Phượng ẩn thiên hạ - Chương 162 - Phần 1

Chương 162: Đại kết cục.

"Bệ hạ. . . Ninh
Đô cũng thất thủ sao?" Ninh Đô là nơi nằm gần Ung Thành nhất, sau Ung
Thành, e rằng mục tiêu của quân phản loạn chính là Ninh Đô.

Cơ Phượng Ly ngẩng đầu
nhìn Đồng Thủ, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không thể hình dung hắn đang
nghĩ gì, một lát sau, hắn ném mật báo trong tay ra. Đồng Thủ vội vàng nhận lấy,
vừa nhìn đã trợn trừng mắt.

"Bệ hạ, chuyện
này. . . là thật sao?" Đồng Thủ kinh hãi hỏi. Nhìn lên, Cơ Phượng Ly đã tiếp
tục cầm bút phê tấu chương, hai hàng lông mày rũ xuống khiến người ta không
nhìn rõ biểu cảm của hắn.

"Trong dự
đoán!" Cơ Phượng Ly vừa phê tấu chương vừa nói, giọng nói rất nhẹ nhàng,
thản nhiên. Chỉ là Đồng Thủ vẫn có thể nhận ra áp lực nặng nề trong lòng hắn.

Bắc Triều có biến, Bắc
Đế Tiêu Dận phái năm vạn binh mã tới Nương Tử quan. Trong có nội loạn, ngoài có
cường địch, tin tức này quả đúng nằm trong dự đoán.

Cơ Phượng Ly ném cây
bút trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi Long ỷ, thái giám đứng cạnh hầu hạ liền
đưa áo choàng cho hắn. Cơ Phượng Ly đi xuyên qua màn đêm, chẳng mấy chốc đã tới
bên ngoài Đào Nguyên Cư.

"Các ngươi chờ ở
đây, trẫm muốn ở một mình!" Cơ Phượng Ly lạnh lùng ra lệnh.

Đồng Thủ tuân lệnh chờ
ở ngoài.

Cơ Phượng Ly đi qua
khu rừng, tiến vào trong vào Đào Nguyên Cư. Hoa đào ở đây đã sớm héo tàn, chỉ
có những đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm mang theo vị sương đêm mát lạnh.

Hắn đứng ngoài sân hồi
lâu, chẳng biết mưa bụi đã lất phất rơi từ khi nào, đến lúc quần áo ẩm ướt, hắn
mới cảm nhận được.

Mục đích Tiêu Dận
phái binh tập kích vùng biên giới phía bắc là nhằm giữ chân binh mã của Vương Dục
và Nam Cung Tuyệt, ngăn bọn họ cứu viện Vũ Đô. Nói cho cùng, hắn muốn giúp quân
phản loạn của Hoa Mục, cũng chính là giúp cho Hoa Trứ Vũ.

Kể từ khi biết
"Băng Vân Thảo" do Ôn Uyển lập mưu để Hoàng Phủ Yên hạ độc Hoa Trứ
Vũ, trái tim như đã chết của hắn liền sống lại. Ngay đêm nhận được tin tức, hắn
phái người tìm kiếm khắp nơi mà vẫn để nàng chạy được Yên Đô. Còn cả tin tức
Tiêu Dận giúp đỡ quân phản loạn, lòng hắn như đang bị hai lưỡng cực băng và lửa
tấn công, cảm xúc cũng như chết lặng.

Hắn đẩy cánh cửa căn
nhà gỗ ra, đứng ngây người nhìn đồ vật trong phòng hồi lâu, trong mắt thoáng hiện
lên vẻ buồn bã, lạnh giá.

Sau đó, hắn chậm rãi
rời khỏi Đào Nguyên Cư, nói với Đồng Thủ: "Phái người chuẩn bị, trẫm muốn
ngự giá thân chinh!"

Đồng Thủ kinh hãi,
ngay cả những thái giám kia cũng sợ sệt quỳ xuống: "Xin bệ hạ nghĩ lại!"
Hôm nay hắn không còn là Tả Tướng, có thể đi giám quân, hắn đã là Hoàng đế Nam
Triều, thân quý nghìn vàng sao có thể ra sa trường.

Cơ Phượng Ly không
nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn về phía khu rừng đào tắm ướt mưa, những cánh hoa
đào diễm lễ bừng sáng, hừng hực khí thế mà tuổi thọ lại quá ngắn ngủi.

. . .

