Trầm Hương Uyển (Tập 1) - Chương 29 - 30
Chương 29
Trần Uyển thường nghe Tưởng Phán kể là mẹ cô bé hay say mèm
lúc về nhà, cho nên khi tận tai nghe tiếng cười của Tưởng Tiểu Vi cô không kìm
được tức giận. Chuyện tình cảm chả lẽ nhất định phải dùng rượu mới có thể giải
quyết được? Nhất định phải bắt đứa bé cùng chịu đựng khổ đau? Nuôi con đâu phải
bắt đứa bé cùng chịu đựng khổ đau? Nuôi con đâu phải là nuôi chó nuôi mèo, cho
ăn là hết bổn phận. Bản thân mình bị rơi vào đau khổ thì thôi, hà cớ gì phải
kéo theo cốt nhục? Nửa đêm làm cho đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên để làm gì? Cô
lạnh lùng nói: “Chị Tưởng, là tôi, Trần Uyển. Tưởng Phán đang khóc ở nhà, chị
nên về sớm một chút”.
Tưởng Tiểu Vi liền cười, nói: “Về? Về đâu? Tôi còn tìm được
đường về sao?”. Trần Uyển nghe giọng điệu bất cần cô ấy nghĩ là cô ta đã uống
quá nhiều, giọng nói khàn khàn, lại cảm thấy có chút đáng thương, liền mềm
giọng: “Phán Phán sợ cô xảy ra chuyện, đang ở nhà đợi cô, không dám ngủ”.
“Con bé ngốc, trên đời này cũng chỉ có nó là nhớ đến tôi.”
Tưởng Tiểu Vi cười, sau đó lại nức nở, rầu rĩ như đang bụm miệng cố kìm nước
mắt, sau đó nói: “Số nó không may, không đầu thai vào gia đình tốt, sống với một
người mẹ như tôi thì có hay ho gì?”. Ở quán cơm, Trần Uyển từng gặp người say
rượu, biết là chẳng có cách nào khuyên giải, định tắt máy nhưng lại không đành,
cô đứng ở hành lang nghe Tưởng Tiểu Vi ở đầu bên kia vừa khóc vừa cười, thấy
hối hận vì mình nói quá nhiều. Đúng lúc ấy thì nghe thấy đầu dây bên kia có
tiếng người ép rượu, sau đó nghe Tưởng Tiểu Vi dường như nổi đóa lên với người
nào đó bên cạnh, chửi bới ầm ĩ, rồi lại gào khóc thảm thiết.
Trần Uyển hết cách, chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia bỗng
lại có tiếng nói: “Giúp tôi gọi anh ta đến, tôi muốn nói rõ ràng với anh ta”.
“Tôi không có số điện thoại của anh ta.” Trần Uyển biết “anh
ta” là chỉ người nào, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa, chỉ khuyên: “Đừng
uống nữa, về nhà sớm đi. Phán Phán đang đợi cô”.
“Tôi muốn nói rõ với anh ta. Cô đừng cản tôi!”, Tưởng Tiểu
Vi mượn hơi rượu tỏ ra quyết liệt, “Tôi đang ở Kim Sắc Niên Hoa, gọi anh ta
đến, anh ta không dám đến thì nói ngày mai đến đây mà nhận xác”.
Trần Uyển cảm thấy không thể thuyết phục được nữa, tắt điện
thoại rồi gọi cho Phán Phán, dỗ dành cô bé đi ngủ.
Người ta thường nói “Những kẻ đáng thương ắt có phần đáng
trách”, lúc mới biết Tưởng Tiểu Vi cô cảm thấy cô ta thật tài giỏi, ít có người
mẹ đơn thân nào kiên cường tự lập như thế, sau khi biết về quá khứ lại có thêm
sự đồng cảm sâu sắc, nhưng vừa rồi khi thấy cô ta gào thét như điên dại, lại
nghĩ đến tiếng khóc run run, nức nở của Phán Phán, cô thấy cô ta vừa đáng
thương vừa đáng hận, hận vì cô ta quên trách nhiệm làm mẹ.
Cô không muốn nghĩ đến đám người đó, kể cả những gì liên
quan đến Tưởng Tiểu Vi, thế giới của họ cô khó có thể hiểu được, cũng chẳng có
hứng thú tìm hiểu. Trực giác nói cho cô biết rằng, nếu còn dây dưa với họ, cô
sẽ gặp phải những hậu quả khó lường.
Cô đóng cửa phòng lại, lên giường nằm. Giường trên vọng
xuống tiếng mơ ngủ khẽ khàng, cơn gió đêm thổi vào cuộn góc rèm cửa lên. Đây
mới là cuộc sống thực sự, cô nghĩ thế!
