Phượng ẩn thiên hạ - Chương 122

Chương 122

Ánh chiều tà chìm đắm,
những tầng mây lác đác trôi ở chân trời phía Tây. Dưới ánh chiều tà, tòa cung
điện nguy nga, sừng sững đứng ở nơi đó. Hoàng hôn buông xuống, những ngọn đèn
lưu ly trong các cung lần lượt sáng lên theo thứ tự, ánh đèn huy hoàng chiếu khắp
trời cao.

Đây là một đêm không
tầm thường, vì đây là đêm giao thừa, là ngày mọi nhà đoàn viên.

Buổi sáng, Hoàng Phủ
Vô Song đã cùng bá quan đi tới hoàng lăng làm đại điển cúng tế, thứ nhất để
chúc mừng cái Tết đầu tiên khi hắn đăng cơ, thứ hai là khẩn cầu trời xanh phù hộ
Nam Triều mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu.

Đêm tới, vua tôi tổ
chức thiết yến, vui mừng ở Khang Ninh Điện.

Nhóm ca cơ sử dụng ống
tay áo bằng lụa mỏng, chuyên chú nhảy múa, vừa múa, vừa khẽ hé môi son ngâm nga
khúc hát phiêu lãng động lòng người.

Trong Khang Ninh Điện,
tiếng đàn sáo réo rắt, rượu ngon, người đẹp.

Ngoài Khang Ninh Điện,
pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, tươi đẹp rạng rỡ. Hợp với tiếng chiêng trống,
tiếng ca múa mừng cảnh thái bình trong đại điện đúng là một cảnh tượng hài hòa,
phồn thịnh phú quý.

Hoa Trứ Vũ vẫn đứng
bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, nhìn vị đế vương trẻ tuổi mặc long bào mặc sức uống
rượu. Nhìn bá quan đồng loạt nâng chén, kể chuyện kỳ thú. Nhìn thấy toàn bộ cảnh
tượng xa hoa lãng phí...

Ánh mắt nàng không tự
chủ được nhìn về một phía, nơi đó giờ đã có một viên quan lớn tuổi ngồi vào.
Trong cung điện hoa lệ này, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người kia nữa
rồi.

Tiếng hát của các ca
cơ phiêu đãng bên tai, còn nàng đang dần dần chìm đắm vào khoảng không của
riêng mình.

 “Tiểu Bảo Nhi,
ngươi làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vô Song đang cầm chiếc chén bạch ngọc, trong chén
đã sớm hết rượu, hắn xoay tròn chiếc chén không trong tay, ánh mắt nhìn nàng đầy
phức tạp.

Lúc này Hoa Trứ Vũ mới
nhận ra mình đã thất thần, vội vàng mỉm cười đi tới rót đầy chén rượu cho Hoàng
Phủ Vô Song.

Rượu sóng sánh trong
chén, mang theo hương thơm tươi mát.

Hoàng Phủ Vô Song đưa
chén rượu tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, mỉm cười: “Tiểu Bảo Nhi, chén rượu này, trẫm
ban cho ngươi!”

Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu
mày, Hoàng Thượng ban rượu là việc vinh quang tới mức nào. Nhưng tình trạng hiện
tại của nàng không thích hợp để uống rượu. Hôm giao chiến với Đường Ngọc, thai
nhi lại xuất hiện dấu hiệu bất ổn, tuyệt đối không thể uống rượu.

“Hoàng Thượng, đợt
này nô tài không thể uống rượu, mong Hoàng Thượng thứ tội!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu
nói.

Hoàng Phủ Vô Song hơi
sửng sốt, nhưng chỉ mỉm cười nói: “Vậy ta
phải độc ẩm rồi!” Nói xong, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Hữu tướng Nhiếp Viễn
Kiều ngồi cách Hoàng Phủ Vô Song không xa, khi nhìn thấy cảnh này, gương mặt vốn
trầm tĩnh thoáng xuất hiện sự dao động.

Hoàng Thượng ban rượu,
cho dù là rượu độc cũng phải uống, làm gì có ai dám từ chối. Tiểu thái giám này
đúng là to gan lớn mật, mà Hoàng Phủ Vô Song cũng sủng ái hắn một cách quá
đáng.

