Duy Ngã Độc Tôn - Chương 389 - 390
CHƯƠNG 389: TIN TỨC CỦA TẤM BẢN ĐỒ THÁI CỔ THỨ TƯ!
Cổ thành Hoàng Sa
phong cách cổ xưa mà phồn hoa, lại bởi vì chuyện bốn nơi hiểm địa mà nổi phong
ba.
Sáng sớm, khí trời
sương mù còn bao phủ trên toàn bộ bầu trời thành Hoàng Sa, còn vờn quanh trên
không chưa tiêu tan, ánh nắng mặt trời mới nhú, chiếu lên màn sương mù này
thành một lớp vàng óng ánh.
Thành Hoàng Sa nguy
nga càng tăng thêm vài phần tang thương và thần bí.
Tần Lập nắm tay
Thượng Quan Thi Vũ, hai người đứng ở ngoài thành, nhìn một màn này. Thật lâu
sau, hai người nhìn nhau cười. Thượng Quan Thi Vũ dịu dàng nói:
- Nhìn nơi này, cảm
giác giống như là một cảnh mộng, rất nhiều ký ức về quá khứ đều có chút mơ hồ.
Nguyện vọng lớn nhất thời ấu thơ chính là có thể ra ngoài phủ nhìn xem một lần,
mọi người nói ánh vàng buổi sáng sớm...
Tần Lập nắm bàn tay
nhỏ bé thoáng có hơi lạnh của Thượng Quan Thi Vũ, cười nói:
- Bây giờ muốn nhìn
cái gì thì nhìn nó
Thi Vũ gật gật đầu,
khẽ thở dài:
- Đáng tiếc lại
không còn có tâm tình như ngày xưa đó!
Tần Lập nắm chặt
tay Thượng Quan Thi Vũ, truyền hơi ấm của mình cho nàng, nhẹ giọng nói:
- Thế giới của
chúng ta sớm đã không còn bình thường nữa. Chúng ta rốt cuộc không thể trở về
được cuộc sống người thường nữa rồi!
Thi Vũ nhoẻn miệng
cười:
- Kỳ thật như vậy
cũng tốt lắm! Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với huynh, đi bất cứ nơi đâu muội
cũng không sợ!
Lúc này đây hai
người ra ngoài còn Xà Xà, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng cùng Tam Viên, cùng với
Tiểu Hắc và Thái Hồng, tất cả đều lưu lại Tần gia. Một là để trấn thủ Tần gia,
dạy con cháu Tần gia; hai là bản thân chúng cũng đều cần tu luyện để đột phá.
Trừ Xà Xà ra, Tần Lập phân phát Bạo Nguyên Đan, Cố Bản Đan và Tinh Nguyên Đan
cho mấy linh thú đó, còn như có thể đột phá tới trình độ nào, vậy thì tự bản
thân bọn chúng thôi.
Đám linh thú này
đều là thành viên thuộc tổ chức của Tần Lập, tương lai nếu thật sự phải chống
lại các đại môn phái ở địa phương cực Tây, nếu không đạt tới thực lực nhất định
nào đó, thậm chí có thể ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có.
Cho nên, lúc này đi
ra ngoài chỉ có Tần Lập và Thi Vũ, thực lực của Tần Lập thủy chung vẫn đang
vững bước tăng lên, mà Thi Vũ hiện tại điều cần thiết nhất là thông qua chiến
đấu để rèn luyện chính mình.
Sau khi hai người
vào thành, cũng không có kinh động đến bất cứ người nào, chỉ tùy tiện tìm một
khách điếm ở trọ. Sau đó bắt đầu dịch dung. Tần Lập trở thành một thanh niên
chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy yếu, sắc mặt vàng như nến; Thi Vũ thì bị Tần
Lập giả trang thành một thiếu phụ thôn quê khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy
tuổi.
