Duy Ngã Độc Tôn - Chương 413 - 414

CHƯƠNG 413: ĐẤU TRANH!

Cho nên võ giả nhân loại này cũng đúng như Tần Lập nói, biểu hiện hết sức
bình thường, cũng không khiến cho Đại Vu sư kia cảm nhận được bất cứ dị thường
nào.

Năm võ giả nhân loại dùng cả một buổi, mới lục soát hết các phòng ốc một
lần, nhưng không tìm được bất cứ dấu vết có giá trị gì ở nơi này.

Đại Vu sư vừa già lại xấu cau mày, bằng vào cảm giác cùng truy tìm theo mùi
của hắn, hắn tin tưởng rằng hai tên võ giả nhân loại ngoại lai dám sát hại thần
thú kia nhất định đang trốn ở một chỗ nào đó trong thôn này, nhưng lại tránh
thoát năm người lục soát!

Đâ không phải Đại Vu sư quá tự tin vào bản thân, mà tinh thần lực của hắn
vừa rồi vẫn bám theo năm người này, chỉ cần tâm tình bọn họ biểu hiện hơi chút
dao động sẽ bị hắn nhận ra. Dù là năm nô lệ nhân loại này muốn giả vờ như không
thấy, cũng sẽ không thoát khỏi mắt hắn!

Đây cũng là nguyên nhân căn bản Đại Vu sư dám để cho năm nhân loại này đi
tìm kiếm đồng loại của họ! Đại Vu sư tự nhận mình hiểu biết về loài người rất
sâu, dao động tâm tình của con người là phức tạp nhất trong tất cả các sinh
vật, tâm tư của nhân loại cũng là khó suy đoán nhất.

Nhưng chính bởi thế, kẽ hở của nhân loai cũng ngày càng nhiều, bọn họ sẽ
bởi vì tâm tình biến hóa mà sinh ra dao động tinh thần khác nhau: kinh ngạc,
phẫn nộ, hưng phấn, bất ngờ... Các loại tâm tình, đều sẽ có phương thức thể
hiện khác nhau.

Mấy năm nay Đại Vu sư đã nghiên cứu hết sức thấu đáo những điều này, cho
nên hắn không tin đước có nhân loại nào giở trò nay dưới mí mắt của mình.

Năm võ giả nhân loại cúi đầu tời phục mệnh, trong lòng cũng thấp thỏm bất
an. Bởi vì bọn hộ không tìm được người, dựa theo tính cách của đám dã thú tàn
bạo này, rất có thể sẽ rời vào trừng phạt nghiêm khắc.

Tên xấu xí gầy còm kia trực tiếp đi về phía năm võ giả nhân loại. Trên thực
tế, tên còm nhom này thuần túy la dạng cáo mượn oai hùm, thực lực của nó thậm
chí còn không mạnh bằng năm võ giả nhân loại kia. Nhưng ỷ vào là thủ hạ tâm
phúc của Đại Vu sư, chẳng những mọi người đều rất sợ nó, ngay cả phần lớn những
linh thú này cũng đều rất sợ hãi nó.

Cũng là vì cái tên gọi Bái này có chỉ số thông minh trác tuyệt, rất nhiều
hành động của Đại Vu sư nhằm vào nhân loại đều là do tên này nghĩ ra được.
Trình độ thông minh của nó, thậm chí làm nhiều người cảm thấy xấu hổ.

Bái trở thành phụ tá đắc lực của Đại Vu sư, là hạng nhân vật không thể
thiếu bên người Đại Vu sư, đi tới đâu hắn cũng sẽ mang theo nó.

- Năm tên nhân loại xấu xí mà còn ti tiện kia, các ngươi không hoàn thành
nhiện vụ Đại Vu sư sai khiến. Ta tuyên bố: năm tên các ngươi... buổi tối hôm
nay, sẽ bị móc tim mà chết!

Tên Bái vừa gầu vừa xấu cười nanh ác tàn nhẫn nói.

- Được rồi! Đừng dọa bọn chúng nữa. lưu lại chúng ta còn hữu dụng!