Nửa giờ sau, cô trở mình, mở choàng mắt.
Kim Sắc Niên Hoa là tụ điểm ăn chơi về đêm lớn nhất Tế
Thành. Hai năm trước, lúc Phương Tồn Chính ở trong văn phòng tối tăm của Đường
Hội đối chiếu hai hóa đơn đã từng nói lên ý nguyện to lớn: “Sau này có thể mở
một nơi như Kim Sắc Niên Hoa thì mãn nguyện lắm rồi”. Lục Chỉ đứng bên cạnh
đùa: “Có thể được tùy thích ôm mấy cô em trong đó thì tốt biết bao”, khiến mọi
người cùng cười ré lên.
Giá cả ở Kim Sắc Niên Hoa không phải bình thường, ngay cả
bọn Lục Chỉ ham chơi khi vào cũng cần cân nhắc. Trần Uyển nghe danh đã lâu, lần
đầu tiên đến, cô đưa mắt nhìn cách bài trí rực rỡ đến chói mắt ở xung quanh,
gặp một nhân viên phục vụ, cô hỏi rõ phòng rồi tiến thẳng lên lầu hai.
Cô mất đến nửa tiếng để thuyết phục bản thân, Tưởng Tiểu Vi
là người phụ nữ có ý chí kiên cường, muốn tự sát thì cô ta đã làm điều đó từ
tám năm trước rồi, không cần đợi tới bây giờ. Ngủ đi thôi, đừng có lo nhiều
chuyện. Nhưng rốt cuộc vẫn không an lòng. Tính cách Tưởng Tiểu Vi rất bướng
bỉnh, nếu không thì năm đó đã không bất cần, chẳng đòi hỏi điều gì, chỉ đơn
giản đánh cược bản thân mà sinh ra Tưởng Phán như vậy. Mấy ngày nay cô hoàn
toàn không rõ giữa Tưởng Tiểu Vi và cái tên hèn hạ kia đã xảy ra chuyện gì, sự
điên cuồng khi say rượu phải chăng minh chứng rằng ý chí của cô ta đã tới giới
hạn bùng nổ?
Trần Uyển nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được, trong đầu
liên tục hiện lên hình ảnh cha cô nằm méo mó trên nền xi măng trước cửa tòa
nhà, từ trên cao nhảy xuống khiến nội tạng tan nát, máu thâm sì từ khóe mắt đổ
ra như dòng lệ đen.
Trên giường dường như trải đầy đinh, mỗi lần trở mình lại có
cảm giác như bị những mũi nhọn đâm vào người, cảm giác đau đớn len lỏi đến tận
tâm can. Càng lúc càng thấy bất an, càng lúc càng thấy hoảng sợ. Chọn lựa của
bất kỳ ai trong cơn điên dại đều rất khó phán đoán, cho dù Tưởng Tiểu Vi là
người phụ nữ có tinh thần vững vàng đến đâu chăng nữa, nếu bị dồn ép chịu đựng
trong một thời gian dài cũng có lúc sụp đổ.
Men theo dãy hành lang của lầu hai, qua từng phòng từng
phòng, đứng trước cửa cách âm dày dặn, lại lần nữa nhờ vào ánh đèn lờ mờ nhìn
chăm chú vào tấm bảng trên cửa. Trần Uyển thầm hi vọng mình không nghe nhầm số
phòng mà Tưởng Tiểu Vi đã nói trong điện thoại, đột nhiên thấy cứng người. Cô
hít một hơi thật sâu, chuẩn bị gõ cửa, bỗng lại thấy dũng khí tiêu tan mất. Có
âm thanh nhỏ bé truyền đến nhắc nhở cô nơi này có gì đó không ổn, Trần Uyển
liền buông tay, vội vã chạy trở lại hành lang.
Cô không có số điện thoại của tên khốn kia, nhớ ra chỉ có
một người có thể liên lạc được với anh – Tống Thư Ngu. Cô gọi điện đến hỏi:
“Thầy Tống, thầy có thể tìm được Tần Hạo không?”.
Tống Thư Ngu nhất thời có chút không hiểu, chỉ ậm ờ hỏi có
chuyện gì.
“Tưởng Tiểu Vi đang ở Kim Sắc Niên Hoa, uống say quá, nói
muốn tự sát. Thầy giúp em gọi Tần Hạo đến đây được không?”
