Duy Ngã Độc Tôn - Chương 399 - 400

CHƯƠNG 399: THI VŨ PHÁT UY!

Ở trong đám đông
người, Tần Lập còn nhìn thấy một số con cháu các gia tộc đến từ Huyền Đảo, thực
lực cũng không tính là mạnh lắm. Hiển nhiên, cũng đều là các gia tộc sau khi
nghe tin, liền phái người đi điều tra tình hình. Nhưng cũng có thể đoán được
không cần tới bao lâu, địa phương này sẽ trở thành một chỗ hấp dẫn người nhất
trên Thiên Nguyên Đại Lục!

Đến lúc đó, bất kể
võ giả cảnh giới thực lực mạnh mẽ đến mức nào, toàn bộ đều sẽ không kìm được
đến nơi đây tìm hiểu cho tới cùng!

Đối với Tần Lập mà
nói, hắn cũng không quan tâm sẽ có cường giả như thế nào đến nơi đây tra xét bí
mật của thần miếu. Tưởng Hằng cũng nói qua, chìa khóa của thần miếu có liên quan
với bản đồ Thái Cổ, mà bản đồ này tổng cộng có tám phần thì hết bốn phần ở
trong tay mình, còn có một tấm cũng có khả năng rất lớn có thể thu được.

- Như vậy, chỉ cần
chính mình bất động, cánh cửa của thần miếu Thái Cổ này cũng không có người nào
có thể mở ra được!"'

Hơn nữa Tần Lập tự
biết:

- Cho dù gom hết
tất cả lực lượng của mình hiện có, cũng khẳng định không đủ để đối kháng với
một môn phái của địa phương cực Tây. Nếu như bên đó thật sự biết chính mình có
trong tay bản đồ Thái Cổ, cưỡng ép cướp đoạt, vậy thì mình trừ bỏ chạy ra,
tuyệt đối không có con đường thứ hai có thể đi.

- Thực lực vẫn còn
quá yếu.

Tần Lập thầm nghĩ
trong lòng, ánh mắt dần dần trở nên kiên định. Bởi vì hắn còn trẻ, còn có thời
gian! về phần sau khi thần miếu này xuất hiện sẽ khiến cho thế giới này biến
hóa như thế nào thì không cần quan tâm tới.

Lúc này, dường như
đa số mọi người cũng đều ý thức được tiếp tục ở lại chỗ này, cũng sẽ không có
chuyện tốt gì phát sinh, đám người bắt đầu dần dần tán đi, chỉ có số ít người
si mê nghiệp võ, bị linh quang thoáng hiện trong đầu vừa rồi kia làm cho mê
hoặc, nên tiếp tục ở lại chỗ này.

Mà cái lão già quỳ
chết trên bậc thang kia cũng không ai dám động tới lão, càng không có người nào
dám đi tới gần.

Bốn người sư huynh
đệ lão già gầy ốm bên kia thấy Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ rời đi, liền đưa
mắt nhìn nhau một cái rồi cùng đều lén lút đi theo phía sau.

Từ đầu đến giờ, lão
già gầy ốm vẫn luôn thấy đôi tình nhân Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ này cảm
giác như rất quen mắt, sau đó vẫn không nhớ nổi đã từng gặp qua hai người này ở
địa phương nào. Nhưng vừa rồi ngay lúc lão già kia quỳ rạp ở trên bậc thang
thần miếu, trong nháy mắt đó linh quang chợt lóe trong đầu lão già gầy ốm,
giống như là đột nhiên thông suốt.

Trong đầu lão, hình
dáng của Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cùng hán tử mặt vàng và thiếu phụ thôn
quê kia, dần dần chồng lên nhau.

Thuật dịch dung!

Trong nháy mắt, lão
già gầy ốm hiểu ra, ngày đó nghe hai người cô gái và người trẻ tuổi Hồng Nhạn
Môn kia nói chuyện với mình, chính là hiện ra tại trước mắt bọn họ.

