Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 03 - Phần 1

Chương 3 - Trong Miếu Cổ Cứu Nạn Nữ Trượng Phu

Chu Mộng Châu cách bức tường
lặng nghe người kia nói một đoạn như vậy đều là chuyện ân oán giang hồ. Trong
lòng nghĩ, tiểu trấn này mà vẫn có nhân vật giang hồ xuất hiện cũng là chuyện
lạ rồi.

Đến khi nghe nhắc đến danh
Thiết Bích Hùng thì lập tức nhớ lại chuyện ba năm trước đây bị Thiết Bích Hùng
chặn cướp, rồi gặp thiếu nữ kia ra tay cứu thoát, bất giác trong lòng kinh
động.

Khi ấy lại nghe một giọng nữ
vang lên, nói:

- Suỵt khẽ thôi, đề phòng có
người bên kia nghe được!

Lại nghe giọng nam lúc đầu,
nói:

- Muội quá ư cẩn thận đó
thôi, chốn khỉ ho cò gáy này làm gì xuất hiện bằng hữu giang hồ? Mà cho dù đi
nữa, chỉ cần nghe đến ba tiếng Quy Hồn Bảo thì cũng không dám hó hé nửa tiếng!

Nữ nhân nói:

- Xì! Mấy tiếng Quy Hồn Bảo
mà có thể đem doạ thiên hạ ư? Trong bốn huynh đệ các người thì huynh là võ công
kém nhất. Lần này nếu không có tôi ra tay trợ thủ, thì chuyện có thể thành tựu
trong tay huynh không chứ?

Đến đó thấy cả hai im lặng.

Một lúc nam nhân nói:

- Khỏi phải nói, đương nhiên
là nhờ công lao của muội!

Chỉ nghe nữ nhân cười khúc
khích nói:

- Thôi đi! Chớ trét vàng lên
mặt người ta, nếu chẳng phải cái miệng dẻo của huynh, thì chớ hòng lừa nổi tôi!

Tiếp đó chỉ nghe cả hai cười
vẻ phóng dật.

Chu Mộng Châu bịt hai tai
lại, không muốn nghe nữa, nhắm mắt cố ngủ.

Sáng hôm sau.

Chu Mộng Châu không dám vội
rời khách điếm, ăn uống gì cũng gọi lên phòng, mãi đến trưa, khi nghe phòng bên
gọi người kia thanh toán tiền bỏ đi, mới ghé mắt qua cửa sổ theo dõi.

Chỉ thấy đó là một đôi nam
nữ, gã kia tuổi chừng hai lăm hai sáu, thân vận võ phục, mặt mày tuấn tú, có
chút phóng đãng, đôi mắt lộ vẻ phờ phạc. Nữ nhân mặc áo hồng phấn, mày liễu mắt
dài, môi son mắt ngọc, đúng là một trang kiều diễm, nhưng trong đôi mắt như thu
thủy kia toát lên một mê lực khiến người ta trực diện phải rùng mình.

Đôi nam nữ ra khỏi khách điếm
nhầm hướng tây bắc mà đi, chính cùng hướng với Chu Mộng Châu, chàng bèn gọi
tiểu nhị tính tiền phòng rồi lập tức lên đường.

Đôi nam nữ đi trước xoắn xít
bên nhau rất thân mật, cười cười nói nói trông phơi phới tình xuân. Bất tri bát
giác, đã thấy trước mặt là một vùng bình địa hoang.

Chu Mộng Châu vẫn theo phía
sau, thấy trên đường ít người qua lại, chàng ta nghĩ nếu như gần bọn họ quá rất
dễ bị họ nghi ngờ. Khi ấy chậm bước lại, kéo cự ly với đôi nam nữ kia ra xa có
đến hai mươi trượng, vừa lúc ấy đôi nam nữ phía trước chừng như đi mệt, nên
liền cùng nhau ngồi xuống bên đường nghi chân.

Chu Mộng Châu chẳng ngờ sự
thể như vậy, giờ chẳng lẽ cũng ngồi xuống nghỉ?

Nhưng đôi nam nữ kia nhìn
lại, nếu ngồi xuống nghỉ thì dễ bị họ sinh nghi, khi ấy quyết đinh cứ thong thả
bước đi.

Đôi nam nữ ngồi bên nhau nói
cười vui vẻ, cứ như không để ý gì đến Chu Mộng Châu, chàng ta mừng khấp khởi cứ
nhẹ bước tiến tới. Chẳng ngờ khi sắp vượt qua bọn họ, thì cả hai đột nhiên la
lớn:

- Ê! Tiểu tử đứng lại!

