Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 06 - Phần 1
Chương 6 - Ngộ Quái Nhân, Ban Kỳ Thư Bảo Vật
Trở lại Chu Mộng Châu, quái
nhân hình như xương khô kẹp chàng nhẹ người đi xuống vực núi như không, tại một
mỏm đã nhô ra lưng chừng vách núi, quái nhân dừng lại đặt chàng trên mỏm đá,
rồi giúp chàng điều khí hoạt huyết.
Sau một hồi, Chu Mộng Châu từ
từ tỉnh lại, chàng rên khe khẽ, cả người cảm giác vừa lạnh vừa đau, tựa hồ như
có trăm nghìn mũi lạnh kiếm đâm vào. Cuối cùng chàng cảm giác một mũi kiếm đâm
thẳng vào ngực, đau không chịu nổi, thét lớn một tiếng, lúc ấy mới thật sự tỉnh
hẳn.
Vừa tỉnh lại, thì chuyện đầu
tiên chàng nhớ như in trong đầu là còn đánh tiếp một chưởng với Khảm Ly Tử. Khi
ấy trước mắt thấy loáng thoáng có bóng người, cứ ngỡ là lão ta, liền vung tay
phất chưởng, miệng cố thét lớn:
- Xem... chưởng!
Nhưng cả người đã run bắn
lên, một cỗ hàn khí áp tới khiến chàng phát khiếp, lúc ấy thần trí mới thật sự
tỉnh lại, chợt nhận ra người ngồi bên cạnh là ai, khiếp hoảng đến hồn tiêu
phách tán. Trước mặt Chu Mộng Châu chẳng phải là Khảm Ly Tử, mà là một quái
nhân hình như bộ xương khô, hai hố mắt sâu thẳm phát ra hai tia hàn quanh xanh
lè, đến mái tóc bạc khô chừng như cũng pha sắc xanh. Quái nhân chính đáng nhe
răng cười, hai hằm răng đánh vào nhau, nhưng không nghe thấy tiếng động.
Chu Mộng Châu, sau một hồi
run sợ mới lấy lại bình tĩnh, nghĩ quái nhân đằng nào cũng là người chứ không
thể là quỷ, ta sợ gì chứ?
Nghĩ vậy bèn đánh bạo hỏi:
- Ngươi là ai? Làm hình quỷ
dọa người ư? Ta không sợ!
Chỉ thấy quái nhân chớp chớp
mắt nhìn chàng, không đáp tiếng nào.
Chu Mộng Châu lần nữa đoán
định quái nhân không phải là quỷ, tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ, nhưng thấy quái
nhân im lặng, được nước đánh bạo hỏi dồn.
Lần này thì quái nhân trả
lời:
- Thì ra trên thế gian này
chẳng có lấy một người tốt, đến thằng nhãi như ngươi cũng buông lời hung hăng
như vậy!
Chu Mộng Châu bị trách một
câu thì ngớ cả người, thầm nghĩ:
- Quái, nhìn tướng mạo lão ta
đanh ác như vậy, mà nói lời nghe rất hòa khí, tựa như trong lòng có ẩn khuất
gì!
Quái nhân thấy Chu Mộng Châu
im bặt không nói gì thêm, bèn tiếp:
- Hảo hài nhi, có phải vì
ngươi nhận làm chuyện sai trái, trong lòng mới áy náy?
Chu Mộng Châu ngớ người hỏi
lại:
- Tôi làm chuyện gì sai trái
chứ?
Quái nhân bỗng thở dài một
hơi nói:
- Ài! Có lẽ ngươi cho rằng ta
là người đả thương ngươi, cho nên vừa tỉnh lại chẳng nhận ra trắng đen, liền
đánh ta một chưởng. Nên biết rằng tiểu mệnh của ngươi nếu như không gặp ta thì
coi như xong rồi. Tiểu vật như ngươi chỉ biết vong ân hội nghĩa, lấy oán báo
ân, hắc hắc.... lấy oán... báo... ân.... hắc hắc!
Mấy tiếng cười cuối cùng của
quái nhân chấn động tuyệt cốc, khiến Chu Mộng Châu cảm thấy người sởn gai ốc.