Đồng thời rốt cục
lão cũng không biết người thanh niên và nữ nhân bên người hắn thuộc môn phái
địa phương thần bí nào!

Lúc ấy sau khi lão
già gầy ốm nghĩ thông suốt, lão lại chú ý quan sát ánh mắt của Tần Lập cùng
Thượng Quan Thi Vũ một hồi lâu, lão càng thêm khẳng định phán đoán của mình,
đồng thời trong lòng cảm thấy càng thêm bất an.

Với thực lực người
thanh niên này, hiển nhiên không phải là hạng người bình thường, nếu hai người
này thật sự biết bản đồ Thái Cổ có liên quan với thần miếu, sau này lúc trở về
sư môn lan truyền ra ngoài, ảnh hường đối với bọn họ quả thực chính là trí
mạng!

Lão già gầy ốm một
thân thực lực đã đạt tới cảnh giới Thiên Tôn! Đồng thời ba người sư đệ của lão,
yếu nhất cũng là cảnh giới Dung Thiên, còn hai người kia một là Nhân Tôn, một
người là Địa Tôn.

Nếu như vây giết
hai người trẻ tuổi này, hiển nhiên nắm chắc sẽ thành công!

Bởi vậy, khi thấy
Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ rời đi, sư huynh đệ lão già bốn người liền đuổi
theo phía sau.

Tần Lập cùng Thượng
Quan Thi Vũ giống như không hề phát hiện, hai người một đường du sơn ngoạn
thủy, thời điểm sắp tới thành Hoàng Sa, tới một chỗ phía trước khu rừng thập
phần vắng lặng, Tần Lập và Thi Vũ liền ngừng lại.

Tần Lập hướng về
phía phía sau nói:

- Mấy vị bằng hữu
suốt dọc đường đi theo tại hạ, có

Bên kia lão già gầy
ốm cùng ba sư đệ của lão hiện ra thân hình, có chút phức tạp nhìn Tần Lập, chậm
rãi nói:

- Hai vợ chồng các
hạ quả thật là thâm tàng bất lộ! Ngày đó ở bên trong tửu lâu thành Hoàng Sa,
đúng là hai vợ chồng các ngươi thì phải?

Tần Lập ảm đạm
cười, không có phủ nhận, hỏi ngược lại:

- Vậy thì sao?

Người trung niên
mặt chữ điền mặc trang phục màu vàng quát to:

- Tặc tử! Thưa nhặn
là tốt rồi, dám nghe lén chúng ta nói chuyện. Hôm nay huynh đệ chúng ta theo
tới đây chính là giết các ngươi!

Người trung niên
mặt chữ điền mấy ngày nay vẫn luôn bị chuyện này đè nặng trong lòng, cơn tức
đầy mình không thể phát tiết, thấy Tần Lập lại thừa nhận, lập tức vừa thẹn vừa
giận, ngay sau đó không thể nhịn được nữa bộc phát ra.

Tần Lập cười ha hả,
không thèm quan tâm nói:

- Mấy người các
ngươi thật là không có đạo lý, tửu lâu kia cũng không phải là nhà riêng của các
ngươi! Bản thân tửu làu chính là chỗ tiếp đón khách vãng lai bốn phương tám
hướng. Các ngươi nói chuyện với nhau lớn tiếng như vậy, muốn không nghe cũng
khó, chẳng lẽ bởi vì nghe các ngươi nói chuyện thì chúng ta phải chết sao?

Người trung niên
mặt chữ điền cười lạnh nói:

- Đúng vậy, nghe
thì phải chết, không cần kêu oan! Các ngươi tự nhận mình xui xẻo là được rồi!

Nói xong, hắn rút
ra thanh bảo kiếm sau lưng, một thân khí thế trong giây lát bộc phát ra, không
khí chung quanh dường như đều theo đó cô đọng lại.

- Đi chết đi!

Người trung niên
mặt chữ điền nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng kiếm khí chém tới hướng Tần
Lập. Đúng là hắn muốn một kiếm phải chém chết Tần Lập!

- Hừ!

