Hái sao - Chương 08 - Phần 1
Chương 8: Sắc cầm hòa hợp thêm mừng thêm vui (2)
Ông Án Nam
Phi bưng một tách cà phê chồn đi lên phòng ban công. Vừa kề tách lên miệng, mùi
hương đậm đà đặc trưng chỉ có ở cà phê chồn đã xộc lên mũi.
Thật lòng mà
nói, ông không hẳn là thích loại cà phê chồn này cho lắm, nhưng bà Trác Dương
thích.
Sương đêm
giăng giăng, cỏ cây dưới lầu như được phủ một tầng tuyết mỏng, đất đông cứng
lại. Mùa đông Bắc Kinh từ trước tới nay luôn không ỡm ờ, đã lạnh là lạnh tới tê
tái.
Bốn phía của
căn phòng ban công đều lắp cửa sổ kính sát đất, trong phòng hơi nóng, máy làm
ẩm không khí mở 24/24, bên ngoài có giá rét đến mấy, trong nhà vẫn ấm áp như
tiết trời tháng Ba.
Ông ngoảnh
lại nhìn, Trác Dương đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, bộ váy ngủ mặc trên
người được mua về từ Hồng Kông, chiếc áo choàng màu tím dài chấm đất ôm trọn
tấm thân yêu kiều của bà.
Trác lão gia
áp dụng với con trai và con gái hai phương pháp giáo dục khác nhau, con trai
thì nghiêm khắc, con gái lại mềm mỏng cưng chiều. Bà Trác Dương học tiểu học
trong nước, trung học và đại học đều học ở Anh. Ngoài công việc ra, ông Trác
Minh hầu như không có sở thích nào, cùng lắm là chơi vài ván cờ. Bà Trác Dương
lại rất biết hưởng thụ, bơi lội, vận động, ca hát khiêu vũ, thậm chí là leo
núi.
Bà làm việc
ở Viện Mỹ thuật, nhưng bà thích ở nước ngoài hơn.
Họ gặp nhau
ở Hy Lạp. Viện Mỹ thuật triển lãm tranh ở Hy Lạp, ông phụ trách tiếp đón ở đó.
Trong triển lãm có một bức tranh của bà Trác Dương, treo ở vị trí đầu tiên.
Ông ngỡ rằng
họa sĩ là nam giới, nét bút hào hùng phóng khoáng, tư tưởng mênh mang, không
ngờ lại là một tiểu thư đô thành thời thượng.
Tình yêu nảy
sinh chỉ trong nháy mắt.
Bước qua
tuổi bốn mươi, ông bỗng cảm thấy luyến tiếc với quê cha đất mẹ, đề đạt với cấp
trên được về nước làm việc. Vì ông bây giờ bà mới thường xuyên ở trong nước.
Ông uống một
ngụm cà phê lớn, cà phê hơi tanh, không tài nào kìm nén được nỗi cay đắng đang
trào dâng trong lòng.
Tại Bộ Công
nghệ Thông tin, ông phụ trách xét duyệt các hạng mục đầu tư vốn cố định quy mô
lớn, với công việc này, muốn tìm một người ở Bắc Kinh không hề khó.
Ông có bạn
giữ chức vụ quan trong trong Bộ Công An, chưa tới hai ngày, tư liệu đã nằm trên
bàn ông.
Gia Doanh…
Ông run rẩy
vuốt ve hai chữ ấy, thầm gọi trong lòng. Chị cũng đã bốn mươi mốt tuổi rồi,
trong ảnh chị búi tóc sau gáy, không để tóc mái, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt vẫn
trong veo tinh tế, như dòng nước mát trong khe núi Tương Tây[1].
Nam
Giờ chị là
giám đốc bộ phận doanh nghiệp của ngân hàng, áp lực công việc rất lớn.
Trong mấy
bức ảnh, chị đều nở nụ cười bình thản, như núi thẳm, như nước lặng, không nhìn
rõ sự thật.
Ông không
bảo bạn mình điều tra về gia đình chị, ông không dám biết chị có được hạnh phúc
hay không. Bất luận kết quả như thế nào, trong lòng ông đều không cảm thấy dễ
chịu.
Trước giờ
luôn không biết, chị và ông lại gần nhau như vậy. Có lẽ cũng đã từng có lần đi
lướt qua nhau, nhưng ông đều không nhìn thấy chị.
