Trầm Hương Uyển (Tập 1) - Chương 13 - 14
Chương 13
Trận tuyết đầu
tiên trong mùa đông năm nay ở Tế Thành không lớn, hạt tuyết rơi xuống đất rồi
lập tức tan chảy. Những hạt tuyết li ti bị làn gió Bắc thổi len vào cổ áo, khí
lạnh mang theo hơi ẩm ướt khiến ngươi ta rét đến thấu xương. Trần Uyển run run,
chạy xe loạng choạng về trường. Đại học Đông Bắc gần ngoại ô phía đông Tê
Thành, nhiệt độ thấp hơn một chút, trên đường tích tụ một lớp tuyết mỏng nhưng
rất trơn.
Một cơn gió mạnh
điên cuồng táp qua, đầu xe không giữ được thăng bằng, cứ thế loạng choạng rồi
ngã nhào. Chiếc xe đạp này là loại xe nam mà cậu Trần Uyển đã dùng nhiều năm
rồi, rất cao, khi ngã xuống khiến cô đau điếng. Trần Uyển thử đẩy chiếc xe đang
đè lên đùi mình, muốn đứng dậy, chỉ thấy khuỷu tay và đầu gối một bên đau đến
nỗi cô toát mồ hôi lạnh.
Trần Uyển cảm
thấy rất mệt mỏi, phải thi cử, phải làm thêm, ngày nào cũng đi ngủ muộn nhất
rồi là người dậy sớm nhất phòng, cứ khoác áo ngồi đầu giường ôn bài là nghe
thấy mấy cô bạn nói mơ. Sức khỏe của cô gần như đã kiệt quệ, điều nản nhất là
còn phải tiếp tục kiên trì như thế mấy năm nữa. Vô cùng mệt mỏi, tinh thần, thể
chất dường như đã bị áp lực cuộc sống bào mòn, trình tự những ngày tháng phía
trước cứ lặp đi lặp lại một cách cơ giới như thế, tựa như bị cuốn vào chân
không.
Trần Uyển ngồi
trên mặt đất bưng mặt, không biết bao lâu, cảm thấy man mát ở các kẽ ngón tay
cô mới biết nước mắt mình rơi.
Một cô gái ngồi
trên đường trong sân trường giữa mùa đông rét mướt là điều khá bí hiểm, ngước
đầu lên với đôi mắt đẫm lệ dường như tràn đầy sức mê hoặc làm rung động lòng
người. Tống Thư Ngu bị “vẻ đẹp cuốn hút” ấy làm cho kinh ngạc, nghi hoặc liệu
có phải yêu quái xinh đẹp trong liêu trai [1] sống lại, vốn định đến giúp nhưng
lời nói cứ nghẹn trong cổ họng, thấy cô từ từ đứng dậy mới sực tỉnh.
[1] Ý nói đến những nhân vật trong Liêu trai chí dị
(tiếng Trung) của nhà văn Bồ Tùng Linh. Liêu trai chí dị là những chuyện quái
dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu thời
nhà Thanh. Hầu hết các truyện nói về thần tiên ma quái, hồ ly lang sói, hổ báo
khỉ vượn… là những câu chuyện về người và việc trong cuộc sống hiện thực.
“Không sao chứ?
Có bị đau ở đâu không?” Anh xuống xe, mới nhận thấy tối nay rất lạnh, gió như
từng nhát dao cắt vào da mặt. Hỏi xong lại cảm thấy câu nói của mình thừa thãi,
thấy cô dựng xe đạp lên, anh mới vội vàng đến giúp.
“Cảm ơn anh.”
“Em ở khu ký túc
nào, anh đưa em về.” Xe cô bị tuột xích, trời lạnh thế này mà trong sân trường
lại chẳng có ai, để cô một mình đẩy xe về thật không an toàn. Anh không đợi cô
trả lời, liền đi vòng ra mở khoang sau của chiếc xe BMW X5.
Thấy cô do dự,
anh tự tin nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, anh không phải yêu quái rừng xanh, sẽ
không ăn thịt em đâu.”
Cô khẽ nhếch môi
cười, trong đêm đôi đồng tử ánh lên như hai viên ngọc. Chỉ cần em không phải
yêu quái là được rồi, Tống Thư Ngu cảm thấy da đầu có chút râm ran, anh định
thần lại và nhét xe đạp của cô và khoang xe.
“Em ở khoa nào?”