Thượng Quan Thi Vũ
hừ lạnh một tiếng, vốn nàng đối với chuyện giết người đoạt bảo này, trong lòng
vẫn luôn có chút mâu thuẫn. Dù sao, nàng đã được giáo dục, cũng trải qua môi
trường cuộc sống của nàng từ nhỏ đến khi trưởng thành nàng là một thiếu nữ thập
phần thiện lương.

Giết người đoạt bảo
trong giáo điều nàng học từ nhỏ đó chính là chuyện xấu người xấu mới làm.
Thượng Quan Thi Vũ cũng nhìn ra được khát vọng của đối với tấm bản đồ Thái Cổ
trong tay bốn người này, tuy rằng ngoài miệng nàng chưa từng nói điều gì, nhưng
về mặt tâm lý, nhiều ít vẫn còn có chút không tán thành.

Nếu như mua hoặc
trao đổi, nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng không nghĩ
tới chính là đối phương lại chỉ vì hai người mình nghe được bọn họ nói chuyện
liền muốn giết người.

Chẳng lẽ, đây chính
là cái gọi là giang hồ ư?

Trong lòng Thượng
Quan Thi Vũ không khỏi cảm thấy phi thường thất vọng! Đối mặt với một kiếm thập
phần hung ác này, nàng không cần né tránh, thậm chí ngay cả Huyết Ngọc Kiếm
cũng không có lấy ra, bằng hai tay không đón tiếp công kích của người trung
niên mặt chữ điền kia.

Người trung niên
kia vốn là muốn trước hết giết chết Tần Lập, dù sao Thượng Quan Thi Vũ này hình
dáng yểu điệu như tiên, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thật sự là khiến cho
người ta khó có thể xuống tay. Thật đáng giận, không ngờ tên nam nhân lại núp
tránh ở sau lưng nữ nhân, mà nữ nhân này cũng không biết sống chết như thế... Người
trung niên mặt chữ điền bỗng nảy sinh lòng ác độc, lạnh lùng quát:

- Chính ngươi muốn
chết, đừng trách ta!

Trên thân kiếm của
hắn trong giây lát bộc phát ra một luồng kiếm khí màu trắng chói mắt, kiếm khí
như thực chất, trực tiếp đâm vào yết hầu Thượng Quan Thi Vũ.

Thân hình Thượng
Quan Thi Vũ ở trong không khí đột nhiên tăng tốc, gã trung niên mặt chữ điền
chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, hoàn toàn mất đi bóng dáng Thượng Quan Thi Vũ.

Đồng thời, hắn nghe
sư huynh thét lên một tiếng kinh hãi, mới vừa muốn làm ra phản ứng, lại cảm
giác trên ngực của mình truyền đến một lực lượng khổng lồ, lập tức chấn vỡ toàn
thân kinh mạch của hắn, hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Gã trung niên mặt
chữ điền "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã lăn trên mặt
đất!

- A!

Lão già gầy ốm phát
ra một tiếng thét phẫn nộ điên cuồng:

- Giết sư đệ ta!
Yêu nữ! Ta phải giết ngươi!

- Bớt nói nhảm đi!

Thượng Quan Thi Vũ
rốt cục hiểu được vì sao suốt một đường này Tần Lập để mặc cho mấy người này đi
theo, cũng rốt cục hiểu được chuyện giang hồ chân chính là thế nào.

Cái gì đạo nghĩa
giang hồ, cái gì trượng nghĩa nhiệt huyết...

Cái loại sát khí
lóe lên trong khoảnh khắc này, cũng chỉ trên mình một số ít người mới có thể
nhìn thấy, hầu hết đều là bộ dáng của những người này.

Âm độc, hiểm ác!
Chỉ vì người khác vô tình nghe bọn họ nói chuyện, mà ra tay giết người! Đây mới
chân chính là giang hồ âm độc! Mới là giang hồ hiểm ác!

Thượng Quan Thi Vũ
đối mặt với lão già gầy ốm có cảnh giới Thiên Tôn cũng không dám xem thường.
Huyết Ngọc Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí đỏ như máu chém về phía lão già
gầy ốm!