Sau trận cười, quái nhân
buông tiếng than dài:
- Thực ra ngươi xem còn hơn
đám đồ đệ kia của ta, cho nên ta vừa trách vấn ngươi mấy câu ngươi đã thấy hổ
thẹn lúng túng. Một chưởng vừa rồi của ngươi, kình lực không đủ đánh chết con
ruồi, thế nhưng ngươi nên hiểu, ngươi định nhằm vào ân nhân cứu mạng của ngươi?
Chu Mộng Châu đỏ mặt ấp úng
nói:
- Lão nhân gia, tiểu bối biết
sai!
- Hảo! Hảo! Ngươi biết sai
thì thôi ta không trách nữa!
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn
quanh chỉ thấy vách núi cheo leo nói:
- Tiểu bối chỉ muốn tìm lão
tặc kia thí một chưởng!
Nói rồi, chàng liền vùng đứng
lên, nhưng hàn phong lướt qua người, lão quái nhân chắn trước mặt chàng, lạnh
giọng nói:
- Lão phu đã bốn mươi năm nay
không thấy bóng người, lần này cứu ngươi kể như hữu duyên, nhưng đến một tiếng
cảm tạ cũng không có. Nói đi là đi, dễ dàng vậy hử?
Tay vung lên, chỉ thấy một
chiếc vòng sáng trắng bay tới. Chu Mộng Châu hốt hoảng né tránh, thấy chiếc
vòng trắng lướt qua rồi, chàng nhẹ người dừng chân. Nào ngờ, chiếc vòng bỗng
quay ngược trở lại, “bộp " một tiếng, tách ra làm hai nửa, rồi vòng kín
lấy cổ Chu Mộng Châu.
Quái nhân cười lên ha hả:
- Tuyệt! Tuyệt! Tiểu bạch
hoàn nháy mắt bắt được tên vong ân bội nghĩa, ngươi tưởng chạy nổi sao?
Chu Mộng Châu bị chiếc vòng
dính chặt trên cổ, vừa tức vừa khẩn trương, hai tay đưa lên nắm chiếc vòng mà
kéo ra. Thấy chiếc vòng rất mềm, nhưng kéo thế nào cũng không bứt ra được.
Ngược lại chiếc vòng tựa như càng lúc càng siết chặt.
Quái nhân thấy thế vỗ tay
cười lớn:
- Ha ha... Tuyệt! Tuyệt! Ngươi
ở lại đây với ta năm mười năm, chừng nào ta hết hứng sẽ thả ngươi ra. Ngươi
theo ta học võ nghệ hai mươi năm, trước khi bỏ đi lại bỏ ta một mình nơi tử cốc
này, còn hạ độc ta, nhưng ta chẳng cần để tâm, chỉ cần ngươi ở đây với ta là
được.
Ha ha...
Chu Mộng Châu nghe lão quái
nhân nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, trong lòng chẳng hiểu sự thể thế
nào, bèn la lớn:
- Lão nhân gia! Lão nhớ lầm
rồi, tôi chưa từng học võ với lão.
Quái nhân "a" lên
một tiếng, ngừng bặt tiếng cười đưa mắt nhìn kỹ lại Chu Mộng Châu, tỏ vẻ thất
vọng:
- À! Thì ra là tiểu hài nhi
ngươi, lão phu cứ ngỡ là bắt lại được tên ngoan đồ kia. Hảo!
Ta thả ngươi!
Quái nhân chỉ vẫy tay một
cái, chẳng biết làm thế nào mà chiếc vòng vuột ra khỏi cổ Chu Mộng Châu một
cách dễ dàng, bay trở lại nằm gọn trong tay lão ta. Chu Mộng Châu trong lòng đã
thấy khiếp phục công lực của lão quái nhân, nhất thời im lặng chẳng nói gì.
Qua một lúc, ánh mắt lão quái
nhân có chút ngơ ngác hỏi:
- Ta cứu ngươi, đúng chứ?
Chu Mộng Châu gật đầu đáp:
- Đúng vậy!
- Ừm ừm... Ta cứu ngươi, đáp
tạ ta thế nào đây?
Chu Mộng Châu ngớ người, rồi
nói:
- Tùy lão nhân gia!
