Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 11 - Phần 1
Chương 11 - Giở Tuyệt Học Đại Náo
Thiết Ngõa Tự
Về đến động không nhìn thấy Bạch Vân, ban đầu Chu Mộng Châu nghĩ có thể
nàng đi ra đâu đó làm việc riêng. Nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy Bạch Vân
trở lại, Chu Mộng Châu lo lắng đi tìm chung quanh.
Lúc này trời đã xâm xẩm tối, cho nên chàng không thể nhìn thấy xa được.
Trong khu rừng núi mênh mông này mà tìm người thì thật chẳng dễ chút nào, càng
tìm càng lo, chốc chốc lại gọi lên:
- Vân tỷ, Vân tỷ!
Thế nhưng núi rừng chỉ vọng lại tiếng gọi của chàng lạc lõng.
Đêm ấy Chu Mộng Châu chạy khắp Thiên Sơn tìm Bạch Vân, nhưng một đêm bôn
tẩu cuối cùng chỉ đem đến cho chàng sự tuyệt vọng.
Khi trời tang tảng sáng, chàng quay trở lại tiểu động, nơi hôm qua mang
Bạch Vân đến đó trị thương. Ngồi thừ một mình trong động, tự dưng chàng nhớ
Bạch Vân vô cùng, tình cảm trỗi lên không cưỡng lại nổi, chàng tợ như còn ngửi
thấy làn hương tỏa ra từ người nàng.
Đột nhiên chàng sững người.
Rõ ràng không phải là cảm giác, mà một mùi hương thoảng nhẹ qua, Chu Mộng
Châu bất giác nhìn về phía cuối động, trên vách đá có vật gì trăng trắng. Chu
Mộng Châu ngạc nhiên, bước tới cầm xem, mùi hương chính tỏa ra từ đây, thì ra
chiếc khăn tay của Bạch Vân để lại.
Chàng xem qua mới thấy bên trên viết vội một hàng chữ:
“Cừu nhân đột nhiên truy đến, tạm thời chia tay, ba năm sau hẹn gặp lại tại
Từ Vân Tự.”.
Chữ viết ngoằn ngoèo, rõ ràng Bạch Vân viết trong lúc nguy cấp, như vậy là
đã rõ.
Trong lúc chàng đi tìm bọn người Quy Hồn Bảo thanh toán, thì chẳng ngờ bọn
chúng theo hướng khác kéo tìm đến đây. Bạch Vân đã vội để lại mấy dòng tin rồi
bỏ chạy. Dẫu sao một tin này cũng khiến chàng hơi yên tâm, có điều không biết
Bạch Vân có chạy thoát được tay bọn chúng không?
Chu Mộng Châu thở dài, lẩm bẩm một mình:
- Ài, đằng nào thì cũng đã biết tin, cứ chờ ba năm sau mới hy vọng gặp lại!
Hôm ấy chàng lên đường nhắm hướng Thanh Hải mà đi, nơi chàng định đến là
Thiếc Ngõa Tự.
Chu Mộng Châu bước chân vào một tiểu trấn, từ đây cách Thiếc Ngõa Tự đã rất
gần.
Chàng nghỉ lại trong một khách điếm. Trước tiên chàng nhờ tiểu nhị mua giúp
một chiếc ào choàng theo lối tại gia cư sĩ, một tràng hạt thiếc.
Chu Mộng Châu trước hết cẩn thận vận chiếc áo bảo y bằng tơ trời mà Bạch
Cốt Ma Quân đã tặng vào bên trong, sau đó mới vận áo choàng phủ bên ngoài. Cổ
đeo tràng hạt, thanh trường kiếm mang chênh chếch trên vai rồi mới lên đường
tìm vào Thiếc Ngõa Tự.
Thiếc Ngõa Tự kiến thiết quy mô hùng vĩ, phạm vi rất rộng, trong đại điện
khói hương nghi ngút, thiện nam tín nữ đến cúng bái tấp nập.
Chu Mộng Châu tìm đến vị thời gian trị khách, lễ phép hỏi:
- Xin hỏi quý tự có vị Hoa Nguyệt Đầu Đà, hiện tại trú ngụ ở đâu?
Vị hòa thượng nghe hỏi vậy chỉ lắc đầu, biểu thị không biết.
Chu Mộng Châu hỏi đến mấy vị tăng nữa, nhưng ai cũng chỉ lấy bỏ đi. Cuối
cùng chàng tìm được một vị tăng lớn tuổi hỏi thăm, vị tăng không đáp ngay mà
kéo chàng đến một góc vắng, nghiêm giọng nói:
- Xem ngươi còn nhỏ tuổi, mà chưa thọ giới, có lẽ chỉ mới đầu cửa Phật nào.