Trong đầu Tống Thư Ngu có nửa giây lơ lửng, nghĩ không ra
tại sao Trần Uyển lại quen Tưởng Tiểu Vi. Nghĩ tới ba người sẽ đụng mặt nhau,
anh nhếch mép cười. Lúc này anh bật cười nhưng thấy không được đạo đức lắm, vì
vậy ngồi dậy nói với ngữ khí rất nghiêm túc rằng sẽ báo ngay cho Tần Hạo.
Trần Uyển gấp điện thoại lại, lưỡng lự có nên bước vào hay
không, nghĩ cái tên khốn kia lúc nữa sẽ tới, cô hơi lo sợ. Vì vậy khi trở lại
cửa phòng bao, cô đẩy hé cửa, lách nửa người vào.
Trần Uyển che nửa mặt, không thích cái mùi đang xộc vào mũi
lắm. Mùi nicotine trộn lẫn mùi rượu tinh khiết và mùi son phấn, nước hoa, ngoài
ra còn có hương thơm ngọt ngào xa lạ, tất cả trộn lẫn vào nhau lan khắp không
gian ngột ngạt. Phòng rất lớn, đèn điện mờ ảo, trước bức tường ti vi rất lớn
chỉ có một đôi đang ôm nhau thật chặt, dìu dặt di chuyển đôi chân theo tiếng
nhạc. Đám người đang ngồi quanh bộ sofa chữ U, trong mớ hỗn độn ấy, chỉ có thể
phân biệt rõ đường cong uyển chuyển của phụ nữ.
“Cho hỏi, Tưởng Tiểu Vi ở đây phải không?” Những lời thì
thầm của đàn ông và tiếng cười õng ẹo của mấy cô gái đột nhiên ngừng lại, căn
phòng bỗng im phăng phắc, ánh đèn ngoài hành lang và ánh mắt của đám người như
đổ dồn về cô. Trần Uyển vô cùng mất tự nhiên. Sau đó đột nhiên có một giọng nam
trêu chọc: “Cho hỏi, em đi với bà mẹ nào đó?”, trong tiếng cười vang, người đàn
ông đang nhảy múa đó quay người đi về phía cô, Hồng Kiến Học cười nhăn nhở,
nhìn thấy cô dường như hắn cực kỳ hứng khởi, nói: “Chị Tưởng của cô nói cô
không có thời gian, vậy mà đến được sao? Cô ta uống nhiều quá, đang nằm ở đằng
kia”.
Trần Uyển bất chấp, khó khăn bước theo Hồng Kiến Học, Tưởng
Tiểu Vi ngồi một bên sofa, nửa người rũ lên tay vịn, đôi giày cao gót chắc là
bị đá mất đâu rồi, một chân khoanh trên ghế, một chân buông thõng xuống, miệng
lẩm bẩm, Trần Uyển yên tâm, định mở miệng nói cáo từ nhưng Hồng Kiến Học vội
kéo cô ngồi xuống.
Dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô mơ hồ nhận
ra mấy người quen mặt từng gặp ở bữa cơm hôm trước, có người nói Trần Uyển đến
trễ phải phạt ba ly rượu; có người cố ý làm khó dễ, không đợi Trần Uyển mở lời
từ chối đã đẩy ly tới trước mặt cô. Trần Uyển từ chối nói không biết uống,
trong tiếng huyên náo có người nói: “Uống nước cũng không biết sao? Không phải
là giống nhau à? Đổ vào cổ là được thôi”.
Nửa gương mặt Hồng Kiến Học bị khuất trong bóng tối, chỉ
thấy loang loáng viền kính, cô gái đằng sau gác cằm lên vai hắn, nở nụ cười ám
muội, như thể hiếu kỳ đợi xem kịch vui.
Nhìn ly rượu vàng óng trước mặt, cô biết là đối phương cố ý
làm khó mình, nhếch môi chán nản, cô không để ý đến tiếng hò reo của những
người khác mà quay sang nhìn Hồng Kiến Học chằm chằm, “Tôi đến tìm Tưởng Tiểu
Vi, không phải đến để uống rượu”.
Hồng Kiến Học mỉm cười, nói: “Họ uống quá chén rồi, đùa với
cô chút thôi. Uống một ly lấy lệ là được, uống xong tôi sẽ lập tức đưa hai
người về”, thấy cô do dự, hắn nói tiếp: “Chắc chắn thế”.
Viên đá trong ly vẫn chưa tan hết, những bọt nước trong
suốt, nhỏ li ti bám vào ly tạo thành viền rượu. Suy nghĩ của Trần Uyển loạng
choạng theo ánh sáng nhấp nháy màn hình ti vi, mơ hồ đoán là Tần Hạo sẽ không
đến. Hạng người như anh, nếu đã bội tình bạc nghĩa như thế thì có việc gì không
dám làm, còn chờ mong anh có một chút cảm giác trách nhiệm sao?