Lão già giật mình
cả kinh, lão không nghĩ tới nữ nhân này lại khó chơi như thế, vốn tưởng rằng
lão ra tay là có thể dễ như trở bàn tay. Thế nhưng người trong nghề vừa ra tay,
liền biết ngay có hay không có bản lãnh. Chống lại nữ nhân tuyệt đẹp này không
ngờ lại làm cho lão có cảm giác như bị áp bức thật lớn!

Hai người này quả
nhiên không phải hạng người bình thường!

Lập tức, trong lòng
lão già dâng lên một sự cảnh giác, bảo kiếm trong tay lão xuất hiện một quầng
hào quang mãnh liệt, chém về phía Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ
lắc mình né tránh. Huyết Ngọc Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành hàng ngàn hàng
vạn quang hoa màu đỏ của máu, lập tức bao quanh lão già gầy ốm trong đó. Một
chiêu thức tinh nhuệ trong Phiêu Linh Kiếm Quyết được Thượng Quan Thi Vũ thi
triển ra, thật khiến cho người ta có cảm giác vừa xinh đẹp vừa cực kỳ khủng
khiếp.

Nhưng mà che dấu
sau vẻ kinh diễm này cũng chính là cánh tay của tử thần!

- Ầm" một
tiếng vang!

Lão già gầy ốm dùng
hết toàn lực mới tiếp được một kiếm này, phát ra một tiếng nổ ầm vang.

Cỗ lực lượng này
lập tức làm cho cây cối chung quanh chạm trúng đều bị gẫy đoạn. Mà ngay cả trên
mặt đất đều nứt rạn, xuất hiện các khe hở thực rộng giống như mạng nhện bình
thường.

Luồng lực lượng dồi
dào này cũng đánh bật thân thể lão già gầy ốm thối lui về phía sau.

Lại nhìn Thượng
Quan Thi Vũ, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích mảy may nào, ánh mắt khinh
miệt nhìn lão, sau đó nàng chỉ Huyết Ngọc Kiếm trong tay về phía lão già, quát
khẽ:

- Chết đi!

Một thanh kiếm màu
đỏ tươi đột nhiên hiện ra tại trước mắt lão già gầy ốm, phía trên thanh kiếm
còn có ngọn lửa cháy hừng hực, trên ngọn lửa kia truyền đến sức nóng kinh
người.

- Hóa hư vi thực!

Uy lực này đã hoàn
toàn vượt qua năng lực của bản thân chiến kỹ có thể triển hiện ra!

Hai mắt của lão già
gầy ốm trợn trừng, loại thủ đoạn công kích này, lão đã từng nghe nói qua nhưng
chưa hề thấy qua, không nghĩ tới trên cuộc đời này chính mình lại có thể trải
qua một lần.

Đáng tiếc cái giá
phải trả... lại là tử vong!

Ý niệm này vừa nảy
ra trong đầu lão, thanh kiếm đỏ tươi kia cũng đã chém tới trước mắt lão. Lão
già mới vừa định há miệng la lên, lại hoàn toàn không có cơ hội nào nữa!

Đầu của lão bị
thanh kiếm này chém rơi, hai mắt còn đang mở to nhìn, theo đầu lâu quay cuồng,
rơi từ trên xuống mặt đất, lại lăn ra thật xa, hai mắt trợn trừng, đến chết
cũng không thể nhắm mắt!

Một mĩ nữ tuyệt đẹp
như tiên trên chín tầng trời, trong khoảng khắc đó, liền giết chết hai người,
ngay cả Tần Lập cũng có hơi ngẩn người, thầm nghĩ:

- Thượng Quan Thi
Vũ ở trước mặt mình luôn dịu dàng ôn nhu, như thế nào đột nhiên dường như là
biến đổi thành người khác.

Hai tên hoàng y
nhân còn lại đều bị một màn trước mắt này chấn động đến quên cả chạy trốn.

