Duy Ngã Độc Tôn - Chương 493 - 494
CHƯƠNG 493:
TẦN GIA CƯỜNG ĐẠI.
Công kích của những người khác đánh lên Tần
Lập lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản. Rất nhiều võ giả thực lực cảnh
giới Phá Toái Hư Không thậm chí có một số cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa trong
nháy mắt cảm nhận được lực cản khổng lồ, một kích toàn lực dường như đánh vào
một ngọn núi cao không thể phá vỡ.
Cả đám không khỏi cả kinh há hốc mồm, bọn
họ căn bản không thể tưởng tượng được, Tần Lập này cường đại bao nhiêu mới có
được hộ thể cương khí mạnh mẽ cỡ này?
Một kiếm Tần Lập đánh chết Bàng Văn, cho dù
có hộ thể cương khí bảo hộ nhưng cũng bị mấy chục người hợp kích đánh cho hộc
máu. Hắn cường đại cỡ nào chung quy cũng là người, cho dù cường giả cảnh giới
Lôi Kiếp bị một đòn ton lực của đám người này cũng không có khả năng bình yên
vô sự.
Trận pháp này của Thiết Huyết Đường không
thể không nói đích xác rất mạnh. Đây cũng còn là do thực lực Thiết Huyết Đường
không đủ cường đại, nếu mà là cường giả Hải gia bày ra đại trận này, như vậy
chỉ sợ Tần Lập cũng chỉ có nước thừa dịp trận pháp chưa thành mà bỏ trốn mất
dạng.
Bởi vì thực lực những người này nếu đánh
một đấu một trừ bỏ mấy võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, còn lại đều không
thể địch lại Tần Lập.
Mà một khi bọn họ kết thành trận pháp, lại
phát huy ra mấy lần uy lực bản thân, khiến cho người như Tần Lập trong thời
gian ngắn đều có loại cảm giác hết đường xoay sở.
Tào Hồng bị công kích không nhiều, bởi vì
đám người này biết Tần Lập mới là chính chủ, chỉ cần giết Tần Lập, Tần gia nhất
định diệt vong.
Hơn nữa, bản đồ Thái Cổ trên người Tần Lập
cũng hấp dẫn tham lam của đám người này. Làm cho bọn họ chân chính mạo hiểm
tuyệt không phải cừu hận của Bàng Văn mà là bản đồ Thái Cổ trên người Tần Lập,
giải thưởng của Hải gia cùng với rất nhiều bảo vật của Tần gia.
Ích lợi mới là nguyên nhân chân chính khiến
Thiết Huyết Đường công kích Tần gia, vây sát Tần Lập.
Tào Hồng thừa dịp đám người này sửng sốt,
nháy mắt đánh chết hai võ giả cùng cảnh giới với mình, sau đó thân hình biến
mất. Hắn biết mình nên làm gì, ở lại chỗ này rất có khả năng trở thành trói
buộc của công tử. Khắp vùng núi này, không phải còn có rất nhiều người thực lực
không mạnh hay sao?
Nếu tham dự việc giết hại người nhà công
tử, như vậy, đều đi chết hết đi.
Tần Lập đánh chết Bàng Văn, bị vết thương
nhẹ cũng không quá để ý. Hắn thừa dịp đám người này thất thần, Tào Hồng phá
vây, trong nháy mắt ánh sáng tím chói mắt bùng lên, chung quanh Tần Lập hình
thành một mảnh lưới tia sáng màu tím khổng lồ.
- Vương giả Tử đồng!
Có người không kìm nổi phát ra một tiếng
chói tai đầy hoảng sợ.
- Hắn thật sự là vương giả tử đồng trong
truyền thuyết!
Lại có người không kìm nổi đưa tay che
miệng, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Tần Lập.
Lúc này, trên đỉnh núi truyền đến một trận
dao động năng lượng rất nhỏ, rất nhiều người đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi
người.
