Hái sao - Chương 26 - Phần 1
Chương 26: Chim tung cánh, cá vượt ao
Trác Thiệu
Hoa lại không ngủ được, anh đưa tay vuốt dọc từ xương quai xanh của Gia Hàng
tới eo cô, không mang theo bất kỳ chút dục tính nào, dường như anh vẫn chưa dám
tin, cô thật sự đang nằm trong lòng anh sao? Anh thậm chí còn kiểm tra hơi thở
của cô, rất đều đặn, giống Phàm Phàm, mũi hơi ngèn nghẹt.
Từ chiều tới
giờ, sáu bảy tiếng đồng hồ này, anh không biết mình đã trải qua như thế nào.
Đứng giữa dòng người mênh mông, không tìm thấy hình bóng của cô, anh thật muốn
gầm lên với ông Trời. Nếu không phải anh vẫn giữ được tỉnh táo, anh thật sự
muốn tới cầu cứu cha anh để huy động quân đội đóng ở Bắc Kinh, anh rất sợ, chỉ
muộn một giây, anh sẽ vuột mất cô nhóc này.
Anh tới
trường Bắc Hàng khi trời vừa nhập nhoạng, đi một vòng quanh sân trường. Anh đã
kiểm tra từng quán net một quanh trường, khiến mấy ông chủ quán đầu óc căng thẳng,
tưởng bị kiểm tra đột xuất.
Anh còn tới
tiệm Xanh Thẫm, cô nhóc này đã từng làm thêm ở đó.
Cũng không
biết là niềm tin ở đâu ra, cuối cùng anh lại quay lại Bắc Hàng một lần nữa.
Trong bóng đêm, anh nhìn thấy Chu Văn Cẩn mặt mày u ám vội vã bỏ đi, trái tim
anh bỗng bình tĩnh kỳ lạ.
Gia Hàng
không ngủ yên, vết thương bị nóng nên hơi ngứa, cô không nhịn được cứ cọ tới cọ
lui trong chăn. Anh vội túm hai tay cô, không cho cô ngọ nguậy nữa, tránh đụng
vào vết thương.
Gia Hàng chê
tư thế này không thoải mái, xoay phắt người lại, đối mặt với anh.
Anh hôn lên
tóc cô, mặc cô dùng khuỷu tay huých vào người, dùng chân đá anh.
- Thủ
trưởng… - Cô bỗng rên lên.
- Ừ! - Anh
dịu dàng đáp lại.
Rất lâu sau
không có tiếng trả lời, thì ra là đang mơ.
Gia Hàng,
trong giấc mơ của em, anh là người thế nào? Trái tim anh bất giác run lên, anh
ngậm cánh môi cô, khẽ cắn một cái.
- Thủ
trưởng…
Lần này cô
đã thật sự tỉnh lại, hàng mi dài lướt qua bộ ngực trần của anh, hơi ngứa.
Anh thở dài,
mới ngủ được một lúc thôi mà.
- Đừng nói
gì, ngủ đi. - Anh thì thầm vào tai cô.
Gia Hàng mở
to mắt trong bóng đêm, vừa rồi, cô đã nằm mơ. Cô dừng bên dòng Đà Giang, bóng
chiều ngày một sẫm lại, cô nhìn về phía trước, rồi quay đầu nhìn lại, bỗng
không tìm được đường về nhà, giật mình tỉnh dậy.
Giọng nói
trầm ấm của anh khiến cô bình tĩnh lại.