Lúc này, Thượng
Quan Thi Vũ bỗng nhiên như là phục hồi tinh thần lại, nhìn cảnh giết chóc do
chính mình gây ra, nàng cảm thấy trong bụng sôi lên sùng sục, không kìm nổi
quay mặt qua chỗ khác.

Tần Lập nhìn chòng
chọc vào hai tên hoàng y nhân, một cỗ tinh thần lực vô cùng khổng lồ ép tới,
quát hỏi:

- Tấm bản đồ ở đâu?

... ***

CHƯƠNG 400:
LÒNG NGƯỜI PHỨC TẠP!

Hai người này vốn
là gần như bị uy lực khủng bố của chiêu thức Thượng Quan Thi Vũ vừa thi triển
ra dọa cho vỡ mật, hiện giờ bị tinh thần lực khổng lồ của Tần Lập áp bách như
thế, tinh thần liền hoàn toàn hỏng mất, quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt nước
mũi lẫn lộn, tranh nhau nói.

- Ở trên người sư
huynh... ở trên người sư huynh!

Tần Lập không nói
gì, đi tới lục trên người lão già gầy ốm, tìm ra một quyển trục cổ xưa, liền mở
ra xem, quả nhiên bản đồ Thái Cổ!

Tần Lập mừng rỡ
trong lòng, thật đúng là đi mòn gót giày tìm được không phí chút công phu!

Hơn nữa, cũng nhờ
mấy tên chết tiệt này, nếu bọn chúng trước đó không nảy sinh ra ác ý với Tần
Lập và Thượng Quan Thi Vũ đi, thì đâu có mất mạng như thế?

Tần Lập cho dù là muốn
cướp đoạt bản đồ này, cũng sẽ không tùy tiện giết người, bởi vì mục đích của
Tần Lập chỉ là bản đồ Thái Cổ, mà bốn người này lại muốn giết người diệt khẩu!

Cho nên, điều này
cũng ứng với câu cách ngôn kia:

- Ác giả ác báo vần
xoay, hại nhân nhân hại sự nay đã thường"'.

- Chúng ta đều sai rồi! Tha chúng ta đi... tha cho chúng ta đi!

Hai tên hoàng y nhân quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

Thượng Quan Thi Vũ liên tiếp giết chết hai người, cơn giận trong lòng cũng
được giải tỏa phần nào, tuy rằng cũng biết giết người diệt khẩu là phải làm,
nhưng tâm của nàng không độc không làm được. Tuy nhiên nàng cũng không làm ảnh
hưởng tới Tần Lập, lẳng lặng đứng ở nơi đó, im lặng như cô gái nhà bên, đôi mắt
trong sáng nhìn Tần Lặp chăm chú, muốn nhìn xem nam nhân của mình rốt cục sẽ xử
lý chuyện này như thế nào.

Tần Lập ảm đạm cười, phất tay một cái, hai luồng kình lực vô hình nhập vào
trong thân thể hai tên này, cả hai tên lập tức hoảng sợ không thôi.

Tần Lập cũng không nói thêm gì, nắm bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Thi Vũ,
nói:

- Chúng ta đi thôi!

Thi Vũ có chút kỳ quái nhìn thoáng qua hai người kia, gật gật đầu, nhu
thuận nắm cánh tay Tần Lập, hai người cùng nắm tay nhau rời đi. Sau đó mới lặng
yên truyền âm hỏi Tần Lập:

- Phu quân! Huynh động tay động chân gì trên người hai tên kia vậy?

- Ha ha...

Tần Lập cười cười, nói:

- Hai tia tinh thần lực mà thôi! Nếu hai tên đó không sinh ra ý niệm báo
thù rửa hận trong đầu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu như sinh ra...

Ầm!

Ầm!

- Ầm ầm

Tần Lập dứt lời, đã truyền đến hai tiếng nổ ầm vang!

Hai luồng khí mãnh liệt trực tiếp ở trên cương khí hộ thể của hai người đó
bùng phát ra, đẩy bay Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ về phía trước mấy chục
thước!