“Tài chính.” Lúc
lên xe mới có cảm giác nước mắt trên mặt lạnh buốt, cô lau khóe mắt, cũng chỉ
vì lúc nãy không khống chế nổi cảm xúc nên nước mắt mới rơi.
Tống Thư Ngu gật
gật đầu, anh không có ấn tượng gì với cô, chắc là sinh viên năm nhất. Nhớ lại
có người cũng thế này, đôi mày chau lại, nước mắt chực rơi, anh ngước mắt nhìn
xung quanh, chỉ là không ngây thơ và tuyệt sắc bằng thôi. Năm ngoái người đó
ngồi bên cạnh anh, cũng mang vẻ mặt u buồn như có màn tơ dày vướng vít nơi đáy
mắt, Tết năm nay gặp lại, khuôn mặt u buồn khi xưa đã được thay thế bằng niềm
hạnh phúc. Tống Thư Ngu rất hiểu, niềm hạnh phúc đó là gì.
Trong xe vang lên
ca khúc trong album Matsuri của Kiyoshi Yoshida làm bầu không khí nóng lên, âm
thanh vô cùng sôi động, càng lúc càng lớn như thủy triều dâng. Anh thuận tay
tắt đi, tiếng nhạc ầm ĩ trong xe bỗng tắt ngấm, khiến người ta càng cảm nhận
được sự yên ắng đến ngạt thở như hai bên đường với hàng cây ngô đồng ngoài cửa
xe.
Lúc xuống xe,
Trần Uyển cảm ơn mãi, nhìn theo ánh đèn sau của chiếc X5 dần khuất sau khúc cua
mới sực nhớ mình chưa hỏi tên anh là gì.
Đại học Đông Bắc
sắp xếp ký túc xá cho Tống Thư Ngu với điều kiện khá tốt, phòng mới được tu
sửa. Các trường cao đẳng đại học trong nước thường có những người Trung Quốc
rất sính ngoại, họ học đại học bốn năm trong nước, thi đậu vào một trường danh
tiếng ở nước ngoài, đăng vài bài thu hút trên Tạp chí Học thuật, khi về nước họ
không là giáo sư thì cũng là phó giáo sư, quả là bước nhảy thần tốc so với việc
học nghiên cứu sinh trong nước rồi làm giảng viên, sau đó mới từ từ leo lên học
hàm Phó giáo sư.
Dĩ nhiên, vị trí
của Tống Thư Ngu ở Đại học Đông Bắc không chỉ dựa vào lý lịch chói lọi, mà các
môn Nghiệp vụ tài chính, Tài chính tiền tệ, cùng với môn học lựa chọn là Đầu tư
ngân hàng do anh giảng dạy vì mang nét đặc sắc trong phương pháp truyền đạt và
có góc nhìn khác nên được mọi người đánh giá rất cao.
Trong phòng luôn
bật hệ thống sưởi ấm, anh cởi áo khoác với phong cách cổ điển hiệu Burberry và
thay bằng một bộ đồ thể thao. Trong thư phòng, ngoài giá sách đặt mấy quyển về
bệnh đậu mùa ra, trong không gian trống huơ trống hoác chỉ có thêm một chiếc
ghế tay vịn theo phong cách Gothenburg và một dàn âm ly do chính anh gom góp
lại. Anh thích hiệu Hifi đến phát cuồng, nhưng tối nay anh không hề có chút
hứng thú nào.
Tần Tiểu Ngũ về
Bắc Kinh hơn nửa tháng rồi mà vẫn bặt vô âm tín. Vivian không dám đi tìm, hôm
nay lại gọi điện đến chỗ anh. Anh nghĩ ngợi rồi bấm số củ Tiểu Ngũ.
“Tiểu tử, chuyện
chơi bời ở Tô Châu để tôi giải quyết giúp cậu hả?”
Từ phía bên kia
tiếng đánh mạt chược vọng tới, Tần Tiểu Ngũ hình như gọi một người khác đến thế
chân, đi được hai bước thì hỏi một cách mập mờ: “Sao thế? Hay là cậu nhớ tớ
rồi? Lão đại đặc biệt gọi điện đến để chọc phá tớ hay sao?”.
“Tưởng Tiểu Vi
của cậu quan tâm, muốn biết ngày cậu trở lại nên gọi điện đến chỗ tớ đấy.”
“Hừ, tớ đã làm
chuyện gì chứ. Cuối năm rồi nghĩ cách đòi tiền đây mà. Con gái ấy mà, cứ được
chiều chuộng một cái là được đằng chân lân đằng đầu.”