May mà ngươi gặp phải ta, chứ gặp người khác có lẽ bị đòn một trận nên thân!
Chu Mộng Châu bị mắng một hơi, nhíu mày khó chịu.
Vị tăng thấy thế vẻ không vui, nói tiếp:
- Ta chỉ là hảo ý mới nói cho ngươi rõ, chứ ở đây chỉ cần ngươi nói bốn chữ
“Hoa Nguyệt Đầu Đà” thôi cũng đủ rước họa vào thân, nhất là ngay trong Thiếc
Ngõa Tự này.
Chu Mộng Châu thầm hừ một tiếng, trong bụng nghĩ:
- “Năm năm trước ta còn nhỏ, lại không chút võ công, ai cũng có thể bắt
nạt. Hiện tại ta đã lớn, lại mang võ công trong người, há dễ để các người hù
dọa?”.
Nghĩ vậy chàng bèn nói:
- Đại sư có ý tốt, tiểu đồ tâm lĩnh, nhưng vì có chuyện cần nên không thể
không bái kiến Hoa Nguyệt Đầu Đà.
Chu Mộng Châu vừa nhắc lại Hoa Nguyệt Đầu Đà thì lão tăng trừng mắt, lạnh
giọng:
- Ngươi đã ngang đầu cứng cổ thì ta chẳng hẹp hòi gì mà chỉ đường cho
ngươi. Ngươi cứ đi thẳng theo con đường lát đá này đến sau hậu lâm, chừng nào
nhìn thấy cánh cửa nguyệt môn thì chính là đó. Nếu bị cản trở, cứ nói rõ chủ ý
của ngươi, may ra duyên phận ngươi lớn thì gặp được vị phương trượng, bằng
không, hừ, tiểu mệnh của ngươi e khó toàn đấy.
Nói rồi quay người bỏ đi.
Chu Mộng Châu còn lại một mình, bất kể thế nào, đã vào đây thì mạnh dạn mà
đi, khi ấy nhắm thẳng con đường lát đá lui vào hậu lâm.
Vừa đi chàng vừa nghĩ tới lời lão tăng vừa rồi, cứ như Thiếc Ngõa Tự này là
long đàm hổ huyệt, nhưng bước chân vẫn không chùn, tiến thẳng vào hoa lâm.
Đi chưa xa, chàng phát hiện ra con đường ngoằn ngoèo khúc chiết, những khóm
hoa rậm rịt chỉ khuất tầm mắt người, tợ hồ như bố trí là có dụng ý. Chàng nhìn
quanh chẳng thấy một bóng người, liền thi triển khinh công phóng chạy vù vù
trong hoa lâm, lát sau quả nhiên đã nhìn thấy cánh cổng hình viên nguyệt.
Đứng tần ngần trước viên nguyệt môn lạnh tanh không một động tĩnh, chàng
chưa quyết nên gõ cửa hay không, bỗng nhiên hai cánh cửa mở toang, xuất hiện là
một thiếu nữ chừng mười tám mười chín, nghiêng mình thi lễ nói gọn:
- Mời vào!
Chu Mộng Châu hơi giật mình nghĩ đối phương chừng như đã biết mình vào đây,
lại thấy trong chùa sao lại có thiếu nữ đẹp đến thế này, bấm bụng nghĩ:
- Mặc chúng bày trò gì, cứ vào rồi hay.
Nghĩ rồi bèn nói lớn:
- Xin đi trước dẫn đường cho!
Thiếu nữ đứng né sang một bên để Chu Mộng Châu bước vào, rồi “sầm” một
tiếng, đóng kín nguyệt môn lại, đoạn vỗ tay ba cái, từ trong bước ra một thiếu
nữ khác.
Chu Mộng Châu nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện trong chiếc áo màu xanh cánh trà,
xinh đẹp còn hơn thiếu nữ vừa rồi, bất giác nhìn không khỏi ngây người.
Nhưng thiếu nữ áo xanh chỉ nhìn chàng bằng ánh mắt khinh thị, buông giọng
nói:
- Nếu không có giám viện chiếu cố thì ngươi chớ hòng đặt chân vào được
Nguyệt môn này! Theo ta!
Chu Mộng Châu giật mình nghĩ:
- Giám viện là ai? Vì sao lại chiếu cố đến mình?
Chàng còn đang ngớ người chưa bước, bỗng thấy kình phong xé gió, giật người
đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đóa hoa từ trước mặt bay đến, thiếu nữ áo lục đã
cách hai trượng, mặt nhìn chàng vẻ tức giận.