“Hoàng Thượng, tội
danh của phạm nhân họ Cơ đã định, không biết Hoàng Thượng sẽ xử trí thế nào?”
Nhiếp Viễn Kiều hốt đứng dậy, cao giọng hỏi.

Hoa Trứ Vũ nghe vậy,
nghiêm túc ngồi lắng nghe.

Tiếng ca múa náo nhiệt
chỉ vì một câu của Nhiếp tướng mà yên lặng như chết. Vẻ mặt bá quan đầy vẻ phức
tạp, ai cũng chăm chú nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song.

Hoàng Phủ Vô Song khẽ
tựa người ra sau, xoay tròn chén rượu trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua
bá quan, thản nhiên cất tiếng hỏi quan Thượng thư Hình bộ Lã Định Chi: “Mưu phản
vốn là trọng tội, không biết phải xử trí thế nào?”

Thượng thư Hình bộ Lã
Định Chi vội vàng, chậm rãi nói: “Tội mưu phản, theo luật phải xử chết, tịch
thu gia sản toàn gia!”

Hoàng Phủ Vô Song
nhíu mày: “Xử chết toàn gia? Hình như Tả tướng đại nhân không có người thân,
cũng không có cơ thiếp, có thể miễn việc xử chết toàn gia. Chỉ là Tả tướng đại
nhân phạm tội lớn như vậy, theo luật phải xử chết bằng cách nào?”

Lã thượng thư im lặng
hồi lâu, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Lã Định Chi!” Hoàng
Phủ Vô Song nheo mắt hỏi.

Lã Định Chi vội cúi đầu
đáp: “Theo luật phải xử lăng trì, chỉ là hình phạt này có phần tàn nhẫn...”

Tất cả mọi người
trong điện đều hít sâu một hơi.

Lăng trì!

Lăng trì là hình phạt
lóc từng miếng thịt, tội nhân phải trải qua 9999 đao mới chết, thiếu một đao
cũng không được, chính là hình thức tra tấn dã man nhất. Hình phạt này đã không
sử dụng tới trong nhiều năm qua. Nhưng pháp luật Nam Triều quy định, tội phạm mắc
tội mưu phản, lăng trì tới chết.

Hoa Trứ Vũ vừa nghe
thấy hai chứ lăng trì liền cảm thấy choáng váng, như có hàng vạn con ong đang
bay vào kêu ong ong trong đầu nàng. Tuy nàng đã cố giữ được vẻ mặt bình thản,
nhưng bàn tay đang nắm bình rượu vẫn khẽ run lên, khiến nàng muốn ngừng cũng
không được.

Bình rượu va chạm vào
người, rượu chảy xuống làm ướt quần áo nàng.

Đêm thịnh yến này đối
với nàng mà nói không khác gì một giấc mộng, mơ mơ hồ hồ, nàng cũng không nhớ yến
tiệc này đã kết thúc như thế nào, cũng không nhớ Hoàng Phủ Vô Song đã nói gì,
nàng chỉ nhớ được hai chữ “Lăng trì” kia.

Hai chữ này như mũi
dao nhọn đâm vào lòng nàng, khiến nàng cảm thấy đau đớn.

Kết thúc yến tiệc,
chúng thần lui về, Hoa Trứ Vũ đi cùng Hoàng Phủ Vô Song ra khỏi đại điện.

Gió đêm mang theo sự
lạnh lẽo đánh úp lại, trên bầu trời phía xa, từng đợt pháo hoa nở hộ, xinh đẹp,
rực rỡ vô cùng.

“Tiểu Bảo Nhi, trẫm
biết ngươi rất hận Cơ Phượng Ly, hôm đó, trẫm sẽ để ngươi làm giám trảm! Tiểu Bảo
Nhi. Ngươi có bằng lòng không?”

Hoàng Phủ Vô Song đứng
dưới ánh đèn lưu ly chói mắt trong hành lang, vị đế vương trẻ tuổi mặc long
bào, trên búi tóc cài một cây trâm khảm dạ minh châu phản chiếu đôi mắt thuần
khiết của hắn, nụ cười dịu dàng. Thậm chí, lời hắn nói còn mang theo vẻ làm nũng,
nhưng sao khi nói tới chuyện giết người, đôi mắt đó của hắn cũng không buồn chớp
lấy một cái.