Tống Thư Ngu nghe
giọng điệu Tần Tiểu Ngũ có vẻ không vui, anh vặn âm lượng dàn âm ly ở mức nhỏ
nhất: “Hình như bị ai làm cho bực mình rồi. Ai đã đắc tội với cậu thế?”.
“Phiền phức”, đầu
dây bên kia im lặng một lúc, “Số của tớ là phải đưa con gái đi dạo phố hay sao
chứ? Về mấy hôm ngày nào cũng đi dạo, cũng phải biết đau chân chứ”.
Tống Thư Ngu khẽ
cười, chẳng mấy người có thể khiến Tiểu Ngũ nhẫn nhịn đưa đi dạo phố. “Đưa bà
xã tương lai đi shopping là vinh dự mà, người khác đâu có vinh dự ấy.”
Tần Tiểu Ngũ văng
tiếng thô tục: “Im ngay, đâu thể tùy tiện tìm kiếm vợ như thế được. Tớ muốn
chơi bời thêm mấy năm nữa”, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Cậu ăn Tết ở đâu? Chúng
mình bàn bạc chút, đi Tam Á tắm nắng cũng được, xa chút thì đi quần đảo
Maldives”.
“Tớ còn chưa
tính, tới đó hãy hay.”
“Được rồi, tớ sẽ
về cúi đầu trước ông già, mùng Một về Tế Thành để thăm hai người con tài giỏi
của bác cả rồi lượn luôn, chẳng thích làm bữa thù tạc. Lúc đó gọi Diệp lão tứ
một tiếng, mấy anh em ta tụ họp vui vẻ.”
“Năm ngoái Diệp
lão tứ bận bịu đến nỗi chân chạy không chạm đất, một tháng thì có hai mươi ngày
ở ngoài, ai biết anh ta có rảnh không chứ?” Tống Thư Ngu không nghĩ Tết nguyên
đán Diệp Thận Huy sẽ đi Giang Ninh, lúc nào cũng cảm thấy ngoài vẻ hài hòa giữa
anh ta và Tiểu Mi ra còn có gì đó khiến người khác không suy xét nổi. Nhớ đến
mấy nắm đấm vô tội năm đó, trong ánh mắt anh hiện lên một tia nhìn đầy lo lắng.
“Này, tớ bảo,
việc tớ nhờ cậu dò hỏi giúp, cậu đã làm chưa đó?”
Tống Thư Ngu lấy
lại tinh thần, sững người một chút, sau đó bật cười, “Cậu ngừng nghỉ chút đi,
bên trái bên phải đều có gái ôm còn chưa đủ sao? Người ta giữa biển ái tình bao
la, chỉ chọn lấy một người thôi. Còn cậu thì quá hay rồi, dù có một biển tình
ái thì cậu cũng chẳng bỏ qua ai. Có thời gian thì hãy quan tâm đến Ngô Lạc Nha
của cậu đi, sớm rước nàng về cho thỏa đáng. Biết đâu ngày khi sự việc bại lộ,
biết được rõ bộ mặt thật của cậu, vợ cậu sẽ cao chạy xa bay, lúc đó cậu có khóc
cũng chẳng khóc nổi đâu”.
“Đừng có dọa nạt
nhau quá thể, lại còn lăng mạ tớ nữa sao? Tớ thấy kỳ lạ, tại sao cậu lại cho
rằng cô ấy không biết chứ? Cô ấy biết rõ nhưng giả bộ hồ đồ thế thôi, đợi đến
ngày nào đó tớ ngốc nghếch cưới cô ấy về làm vợ thì sẽ bị tính sổ cả nợ mới lẫn
nợ cũ.” Tần Tiểu Ngũ không hiểu nổi tại sao Ngô Lạc Nha lại có tình ý với mình,
lúc nhỏ cô ấy thường mặc váy trắng rồi chạy qua nhà anh nói muốn làm vợ anh
Năm, khiến hai gia đình cười thích chí. Nhìn thế nào thì hai người anh họ tài
giỏi của anh cũng đẹp hơn anh, cô ấy không nên cứ bám riết lấy anh một cách
thần bí như thế, khiến mọi người trong gia đình đều xem cô ấy là vợ tương lai
của anh.