Chuyện đã đến nước này, Trần Uyển trấn tĩnh trở lại. Cô dám
đến nơi đây cũng không phải là không có nguyên do, nhà họ Củng ai cũng uống
được rượu, cậu hồi còn ở bộ đội lo chuyện bếp núc thường lấy rượu gia vị làm
nước uống. Đợt Tết cô và Tiểu Vũ cũng mời cậu hai ly, rượu trắng Tế Thành dễ
cũng đến gần sáu mươi độ, chỉ cần châm lửa là có thể cháy, nhưng cô uống vào
mặt lại không đỏ, nhịp tim vẫn bình thường, cũng chỉ coi như uống nước mà thôi.
Có điều, dù sao cũng là con gái, tửu lượng tốt chẳng hay ho gì, đi ra ngoài
tuyệt nhiên không dám khoe khoang. Thực sự thì cô cũng không biết tửu lượng của
mình đến mức nào.
Im lặng một lúc, biết là lần này khó đi nổi, kìm nén, cắn
răng cô bưng ly rượu mời Hồng Kiến Học rồi uống cạn. Vị rượu cay nồng trôi vào
dạ dày, vô cùng kích thích, bên tai là tiếng vỗ tay và hò reo tán thưởng. Công
chúa phòng bao ngồi quỳ trên thảm theo lệnh mang mấy ly rượu nữa đặt lên bàn,
người đàn ông bên cạnh Hồng Kiến Học lên tiếng; “Thì ra là giả nai, nào, nào,
uống, không uống ba ly không cho về”.
Trần Uyển thấy hắn rắp tâm làm khó, lập tức sầm mặt, “Nhìn
không rõ, vẫn chưa uống hết”. Hồng Kiến Học cười, lại cầm một ly nữa đưa vào
tay cô, “Thêm rất nhiều đá, uống như nước ấy. Uống từ từ, uống nhanh quá sẽ hại
dạ dày”.
Trần Uyển thấy nụ cười giả nhân giả nghĩa của hắn thì hừ một
tiếng lạnh lùng, cũng không nói nữa, chỉ đặt ly trở lại bàn. Những kẻ khác thấy
thế liền nói cô không nể mặt Hồng Kiến Học, có người còn đứng dậy đòi cụng ly
với cô, có người còn mang xúc xắc tới muốn đấu với cô. Trần Uyển ngoảnh nhìn
rồi cầm ly rượu dốc vào họng, mượn hơi rượu, cô đưa ánh mắt khiêu khích nói với
Hồng Kiến Học: “Có thể đi rồi chứ?”.
Chương 30
Tưởng Tiểu Vi cũng không biết khi nào mới tỉnh, ghé vào lưng
Trần Uyển, để lộ làn da dưới cổ áo trắng ngần, tóc xõa xuống bên cổ Trần Uyển,
mùi hương hoa mai nhè nhẹ lan tỏa, giọng lè nhè nói gì đó nghe không rõ. Trần
Uyển dìu cô ta dậy, vỗ vỗ vào má: “Chị Tưởng, tỉnh dậy đi, chúng ta về thôi”.
Tưởng Tiểu Vi lắc lắc đầu, không nghe theo, mở đôi mắt với
thần sắc rã rời. Hơi rượu trong dạ dày Trần Uyển bỗng cuồn cuộn, cô cố gắng nén
xuống, tâm trạng càng lúc càng sốt ruột. Nếu không có ai giúp thì cô không dìu
nổi Tưởng Tiểu Vi, mà nếu một mình rời khỏi đây thì cô không nhẫn tâm. Cô cúi
người xuống trước mặt Tưởng Tiểu Vi kéo cô ta dậy. Tưởng Tiểu Vi bỗng khua
khoắng tay, bực mình làu bàu: “Đừng ồn ào, đáng ghét!”.
Trần Uyển giữ chặt cổ tay Tưởng Tiểu Vi, từ dạ dày lại cuộn
lên hơi rượu. Không biết là loại rượu gì, có vẻ còn mạnh hơn cả rượu trắng Tế
Thành, toàn thân cô nóng bừng, lưng áo ướt đẫm: “Chị Tưởng, dậy đi!”
Cô ra sức lay Tưởng Tiểu Vi, nhưng cơ thể cô ta mềm nhũn,
không còn sức lực, cứ kéo lên rồi lại tuột xuống. Những giọng nói phía sau vẫn
ong ong, còn có tiếng phụ nữ cười nhạo. Cô hoảng sợ trong lòng, rượu ợ lên chua
loét, buồn nôn. Trần Uyển nhìn sang Hồng Kiến Học, đúng lúc gặp ánh mắt của
hắn, hắn cười cười nói: “Xem ra chị Tưởng của cô không muốn nhúc nhích, chi
bằng đợi cô ta ngủ một giấc cho tan rượu rồi tôi đưa hai người về”.