Quái nhân nghiêng đầu nhìn
chàng hỏi lại:
- Thực vậy chứ?
Chu Mộng Châu khẳng khái đáp:
- Đại trượng phu không nói
hai lời!
Quái nhân bỗng ngửa cổ cười
dài:
- Ha ha... ha ha.... tiểu hài
nhi, ngươi mắc lừa rồi!
Nói xong lại là một tràng
cười vẻ đắc ý, thân hình lão ta rung lên khiến cả trăm khớp xương như phát ra
thành tiếng nghe đến rợn người. Chu Mộng Châu thụt lùi một bước, sững sờ hỏi:
- Lão muốn tôi đáp tạ thế nào
chứ?
- Hà hà.... ngươi phải ở lại
đây với ta!
Vừa nghe vậy, Chu Mộng Châu
hoảng lên:
- Không được, tôi có chuyện
gấp phải làm.
Sắc mặt lão quái nhân trầm lại:
- Không được cũng phải được!
Vừa nói lão vừa rung tay, Chu
Mộng Châu đã nếm mùi lợi hại của nhiếc vòng, lúc ấy vừa thấy vậy liền co giò
phóng chạy. Nhưng chưa được mấy bước đã thấy cổ mình lạnh lạnh, đưa tay sờ liền
nhận ra chiếc vòng dính kín cổ, giọng lão quái nhân cười lớn:
- Hắc hắc.... tiểu hài nhi,
ngươi lại muốn chạy ư?
Chu Mộng Châu khựng người
đứng lại, thực ra chàng có chạy cũng vô ích, trên mỏm đá này chạy đâu cho thoát
chứ? Mà dù ở bình địa chăng nữa, cũng không làm sao thoát nổi tay nhân vật cao
thủ thượng thừa như thế này được.
Lão quái nhân nhảy đến cắp
lấy Chu Mộng Châu nhẹ nhàng lướt đi. Lát sau cả hai vào một thạch động sáng sủa
có một bàn đá và một sạp đá, trên bàn có một bồn hoa tươi, đồ đạc tuy đơn giản,
nhưng sắp xếp gọn gàng tề chỉnh. Chu Mộng Châu lúc này trong lòng dấy lên nỗi
niềm khó tả, lão quái nhân tuy nói năng lúc nào cũng ôn hòa, thế nhưng xuất thủ
điểm ma huyệt của chàng cho nên không sao kháng cự lại được.
Lão quái nhân đặt chàng
xuống, chẳng nói tiếng nào liền bỏ ra ngoài, lát sau quay trở lại với một số
loại quả kỳ lạ trước đây chàng chưa hề nhìn thấy. Lão đưa đến trước mặt Chu
Mộng Châu nói:
- Hài nhi, ăn đi. Chỉ cần
ngươi ở với ta, hàng ngày ta sẽ hái quả cho ngươi ăn!
Lão quái nhân xem ra đối xử
với Chu Mộng Châu rất tốt, thế nhưng chàng hậm hực trong lòng, quay đầu chẳng
để ý đến lời lão.
Lão quái nhân nói đến mấy
lần, vẫn thấy Chu Mộng Châu quay đầu chẳng thèm nhìn mình, tự nhiên lão phát
giận, đột ngột đưa cánh tay nhìn thấy xương của mình, chộp lấy cằm của chàng
rỗi bóp miệng, tay kia lấy mấy quả rừng nhét vào mồm. Lão cười gằn nói:
- Nuốt! Xem ngươi có ăn hay
không?
Đột nhiên, lão quái nhân tung
người nhảy ra cửa động, lát sau lại trở vào.
Chu Mộng Châu thấy lão ta
đang ép mình ăn, bỗng chạy ra ngoài chẳng biết ý gì, bất giác đưa mắt nhìn theo
lão, chỉ thấy lão cười cười nói:
- Một con thỏ trên núi mò xuống
đây, định hại lão phu, bị ngũ trảo của lão phu bóp chết rồi! Hắc hắc....
Chu Mộng Châu nghĩ lão quái
nhân công lực thật ghê gớm, có điều tính khí vui buồn thất thường, ở một mình
nơi tử cốc này buồn bã, cho nên bắt mình ở đây làm bạn với lão, nếu không nghĩ
cách thoát khỏi đây, thì biết đến lúc nào mới hoàn thành sứ mệnh sư phụ giao
phó?