Lão vượn Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Tuyết,
Bạch Trung Hỏa, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng, Xà Xà... Thượng Quan Thi Vũ, Lãnh
Dao, Tần Lĩnh Sơn, Tần Hải Dương, Tần Hải Giang, Tần Hải Hà... Tiểu Hắc, Thái
Hồng, Tần Văn Hiên, Tần Hàn Nguyệt, Tần Tuyết... Còn có rất nhiều con cháu Tần
gia.
Bọn họ đều tử nơi đó đi ra, thấy Tần Lập
tất cả mọi người không kìm nổi phát ra một tiếng gọi ngạc nhiên vui mừng.
- Tần Lập đã trở lại!
- Lập thiếu gia!
- Tiểu Lập!
- Phu quân!
- Con trai...
Cái gì xưng hô cũng có, trên mặt mọi người
tràn ngập vui mừng, sau đó không chút do dự xông lên giết đám người trên đỉnh
núi này.
Đám người Bàng Văn tìm ở gần đây nhiều
người, người Tần gia làm sao lại không hay biết chút nào? Lão vượn Bạch Trung
Sơn đã xin đi mấy lần, muốn dẫn người đi ra giết sạch đám người chết tiệt này
nhưng đều bị đám người Thượng Quan Thi Vũ cự tuyệt.
Tần gia hiện tại tuy rằng gia chủ vẫn là
Tần Tỏa, mọi chuyện đều do Tần Tỏa xử lý nhưng có liên quan đến bọn Bạch Trung
Sơn gần như đều nghe theo Thượng Quan Thi Vũ.
Bởi vì bọn Bạch Trung Sơn, Xà Xà cũng chỉ
nghe theo Thượng Quan Thi Vũ điều khiển.
Bọn họ đi theo Tần Lập, đạt được lợi ích
quá khứ không thể tưởng tượng, mà Thượng Quan Thi Vũ là phu nhân của Tần Lập,
bọn họ tự nhiên biết nên dùng thái độ gì đối xử với Thượng Quan Thi Vũ.
Cho nên, đối với đám linh thú Bạch Trung
Sơn mà nói, Tần gia trừ Tần Lập, lời nói có trọng lượng nhất chính là Thượng
Quan Thi Vũ, tiếp đó là Lãnh Dao.
Những người khác, đám Bạch Trung Sơn gần
như không chút nể nang.
Hôm nay bọn họ cảm giác được bên ngoài đang
xảy ra chiến đấu kịch liệt, bởi vì dao động đó ở bên trong đều có thể cảm giác
được. Đệ tử canh gác vội vàng chạy tới báo cáo cho Thượng Quan Thi Vũ.
Đám người Thượng Quan Thi Vũ lúc này liền
hoài nghi có thể là Tần Lập về đến, bằng không còn có ai sẽ phát sinh xung đột
với những người ở ngoài? Hơn nữa, lửa giận của đám Bạch Trung Sơn đã đạt tới
một mức nhất định. Là cường giả Đan Nguyên Anh Hóa, Bạch Trung Sơn có thể áp chế
mình nhiều ngày như vậy, trong quá khứ quả thực chính là kỳ tích.
Lão vượn tính tình nóng nảy, sau khi đi ra
thậm chí chưa chào hỏi với Tần Lập lời nào liền trực tiếp đánh về phía người
Thiết Huyết Đường, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ:
- Đám rác rưởi các ngươi, ra đã sớm muốn xé
xác các ngươi! Chịu chết đi.
Ánh mắt thanh lãnh của Bạch Trung Tuyết
nhìn chằm chằm những người muốn chạy trốn vào rừng, thân thể hóa thành một tia
sáng vọt sang bên đó.
Bạch Trung Hỏa chào hỏi Tần Lập một tiếng
rồi phóng sang một hướng khác.
Tiểu Hắc mang theo Thái Hồng cũng đồng dạng
nhằm một phương hướng.
Kim Điêu mang theo Linh Ưng cùng Mặc Ưng
bay quanh bầu trời, Xà Xà ngồi trên lưng Kim Điêu, phàm là địch nhân một mực
đánh chết.
Đáng giá nhắc tới chính là rất nhiều con
cháu Tần gia trải qua nhiều năm tôi luyện cùng tăng thực lực rốt cục hình thành
một sức chiến đấu làm người ta không dám khinh thường.