Ninh Đô không phải là
thành lớn nhưng lại là nơi tập kết của trọng binh, thành Ninh Đô cũng là nơi
canh giữ thượng nguồn sông Thanh Giang, nếu Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song đánh hạ
Ninh Đô, đại quân có thể xuôi dòng đi thẳng tới Vũ Đô.

Hoa Trứ Vũ tới Ninh
Đô lúc hoàng hôn. Bầu trời u ám như sắp có mưa. Nàng kéo dây cương giục Truy Điện
chạy thẳng vào đại doanh. Vừa chạy vào trong đã thấy không khí trong doanh trại
có gì đó không đúng, chẳng lẽ đã thất bại sao?

Vừa xuống ngựa đã
nhìn thấy An bước ra.

Sắc mặt An tái nhợt
như người mất hồn, ngay cả trong giọng nói cũng có tiếng nức nở mơ hồ. "Tướng
quân, người đã đến rồi, không xong rồi!"

Hoa Trứ Vũ chưa bao
giờ thấy An kinh hoàng tới mức này, vội vàng cất tiếng hỏi: "An, đã xảy ra
chuyện gì?"

"Hầu gia xảy ra
chuyện!" An nghẹn ngào nói.

Hoa Trứ Vũ vội vàng
kéo tay áo hắn, giữ cho hắn bình tĩnh lại: "Đã xảy ra chuyện gì, Hầu gia
đang ở đâu?"

An thảm thiết nói:
"Ở trong trại, quân y nói, Hầu gia không xong rồi!"

Hoa Trứ Vũ buông An
ra.

Cơn mưa rả rích thấm
ướt áo. Nàng bất chấp cơn mưa, chạy như điên tới trại của Hoa Mục, nhưng khi tới
trước cửa trại, nàng lại chần chừ không dám bước vào trong.

Đến khi Hoàng Phủ Vô
Song bước ra, kinh ngạc khi thấy Hoa Trứ Vũ đang đứng ở bên ngoài.

"Phụ thân của ta
đâu?" Hoa Trứ Vũ túm lấy áo Hoàng Phủ Vô Song, run giọng hỏi.

Trong mắt Hoàng Phủ
Vô Song đầy vẻ mệt mỏi và đau đớn, hắn khẽ nói: "Tiểu Bảo nhi, đừng nóng
ruột. Ông ấy đang ở bên trong! Sợ rằng. . ."

Hoa Trứ Vũ buông
Hoàng Phủ Vô Song ra, chân như rót chì, khó nhọc bước vào trong trại.

Dưới ngọn đèn dầu mờ
mờ, Hoa Mục đang hôn mê trên giường. Trên người bê bết máu, còn có một mũi tên
đang cắm trước ngực. Hơi thở của Hoa Mục rất nặng nề, có thể nhận ra mũi tên
này đã đâm trúng phổi của ông. Quân y không dám rút mũi tên kia ra, vì khi rút
ra cũng không giữ nổi tính mạng nữa.

Thái cũng theo Hoa Trứ
Vũ vào trong, sau khi xem qua vết thương của Hoa Mục, hắn khẽ lắc đầu buồn bã.

"Lui hết ra
đi!"

"Tiểu Bảo
nhi!" Hoàng Phủ Vô Song khàn giọng nói. "Nàng đừng quá thương
tâm!"

"Đi ra
ngoài!" Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói.

Tất cả mọi người đành
phải lui hết đi, Hoa Trứ Vũ bước tới bên giường đỡ Hoa Mục dậy, nhẹ nhàng truyền
nội lực vào cơ thể ông. Một lát sau, Hoa Mục từ từ mở mắt ra, đến khi thấy rõ
người trước mắt là Hoa Trứ Vũ, trong đôi mắt u ám của ông thoáng hiện lên một
tia sáng, ông khào khào nói: "Vũ nhi, mấy năm nay, ta xin lỗi con. . . để
con phải chịu khổ…Sau này, con hãy sống như một người bình thường. Hoàng Phủ Vô
Song. . .
Nó. . ." Cơ thể Hoa Mục khẽ
run lên, máu tươi chảy tràn khỏi khóe miệng.

"Thanh. . . Tâm.
. . Am" Hoa Mục nói xong liền ho dữ dội, ánh mắt dần dần tan rã, ý thức
cũng không còn rõ ràng, chỉ có nụ cười dịu dàng mới xuất hiện. "A Sương. .
. . Nàng tới đón ta sao?"