Đã hai mươi
ba năm họ không gặp nhau.
Lần đầu nhìn
thấy chị là khi chị mười tám tuổi, nét thanh tú khiến ông chấn động, chị có
khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, làn da trắng hồng, đôi mắt dài màu xanh tự nhiên,
lông mày mảnh như vẽ. Chị mặc một chiếc váy cộc tay màu xanh nước biển, đứng
trước cửa một tiệm tranh sáp[2], giới thiệu cho du khách.
[2] Là hình thức nhuộm vải bằng sáp nến truyền thống của
Trung Quốc.
Đó là kỳ
nghỉ hè năm thứ ba đại học của ông, mấy người bạn rủ nhau tới trấn cổ Phượng
Hoàng chơi.
Ông mua một
bức tranh sáp vẽ một cô gái người Miêu lưng cõng gùi. Mấy lần dọn nhà, không
biết bức tranh đã vứt vào chỗ nào rồi.
Chị chỉ nói
với ông hai câu, ông lại như đã quen chị từ rất lâu, hoặc giả ông đã đợi chị
rất nhiều năm rồi.
- Chồng ơi,
ăn sáng thôi. - Bà Trác Dương bưng chiếc khay ra, gõ vào cửa kính.
Ông nuốt nốt
ngụm cà phê cuối cùng, thở dài một hơi, quay lại thực tại.
Trên bàn ăn
phong phú đầy màu sắc, cháo yến mạch, trứng chiên giăm bông, bánh mì sandwich
nướng xém vàng, sinh tố tươi rói.
Bà Trác
Dương đưa ông một bát cháo, nhíu mày nhìn ra bên ngoài:
- Thật không
chịu nổi cái thời tiết này, vừa khô vừa lạnh. Chồng ơi, em muốn đi Thái chơi
vài ngày.
- Có ai đi
cùng em không?
Gần đây tình
hình chính trị ở Thái Lan không được ổn định, mấy đảng phải đấu đá nhau ác
liệt.
- Em muốn
anh đi cùng em.
- Anh phải
đi làm.
- Biết ngay
là anh sẽ nói thế mà. - Bà Trác Dương bĩu môi. - Thực ra em có muốn đi thì giờ
cũng không đi được. Trong nhà anh hai có chuyện, em không thể không lo. Chị dâu
lại gọi điện cho em đấy.
- Nói gì
thế? - Ông ngẩng đầu lên.
- Sau khi
cuộn băng lần trước được gửi tới, anh hai tuy không nói gì, nhưng hễ rảnh rỗi
là bảo mấy cậu lính mở băng ra xem. Chị dâu muốn em bế Tiểu Phàm Phàm về nhà
chị ấy, để chị và anh hai cũng được bế thằng bé.
- Vậy còn
Gia Hàng?
Giọng ông
bất giác trở nên nặng nề, lông mày chau lại. Bà Trác Dương lạnh lùng liếc ông:
- Liên quan
gì đến nó.
- Buồn cười,
Phàm Phàm chui ra từ hòn đá chắc? Muốn có cháu lại không muốn có mẹ nó, trên
đời này có chuyện như thế sao? - Ông thình lình quăng cái thìa lên mặt bàn.
Bà Trác
Dương sững sờ:
- Anh làm
sao thế? Con bé đó hại Thiệu Hoa phải chịu mức kỉ luật lớn như vậy, khiến anh
hai tức đến nỗi suýt nữa bị bệnh tim, anh còn tỏ vẻ bất bình thay cho nó?
- Thiệu Hoa
là người đàn ông chín chắn, làm chuyện gì còn cần người khác phải chịu trách
nhiệm hộ sao?
- Thiệu Hoa
là cháu em, em hiểu nó, chắc chắn nó bị con bé đó gài bẫy.
- Thiệu Hoa
là quân nhân, gài bẫy đơn giản thế sao?
- Mặc kệ mấy
chuyện đó, dù sao em thấy con bé đó rất ngứa mắt. Rốt cuộc là có được bố mẹ dạy
dỗ hay không, chẳng có chút liêm sỉ nào… Chồng ơi?
Bà Trác
Dương sững sờ nhìn gương mặt tái xanh của ông Án Nam Phi.