Thiếu nữ kiều diễm nhưng kiêu ngạo, Chu Mộng Châu vốn đưa tay là có thể bắt
được cánh hoa, thế nhưng nghĩ nếu không giở chút bản lĩnh, đối phương sẽ coi
thường. Khi ấy chàng liền đưa tay lên vận kình lực, đóa hoa bay đến vốn sẽ rơi
xuống, nhưng bị kình lực làm vọt lên cao xa mấy vòng, rồi mới rớt gọn trong tay
chàng.
Chu Mộng Châu đưa đóa hoa lên mũi ngửi ngửi, thốt lên cố ý trêu chọc:
- Thơm thật! Thơm thật!
Chút tiểu kỹ “Hấp vật dẫn đạo” này cũng đủ khiến thiếu nữ trố mắt sững
người, hồi lâu hậm hực đay nghiến:
- Ngươi chớ ỷ chút công phu mà giở trò nơi này, chỉ như thiêu thân lao đèn
thôi.
Nói rồi quay người bước đi.
Chu Mộng Châu đã tính trong đầu, mỉm cười theo sát chân cô ta.
Thiếu nữ áo lục khinh công quả không tồi, suốt đoạn đường rẽ ngang rẽ dọc,
lướt thướt như cánh bướm, chốc chốc lại liếc mắt nhìn lui. Nhưng chung quy chỉ
thấy Chu Mộng Châu theo sát mình cách chưa đầy năm bước, mà tuyệt nhiên không
gây nên tiếng gió, ả tức giận nghiến răng rủa thầm:
- Tiểu cẩu! Ngươi khá lắm đấy, nhưng lát nữa thì biết mùi khổ đau.
Qua thêm lối rẽ nữa, trước mặt là một lương đình ẩn mình dưới mấy hàng tùng
xanh um, trong đình đậu một con vẹt, vừa nhìn thấy thiếu nữ nó bay sà đến đậu
trên vai, thốt lên vẻ mừng rỡ:
- Thúy Thúy! Thúy Thúy!
Thiếu nữ trút tức giận vào nó, chì chiết:
- Hừ! Súc sinh! Thúy Thúy gì
chứ, không còn mau đi báo sư huynh bảo rằng Thúy Thúy bị người ăn hiếp.
Con vẹt hiểu ý gật đầu gào
lên:
- Thúy Thúy bị người ăn hiếp!
Rồi vỗ cánh vù bay đi.
Chu Mộng Châu hơi bực mình,
nhíu mày nói:
- Phiền cô nương dẫn tại hạ
đến gặp trụ trì!
Thúy Thúy chỉ ngưng mắt nhìn
theo con vẹt, chẳng để ý đến chàng. Chu Mộng Châu hỏi thêm mấy lần nữa, ả vẫn
đứng yên bất động, tợ như không hề nghe thấy.
Chu Mộng Châu thầm nghĩ:
- Ngươi như đã không dẫn
đường thì ta tự đi vậy!
Nghĩ rồi nhún chân ra khỏi
lương đình, sải bước đi hiên ngang.
Thúy Thúy đứng dựa cột lương
đình, cười nhạt:
- Hừ, không có bổn cô nương
dẫn đường, đố ngươi tự đi được!
Chu Mộng Châu đi một đoạn đã
nhận ra hoa lâm bày bố theo thế Cửu Cung, nếu như không nắm vững tẩu pháp thì
khó có thể ra khỏi đây. Nhưng chàng chợt nhớ đến con vẹt, khi ấy nghĩ ra một
kế, nhún mình phóng vượt lên, định nhắm hướng con vẹt vừa bay mà phi theo.
Nào ngờ vừa vọt lên cây thì
nghe thiếu nữ cười nhạt một tiếng, từ đâu bốn phía tên bay ập đến ào ào như
mưa.
Chu Mộng Châu giật thót mình,
chẳng ngờ trong hoa lâm tao nhã thế này mà lại tiềm phục cung nỏ bá đạo như
vậy. Nhưng tình hình trước mắt đã gấp, chàng liền ngã người rơi xuống đất, thì
cung tên không bắn nữa, chàng khinh bỉ nói:
- Mấy mũi tên cỏn con này mà
nghĩ có thể cản chân bổn nhân...
Chàng nói chưa dứt, bỗng một
tiếng quát như sấm:
- Súc sinh to gan!
Tiếp đó là tiếng áo lướt gió
ào ào, trước mắt xuất hiện một lão đầu đà tròn ục ịch, đứng bên Thúy Thúy, quắc
mắt nói:
- Ngươi là ai mà dám ăn hiếp
Thúy Thúy của ta?