Chu Mộng Châu giật mình, nghĩ
bọn họ như đã nhận ra mình theo chân họ, nhưng sắc mặt vờ vẻ hoảng hốt hỏi:

- Làm gì chứ?

Gã kia hừ một tiếng nói:

- Làm gì à? Ngươi trong lòng
thừa biết còn phải hỏi. Nói đi, sáng nay khi chúng ta rời khách điếm, ngươi
theo dõi làm gì? Đã vậy suốt cả chặng đường từ trấn đến đây còn lén lén lút lút
bám theo. Hừ! Ngươi có óc không chứ, mà không hỏi xem người của Quy Hồn Bảo có
dễ đụng hay không?

Chu Mộng Châu vẫn cố làm
không hiểu gì, nói:

- Ông nói gì, tôi chẳng hiểu!

Gã kia trợn mắt, vụt đứng lên
quát:

- Không hiểu ư? Ông có cách
làm cho ngươi hiểu!

Vừa nói dứt là thấy tay quyền
đã đánh tới ngực Chu Mộng Châu.

Chu Mộng Châu vốn không muốn
đánh nhau gây thêm phiền hà sau này, nhưng đối phượng đã công tới quá nhanh.
Trong Khai Nguyên tự chàng ta chỉ chuyên tâm luyện nội gia tâm pháp và Đạt ma
kiếm pháp, quyền cước thì chỉ học cơ bản đại khái, lúc này không có kiếm nên
chẳng thi triển được. Đành vận nội lực vào hữu quyền đánh ra trực tiếp nghênh
chiêu.

" Bốp " một tiếng,
cả người gã kia chấn động mạnh, thoái lui sáu bảy bước. Chu Mộng Châu thì chỉ
cảm thấy tay hơi ê ẩm một chút, nhưng cả người vẫn đứng nguyên vi. Chàng mừng
khấp khởi:

- Ba năm nay khổ công luyện
tập thực chẳng phí!

Gã kia mặt tái nhợt vội rút
cặp đoản câu kiếm, hai tay phân tả hữu nhào tới, thét lớn:

- Chẳng ngờ tiểu tử ngươi
cũng khá, để ông lãnh giáo vài chiêu!

Chu Mộng Châu tay trái nắm
chắc chiếc hộp gỗ, người nhảy về sau một bước la lên:

- Ta và ngươi bình sinh không
hề quen biết, cớ sao phải chém giết?

Gã kia chẳng nói tiếng nào,
hai kiếm phân ra bằng chiêu Phân hoa phật liễu tả hữu công tới. Chu Mộng Châu
vội nhảy người né tránh, nhưng gã kia kiếm chiêu biến hóa rất nhanh, vừa thấy
chiêu đầu không đắc thủ thì múa kiếm biến liền chiêu Phong quyện tàn vân tấn
công tiếp.

Chu Mộng Châu nhớ lời Đạo An
phương trượng căn dặn, nếu không phải gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, thì không
được động thủ, cho nên chỉ thi triển thân pháp né tránh.

Gã kia tiến liền ba chiêu,
Chu Mộng Châu nhảy tránh về sau ba lần.

Đến chiêu thứ tư, chàng nghĩ
không thể để bị ức hiếp hoài, định trả miếng, nhưng lúc ấy bỗng có tiếng quát
lớn:

- Ngừng tay!

Theo tiếng quát, bóng thiếu
phụ áo hồng kia lướt đến chắn giữa bọn họ.

Gã kia trố mắt kinh ngạc hỏi:

- Anh muội, vậy là thế nào?

Thiếu phụ cười tươi nói:

- Mẫn ca yên tâm. Đằng Anh
khi nào để lão ca chịu thiệt, trước hết cất binh khi đi. Lão ca chẳng thấy
người ta tay không tất sắt, lại ôm một vật gì đó sao?

Gã kia còn phẫn nộ nói hằn
học:

- Ta chẳng biết, chỉ cần hắn
dám coi thường nhân vật của Quy Hồn Bảo, thì phải cho hắn nếm mùi lợi hại!

Nói rồi, gã lại vung kiếm lên
như định xông vào đánh nhau liên tiếp. Thế nhưng phụ nhân tên Đằng Anh trừng
mắt hạnh, phát uy lực, gằn giọng:

- Lão ca không nghe lời ư?

Gã kia chừng như rất sợ Đằng
Anh, đành thõng tay nói:

- Anh muội...