Cuối cùng thì ý định của hắn cũng rõ ràng, Trần Uyển lòng
nóng như lửa đốt, không thèm nể nang gì nữa, “Chính anh nói sẽ đưa chúng tôi về
ngay. Không cần anh đưa nữa, giúp tôi dìu chị ấy là được rồi”.
Hồng Kiến Học cũng không để tâm đến lời chỉ trích của cô,
lấy điếu thuốc từ cô gái bên cạnh đưa tới, châm lửa rồi nói: “Vậy cũng phải xem
cô ta có đi được không cái đã”.
Trần Uyển thấy hắn giở trò lật lọng bất chấp đạo lý, tức
giận nghiến răng nghiến lợi. Máu trong người dưới tác dụng của rượu nhanh chóng
trở nên sôi sục, không biết là do quá tức giận hay không chịu nổi men rượu,
ngay cả nhịp tim cũng gấp gáp, chỉ cảm thấy tiếng nhạc trong phòng như ngay sát
bên tai, như mỗi âm thanh đều dội thẳng vào đầu, khiến toàn thân choáng váng, ý
thức hỗn độn, nhưng trong cảm giác lơ mơ đó lại có chút hưng phấn kỳ lạ, những
dây thần kinh như nhảy cùng tiếng nhạc, cô chỉ muốn nhào tới cào vào bản mặt
trắng bệch của Hồng Kiến Học.
Trần Uyển càng muốn kiềm chế thần kinh hưng phấn thì ngón
tay càng run rẩy, gương mặt Hồng Kiến Học hiện ra to dần, giọng nói lơ lửng mơ
hồ: “Ngồi nửa tiếng nữa rồi chúng ta đi”. Hắn phả khói thuốc vào mặt cô, cô ho
một tràng, dạ dày như muốn lộn lên.
Vì sao vừa khó chịu lại vừa hưng phấn lạ kỳ như thế này, cô
không rõ, nhưng thị giác mơ hồ, ý thức mơ hồ, thậm chí ngay cả thời gian cũng
có chút mơ hồ, mọi âm thanh xung quanh cũng lớn dần lên, cô cảnh giác, đây
không phải là cảm giác say rượu. Cô đứng dậy, hai chân như không còn sức lực,
lắc lắc đầu rồi dùng chút sức còn lại, nói: “Tôi ra ngoài gọi điện”.
Thấy Hồng Kiến Học cười nói câu gì đó, cô nghe không rõ, chỉ
còn biết dùng ý chí để nhấc đôi chân lên, men tường đi ra ngoài.
Cảm giác rã rời đến tận xương khiến cơ bắp chân cũng như tê
dại, cô đi được vài bước thì thấy chân không trụ nổi nữa, dựa vào tường từ từ
khuỵu xuống. Ra xa khỏi tiếng nhạc náo động, đầu óc tỉnh lại đôi chút, nhưng
cảm giác chóng mặt và buồn nôn vẫn còn. Lòng hoang mang kỳ lạ, cảm giác giống
như buổi chiều mấy năm trước, qua khe hở giữa đám người vây quanh, cô nhìn thấy
cha không cam chịu với đôi mắt bất lực nhìn lên bầu trời, những giọt nước mắt
cứ thế tuôn ra ướt cả bên má cô; lại có cảm giác thật buồn cười, những người đứng
vây xem nhiều như thế nhưng chẳng có ai đến giúp, ngay cả cô cũng sợ hãi, liên
tục bước lùi lại phía sau. Xem cảnh náo nhiệt thì bản thân cũng sẽ có chút cảm
giác náo nhiệt, những ánh mắt thờ ơ ấy thật vô vị. Cô dựa vào tường cười ha hả,
khinh bỉ đám người này, khinh bỉ chính bản thân mình.
Tống Thư Ngu mặc dù không rõ vì sao Trần Uyển lại quen biết
Tưởng Tiểu Vi, sao hai người lại đang ở cùng một chỗ, nhưng có cơ hội xem bộ
phim hay thì anh quyết định không bỏ qua, nghĩ đến cái cảnh ba người gặp nhau,
mặt đỏ tía tai vì giận dữ là anh không kìm được cảm giác khoái trá trong lòng.