Chỉ nhìn Chu Mộng Châu cũng
đoán có lẽ là gã sư huynh mà Thúy Thúy vừa nhắc đến.
Thúy Thúy tợ như rất thân
thiết với lão đầu đà, ỏng ẹo đến ngã người trên cánh tay trần to lớn của lão,
mắt nhìn Chu Mộng Châu cười nhạt.
Lão đầu đà tròn béo, mặt bị
thịt, mắt híp mày thô, râu xồm xoàm cả mặt, áo trễ ngực, xem tướng mạo thật thô
tục.
Chu Mộng Châu bước đến trước
mặt lão, xá mấy cái nói:
- Phiền đại sư dẫn kiến Trụ
trì.
Lão đầu đà hừ một tiếng nặng
nề:
- Ngươi biết quy luật yết
kiến phương trượng chứ?
Chu Mộng Châu ngớ người:
- Yết kiến phương trượng cũng
có quy luật ư?
Lão đầu đà cười lớn:
- Ha ha... Đương nhiên! Trước
hết ngươi bằng bản lĩnh khiến bần tăng khâm phục, thì mới được vào yết kiến
phương trượng.
Chu Mộng Châu ngạc nhiên hỏi
lại:
- Đây là quy luật yết kiến
phương trượng?
Lão đầu đà chưa đáp, thì Thúy
Thúy đã nũng nịu nói:
- Nhị sư ca, tiểu tử này ỷ
bản lĩnh ăn hiếp muội, món nợ này sư ca phải thanh toán nhé!
Lão đầu đà gật đầu lia lịa:
- Đương nhiên, đương nhiên!
Nhưng mục đích hắn đến để gặp sư phụ, chờ sau khi sư phụ phát lạc hắn xong, ta
sẽ thanh toán!
Thúy Thúy vẩu mỏ cựa quậy
người, vẻ không hài lòng, giận hờn nói:
- Nếu biết nhị sư ca sợ hắn,
muội chẳng thèm mời sư ca đến.
Nói rồi vùng vằng rời khỏi
tay lão đầu đà ỏng ẹo bước ra khỏi lương đình.
Lão đầu đà hốt hoảng nhảy đến
giang tay cản đường Thúy Thúy, nói:
- Muội chớ nóng giận. Chỉ cần
muội đừng lúc nóng lúc lạnh với ta, thì làm việc gì cho muội ta cũng làm, chứ
đừng nói dạy tên tiểu tử này bài học lễ độ!
Gã nói câu này khe khẽ bên
tai Thúy Thúy cho ả vui, nhưng Chu Mộng Châu cũng đã nghe rất rõ, thầm nghĩ:
- Ta đến Thiếc Ngõa Tự này,
biết là không tránh khỏi huyết trường, lão đầu đà này là đạo trưởng của Hoa
Nguyệt Đầu Đà, cứ đấu thử với hắn một trận cho biết.
Nghĩ rồi chàng nhảy đến trước
mặt lão đầu đà, chủ động nói:
- Như đã có ý chỉ giáo, xin
nhanh ra tay, tại hạ còn phải gặp Hoa Nguyệt phương trượng, chớ nên mất nhiều
thời gian!
Lão đầu đà nghe vậy, tức giận
thét lớn:
- Thằng nhãi, ngươi dám xưng
hô vô lễ với phương trượng ư? Đến đây, ông vặn cổ mày, cho hết tính ngông
cuồng!
Vừa nói “vù” một tiếng, cánh
tay to bè phạt chưởng đánh tới.
Chu Mộng Châu có ý thử bản
lĩnh của mình, chẳng cần né tránh, tụ khí phát chưởng.
Lão đầu đà chẳng ngờ thiếu
niên dám tực tiếp nghênh chiêu, cười gằn:
- Thằng nhãi, ngươi muốn
chết!
“Bình” một tiếng, Chu Mộng
Châu người ổn lập, miệng cười thản nhiên như vô sự.
Nhưng lão đầu đà mặt đỏ gay,
tay ê ẩm, hai mắt lộ hỏa khí nhìn chăm đối phương vừa giận vừa kinh ngạc, rõ
ràng chàng đã nếm mùi chưởng vừa rồi.
Thúy Thúy tròn mắt hoảng hốt
la lên:
- Nhị sư ca, sao không phát
Bách Hoa Chưởng pháp thâu thập hắn cho nhanh?
Lão đầu đà thân hình nhảy lùi
tầm trượng, ngầm điều khí, tay phải đã bình thường trở lại, đợi phát chưởng,
khí khách nói:
- Bạch Tân Lĩnh cao chiêu!