Đằng Anh ngắt lời nói ngay:

- Chớ nhiều lời, chỉ cần nghe
lời tôi, đảm bảo lão ca không thiệt là được.

Gã kia lúc này mới chịu thâu
cặp kiếm vào vỏ.

Đằng Anh thấy gã đã ngoan
ngoãn vâng lời thì mỉm cười với gã một cái, rồi quay lại nhìn Chu Mộng Châu,
giọng hòa khí nhưng pha chút kiêu ngạo:

- Tiểu huynh đệ nghe đây, bổn
cô nương hỏi vài câu, nếu ngươi đáp thực lòng, thì bổn cô nương đảm bảo chẳng
ai làm khó ngươi.

Chu Mộng Châu vốn nghĩ muốn
hỏi thăm bọn họ vị cô nương mà ba năm trước chàng tình cờ gặp gỡ đồng thời cũng
không muốn sinh sự với bọn họ, huống gì nhiệm vụ của sư phụ giao phó còn chưa
hoàn thành, cho nên nói:

- Cứ hỏi! Chỉ cần có thể đáp
là tôi đáp!

Đằng Anh gật đầu, hỏi:

- Tiểu huynh đệ tên họ là gì?
Người ở đâu? Lần này đến Lũng Tây làm gì?

Chu Mộng Châu không cần suy
nghĩ nói:

- Tại hạ Chu Mộng Châu, người
Trung Châu, lần này đi Lục Bàn Sơn bái kiến vị Trụ Trì Bản Nguyên tự.

Đôi mắt nàng ta cứ nhìn chăm
vào mặt chàng ta tựa hồ như dò xem đối phương đáp thực lòng không. Lúc này Chu
Mộng Châu ứng thanh đáp một hơi, tợ hồ như chẳng chút giả dối, thì cười tươi
nói:

- Ồ, nếu thế thì vị bằng hữu
của ta đây hiểu nhầm rồi tiểu huynh đệ xin cứ tiếp tục hành trình!

Chẳng ngờ đối phương chỉ hỏi
có mấy điều đơn giãn nghiên cứu, Chu Mộng Châu trong lòng thấy quái lạ, nhưng
nghĩ không nên nhiều lời thêm phiền hà cho mình, liền cất bước đi.

Nhưng gã kia tựa hồ như không
cam lòng khi thấy Đằng Anh cho Chu Mộng Châu bỏ đi dễ dàng như vậy, gã lên
tiếng:

- Anh muội...

Đằng Anh đưa tay cản lại
không muốn nghe nói nữa, giọng xen lẫn trách cứ:

- Mẫn ca thật là, chẳng lẽ
đường là chỉ để người Quy Hồn Bảo đi, chứ cấm người khác đi?

Chu Mộng Châu đã đi khá xa,
nhưng vẫn còn nghe rõ lời này, thầm nghĩ:

- Thằng cha sao hung hăng
vậy, nhưng nữ nhân kia thì xem ra thông tình đạt lý, mà thằng cha có vẻ biết
nghe lời ả kia, thực khó hiểu.

Chu Mộng Châu tiếp tục đi
không quay đầu nhìn lại, trên đường sơn đạo vắng ngắt không thấy một bóng
người. Đi một hơi có đến hai ba mươi dặm, mới nhìn thấy bên đường có một quán
nước chè nhỏ, chàng cảm thấy cổ hơi khô khát, liền bước vào gọi hai chén trà
mát, từ từ uống.

Vừa uống chưa được mấy ngụm,
Chu Mộng Châu có cảm giác đôi mắt chăm nhìn mình, nghiêng mình mới nhận ra
chính ở chiếc bàn sát góc có hai gã đại hán đang ngồi, một gã mắt thô mày rậm,
ngực nở eo thon như một lực sĩ. Một gã thì thấp lùn, tuổi chừng trên dưới bốn
mươi, mặt hoắc cầm nhọn, mắt hí mày xếch, chính đang đưa mắt nhìn mình.

Khi Chu Mộng Châu nghiêng đầu
nhìn chúng thì cả hai lập tức quay mặt lảng đi. Chu Mộng Châu ba năm qua được
Đạo An phương trượng giáo huấn nhiều về hành xử giang hồ, nên lúc này đã có
phần kinh nghiệm. Lúc ấy biết tình hình bất ổn, lập tức tính toán trong đầu.

Hai gã kia, ngược lại nhận ra
Chu Mộng Châu cũng đã phát nghi, cứ thầm thì to nhỏ, mắt thì không ngừng liếc
về phía chàng theo dõi qua một lúc, như thương lượng xong, thì thấy hai gã kia
gọi chủ tính tiền trả rồi bỏ đi. Trước khi ra khỏi quán, họ không quên liếc
nhìn lại Chu Mộng Châu lần cuối.