Lúc này Đại Vu sư quay đầu lại, nhìn người áo xám gặp Tần Lập lúc trước,
giọng trầm thấp hỏi:

- Điền Thử! Người lặp lại lần nữa, hai nhân loại bộ dạng gì?

Người áo xám gọi Điền Thử này, khóe miệng có rút mấy cái, dường như rất
không muốn nói ngôn ngữ nhân loại, cong lên quẹo xuống đáp:

- Hồi bẩm Đại Vu sư! Hai nhân loại kia là một nam một nữ, diện mạo xấu vô
cùng, nam không già, nữ trẻ hơn nam một chút!

Đại Vu sư nhíu mày, thầm nghĩ trông cậy vào người này hình dung tướng mạo
hai nhân loại kia, xem ra không có hi vọng quá lớn.

Rõ ràng ở nơi này, vì sao ta lại không cảm giác được? Đại Vu sư càng cảm
thấy trong lòng bất an, thầm nghĩ lẽ nào thật sự có nhân loại bên ngoài xâm
lấn, bọn chúng muốn làm gì? Giải cứu nhân loại ở đây?

Nghĩ vậy, trong lòng Đại Vu sư hừ lạnh một tiếng, hai con mắt một lớn một
nhỏ đảo loạn vòng vo, rơi vào người năm võ giả cả nhân loại sau đó quay sang
Bái vừa xấu vừa lùn nói:

- Ngươi vừa nói... muốn xử tử năm tên cả nhân loại này phải không?

- Hồi bẩm Đại Vu sư, năm tên này không hoàn thành nhiệm vụ quang vinh của
Đại Vu sư giao cho bọn chúng, theo lý nên bị xử tử, phải móc tim chúng ra. Loại
tim của bọn chúng ăn rất là ngon!

Bái nói, còn vươn lưỡi ra liếm liếm, bộ dạng hồi tưởng mùi vị.

Ngoại trừ võ giả chịu đòn trước đó, trên mặt bón người khác đều lộ ra thần
sặc phẫn nộ và tuyệt vọng, nghiến răng nghiến lợi như muốn phát tác.

- Đừng nhúc nhích!

Võ giả lúc trước bị Bái đánh, giọng trầm thấp hét lên một tiếng:

- Các ngươi muốn liên lụy mọi người sao?

- Còn muốn nhịn, một ngày nào đó cũng rơi đầu thôi? Còn tiếp tục như vậy,
ai cũng không sống đươc, trước sau cũng thế, không bằng thống khoái một chút!
Cả ngày đào tim móc tim, móc con mẹ ngươi! Thứ rác rưởi như ngươi, có gan đánh
với ta một trận, xem lão tử không làm gì được ngươi sao?

Một võ giả nhân loại không nhịn được nữa, đứng ra chỉ vào Bái vừa gầy vừa
xấu mắng to.

Võ giả này bộc phát ra một thân khí thế cực kì cường hãn lập tức dọa Bái
gầy còm chạy trốn phía sau Đại Vu sư, giọng bén nhọn phẫn nộ:

- Phản rồi! Các ngươi phản rồi. Đại Vu sư, ngài xem xem, đám quỷ xấu ti
tiện này, bọn chúng muốn tạo phản kì hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, sau đó nói:

- Hắn muốn chết, vậy thành toàn cho hắn, ngươi đi đánh với hắn đi!

- Ta... Ta...

Thân thể Bái rụt lui ra sau, nhỏ giọng nói:

- Đại Vu sư... Ngài biết mà, trí lực thì ta siêu quần, võ lực của ta... võ
lực của ta lại không siêu quần nổi!

- Bảo ngươi đánh thì ngươi cứ đánh! Sợ cái gì, không phải có ta đây sao?

Đại Vu sư lắc lắc bìm tóc, khinh thường nói.

Bái gầy còm đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới điều gì, trên
mặt nhe răng cười, quay sang võ giả kia cười lạnh nói:

- Tốt! Tốt! Ngươi cho là ta thật sự sợ ngươi sao? Hừ, ngươi muốn thống
khoái một chút, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện! Thứ ti tiện, nhân loại các
ngươi đều đáng chết! Ta phải nghĩ làm sao dày vò người đến chết đây?