- Anh thay
quần áo đi tới cơ quan đây. - Ông kéo ghế đứng dậy.
- Anh còn
chưa ăn sáng mà! - Bà Trác Dương chỉ vào bát cháo đầy.
- Nguội rồi!
- Bên ngoài
lạnh âm bốn độ, không ăn sáng sẽ bị lạnh đấy.
Ông không
trả lời, thay quần áo đi làm, trước khi ra cửa, ông nói với bà Trác Dương:
- Chuyện của
Phàm Phàm, tốt nhất em nên hỏi ý kiến Thiệu Hoa và Gia Hàng, hai đứa nó mới là
bố mẹ của thằng bé. Nếu anh chị thật sự nhớ Phàm Phàm, cứ nói với Thiệu Hoa một
câu, nó sẽ biết phải làm gì.
- Gì thế, tự
nhiên lại nói kiểu ấy? - Bà Trác Dương băn khoăn.
Ông không
thèm để ý, sập mạnh cửa bỏ đi.
Đi tới Bộ,
lúc vào thang máy ông gặp Trác Thiệu Hoa, hôm nay anh tới nghe báo cáo cách xử
lí cuộc chiến mạng giữa Yahoo và QQ.
Anh lên
tiếng chào trước, ông gật đầu.
Trong thang
máy còn có người khác, hai người không nói gì với nhau. Lúc ra khỏi thang máy,
ông gọi Trác Thiệu Hoa tới văn phòng.
- Gia Hàng
và Phàm Phàm khỏe chứ? - Ông khép cửa lại.
- Rất khỏe
ạ. - Anh cười.
Ông trầm
ngâm giây lát rồi hỏi:
- Thiệu Hoa,
Phàm Phàm đã lớn như vậy rồi, hình như ông bà ngoại thằng bé chưa đến thăm lần
nào?
- Họ ở xa,
trời lại lạnh.
- Cũng đúng.
Gia Hàng là con một à? - Ông không nhìn ra điều gì khác thường trên gương mặt
Trác Thiệu Hoa.
- Không ạ,
còn có một chị gái.
- Cháu gặp
chưa? - Ông tóm ngay lấy từ khóa quan trọng.
- Dượng,
cháu phải đi đây. Cuộc họp bắt đầu lúc chín giờ. - Trác Thiệu Hoa cúi đầu nhìn
đồng hồ.
Ông nở một nụ
cười bất đắc dĩ rồi vỗ vai anh:
- Bao dung
với Tiểu Gia một chút, nó vẫn còn nhỏ.
Anh nhìn ông
đăm đăm, sau đó kéo cửa ra.
Thư ký bước
vào, báo với ông hôm nay sẽ tổ chức cuộc họp về bốn phương án đầu tư của tỉnh
Thiểm Tây và tỉnh Sơn Đông, cuộc họp do ông chủ trì.
Bốn phương
án này đã từng họp bàn một lần, có một phương án liên quan đến công trình quân
sự, phía Bộ đặc biệt coi trọng.
Thư ký đặt
bốn tập hồ sơ lên bàn ông, pha trà Ô Long ngày nào ông cũng uống. Mùa đông uống
trà Ô Long mới là thú vui nhất của ông.
Mở ngăn kéo
ra, tấm ảnh của Gia Doanh lại đập vào mắt, trái tim vừa mới thấp thỏm lại chùng
xuống, đau đến nỗi ngón tay run rẩy. Gia Hàng và chị hơi giống nhau, nhưng Gia
Hàng không có nét điềm đạm của chị, khuôn mặt Gia Hàng mang theo nhiều phần
tinh nghịch và hào sảng.
Khi biết Gia
Hàng và Thiệu Hoa yêu nhau và sinh ra Phàm Phàm, chị có mệt mỏi? Có từng rơi
lệ?
Ông nhắm mắt
lại, hồi tưởng lại khuôn mặt thanh tú ấy.
Thành cổ
Phượng Hoàng rất nhỏ, đi vài bước là hết. Khi ông cùng bạn bè tham quan nhà sàn
trên dòng Đà Giang, trước cảnh non xanh nước biếc thơ mộng, một cậu bạn không
kìm chế được đã huýt sáo.
- Chớ có
huýt sáo trong nhà. - Bóng chị hiện lên bên khung cửa sổ bằng gỗ, giơ ngón tay
lên ra hiệu cho họ im lặng. - Theo truyền thuyết của người Miêu, huýt sáo trong
nhà là gọi quỷ đến.