Nghĩ ngợi một lúc, thấy tốt
nhân kiến cơ hành sự, lúc ấy chàng liền nuốt những quả táo lão quái nhân đã
nhét vào mồm mình.
Lão quái nhân thấy vậy thì
cao hứng cười ha hả:
- Thế nào? Ngon chứ?
Chu Mộng Châu gượng gật đầu.
Lão quái nhân hài lòng, nói:
- Được, chờ một lát ta sẽ đút
cho ngươi vài quả nữa.
Dứt lời, chỉ thấy thân hình
lão lay động nhẹ là đã biến mất ngoài cửa động, chàng nhìn không kịp nhận ra
lão thi triển thân pháp thế nào, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Chớp mắt lại thấy lão lướt
trở vào, đặt đống trái cây rừng lên bàn đá, giải khai huyệt đạo cho Chu Mộng
Châu.
Lần này thì đã quyết định
phương thức hành động, Chu Mộng Châu đưa tay tự động lấy trái cây rừng lên ăn,
nhoáng cái đã ăn hết đống trái cây. Lão quái nhân đưa mắt nhìn chàng, thấy Chu
Mộng Châu nhíu mày nhìn mình bèn hỏi:
- Hài nhi, ngươi sao vậy?
Chu Mộng Châu cười nói.
- Không đợi lão nói, tôi cũng
đoán ra lão phải là một võ lâm tiền bối võ công cái thế!
Lão quái nhân người hơi lay
động, ngạo nghễ nói:
- Bạch Cốt Ma Quân ta hùng bá
vũ nội, xưa nay chưa từng có đối thủ, xưng là Thiên hạ đệ nhất nhân.
Chu Mộng Châu nghe vậy thầm
nghĩ:
- Kỳ quái! Sao trên đời này
lắm người thích trở thành thiên hạ đệ nhất chứ?
Bấy giờ chàng nói:
- Nói vậy, lão tiền bối nhất
định trong giang hồ...
Bạch Cốt Ma Quân cắt ngang:
- Ta lạc bước giang hồ chỉ vỏn vẹn ba năm, thế nhưng bốn chữ Bạch Cốt Ma
Quân khiến người nghe phải rùng mình tán đởm!
- Dám hỏi bình sinh lão tiền bối coi trọng gì nhất?
Bạch Cốt Ma Quân suy ngẫm giây lát đáp:
- Chỉ hai chữ tín - nghĩa mà thôi!
Chu Mộng Châu nhíu chặt đôi mày nói:
- Không ngoa với lão tiền bối, tiểu bối tuy tuổi còn nhỏ, lại chưa chính
thức hành cước giang hồ, thế nhưng cũng coi trọng hai chữ này!
Bạch.Cốt Ma Quân chừng như hiểu ra điều gì, lại nói:
- Hài nhi, ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi!
Chu Mộng Châu không giấu giếm nói ra ngay:
- Trước khi lão tiền bối cứu tiểu bối, tiểu bối bị một lão già gọi là Khảm
Ly Tử đánh bị thương, tôi với lão ta ước định đánh nhau ba chưởng, nhưng chỉ
mới tiếp hai chưởng còn thiếu một chưởng. Bởi vậy tiểu bối nhất định tìm lão
ta...
Bạch Cốt Ma Quân chẳng đợi chàng nói hết câu, tiếp lời ngay:
- Cái gì Khảm Ly với không Khảm Ly, ta chẳng nhớ trên giang hồ có nhân vật
nào danh hiệu như vậy, vừa rồi trên núi ta chỉ thấy một tên áo đỏ như lửa, gặp
ta thất kinh hoa chân múa tay, bị ta cho một chưởng về tây thiên rồi.
- Hả? Lão ta đã bị đánh chết?
- Đúng, chỉ là cái đánh nhẹ như đập ruồi mà thôi.
Chu Mộng Châu nghe vậy thì hơi tiếc, thở dài nói:
- Như lão ta đã chết, thì chuyện thiếu một chưởng giữa tôi với lão ta coi
như xong. Thế nhưng còn một chuyện quan trọng sư phụ tôi giao phó không thể
không làm.