Bọn họ tốp năm tốp ba kết thành trận, tuy
răng uy lực không lớn như Thiết Huyết Đường nhưng đối phó với kẻ địch thực lực
mạnh hơn mình cũng không có vẻ cố hết sức.
Càng trọng yếu hơn là trong đám con cháu
Tần gia này, trải qua nhiều năm kinh nghiệm tẩy lễ, rốt cục trở nên thành thục.
Bọn họ không còn là hoàn khố thế gia trác táng mà đã thành một đám chiến sĩ
không sợ máu.
Không ngừng có người ngã xuống, cũng không
ngừng có người điền vào, mỗi người đều mặt lạnh lùng, haiỏa ra hào quang cừu
hận. Bởi vì trước đó, bọn họ đều từ tin tức Bạch Trung Sơn tra xét được, biết
được chuyện gì xảy ra trên Huyền Đảo.
Mặc dù đại bộ phận con cháu Tần gia ở lại
trên Huyền Đảo đều là dòng thứ, nhưng một bút không viết được hai chữ Tần. Mặc
kệ thế nào, bọn họ đều là người một nhà.
Thậm chí có người quan hệ phi thường tốt,
hiện tại biết được Tần gia Huyền Đảo bị tàn sát hầu như không còn, chỉ có số ít
chạy thoát ra ngoài. Con cháu Tần gia bên này, người nào không nghẹn đầy một
bụng lửa giận, nhìn thấy kẻ thù, ai không đỏ mắt?
Thượng Quan Thi Vũ thi triển Phiêu Linh
Kiếm Quyết, Huyết Ngọc Kiếm trong tay không ngừng lóe lên hào quang đỏ như máu.
Mà dáng người uyển chuyển của Thi Vũ dường như là tiên nữ hạ phàm, mỗi một kiếm
đều mang đi một mạng của kẻ địch, nhưng nhìn qua không có chút ý tứ giết chóc.
Lãnh Dao thâm tình liếc nhìn Tần Lập, trong
mắt tràn ngập tưởng niệm, mỉm cười. Thân hình nàng hóa thành một tia chớp vọt
vào giữa đám địch nhân. Ngay khi Tần Lập có chút lo lắng, chuẩn bị tùy thời cứu
nàng thì thấy hai tay Lãnh Dao không ngừng bắn ra hạt châu màu đỏ, mỗi một hạt
châu đó rơi xuống giữa đám người sẽ nổ ầm ầm, uy lực hết sức kinh người.
Trời ạ! Đây là đồ chơi gì? Như thế nào
giống hệt lựu đạn? Tần Lập đứng ngây ra há hốc mồm nhìn xem, trong đầu thậm chí
hiện lên hình ảnh một loại vũ khí kiếp trước.
Bởi vì rất nhiều người Tần gia đột nhiên
xuất hiện, Tần Lập vốn là người bận rộn nhất không ngờ lại thành nhàn nhã nhất.
Những người đến từ Thiết Huyết Đường như
thế nào có thể tưởng tượng được một gia tộc trong nơi thần bí ở phương Đông
không ngờ lại có nhiều cường giả như vậy.
Lúc này bọn họ mới hiểu được, tin tức về
Tần gia bọn họ chiếm được ở Huyền Đảo cùng sự thật khác biệt lớn cỡ nào. Quả
thực là một trời một vực.
Tuy nhiên, hiện tại nghĩ gì cũng đã muộn.
Những người muốn chạy thoát rất nhiều người đã bị Tào Hồng ám sát. Trên bầu
trời còn có ba linh thú phi hành khủng bố.
Còn có một nữ nhân khủng bố ngồi trên một
con linh thú trong số đó, gặp người liền giết.
Tần Lập không có kêu người để lại người
sống, bởi vì không cần thiết. Hiện tại Tần Lập đã biết những người này đến từ
Thiết Huyết Đường, mà Thiết Huyết Đường dường như có chút quan hệ với Hải gia.
Vậy là đủ rồi.
Thiết Huyết Đường này, Tần Lập tuyệt đối
không bỏ qua.