- Em… không
phải là không thể chấp nhận sự thật rằng chị hai là mẹ em, nếu vậy, em hi vọng
bố em là anh rể, chứ không phải là người kia. Khi học cấp ba, có lần em tới
Thiên Tân tham dự cuộc thi lập trình. Chị hai phải đi tập huấn, không rảnh để
đi cùng nên anh rể đi cùng em. Khi vòng loại vừa kết thúc, nữa đêm em đau bụng
lăn lộn trong phòng, anh rể cõng em chạy thẳng tới bệnh viện. Lúc đó là đầu mùa
hạ, trời đã rất nóng rồi, anh rể suýt chút nữa thì bị cảm. Em bị viêm ruột thừa
cấp tính, phải mổ luôn tối hôm đó nên không thể dự thi được. Anh rể nói với cậu
bạn được giải nhất, giải này của cậu là Hàng Hàng nhà tôi nhường cho cậu đấy,
không thì chẳng có phần của cậu đâu. Khi đó cảm thấy anh rể rất mất mặt, chẳng biết
ăn nói, nhưng sau nghĩ lại lại thấy rất tự hào. Trong một năm, một nửa thời
gian là em ở nhà chị hai, chị hai giống một bà mẹ nghiêm khắc, còn anh rể là
ông bố hiền từ. Muốn xin thêm tiền tiêu vặt hay xin mua đồ gì, đều len lén xin
anh rể. Gây ra họa cũng báo cáo với anh rể trước, như thế khi chị hai tức giận,
em mới có chỗ núp. Tại sao mọi việc lại không như mong muốn chứ? Em không phải
do anh rể sinh ra, một nửa sinh mệnh của em là do môt người khác mang lại.
Người đó với em lại là cái gì?
Cô hơi run lên,
như một con thú nhỏ đang hoảng hốt không yên.
- Em chỉ mới
nghe kết quả, chứ chưa biết đến quá trình. Có lẽ sau khi biết quá trình, có thể
em sẽ thông cảm cho họ. Trên thế giới này, những người đàn ông hạnh phúc như
anh, những đứa trẻ hạnh phúc như Phàm Phàm không nhiều đâu.
- Thật sao?
- Gia Hàng cắn môi, cười chua chát. Khi cười, khóe miệng cử động và hít hà vì
đau.
- Trông anh
có giống người nói dối không?
- Thủ
trưởng, anh không thấy phiền não sao? - Cô nghi hoặc hỏi anh. Ông Án Nam Phi là
dượng ruột của anh, chuyện này chẳng khác nào một quả ngư lôi ném thẳng vào gia
đình anh.
- Phiền não
điều gì? Vợ anh vẫn là Gia Hàng, con anh vẫn là Trác Dật Phàm, anh không thăng
quan cũng chẳng bị giáng chức, cuộc sống của anh có gì thay đổi đâu.
Cô ngậm
miệng lại, không nói gì nữa.
Ngoài cửa
sổ, có tiếng cành lá lao xao rì rào, Trác Thiệu Hoa nghiêng tai lắng nghe, nói
có lẽ tuyết đã rơi rồi.
Đêm tuyết
rơi, lắng nghe từng nhịp tim thủ trưởng, cuộn tròn trong lòng anh, Gia Hàng lại
chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi mở mắt
ra một lần nữa, căn phòng đã bừng sáng, Trác Thiệu Hoa đã không còn ở bên cạnh
cô.
Cô chớp mắt
thích ứng ánh sáng trong phòng, sau đó lại nhắm mắt lại.
- Hàng Hàng
tỉnh chưa? - Ngoài cửa có người hỏi nhỏ.
- Gần sáng
mới ngủ, giờ này chắc vẫn đang ngủ.
- Thiệu Hoa,
em… mở cửa ra đi, chị chỉ nhìn nó một cái thôi. - Giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Một luồng
gió lạnh ừa vào qua khe cửa, Gia Hàng rùng mình, vội rúc vào trong chăn, quay
lưng ra ngoài.
- Hàng Hàng…
- Giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng cô.
Cô không
ngoảnh lại, không muốn đối diện với người chị kính yêu của mình.
- Em tỉnh
rồi phải không? - Gia Doanh chớp mắt cho tan làn sương mù ẩm ướt trong mắt. -
Tối qua, bố mẹ, chị và Gia Lương cả đêm không ngủ. Chuyện này mọi người không
đúng, không nên giấu em, vào ngày em trưởng thành, em có quyền được biết tất
cả.
Anh rể cũng
biết? Lông măng trên người cô dựng đứng lên.