Hai người là anh em, từ nhỏ tới lớn đã không ít lần cho đối phương ngậm quả
đắng, chỉ đơn giản là thấy vui khi nhìn đối phương như vậy. Cho nên để đề phòng
Tần Hạo thoát khỏi thế khó, anh không nói người gọi điện đến là Trần Uyển.
Lúc Tần Hạo nhận được cuộc điện thoại của Tống Thư Ngu thì
không thèm để ý. Anh không tin là Tưởng Tiểu Vi thật sự có dũng khí tự sát,
người phụ nữ đó yêu bản thân, yêu của cải, thích hưởng thụ, thế giới này đối
với cô ta mà nói đẹp đẽ biết bao, làm sao cô ta nỡ rời bỏ chứ? Lấy chuyện tự
sát ra chỉ để dọa mà thôi. Điều này càng khiến anh căm ghét, đúng là đầu óc
chưa tiến hóa hết. Anh quăng điện thoại sang một bên, ngẫm nghĩ, sau lúc đầu
mình lại cho rằng Tưởng Tiểu Vi biết chừng mực, biết thức thời? Xem ra không
chỉ có cô ta là đầu óc chưa tiến hóa hết.
Tắm rửa xong, chải lại đầu óc, thấy trong lòng có điều gì đó
không ổn. Anh cầm điện thoại lên gọi mấy lần nhưng không có ai bắt máy, nghĩ
hay là đi đến đó xem sao, cùng lắm là lại rút ra mớ tiền để giải quyết.
Đến Kim Sắc Niên Hoa, quản lý tươi cười, nói: “Cậu Tần, chị
Vi đang ở lầu hai. Còn có cả Hồng Kiến Học”. Anh ta không rõ nội tình mối quan
hệ này thế nào, chỉ hỏi han đôi chút. Tần Hạo nghe xong cảm thấy buồn cười,
Tưởng Tiểu Vi và Hồng Kiến Học cùng uống rượu với nhau, rồi gọi anh tới “cứu
giá” sao? Anh nhếch môi ờ một tiếng, đi theo người quản lý.
Anh đang rất muốn xem xem cặp này muốn giở trò gì.
Làm gái phục vụ uống rượu say là chuyện bình thường, mấy cô
nàng sau khi say lại có quan hệ với khách, trước lúc khách đi thì nói ngon nói
ngọt vài câu, mặc dù mê man nhưng cũng sẽ được nhét mấy đồng tiền vào ngực áo,
nếu không may mắn gặp vị khách đê tiện thì tiền boa rất ít, hoặc bị quỵt hóa
đơn là chuyện thường.
Trong hành lang có một cô uống say khướt, ngồi xổm xuống
sàn, người qua người lại nhìn thấy đều làm ngơ, ngay cả những phục vụ cũng
không thèm để ý. Khi Tần Hạo đi thẳng đến phòng của Hồng Kiến Học thì thấy có
gì đó bất thường, cô gái kia cách ăn mặc và trang điểm không giống mấy cô phục
vụ rượu, điều càng làm anh cảm thấy bất thường là trái tim anh bỗng chốc run
run. Anh quay lại mấy bước, vén tóc cô gái lên, lồng ngực như bị nện một búa
đau đớn, ngay cả hơi thở cũng đứt đoạn.
Trần Uyển đang run rẩy, răng va vào nhau cầm cập, ngón tay
run giật, ánh mắt ngây dại. Rượu phát tác làm hai má đỏ bừng, nhưng gò má lại
ướt, khóe miệng nhếch lên, cười trong nước mắt, nhưng nhìn vô cùng quyến rũ, vô
cùng gợi cảm. Ngón tay anh khẽ vén những sợi tóc trên mặt cô, nhưng cô vô cùng
nhạy cảm, giơ cánh tay đập rất mạnh, nơi cổ họng phát ra những tiếng ú ớ.
Cơn ớn lạnh từ lồng ngực toát ra, chân tay bủn rủn. Hai năm
trở lại đây, xuất hiện loại thuốc kích thích từ miền duyên hải đưa vào nội địa,
giá thành rất đắt. Anh từng dùng hai lần, biết là triệu chứng sau đó không
giống say rượu. Lúc này, anh phát hoảng, nắm lấy tay Trần Uyển, ánh mắt cô mê
muội chìm sâu vào mắt anh, dây thần kinh toàn thân anh căng cứng, tâm địa “sát
nhân” lại dấy lên.
Quản lý của Kim Sắc Niên Hoa không biết xảy ra chuyện gì,
thấy anh ngồi xuống bên cạnh cô gái đó, cho rằng chắc là người quen. Chỉ nghe
thấy Tần Hạo hỏi: “Hồng Kiến Học ở phòng phía trước?”, anh ta mới kịp trả lời
“Vâng” thì cái bóng đó đã mất dạng.