A Sương.

Hoa Trứ Vũ trầm tư nhớ
lại, hình như, khuê danh của hoàng hậu Mặc quốc cũng có một chữ
"Sương", nhìn biểu hiện của phụ thân, xem ra ông đã đem lòng yêu
hoàng hậu Mặc quốc.

Hoa Trứ Vũ nắm lấy chặt
tay Hoa Mục, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Ngọn lửa lay lắt
trong gió lúc tối lúc sáng, một tiếng sấm vang lên, tiếng mưa rơi ngập tràn trời
đất, cơn gió xộc tới thổi tung rèm cửa, mang theo sự lạnh lẽo giá buốt.

Cả đời chinh chiến, một
đời trù tính, chưa được hưởng một chút an bình nào, quay đầu lại, mọi thứ đã
hóa thành phù du.

Nàng lau khô nước mắt,
đứng dậy bước ra ngoài quân trại. Hoàng Phủ Vô Song, Bình, An, Khang, Thái, còn
cả mấy viên đại tướng đã đứng ngoài chờ sẵn.

"Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì? Phụ thân ta chinh chiến nửa đời, sao có thể bại trận dễ dàng như
vậy?"

Hoàng Phủ Vô Song đưa
mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trầm ngâm nói: "Sau khi Cơ Phượng Ly tới Ninh Đô ngự
giá thân chinh, sĩ khí Nam Triều tăng mạnh, hôm nay còn bày trận pháp do Lam
Băng chỉ huy, Hầu gia bị vây ở trong trận, chiến đấu tới thể lực cạn kiệt mới
không tránh kịp mũi tên của Cơ Phượng Ly!"

"Mũi tên kia là
do Cơ Phượng Ly bắn? Các ngươi có thấy rõ không?" Hoa Trứ Vũ ngước mắt, lạnh
lùng hỏi.

Mấy viên tướng còn lại
đều gật đầu nói: "Lúc đó thuộc hạ mải đánh trận, không chú ý tới, nhưng
hình như không sai đâu."

Hoa Trứ Vũ vỗ mạnh xuống
bàn khiến nước trà trong chén văng khắp nơi, trong mắt ngập tràn sát khí.
"Ngày mai, ta sẽ mặc áo giáp ra trận! Không đánh vào Vũ Đô, thề không bỏ
qua!" Nói xong, nàng dứt khoát quay người rời đi.

Hoa Trứ Vũ bước vào
căn phòng nhỏ trong trại, quan sát bản đồ thật lâu mới cho gọi Bình, An, Khang,
Thái vào: "Cách nơi này không xa có một tòa Thanh Tâm Am. Ngay sáng mai,
hai người lấy lý do áp tải quan tài của Hầu gia, tới Thanh Tâm Am một chuyến."

Khang nghi ngờ hỏi:
"Tướng quân, lúc này còn tới Thanh Tâm Am làm gì?"

"Người trong
Thanh Tâm Am, ta đoán đó là Huyên phu nhân, các ngươi cần phải đón được bà tới
đây."

An trầm giọng hỏi:
"Sao Huyên phu nhân lại tới chiến trường?"

"Các ngươi tới mời
bà, nếu bà từ chối thì cướp người về. Tóm lại, ba ngày sau, ta muốn nhìn thấy
bà ấy ở chỗ này!" Nếu không phải hôm nay nàng đi tới Ninh Đô, chỉ e nàng
không được gặp Hoa Mục lần cuối, cũng không biết được Thanh Tâm Am.

An, Khang gật đầu đồng
ý. "Tướng quân, ngài thấy cái chết của Hầu gia như thế nào?" Bình trầm
giọng hỏi.

Hoa Trứ Vũ cười lạnh:
"Các ngươi còn nhớ Nhiếp Viễn Kiều chết như thế nào không?" Nếu không
có cái chết của Nhiếp Viễn Kiều ngày đó, Hoa Trứ Vũ không bao giờ dám nghĩ
Hoàng Phủ Vô Song có liên quan tới cái chết của Hoa Mục. Trước khi chết Hoa Mục
đã nói nàng hãy sống như một người bình thường, thật ra ông cũng đã do dự khi
phát động cuộc chiến này. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song thì không như vậy, hơn nữa,
Hoa Trứ Vũ có thể khẳng định, Hoàng Phủ Vô Song đã biết hắn không phải thái tử
Mặc quốc. Hắn sợ Hoa Mục nói ra sự thật này, hắn sợ mất đi tất cả. Mà Hoa Mục mất
rồi, toàn bộ đại quyền đều nằm trong tay Hoàng Phủ Vô Song. Hắn cũng không sợ mất
một viên đại tướng như Hoa Mục, vì ngoài Hoa Mục vẫn còn ngân diện Tu La Doanh
Sơ Tà. Chỉ là Hoàng Phủ Vô Song không ngờ nàng lại đột ngột tới đây nên mới lộ
vẻ khẩn trương như vậy.