Bái nói, chậm rãi đi về phía võ giả nhân loại này. Đột nhiên, thân thể lóe
lên một mảnh tàn ảnh, co tay thành chộp, nhắm thẳng hướng trái tim võ giả nhân
loại này.

- Ta vẫn luôn thích ăn trái tim nhân loại, đó là thứ ngon nhất trên đời
này. Hắc hắc!

Võ giả nhân loại này giận tím mặt, bàn tay trần tung ra lực lượng mạnh mẽ
đánh về phía Bái gầy còm. Đáng tiếc, chính là kình lực đủ để phá vỡ cả một ngọn
núi này giống như đánh vào bị bông, hoàn toàn tan mất trong không khí!

Người này cũng bất chấp, quay sang Đại Vu sư mắng:

- Tên súc sinh hung tàn nhà ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ thảm hại hơn lão tử!

Võ giả nhân loại này nói xong, phất tay đánh về phía Thiên Linh Cái của mình!

Ngay khi tay hắn còn cách đầu một bàn tay, thân thể lại đột nhiên không
động đậy một cách kì dị, giống như bị cố định tại chỗ. Hắn mắng ầm lên:

- Lão súc sinh, ngươi tuyệt đối sẽ không chết tử tế! Đừng tưởng rằng tất cả
nhân loại đều yếu ớt như chúng ta, hôm nay không phải đã có người ngoài vào
được sao? Còn giết một con súc sinh, ha ha ha ha, lão tử thật vui vẻ. Tuy rằng
không phải lão tử giết, nhưng lão tử cũng thấy đủ rồi! Ngươi kia lão súc sinh
ngươi cũng không tìm ra, nhất định có thể lột da ngươi xuống, nghiền ngươi
thành tro! Ha ha ha ha, tới đây đi! Giết ta đi, vừa lúc lão tử cũng muốn xem
tim của ta rốt cuộc có màu gì! Lão tử ở dưới chờ đám súc sinh tàn bạo các
ngươi!

- Câm miệng!

Bái từ từ đi tới hung hăng tát một cái lên mặt võ giả nhân loại đánh cả hàm
răng của hắn rơi xuống, mặt cũng nhanh chóng sưng vù lên. Nhưng hai mắt hắn vẫn
chằm chằm trừng Đại Vu sư.

Không biết vì sao, Đại Vu sư lại có một cảm giác lông tóc dựng đứng. Trước
kia, hắn chưa từng cảm thấy qua! Đây không phải một dấu hiệu tốt, ngày hôm nay
bởi vì có người ngoài xâm lấn, làm chúng nó tổn thất một đồng loại thực lực rất
mạnh, làm cho đoàn người này thấy được hi vọng, trong dòng máu chưa bao giờ an
phận, một lần nữa trở nên nóng bỏng.

Nhất định phải nhanh chóng tìm ra hai tên nhân loại đáng chết kia! Trước
tiên sử dụng tên này, hi vọng có thể dụ ra hai tên nhân loại đáng chết kia.

Chỉ cần bọn chúng không nhịn nổi đi ra, Đại Vu sư liền có đủ lòng tin giết
chết hai nhân loại kia!

Đại Vu sư đột nhiên quát nói:

- Giết chết hắn! Ăn tim của hắn! Nhân loại đáng chết!

- Giết!

- Giết!

Mấy con linh thú hóa hình vô cùng xấu xí bên cạnh Đại Vu sư, cũng bắt đầu
điên cuồng rít gào rống lên, nóng giận gào thét.

Trong gian phòng bên kia, Thượng Quan Thi Vũ gấp gáp nhìn Tần Lập, răng
ngọc nghiến chặtm truyền âm cho Tần Lập nói:

- Đàn súc sinh này! Muội nhất định phải giết sạch chúng!

Tần Lập cũng vô cùng phẫn nộ, trong lòng lại rất rõ ràng. Chờ khi đoàn
người này lùi về, chậm rãi giết chóc mới là biện pháp tốt nhất. Nhưng trơ mắt
nhìn một võ giả nhân loại bị linh thú móc tim, đồng thời ăn sống, loại cảm giác
này thật quá khó tiếp thu!