Chu Mộng Châu đã biết bọn họ
là người trong võ lâm, nghĩ chẳng ân chẳng oán, không nên tìm phiền phức làm
gì. Nên ngồi uống hết hai chén trà, nghỉ mệt một lúc nữa, rồi cũng tính tiền
tiếp tục lên đường.

Đi chưa được năm dặm, bỗng
nghe cánh rừng bên trái có tiếng người kêu cứu rất gấp.

Chu Mộng Châu không chút do
dự phóng chạy về hướng đó.

Chừng chưa đầy mười trượng,
đã nhìn thấy chính hai gã đại hán lúc nãy ngồi trong quán đang uy hiếp một lão
già. Tên mày rậm đạp lên người lão già, còn tên gầy nhỏ thì đưa tay giật lấy
chiếc túi vải đựng tiền của lão già.

Lão già cố mang hai tay ôm
lấy chiếc túi không để bị cướp, miệng thì la cứu inh ỏi, gã mày rậm tức giận
quát:

- Ta chỉ mượn tiền ngươi,
cũng đã là phúc cho ngươi lắm rồi, còn không chịu để tiền đi thay người, thì
ông cho ngươi một dao!

Gã vừa nói vừa vung đao lên
từ từ chém xuống người lão già. Chu Mộng Châu lẽ nào thấy người chết không cứu,
liền la lớn:

- Ngừng tay!

Vừa la vừa ném viên đá nhặt
sẵn lúc nãy.

“Kong " một tiếng, thanh
đao vuột khỏi tay tên kia rơi xuống đất.

Tên mày rậm quay phắt đầu
nhìn lại, mới hay người xuất hiện lại là thiếu niên lúc nãy gặp trong quán, hắn
lớn tiếng chửi:

- Mẹ kiếp! Thằng nhãi, ngươi
dám xía vào chuyện của ông?

Chu Mộng Châu bình thản nói:

- Ta đương nhiên chẳng muốn
xía vào chuyện của các người, nhưng các người cũng không nên cướp giết cụ già.

Gã mặt choắt liền nắm đao
nhảy phắt tới, nói:

- Đại ca, thằng nhãi này lắm
chuyện, để tiểu đệ lượm hắn.

Gã mày rậm "hừm"
một tiếng, rồi cũng nhặt lấy đao nhảy tới theo chân đồng bọn, một trước một sau
vây Chu Mộng Châu lại, vung đao tấn công.

Đao chưa kịp tới người Chu
Mộng Châu, bỗng thấy mới vệt sáng vàng lóe lên rồi tắt nhanh, đồng thời
"kong kong" liền hai tiếng, hai thanh đao của bọn kia đều vuột khỏi
tay rơi lăn lóc trên đất, cả hai thất sắc thoát lùi về sau.

Chu Mộng Châu chính lúc đang
tính toán đối phó, bất thần tình hình đột biến nhanh như vậy, thực cũng chẳng
hiểu ra chuyện gì, đứng ngớ người đưa mắt nhìn quanh.

Hai gã đại hán đưa mắt nhìn
nhau, rón rén đến nhặt kiếm lên, nhìn Chu Mộng Châu với vẻ căm phẫn, rồi phóng
người bỏ chạy mất.

Lão già đứng lên, đến trước
mặt Chu Mộng Châu quỳ xuống lạy tạ, Chu Mộng Châu vội đỡ lão già đứng lên. Lão
già miệng không ngớt lời tạ ơn, đoạn quay người định cáo từ.

Nhưng đúng lúc ấy thêm một
bóng người xuất hiện.

Chu Mộng Châu vừa nhìn thấy
người này thì vô cùng vui mừng, chẳng ngờ lại chính là thiếu nữ ba năm trước
gặp trong tiểu trấn, sau đó hai lần cứu mình thoát hiểm. Lão già nhìn thấy
thiếu nữ đột ngột xuất hiện thì mắt biến sắc. Chu Mộng Châu vội trấn an:

- Lão trương đừng sợ, vị này
là bằng hữu của tôi.

Nhưng thiếu nữ mặt bỗng lạnh
lại, hừ một tiếng nói:

- Xem mấy năm nay công phu
của ngươi luyện thế nào?

Chu Mộng Châu giật mình thầm
nghĩ:

- Cứ như chuyện gì của ta, cô
ta cũng đều biết hết!