Tần Lập nhìn bộ
dáng của Thi Vũ, cười thầm không thôi. Thi Vũ soi gương nhìn hình dáng của
mình, sau đó cũng vì ý thích quái gở của Tần Lập mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy nhiên hai người
đích xác cũng không thích họp dùng mặt thật của mình ở thành Hoàng Sa, nơi này
là nơi họ sinh ra và lớn lên. Cho dù đã qua rất nhiều năm, đã có nhiều biến
hóa, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người nhận ra được bọn họ.
Hai người đi trên
đường phố thành Hoàng Sa, vô tình đi ngang qua võ quán Phương Chính của Phương
gia. Tần Lập nhìn thấy không khỏi có chút thổn thức, nói:
- Năm đó chính là ở
trong này, ta hoàn toàn trở mặt cùng hai người Tần Phong và Tần Hổ. Ôi! Thoáng
một cái thời gian đã trôi qua mười mấy năm!
Thượng Quan Thi Vũ
dịu dàng nhìn Tần Lập, nói:
- Hai huynh đệ kia!
Hẳn là đều còn sống?
Tần Lập gật gật
đầu, cười khổ nói:
- Có lẽ đang ẩn
tránh ở một góc nào đó, liều mạng tu luyện chuẩn bị tìm ta báo thù đấy!
- Huynh hối hận vì
chuyện đã làm năm đó sao?
Đôi mắt trong suốt
sáng ngời của Thi Vũ nhìn chằm chằm Tần Lập, đột nhiên hỏi. Tần Lập lắc đầu,
cười nói:
- Đương nhiên không
hối hận! Năm đó nếu ta không làm như vậy, người chết chính là ta!
Tần Lập nói xong,
nắm tay Thi Vũ đi vào một tửu quán không lớn, nhưng trang trí rất cổ kính. Bởi
vì là buổi sáng sớm nên trong tửu quán chưa đông khách lắm, chưởng quầy ở bên
trong quầy xem sổ sách, còn tên tiểu nhị thì ngồi gục đầu trên bàn ngủ gà ngủ
gật.
Hai người vừa bước
vào, tiểu nhị lập tức tỉnh lại, cười nói một hơi bằng giọng địa phương thành
Hoàng Sa:
- Hoan nghênh nhị
vị khách quan! Mời vào trong!
Tần Lập và Thi Vũ
về đến nơi đây, cảm nhận sâu nhất chính là giọng nói quê hương nơi này. Tuy
rằng thành thị này lưu lại cho hai người phần ký ức cũng không tính là tốt lắm,
nhưng nghe được giọng nói quê hương vẫn cảm thấy thật thân thiết.
Tần Lập thuận miệng
kêu vài món thức ăn đặc sắc của tửu quán, tiểu nhị lập tức sửng sốt, sau đó
cười nói:
- Khách quan trước
kia đã tới nơi này rồi à? Chọn món đều là món ăn chiêu bài của chúng tôi
Tần Lập thản nhiên
cười, gật gật đầu, không nói gì.
Tiểu nhị nhanh nhẹn
đi báo cho đầu bếp phía sau, sau đó lại bưng tới nước trà. Thừa dịp trong tửu
lâu chưa đông người lắm, lại thấy Tần Lập cũng rất thuận mắt, liền tự lân la
tới nói:
- Phải nói thành
Hoàng Sa chúng ta thật đúng là tà môn! Nơi này vốn bình yên đâu được một vài
năm, lại bắt đầu nổi sóng gió! Gần đây rất nhiều người lại ào ào cuốn tới nơi
đây. Nghe nói nha, ở bốn đại hiểm địa có người phát hiện bảo tàng thời đại cổ
Tần Lập cùng Thượng
Quan Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau một cái, cười nói:
- Ồ? Vậy ngươi nói
xem, phát hiện bảo tàng gì?
Tiểu nhị nhìn lướt
quanh một vòng, trong tửu lâu trống rỗng, chưởng quầy như trước vẫn đang xem sổ
sách, sau đó mới hạ thấp giọng nói:
- Nghe nói ở địa
phương đó toàn bộ đều là tài bảo vàng bạc! Tuy nhiên, dường như cần phải có
chìa khóa mới có thể mở ra được. Đúng vậy! Gần đây rất nhiều cường giả từ bốn
phương tám hướng đều đi tới thành Hoàng Sa tìm kiếm chìa khóa để mở ra bảo
tàng. Nếu ngài đợi tới buổi trưa sẽ thấy rất nhiều giang hồ hiệp khách.