- Để em phải
đột ngột đối diện với chuyện này, em muốn oán muốn hận chị đều được, nhưng…
tuyệt đối không thể làm tổn thương bản thân mình. Hàng Hàng, chị… muốn nói với
em, khi đó, chị không phải là một cô gái sa chân lỡ bước, không phải bị người
ta lừa gạt. Khi đó, chị và ông ta cũng… thật lòng yêu thương nhau. Vì yêu, nên
mới có em. Dũng cảm sinh em ra đời, cũng vẫn vì tình yêu, không phải là bất đắc
dĩ, chị có quyền lựa chọn mà. Chị muốn có kết tinh tình yêu của bọn chị. Sai
lầm là ở chỗ, chị không nghĩ rằng cả hai đều còn quá trẻ, vẫn còn chưa đủ sức
mạnh để gánh vác những trọng trách của cuộc đời. Chị có thể tự hào mà nói với
mọi người rằng, Hàng Hàng là con gái của chị, nhưng người đời rất đáng sợ,
miệng lưỡi con người rất đáng sợ. Để em trở thành con gái của bố mẹ, là sự bảo
vệ của bố mẹ dành cho hai chúng ta, như thế chị có thể học tiếp, Hàng Hàng có
thể lớn lên trong vui vẻ. Có lẽ em cũng biết, vì chúng ta, bố mẹ đều bị cơ quan
đuổi việc, đến nhà cũng không còn. Nhưng bao năm nay, chúng ta đều sống rất
tốt. Hàng Hàng, bố mẹ yêu em, chị yêu em. Em không thể chỉ vì một chút mê muội
nhất thời mà trở nên nghi ngờ tất cả, như thế không công bằng.
Gia Doanh ôm
mặt khóc nấc.
Gia Hàng
cũng giàn giụa nước mắt. Cô phải cắn môi đến bật máu mới có thể không khóc
thành tiếng.
- Hàng Hàng,
em quay lại đi, để chị nhìn em. - Gia Doanh nài nỉ.
Gia Hàng lắc
đầu.
- Chị không
ép em, chị biết trong lòng em còn vướng mắc. Khi nào nghĩ thông suốt thì gọi
điện cho chị, chị sẽ đón em về nhà. Em không cần lo lắng cho bố mẹ, chị sẽ an
ủi họ. Còn về những chuyện khác, em không cần sợ, sẽ có cách giải quyết.
Gia Hàng
khóc tới mức không thở nổi.
Gia Doanh
không nỡ nhìn thêm, quay đầu bỏ đi.
Chị chưa
từng tới tứ hợp viện, không biết làm thế nào tìm tới được, chị về bằng xe buýt
hay đi tàu điện ngầm, trên phố đông người như vậy, chị đi làm sao? Gia Hàng
nhét nắm tay vào mồm, cố ép mình không được quay đầu lại.
Căn phòng
yên tĩnh lại, chỉ còn mình cô đang khóc.
Bên ngoài,
thím Đường và dì Lữ đang nói chuyện về thực đơn cho ngày giao thừa. Tết này họ
sẽ ở Bắc Kinh, đợi xuân ấm, hoa nở, họ mới nghỉ phép về quê, vì Phàm Phàm còn
nhỏ quá.
Tiểu Dụ cũng
ở trong tứ hợp viện, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười hồn hậu.
Dường như
hôm nay thật sự là một ngày bình lặng, không khác gì với mọi ngày.
Khó khăn lắm
Gia Hàng mới kìm được nước mắt, cô chầm chậm xoay người lại, nước mắt nước mũi
còn chưa kịp lau đi, cô đã bắt gặp ngay một đôi mắt to đen lay láy, đang hấp
háy nhìn cô.
Ai đã bế
Tiểu Phàm Phàm vào đây?
Bộ dạng Gia
Hàng trông hơi thê thảm, mồm và mũi sưng vù, mắt đỏ hoe, mặt ướt đẫm, Tiểu Phàm
Phàm nghiêm túc nhìn đi nhìn lại, xác nhận cô đúng là Heo, đôi tay kích động
khua khoắng.
Gia Hàng
không đưa tay ra bế. Cậu nhóc thật sự là của cô sao?
Cậu nhóc cố
gắng nhoài tới, nhưng quần áo nhiều quá, căn bản không lật sang được, hai cái
chân cuống quýt giãy đành đạch, mặt đỏ bừng bừng, thét lên một tiếng thấu trời
xanh.
Gia Hàng thở
dài, ngồi dậy bế cậu nhóc vào lòng.