Thiếu nữ lại nhìn lão già mặt
lạnh như tiền, nói:

- Định múa rìu qua mắt thợ ư?
Thế nào, ngươi tự đưa ra hay đợi ta ra tay lấy?

Lão già cười khan mấy tiếng,
rồi vừa gật đầu vừa tự mình cởi chiếc túi vải đựng tiền lấy ra một bọc vải
vàng. Chu Mộng Châu vừa nhìn thấy thì giật mình la lên:

- Oái, sao bọc vải này giống
bọc vải của ta vậy?

Thiếu nữ đưa tay lấy lại bọc
vải vàng trao cho Chu Mộng Châu, như cười mà không phải cười nói:

- Cẩn thận cất vào, chớ để
bọn lưu manh nẫng mất!

Chu Mộng Châu lúc này mới sờ
vào người, thì phát hiện ra túi vải bọc pho tượng lúc nãy giấu trong người
không cánh mà bay mất. Bất giấc la lên:

- Ai da, may chết tôi!

Thiếu nữ bật cười thành
tiếng, nói:

- Chỉ chuyện nhỏ vậy mà đã
giật thót cả người, nên biết trong giang hồ chuyện gì cũng có thể xảy ra, sau
này lúc nào cũng cần phải thận trọng cảnh giác.

Chu Mộng Châu ngớ người một
hồi mới hiểu ra hết sự tình, tay nhận lại chiếc bọc vải vàng, miệng ấp úng hổ
thẹn nói lời cảm tạ.

Thiếu nữ cười nói:

- Đừng khách khí, không biết
chừng sau này có lúc ta nhờ vả đến ngươi!

Chu Mộng Châu lúc này đối với
thiếu nữ không phải là cảm kích, mà còn cảm giác có một tình cảm rất thân
thiết, khi ấy vỗ ngực nói khẳng khái:

- Tỷ tỷ, sau này có chuyện gì
cần đến tiểu đệ xin cứ nói một tiếng, dầu nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, tiểu đệ
quyết bất từ nan.

Hai tiếng "tỷ tỷ "
gọi rất tự nhiên, khiến thiếu nữ cảm thấy vui sướng, cúi đầu trầm ngâm một lúc,
cười nói:

- Ta đi, tạm biệt!

Chu Mộng Châu có nhiều lời
muốn nói, thế nhưng chẳng biết nên bắt đầu thế nào, khi ấy nghe lời thiếu nữ
chào tạm biệt thì buột miệng gọi lên:

- Tỷ tỷ... tỷ....

Thiếu nữ không đợi chàng ta
kịp nói, nhìn một cách sâu sắc nói:

- Ta còn việc cần làm, thân
thế của ngươi ta đã rõ, chúng ta ngày sau còn nhiều cơ hội gặp lại.

Nói rồi nhún mình phóng đi,
để lại một mình Chu Mộng Châu vẫn đứng ngây người nhìn theo.

Chàng như thất thần dõi mắt
trông theo bóng thiếu nữ đến khi khuất hẳn trong cánh rừng, cảm thấy thiếu nữ
có sức lôi cuốn lạ thường, đồng thời thầm phục cô ta như một vị đại tỷ tốt với
tiểu đệ và cảm giác cô ta là người thân duy nhất trong đời mình.

Đứng bần thần nghĩ ngợi một
lúc, chàng thở dài một hơi, đoạn ra khỏi cánh rừng đi tiếp.

Chẳng bao lâu lại vào một sơn
trấn khác, khi này trời còn sớm, nghĩ sợ chạm mặt đôi nam nữ hồi sáng, nên Chu
Mộng Châu quyết đinh đi tiếp.

Lát sau, đoạn đường núi trở
nên hiểm trở khó khăn, may lúc này nội công của Chu Mộng Châu đã khá thâm hậu,
nên mới vượt qua dễ dàng. Khi trời sập tối thì Chu Mộng Châu đến một cụm núi,
chàng nghĩ cần tìm nơi nào trú qua đêm. Nhưng ở đây rừng núi, làm gì có nhân
dân, may ra thì có thể tìm thấy ngôi miếu hoang trú tạm. Khi ấy quyết định vượt
lên một mỏm núi đưa mắt nhìn quanh quan sát, phút sau thấy xa xa một mảng xanh
tựa như mái ngói lẩn khuất dưới bóng cây. Chu Mộng Châu nhắm đúng hướng ấy mà
phóng chạy tới.