Tần Lập cười cười,
biết từ miệng tiểu nhị này cũng không có khả năng nghe được bao nhiêu tin tức,
liền thuận miệng hỏi một câu:
- Vậy, ngươi có
biết những cường giả này là từ địa phương nào tới không?
Tiểu nhị có hơi
tiếc nuối lắc đầu, nói:
- Những người đó
đều rất cuồng ngạo! Đâu có khách sáo như khách quan vậy. Nói cho ngài biết,
những người đó cả đám đều mắt cao hơn đỉnh đầu, bộ dáng phi thường kiêu ngạo,
dường như ở trong mắt bọn họ chúng ta chỉ là con kiến... ngài nói xem làm sao
mà không giận cho được?
Tiểu nhị nói xong,
lại thở dài một tiếng:
- Ôi! Năm đó thời
điểm ba đại gia tộc huy hoàng, đám người từ ngoài đến này, nào dám kiêu ngạo
như vậy? Nếu như trở lại thời Tần Hầu, bọn họ cũng không dám. Đáng tiếc là Tần
Hầu đã đi biệt tích rất nhiều năm, không thấy quay về nữa. Công tước gia A Hổ
lại xảy ra chuyện như vậy! Thật là thế sự vô thường mà!
Tần Lập nhìn thoáng
qua Thượng Quan Thi Vũ, gặp ánh mắt Thi Vù đang dịu dàng nhìn hắn, vì thế cười
nói:
- Công tước A Hổ,
mấy năm nay thế nào rồi?
- Ngài cũng biết
Công tước A Hổ à? Hà hà! Nhắc tới Công tước A Hổ, thật đúng là người tốt, chưa
bao giờ ỷ thế hiếp người, đáng tiếc người tốt không được báo đền. Mấy năm trước
gặp phải nhà tan cửa nát, còn bị bắt dẫn đi, sau lại không biết vì cái gì lại
đã trở lại. Lúc ấy Thượng Quan gia cùng Phương gia hai đại gia tộc kia, thừa
dịp chiếm đoạt không ít sản nghiệp của Công tước A Hổ. Công tước A Hổ vừa trở
về, hai nhà kia lại vội vàng không ngừng trả lại tài sản. Hiện tại Công tước A
Hổ chính là người có thế lực nhất của thành Hoàng Sa.
- Vậy là tốt
Tần Lập nhẹ giọng
nói, trong ánh mắt hiện lên một chút hoài niệm, dường như tưởng nhớ lại ngày
xưa, lúc A Hổ mang theo đám người hắn, Lãnh Dao cùng Bộ Vân Yên vào núi mạo
hiểm.
Lúc này, lại có
khách tiến vào, tiểu nhị liền cáo lỗi Tần Lập, sau đó đi tiếp đón người khác.
Thượng Quan Thi Vũ
nhỏ giọng nhẹ nhàng nói:
- Nếu không thì mau
chóng đến thăm A Hổ, đại ca?
Tần Lập do dự một
chút, lại lắc đầu:
- Quên đi! Chúng ta
cùng huynh ấy hiện tại đã hoàn toàn là người của hai thế giới, tốt hơn là không
nên quấy nhiễu cuộc sống bình yên của huynh ấy.
Lúc này, đám khách
mới vào gồm có bốn người, ngồi ở cách Tần Lập mấy bàn, phi thường im lặng, chỉ
có một người nhìn lướt qua Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ, rồi thu hồi ánh
mắt. Trên người cả hai đều không có chút dao động, không khác gì người thường,
hoàn toàn không đáng để bọn họ lãng phí ánh mắt.
Tần Lập đã hoàn
toàn thu liềm khí tức. người khác căn bản không thể tra ra được. mà Thượng Quan
Thi Vũ... thì những người đó thực lực kém quá xa, căn bản là cảm nhận không
tới.