Tần Tiểu Ngũ cũng
không phải là người trục lợi, đối với người vợ tương lai được gia đình quyết
định này, anh luôn chăm sóc chu đáo, có điều dẫu có dùng kính lúp để soi khắp
cơ thể anh từ chân tơ kẽ tóc cũng chẳng tìm được chút gì gọi là tình cảm yêu
đương. Anh không phải là người lãng mạn, chưa bao giờ có ham muốn gì đối với
tình yêu; vợ chồng, nam nữ đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ
bạn bè, điều khác biệt duy nhất đó là ở trên giường hay dưới giường . Anh lần
lữa không đi vào cái bẫy mềm dẻo của Ngô Lạc Nha không phải vì chưa tìm thấy
tình yêu chân thực, mà là chơi đùa chưa thỏa. Đối với tính khí lúc nóng lúc
lạnh của anh, Ngô Lạc Nha cũng không khó chịu mà giống như đã nắm chắc phần
thắng trong tay, biết anh sớm muộn gì cũng đến lúc phải cập bến của mình.
Tâm tư của phụ nữ
thật khó đoán định, trong đầu Tần Hạo lại lóe lên bóng dáng đứng nghiêng trong
buổi hoàng hôn hôm ấy. Nửa năm rồi chưa gặp, cũng không hay biết tin tức cô ra
sao, ngay cả quán ăn nhà họ Củng thiếu đi những món cô làm coi như mất đi phần
nào hương vị.
“Chuyện cậu muốn
nghe ngóng thông tin, tớ cũng không đắn đo suy nghĩ mà giúp đỡ, nhưng đàn bà
xung quanh cậu còn chưa đủ sao? Giờ lại còn vươn tay cả vào trường tớ?” Người
con gái tuyệt sắc mà Tiểu Ngũ nói Tống Thư Ngu cũng chưa từng gặp, tối nay anh
lại gặp một người, không biết có phải chính là người đó không. “Tớ cũng không thích
chuyện mai mối.”
“Tớ có đểu cáng
đến thế không? Chỉ hỏi thăm một chút thôi mà.” Nghe nói cô học trường Đại học
Đông Bắc, nhưng anh không thể ngày ngày đứng ở góc cổng trường mà theo dõi
được, muốn nhờ Tống Thư Ngu nghe ngóng giúp nhưng không tìm được cớ nào. Lẽ nào
lại hỏi thành tích học tập của cô ấy tốt không? Có bao nhiêu người theo đuổi? Ở
tòa ký túc xá nào? Nghe ngóng được điều gì và bằng cách nào? Nhưng trong lòng
vẫn cảm thấy bứt rứt, rất muốn biết tin tức về cô, cho dù là một chút cũng có
thể thấy thoải mái khi nhớ đến cô.
Nha đầu chết
tiệt, mới lớn một chút mà đã quyến rũ như yêu quái. Anh hậm hực, rủa thầm trong
bụng.
Chương 14
Nơi này vô cùng,
vô cùng phong cách, Tưởng Tiểu Vi đưa ánh mắt thăm dò xung quanh, rồi đi đến
chỗ cô công chúa phòng hát [1] đang ngồi quỳ trên thảm, lúc khom lưng chào đón
khách còn để lộ ra nửa khuôn ngực trắng nõn. Phòng VIP quá nhỏ, không rộng rãi
thoải mái như ở Kim Sắc Niên Hoa, đồng phục tiếp tân thì hở hang, chẳng ra sao,
không như những cô gái tiếp tân vô cùng quyến rũ và thân thiện ở Kim Sắc Niên
Hoa.
[1] Thông thường phòng hát karaoke đều để cho một
người quản lý, anh ta sẽ bố trí trong phòng từ mấy đến mười mấy cô gái. Cô gái
xinh đẹp nhất, được yêu thích nhất và có thể làm cho khách hàng vui vẻ nhất
chính là công chúa.
Nhưng đàn ông
trong phòng thì ăn đứt nơi khác, cô ta đã chộp được mấy ánh mắt bốc lửa của các
cô gái trong phòng đang nhìn theo những anh chàng phục vụ rượu.
“Sao lại đến đây?
Tất cả quán bar tốt ở Tế Thành đều chật chỗ rồi sao?” Cô ta cũng biết là không
thể có điều đó xảy ra, tên Vương béo của Kim Sắc Niên Hoa trong một thời gian
dài luôn để cho họ mấy phòng trống.
“Anh chàng Tiểu
Ngũ của các cậu nói là quán bar của người bạn mới khai trương, nên đặc biệt đến
để chúc mừng. Chút nữa Tiểu Ngũ đến, cậu đừng bắt bẻ gì anh ấy đấy!”