Lúc này, có một số người Thiết Huyết Đường
bị bắt sống, cũng bị đưa đến trước mặt Tần Lập. Ở trước mặt Tần gia cường thế
như vậy, những đệ tử Thiết Huyết Đường vốn bướng bỉnh kiêu ngạo giờ phút này
đều như gà chọi bị thua, hạ thấp cái đầu cao ngạo. Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn
cảm thấy khó tin.
Trong một gia tộc nhỏ nơi phương Đông, như
thế nào có thể có nhiều cao thủ như vậy? Ngay cả những con cháu đệ tử cấp thấp
đều có thực lực không bình thường.
Loại gia tộc có thực lực này, thậm chí
không kém một số môn phái nhỏ ở nơi Cực Tây, như thế nào có thể xuất hiện ở
phương Đông?
Lúc này, một nơi dưới chân núi bỗng nhiên
vang lên một tiếng nổ vang, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn. Lúc này chỉ thấy
một bóng người như tia chớp xông về phía Tần Lập trên đỉnh núi.
- Bảo vệ Lập thiếu gia.
Một đám con cháu Tần gia nhanh chóng chắn
trước Tần Lập, tuy rằng bọn họ biết thực lực Lập thiếu gia mạnh hơn bọn họ vô
số lần, nhưng đây là hành vi gần như bản năng.
Tần gia có Tần Lập mới có thể cường đại.
Đây là nhận thức chung của mỗi con cháu đệ
tử Tần gia.
- Công tử. Cứu mạng! Mau gọi thủ hạ của
người đừng công kích ta, chúng ta là một...
Khiến đám con cháu đệ tử Tần gia không ngờ
chính là người này dường như là thủ hạ của Lập thiếu gia, mọi người không khỏi
có chút kinh ngạc nhìn Tần Lập.
Rất rõ ràng mọi người đều có thể nhìn ra
người này thực lực cũng rất cường đại.
Đuổi phía sau Tào Hồng, không phải ai khác,
chính là Xà Xà.
Giờ phút này Xà Xà vẻ mặt tươi cười, đuổi
theo Tào Hồng giọng giòn tan nói:
- Này, ngươi đừng chạy mà! Đánh với ta một
trận được không? Ta thề không đả thương ngươi đâu!
Tào Hồng liều mạng lắc đầu, giọng thê
lương:
- Ngươi đừng mơ. Ta... ta đánh không lại
ngươi, ta thừa nhận còn không được sao? Ta không đánh với ngươi. Công tử... mau
cứu mạng!
CHƯƠNG 494:
HẢI GIA?
Đoàn con cháu Tần gia nhìn nhau, Tần Lập
cười khoát khoát tay:
- Không cần để ý tới bọn họ!
Xà Xà thông minh cỡ nào, làm sao không nhìn
ra Tào Hồng là người của Tần Lập? Xà Xà làm như vậy, chẳng qua là cho Tào Hồng
một bài học phủ đầu mà thôi!
Mọi người đều biết võ giả nơi Cực Tây bên
kia có thực lực mạnh mẽ, lợi hại vượt xa võ giả phương Đông. Cho nên, đối với
võ giả tới từ Cực Tây, đều sẽ tự nhiên mang một loại cảm giác kính sợ!
Loại cảm giác này ngày thường cũng không có
gì, nhưng ở Tần gia, lại không được! Người con cháu Tần gia sung bái, chỉ có
duy nhất một người! Đó chính là Tần Lập!
Dù là lão vượn Bạch Trung Sơn cùng Xà Xà,
đều vô cùng cung kính với Tần Lập. Hiện tại lại xuất hiện một người thực lực
mạnh mẽ, lại còn tới từ Cực Tây.
Trong lòng Xà Xà tự nhiên ít nhiều có chút
không phục, muốn phân cao thấp với hắn, nói cho hắn biết: Đừng tưởng rằng ngươi
là người mạnh mẽ nhất bên cạnh công tử!
Tuy rằng cách nghĩ của Xà Xà có chút buồn
cười, nhưng không thể không nói, Xà Xà làm như vậy... thật là không sai!