"Tướng quân, người
muốn ra trận thật sao?" Thái khẽ hỏi.

Hoa Trứ Vũ gật đầu,
chỉ có như vậy mới không khiến Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ.

. . .

Tiếng võ ngựa phá vỡ
bầu không khí yên tĩnh lúc sáng sớm. Đao kiếm phản chiếu ánh sáng rợp trời.

Trên tường thành Ninh
Đô có một bóng người màu vang đang đứng đón gió, đúng là tân đế Nam Triều Cơ
Phượng Ly.

Gió ở Ninh Đô nhu hòa
hơn gió vùng Tây Cương và Tái Bắc rất nhiều, cũng không đủ mạnh để thổi tung
chiến bào của Hoa Trứ Vũ. Gió khác, thành khác, chỉ có chiến tranh không bao giờ
thay đổi.

Năm đó, nàng là Tây
Tu La trẻ tuổi cuồng ngạo, dũng cảm làm việc nghĩa mà không chùn bước. Còn bây
giờ, nàng có quá nhiều ràng buộc, tiến lên trước một bước là địa ngục, lui về
sau một bước là trầm luân, đúng tiến thoái lưỡng nan, gian nan nối tiếp gian nan.

Hoàng Phủ Vô Song giục
ngựa chạy tới, chiến bào tuyền một màu đen thêu hình Bàn Long màu vàng, làn gió
nhẹ lướt qua gương mặt thuần khiết vô tà của hắn, khóe môi khẽ nhếch thành một
nụ cười lạnh lẽo.

"Người đâu, cầm
tên tới! Hôm nay bản thái tử phải báo thù cho Hoa tướng quân!" Nụ cười hợp
với giọng nói lạnh lùng giống như những bông tuyết băng giá rơi vào lòng người.

Lập tức có người đưa
mũi tên tới, Hoàng Phủ Vô Song lắp tên giương cung, định bắn về phía Cơ Phượng
Ly đang đứng trên tường thành.

"Để đó cho
ta!" Hoa Trứ Vũ cao giọng nói.

Nàng giục ngựa đi tới
nhận lại cung tên. Giơ tay lên, lắp tên, năm ngón tay nắm chặt, chậm rãi kéo
căng dây cung.

Nàng hít vào một hơi
thật sâu, nheo mắt lại, đầu mũi tên phản chiếu ánh sáng lấp lánh bắn về phía Cơ
Phượng Ly.

Dường như, hắn đang
cười.

Hắn còn có thể cười với
nàng.

Cánh tay Hoa Trứ Vũ
chợt run lên. Nàng biết, mũi tên này bắn ra cũng đồng nghĩa xóa sạch mọi yêu hận
tình thù giữa hắn và nàng. Mà thực tế, sau khi nàng biết mình là công chúa Mặc
quốc, bọn họ đã ở hai thế giới đối lập rồi.

Cơ Phượng Ly, đây là
chuyện cuối cùng ta có thể làm cho chàng, ta giúp chàng bình yên ngồi vững trên
ngai vị hoàng đế của chàng. Từ này về sau, trên trời dưới bể, vĩnh viễn đoạn
tuyệt.

Mũi tên không ngừng
xé gió bay về phía tường thành. Có người muốn ra ngăn mũi tên lại bị Cơ Phượng
Ly đẩy ra.

Tên tới, hắn hét lên
một tiếng rồi ngã gục.

"Công
thành!" Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh.

Ba ngày, cuộc tấn
công diễn ra trong ba ngày, trọng binh ở Ninh Đô dựa vào tường thành kiên cố,
đóng cửa không ra ứng chiến. Ngoài ra còn có tin đồn Cơ Phượng Ly trọng thương
nằm liệt giường.

. . .

Ninh Đô.