Chỉ số thông minh của Bái quả nhiên cao tuyệt, nó thoáng cái đã nhìn ra
dụng ý của Đại Vu sư, nhe răng cười. Xoạt một tiếng, tùy tiện xé nát áo của võ
giả nhân loại này, lộ ra thân thể cường tráng bên trong.

Bái cười hắc hắc:

- Cũng không tệ lắm, ta rất ít ăn được tim của võ giả có thực lực như
ngươi. Chẳng qua mấy ngày trời, ta sẽ dược ăn rất nhiều! Các ngươi không nên
chọc giận Đại Vu sư, các ngươi co rằng hai tên xấu xí tời từ bên ngoài kia là
có thể giải cứu được tất cả các ngươi sao? Đó là không có thể nào, ngươi nhìn
xem. Tim của ngươi sẽ bị ta móc ra, nhưng đồng loại của các ngươi... những nhân
loại xấu xí kia căn bản không dám xuất hiện ở nơi này! Ha ha ha!

- Đừng nằm mơ, muốn dùng lão từ làm mồi? Muốn ăn cứ ăn! Thống khoái một
chút đừng có lề mà lề mề, súc sinh ngươi!

Bị nhìn thấy, Bái cũng không tức giận, nhe răng nói:

- Được!

Nói rồi, hung hăng chộp tời ngực võ giả nhân loiaj này. Võ giả nhân loại
này cũng thật cường hãn, nhìn chằm chằm vào Bái, mắt cũng không chớp một cái.

Phanh!

Thân thể Bái bị đánh hung hăng bay ra ngoài, chính là bởi một võ giả bên
cạnh đánh lén đắc thủ. Vừa định tiến lên hoàn toàn giết Bái, lại bị Đại Vu sư
phản ứng lại, nổi giận đánh một quyền thành thịt nát bay đầy trời!

Bái lại bị mọt quyền của võ giả này đánh bay, miệng phun máu tươi, ngực lõm
vào một khối lớn! Miệng còn mơ hồ kêu gào:

- Đại Vu sư! Giữ lại mấy tên nhân loại xấu xi ti tiện này cho ta, ta muốn
móc hết tim bọn chúng ra!

CHƯƠNG 414: DÒ TÌM BÍ MẬT CỦA SÀO HUYỆT LINH THÚ!

- Ha ha ha ha! Súc sinh ngươi, bản thân đã sắp chết còn muốn ăn chúng ta?
Dù là ăn, cũng không tới phiên súc sinh ngươi đâu. Ha ha ha!

Võ giả nhân loại bị khống chế cười to điên cuồng, nước mắt lại không ngừng
rơi xuống.

Đại Vu sư nhìn thoáng quá Bái tinh thần đang nhanh chóng yếu đi, trên khuôn
mặt vô cùng xấu xí lộ ra thần sặc phẫn nộ, vung tay lên:

- Lập tức trở về, mang Bái đi uống Thần Thủy! Ăn Thần Thảo! Đi!

Nhóm người này cuối cùng cũng thối lui, lưu lại võ giả nhân loại chết thảm
kia. Máu thịt đầy đất, ở trên thôn trang cỏ hoang mọc um tùm này, càng tăng
them vài phần khí tức thê lương.

Trước khi Đại Vu sư rời đi, còn tràn ngập không cam lòng nhìn thoáng qua
thôn xóm này, trong lòng lại thề sau khi trở về nhất định phải tăng cường phòng
bị, chỉ cần hai nhân loại kia dám tới, liền nhất định làm chúng có đi không về!

Thẳng đến khi toàn bộ đám người này rời đi, hai người mới đi ra từ chỗ ẩn
thân. Lúc này Thượng Quan Thi Vũ vành mắt đỏ bừng, dùng sức mím môi, toàn thân
đày khí tức phẫn nộ. Nếu như không phải có Tiên Thiên Tử Khí che giấu, chỉ sợ
đã sớm bị Đại Vu sư k

Cho nên, ngay từ bắt đầu kế sách của Đại Vu sư đã dùng không kém, ít nhất
hắn cũng kéo lên phẫn nộ của Thượng Quan Thi Vũ. Nhưng Đại Vu sư làm sao cũng
không nghĩ ra đươc, trên đời này lại Tiên Thiên Tử Khí thần kì như thế.