Chu Mộng Châu vừa rồi ra
chưởng chỉ dụng năm thành công lực, chẳng ngờ đắc thủ, thầm nghĩ:
- Nếu hắn chỉ hấp thụ năm
thành công lực của Hoa Nguyệt Đầu Đà thì mình thắng chẳng khó. Chi bằng cứ để
hắn ra chiêu, xem bản lĩnh của Thiếc Ngõa Tự thế nào?
Nghĩ vậy mới bước tới một
bước, chắp tay nói:
- Cường long bất áp địa đầu
xà, tại hạ viễn phương đến đây là khách, xin nhường chủ ba chiêu!
Lão đầu đà không nói thêm
tiếng nào, bổ người tới, tả trảo chộp vào mắt, hữu chưởng đánh vào hông Chu
Mộng Châu.
Chu Mộng Châu xoay nửa người
về phải, tả trảo gạt chưởng đối phương, hữu chưởng vòng lui sau đánh vào lưng
đầu đà.
Lão đầu đà tay phải thất
chiêu, từ trên thúc xuống bằng thế chỏ hiểm hóc vào hạ sườn phải của Chu Mộng
Châu.
Chu Mộng Châu không ngờ đối
phương chẳng cứu một chưởng sau lưng, mà trả miếng trí mệnh, nếu như chàng đánh
trúng đối phương một chưởng, thì một chỏ của lão ta cũng đủ làm vỡ nội tạng của
mình, kết quả lưỡng bại câu thương chứ chẳng nghi.
Chu Mộng Châu nghĩ đây là thủ
tục vượt quan, không đáng trí mệnh, bèn thoái nửa bộ, kịp để ngọn chỏ đối
phương trượt dài, đồng thời tay trái vung lên phát chưởng nhằm ngực đối phương.
Lão đầu đà thẳng thế định tấn
công, chẳng ngờ Chu Mộng Châu nhanh hơn đã phát chưởng, thoái thì chẳng kịp,
đành vung tay phải nghênh chiêu.
Lần này Chu Mộng Châu quyết
hạ đối phương, nên vận đến tám thành công lực, đi sau mà đến trước, chưởng tiền
phát giành tiên cơ. “Bình” một tiếng, người chàng chao đảo thoái về sau một
bước nữa, nhưng lão đầu đà văng ngược đến năm bộ ngã phịch trên đất, khí huyết
đảo lộn.
Chu Mộng Châu thần sắc vô sự,
cười nhạt nói:
- Thế nào? Tại hạ đủ tư cách
để yết kiến phương trượng chứ?
Lão đầu đà lúc này đã ngồi
bàn tọa vận khí trị thương, nghe nói vậy liền đưa mắt thị ý cho thiếu nữ. Thúy
Thúy nhận lĩnh thị ý liền quay đầu dẫn đường đưa Chu Mộng Châu đi vào trong.
Bên trong hoa lâm là ba tòa
tịnh xá, thiếu nữ đến trước chính tòa còn cách chừng mươi trượng thì dừng chân
đứng lại, cúi đầu vẻ rất cung kính.
Đột nhiên trong tịnh xá bước
ra một lão hòa thượng tuổi ngoại ngũ tuần, thân vận cà sa xám, thần thái ôn hòa
và uy nghi, thấy thiếu nữ liền trầm giọng hỏi:
- Người kia là ai? Sao đưa
hắn vào đây? Bạch Tâm sư đệ đâu?
Thúy Thúy chưa kịp đáp thì
Chu Mộng Châu đã cướp lời:
- Tại hạ là Chu Mộng Châu,
phụng mệnh gia sư đến bái kiến phương trượng.
Hòa thượng mắt vẫn nhìn thiếu
nữ, gắt giọng:
- Ta hỏi, sao ngươi không
đáp?
Thúy Thúy nói:
- Thiếu gia này tự nói muốn
yết kiến Tôn sư, đã thông qua được Mê hồn u cảnh nhị sư huynh cũng bị hắn đánh
bại, hiện tại đang tự điều trị thương bên ngoài.
Hòa thượng “a” lên một tiếng,
hơi kinh ngạc nói:
- Ai bảo hắn tham bần hoan
lạc, thực thẹn với bổn tòa!
Mắng xong một câu, lão nhìn
Chu Mộng Châu buông gọn:
- Hãy theo ta!
Chu Mộng Châu thấy lão hòa
thượng khí tâm thần ổn, tĩnh tợ thái sơn, động tợ lưu thủy, trong lòng thầm
hiểu người này võ công tạo chỉ tinh thâm hơn lão đầu đà vừa rồi rất nhiều.