Tuy rằng Tào Hồng vô cùng cung kính Tần
Lập, đó bởi vì thực lực Tần Lập quá mức mạnh mẽ! Mạnh đến mức muốn giết hắn,
thì hắn ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có!
Còn những người trong gia tộc Tần Lập,
nguyên bản thật đúng là không được Tào Hồng nhìn vào mắt. Nguyên nhân rất đơn
giản: Giống như Xà Xà nghĩ, Tào Hồng cảm thấy phương Đông xuất hiện một người
như Tần Lập đã là một việc rất yêu nghiệt rồi, làm sao có khả năng có nhiều võ
giả thực lực mạnh như thế?
Tuy rằng Tào Hồng chỉ có cảnh giới Phá Toái
Hư Không, nhưng hắn cũng là một sát thủ từng ám sát thành công võ giả Đan
Nguyên Anh Hóa! Ở sâu trong nội tâm có một cỗ kiêu ngạo của mình, cho tới giờ
sẽ không chịu kém người nào!
Thấy bên Tần gia xuất hiện rất nhiều người,
Tào Hồng ít nhiều cũng nổi lòng muốn khoe khoang tranh phần thắng, muốn khoe
khoang một phen trước mặt đông đảo người Tần gia.
Kỳ thật điều này cũng rất bình thường, dù
sao hắn lựa chọn đi theo Tần Lập, nếu không thể lấy ra thực lực cùng thủ đoạn
làm cho người ta tin phục, kết quả chỉ có thể bị người ta khinh thường, tuyệt
đối không có người đồng tình với hắn.
Cho nên dưới tình huống như vậy, ng đầu khi
Xà Xà công kích hắn, hắn cũng không nói ra thân phận của mình, mà muốn chế phục
cô gái nóng bỏng này, mới bày ra thân phận bản thân. Đến lúc đó, tất cả người
Tần gia, ai không đánh giá cao hắn?
Vì vậy, trong lòng hai người có mục đích
gần như giống nhau, sau khi giao thủ đều tạo ra động tĩnh lớn, nhưng lại không
lấy ra bản lãnh liều mạng.
Mà vốn Tào Hồng nghĩ rằng có thể dễ dàng
chiến thắng, sau khi qua mấy chiêu mới phát hiện mình sai đến thái quá. Cô gái
này không chỉ diện mạo xinh đẹp, thực lực cũng quá kinh người!
Thực lực Xà Xà đã đạt tới cảnh giới Phá Toái
Hư Không đỉnh phong! Chỉ kém một bước, là có thể đột phá đến cảnh giới Đan
Nguyên Anh Hóa!
Hơn nữa, làm một con linh thú sống hơn vạn
năm, lực lượng tích lũy trong cơ thể Xà Xà, nào phải hạng như Tào Hồng có thể
so sánh?
Bởi vậy, Tào Hồng rất bi kịch trở thành đối
tượng cho Xà Xà chà đạp, đến cuối cùng bất đắc dĩ nói ra quan hệ với Tần Lập.
Nhưng yêu nữ áo đen này lại nói hắn gạt người, công kích càng thêm cá hơn.
Đến cuối cùng, Tào Hồng thật sự bất đắc dĩ,
mới xám xịt chạy tới cầu viện Tần Lập, Tần Lập lại một bộ dáng xem hài kịch,
Tào Hồng bất đắc dĩ chỉ có thấy quay đầu lại nhìn Xà Xà cười khổ nói:
- Bà cô ơi, ta sai rồi, còn chưa được sao?
Buông tha ta đi...
Xà Xà nhìn thoáng qua Tần Lập, thấy Tần Lập
cười hì hì nhìn nàng, Xà Xà bĩu môi nói:
- Buông tha ngươi, được chứ, chỉ cần ngươi
hô to ba lần: Võ giả nơi Cực Tây không bằng võ giả phương Đông, ta liền bỏ qua
cho ngươi!