- Đám súc sinh này, ta nhất định phải giết các ngươi!

Thượng Quan Thi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ từ trong miệng.

Đã trả qua nhiều chuyện, vốn Thượng Quan Thi Vũ đơn thuần thiện lương, rốt
cuộc đã kích phát ra một tia thô bạo từ bên trong. Đây cũng ứng với câu nói
kia: người trong giang hồ, thân không thuộc về mình!

Chuyện này vốn không có liên quan gì đến mấy người Tần Lập, nhưng Thượng
Quan Thi Vũ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, dù là Tần Lập cũng không nói
gì. Bởi vì ngay cả Tần Lập cũng đã quyết định phải xông vào nơi linh thú thống
trị này, nhìn xem đám linh thú xấu xí lại hung bạo này rốt cuộc là thứ gì, lại
bắt nhân lọia trở thành nô lệ của bọn chúng.

Hơn nữa, Đại Vu sư trước khi đi bởi vì phẫn nộ buộc miệng nói ra hai câu,
cũng khiến cho Tần Lập chú ý. Đại Vu sư nói mang theo Bái trở về uống Thần
Thủy, ăn Thần Thảo... Hai loại này, có thể chính là chuyện ghi chép bên trên
bản nhật kí hai người vừa xem hay không?

- Hiện tại chúng ta làm thế nào? Đi theo sau?

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng hỏi.

Tần Lập gật đầu, vón hắn nghĩ để nhân loại đối phương trở lại liên hệ với
mình. Dù sao biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, hiện giờ bản
thân không có một chút hiểu biết gì về Đại Vu sư cùng đám linh thú hóa hình
này. Ngoại trừ biết chúng nó có thực lực cường đại tính tình tàn bạo ra, những
cái khác đều không biết.

Nếu như có người lén lút trở lại, kể rõ tình huống cụ thể của Đại Vu sư,
như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà hiện giờ xem ra, những người này bị đám
linh thú kia quản lý rất chặt, muốn đi ra sợ rằng khó bằng trời, thậm chí còn
dâng mạng không công. Đã như vậy, còn không bằng đi theo phía sau đám linh thú
kia, dò xét một lần!

Đám linh thú kia có cái mũi nhạy cảm, đồng dạng Tần Lập cũng có Tiên Thiên
Tử Khí thần kì! Vừa nãy Tần Lập cũng đã lưu lại một tia thần thức ở trên một
còn linh thú và một võ giải nhân loại, khoảng cách không quá xa, Tần Lập luôn
có thể tìm được.

Về đêm, màn trời phủ xuống, những ngôi sao lóe lên.

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ phi lên ngọn núi rất cao, thần thức của hai
ngươi một đường truy đuổi tới tận đây. Đứng ở trên ngọn núi nhìn xuống phía
dưới, đều không nhịn được hít một hơi lạnh.

Phía dưới là một thung lũng, không lớn cũng không nhỏ, phương viên khoảng
ba mươi dặm.

Còn bốn phương tám hướng, lại đều là những ngọn núi cao giống như dưới chân
hai người! Một của ra vào cũng không có!

Nói cách khác, mặc kệ là linh thú hay là nhân loại muốn đi vào nơi này, bất
cứ là đi từ hướng nào thì cũng phải leo qua một ngọn núi thật cao!

Đối với linh thú mà nói, cái này cũng không tính là gì. Nhưng dù là võ giả
cảnh giới Chí Tôn, leo qua một ngọn núi lớn như thế, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi
rã rời!

Cũng không phải môi trường nào cũng có thể để người ta bay lên được!

Cường giả cảnh giới Chí Tôn, nếu như ở khu vực trống trải, bằng vào một hơi
nguyên lực có thể không ngừng bay lên phía cao, bay mấy trăm thước thậm chí một
ngàn thước cao cũng thậ không phải việc khó, nhưng bọn họ cũng không thể duy
trì liên tục lâu lắm.