Bạch Cốt Ma Quân hơi nộ:
- Nói bậy! Ngươi mà có sư phụ, chẳng lẽ hắn dạy cho ngươi ít bản lĩnh hay
sao lại cho xuống núi? Ngươi chớ kiếm cớ, phải ở đây với ta, ta dạy võ nghệ cho
ngươi. Có điều, ngươi không nên học thói vong ân bội nghĩa của sư huynh ngươi,
học xong nghiệp nghệ quay lại hãm hại sư phụ mình.
Chu Mộng Châu vội vàng nói:
- Tôi đã bái sư, không tin lão xem cái này.
Vừa nói chàng vừa đưa tay lấy pho tượng La Hán trong ngực áo ra. Bạch Cốt
Ma Quân vừa nhìn thấy, chộp lấy pho tượng quẳng mạnh ra ngoài động.
Chu Mộng Châu định cản lại, nhưng lập tức bị một cổ kình khí vô hình đẩy
bật lại. Lúc ấy nghĩ mình phí tận tâm cơ định đối với lão ta, nhưng chỉ bỏ công
không. Chẳng ngờ Bạch Cốt Ma Quân nhìn thấy pho tượng La Hán, đã không chút tôn
kính, còn ném nó ra cửa động.
Chu Mộng Châu vừa tức giận vừa lo sợ pho tượng bị hư, thét lớn:
- Sao lão chẳng nhìn cho kỹ, lại ném mất đồ vật của tôi?
Bạch Cốt Ma Quân hơi ngớ người, chợt gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, đồ đệ của ta năm xưa cũng nói như vậy, xem ra ta có lẽ
không đúng.
Tiểu hài nhi, ngươi chớ giận, ta sẽ đi nhặt cho ngươi!
Vừa dứt lời, thân hình lão như làn khói vút ra cửa động, nháy mắt đã trở
vào với pho tượng trên tay, đưa cho Chu Mộng Châu. Chàng cầm lấy pho tượng xem
xét, nói:
- May mà pho tượng không hư vỡ, nếu không để xem tôi có nói cho sư phụ biết,
tìm lão thanh toán không?
Bạch Cốt Ma Quân như vẫn còn chưa tin:
- Ngươi mà có sư phụ thật sao?
- Tôi chẳng nói với lão rồi sao?
- Ài, ngươi bái nhầm người mà thôi, hắn có thể dạy gì cho ngươi chứ?
- Loạn ngôn? Sư phụ ta danh đầu rất lớn đấy!
- Hắc hắc... chỉ sợ không tiếp nổi ta ba chiêu!
Chu Mộng Châu nghe vậy thì tức giận, chẳng kể gì hậm hực nói:
- Đừng nói sự phụ ta, ta cũng có thể tiếp ngươi ba chưởng!
Bạch Cốt Ma Quần cười lên ngất ngưởng, nhưng đột ngột lại chuyển qua khóc
lên hu hu như đứa trẻ...
Chu Mộng Châu vẫn biết con người lão quái nhân hỷ nộ thất thường, thế nhưng
lúc này cũng bị bất ngờ, đứng khựng người nhìn lão há hốc mồm miệng.
Bạch Cốt Ma Quân khóc một trận mới nói:
- Sư phụ ngươi thật có phước hơn ta, có được một đồ đệ hiếu để như vậy.
Thôi, ngươi đi đi.
Chu Mộng Châu thật không ngờ tình hình chuyển hóa hình như vậy, khi ấy sợ
chần chừ một lúc lão ta đổi ý thì nguy, bèn chấp tay thi lễ:
- Đa tạ lão tiền bối, sau khi tôi làm xong chuyện cho sư phụ, nhất định tìm
đến ở chơi với tiền bối một thời gian!
Bạch Cốt Ma Quân cúi đầu tựa như rất bi thương, phất cánh tay khẳng khiu
nói:
- Đi đi! Đi đi!
Chu Mộng Châu chẳng biết thế nào, tự nhiên đối với Bạch Cốt Ma Quân khởi
lòng kính phục, khi ấy thi lễ cung kính rồi từ từ bước ra cửa.