Cu cậu nở nụ
cười nịnh nọt, lắc đầu lắc đuôi. Khóe miệng Gia Hàng sưng đỏ lên, cu cậu không
biết đó là trò chơi gì, tò mò đưa tay lên chọc một cái, Gia Hàng kêu đau ầm ĩ.
Ha ha, Phàm
Phàm khoái chí, lại chọc, Gia Hàng càng kêu to hơn. Cậu lại chọc, Gia Hàng xị
mặt xuống tránh đi, nhưng cậu vẫn chọc được.
Đúng thế,
cậu nhóc này chắc chắn là con của cô. Bởi vì một sự xác định không gì sánh
được, mới không kiêng nể gì mà quấn cô, đòi hỏi tình yêu của cô.
- Nhóc thối,
còn nghịch nữa là mẹ mặc kệ con đấy! - Gia Hàng gầm gừ.
Cậu nhóc
ngoác miệng ra, để lộ cái lưỡi hồng bé xíu, nước dãi văng tung tóe vào người
Gia Hàng. Dù chưa biết nói, nhưng cậu đã biết thừa Gia Hàng chỉ là một con hổ
giấy.
Cu cậu chu
mỏ lên thổi phì phì, mắt cong thành một vầng trăng nhỏ. Gia Hàng không biết cậu
nhóc định làm gì, nhịn mãi hồi lâu, tim cô bỗng thót lại.
- Là Eo Eo
phải không? - Eo Eo… Heo Heo.
Tiểu Phàm
Phàm nhảy cẫng lên trong lòng cô.
- Nhóc thối,
con biết gọi tên mẹ rồi phải không?
Không phải
chứ, Gia Hàng sung sướng ôm chầm lấy cậu nhóc, vừa siết vừa thơm.
Nhân cơ hội
này, Tiểu Phàm Phàm lại lấy tay chọc chọc vào chỗ đỏ đỏ kia, bật cười khanh
khách.
- Nhóc thối,
sau này phải gọi Heo là mẹ, nhé? - Gia Hàng túm lấy bàn tay đang khua khoắng
không ngừng của cậu nhóc.
Phàm Phàm
lại dẩu mỏ lên, đòi cô thơm.
Cô bật cười,
véo cái mũi xinh:
- Mẹ hơi
ghét con rồi đấy nhé!
- Anh thì
không chỉ là hơi đâu, hừm! - Trác Thiệu Hoa đẩy cửa bước vào.
Gia Hàng
nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài sân, những bông tuyết bay bay trong gió, trời
đất tối sầm lại.
Anh ngồi
xuống mép giường, ôm lấy Tiểu Phàm Phàm, nghiêng đầu hôn Gia Hàng một cái thật
nồng nàn.
- Dậy đánh
răng rửa mặt đi, ăn sáng xong, chúng ta xuất phát.
- Đi đâu ạ?
- Đưa thằng
nhóc thối này đi nghỉ tuần trăng mật muộn của bố mẹ.
Gia Hàng
ngẩn người, không từ chối.
Không đi xa,
chỉ là một sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh. Có lẽ thủ trưởng cũng
biết hiện giờ cô đang chịu sự giám sát của Bộ Công nghệ Thông tin, không thể ra
khỏi Bắc Kinh.
Nhưng ở đây
đã là tốt lắm rồi, ít nhất tạm thời không cần phải đối diện với những người,
những chuyện khiến cô phiền muộn.
Thả bước đi
dạo trong sơn trang, thật sự không thể hình dung nổi bây giờ là mùa đông, cây
cỏ xanh tươi mơn mởn, hoa trái nở rộ. Ở đầu cầu thang có một chậu sơn trà,
những đóa hoa màu hồng phấn và trắng tinh khôi xen lẫn vào nhau, bừng nở chi
chít trên cành.
Trác Thiệu
Hoa đặt một căn phòng riêng, khách sạn chu đáo bố trí cả một chiếc xe đẩy em
bé.
Có lẽ biết
cái xe đó là dành riêng cho mình, Tiểu Phàm Phàm phấn khích đòi Gia Hàng bế tới
đó. Đẩy hai vòng trong phòng là cu cậu chán, dang tay ra, được Gia Hàng bế vẫn
thoải mái hơn.
Trác Thiệu
Hoa cởi áo khoác ra, đón lấy Tiểu Phàm Phàm rồi nói với Gia Hàng:
- Em sắp xếp
hành lí đi, anh đi gọi điện thoại.