- Sư huynh! Huynh
nói cái gì bốn đại hiểm địa này, thật sự có bí mật kinh thiên gì hay sao?
Một hán tử trung
niên mặc trang phục màu vàng, hỏi lão già áo xám ngồi ở chủ vị.
Lão già áo xám dáng
người thực gầy, khuôn mặt thoạt nhìn trông thực dài, chòm râu dưới cằm phất
phơ, hai mắt nhìn qua còn có chút đục ngầu, lão mà đi trên đường trông y hệt
như một lão già bình thường.
Ai cũng sẽ không
nghĩ tới trong thân thể một lão già bình thường như vậy lại có thứ lực lượng
khiến cho người ta e ngại.
Lão già đánh giá
Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ trở thành hai người dân thường, nói chuyện cũng
không chút kiêng kị. Hơn nữa, bọn họ nói với nhau cũng là chuyện phố lớn ngõ
nhỏ trong thành Hoàng Sa đều biết, cũng không có gì kiêng kị.
- Bí mật, khẳng
định là có! Tuy nhiên, chưa chắc đã có bảo tàng gì! Bốn địa phương đó ta đã ở
trên không trung xem qua, nếu xâu chuỗi lại với nhau, thực rất có thể sẽ hình
thành một cái trận pháp thật lớn. Còn như trận pháp này để làm cái gì, vậy thì
đoán không ra. Tuy nhiên theo ta suy đoán, thực rất có thể có liên quan với
thời đại Thái Cổ.
Lão già nói rất
khẳng định.
Tần Lập cùng Thượng
Quan Thi Vũ đều chấn động trong lòng, đều từ trong mắt đối phương hiện lên vẻ
không thể tin được.
Phải biết rằng, cho
dù ở Huyền Đảo, người có thể nói ra bốn chữ "thời đại Thái Cổ" này
cũng không có bao nhiêu người.
Mọi người đều biết
tồn tại thời đại Thái Cổ, nhưng niên đại đã qua quá lâu rồi, mà ngay cả rất
nhiều lịch sử về thời đại thượng cổ, đều không thể biết tới, không có chứng cớ,
càng đừng nói đủ loại truyền thuyết về thời đại Thái Cổ.
Phần đông mọi người
nghe nói tới đều giống như nghe kể chuyện thần thoại.
Mà không ngờ mấy
người này, lại có thể nói ra bốn đại hiểm địa có liên quan với thời đại Thái
Cổ, sao có thể không khiến cho người sợ hãi?
Lúc này, tiểu nhị
bưng đồ ăn lên, Tần Lập liền cầm hũ rượu, tự châm tự uống, vừa lưu ý nghe bốn
người bên kia nói chuyện.
- Thời đại Thái Cổ?
Chính là thời đại của tấm bản đồ môn phái chúng ta truyền lưu kia hay sao? Ta
thấy đồ án trên trận pháp thật giống như đồ án phía sau tấm bản đồ đó!
Lại một người trung
niên mặt chữ điền mặc trang phục màu vàng, thuận miệng nói.
- Khạc!
Lão già tằng hắng
một tiếng, trừng mắt nhìn người trung niên một cái, lại thấy Tần Lập cùng
Thượng Quan Thi Vũ bên kia đang ngồi đối ẩm, mỉm cười ngọt ngào vói nhau. Lão
yên lòng, chẳng qua là một cặp vợ chồng bình thường có chút tiền tới đây cải
thiện cuộc sống mà thôi, không có gì đáng chú ý. Tuy nhiên lão vẫn hướng về
phía người trung niên, hạ thấp giọng khiển trách:
- Về sau ở bên
ngoài đừng nói lung tung.
Người trung niên có
vẻ xấu hổ cúi đầu. Tấm bản đồ Thái Cổ đó ở trong môn phái bọn họ cũng là một
trong những bảo vật trân quý nhất, được liệt vào chuyện cơ mật cao nhất trong
môn phái là nghiêm khắc cấm truyền ra ngoài.