Coi như là võ giả siêu việt cảnh giới Chí Tôn, cường giả đạt đến Phá Toái
Hư Không, cũng không có khả năng bay trên trời cao quá lâu. Thời tiết phức tạp
trên không trung, tiêu hao thể lực đối với võ giả đều là một con số kinh khủng.

Mà bay ở tầng trời thấp, bay qua những ngọn cây phập phồng cao vút, vậy
cũng không thành vấn đề. Nhưng thời gian kéo dài, đồng dạng cũng sinh ra tiêu
hao rất lớn!

Không ai có thể đảm bảo trên đường đi sẽ không đột nhiên xuất hiện địch
nhân, nếu người tiêu hao thể lực quá lớn, thì vốn ngươi mạnh hơn đối phương,
cũng sẽ bị đối phương đánh bại!

Cho nên, Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ vừa thấy địa hình ở đây, liền cơ
bản biết vì sao nhân loại lại thất bại. Nơi này, quả thật không có biện pháp
công chiếm.

Bởi vì không phải mọi võ giả đều có khả năng như Tần Lập, có thể tu luyện
công pháp thần kì che giấu khí tức, có được chiến kĩ cường đại khiêu chiến vượt
cấp. Cũng không có khả năng như Thượng Quan Thi Vũ, trời sinh linh thể, tốc độ
tu luyện không gì sánh kịp, dưới tình huống đồng cấp, tích lũy nguyên lực cũng
vượt quá xa những người khác.

Đại bộ phận đều là võ giả bình thường, cho dù là một thiên tài tu luyện,
trong vòng trăm năm tối đã cũng chỉ đạt tời trình tự Chí Tôn. Còn các võ giả
nơi cực Tây bên kia, cùng võ giả nơi thần bí phương Đông, lại có khác biệt về
bản chất.

Hậu duệ đại nhân vật thời đại Thái Cổ, bản thân đã có được huyết mạch thần
kì cùng vô số phối phương linh đan cùng với các loại công pháp chiến kĩ, trên
cơ sở đã không thể so sánh nổi.

Đương nhiên, làm cho Tần Lập cũng cảm thấy chấn động, chính là vị trí hai
người đứng hiện tại ở phía Đông thung lũng này, mà ở vị trí phía Tây, có một
tòa thành khổng lồ!

Tòa thành cao có đến ba bốn trăm thước!

Tòa thành này kéo dài đến mười mấy dặm, quy mô to lớn, khí thế hùng hồn.
Nhưng Tần Lập cùng Thi Vũ vẫn nhìn ra, tòa thành này còn rất mới! Thậm chí bộ
dạng không tới mười năm!

Tuy nói vị trí hai người đứng cách thung lũng bên dưới một góc vuông bảy
tám cây số, nhưng tòa thành này vẫn làm cho người ta một loại cảm giác trùng
kích rất mạnh!

Rất chấn động!

Tòa thành này là do đám linh thú kia xây dựng lên? Hiển nhiên không phải!
Tần Lập nhìn mấy trăm người ở lều trại bên kia, trong lòng dần có một tia hiểu
ra.

Đồng thời, cũng mọc lên một cỗ cảm giác không rét mà run, nếu như thật sự
như thế, như vậy đám linh thú này... thật quá kinh khủng!

Mặt trước của tòa thành này, có lẽ là ở vị trí trung tâm thung lũng, ánh
đèn sáng ngời. Bằng vào thị lực của hai người, đều có thể thấy nơi đó dựng lên
rất nhiều cọc gỗ, bốn võ giả nhân loại còn sống đi theo Đại Vu sư tìm kiếm Tần
Lập cũng Thượng Quan Thi Vũ buổi sáng, lúc này đã bị cột bên trên cọc gỗ.

Bốn phía xung quanh vây rất nhiều người, trận doanh nhân loại cùng linh thú
hoàn toàn tách biệt. Tần Lập tính toàn sơ lược, số lượng nhân loại phải vượt xa
số lượng linh thú.

Số lượng linh thú chỉ có không tới ba mươi con!