- Trời, duy
tâm thế. - Cậu bạn hờ hững nói.
- Nhập gia
tùy tục! - Chị cười nhã nhặn rồi rụt người về.
Không biết
ông lấy dũng khí ở đâu ra, chạy theo gọi chị lại:
- Xin hỏi em
là hướng dẫn viên phải không?
Chị đỏ mặt,
gật đầu:
- Em chỉ làm
thêm thôi, không được chuyên nghiệp.
- Không sao,
bọn anh không cần chuyên nghiệp, em chỉ cần dẫn bọn anh đến chỗ ăn ngon chơi
vui là được rồi. Có phải không? - Ông quay lại nháy mắt với đám bạn.
Bọn họ đi du
lịch bụi, trước giờ vẫn phản cảm với kiểu khoa chân múa tay của hướng dẫn viên.
Mấy cậu bạn mím môi cười hiểu ý:
- Đúng thế,
nhưng đừng thu nhiều tiền quá đấy nhé.
- Dạ! - Chị
gật đầu một cách nghiêm chỉnh.
Chị tự giới
thiệu, chị tên là Gia Doanh, nhà ở trấn Phượng Hoàng, đang học lớp 11, học kỳ
sau là lên lớp 12.
Khi chị nói,
một đám mây trên trời trôi qua, những giọt mưa tí tách khiến mặt nước Đà Giang
lăn tăn gợn sóng. Chị bung một chiếc dù hoa, kiễng chân lên che mưa cho ông.
Ông cao hơn chị cả một cái đầu.
Chị đưa họ
đi chèo thuyền trên dòng Đà Giang, tham quan nhà cũ của Thẩm Tùng Văn[3],
đi ngắm hang Kỳ Lương, lang thang đập Tây Môn, ăn kỳ nhông, uống Lôi trà của
tộc Thổ Gia.
[3] Thẩm Tùng Văn (1902-1988): nhà văn, nhà nghiên cứu lịch
sử Trung Quốc.
Họ trọ ở nhà
dân, buổi sáng mở cửa sổ đã thấy chị đang đứng trong sân, nói tiếng địa phương
của trấn Phượng Hoàng với chủ nhà, khoảng thời gian đẹp đẽ mà vui vẻ đã bắt đầu
từ khi đó.
Họ ở bên
nhau bốn ngày, trạm tiếp theo của họ là Trương Gia Giới[4].
[4] Địa danh du lịch nổi tiếng, nằm ở phía tây bắc tỉnh Hồ
Nam.
Chị đội nắng
ra ga mua vé tàu cho họ. Má chị đỏ lựng lên vì nắng, mồ hôi đầm đìa sau lưng.
Ông đứng sau
lưng chị, bỗng ấp úng:
- Mua… bớt
một vé đi, anh… không đi.
- Hả? - Chị
ngạc nhiên ngoảnh lại, nhìn thấy tình ý còn nóng bỏng hơn ánh mặt trời trong
đôi mắt ông, vội cuống quýt quay mặt đi.
Ông kiếm một
cái cớ cực kỳ cực kỳ vụng về, khiến bạn bè cười nhạo không thôi. Nhưng, họ cũng
không làm khó ông. Ông ở lại. Dọn từ nhà dân sang nhà chị, chị trở thành hướng
dẫn viên của riêng ông.
Mẹ chị không
được khỏe, bố chị đưa bà lên tỉnh khám bệnh, chị ở nhà một mình.
Có một buổi
tối, hai người thả đèn trên dòng sông Đà, chị nói nếu ước trước đèn sẽ vô cùng
linh nghiệm. Ông hỏi em ước gì, chị nói em hi vọng được đến Nam Kinh học đại
học.
Trái tim ông
rung lên, ôm lấy gương mặt chị, hôn lên đó.
- Dượng,
cháu về đây ạ. - Cuộc họp kết thúc, Trác Thiệu Hoa tới chào ông.
- Bây giờ về
nhà à? - Ông hỏi.
- Không ạ,
cháu về cơ quan.
- Cuối tuần
này dượng đến thăm Phàm Phàm. Mấy ngày không gặp, chắc thằng bé khác lắm rồi?