Vào một tĩnh thất tươm tất
tinh khiết, bày biện như một Phật đường. Ngồi bên cửa sổ là một lão hòa thượng
già nua ngoài tuổi cổ lai hy, đang nhắm mắt nhập định. Trước mặt lão hòa thượng
là một chiếc lư đồng tam lân tinh xảo, bên cạnh có một thiếu nữ vận đoan trang
khiết bạch, chính đang đốt trầm hương thoảng thơm ngàn ngạt.
Chu Mộng Châu vốn chỉ biết sư
phụ và Hoa Nguyệt Đầu Đà trước đây từng có khúc mắc, nên mới bảo mình đến đây,
thế nhưng nguyên nhân thế nào thì hoàn toàn không hay biết.
Lúc này lão hòa thượng đang
nhập định, thiếu nữ thì nhìn thấy chàng bước vào, nhưng vẫn thản nhiên như
không hề nhìn thấy.
Lão hòa thượng dẫn Chu Mộng
Châu vào đây xong thì đã trở gót từ lúc nào. Chu Mộng Châu đứng nhìn bọn họ hai
người, hết nhìn thiếu nữ lại nhìn lão thiền sư, cảm thấy hơi lúng túng.
Qua chừng tuần trà, đôi rèm
mi dài của lão hòa thượng hơi nhướng lên, chỉ nhìn Chu Mộng Châu một cái rồi
hắng giọng hỏi thiếu nữ:
- Bọn chúng chẳng lẽ không
biết ta bế quan một tháng chẳng tiếp người ngoài hay sao, trừ phi...
Lão hòa thượng lúc nãy bỗng
nhiên xuất hiện ở cửa, bẩm vào:
- Đệ tử vừa rồi kiểm tra, vị
này đã qua được Mê hồn u cảnh, Thúy Thúy và Bạch Tân cũng đã kiểm khảo hắn, nên
đồ đệ mới đích thân đưa hắn vào đây.
Lão hòa thượng mở trừng hai
mắt, hai luồng nhãn quang như điện quét lên người Chu Mộng Châu, hỏi:
- Ngươi tìm lão nạp có chuyện
gì?
Chu Mộng Châu chấp tay xá mấy
cái nói:
- Tiểu sinh phụng mệnh sư phụ
Kim La Hán đến yết kiến...
Nói đến đó chừng như khựng
lại, trì nghi không nói tiếp.
Lão hòa thượng hơi ngạc
nhiên, nhưng mặt hiện nụ cười nói:
- Hảo, hảo! Ta vẫn từng mong
mỏi xem cao đồ của Kim La Hán bản lĩnh thế nào?
Nói rồi lão quay đầu nhìn lão
hòa thượng áo xám ra lệnh:
- Bạch Lịch, lập tức truyền
lệnh chúng tăng ba đời “Nguyệt, Bạch, Phong” kiết tập tạp nội điện chờ lệnh.
Bạch Lịch hòa thượng “dạ” một
tiếng rồi lui ra ngay.
Lão hòa thượng khi ấy mới nói
tiếp với Chu Mộng Châu:
- Ngươi có biết lão nạp với
lệnh sư có oan cừu gì không?
Chu Mộng Châu thật tình rất
muốn biết điều này, lắc đầu im lặng.
Lão hòa thượng nói:
- Năm xưa lão nạp với Kim La
Hán từng có một trận quyết đấu, luận võ công hỏa hầu thì tương đương nhau, đấu
liền ba ngày ba đêm, may mắn lão nạp thắng một chưởng. Kim La Hán nhận thua,
nhưng trước lúc đi từng nói sau này nhất định có người tới rửa món nợ này.
Khổ cho lão nạp đã chờ nhiều
năm, hôm nay mới có người đến, nhưng điều lão nạp thất vọng nhất là bản thân
lão ta không đến.
Chu Mộng Châu ưỡn ngực khẳng
khái nói:
- Chuyện này hà tất gia sư
phải đích thân đến?
Lão hòa thượng hừ một tiếng
nói:
- Ngươi từ xa đến là khách,
lão nạp không bắt bẻ, nhưng lát nữa động thủ thì ngươi không còn dám cuồng
ngông thế này đâu.
Nói đến đó, lão nhìn thiếu nữ
sai một tiếng:
- Vân Vân đãi trà!
Thiếu nữ danh Vân Vân rót một
tách trà rồi đẩy nhẹ, cả tách trà bay trầm dồn về phía Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu đưa tay tiếp
nhẹ nhàng, uống cạn tách trà, đoạn đẩy bay nhẹ trở lại thiếu nữ.