Ra khỏi cửa động, Chu Mộng Châu nhẹ nhàng bước đi, nhưng chưa được mấy
bước, bỗng chàng quay người lại một cách rất tự nhiên, Bạch Cốt Ma Quân chẳng
biết từ lúc nào cũng đã đứng sau lưng chàng rồi. Một tình cảnh khó nói khởi lên
trong lòng khiến chàng cứ đứng nhìn trân lão già. Bạch Cốt Ma Quân ngạc nhiên
hỏi:
- Ngươi còn chưa đi?
- Tiểu bối có hai điều muốn thỉnh giáo lão nhân gia!
- Tiểu nha đầu ngươi cũng nhiều chuyện đấy, hỏi đi!
- Lão tiền bối bảo đồ đệ của người phản phúc, người rất hận hắn?
Bạch Cốt Ma Quân cả người rung lên, bất giác hai ánh mắt như hàn quang bức
nhìn Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu bị nhìn chăm chăm thì trong lòng phát hoảng, cảm thấy hối
hận, khi đó muốn rời khỏi đây e khó khăn. Nhưng chàng không bỏ chạy, vì biết bỏ
chạy cũng vô ích.
Ánh mắt của Bạch Cốt Ma Quân một lúc dịu lại, cuối cùng thì nhắm mắt lại,
cảm khái thốt lên:
- Ài! Ta không hận hắn, chỉ hy vọng hắn tự hối quay đầu, ta còn mấy chiêu
tuyệt thủ chưa kịp truyền cho hắn!
Chu Mộng Châu trù trừ chưa quyết, chẳng biết nên hỏi tiếp vấn đề thứ hai,
hay là nên nhanh bỏ đi khỏi đây.
Chẳng ngờ Bạch Cốt Ma Quân đã giục:
- Vấn đề thứ hai là gì?
Chu Mộng Châu lúc ấy mới mạnh dạn hỏi:
- Nếu đồ đệ của lão tiền bối không chịu quay lại, lão tiền bối có đi tìm
hắn ta không?
Bạch Cốt Ma Quân không chút suy nghĩ đáp ngay:
- Không, ta đã thề chung thân chờ hắn trở lại. Tử cốc này bốn bề không có
thông lộ, chung quanh chỉ là vách núi vực thẳm nghìn trượng. Ban đầu khi hắn
lừa ta đến đây, cứ nghĩ ta vĩnh viễn không lên được, nhưng hiện tại thì ta lên
xuống tự do. Nhưng ta đã thề rồi, ta ở đây đợi hắn mãi mãi, không bao giờ ra
khỏi tử cốc này.
Bạch Cốt Ma Quân nói đến đó hơi dừng lại, rồi thở dài tiếp:
- Ta cứu ngươi, xem ra tổn chân khí không ít nhưng chỉ cần ngươi báo tin
cho hắn, coi như cũng đã là báo đáp ta rồi đó.
Chu Mộng Châu nghe vậy, khẳng khái nói:
- Lão tiền bối xin cứ cho biết danh tánh dung mạo đồ đệ của người, trên
đường hành sự cho sư phụ, tôi qua rất nhiều địa phương, không chừng gặp được
hắn ta, tôi nhất định chuyển lời cho lão tiền bối.
Bạch Cốt Ma Quân nghe đến thế thì nhảy cao lên đến người đụng cửa động,
sung sướng reo lên:
- Hay lắm! Nếu gặp được hắn, ngươi cứ bảo là Bạnh Cốt Ma Quân ta sắp chầu
trời rồi, nhưng vì còn nhớ mấy chiêu tuyệt thủ chưa truyền cho hắn, nên cố sống
chờ hắn trở lại.
Chu Mộng Châu gật đầu.
Bạch Cốt Ma Quân nói tiếp.
- Thế nhưng, tên đồ đệ của ta tính tình ích kỷ đố kỵ, ngươi gặp hắn chẳng
nói thì thôi, hễ nhắc đến ta chỉ sợ hắn hại đến tính mạng của ngươi!
Chu Mộng Châu ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hay là chờ khi bản lĩnh của tôi cao cường, sẽ đi tìm hắn ta?