Ông không có
con, nhưng khi ngắm những em bé mũm mĩm, lòng sẽ mềm đi.
Gia Hàng lúc
nhỏ trông như thế nào? Có đáng yêu như Phàm Phàm không?
Tim đau như
muốn phình ra.
- Cuối tuần
Phàm Phàm phải đi tiêm phòng.
Nhắc tới Phàm
Phàm, gương mặt tuấn tú của Trác Thiệu Hoa phảng phất nụ cười.
- Vậy thì
đau lắm, Phàm Phàm phải khóc rồi.
- Nó rất ít
khóc.
Chỉ khi có
mặt Gia Hàng, nó sẽ thỉnh thoảng làm biếng, nũng nịu, nước mắt lã chã.
- Giống
cháu!
Trác Thiệu
Hoa cười cười rồi ra về.
Ông hít một
hơi thật sâu, dụi mắt, bước tới bên cửa sổ.
Sao tuyết
lại rơi nhỉ? Sau ngày tuyết rơi, trời sẽ nắng. Thời tiết thật kỳ lạ, bầu trời
sầm sì, từng bông tuyết lớn cuộn tung thành phố, vạn vật trong tầm mắt đều trở
nên mơ hồ.
Xe ra khỏi
cổng, ông vô thức đảo vô lăng, chiếc xe chạy ngược lại đường về nhà.
Ngày thứ hai
sau khi nhận được tư liệu, ông đã tới đây.
Sắp đến cuối
năm, chị thường phải làm thêm. Ông đã nhìn thấy chị cùng đi ra với đồng nghiệp,
đang đi về phía ga tàu điện ngầm.
Ông không kinh
động tới chị, chỉ đứng nhìn từ xa.
Trái tim
điên cuồng nhảy nhót, không rõ là sợ hãi hay là thấp thỏm. Khi chị đi ngang qua
xe ông, ông có thể nghe thấy âm thanh của dòng máu đang chảy ngược trong cơ thể
mình.
Có những
tình yêu giống như móng tay, cắt đi rồi vẫn có thể mọc lại, không đau không
ngứa.
Có những
tình yêu giống như chiếc răng, mất đi rồi sẽ vĩnh viễn để lại một vết thương
đau nhức không tài nào bù đắp nổi.
Ông và chị,
là móng tay, hay là răng?
- Tuyết rơi
nhiều quá! - Đồng nghiệp của chị vội vàng dựng cổ áo, khẽ thốt lên.
Gia Doanh
kéo mũ lên, mím môi lại vì lạnh. Cả ngày hôm nay ở trong ngân hàng, không biết
thời tiết đã thay đổi nhanh như vậy. Mùa đông Bắc Kinh năm nay tuyết rơi dày
hơn, mấy lần trước tuyết đều rơi, nhìn những bông tuyết lả tả đầy trời, không
biết ngày mai nhiệt độ lại giảm bao nhiêu độ nữa đây!
- Trông kìa,
Lexus đấy. - Đồng nghiệp hích tay chị.
- Đâu? - Gia
Doanh nhìn quanh.
- Ngất mất
thôi, cậu không nhận ra à? - Đồng nghiệp hất hàm về phía chiếc xe hơi màu đen
đang đỗ bên đường.
Gia Doanh
cười, đồng nghiệp thì kêu lên thảng thốt, nhưng chị chẳng thấy chiếc xe ấy có
gì đặc biệt.
- Mình chỉ
phân biệt được xe hơi, xe buýt với tàu điện ngầm thôi.
- Cậu lạc
hậu quá đấy. Gia Doanh, nhà cậu đâu phải không có tiền, nên sắm một chiếc xe
hơi đi. Có xe rồi, thời tiết này cậu sẽ không phải đứng ngoài chịu lạnh nữa.
Gia Doanh
che mũi, cả hai bước đi trong gió, gió lạnh như cắt khiến mặt đau rát.
- Mình phải
cho em gái ra nước ngoài du học, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện này.
- Cậu đúng là
một bà chị tốt. Thời gian trôi nhanh thật, nhớ hôm nào em gái cậu còn học trung
học, cậu dẫn nó đi khắp nơi dự thi lập trình, khi đó học phí học lập trình
chẳng rẻ chút nào. Ít cũng phải năm sáu vạn tệ!