Lúc này lão già dịu
giọng, xoa dịu nói:
- Không phải ta
định trách ngươi! Nhưng hiện tại thành Hoàng Sa nơi này, dường như đã kinh động
rất nhiều võ giả các địa phương thần bí, không phải ai cũng đều không hiểu biết
như vậy, vạn nhất đối phương nghe nói về thứ đó, ngươi nói lung tung chỉ sợ sẽ
dẫn tới họa sát thân đó.
CHƯƠNG 390:
GIẢ NGỐC!
Không ngờ rằng Tần
Lập và Thi Vũ, trong lòng hai người sớm đã bị chấn động tới tột đỉnh. Bản đồ
Thái Cổ, không nghĩ tới ở địa phương này lại nghe được tin tức về bản đồ Thái
Cổ.
Hiện tại trong tay
Tần Lập đã có ba tấm bản đồ, một tấm thu được từ tay mẫu thân Thi Vũ, một tấm
lấy từ Thôi gia, còn một tấm là vừa mới thu được từ tộc đàn Hắc Kim Thần Báo
nơi đó.
Tần Lập cũng từng
thử qua, nghĩ muốn ráp ba tấm bản đồ này với nhau, nhưng lại phát hiện ba tấm
bản đồ này hoàn toàn thuộc ba vị trí khác nhau. Hiện tại Tần Lập cũng không dám
xác định bản đồ đầy đủ gồm có bao nhiêu mảnh bản đồ.
Bản đồ này, ta nhất
định phải thu lấy.
Bởi vì bản đồ Thái
Cổ này, chẳng những đánh dấu toàn bộ các địa phương thần bí trên Thiên Nguyên
Đại Lục, đồng thời mặt sau nó là một trận pháp thật lớn cực kỳ phức tạp, cũng
phi thường thần bí, hấp dẫn người ta muốn tìm hiểu đến tột cùng là cái gì.
Tần Lập âm thầm bám
một chút lực lượng tinh thần vào trên người lão già kia. Coi như đánh dấu để
lại một lũ thần thức ở trên người lão già. Mặc kệ là trao đổi hay là thông qua
cách nào khác, đều phải thu được bản đồ này.
Tần Lập thầm nghĩ
trong lòng. Lúc này, bên trong tửu quán lại có người khác lục tục kéo đến, sắp
tới giữa trưa, thực khách bắt đầu đông hẳn lên. Bốn người bên này cũng bắt đầu
uống rượu dùng cơm, ngừng nói chuyện với nhau.
Lại nói tiếp, bốn
người này coi như là rất cẩn thận, nhìn bên ngoài gần như không lộ ra chút sơ
hở gì, chỉ tiếc là bọn họ nhìn lầm Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ hai người
này, lầm vì đã xem hai người bọn họ thành người dân thường.
Lúc này trong lòng
Tần Lập đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu ba đại hiểm địa trong bốn đại hiểm
địa đều lộ ra trận pháp cổ quái kia. Như vậy, có thể hay không hấp dẫn tất cả
người giữ các phần còn lại của bản đồ Thái Cổ đến đây tìm hiểu kết quả?
Càng nghĩ càng cảm
thấy khả năng này rất lớn, trong lòng Tần Lập rốt cục kích động cả lên. Hơn
nữa, lần này hắn dẫn theo Thi Vũ ra ngoài tuy nói là muốn nhìn lại xem nơi này
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nguyên nhân lớn nhất là muốn cùng Thi Vũ đi
khắp nơi để lịch lãm rèn luyện, cũng có thể giải tỏa khuây khỏa.
Cũng không ngờ lại
có thể có thu hoạch như thế.
Người bên trong tửu
quán dần dần thêm đông đúc. Chung quanh Tần Lập có người ngồi, đều tự ăn cơm
nói chuyện với nhau, rất nhiều người nhưng đều đàm luận về một đề tài, đó chính
là... bốn đại hiểm địa.
Trong đó, Tần Lập
phân biệt rõ ràng, có một số người chính là võ giả giới thế tục bình thường,
thực lực hơn phân nửa là Huyền cấp cùng Địa cấp, chỉ có số ít mấy người là
Thiên cấp.