Đương nhiên, không tới ba mươi con này đều là linh thú hóa hình thực lực
rất mạnh, các linh thú hóa hình cấp thấp khác đều cảnh giới bốn phía, có lẽ không
có tư cách tiến vào nơi này. Xung quanh Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng có
mười mấy con thực lực không kém, hơn nữa là linh thú hết sức mẫn cảm với hoàn
cảnh, chỉ là không thể phát hiện ra ngay bên người chúng nó ẩn giấu hai vị sát
thần.

Bên phía nhân loại, có khoảng ba trăm người, nam nữ già trẻ đều có, lấy
cảnh giới Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ, đều có thể nhìn ra rõ ràng biểu tình
trên mặt những người này.

Trên mặt đa số mọi người đều là chết giống như bị cột trên cọc gỗ không
phải là thân nhân cũng đồng loại của bọn họ. Biểu tình chết lặng, thờ ơ, nhưng
Tần Lập vẫn có thể cảm nhận được trên người bọn họ một cỗ bi ai cùng phẫn nộ
thật sâu... Cùng với sợ hãi!

Đối mặt tử vong, đích xác rất ít người có thể thản nhiên đối mặt.

- Bọn chúng muốn bắt mấy người kia khai đao, nhưng mà tên súc sinh Bái kia
ban ngày đúng ra bị thương rất nặng, lẽ nào lại khỏi nhanh như vậy?

Tần Lập cau mày, nhẹ giọng nói.

Giống như nghiệm chứng suy đoán của Tần Lập, tên Bái còn nhom xấu xí kia
nghênh ngang đi ra từ một gian phòng, phía sau còn có mấy tên hộ vệ cẩn thận
hầu hạ.

Ánh mắt Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ đồng thời lộ ra tia kinh hãi. Mấy
canh giờ, chỉ mấy canh giờ, vốn Bái trọng thương sắp chết lại khỏi hẳn một cách
thần kì! Hơn nữa nhìn qua bộ dạng còn nhảy nhót loạn xạ, nào còn chút vẻ bị
thương nặng sắp chết?

Hai người liếc nhìn lẫn nhau, đều hiểu được bên trong nơi thần bí này tất
nhiên có sự vật vô cùng thần kì!

Kì thật ngẫm lại cũng có thể lý giải. Ở thời đại Thái Cổ xa xôi, lúc nơi
thần bí còn chưa hình thành, Thiên Nguyên đại lục khổng lồ như thế, vậy có một
ít nơi thần kì cũng là chuyện bình thường.

Sau đó, nơi thần bí hình thành, bao bọc nhưungx nơi thần bí này lại, như
vậy những nơi này cũng thành chỗ thần kì của những nơi thần bí.

Kì thật coi như là giới thế tục, cũng có rất nhiều nơi mà nhân loại cũng
khó đặt chân. Những nơi này đồng dạng cũng thần bí vô cùng, thậm chí hết sức
kinh khủng!

Trong mắt hai người đều lộ ra vài phần hưng phấn cùng động tâm. Vốn là Tần
Lập chỉ muốn tìm một nơi thần bí ngăn cách, khiến địch nhân không thể tìm ra.

Lại không ngờ rằng, lại đụng tới một nơi như vậy!

Nơi thần bí này, ta nhất định phải lấy được! Trong lòng Tần Lập nghĩ.

Lúc này, Đại Vu sư
trong vòng vây một đám linh thú đi tới từ một hướng khác, lập tức gây ra một trận
tung hô. Những người bên phía nhân loại toàn bộ quỳ sát xuống, nghênh đón Đại
Vu sư tới.

Tần Lập tính toán,
số lượng linh thú bên trong thung lũng cũng có khoảng bảy tám mươi! Bảy tám
mươi con linh thú này, trên người mỗi con đều tản ra khí tức không kém. Nếu như
hiện giờ trực tiếp lao xuống, kết quả không khác gì chịu chết.

Cho nên, nhất định
phải nghĩ biện pháp vừa có thể cứu ra những người này, còn có thể đả kích trầm
trọng Đại Vu sư!

Báo cáo nội dung xấu