“Tiểu Ngũ có
người bạn hạng quèn như thế từ bao giờ vậy?” Tưởng Tiểu Vi bĩu môi, sớm biết
thì hôm nay đã chẳng mặc chiếc váy hở lưng này, lãng phí gần hai tiếng đồng hồ
ngồi trang điểm. “Phía dưới lầu có mấy cô em, không biết trên người có nổi một
trăm tệ không, thế mà vui vẻ ra trò.”
Đế Cung thực sự
là nơi không tồi, chiếm diện tích rất lớn. Giữa lầu một có cột đứng nhìn hình
chữ T, quay quanh cột là quầy bar hình bầu dục, không gian còn lại là sàn nhảy,
những bàn rượu nhỏ và phòng DJ, khu ngồi và phòng VIP ở lầu hai, chia thành hai
cung Đông – Tây. Đường vào Đế Cung là con đường kết hợp giữa quán bar, sàn nhảy
và phòng hát karaoke, khác với hình thức chuyên về hộp đêm của Kim Sắc Niên
Hoa. Phí vào cổng ở đây cũng thấp nên khách khứa đương nhiên là vàng thau lẫn
lộn.
“Anh thấy rất
tuyệt”, một người ngồi trên ghế sofa cười nói, “Quần áo đáng giá bao nhiêu thì
có là gì, khi cởi ra da thịt ngon lành mới đã”. Anh ta nói xong liền bị người
con gái nguýt một tiếng hờn dỗi.
Những người khác
nghe thấy thế đều hiểu ý, cùng cười vang. Chàng công tử trên người sực nức mùi
thuốc lá Tế Tây có gia thế vào bậc nhất Tế Đông tiếp lời: “Vừa rồi lúc lên đây
ngắm được mấy em rất đẹp, lần đầu tiên phát hiện ở Tế Thành chúng ta cũng có
nhiều mỹ nữ đến vậy”.
“Phát hiện mục
tiêu thì thường xuyên đến thôi, nơi này có thể cạnh tranh với Kim Sắc Niên
Hoa.”
Mấy cô nàng ở Kim
Sắc Niên Hoa đa phần là làm nghề gái bao, ngay cả công chúa phòng bao thỉnh
thoảng cũng kiêm cả vai khách mời, đến đó lâu rồi đâm chán. Cho nên bây giờ
đứng ở tầng hai nhìn xuống, bốn phía đều là những trai gái đang vui vẻ xoay
xoay theo tiếng nhạc, tất cả đều có cảm giác hưng phấn tột độ.
Bọn đàn ông là
thứ chả tốt đẹp gì. Tưởng Tiểu Vi rủa thầm.
Cô ta thích Kim
Sắc Niên Hoa, mỗi lần nghênh cổ bước vào đó là Tưởng Tiểu Vi đều có cảm giác
đắc ý, đôi lúc nhìn người lại nghĩ đến mình, cô ta đều tự nhủ họ cũng đều vì kế
mưu sinh, chẳng ai cao quý hơn ai. Nhưng mỗi lần thấy các cô gái bị cánh đàn
ông giở trò sàm sỡ khắp người suốt cả buổi tối mới kiếm được mấy đồng tiền
thưởng, thì cái cảm giác đắc ý nông cạn kia vẫn tự nhiên nảy sinh. Hôm nay tới
đây cô ta có chút hoảng hốt, trong đại sảnh phía dưới có vô số những thiếu nữ
mười tám đôi mươi, cho dù cô ta có mặc áo lông thú, tay cầm túi xách Chanel
cũng không thể địch lại những cô gái mơn mởn tuổi xuân kia.
Quen biết Tiểu
Ngũ cũng đã hơn một năm, gã đốn mạt đáng bị ngâm trong giếng dầu ấy, chẳng có
câu nói nào là thừa nhận hay khẳng định. Có hứng thú thì gọi em này em nọ, khi
không thích thì biệt tăm biệt tích; ngoài cô ta ra, những cô gái lòe loẹt son
phấn khác cũng không bao giờ được anh để mắt đến. Cô ta lại nghĩ để tự dối
lòng: Rốt cuộc anh ấy đến gặp bạn bè hay là gặp mình? Nghĩ ngợi xong, quay đầu
lại, nhìn cánh trai gái đang bàn tán về trinh tiết phụ nữ. “Mấy chuyện phiếm
thì có gì hay ho chứ? Uống rượu!”, nói rồi cô ta ngửa cổ uống cạn ly.
