố ép sự buồn bã đó
xuống.
Anh nhìn cô thản nhiên cười
cười:
- Hôm nay phiền cô rồi!
Chu Thiến lắc đầu nói:
- Không đâu, tôi rất thích chơi
với Thế Duy.
Cô nhìn Hi Thành, hôm nay anh
mặc áo phông trắng, quần dài màu nâu sáng, vẻ thoải mái này khiến anh bớt
nghiêm túc mà thêm chút sức sống, càng tuấn tú hơn.
Thế Duy ngồi ở ghế phụ, thấy
Chu Thiến thì vội vẫy tay với cô, trông rất vui.
Triệu Hi Thành mở cửa ghế phụ,
nói với cô:
- Cô bế Thế Duy ngồi đằng trước
cho an toàn.
Chu Thiến gật gật đầu, bế Thế
Duy.
Thế Duy nhìn cô một lúc rồi đột
nhiên cười nói:
- Cô hôm nay xinh quá!
Lúc này Triệu Hi Thành vừa vặn
ngồi vào xe, nghe Thế Duy nói thì liếc nhìn Chu Thiến một cái, thấy cô trang
điểm nhẹ mà lông mi cong cong, ánh mắt long lanh hơn, môi bôi chút son bóng
căng mọng.
Quả thật là đã trang điểm cẩn
thận, khóe miệng Triệu Hi Thành bất tri bất giác mỉm cười đầy mê hoặc.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực
của Triệu Hi Thành, dù Chu Thiến cố nhắc nhở bản thân phải trấn định nhưng vẫn
đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng nóng bừng. Cô cúi đầu tự mắng bản thân thật chẳng
có tiền đồ.
Triệu Hi Thành nhìn vẻ quẫn
bách của cô thì cũng thôi, thu hồi ánh mắt mà khởi động xe. Nhưng nụ cười lại
càng sâu, tâm tình đột nhiên thật vui vẻ.
Chu Thiến thấy anh chuyên chú
lái xe thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dọc theo đường đi, Thế Duy theo
yêu cầu của Chu Thiến mà hát những bài hát học được ở nhà trẻ, vỗ vỗ bàn tay
nhỏ bé, vẻ mặt rất vui vẻ. Hát chán rồi thì bắt đầu nói chuyện với Chu Thiến.
- Minh Minh nói Chủ nhật bố mẹ
bạn ấy đều đưa bạn ấy đi chơi.
Thế Duy mở to đôi mắt nhìn Chu
Thiến, vẻ hâm mộ trong mắt cậu bé khiến Chu Thiến đau lòng.
- Hôm nay cô đưa Thế Duy đi
chơi Thế Duy rất vui! Ngày mai Thế Duy sẽ nói với Minh Minh.
Lòng Chu Thiến xót xa, không
khỏi nhìn về phía Triệu Hi Thành thì đã thấy Hi Thành cũng đang đăm chiêu nhìn
mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lại vội quay đi.
Triệu Hi Thành lái xe đến cửa
hàng quần áo trẻ em mà Chu Thiến chỉ.
Ba người xuống xe, cả ba đều
mặc áo trắng, trong mắt mọi người xung quanh, đây chính là hình ảnh một nhà ba
người thật ấm áp.
Nhân viên cửa hàng nhìn xe của
bọn họ thì biết là khách quý, vội cười bước lên mở cửa rồi chào đón:
- Chào mừng quý khách!
Thế Duy hào hứng đi vào. Chu
Thiến ở sau lo lắng kêu:
- Cẩn thận!
Triệu Hi Thành đi sau nhìn bọn
họ thì mỉm cười.
Hai người lớn chọn quần áo cho
Thế Duy, Thế Duy ở bên chơi ngựa gỗ.
Triệu Hi Thành đưa một chiếc áo
cộc cho Chu Thiến rồi hỏi:
- Cái này thế nào?
Chu Thiến đang xem một bộ khác,
nghe Triệu Hi Thành nói thì đi qua, nhìn chiếc áo trên tay anh, sau đó nhíu
mày:
- Không được, quá ngắn, dễ bị
hở bụng, Thế Duy sẽ bị cảm lạnh.
- Vậy cái này thì sao? Triệu Hi
Thành đưa một chiếc khác tới.
- Cái này cũng không tệ, nhưng
họa tiết này không phải là nhân vật hoạt hình Thế Duy thích.
Lúc này khoảng cách hai người
càng lúc càng gần. Chu Thiến tìm được một bộ rất vừa ý, quay đầu nói:
- Cái này cũng rất được…
Quay người lại liền đâm sầm vào
lòng Triệu Hi Thành. Hai người gần nhau như thế, gần đến độ có thể cảm nhận
được hơi thở nóng rực của nhau. Lòng Chu Thiến hoảng hốt, vội lùi về phía sau
nhưng lại trượt chân mà ngã. Trong lúc nguy cấp, Triệu Hi Thành vội ôm lấy eo
cô, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt tựa như cô là báu vật của đời anh.
- Cẩn thận!
Triệu Hi Thành khẽ nói, đôi mắt
đen như động sâu không đáy như muốn hút cô vào.