Lại nhìn hai người kia, lúc này đã bị hai luồng lực lượng này nổ tan xương
nát thịt!

Thượng Quan Thi Vũ quay đầu lại liền sửng sốt đến ngẩn người.

Nhìn thấy một màn này, đôi môi đỏ mọng đáng yêu của nàng khẽ mấp máy định
hỏi gì đó nhưng lại thôi không thốt ra.

Tần Lập cười khổ nói:

- Không ngờ bọn chúng đã vậy còn quá vội vàng tìm cái chết! Tinh thần lực
kia bị ta bắn vào giữa đan điền bọn chúng, kết hợp với tinh thần thức hải của
chúng, chỉ cần nảy sinh ra ý niệm muốn trả thù trong đầu, trong nháy mắt đó sẽ
nổ tung đan nguyên của chúng, giống như tự bạo vậy.

Thượng Quan Thi Vũ có vẻ khó tin nhìn Tần Lập, thật lâu sau mới nói với vẻ
mặt hết biết:

- Như vậy cũng được sao?

Sau khi chứng kiến thần miếu Thái Cổ, đối phương đánh chết hai người đồng
môn của mình và còn bị cướp đi tấm bản đồ Thái Cổ vô giá, gặp phải tình cảnh
như thế mà không nảy sinh ra tâm tư báo thù, quả thực chính là không có khả
năng!

Tần Lập không muốn tự tay giết hai người đó nhưng dùng phương thức như vậy
cũng thu được kết quả như nhau.

Thượng Quan Thi Vũ ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy được con người quả thật phức
tạp, giang hồ quả nhiên hiểm ác, sâu kín nói:

- Phu quân! Cái này... chính là giang hồ sao? Có phải trong thiên hạ nơi
nơi đều như thế hay không?

Tần Lập mỉm cười nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng hỏi:

- Năm đó thì Tần gia, Thượng Quan gia ở thành Hoàng Sa... Hiện tại thì các
gia tộc trên Huyền Đảo, muội đều nhìn thấy trong mắt, thậm chí bản thân trải
qua rất nhiều chuyện. Muội nói xem, bọn họ có phải đều như thế hay không?

Thượng Quan Thi Vũ trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới gật gật đầu, có vẻ buồn
bã nói:

- Huynh nói đúng! Trước đây muội không biết việc này, nhưng sau lại xảy ra
nhiều chuyện như vậy, cũng giúp muội hiểu được chút đạo lý. Nhưng mà vì sao
phải như vậy chứ? Chẳng lẽ nhất định phải giết tới giết lui mới có thể chứng
được mình sao?

- Đây là "nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ"!

Tần Lập nhớ tới đủ chuyện ở kiếp trước, không kìm nổi cảm thán một câu.

Thượng Quan Thi Vũ bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Tuy nhiên, chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh huynh, dù chuyện gì xảy ra muội
cũng không quan tâm!

Tần Lập dịu dàng nhìn Thượng Quan Thi Vũ, khẽ cười nói:

- Ta cũng vậy!

Kỳ thật Thi Vũ chỉ là có chút không vượt qua được một cửa ải kia trong lòng
mình, tuy rằng vừa rồi nàng quá giận, tự tay đánh chết hai người. Nhưng bản tâm
của nàng cũng không thích cuộc sống đầy giết chóc tanh máu này. Thế nhưng nàng
lại cực kỳ yêu Tần Lập, ngay từ đầu nàng cố không thèm nghĩ tới, đến sau này
mới miễn cưỡng chấp nhận.

Mãi đến hiện tại, sau khi tự tay chém chết hai người muốn làm chuyện bất
lợi cho bọn họ, nàng mới thực sự xem như là hiểu rõ về thế giới này.

Kỳ thật đúng là như thế, cho dù ngươi không muốn làm tổn thương người khác,
cũng sẽ có người muốn tới gây thương tổn cho ngươi.