“Vivian vẫn là
người lanh lẹ, nào, đến cạn với anh một ly.”
Đế Cung không có
những cô gái bồi rượu, các cô gái hôm nay đều là có người dẫn theo, yên lặng
ngồi trong phòng, không thấy Tưởng Tiểu Vi làm náo động không khí, những người
khác thì vẫn tự nhiên cùng nhau nâng ly. Đang lúc náo nhiệt thì Tần Hạo vào,
anh là chủ bữa tiệc, không thoát ba ly phạt vì đến trễ. Tần Hạo tửu lượng tốt,
uống ba ly rượu phạt trước, lại bị mọi người bắt uống ly rượu giao bôi với
Vivian. Vừa ngồi xuống, Tần Hạo liền hỏi người quản lý vừa ra đón tiếp anh:
“Ông chủ Phương của các người đâu? Mấy giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu
cả?”.
Đàn em của Phương
Tồn Chính đều là dân giang hồ, tính khí vô cùng nông nổi, chỉ có Hầu Tử là được
trọng dụng nhất, trước khi Đế Cung khai trương đã giao thêm hai người quản lý.
Hôm nay khách đến chung vui trong mười tám phòng, nhất quyết không được để xảy
ra chuyện gì có lỗi với bất kỳ ai, nên Hầu Tử miệng nói lời xin lỗi, nhưng
trong lòng thì sốt ruột như lửa đốt, mồ hôi trên lưng toát ra từng đợt.
Không chỉ có mình
anh ta lo lắng, tên Lục Chỉ canh cửa ở lầu dưới cũng đang lo lắng.
Đế Cung vội vàng
khai trương trong ngày mùng Ba Tết, nên hai mươi tư giờ suốt ngày suốt đêm gập
rút tu sửa, Phương Tồn Chính đã thức trắng mấy đêm, nói là về nhà ngủ một giấc,
trước tám giờ sẽ quay lại, nhưng giờ đã là chín giờ rồi mà vẫn chưa thấy người
đâu. Phương Tồn Chính có thói quen khiến người khác vô cùng sợ hãi là khi ngủ
không đủ giấc sẽ rất giận dữ, Hầu Tử và Lục Chỉ đẩy đưa nhau, không ai dám gọi
điện thoại “vuốt râu hùm”. Thấy người ở trong đã đông nghịt, Lục Chỉ gọi người
chặn ở cửa vào, khi nào có người ra thì mới cho người khác vào.
Đang vội vội vàng
vàng thì từ xa thấy mấy cô gái kéo tay nhau tiến về phía trước, một người trong
số đó không phải Trần Uyển thì là ai?
Buổi chiều, Trần
Uyển nhận được điện thoại của Hà Tâm Mi rủ đi dạo phố, việc kinh doanh nhà cậu
mợ ngày càng tốt lên, cuối năm còn thuê thêm một người giúp việc, cô còn đang
do dự thì đã bị mợ đẩy đi. Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã được lì xì ngày Tết rất
nhiều, không tiêu hết không thỏa lòng, đợi mãi đến khi rực rỡ ánh đèn thì mới
đến ngồi ở quán KFC nơi Trần Uyển làm thêm, từ trong ô cửa kính nhìn ra, vừa
hay nhìn thấy biển quảng cáo khai trương Đế Cung phía đối diện.
Buổi liên hoan
trước kỳ nghỉ đông được tổ chức là bởi Phương Tồn Chính muốn được quảng cáo
chốn ăn chơi, nhưng trường học không phê chuẩn, Phương Tồn Chính cũng không để
bụng, vẫn làm theo lời hứa, tặng mấy thùng nước uống và mấy bộ quà làm phần
thưởng. Hà Tâm Mi rất có thiện cảm với Phương Tồn Chính, cứ nói Trần Uyển số
may, tìm được một người quân tử trượng nghĩa thủ tín. Sau khi no nê, Hà Tâm Mi
nhớ đến lời mời của Phương Tồn Chính nên đề nghị đến Đế Cung chơi.
Ninh Tiểu Nhã
cũng là người ham vui, đương nhiên tán thành. Đế Cung nằm trên con đường Thượng
Hải và giáp giới đường Phủ Tiền, không ngờ quang cảnh lại như thế. Trước cửa có
một đám người bị chặn lại không được vào, vài người bực tức khi nhìn thấy những
người đàn ông vạm vỡ, mặt không chút biểu cảm đứng chắn cửa thì chỉ có thể tuôn
lời mắng chửi, nhổ nước bọt xuống đất. Trần Uyển còn đang lo lắng là họ có thể
được vào hay không thì Hà Tâm Mi đã tiên phong mở đường.