Hành lí sắp
xếp khác đơn giản, kem đánh răng bàn chải để vào nhà vệ sinh, áo khoác treo vào
trong tủ là xong.
- Bố, mẹ,
chị hai, bọn con tới rồi. Dạ, đi đường thuận lợi ạ. Phàm Phàm rất vui, Hàng
Hàng cũng thế… Con biết rồi, vâng ạ!
- Sao không
gọi điện cho đại thủ trưởng? - Gia Hàng không bỏ qua nội dung một cuộc điện
thoại nào của anh. Có người nhà của cô, có công việc, có bạn bè, thậm chí còn
gọi cả cho ông Án Nam Phi, nhưng không có đại thủ trưởng.
Trác Thiệu
Hoa dịch Tiểu Phàm Phàm sang chân bên kia, vỗ vỗ:
- Nào, ngồi
xuống đây.
Gia Hàng
suýt nữa ngã lăn ra đất, cử chỉ thân mật này của thủ trưởng sao giống hệt như
nam chính trong phim truyền hình hạng ba vậy.
- Em đứng
nghe…
Trác Thiệu
Hoa nhướn mày, đưa tay ra kéo, cô ngã thẳng vào lòng anh.
Tiểu Phàm
Phàm cười ngặt ngẽo trước bộ dạng thảm hại của cô.
- Nhà anh
không có truyền thống đoàn viên đêm giao thừa, lúc này, bố đã đến khắp các quân
khu thăm hỏi binh sĩ rồi, phải đón Tết với các chiến sĩ, mẹ anh cũng tham gia
đủ các loại hoạt động công ích. Trước đây thì anh sẽ ở trong doanh trại.
Gia Hàng
tròn mắt, ý thủ trưởng là đây là lần đầu tiên anh đón Tết bên gia đình sao? Vậy
còn Giai Tịch?
Trác Thiệu
Hoa nhìn ra được sự hoài nghi trong mắt cô, bình thản giễu mình:
- Giai Tịch
ở nhà bố mẹ cô ấy, mùng Năm tết, anh sẽ tới nhà họ ăn cơm. Anh… không phải là
một người chồng chu đáo.
Cô đã quen
ăn Tết cùng với bố mẹ và chị hai, chỉ là…
- Gia Hàng,
anh đã nói chúng ta đến đây để làm gì chưa nhỉ? - Không cho phép tâm hồn cô
treo ngược cành cây, anh nâng cằm cô lên, anh mắt ngời sáng,
- Đi… trăng
mật! - Trí nhớ cô rất tốt.
Anh cười,
tặng cô một nụ hôn khích lệ:
- Anh biết
anh rất ngốc, phải cho anh cơ hội học hỏi, nhé? Nếu đã là trăng mật, vậy thì
nên ngọt ngào như mật.
Cô nghĩ, vậy
thì sẽ ngấy chết.
Đến sơn
trang suối nước nóng, đương nhiên là phải tắm nước nóng. Vết thương trên tay và
trên đầu gối cô còn chưa lên sẹo, không được đụng vào nước. Vì thế, Trác Thiệu
Hoa cho Tiểu Phàm Phàm theo cùng, còn cô ngồi bên cạnh làm osin.
Hồ tắm xây
bằng đá, khói bốc nghi ngút, ba người cùng tắm cũng vừa. Cạnh hồ có một cái
tràng kỷ nhỏ, trên đó đặt một chai cham-pagne và một giỏ dâu tươi rói.
Gia Hàng
không thể không thừa nhận, nơi này quả thực rất thích hợp để hướng tuần trăng
mật.
Đối diện với
hai người đàn ông khỏa thân, chỉ một lúc sau Gia Hàng đã cảm thấy không khí như
ít đi, hít thở thật khó khăn.
Phàm Phàm ôm
cái phao con vịt hào hứng bơi tung tăng, thỉnh thoảng lại vỗ ngực, vỗ đùi Trác
Thiệu Hoa, trong lúc đắc ý còn tranh thủ đòi cô thơm, ý muốn cô công nhận sự
thể hiện của mình. Còn thủ trưởng hả, nằm ngả ra, chẳng hề kiêng kị mà để lộ ra
những cơ bắp cường tráng của mình. Mắt anh khóa chặt lấy bóng hình cô, bùng lên
những ánh lửa không che giấu.