- Tiền kiếm
được là để tiêu mà, chỉ cần nó thành tài, mình chấp nhận.
Phía trước
có một chiếc xe phóng tới, bấm vài hồi còi với họ.
Đồng nghiệp
kích động vẫy tay:
- Chồng mình
tới đón rồi, đã bảo anh ấy đừng đến mà cứ đến. Gia Doanh, mình đi trước nhé.
Gia Doanh
vẫy tay, chớp cho tan bông tuyết đọng trên mí mắt, nghe tiếng chuông reng trong
túi bèn xoa xoa hai tay rồi rút điện thoại ra.
- Chị, tối
nay chị lại họp à? Em gọi mấy cuộc mà chị chẳng nghe. Hôm nay anh rể cũng tăng
ca. - Giọng Gia Hàng lanh lảnh như tiếng những hạt đậu đang nhảy nhót.
- Em với Tử
Nhiên ăn cơm chưa? - Gia Doanh dừng lại ngó nghiêng mấy tiệm ăn hai bên đường,
muốn mua món gì mang về nhà.
- Bọn em gọi
đồ ăn bên ngoài. Ha ha, em còn nấu một chút cháo để chị hai ăn khuya nữa. Bây
giờ chị ở đâu, em tới đón?
Trái tim Gia
Doanh tan ra vì ấm áp, Gia Hàng thật hiểu chuyện.
- Chị ăn cơm
hộp ở ngân hàng rồi, không đói. Sắp tới ga tàu điện ngầm rồi, trời lạnh, em
đừng chạy lung tung.
- Dạ, vậy em
ở nhà đợi chị.
Gia Doanh
cầm điện thoại xuống, màn hình mờ hơi nước, chị thương tiếc lấy khăn quàng cổ
lau đi.
- Gia Doanh?
Gió thổi tới
một âm thanh dè dặt.
Chị vô thức
ngoảnh đầu lại, bên chiếc xe Lexus khiến đồng nghiệp ngưỡng mộ mãi không thôi
có một người đàn ông đang đứng. Hoa tuyết chầm chậm bay che khuất tầm nhìn của
chị, chị không nhìn rõ mặt anh ta.
- Gia Doanh!
Thấy chị
dừng lại, người đàn ông tiến về phía trước mấy bước.
Chị nhìn
thấy bờ vai trắng xóa tuyết của người đó, mái tóc rậm, đôi mắt chất chứa nỗi ân
hận và đau đớn. Ngực như bị trúng một phát súng, nhất thời mất hết ý thức. Bàn
tay siết chặt như thể muốn bóp nát chiếc điện thoại ra.
Chị không
biết nên nói đã lâu không gặp, hay nói anh nhận nhầm người rồi.
Thực ra, ông
không thay đổi nhiều. Nếu không hôm đó ở ga tàu, dù xa cách đã hai mươi ba năm,
chị vẫn có thể nhận ra ông chỉ bằng một cái liếc mắt. Chỉ có điều thời gian đã
để lại dấu vết trên gương mặt trẻ trung anh tuấn năm nào, khiến ông càng trở
nên chín chắn, nho nhã, đôi vai mảnh khảnh năm xưa giờ vững chắc như núi. Dường
như tựa vào đó, có thể che chắn mọi gió mưa giông bão ngoài kia, sống cuộc đời
bình yên như nước chảy.
- Gia Doanh,
tuyết lớn quá, chúng ta tìm chỗ nào ngồi có được không? - Ông Án Nam Phi khẩn
khoản nhìn chị.
Chị sực tỉnh
lại, cố hết sức để trấn tĩnh. Chị chỉ gật đầu thản nhiên rồi lại quay người đi.
Gia Hàng và Tử Nhiên đang đợi chị ở nhà, đó mới là điều quan trọng nhất. Cái
người gọi là cố nhân kia, từ lâu đã chỉ còn là một hạt bụi trần nhỏ nhoi không
đáng kể.
- Gia Doanh!
- Ông chặn đường chị. - Nếu… nếu em không muốn ngồi, vậy để anh đưa em về.
- Tại sao
lại muốn đưa tôi về? - Chị lạnh lùng hỏi.
- Trời rất
lạnh, anh… cũng muốn nói chuyện với em. - Ông không dám nhìn thẳng vào đôi mắt
trong veo của chị.