Lục Chỉ kích động
tới mức từ xa đã gọi lớn “Chị dâu”, rồi đưa ngay điện thoại cho cô nhờ cô gọi
điện. Phương Tồn Chính nghe thấy tiếng cô khi vẫn đang mơ mơ màng màng, còn
nghĩ là mình nằm mơ, đang định hỏi mấy ngày nay không gặp có nhớ anh không thì
đột nhiên bừng tỉnh, vừa nhìn đồng hồ đã giật mình nhảy xuống đất, kẹp điện
thoại bên tai, vừa nói với Trần Uyển: “Tôi ngủ say quá, em đợi tôi chút, đừng
tắt điện thoại”, vừa vơ quần mặc vào, “Em đang ở đâu? Tôi đến Đế Cung trước rồi
quay lại đón em.”
“Tôi đang ở Đế
Cung”, Trần Uyển cũng chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Phương Tồn Chính
càng không dám rề rà, tắt điện thoại, lập tức cầm khóa xe lao ra ngoài.
“Chị dâu, chị cứu
mạng tụi em rồi”, Lục Chỉ nói rồi dẫn họ vào, mấy người bị chặn ngoài cửa chửi
rủa ầm ĩ. Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã cười đùa: “Chị dâu à, cảm ơn chị, không có
chị thì tụi em cũng phải đứng ngoài xếp hàng đợi đến lượt rồi”.
Trần Uyển bị hai
cô bạn trêu chọc thì vô cùng xấu hổ, định giải thích nhưng nghĩ càng giải thích
càng thêm rắc rối nên im lặng đi theo Lục Chỉ.
Đi vào Đế Cung
giống như đi vào đường hầm sâu tối tăm, đẩy cánh cửa cách âm vô cùng dày dặn
được bao bọc lớp da thuộc ra, tiếng người náo nhiệt và các âm thanh hỗn tạp lập
tức ùa tới. Bốn vách tường và mặt sàn của Đế Cung đều dùng rất nhiều kính công
nghiệp và hợp kim nhôm, trên trần treo đèn pha lê bát giác, sóng âm từ xa đến
gần truyền đến bốn bức tường rồi lại quay trở lại hòa vào dòng người đông đúc.
Ba cô gái chưa
từng thấy qua cảnh tượng như thế, nhìn bóng người nhảy nhót, e là nếu không
phải hai nghìn thì cũng lên tới tám trăm người. Trần Uyển cảm nhận được hai bàn
tay ẩm ướt đang kéo mình, mới nghĩ có lẽ Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã cũng giống
mình, vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Lên lầu hai, Hầu
Tử cũng ra nghênh đón. “Chị dâu, thật có lỗi, không còn phòng trống nữa, tạm
thời ngồi nghỉ một chút, lát có phòng sẽ mời các chị vào được không?”
“Được rồi, không
có thì chúng tôi ở dưới cũng được, ở dưới náo nhiệt hơn.”
“Vậy không được,
để các chị ngồi dưới cho anh Chính rút gân em à? Các chị uống gì? Nước trái cây
nhé?”, Hầu Tử hỏi.
“Bia”, Hà Tâm Mi
lên tiếng trước.
“Bia rượu gì
chứ?”, Ninh Tiểu Nhã không đồng ý, “Lần trước cậu nôn ra hết người tớ còn gì”.
“Đến đây mà uống
nước trái cây à? Cậu có phải là học sinh từ trường mẫu giáo ra không đấy? Cô
bạn, cậu học lớp nhỡ hay lớp lớn? Đã cai sữa chưa?”
Trần Uyển thấy
hai cô bạn cãi nhau, liền bưng miệng nói với Hầu Tử mang một bia, một nước
chanh.
Chín rưỡi đến giờ
diễn, đầu tiên là màn biểu diễn pha chế rượu, bốn năm nam thanh niên mặc đồng
phục, trên tay mỗi người đều có ba, bốn chai rượu, lúc tiến vào thì cùng nhau
tung hứng trên không, cuối cùng là tạo lửa khiến cho cả đám đông la hét đầy
phấn khích.
Hà Tâm Mi và Ninh
Tiểu Nhã cũng không kìm được, đứng sát bên lan can kính quan sát như bị mê
hoặc, lại còn nắm chặt tay nhau.