Xà Xà vừa nói xong, rất nhiều con cháu Tần
gia liền không nhịn được trở nên hưng phấn. Rất đơn giả, dù là biết rõ mình
không bằng võ giả Cực Tây bên kia, nhưng lòng hiếu thắng cũng vẫn tồn tại trong
lòng mỗi võ giả. Nếu ngay cả chút tâm tư đó cũng không có, vậy còn tập võ làm
gì?
Cho nên, Xà Xà nói thế lập tức làm những
thanh niên trẻ tuổi này, không nhịn được máu nóng sôi trào.
Ai nói phương Đông liền yếu ớt? Chúng ta có
Bạch Trung Sơn, có Xà Xà tỷ! Còn có Bạch Trung Tuyết, Bạch Trung Hỏa, còn có
Kim giáo đầu... Có rất nhiều người mạnh hơn bọn họ!
Tào Hồng vẻ mặt đau khổ, không nhịn được
trầm mặc. Loại chuyện này đã liên quan đến tôn nghiêm của võ giả, cho dù chết
hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.
vừa muốn nói chuyện, Tần Lập bên kia đã ho
khẽ:
- Được rồi! Xà Xà, vui đùa không được quá
trớn, vậy thì không tốt lắm!
- Ta giới thiệu với mọi người một chút, đây
là Tào Hồng, là trợ thủ ta mang về từ Cực Tây, sau này sẽ theo ta. Sau này mọi
người là người một nhà!
Xà Xà cười duyên, cơ hội làm người tốt đã
cho công tử, hài kịch nàng đã diễn xong, nhìn Tào Hồng cười nói:
- Ta là Tiểu Tuyết, sau này còn nhờ Tào
tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.
Tào Hồng thấy Xà Xà lùi bước, chút oán khí
vừa dâng lên trong lòng cũng tan đi, cười khổ nói:
- Nào có, hẳn là ta phải xin chỉ giáo mới
phải!
Tần Lập lại giới thiệu cho Tào Hồng các
thành viên khác. Lúc giới thiệu đến lão vượn Bạch Trung Sơn, Tào Hồng mới chính
thức kinh ngạc. Vốn là hắn nghĩ bên người Tần Lập có một người như Xà Xà đã là
giỏi lắm rồi, hiện giờ hắn mới phát hiện mình sai tới thái quá.
Vừa nãy Kim Điêu, Linh Ưng cùng Mặc Ưng,
Bạch Trung Tuyết cùng Bạch Trung Hỏa, mấy người Thượng Quan Thi Vũ, thoạt nhìn
cũng không kém hơn bản thân Tào Hồng. Mà khi nhìn tới Bạch Trung Sơn, lão già
tóc trắng này chỉ đứng đó, nhưng lại cho Tào Hồng một cảm giác như ngọn núi
lớn, cỗ áp lực kia thậm chí ép hắn không thở nổi!
Thế mới biết, không ngờ bên người Tần Lập
lại là cao thủ như mây! Bạch Trung Sơn, Bạch tiên sinh trước mắt này, càng sâu
không thể lường!
Bạch Trung Sơn cũng có ý muốn kinh sợ Tào
Hồng, dù không thích Xà Xà gì, nhưng dù sao chúng nó cũng là linh thú trên đỉnh
Huyền Vũ. Dùng lời của nhân loại nói là có duyên trưởng thành cùng nhau, mới
cùng nhau đi theo dưới trướng Tần Lập. Nếu như Xà Xà bị người ta coi thường,
Bạch Trung Sơn cũng không có mặt mũi gì nữa.
Tào Hồng lần này thật là tâm phục khẩu
phục, hành lễ thật sâu với Bạch Trung Sơn:
- Sau này hy vọng Bạch tiên sinh có thể chỉ
giáo nhiều hơn!
Lão vượn chỉ là tính tình nóng nảy, cũng
không có nghĩa lão ta là một người không nói lý lẽ. Sau khi thái độ Tào Hồng
mềm xuống, Bạch Trung Sơn cũng sẽ không được thế không buông tha người.
- Mọi người đều đi theo bên cạnh công tử,
làm việc vì công tử, chỉ bảo lẫn nhau là nên làm!