Qua chừng tuần trà, Chu Mộng
Châu đến lần thì đã thấy đúng là một ngôi miếu tường vàng ngói xanh, ghé mắt
nhìn vào trong theo lỗ tò vò thấy thờ tự rất chỉnh tề ngay ngắn, chàng nghi
nhất định có người tu hành ở đây. Bèn đưa tay gõ cửa, nhưng không nghe thấy
tiếng đáp.

Chốc lát, chàng gõ lần thứ
hai, nhưng bên trong vẫn im lặng. Chu Mộng Châu thấy hơi kỳ, bèn đưa tay đẩy
cửa, nào ngờ chỉ khép hờ, lập tức mở toang ra.

Chu Mộng Châu lập tức bước
chân vào trong, lúc này quan sát kỹ mới thấy trên bệ thờ và nền nhà một lớp bụi
mỏng, chàng thầm nghĩ:

- Tăng chúng đâu mà chẳng
quét dọn nhỉ?

Chàng định tiếng hỏi, nhưng
hỏi mấy lần vẫn không một động tĩnh. Trong lòng càng ngạc nhiên hơn, khi ấy
mạnh dạn đi khắp một vòng, trong miếu vắng ngắt không một bóng người. Chàng
tiện chân bước vào bếp, thấy trên bếp một nồi cơm đã nấu chín tự bao giờ, cơm
nguội lanh. Lại sờ vào bếp, tro bếp lạnh tanh, chứng tỏ nồi cơm đã nấu từ mấy
ngày trước đó. Nhưng vì sao nấu rồi lại không ăn, mà bỏ đi đâu.

Chu Mộng Châu thấy tình hình
có gì khác thường, thế nhưng trời đã tối thế này, đằng nào cũng cứ nghỉ tạm qua
đêm rồi hẵng hay. Nghĩ vậy chàng trở lại chính điện, đốt nến lên rồi ngồi xuống
lấy lương khô ra ăn, ăn xong, ngồi vào luyện công, thêm một lát nữa mới lui hậu
đường ngủ.

Lúc đầu, đã định vào tăng
phòng ngủ, thế nhưng thấy không ổn, nhỡ nữa đêm chủ nhân ở đây trở về thấy có
người lạ trong phòng mình chắc chắn không hài lòng.

Khi ấy lui vào bếp, tìm một
góc để cỏ khô nằm lên mà ngủ.

Đang ngủ ngon, bỗng có tiếng
ồn khiến Chu Mộng Châu tỉnh giấc, ban đầu lòng nghe thì như tăng chúng ở đây
trở về, thế nhưng qua một lúc lại nghe ra như đã có chuyện bất thường xảy ra.
Tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng, lại kèm theo tiếng nhảy thình thịch.

Chu Mộng Châu trong lòng kịch
động, liền nhổm người ngồi dậy, mang tay nải lên lưng, bước ra khỏi nhà bếp.
Đúng lúc áy từ phía chánh điện một tiếng rú dài thê thảm vọng lại chỉ nghe cũng
đủ biết có người trúng thương.

Biết đã xảy ra ẩu đả dữ dội,
Chu Mộng Châu liền tung người nhảy lên mái ngói, theo hành lang chạy ra đến mái
đại điện, phủ phục thân hình trên mái ngói đưa mắt nhìn xuống.

Lúc này chàng càng chấn động
hơn.

Nguyên là, dưới sân đại điện,
một con vượn cao có đến hơn trượng, toàn thân lông trắng bạc, tay dài chấm đất,
mắt như hai đốm lửa, chính đang đánh nhau với một thiếu phụ.

Một góc sân còn có thêm một
người nằm bất tỉnh nhân sự. Lúc này Chu Mộng Châu đã nhìn ra thiếu phụ áo hồng
đang đánh nhau với con vượn kia là ai. Chàng phán đoán người áo đen nằm đống ở
góc điện kia chính là gã trung niên đi cùng với thiếu phụ hôm trước. Nhìn tình
hình thì chừng như y đang thọ trọng thương.

Tiếng rú thảm vừa rồi nhất
định do y phát ra khi trúng thương. Có điều Chu Mộng Châu không biết quái vật
này từ đâu xuất hiện, tại sao đôi nam nữ này lại đánh nhau với nó?