Cơ Phượng Ly nằm trên
giường, muốn ngủ mà không ngủ được. Ý thức của hắn vô cùng tỉnh táo, hắn có thể
cảm nhận được sự đau đớn đang không ngừng truyền tới. Kỳ lạ nhất là cảm giác
đau đớn này không nằm ở vị trí trúng tên, mũi tên của nàng bắn vào ngực phải của
hắn, dù không nhẹ nhưng cũng không sánh được với cảm giác đau đớn đang lan tràn
giữa ngực và bụng.

Tại sao lại đau như vậy?

Cũng không biết bao
lâu sau, cảm giác đau đớn lại chậm rãi biến mất, hắn mới từ từ mở mắt ra.

"Bệ hạ, lão nô đến
chậm!" Trong khung cảnh ảm đạm, Diệp Phú Quý khom người quỳ trên mặt đất.

Có thể do chịu đau đớn
quá lâu, Cơ Phượng Ly thấy đầu óc choáng váng, chỉ để mặc cho thái giám đỡ hắn
ngồi dậy.

"A Quý, ngươi đã
đến rồi. Ngươi mau chẩn mạch cho trẫm! Có gì cứ nói đừng ngại!" Cơ Phượng
Ly nhíu mày nói.

A Quý khổ sở nói:
"Bệ hạ, vết thương do trúng tên không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài hôm
là khỏi. Chỉ là, bệ hạ đã trúng một loại kỳ độc, đây là chất độc đã sớm tuyệt
tích trên thế gian, vô cùng hiếm gặp. Loại độc này có tên là Tương Tư Cổ, được
nuôi sống trên cơ thể nữ nhân và không gây hại cho nữ nhân đó, nhưng chỉ cần
thông phòng, chất độc kia sẽ truyền sang người nam nhân kia. Chất độc này vô hại
với nữ nhân, nhưng lại là kịch độc chí mạng với nam nhân, không thể đoán được
thời điểm phát tác, cũng không điều chế được thuốc giải."

Cơ Phượng Ly hoàn
toàn không nghe được mấy câu sau của A Quý, khi hắn nghe tới đoạn chất lan truyền
qua việc thông phòng, trái tim như bị thứ gì đó giày xéo, gặm nhấm tới trống rỗng

Thì ra cảm giác đau đớn
chết đi sống lại kia là do một loại chất độc tên là Tương Tư Cổ, mà độc kia lại
do nữ nhân truyền qua người hắn.

"Không
đâu!" Một lúc lâu sau, Cơ Phượng Ly mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn
từ từ đứng dậy, lắc đầu nói. "Nàng sẽ không làm như vậy!"

Dù nàng là công chúa
Mặc quốc, dù nàng không yêu hắn, nàng vào cung để báo thù, nhưng hắn không tin,
mỗi lần ở cùng nhau…Chỉ là trong suy nghĩ thôi hắn đã thấy không chịu nổi.

"A Quý, sau khi
trúng Tương Tư Cổ, lần đầu phát tác cách ngày hạ độc bao lâu?" Cơ Phượng
Ly trầm mặc một lát mới cất tiếng hỏi. Bởi vì, hắn chợt nhớ tới đêm ở quân
doanh ngày đó.

A Quý sửng sốt, sao
Cơ Phượng Ly không lo cho tình trạng sức khỏe của mình, lại đi quan tâm tới lần
đầu phát tác.

"Lão nô không hiểu
rõ loại độc này, nên cũng không biết lần đầu phát tác cách ngày hạ độc bao lâu.
Lão nô chỉ có thể dốc hết sức lực tìm ra cách giải độc cho bệ hạ."

Cơ Phượng Ly khẽ thở
dài: "A Quý, Đường Môn chuyên sâu về độc dược, chuyện trẫm trúng độc,
ngoài Đường Ngọc ra không được nói cho bất kỳ ai."

A Quý nghe vậy liền gật
đầu đồng ý, đương nhiên ông hiểu tầm quan trọng của chuyện này, tuyệt đối không
tiết lộ nửa câu.

"Gọi Lam Băng
vào đây."

Chỉ một lát sau, Lam
Băng vén rèm che cửa bước vào. Hắn là tể tướng, cũng đồng thời làm giám quân trận
này. Dù đã nghe Diệp Phú Quý nói vết thương của Cơ Phượng Ly không có gì đáng
ngại, nhưng sắc mặt cũng không tươi tỉnh lên được: "Bệ hạ, thần đã nói rồi,
thần vẫn đủ sức đối phó với Hoàng Phủ Vô Song và Hoa Mục, vậy mà người còn nhất
quyết chạy tới đây, giờ thì tốt rồi, bị người ta bắn trúng, nếu lệch thêm ba
phân nữa. . ."