Lòng người là thứ phức tạp nhất trên đời này. Điều này thật ra lúc Thi Vũ
còn nhỏ cũng đã biết rồi

Năm đó linh khí tích tụ trong người nàng khiến cho da dẻ toàn thân biến
thành màu xanh lam, vì thế mọi người xem nàng như là yêu nghiệt. Nhưng lại bị
thế mạnh của gia gia nàng áp chế, không ai dám để lộ ra ngoài mặt.

Đến lúc một nữ nhân của Thượng Quan gia ngày đó chọc thủng giấy cửa sổ thấy
mặt nàng, hoảng sợ la lên một tiếng "Á! Quỷ! ", khiến cho tới hôm nay
trong ký ức Thượng Quan Thi Vũ vẫn còn mới như ngày hôm qua. Sau đó nhìn ánh
mắt của những người khác, nàng mới hiểu được vẻ khác thường trong những ánh mắt
đó đại biểu cho ý nghĩ gì.

Thi Vũ vẫn chính là một thiếu nữ thập phần thông minh, nàng nghĩ thông suốt
những điều đó, tự nhiên cũng sẽ không thèm nghĩ nhiều tới hành vi của mình nữa,
rốt cục vẫn còn thiếu sót.

Thế giới này, thực lực vi tôn, không cần biết đúng sai!

Giống như Tần Lập từng nói với nàng câu nói kia:

- Lịch sử, luôn từ kẻ chiến thắng viết ra!

- Hơn nữa chính mình cũng đã có đứng vững ở thế giới này. Như vậy, nếu
không thể tự tay viết nên trang lịch sử của thế giới này thì thật đúng là một
chuyện thật đáng tiếc!

Nghĩ vậy, Thượng Quan Thi Vũ nở nụ cười tươi đẹp, sau đó hỏi:

- Hiện tại chúng ta đã có năm tấm bản đồ phải không?

Tần Lập gật gật đầu, thở dài nói:

- Nếu ta không đoán sai, còn có ba tấm. Nhưng hoàn toàn chưa có lộ ra. Nhất
là thần miếu xuất hiện, các người nắm trong tay bản đồ Thái Cổ, chỉ sợ sẽ lại
im hơi lặng tiếng không dám để lộ chút phong thanh nào! Nếu muốn thu được ba
tấm bản đồ đó thật sự rất khó khăn!

Thi Vũ gật gật đầu, sau đó nói:

- Cũng không sao! Sớm hay muộn cũng biết thôi! Mặc kệ ở trong tay ai, chúng
ta đều phải tìm biện pháp thu lấy là được!

- Ồ?

Tần Lập có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ, cười nói:

- Muội không ngại ta đi cướp đồ của người khác là không tốt sao?

Thượng Quan Thi Vũ cău cái mũi đáng yêu cười nói:

- Chúng ta không cướp của người khác, người khác cũng tới cướp của ta, đúng
không?

Tần Lập khẽ co giật khóe miệng, không nói gì gật gật đầu, hắn cũng không
biết Thi Vũ thay đổi thế này là tốt hay xấu. Tuy nhiên ít nhất có thể xác định
một điểm: Sau này khẳng định Thi Vũ sẽ không còn sợ bị người lợi dụng vì tính
thiện lương của nàng!

Từ xưa đến nay, chuyện bởi vì tính thiện lương mà bị người ta lợi dụng,
thậm chí làm hại, nơi nào cũng có. Chuyện xưa về người nông phu và con rắn cũng
không phải chỉ ở thế giới trước đây của Tần Lập mới có.

Khi hai người về tới thành Hoàng Sa, khắp nơi bên trong thành Hoàng Sa đều
có thể thấy võ giả từ thần miếu Thái Cổ nơi đó quay về. Đồng thời, đủ loại lời
đồn đãi về thần miếu Thái Cổ cùng với một tốc độ cực nhanh lan truyền ra ngoài.

Không những là võ già cường đại ở các địa phương thần bí, cho dù người dân
thường trong giới thế tục, khi nghe nói về thần tích như thế cũng đều kích động
không thôi. Hơn nữa còn xảy ra ở lãnh thổ Thanh Long quốc.