Nhìn những người
này không e dè lớn tiếng đàm luận, Tần Lập không khỏi cảm thấy vài phần buồn
cười, chênh lệch giữa võ giả địa phương thần bí cùng võ giả giới thế tục thật
sự là quá lớn. Hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, hiện tại lại xen lẫn cùng
một chỗ, nhìn biểu tình hờ hững trên mặt võ giả đến từ các địa phương thần bí
thì có thể biết rằng bọn họ cũng không có cảm giác gì với các giang hồ hào
khách đang lớn tiếng đàm luận này.
Đám giang hồ hào
khách dường như cũng có điều phát hiện. Tuy nhiên ở bên ngoài, không thể tùy
tiện gây chuyện, là chuyện tự giác của đại đa số người trong giang hồ. Nhưng
không tránh khỏi có một số ít người tính tình táo bạo, quái dị. Hơn nữa người
trong giang hồ muôn hình muôn vẻ, người thuộc hạng nào cũng đều có.
Tần Lập đã tận lực
cải trang cho Thi Vũ giống như một thiếu phụ thôn quê, tuy nhiên thoạt nhìn vẫn
còn thập phần xinh đẹp, nhất là đôi mắt long lanh linh động của Thi Vũ kia thì
không thể che lấp được. Cho nên, có người không ngăn được ánh mắt nhìn về hướng
Thượng Quan Thi Vũ.
Thượng Quan Thi Vũ
tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu không tính là phong phú lắm nhưng cảnh giới đạt
đến mức ấy, đói với các loại ánh mắt gian tà như thế, sao nàng có thể không cảm
nhận được chứ!
Đôi mi thanh tú khẽ
nhíu lại, buông đũa xuống. Thượng Quan Thi Vũ nói với Tần Lập:
- Phu quân! Muội ăn
no rồi, chúng ta đi thôi!
Tần Lập ở trong này
cũng đã thu được tin tức mong muốn, vì thế gật đầu, đứng dậy, vén màn, cùng Thi
Vũ sóng vai rời đi.
Hai người đang trên
đường về khách điếm, Tần Lập cười khổ nói:
- Thật đúng là hạng
người nào đều có, những người tà tâm không sợ chết đó theo tới rồi!
Thi Vũ ngưng mắt
nhìn thoáng qua Tần Lập, hừ một tiếng:
- Đều là lỗi ở huynh! Thiếu phụ quê mùa thì quê mùa, còn biến thành xinh
đẹp như vậy, để cho người ta theo dõi?
Tần Lập bật cười ha hả, thầm nghĩ: 'Ta biến muội thành Dạ Xoa, muội bằng lò
- Nếu không, chúng ta tìm chỗ hẻo lánh cho muội luyện tập? Tần Lập thương
lượng cùng Thượng Quan Thi Vũ.
Thi Vũ bĩu môi, nói:
- Chỉ mấy tên bất nhập lưu gì đó, bọn chúng cũng xứng sao?
Bảy tám người đi theo phía sau kia, sợ là đến chết cũng không nghĩ tới, mục
tiêu bọn chúng nhắm tới, đều không phải là con cừu non yếu đuối ngoan ngoãn, mà
là sư tử hung mãnh khủng bố.
Bọn họ nhìn hai người phía trước vừa nói chuyện với nhau, vừa đi tới chỗ
hẻo lánh, cả bọn đều hưng phấn không thôi. Còn đang suy nghĩ phải làm thế nào
để hường dụng thiếu phụ thôn quê này đây, lại không nghĩ tới người ta căn bản
là dẫn đường cho bọn họ đi vào tử lộ.
Vô tình, Tần Lập mang theo Thi Vũ lại đi vào vùng phế tích của Tần gia năm
xưa, hiện tại nơi này đã mọc đầy cỏ dại cùng các loại cây tạp, có một số cây đã
mọc rất cao. Hơn nữa vốn trước kia nơi này đã có sẵn những cây cổ thụ lâu năm,
hiện giờ đã biến nơi này thành một khu rừng nhỏ.