Lam Băng còn chưa nói
xong đã bị Cơ Phượng Ly ngắt lời. "Có lệch thêm ba phân nữa trẫm cũng
không chết được!" Nàng sẽ không bao giờ bắn chết hắn, nếu không, nàng đã
không bắn lệch ba phân.

Lam Băng há hốc miệng,
kể từ khi Cơ Phượng Ly lên làm Hoàng đế, dù cách nói chuyện giữa hai người họ vẫn
thoải mái như trước, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới Nguyên Bảo, hắn
chỉ dám ngậm miệng lại. Vì hắn biết Nguyên Bảo là khu vực cấm kỵ, không được
tùy tiện nhắc tới. Chỉ là hôm nay hắn không nhịn được, hắn rất sợ Cơ Phượng Ly
sẽ vì Hoa Trứ Vũ mà mất đi tất cả.

"Bệ hạ, thần
cũng không muốn nói, nhưng sự thật bệ hạ lại bị Nguyên Bảo ám hại. Nàng bỏ trốn
cùng Bắc Đế, còn Bắc Đế mang quân tới biên giới phía Bắc hỗ trợ nàng, Hoa Mục
chết không rõ lý do, nói không chừng nàng đã đổ hết nợ nần lên đầu hoàng thượng,
còn bắn tên về phía người. Bệ hạ còn nghĩ nàng có tình cảm với người sao? Tuy
thần rất khâm phục Nguyên Bảo, nàng quan tâm tới dân chúng, hy sinh thân mình bảo
vệ các binh sĩ trên chiến trường, nhưng nàng và bệ hạ vẫn mãi là kẻ địch đối đầu
nhau!" Nói tới đây, Lam Băng cũng cảm thấy thương tiếc. Nói thật, Nguyên Bảo
và bệ hạ vốn là một đôi trời sinh, chỉ tiếc là. . .

Lam Băng nói tới đây,
trong lòng cũng sớm chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của Cơ Phượng Ly,
ai ngờ khi ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt buồn bã của hắn.

"Bệ hạ cho gọi
thần tới đây là có chuyện gì cần phân phó?" Lam Băng vội vàng chuyển chủ đề.

Cơ Phượng Ly khẽ cau
mày lại, nói: "Lam Băng, ngươi mau phái người đến Vũ Đô, áp giải Dung Tứ tới
đây, trẫm có chuyện muốn hỏi cô ta!"

Những lời này lọt vào
tai Lam Băng như sét đánh giữa trời quang, hắn kinh hãi ngẩng đầu, lắp bắp hỏi:
"Bệ hạ, người. . . vừa nói nói. . . áp giải ai?"

"Dung Tứ, cũng
chính là Cẩm Sắc. Người mang Cẩm Sắc rời khỏi Tướng phủ không phải Hoàng Phủ Vô
Song, cũng không phải Hoa Mục, mà là trẫm." Cơ Phượng Ly nói tiếp.
"Trẫm biết ngươi có ý với cô ta nên mới giấu ngươi."

Lam Băng ngơ ngác hồi
lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn hận mình quá ngu dốt, một mực cho rằng
Hoàng Phủ Vô Song và Hoa Mục đã cướp nàng đi. Mà chuyện công chúa Bắc Triều kia
là tương kế tựu kế, Cẩm Sắc là người của Hoa Mục, không thể để Cẩm Sắc ra ngoài
làm chứng, như vậy, cách tốt nhất là khiến nàng mất tích.

"Trẫm còn nghĩ
tình cảm của ngươi là nhất thời, nhưng nghe nói ngươi vẫn chưa từ bỏ việc tìm
kiếm cô ta, có thể thấy ngươi cũng rất si tình. Lần này phải hộ tống cô ta an
toàn tới đây, trẫm có lời muốn hỏi cô ta, mà cũng có thể, đây là cơ hội cho cô
ta lấy công chuộc tội!" Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.

"Cơ hội lấy công
chuộc tội? Nàng có thể làm được gì?" Lam Băng lại ngây ngốc, thật sự hắn
không nghĩ ra Cẩm Sắc có thể lấy gì lập công chuộc tội.