Lập tức, thành Hoàng Sa nơi này trở nên phồn vinh hơn vô số lần so với
trước đây!

ười đi hành hương tới bái tế thần miếu không kể xiết.

Hoàng thất Thanh Long quốc liền trực tiếp hạ lệnh tu sửa một con đường thật
tốt từ thành Hoàng Sa thẳng tới thần miếu!

Tuy nhiên sự náo nhiệt này, Tần Lập và Thi Vũ cũng không quan tâm. Thần
tích như thế muốn không làm cho thế gian này chấn động cũng là chuyện không có
khả năng.

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ quyết định đi thăm A Hổ!

Dù sao, A Hổ cũng xem như là một bằng hữu cuối cùng của Tần Lập ở lại giới
thế tục. ương nhiên, còn có Tây Qua, mặc dù Tây Qua đã mất tích rất nhiều
năm, cũng không biết tiểu tử này đến tột cùng chạy đi nơi đâu. Thậm chí ngay cả
Tây Qua có còn sống ở trên đời này hay không, Tần Lập cũng không dám khẳng
định. Tuy rằng Tần Lập nhận định tiểu tử Tây Qua này thông minh lanh lợi, còn
có một thân cơ trí hơn người, nhưng nhiều năm qua như vậy, Tây Qua lại chưa
từng trở về thành Hoàng Sa, cũng không có truyền về chút tin tức gì khiến cho
hiện tại Tần Lập cũng dần dần trở nên có phần không còn tự tin nữa.

Cũng may cha mẹ của Tây Qua nhờ A Hồ quan tâm chăm sóc vẫn còn sống rất
khỏe. Điều này cùng an ủi Tần Lập phần nào.

Phủ đệ của A Hổ rất dễ tìm, chính là phủ Công tước của Tần Lập năm đó. Tuy
nhiên hai người Tần Lập vì không muốn để cho người khác chú ý, vẫn là chọn thời
điểm đêm xuống mới đến thăm.

Người gác cửa là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng là một kẻ
dưới tay tâm phúc của A Hổ, đã sớm nhận được mệnh lệnh của chủ nhân. Nói là sắp
tới có thể sẽ có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đến thăm, bảo hắn ngàn vạn
lần không được chậm trễ.

Cho nên Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ vừa tới, gã môn nhân lập tức khách
sáo bảo hai người vào phòng chờ một chút, sau đó tự mình chạy như bay vào báo
cáo.

Không bao lâu, A Hổ vội vã đi ra, thấy Tần Lập, hắn hơi sửng sốt một chút,
mãi đến lúc Tần Lập lộ ra nụ cười quen thuộc, A Hổ mới thử kêu một câu:

- Là Tần lão đệ?

- Là ta!

Tần Lập gật gật đầu, nhẹ giọng nói.

- Thi Vũ ra mắt A
Hổ đại ca!

Thượng Quan Thi Vũ
biết người trước mắt này, tuy rằng thực lực bình thường, mà còn là người trong
giới thế tục, nhưng ở trong lòng Tần Lập lại có địa vị

- Đệ muội khỏe! Mời
vào bên trong!

A Hổ vẻ mặt kích
động, đưa hai người đi vào.

Người hầu trong
trạch viện số lượng cũng không nhiều. A Hổ dẫn hai người đi thẳng vào phòng
tiếp khách, sau đó phân phó người đi chuẩn bị rượu thịt

Sau khi ngồi vào
chỗ của mình, A Hổ mới có chút cảm khái nói:

- Nếu lão đệ không
chủ động tìm đến, gặp ở trên đường, ta cũng không dám nhận người quen nha!

A Hổ nói xong, đột
nhiên lại nói:

- Đúng rồi, trước
đây không lâu, ở khu nhà cũ Tần gia nơi đó xuất hiện Thư Hùng Đại Đạo, có phải
là lão đệ cùng đệ muội không?

... ***

Báo cáo nội dung xấu