- Ài, không được! Hắn tuy chỉ mới học có bảy thành công phu, thế nhưng chỉ
sợ trên giang hồ đã chẳng tìm ra được đối thủ.
Nói đến đó lão dừng lại, hai ánh mắt lại phát ra hàn quang xanh lè bức nhìn
vào mặt Chu Mộng Châu, hồi lâu trầm giọng nói:
- Có một cách, chẳng biết ngươi thuận hay không?
- Vậy lão tiền bối thử nói xem, chúng ta sẽ thương lượng!
Bạch Cốt Ma Quân nhìn chăm vào mắt Chu Mộng Châu, buông rõ từng tiếng:
- Ta truyền cho ngươi mấy chiêu võ công chuyên dụng khắc chế võ công của
hắn, chỉ cần hắn có thái độ bất lợi với ngươi, ngươi sẽ có cách khống chế hắn.
Nghe đến chuyện lưu lại đây học võ nghệ là chu Mộng Châu không muốn rồi,
chàng cứ sợ nhỡ việc của sư phụ, định lên tiếng từ chối.
Thế nhưng hai ánh mắt bỗng bắt gặp hai ánh mắt lạnh như quỷ sứ của Bạch Cốt
Ma Quân thì lòng chành run lên, vội đổi ý gật đầu đáp:
- Được được cứ như thế!
Bạch Cốt Ma Quân thở dài, lẩm bẩm:
- Thằng nhóc, ngươi gặp vận đấy, chỉ cần chần chừ chút nữa, ta nhất định
giữ ngươi lại đây mươi năm, công phu cũng truyền, nhưng ngươi nghĩ chuyện rời
khỏi đây thì e chờ ta chết.
Chu Mộng Châu chấn động trong lòng thầm la lên:
- Thật hiểm!
- Ài, ta biết ngươi nôn nóng làm cho xong chuyện sư phụ của ngươi, ta chẳng
làm khó ngươi đâu. Ta trước sau dạy cho ngươi hai ngón bản lĩnh, truyền cho
ngươi một thủ thuật độc môn ám khí, chừng nào ngươi luyện thành thì chừng đó
ngươi ra khỏi tử cốc này. Hảo! Theo lão phu, ta sẽ truyền cho ngươi ngay bây
giờ!
Nói rồi lão quay người thong thả bước vào thạch động.
Chu Mộng Châu lững thững bước theo, đã đến nước này đành cố chuyên tâm mà
học, chỉ mong chóng được rời khỏi chốn thâm sơn cùng cốc này.
Vào đến trong động, Bạch Cốt Ma Quân chẳng nói chẳng rằng, lấy một miếng
vải bịt lên hai mắt chàng, rồi nói:
- Tốt, giờ thì ngươi bắt ta đi!
Chu Mộng Châu ngạc nhiên hỏi:
- Làm gì vậy chứ?
- Hà! Luyện công phu!
- Công phu mà có cách luyện thế này ư?
Bạch Cốt Ma Quân hừ một tiếng:
- Tiểu quỷ! Ta muốn ngươi làm thế nào, ngươi làm thế ấy, chớ lộn xộn nhiều
lời!
Chu Mộng Châu chẳng nói gì thêm, vọt người về phía lão chộp tới.
Nào ngờ, cả người bổ vào khoảng không chúi nhủi, may không dập đầu xuống
đất, nghe tiếng Bạch Cốt Ma Quân ngay sau lưng cười ha hả, nói:
- Tiểu oa đầu, lão ở đây!
Chu Mộng Châu hơi thẹn, định thần tụ khí, rồi đột nhiên thi triển Lý ngư
đảo quyên ba lộn nhào người ngược lui sau, hai tay chộp tới. Nhưng chỉ nghe
giọng cười của Bạch Cốt Ma Quân bên trái. Chu Mộng Châu lại chộp sang trái, thì
nghe lão cười ở bên.phải, lại chộp sang phải. Mấy lần nghiên cứu đều không chộp
trúng, Chu Mộng Châu tức giận đưa tay lên gỡ mảnh vải.
Bạch Cốt Ma Quân nhất thời ngớ người, nhưng rồi gật gù nói:
- Cũng được, trước hết ngươi cứ mở mắt mà bắt ta!