Hồng Kiến Học đang ngây dại tận hưởng cảm giác được những
ngón tay ngọc ngà mát-xa ở thái dương, tính ra đã hai mươi phút, thuốc chắc
cũng có tác dụng rồi. Đang định đứng dậy ra cửa tìm Trần Uyển thì một tiếng ầm
vang lên, cánh cửa phòng bị đạp mở tung. Tần Hạo hùng hổ lao tới như cuốn gió,
Hồng Kiến Học có chút kinh ngạc, nụ cười như có như không phảng phất trên khuôn
mặt gầy đét. Hồng Kiến Học chưa kịp mở miệng, Tần Hạo đã nhào tới, đấm vào một
bên má hắn, hắn ngã dúi về phía sau, nằm vật trên sofa.
Mọi người hét lên kinh hãi, Tần Hạo gác một chân lên sofa,
hai tay túm lấy cổ áo Hồng Kiến Học kéo hắn dậy, hỏi: “Mày cho cô ấy uống thuốc
gì?”.
Hồng Kiến Học biết đã hỏng chuyện, chẳng những không có vẻ
áy náy mà còn tỏ ra vô cùng đắc ý, lấy tay lau máu ở khóe miệng, nói: “Thuốc
lắc, thêm ít bột ketamine [1], không dễ để làm được…”.
[1] Ketamine ký hiệu
là “K”, hoặc Kitat, loại thuốc độc bảng A, thực chất là một loại thuốc gây mê,
gây ảo giác, được sử dụng trong Y học, là tiền chất gây mê dùng cho thú y và
người. Nếu tiêm vào tĩnh mạch, chỉ sau một phút người bệnh nhanh chóng cảm nhận
được cảm giác phân ly và ngay lập tức rơi vào tình trạng vô thức. Khi sử dụng
có thể bị tăng huyết áp, nhịp tim nhanh, trụy hô hấp, nhìn đôi, buồn nôn, ảo
giác, kích động.
Thuốc lắc đã là quá đủ rồi, trong rượu còn thêm ketamine!
Khóe mắt Tần Hạo như muốn nứt ra, bừng bừng nộ khí, chân phải co lên thụi đầu
gối vào háng Hồng Kiến Học. “Chó chết! Ông cho mày tàn phế!” Còn chưa hả giận,
anh liều mình cho hắn thêm mấy đấm nữa.
Hồng Kiến Học ỷ xung quanh đều là người quen, đoán Tần Hạo
sẽ kiêng nể mối quan hệ của hai ông bố mà trước mặt mọi người không dám quá
tay, nhưng không ngờ anh làm thật, tránh không kịp, đau đến mức hét lên một
tiếng rồi khom người lại. Những người khác thấy Tần Hạo nổi cơn lôi đình liền
lao tới can ngăn. Tần Hạo định nhào đến cho hắn một trận nữa thì bị mọi người
kéo ra, bên tai là những lời khuyên giải và những tiết tấu mạnh mẽ đến inh tai
nhức óc. Tần Hạo càng thêm điên cuồng, anh vơ lấy chai rượu trên bàn ném về
phía Hồng Kiến Học, “Thằng chó chết, đụng tới người của tao à! Thằng khốn, tao
giết mày!”.
Hồng Kiến Học né tránh, nhịn đau, hét lên: “Người của mày
thì sao? Mày đến trễ chút là tao đã thịt nó rồi? Coi như nó gặp may”.
Câu nói này dội vào tai như đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt Tần
Hạo như tóe máu, nổi điên lên, dùng hết sức vùng khỏi những cánh tay đang giữ
chặt hông anh, chỉ muốn xông lên. Tưởng Tiểu Vi đang nằm trên sofa giật mình
tỉnh dậy, men rượu bị cơn sợ hãi làm cho tan đi một nửa, ngồi đờ người ra, thấy
Tần Hạo như điên loạn, liền gọi lớn: “Anh Tiểu Ngũ”, rồi đứng bật dậy ngăn anh.
“Cút!”, Tần Hạo đẩy cô ta ngã ra sofa, chỉ vào mặt cô ta mà
hét: “Tôi đối đãi với cô như thế nào cô tự biết, không vừa lòng thì đến nói với
tôi, sao lại còn đổ họa cho Trần Uyển?”, nhắc tới Trần Uyển, anh mới nghĩ tới
bóng người đang ở ngoài hành lang, hơi thở như nghẹn lại không nói nên lời. Tần
Hạo hùng hổ đá đổ chiếc bàn trước mặt, ổn định hơi thở mới nói: “Hồng Kiến Học,
mày đừng động tới những thứ trên tay tao”. Anh hừng hực nộ khí, đám người tụ
tập ở cửa vô cùng sợ hãi, thấy anh đi ra thì tự giác nhường đường. Anh hoàn
toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, ôm lấy Trần Uyển đi ra
ngoài.