Một nhóm nam phía
trong cùng theo tiếng nhạc háo hức bước ra, sau đó ba cô gái vũ công tuần tự
xuất hiện, thân trên mặc áo âu phục nam giới vô cùng kín đáo, phía dưới mặc
quần lưới để lộ cặp đùi dài. Họ uốn éo mông khiến đám đông dưới khán đài lại hò
la ầm ĩ, huýt sáo tán thưởng liên tục.
“Không tồi chứ?”
Trần Uyển xem say
mê, nghe thấy câu hỏi mới biết Phương Tồn Chính đã đứng bên từ lúc nào. Âm
thanh vẫn liên tiếp không ngừng, anh ta ghé sát lại gần cô, lúc cô quay mặt,
đôi môi suýt chút nữa thì chạm phải môi anh ta. Cô hơi lúng túng, thấy vẻ đắc ý
trên khóe môi Phương Tồn Chính, đành ậm ừ một tiếng rồi giấu gương mặt đang đỏ
lên, tiếp tục cúi xuống xem tiếp những tiết mục biểu diễn.
Phía dưới kẻ ngồi
người đứng, từ đằng xa có thể nhìn thấy DJ ở phía sau dãy nhạc cụ đang lắc lư
theo tiếng trống, ba cô gái vũ công trên sàn đang nhảy nhót bỗng chốc cởi bỏ
chiếc áo âu phục, mặc nó rớt xuống chân, để lộ bộ đồ bó sát thân màu đen xẻ tà
đến eo, đám người xung quanh càng thêm phấn khích, không hẹn mà gặp, cùng lắc
lư theo cơ thể quyến rũ của ba cô gái.
“Tuyệt lắm”, Trần
Uyển khen không ngớt lời, vũ đạo là một loại nghệ thuật có sức mê hoặc, nhưng
không ngờ kĩ thuật uốn éo cơ thể của các cô gái lại có sức cuốn hút đến thế,
“Hôm nay coi như được mở mang tầm mắt”.
Phương Tồn Chính
và cô đứng rất gần nhau, cùng nhìn cảnh tượng huyên náo phía dưới, một lúc sau
mới nói: “Đều là sự tác yêu tác quái của đồng tiền. Bỏ đống tiền ra mời thì hỏi
sao mấy cô ấy không cố gắng hết mình chứ?”.
Cô không thích
luận điệu của Phương Tồn Chính, nhưng lúc này không muốn tranh luận, cô chỉ
hỏi: “Hầu Tử tìm anh suốt buổi tối, anh gặp anh ta chưa?”.
“Vừa rồi ngủ quá
giờ. Tôi đi gặp em trước rồi mới đi gặp khách, hôm nay mười mấy phòng đều là
khách quen, đi một vòng không biết sẽ phải uống bao nhiêu nữa.” Anh ta nhìn qua
khu phòng VIP của Đông Cung ngay trước mặt, vô tình thấy ánh mắt sáng rực, chăm
chú của Tần Hạo về phía mình. Phương Tồn Chính khẽ mỉm cười gật đầu chào, nhưng
mặt Tần Hạo lạnh tanh. Phương Tồn Chính không khỏi đau đầu, hôm nay khai
trương, là chủ nhân mà lại đến trễ, chút nữa không biết phải cười bao nhiêu,
uống bao nhiêu rượu đây?
“Đi đi, kiếm tiền
quan trọng, còn phải mua cho mẹ anh căn nhà thật lớn nữa”, Trần Uyển giễu cợt.
“Em vẫn chưa khen tôi! Khen một tiếng thì tôi đi ngay.”
Cô không hiểu ý, nhìn anh ta một cách khó hiểu. Phương Tồn
Chính chỉ chỉ vào cổ, thì ra hôm nay anh ta quàng chiếc khăn mà cô đan. Cô vốn
định đan cho anh ta chiếc áo len, nhưng thực sự là không có thời gian và sức
khỏe, cuối cùng chỉ có thể đan được chiếc khăn quàng cổ. Không ngờ rằng anh ta
lại coi đó như bảo bối, nhiệt độ trong phòng cao, Phương Tồn Chính lại là người
sợ nóng, nhưng vẫn quàng nó lên mà không sợ mẩn ngứa. Cô cười buồn, thấy anh ta
giống như đứa trẻ học mẫu giáo tha thiết mong được cô giáo khen, bất giác có
chút cảm động, thuận tay giúp Phương Tồn Chính chỉnh lại khăn. “Rất hợp, rất
đẹp trai!”