Một quả dâu
tây, cô phải vân vê hết mấy lần mới nhét vào trong miệng.
- Sao lại ăn
mảnh như thế được nhỉ? - Anh bỗng nhoài người ra kéo cô, dùng lưỡi cướp mất quả
dâu chỉ còn lại một nửa trong miệng cô.
Cô đờ người
ra ngượng ngùng, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn.
Phàm Phàm ở
bên cạnh há hốc mồm ra vì thèm. Trác Thiệu Hoa vứt một hộp xà phòng ra để đánh
lạc hướng sự chú ý của cu cậu.
- Đã nhớ kĩ
quan hệ giữa chúng ta là gì chưa?
Hơi nước mù
mịt bốc lên tận trần nhà, người cô mềm nhũn, yếu ớt dựa vào lòng anh, nhớ rõ
chỉ có yêu, mới có thể làm ra những chuyện âu yếm như vậy. Bởi vì trong tình
cảm, cô và thủ trưởng đều là những người biết tiết chế.
Bữa tối là
món Hồ Nam, tương ớt trên đĩa lấp lánh dưới ánh đèn.
- Ngày mai
là giao thừa, chúng ta ăn món Bắc Kinh. Em là dâu Bắc Kinh thì phải nhập gia
tùy tục. - Trác Thiệu Hoa không ăn cay, chỉ đụng đũa vào những món thanh đạm
hơn một chút.
Gia Hàng vùi
đầu ăn uống, nhớ tới những đồ ăn ê hề mà anh rể đã chuẩn bị để đón Tết. Năm nay
không có cô, có phải mọi người sẽ thấy rất thiếu vắng không?
Cô nuốt
chửng một miếng ớt to tướng, cay tới mức nước mắt giàn giụa.
Giường trong
phòng là giường kiểu gia đình, phải rộng đến hai mét, ba người ngủ vẫn rộng
rãi.
Trác Thiệu
Hoa không xem tài liệu, Gia Hàng không động vào máy tính, Tiểu Phàm Phàm không
nghịch ngợm, ba người ngồi trước ti vi, mặc cho thời gian bình lặng trôi. Ti vi
đang chiếu gì, không ai để ý.
Tiểu Phàm
Phàm lăn ra ngủ trước. Mười giờ, Trác Thiệu Hoa xuống giường tắt ti vi, kéo rèm
cửa ra, nói với Gia Hàng ngoài trời đang tuyết rơi.
- Ngủ ngon!
- Anh nhoài người sang, đắp lại chăn cho cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi
cô.
Đêm đó, Gia
Hàng không nằm mơ. Khi tỉnh lại, chăn vẫn y nguyên như lúc Trác Thiệu Hoa đắp
cho cô.
Ngày giao
thừa, trời hửng lên sau trận tuyết, Gia Hàng không ra ngoài, bế Phàm Phàm đứng
trước cánh cửa kính ngắm hai đứa trẻ nước ngoài đang đắp người tuyết. Tụi nhóc
lấy một củ cà rốt làm mũi, đội cho người tuyết một chiếc mũ nồi, trông điệu bộ
khù khờ rất đáng yêu.
Tiểu Phàm
Phàm cũng kích động, húc đầu vào cửa kính không chỉ một lần, chỉ hận không thể
ra chơi cùng.
Lúc Phàm
Phàm ngủ trưa, Trác Thiệu Hoa nói muốn đi bơi, Gia Hàng ở lại trong phòng với
Phàm Phàm, tiện thể lên mạng.
Kỳ lạ, tất
cả các topic về hoa diên vĩ xanh trên mạng đều biến mất. Diễn đàn mà cô từng
tham gia cũng không ai nhắc tới chuyện này.
Gia Hàng
nhíu mày, hỏi thăm một người bạn trên mạng.
- Trang web
chính thức của mấy ngân hàng lớn đó đã ổn định rồi, là do phần tử phi pháp giở
trò, đã bắt về thụ án. Giờ là lúc nào rồi, làm gì còn ai canh cánh trong lòng
những chuyện kiểu này chứ?