Trần Uyển vẫn bị kích động, trên đường đi vừa đánh vừa đá,
cô dùng lực mạnh đến mức anh đau điếng gần như không chịu được muốn bỏ mặc cô.
Cố gắng kéo cô vào trong xe, cô giãy dụa đòi ra, anh đứng chặn ngay ngoài cửa
xe, đưa ngón tay trỏ vào trong họng cô, dỗ dành: “Nôn ra nào”.
Răng cô lập cập, không chịu nổi cơn ngứa ngáy, cắn mạnh vào
ngón tay anh. Tần Hạo đau đớn chửi đổng một câu, lúc rút tay ra thì thấy ngón
tay đã in hằn vết răng to tướng, da bị trầy, chảy máu. “Khốn kiếp”, một tay anh
nâng cằm cô lên, lại đưa ngón tay khác vào họng cô, miệng vẫn chửi bới: “Nói em
tập cái tính yên vị một chút, đi đâu cũng không để ý gì cả, đợi đến khi bị ăn
tươi nuốt sống à?”. Nói thế, nhưng khi cô ọe ra xong anh vẫn kéo vạt áo sơ mi
lên lau miệng cho cô.
Cô nôn ra cảm thấy đỡ hơn nhiều, chỉ là trong đầu vẫn choáng
váng, cảm giác khó chịu tột cùng. Tần Hạo bắt mạch cho cô, nhịp tim dồn dập,
nhanh đến mức khiến anh suýt nữa không đếm nổi. Nâng đầu cô dậy ngay ngắn, lúc
cài dây an toàn nghe tiếng cô lẩm bẩm, cố lắng nghe anh mới biết cô gọi: “Cha,
cha”. Cơn tức giận điên cuồng của anh bỗng chốc bị xua tan, nơi nào đó trong lồng
ngực bỗng chốc trở nên mềm yếu, anh vỗ vỗ vào má cô, vén mái tóc cô ngay ngắn,
rồi ngồi vào vị trí của mình.
Tần Hạo bằng từng này tuổi rồi nhưng chưa từng trải qua đêm
nào cực khổ như đêm nay. Đi đến bệnh viện thành phố vừa đo huyết áp vừa đo
nhiệt độ cơ thể cho cô, điều vô cùng nhếch nhác là anh phải ra quán nhỏ ở cổng
bệnh viện mua nước để cô uống trong khi trên người dính đầy đồ ói mửa, còn phải
nhận ánh mắt như khiển trách của những bác sĩ phòng cấp cứu. Cô lúc thì nói
nóng, lúc lại bảo khát, mồ hôi ướt đầm lưng áo. “Nếu không thì mặc kệ em ở bệnh
viện, anh không thèm quan tâm nữa.” Tự nhiên trong lòng anh bốc lên cơn giận,
bắt gặp ánh mắt của y tá anh mới đành rụt cổ, im lặng.
Cô vật vã suốt đêm, mãi đến khi huyết áp hạ xuống, phải tiêm
thuốc an thần cô mới ngủ được. Tần Hạo mệt mỏi cõng cô về nhà, đặt lên giường.
Lúc đi lấy khăn nóng nhìn thấy máu đông lại ở ngón tay trỏ mới nhớ ra mình đã
quên vụ này. “May mà đã tiêm vaccin phòng dại.” Anh lầm bầm, sau đó liếc nhìn
mình đang mỉm cười trong gương, rồi hứ một tiếng, chau mày với vẻ không vui.
Lúc giúp cô thay bộ quần áo mới sạch sẽ, cô cũng chỉ khẽ cựa
người một chút. Tần Hạo lướt nhìn cơ thể nõn nà của cô, cánh tay trắng mịn như
ngọc, ngay cả cái mắt cá chân cũng nhỏ nhắn đáng yêu. “Bà cô ơi, cơ thể nõn nà
thế này mà đầu óc lại hồ đồ. Nếu không có anh ở đây thì không biết đêm nay em
sẽ lên giường với ai.” Anh mắng khẽ, rồi đẩy cơ thể mềm nhũn của cô sang một
bên, ngón tay bị thương chạm khẽ vào má cô, một lúc lâu mà không nỡ buông. Nghe
thấy hơi thở cô dần dần ổn định, sâu lắng, nhẹ nhàng, anh mới thở phào, tinh
thần cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