Hoa Trứ Vũ nhìn hắn,
tận sâu trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo như chìm trong hố băng.

Hoa Trứ Vũ cúi đầu
nói: “Hoàng Thượng, nô tài không ngại! Nô tài chỉ sợ các quan trong triều không
đồng ý. Có thể tận mắt nhìn kẻ thù chết dưới lưỡi đao chính là tâm nguyện trước
nay của nô tài, nhưng dù sao nô tài chỉ là một thái giám!”

Hoàng Phủ Vô Song rầu
rĩ nói: “Như vậy đi, ngày mai ta sẽ phong Tiểu Bảo Nhi làm thái giám nhất phẩm,
chính là phẩm vị cao nhất, ngay cả hữu tướng còn thấp hơn ngươi một cấp, ngươi
thấy thế nào?”

“Thật sao?” Hai mắt
Hoa Trứ Vũ sáng ngời, cười nói. “Hoàng Thượng cũng biết đấy, nô tài không để ý
tới mấy chức quan này, nhưng để áp chế được những viên quan bảo thủ kia, nô tài
bằng lòng.”

“Một lời đã định!”
Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười.

Qua đêm giao thừa,
trong lúc ai cũng đang đắm chìm trong không khí vui mừng hân hoan thì có một
tin tức lặng lẽ truyền khắp ngõ nhỏ, phố lớn ở Vũ Đô.

Tả tướng đại nhân quyền
thế thiên hạ, danh hiệu đệ nhất công tử đế đô, tuấn mỹ, dịu dàng, tao nhã. Cơ
Phượng Ly thiên tài, Cơ Phượng Ly có dung mạo khuynh thành tuyệt thế lại kết
thân với Bắc Triều, ý đồ mưu phản. Nghe nói, phu nhân của hắn chính là công
chúa Trác Nhã của Bắc Triều.

Tin tức này như được
chắp cánh, nhanh chóng lan rộng trong kinh thành, truyền khắp Nam Triều, dù là
vùng Giang Nam – Tây Bắc, hay là vùng Tây Cương – Đông Chiếu, tất cả đều xôn
xao bàn tán về vụ án đầy kinh động này.

Vụ án này, còn chấn động
hơn cả vụ án của Bình Tây hầu Hoa Mục trước đây.

Rất nhiều cảm thấy
khó tin, vị tướng gia tự mình dẫn quân đẩy lui quân Bắc Triều lại là người giả
nhân giả nghĩa.

Tả tướng Cơ Phượng
Ly, không chỉ trong lòng các nữ nhân ái mộ hắn, mà ngay cả già trẻ lớn bé khắp
Nam Triều đều đã coi hắn như một vị anh hùng, hắn chỉnh đốn chính trị, hắn đứng
lên giải quyết vấn đề lũ lụt, hắn chống đỡ kẻ thù bên ngoài...

Từ khi nhận chức Tả
tướng tới nay, hắn đã làm được không ít chuyện tốt cho dân chúng

Vậy mà chỉ trong một
đêm, hắn lại trở thành nghịch tặc phản quốc?

Nhưng chuyện này vốn
không hề quan tâm người ta tin hay không tin.

Ngoài điện Chu Tước,
hoàng thượng hạ chỉ: Quyết định vào ngày mùng sáu tháng giêng, xử lăng trì tại
pháp trường phía Đông!

Khâm thử!

Sau chữ khâm thử là một
con dấu màu đỏ son, một màu đỏ rực rỡ như máu!

Mùng sáu tháng giêng.

Ngày này hàng năm đều
là ngày dân chúng náo nức đi chúc tết người thân. Cũng chính ngày này, ở Vũ Đô
sẽ biểu diễn rất nhiều tiết mục, kèn trống, xiếc ảo thuật, hí kịch... Tóm lại,
toàn bộ Vũ Đô sẽ vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc hoan hỉ réo rắt cả ngày.

Mà năm nay, lại hoàn
toàn khác biệt.

Trong thành Vũ Đô
không có ca nhạc, không có tiết mục xiếc, không có tiếng người cười nói, vẻ mặt
ai nấy đều nghiêm trọng, âm trầm.