Bạch Lịch lúc này cũng vừa
quay trở lại, bẩm cáo:
- Bẩm phương trượng, chúng
tăng đã tề tựu nội điện.
Vừa lúc này nghe một hồi
chuông gióng lên, lão hòa thượng từ từ đứng dậy, nói:
- Chúng ta gặp nhau trong nội điện.
Nói rồi, lão được Bạch Lịch hầu đến nội điện, Chu Mộng Châu lặng lẽ theo
chân họ.
Trong nội điện Thiếc Ngõa Tự lúc này đã kiết tập hơn trăm tăng chúng, bọn
họ đứng thành hàng nghiêm trang, trong lòng ai cũng kinh ngạc dị thỏa, không
biết có chuyện gì hệ trọng mà phương trượng cho quy tập vào giờ này.
Hoa Nguyệt phương trượng vừa bước vào nội điện, cả năm tăng chúng nhất tề
hành lễ, thế nhưng ánh mắt họ đều ngạc nhiên tập trung vào vị thiếu niên trong
tăng y đi sau lưng phương trượng.
Hoa Nguyệt phương trượng ngồi chính vị chủ tọa, ghế khách tọa dành cho
chưởng môn, rồi lớn tiếng nói:
- Lão nạp gác kiếm đã mười năm nay, nhưng vẫn chưa thoái xuất giang hồ,
thật ra là vì còn một đoạn quá tiết năm xưa chưa giải quyết xong. Mười năm lão
nạp đã xem hết sở học truyền thụ cho tam đại dòng chữ “Nguyệt, Bạch, Phong” các
đạo trưởng vì nhân duyên bất đồng, chí nguyện cũng khác nhau, cho nên sở trường
võ nghệ các người cũng chẳng giống nhau. Nhất là Bạch Lịch trong đời chữ “Bạch”
tinh cần tu luyện, trí tuệ minh mẫn, cho nên hấp thụ võ công của lão nạp từ
kiếm pháp, chưởng pháp, thân pháp đều có đến tám chín phần. Nay có cao đồ của
một vị cố nhân năm xưa tìm đến yết kiến lão nạp, thật là cơ hội tốt để khảo thí
bản lĩnh các ngươi. Vậy hiện tại tam đại đạo trưởng dòng chữ “Nguyệt, Bạch,
Phong”, mỗi đời chọn ra ba nhân vật cao nhất, chuẩn bị thi thố bản lĩnh, cũng
là dùng dương danh Thiếc Ngõa Tự xưa nay.
Vừa nói xong, đại điện nhốn nháo hẳn lên, người chạy qua chạy lại, lát sau
đã thấy chín vị hòa thượng từ ba dòng bước ra giữa sân, đứng thành ba hàng.
Chu Mộng Châu hào khí dậy khởi, đứng lên cất giọng sang sảng:
- Hà tất phải mất nhiều thời gian, Chu Mộng Châu tôi lần này đến đây chỉ để
lấy lại thể diện gia sư năm xưa, chỉ hy vọng được lão hòa thượng chỉ giáo, nếu
bại thủ cũng thỏa lòng tâm phục.
Hoa Nguyệt phương trượng nghe vậy thì không vui, hừ một tiếng nói:
- Đến Kim La Hán năm xưa trượng oai danh, mà đấu với lão nạp còn bại một
chiêu, há ngươi cho rằng ngươi võ công còn cao hơn lão ta? Thiết nghĩ cao đồ
của lão nạp xuất thủ cũng đủ để ngươi tâm phục khẩu phục. Ngươi nên lĩnh giáo
một trận mới phải!
Chu Mộng Châu còn đang trì nghi chưa quyết thì đã thấy ba tăng nhân trẻ
nhất trong số chín người kia tề thanh nói:
- Phụng lệnh sư tổ, xin lĩnh giáo đại hiệp vài chiêu!
Chu Mộng Châu thấy tình hình thì biết nếu như trước hết mình không đả bại
chín tên này thì Hoa Nguyệt Đầu Đà không bao giờ xuất thủ.
Nghĩ vậy chàng bèn nói:
- Hảo, tiền bối đã muốn như vậy, Chu Mộng Châu này dám không tuân lệnh.
Bạch Lịch lúc ấy đưa tay phất một cái ra hiệu, cả trăm tăng chúng lập tức
dạt về sau, tạo thành một trường đấu rộng có đến năm trượng vuông. Sáu vị tăng
hàng chữ Nguyệt và chữ Bạch cũng thoái về sau, chỉ còn lại ba vị tăng trẻ hàng
chữ Phong ở lại đấu trường.