Bấy giờ nhìn thấy thiếu phụ
người nhỏ nhắn nhanh nhẹn thoái né đòn, tiến vào chiêu, nhất nhất chuẩn xác mau
lẹ, thanh trường kiếm trong tay cứ phát chiêu tấn công liên tục. Có điều, mấy
lần Chu Mộng Châu thấy kiếm của thiếu phụ đâm trúng con vượn, thế nhưng nó
chẳng hề bị thương, đủ thấy nó lợi hại thế nào rồi. Ngược lại thiếu phu do tiếp
cận vào chiêu, nên sơ hở là bị con vượn vung tay tát vào người. May mà chưa có
trúng chính xác đòn nào, chứ bàn tay to lớn của nó đánh trúng một cái, có lẽ vỡ
ngực như chơi.

Con vượn to lớn dềnh dàng,
thoạt nhìn như chậm chạp, nhưng kỳ thực động tác rất nhanh nhẹn linh lợi. Chỉ
cần thiếu phụ chậm tay một chút là hai tay dài ngoằng của nó liền vươn tới ôm
chầm lấy người thị, khiến thị hốt hoảng phải nhảy né khắp cả sân điện.

Đánh nhau một hồi, nhiều lần
phóng kiếm mà vẫn không làm gì được con vượn, thiếu phụ động tác xem ra đã chậm
lại. Ban đầu thì chủ động tấn công, nhưng đến giờ thì ở thế hạ phong, chỉ thấy
nhảy né tránh là chính. Bằng vào thần pháp của mình, lách bên tả, né bên hữu,
thoăn thoắt như con thoi. Con vượn ngược lại lại càng hứng thú, kêu dài mấy
tiếng quái đản, truy đuổi theo thiếu phụ rất gấp.

Đánh nhau thêm một lúc nữa,
Chu Mộng Châu nhìn mà hoa cả mắt, chàng vốn nghĩ xuất hiện ứng cứu thiếu phụ,
thế nhưng trong tay không một tất sắc mà con vượn thân hình cao lớn dị thường,
da thịt lại kiếm chém không vào, biết làm gì được hắn đây?

Lúc này thiếu phụ càng lúc
càng rơi vào thế nguy hiểm, ban đầu còn linh lợi bằng thân pháp của mình nhảy
né, nhưng lúc này đã thấm mệt nên chậm lại. Bây giờ như nghĩ kế, thị liền nhảy
ra sân chạy quanh hai gốc cây đại thụ lớn có đến một người ôm mới xuể, né tránh
con vượn.

Con vượn đuổi tròn gốc mấy
vòng, thấy hai gốc cây làm vướng tầm nhìn và cản trở việc của nó, nó kêu lên
mấy tiếng dài rồi bất thần vung tay lên đánh xuống thân cây một cái. Chỉ nghe
“ầm" một tiếng, cả thân cây to như vậy mà trúng một cái tát của con vượn,
cũng gãy làm hai, đổ lên mái ngói khiến ngói vỡ một mảng lớn.

Con vượn nhe răng cười mấy
tiếng quái dị, rồi vung tay đánh thêm một cái nữa, gốc cây thứ hai lập tức gãy
ngang, theo tiếng cây đổ là ngói vỡ rầm rầm. Chu Mộng Châu cũng bị khiếp hồn,
may mà góc chàng nấp người không bị suy suyển gì.

Thiếu phụ đứng sững cả người,
nhất thời không biết nên làm gì, chính trong tích tắc ấy đã thấy đôi tay vượn
chộp tới ngực của thị. Thiếu phụ khi sực tỉnh giật mình thì cũng như đã muộn,
có nhảy tránh cũng không kịp.

Chu Mộng Châu nhìn đến đó,
bất giác buột mồm la lên:

- Oái?

Thính giác con vượn rất tinh,
mặc dù tiếng buột miệng của Chu Mộng Châu không lớn, thế nhưng nó cũng phát
hiện ra, nhất thời đôi tay của nó hơi khựng lại.

Thiếu phụ trong cảnh nghìn
cân treo sợi tóc, thấy có cơ hội liền phóng kiếm hết sức bình sinh ngay huyệt
Mi tâm giữa trán con vượn, đồng thời thân hình nhảy mạnh về sau.

Con vượn cũng nhanh không
kém, nó vung tay phải gạt phăng thanh kiếm, tay trái vồ tới chộp vào người
thiếu phu. Mặc dầu thoát hiểm, nhưng nghe “xoạt " một tiếng, áo trước ngực
thiếu phụ bị rách một mảnh.

Thiếu phụ mặt tái nhợt nhạt
như đã quá mệt, nên đứng thừ người mà thở, mắt nhìn con vượn vẻ hoảng sợ.

Con vượn ngược lại trúng một
kiếm tuy đã thấy có máu chảy ra, nhưng xem vẻ không hề hấn gì. Nó vung mảnh áo
rách lên trời, nhe răng cười mấy tiếng quái dị rồi nhào người tới vồ lấy thiếu
phụ.