Đài pháp trường đã được
đắp cao, dân chúng toàn thành chen chúc lẫn nhau, thậm chí ngay cả những châu
huyện xa xôi cũng đã tới đây, chỉ vì họ muốn đưa tiễn Tả tướng thêm một đoạn đường.

Trong phạm vi mười
thước ngoài pháp trường, toàn người là người.

Cấm vệ quân cầm đao
kiếm ngăn cản, nhưng những người này vẫn cố chấp chen lấn xông lên trước. Đại
đa số mọi người ở đây đều cầm một bình rượu, muốn dùng nó để đưa tiễn Cơ Phượng
Ly đi nốt chặng đường cuối cùng.

Hoa Trứ Vũ ngồi trên
xe ngựa, đi thẳng từ hoàng cung tới pháp trường.

Nàng mở cửa xe bước
ra ngoài, đón tiếp nàng là cơn gió tuyết lạnh lẽo, nàng ngước mắt nhìn lên,
trên không trung, những bông tuyết trắng như lông ngỗng đang bắt đầu rơi.

Giang Nam Vũ Đô có thời
tiết ôn hòa, hiếm khi nhìn thấy tuyết rơi. Nàng kinh ngạc nhìn kỹ hơn, vô số
bông tuyết phủ lên người nàng, cả đất trời như an tĩnh lại.

Tuyết rơi đầy trời,
bay lượn không ngớt. Nàng thích tuyết, tuyết trong trắng thuần khiết, đúng là một
cảnh tượng tươi đẹp.

Nàng ngước mắt nhìn
trời, cái gì cũng không nhìn thấy, trong mắt chỉ có một màu trắng xóa. Bông tuyết
rơi xuống khóe mắt, bị hơi ấm trên mặt làm tan chảy thành giọt nước, lặng lẽ
rơi xuống.

Gió lạnh thổi tung một
góc tà áo thái giám nhất phẩm màu vàng, nổi bật trong nền tuyết trắng.

Ánh mắt nàng nhìn lướt
qua đám đông đang vây quanh pháp trường, nàng chậm rãi bước lên đài, theo sau
nàng là vài tiểu thái giám với quan viên Hình bộ. Một tiểu thái giám mở ô giúp
nàng che đi nhưng bông tuyết đang rơi xuống.

Nàng nhìn quanh, chỉ
thấy trong phạm vi mười thước hoàn toàn không có chỗ để ẩn nấp, thống lĩnh cấm
vệ quân Nhiếp Ninh đã sớm dẫn theo mấy vạn cấm vệ quân vây kín xung quanh.

Phía dưới đột nhiên
xôn xao hẳn lên, cấm vệ quân dùng vũ lực mở một con đường, bất chợt trong đám
đông có tiếng nữ nhân khóc rống lên, tiếng khóc lây lan như dịch bệnh, chẳng mấy
chốc cả đám người càng thêm kích động.

“Sao lại thế này?”
Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.

“Bẩm Bảo tổng quản,
là xe chở tội phạm họ Cơ tới, nên các cô nương ở Vũ Đô đang than khóc!” Tiểu
Thuận Tử khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày,
Cơ Phượng Ly không hổ là người tình số một của các cô nương Vũ Đô, ngay cả khi
hắn phạm phải tội ác tày trời thì các nàng vẫn si tình không đổi! Nàng chậm rãi
ngồi xuống ghế, thản nhiên nhìn xuống đám đông.

Xe tù đi xuyên qua
đám người đến trước đài hành hình, nàng nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy Cơ Phượng
Ly mặc quần áo tù nhân được cấm vệ quân dẫn ra, xiềng xích tay chân đã được
tháo ra, chỉ có dây xích xuyên qua xương bả vai vẫn giữ nguyên. Như vậy, Cơ Phượng
Ly vẫn chỉ là một phế nhân.

Mái tóc màu đen rối
tung phía sau, mái tóc đen tôn lên gương mặt tái nhợt của hắn, đôi mắt thản
nhiên nhìn qua đám người, sau đó ngừng lại ở một vị trí trên đài hành quyết.

Dường như Cơ Phượng
Ly không nghĩ tới quan giám trảm chính là Hoa Trứ Vũ, trong nháy mắt, hắn
thoáng sửng sốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại thản nhiên mỉm cười, chậm
rãi bước lên đài cao.

Báo cáo nội dung xấu