- Đây không
phải là trận tuyết đầu tiên trong lịch sử Bắc Kinh, nhiệt độ này cũng không
phải là nhiệt độ thấp nhất của Bắc Kinh, con đường này, tôi đã đi gần mười năm
nay, vẫn luôn tốt đẹp. Tại sao hôm nay lại vì anh mà phải thay đổi?
Hơn nữa giữa
họ, còn có gì để nói?
Hai mươi ba
năm, có điều gì không bị vùi lấp?
- Anh không
cố ý quấy rầy cuộc sống của em, anh chỉ muốn… - Ông nghẹn ngào cuống quýt, nhất
thời không nói nổi thành lời.
- Anh muốn
gì, tôi có cần biết không?
Gia Doanh
chậm rãi nhắm mắt lại, bước qua ông, đi thẳng về phía trước.
Ông lặng lẽ
theo sau.
Chị cũng
không lạnh lùng xua ông đi, chỉ lẳng lặng bước, coi ông như người qua đường. Đi
tới ga tàu điện ngầm, chị quẹt thẻ vào bến.
Rõ ràng là
ông chưa từng đi xe điện ngầm ở Bắc Kinh, bị chặn lại trước hàng rào chắn. Ông
hoảng loạn nhảy phóc vào trong như một cậu trai trẻ, đuổi theo chị.
Phần lớn
những người đang đứng lác đác trên sân ga đều có người đi cùng, kề đầu thì thầm
to nhỏ. Chị đứng yên chăm chú nhìn về phía trước, chuyên tâm đợi tàu vào bến.
- Xin lỗi,
năm đó anh đã không giữ lời hứa. - Ông cúi đầu vẻ mất tự nhiên, mặt và cổ đều
đỏ bừng lên.
Gia Doanh
nghiêng người sang, nhìn ông bằng ánh mắt dành cho người xa lạ.
- Anh không
biện hộ cho mình, anh phụ em đó là sự thật, anh cũng không dám cầu xin em tha
thứ.
- Vậy bây
giờ anh đang làm gì? - Chị cảm thấy hết sức nực cười.
- Anh muốn
biết… mấy năm nay em sống ra sao?
Dưới cái
nhìn khinh miệt của chị, ông đã hoàn toàn không còn chốn dung thân. Nếu có thể,
ông muốn dốc toàn sức lực bồi thường cho chị.
- Có liên
quan gì đến anh không?
Mặt ông vàng
như nghệ, lặng lẽ cụp mắt xuống:
- Anh quả
thật không có tư cách hỏi… anh muốn hỏi năm đó em…
- Án Nam
Phi, có lẽ anh đã từng tưởng tượng ra cảnh chúng ta ôm nhau thổn thức, hoặc
cảnh tôi nhảy xổ lên chửi mắng anh. Xin lỗi đã làm anh thất vọng. Nhìn thấy
anh, khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi thật sự không thể nặn ra thứ cảm xúc nào
khác. Xin đừng lật lại những trang nhật ký trước đây, chúng ta đã bước vào tuổi
trung niên rồi. Thời trẻ dại làm những chuyện ngốc ngếch thì có thể hiểu được,
không ai coi là thật. Hiểu không có nghĩa là muốn ôn lại, chúng ta không còn ở cái
tuổi muốn làm gì tùy thích nữa, cho nên vừa rồi anh tới như thế nào, bây giờ
hãy ra đi như thế.
Chị vừa dứt
lời, tàu điện ngầm đã rầm rập lăn bánh vào bến. Chị hòa vào dòng người bước lên
tàu, cửa tàu lạch xạch đóng lại trước mặt ông.
Ông nhìn
thấy bóng chị in trên cửa xe, sau đó xa dần xa dần, rồi biến mất trong đêm tối
mênh mang.
Người ông đổ
sụp như con đê vỡ, đứng không vững, phải vịn vào cây cột bên cạnh.
Chị thể hiện
bình tĩnh biết bao, không oán không hận. Chị nói chị không coi lời thề nguyền
của ông là thật lòng, chị chưa từng đợi ông, chị khéo léo tỏ ý bảo ông đừng phá
hoại cuộc sống hiện giờ của chị, đừng xuất hiện trước mặt chị thêm một lần nữa.
Ông thê thảm
như một câu chuyện cười nhảm nhí.