Cơ Phượng Ly khẽ cười:
"Còn chưa chắc có được hay không, ngươi chỉ cần lo hộ tống cô ta tới đây
an toàn là được."

Lam Băng gật đầu, hỏi
tiếp: "Không biết nàng bị giam giữ ở đâu?"

"Đang ở trong
Hoàng am cùng Nhiếp hoàng hậu và Hoàng Phủ Yên."

Lam Băng không ngờ Cẩm
Sắc vẫn còn ở trong cung, báo hại hắn phái người đi tìm nàng lâu như vậy, thì
ra nàng chưa từng rời khỏi Vũ Đô. Hắn cúi người tạ ơn rồi vội lui ra ngoài.

Cơ Phượng Ly đứng dậy
thổi tắt nến.

Trong phòng tối đen
như mực. Ánh trăng xuyên qua một góc cửa sổ, lành lạnh chiếu lên gương mặt hắn,
hắn đứng tựa vào cửa, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài, ánh trăng mông lung khiến
càng làm đôi mắt hắn thêm phần u ám.

. . .

Ba ngày sau, An và
Khang đã trở lại, quả nhiên còn có sự xuất hiện của Huyên phu nhân. Vốn Hoa Trứ
Vũ cũng không dám chắc, vì ngày đó Huyên phu nhân đã đi cùng Đấu Thiên Kim quay
về Đông Yến.

Mỗi lần nhớ lại đêm
nàng bị Huyên phu nhân bóp cổ suýt chết, nàng thật sự không tin Huyên phu nhân
là mẫu thân mình.

Trước khi Hoa Mục qua
đời đã nói nàng chính là công chúa Mặc quốc, nhưng nếu Huyên phu nhân là mẫu
thân nàng, vậy khác nào bà chính là hoàng hậu Mặc quốc, vậy sao bà lại nói mình
chỉ là thị nữ của hoàng hậu?

Theo sự dẫn dắt của
An và Khang, Huyên phu nhân đã đi tới trại của Hoa Trứ Vũ.

"Huyên sư phụ."
Hoa Trứ Vũ đi tới đỡ bà ngồi xuống ghế.

"Tiểu Vũ, ta ở
am ni cô rất tốt, con đưa ta tới nơi này làm gì!" Huyên phu nhân khẽ hỏi.

"Sư phụ, người
biết không, phụ thân đã đi rồi." Hoa Trứ Vũ khàn giọng nói.

Huyên phu nhân khẽ gật
đầu: "Trên đường tới đây đã nghe qua." Nói xong, bà đưa mắt nhìn về
phía thanh kiếm treo trên vách trại, đó là thanh kiếm của Hoa Mục.

Dù bà không nói gì,
cũng không lộ ra dáng vẻ đau thương, nhưng Hoa Trứ Vũ có thể nhận ra sự mất
mát, trống trải trong đôi mắt bà.

"Đồ nhi có chuyện
quan trọng không thể không mời sư phụ tới đây, mong sư phụ thứ lỗi." Hoa
Trứ Vũ ra hiệu bằng mắt, An, Khang vội vàng lui ra ngoài.

"Sư phụ, người từng
nói hoàng hậu Mặc quốc qua đời ngay sau khi sinh hạ Hoàng Phủ Vô Song. Người
còn nói người là mẫu thân của ta, nhưng phụ thân trước khi đi lại nói con là
công chúa Mặc quốc, nói như vậy, chẳng lẽ người là hoàng hậu Mặc quốc sao? Mà
Hoàng Phủ Vô Song, hắn vốn không phải thái tử Mặc quốc, đúng không?" Hoa
Trứ Vũ hỏi.

Huyên phu nhân lẳng lặng
ngước mắt nhìn Hoa Trứ Vũ. Khăn che mặt làm người ta không thấy rõ vẻ mặt bà,
nhưng trong đôi mắt kia lại thoáng hiện lên vẻ phức tạp.

Hai người yên lặng
nhìn thẳng vào mắt nhau thật lâu, không ai nói gì, cả căn phòng yên tĩnh tới tịch
mịch.

Huyên phu nhân chợt
thở dài, nói: "Chuyện không phải vậy. Hoàng Phủ Vô Song, nó đúng là thái tử
Mặc quốc."

Hoa Trứ Vũ cảm thấy
khó hiểu, chẳng lẽ, phụ thân đã không nói thật?

"Người nói Hoàng
Phủ Vô Song là thái tử Mặc quốc. Vậy con thì sao?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.