Cũng có người từng nghĩ tới phải lợi dụng địa phương này, nhưng hễ là người
có quyết định này, mới vừa bắt đầu thực hiện, trong nhà sẽ có người chết đi một
cách khó hiểu, ngay cả vì sao mà chết cũng không kiểm tra được.
Vì thế, tin tức địa bàn cũ của Tần gia năm đó là nhà có ma dần dần truyền
ra ngoài, nếu không phải nhà có ma, năm đó như thế nào có thể bị giết cả nhà?
Hơn nữa, hiện tại trên vùng đất dữ này, có vong linh những người Tần gia đã
chết thủ vệ, người nào chủ ý tới vùng đất này, đều chết bất đắc kỳ tử, thậm chí
ngay cả có một số người trẻ tuổi chọn chỗ này hẹn hò yêu đương, cũng đều chết
một cách kỳ bí. Cho nên đến cuối cùng, không còn có người nào dám đánh chủ ý
tới khu đất này. Thậm chí cũng không có người dám tới nơi này, ban ngày đều yên
tĩnh đến có chút dọa người.
Tần Lập nhìn vùng đất hoang vu, trong lòng thoáng cảm khái. Hắn cũng không
có nghe các loại truyền thuyết ở thành Hoàng Sa mấy năm nay, cho dù nghe nói
đương nhiên hắn cũng sẽ không tin cái gì vùng đất dữ, nhà có ma.
Hắn đang vô thức nghĩ tới đám Hắc y nhân năm đó hủy diệt Tần gia, sau lại
còn đuổi giết mình, từ đó đến nay dường như sớm đã mai danh ẩn tích.
Mà Tần gia hùng mạnh ở thành Hoàng Sa phồn hoa năm đó, hiện giờ sớm đã tan
thành mây khói.
Hai người hồn nhiên làm như không phát hiện đám người theo dõi phía sau,
lững thững đi vào khu rừng thập phần vắng lặng Tần Lập nhẹ giọng thở dài:
- Nơi này chính là Tử Thần Viên năm đó, thuở nhỏ mẫu thân ta ngụ ở chỗ này.
Tiểu viện này toàn bộ Tần gia đều thập phần đỏ mắt thèm thuồng. Lúc đó Tần
Hoành Viễn, vì để cho ta cưới muội nên trả lại nơi này cho mẫu thân ta. Ta ở
chỗ này cũng không bao lâu! Ha ha!
Thượng Quan Thi Vũ mơ màng ôm cánh tay Tần Lập, dịu dàng nói:
- Còn có muội bên huynh!
Tần Lập cười nói:
- Đúng vậy! Còn có muội bên người ta!
Lúc này, bảy tám người từ rất xa bên kia đi tới, cả đám người vây quanh một
thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thanh niên này mi thanh mắt sáng, mặt trắng
như ngọc, dáng người cao to, toàn thân phủ áo choàng màu trắng, trông có vẻ
phong lưu phóng khoáng, chỉ có điều hai mắt khi nhìn người làm cho người ta có
một loại cảm giác có chút âm nhu, không có cái khí chất của nam nhi.
- Ha ha! Tiểu nương tử thật sự là có nhã hứng, không ngờ có thể tìm được
một chỗ u nhã tĩnh mịch như vậy để nói chuyện yêu đương. Tuy nhiên, dường như
nàng tìm sai đối tượng rồi! Nhìn lại xem người bên cạnh nàng này... chậc chậc!
Nàng sao có thể coi trọng người như thế vậy?
Gã thanh niên lộ vẻ mặt gian tà nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nói tiếp:
- Theo ta đi! Ta sẽ làm cho nàng trở nên cao quý hơn cả công chúa trên đời
này! Nàng không nên mặc nhưng thứ xiêm y rẻ tiền đó, ta sẽ dùng xiêm y lộng lẫy
nhất trên đời tặng cho nàng!
- Đúng là bệnh thần kinh mà!" Trong lòng Tần Lập không kìm nổi thầm
than! Gã thanh niên này thật là bệnh không nhẹ, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt
một thiếu phụ thôn quê lại lãng mạn như thế. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, nếu Thi Vũ
thực sự là thiếu phụ thôn quê, không chừng đúng là có khả năng bị hắn mê hoặc.