Thiếu phụ vừa sợ vừa căm tức
tột độ, thấy không còn đường né tránh, nghiến răng tung song cước lên nhắm đúng
cặp mắt con vượn, chỉ thấy con vượn né đầu tránh qua, hai tay chộp vào người
thiếu phụ giật mạnh một cái, hầu như chiếc trường bào trên thân thiếu phụ bị xé
rách tận, cả người thiếu phụ lại rơi phịch trên đất.

Con vượn lại cười dài mấy
tiếng, nó bước tới chúi mỏ vào người thiếu phụ mà ngửi.

Chu Mộng Châu nhìn đến đó
không chịu nổi, thét lớn một tiếng quát:

- Con súc sinh đáng chết!

Theo tiếng quát, cả người
nhào xuống vận sức bình sinh giáng một quyền vào gáy con trợn.

“Bình " một tiếng, con
vượn vươn tay ra sau hất một cái, Chu Mộng Châu nhào lùi sau mấy vòng. Nó trúng
một quyền mà chẳng hề thấy đau đớn, Chu Mộng Châu ngược lại tái mặt kinh động.

Thiếu phụ lúc này cũng nhận
ra có người ứng cứu, liền la lớn:

- Nhanh nhặt kiếm đâm vào âm
môn của nó!

Chu Mộng Châu nghe vậy liền
đảo mắt tìm quanh, đã nhận ra thanh kiếm nằm trên nền đất cạnh chàng không xa,
liền nhảy đến chộp kiếm xông tới con vượn. Lúc này con vượn vừa bước tới hướng
thiếu phụ vừa cười khùng khục tựa hồ như không cần để ý đến sự có mặt của Chu
Mộng Châu.

Chu Mộng Châu hai tay nắm
chặt kiếm, vận hết sức bình sinh nhắm đúng âm môn của con vượn đâm tới như lời
thiếu phụ mách nước.

Chỉ nghe một tiếng gầm như
trời long đất lở, thanh kiếm trong tay Chu Mộng Châu bị chấn động mạnh, đến hai
tay nắm cũng không được, vuột khỏi tay bay mất gần như cùng lúc con vượn nhảy
dựng lên cao có cả trượng, gầm rú như điên như cuồng, rồi phóng người tháo chạy
mất dạng trong bóng đêm.

Chu Mộng châu đứng sững người
một lúc mới hiểu ra một kiếm vừa rồi trúng đích, khiến con vượn đau đến phát
hoảng bỏ chạy. Cúi đầu nhìn mới hay thiếu phụ nằm bất tỉnh nhân sự.

Chu Mộng châu giật mình, thầm
kêu lên:

- Chẳng lẽ ta ra tay cứu
người chậm một bước?

Nhưng định thần nhìn thì thấy
ngực thiếu phụ còn thoi thóp thở, chính cái nhìn này cũng khiến cho Chu Mộng
Châu đỏ cả mặt lên, tim đập loạn xạ.

Nguyên thiếu phụ sau tiếng
gầm của con vượn đã khiếp sợ đến ngất đi, người tựa hồ như lõa thể, chính bộ
ngực căng phồng và làn da trắng mịn đã khiến cho một chàng trai mới lớn như Chu
Mộng Châu không cương nổi tính dục phát triển tự nhiên trong người.

Chu Mộng Châu trong đầu có ý
nghĩ đến xem thương thế cô ta thế nào để cứu, thế nhưng đôi chân nặng trĩu cứ
trồng chết xuống đất, đôi mắt thì dán chặt vào người thiếu phụ không dời đi
được.

Chết khựng một lúc, Chu Mộng
Châu cố trấn tĩnh, thầm bảo:

- Chu Mộng Châu! Chu Mộng
Châu! Ngươi không được nhìn cô ta nữa!

Thế nhưng thân hình thiếu phụ
như có một lực hút cực mạnh, khiến đôi mắt của Chu Mộng Châu như không còn chịu
sự sai bảo của chàng.

Cứ như vậy qua thêm một lúc
nữa, bỗng thiếu phụ người hơi cựa quậy, miệng rên lên khe khẽ. Lúc này Chu Mộng
Châu mới giật thót mình sực tỉnh, thầm nói:

- Chu Mộng Châu, ngươi thực
đáng chết!

Rồi dứt khoát đưa mắt nhìn đi
nơi khác, đồng thời bước dạt ra hai bước.

Báo cáo nội dung xấu