Ha…
Nhưng con
tim ông giờ đã không thể nào giữ nổi bình tĩnh, cây thập giá nặng nề đang đè
nặng trên vai ông, ông phải ra đi như thế nào đây?
Gia Doanh
xuống xe trước một bến, tuy bên ngoài rất lạnh, nhưng chị vẫn muốn hóng gió một
chút.
Trên xe điện
ngầm, chân chị cứ run lên từng chặp. Cô bé đứng cạnh chị tốt bụng hỏi có phải
chị bị lạnh cóng không? Có lẽ thứ lạnh cóng là tim!
Thời trẻ
dại, làm những chuyện ngốc ngếch là có thể hiểu được. Nhưng người thông minh sẽ
sửa sai nhanh chóng, còn người khờ dại sẽ đứng nguyên tại chỗ không biết làm
gì.
Ông thông
minh.
Chị khờ dại.
Với ông, lời
thề nguyền chỉ là lời nói mê giúp vui khi huyết quản dâng tràn. Chị lại tin đó
là lời nói nặng tựa ngàn cân chỉ có thể thay đổi khi biển cạn đá mòn.
Tình yêu năm
ấy, đơn thuần chất phác. Cho dù cả thế giới có đối địch với ông, chị vẫn kiên
định tin tưởng ông là người đáng để yêu nhất trên đời này.
Chị lần theo
tung tích của ông, từng bước tìm kiếm.
Những giảng
đường ông đã từng học, những thư viện ông đã từng ôn tập, sân bóng đã từng đá,
căng tin đã từng ăn, những siêu thị ông đã từng mua đồ, con đường mòn nhỏ trong
rừng ông đã từng đi, chị đều đặt chân tới. Bóng chị kéo dài dưới ánh mặt trời,
làn tóc bị gió thổi rối bời, chị không cảm thấy cô độc, vì ông luôn ở trong
trái tim chị.
Chị tìm thầy
giáo hướng dẫn của ông, nói về ông thời đi học. Nụ cười luôn nở trên môi chị,
ánh mắt lấp lánh như sao.
Mười hai năm
sau, thầy giáo bảo chị, ông đã lập gia đình, chị mới phát giác ra, có những
người không cần phải đợi.
Hai mươi ba
năm, vết thương tưởng đã lành nay bỗng nứt toác, máu vẫn đầm đìa.
Đau, đau đớn
tận cùng, đau tới mức chân tay tê liệt.
Con đường
đầy tuyết hơi trơn, chị bị trượt chân hai lần, mãi mới đứng dậy được. Lúc trượt
ngã tóc bị ướt, đuôi tóc đông cứng lại, còn có một thứ đông cứng nữa, là nước
mắt đang không ngừng tuôn, chị lạnh run cầm cập.
Phía xa xa
cũng có người bị ngã, chiếc xe anh ta đang dắt cũng đổ ập xuống. Anh ta lóp
ngóp bò dậy, trông như một con gấu vụng về.
Chị chăm chú
nhìn rồi rảo bước thật nhanh, giúp anh ta dựng chiếc xe dậy.
- Cảm ơi! Á,
Doanh Doanh, sao em không đi xe? - Không màng đến hai đầu gối đau nhức, Lạc Gia
Lương cuống quýt kêu lên.
- Em xuống
nhầm bến. Xe hỏng rồi à? - Chị phủi tuyết bám trên yên xe.
- Nổ lốp.
- Vậy thì
tìm chỗ nào gửi lại cho xong, sao lại dắt về nhà?
- Anh không
yên tâm, dắt xe lại không bị lạnh. - Lạc Gia Lương cười hì hì.
Chị đẩy yên
sau, chiếc xe máy nổ lốp nặng trịch như một con voi mất đi tứ chi.
- Không cần
đâu, em về trước đi, anh dắt từ từ cũng được.
- Hai người
cùng đẩy tiết kiệm sức lực hơn, em cũng làm nóng người một chút.
Lạc Gia
Lương toét miệng đầy hạnh phúc:
- Bà xã đúng là chu đáo.
Gia Doanh
thầm thở dài.
Lúc về đến
nhà, Tử Nhiên đã ngủ, Gia Hàng đang chat với Ninh Mông trên máy tính. Nghe
tiếng mở cửa, cô vui mừng chạy ra.