Huyên phu nhân ngồi
trên ghế, đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, chậm rãi nói từng câu một: "Hoàng Phủ
Vô Song là thái tử, ta là hoàng hậu, mà con, dĩ nhiên con chính là nữ nhi của
Hoa Mục. Hoa Mục nói con là công chúa sao, ha ha. . . Ta biết ngay ông ấy sẽ
nói như vậy . Ông ấy theo đuổi mục tiêu phục quốc bao năm nay, cũng chỉ muốn
cho con trở thành hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô Song. Ông ấy nói con là công chúa,
chắc vì sợ con không chịu giúp đỡ Hoàng Phủ Vô Song."

Hoa Trứ Vũ nhìn Huyên
phu nhân thản nhiên nói hết câu chuyện, thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là như
vậy. Đã nói sao con có thể là công chúa được. Phụ thân bị Cơ Phượng Ly ám hại,
thân làm nữ nhi, con nhất định phải báo thù cho phụ thân. Sư phụ đi đường xa mệt
mỏi, con đã chuẩn bị trại cho người, người mau nghỉ ngơi đi!"

Huyên phu nhân nắm
tay Hoa Trứ Vũ nói: "Được, vậy sư phụ đi đây."

Hoa Trứ Vũ tiễn Huyên
phu nhân ra khỏi trại liền quay lại ngồi xuống ghế, gõ ngón tay lên mặt bàn,
trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Đêm đó, Hoa Trứ Vũ tới mỏm núi bên cạnh
quan sát địa hình. Ban đêm trên núi rất đẹp, từ trên núi nhìn xuống có thể thấy
ánh đèn từ các hộ gia đình trong thành, ánh sao hòa với ánh đèn trông thật ấm
áp. Nhưng nàng biết, khi chiến tranh nổ ra, cảm giác ấm áp này sẽ tan thành mây
khói, máu chảy thành sông.

Nàng mời Huyên phu
nhân tới để xác nhận Hoàng Phủ Vô Song không phải thái tử Mặc quốc, ngăn cản cuộc
chiến này. Nhưng không ngờ, Huyên phu nhân lại dám nói bà chính là hoàng hậu,
còn Hoàng Phủ Vô Song là con bà.

Dù Hoa Trứ Vũ không
muốn tin mình là công chúa Mặc quốc, nhưng nàng cũng tin Hoa Mục không nói dối
nàng. Đúng là cả đời này, Hoa Mục đã lừa gạt nàng rất nhiều lần, nhưng trước
khi ông chết, nàng có thể nhận ra đó là những lời tâm huyết của ông.

Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại,
thầm nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Có hương hoa quỳnh phảng
phất trong không khí, hương hoa nhẹ như có như không. Dường như còn có tiếng bước
chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Hoa Trứ Vũ quay lại, nương theo ánh trăng ảm
đạm nàng có thể thấy hai người đang đi tới.

Người đi trước là một
lão nhân mặc áo choàng xám. Người đi phía sau là đeo một chiếc mũ có mạng che mặt
màu trắng. Hoa Trứ Vũ nhận ra lão nhân áo xám là A Quý ở Tây Giang Nguyệt, cũng
chính là A Quý từng cứu nàng ở ngoại thành Lương Châu. Xem ra, người đi sau A
Quý chính là vị công tử ngồi trong xe ngựa rồi. Chỉ là Hoa Trứ Vũ cảm thấy bất
ngờ khi gặp lại bọn họ ở nơi này.

"Xin hai vị dừng
bước." Hoa Trứ Vũ tiến lên trước, cười nói.

A Quý dừng chân nheo
mắt nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi cô nương có chuyện gì?"

Hoa Trứ Vũ ôm quyền
thi lễ: "Chắc lão trượng không nhận ra ta. Ta chính là Doanh Sơ Tà, ơn cứu
mạng của lão trượng ở ngoại thành Lương Châu năm đó, ta vẫn chưa có cơ hội báo
đáp. Không ngờ hôm nay còn có thể may mắn gặp lại." Hoa Trứ Vũ chính là
Doanh Sơ Tà, điều này cũng không còn là bí mật cần che giấu nữa.

A Quý dừng chân, kinh
ngạc nhìn Hoa Trứ Vũ: "Nghe nói Doanh Sơ Tà là thân nữ nhi, lão còn không 

Báo cáo nội dung xấu