Chu Mộng Châu chẳng nói gì thêm, liền thi triển Lăng ba hư bộ, người như
làn sương thoảng nhẹ xuống đấu trường, đến Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng “ái” lên một
tiếng kinh ngạc.
Ba thiếu tăng hàng chữ Phong thì sững sờ trố mắt nhìn, căn bản bọn họ cũng
không kịp nhận ra Chu Mộng Châu thi triển thân pháp gì nữa.
Chu Mộng Châu đứng ngay giữa đấu trường, hiên ngang khẳng khái, chưa xuất
thủ nhưng cũng đã khiến cho tăng chúng thầm phát nể.
Một trong ba thiếu tăng hàng chữ Phong pháp hiệu là Phong Dương, tướng mạo
cao lớn, đoan chính ưỡn ngực bước ra trước.
Chu Mộng Châu thầm hiểu ba cửa quan tiếp theo được sắp xếp theo thứ tự từ
yếu đến mạnh dần, nhưng nhất định bọn chúng chọn ra đều là những tay cao thủ
nhất nhì trong đồng bối đồng đại.
Phong Dương vừa tiến tới, không cần khách khí, liền xuất hữu thủ dò tám một
trảo.
Chu Mộng Châu không hoàn thủ, nhảy người thoái nửa bộ, miệng nói:
- Ngươi cứ thong thả, Chu Mộng Châu này nhường ngươi mười chiêu!
Phong Dương tức lên trước thái độ cuồng ngạo của đối phương, liền xông vào
tả chưởng hữu chỉ tấn công ào ào, chớp mắt đã thấy qua mười chiêu. Thế nhưng,
Phong Dương không chạm tới được một cọng lông chân của Chu Mộng Châu, thậm chí
tay chưởng, tay trảo cũng không đánh trúng lại áo đối phương.
Chu Mộng Châu tính đúng mười chiêu, đột nhiên tung người nhào ra ngoài,
trầm giọng quát:
- Đã đủ mười chiêu, ngươi chú ý!
Phong Dương là hạt giống trong đời chữ Phong, được đích thân sư tổ Hoa
Nguyệt Đầu Đà, và Bạch Lịch sư phụ truyền thụ võ công. Gã chăm cần khổ luyện,
được coi là hạng cao thủ nhị lưu trong Thiếc Ngõa Tự. Lần này được dịp tỉ đấu, gã hết sức thi thố, thứ nhất
là để thể hiển bản lĩnh của mình trước đồng chúng, thứ hai là muốn dụng xem pho
Bách hoa chưởng pháp của mình đã luyện thành đến đâu, thắng bại chỉ là chuyện
thứ yếu.
Lúc này nghe Chu Mộng Châu
hoàn chiêu, liền biến chưởng pháp thành nửa công nửa thủ, tiếp tục bổ vào người
đối phương.
Hoa Nguyệt Đầu Đà ngồi xem
không ngừng gật đầu hài lòng khi thấy Phong Dương thi triển pho Bách Hoa chưởng
pháp do mình sáng ra thuần thục hữu lực như vậy.
Chu Mộng Châu chỉ muốn đấu
với Hoa Nguyệt Đầu Đà, cho nên căn bản không để ý quan tâm đến pho chưởng pháp
của Phong Dương là bao. Mặc dù chưởng chiêu uyên ảo thâm diệu, nhưng Phong
Dương nội công có hạn, nên chưa phải là đối thủ của chàng.
Lúc ấy chỉ hơi dừng chân,
ngưng thần phát chưởng bình thường, nhưng hai luồng chưởng lực dũng mãnh đẩy
ra.
Phong Dương cả người đang bổ
tới, tự dưng bị hai luồng kình phong như ba đào hải lăng ập vào đẩy bắn người
về sau mấy bước, mặt tái mét đờ người bất động.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng đã
nhận ra bản lĩnh của Chu Mộng Châu, bèn trầm giọng ra lệnh:
- Đệ tử hàng chữ Phong thoái
lui!
Hai gã còn lại chưa kịp đấu,
nhưng nghe vậy liền ứng thanh “dạ” một tiếng rồi cùng với Phong Dương thoái về
sau. Lập tức ba vị tăng hàng chữ Bạch tiến ra thế chỗ.
Chỉ nhìn thần thái tướng mạo
trầm ổn của họ, Chu Mộng Châu cũng nhận ra bọn họ võ công, tâm pháp đều vượt
hẳn bọn chữ Phong, lúc ấy có chút để tâm đề phòng.