Dù sao, còn cao quý hơn cả công chúa... ở trong mắt phụ nữ khắp thiên hạ đều
rất dễ bị mê hoặc.
Đáng tiếc, số mạng của gã công tử này thật đúng là xui xẻo.
Thi Vũ cũng không thèm liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngươi theo ta làm
gì? So với ngươi ta mạnh hơn gấp cả trăm lần, ngàn lần, vạn lần không chừng... hạng
người như ngươi căn bản không đáng để ta nói chuyện. Nếu đặt ngươi cùng một chỗ
để so sánh chẳng khác nào làm nhục phu quân ta.
Nói xong, Thượng
Quan Thi Vũ thâm tình chân thành nhìn Tần Lập:
hu quân! Muội nói
đúng không?
- Đúng vậy!
Tần Lập dõng dạc
đáp, hoàn toàn không xem nhóm người này ở trong mắt.
- Tiểu tử! Ngươi
muốn chết! Biết điều thì mau cút đi! Hạng dân thường như ngươi vĩnh viễn cũng
không biết thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm đâu!
Bên cạnh gã thanh
niên anh tuấn âm nhu, một nam nhân trung niên vẻ mặt âm lãnh, lành lạnh nhìn
chằm chằm Tần Lập, phóng xuất ra một cỗ sát khí, phủ chụp về hướng Tần Lập.
Người bình thường
làm sao có thể chịu đựng được loại sát khí này, không sợ tới mức tè ra quần
sao! Dường như người trung niên đã nhìn thấy trước bộ dáng của gã thanh niên
sắc mặt vàng như nến này, cho dù đối phương chịu đựng được năng lực mạnh mẽ đó
thì cũng sợ tới mức tè ra quần. Hắn không kìm nổi bật cười ha hả. Với hắn mà
nói, thỉnh thoảng vẫn lấy người bình thường như con kiến này để vui
đùa cũng là chuyện rất thú vị.
Cái gọi là ý thế
hiếp người, không cậy thế... thì đâu có khi dễ người? Còn lấy yếu thắng mạnh,
thì đều là kẻ biến thái mới có thể làm được. Võ giả như bọn chúng chỉ thích ỷ
thế hiếp người, hơn nữa cũng chỉ có khi ỷ thế hiếp người là thống khoái nhất.
Gã trung niên này
đang cười cười bỗng nhiên phát hiện có vẻ không đúng, bởi vì dường như là thanh
niên đối diện kia hoàn toàn không có cảm nhận được sát khí phát ra từ trên
người hắn, chỉ lộ vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn.
- Nương tử! Người
này đầu óc có bệnh hay sao? Hắn cười cái gì ngốc nghếch như con heo vậy?
Tần Lập làm vẻ mặt
ngơ ngác nhìn Thượng Quan Thi Vũ.
Thượng Quan Thi Vũ
không kìm nổi cười khì một tiếng. Nụ cười này lại khiến đám người đối phương,
toàn bộ nhìn thấy đều ngẩn người tại chỗ. Trước kia bọn họ không biết cái gì
gọi là nụ cười khuynh thành, hiện tại rốt cục bọn họ đã hiểu rõ.
Nụ cười của Thượng
Quan Thi Vũ khiến hết thảy đám người chung quanh, toàn bộ đều ảm đạm thất sắc,
dường như trong thiên địa chỉ còn lại có nụ cười tươi dịu ngọt đến cực điểm của
nàng mà thôi.
Gã thanh niên anh
tuấn một thân áo choàng màu trắng kia, hai mắt đăm đăm nhìn ngẩn ngơ tại đó.
Sau một lúc lâu,
người trung niên âm lãnh bên người hắn mới bừng tỉnh, chợt hiểu, nữ nhân này
cười, là bởi vì châm chọc người bên cạnh hắn... mà ra.
Người rung niên
giận tím mặt, chỉ vào Tần Lập cười lạnh nói:
- Tiểu súc sinh!
Đây là chính ngươi tự tìm đường chết! Đừng trách ta!
... ********