Lúc này, con cháu Tần gia từ bốn phương tám
hướng bên ngoài bắt đầu trở về, hoặc là sống, hoặc là giết hết đối phương.
Linh Ưng cùng Mặc Ưng lại dò xét một vòng,
không phát hiện có kẻ nào chạy thoát.
Lúc này, trên đỉnh núi có hai mươi mấy
người Thiết Huyết Đường bị bắt sống, trói ở nơi đó, trên mặt mỗi người đều
khiếp sợ kinh hãi. Bọn họ căn bản không ngờ tới người nhà Tần Lập lại mạnh mẽ
đến thế, nếu biết sớm như vậy, bọn họ tuyệt đối không có khả năng dễ dàng đụng
tới chuyện xúi quẩy này.
Lúc này bọn họ đi tới tổng cộng hơn trăm
người, hiện tại lại chỉ còn hơn hai mươi. Những người khác, tất cả đều bị chém
giết tại chỗ. Nhìn tốc độ xử lý thi thể của đám con cháu Tần gia, liền nhìn ra
được người ta căn bản không phải làm chuyện này lần đầu!
Trong đó một trưởng lão Thiết Huyết Đường,
nhìn về phía Tần Lập ở xa nói:
- Tần Lập công tử, lão hủ muốn nói vài lời!
Tần Lập nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám võ
giả Thiết Huyết Đường bị phong ấn kinh mạch, sau đó trói gô lại, sau đó mặt
không chút thay đổi nhìn trưởng lão Thiêt Huyết Đường vừa nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Tần công tử! Tất cả chuyện này chỉ là một
hồi hiểu lầm! Đều là tên tiểu nhân Bàng Văn kia gièm pha, mới khiến chúng ta
làm ra chuyện đại sai này. Chỉ cần Tần công tử thả chúng ta rời đi, Thiết Huyết
Đường cam nguyện bồi thường tất cả tổn thất của Tần gia!
Trưởng lão này ánh mắt chớp động, vẻ mặt bi
thương, nếu không biết xảy ra chuyện gì, thật là sẽ bị hắn che mất.
- Bồi thường tất cả tổn thất của Tần gia?
Các ngươi bồi thường được không?
Tần Lập cười lạnh nói:
- Các ngươi giết nhiều con cháu Tần gia như
vậy, một câu bồi thường tổn thất là xong?
Tần Lập nói, nhìn đám con cháu Tần gia hai
mắt đã bắt đầu đỏ lên:
- Các người bắt sống làm gì? Đều giết đi!
Đám con cháu Tần gia đã sớm muốn giết bọn
họ, vấn đề là trước đó Tần Lập không nói gì, mà bắt những người này là bọn Bạch
Trung Sơn, cho nên vẫn không rat ay.
Hiện tại mắt thấy Tần Lập mở miệng nói lời
này, lập tức trở nên kích động, rút vũ khí chuẩn bị giết những người kia.
- Tần Lập, ngươi không được làm bậy! Thiết
Huyết Đường chúng ta là bang chi Hải gia! Ngươi dám giết chúng ta?
Trưởng lão kia căn bản không nghĩ tới Tần
Lập tàn nhẫn như vậy, nói giết là giết, ngay cả chút đường lui cũng không lưu
cho bọn họ.
Vừa rồi sở dĩ bọn họ chịu bị bắt sống, là
cho rằng Tần Lập không có khả năng trực tiếp ra lệnh giết, dù thế nào cũng phải
đàm phán với Thiết Huyết Đường một phen chứ!
Mà thực lực bản thân Thiết Huyết Đường cũng
không yếu, hơn nữa có khối bảng vàng Hải gia, không sợ Tần Lập không nể tình.
Mặc dù bọn họ cũng biết giữa Tần Lập cùng Hải gia có thù oán, nhưng cái này có
là gì. Hải gia thế lực khổng lồ, Tần Lập còn dám ngạnh kháng hay sao?
Lại không ngờ rằng Tần Lập lại dám trực
tiếp giết bọn họ, biết sớm như thế còn không bằng tự bạo, làm một cú chót cá
chết lưới rách, ít nhất cũng có thể bảo toàn danh tiết!
- Bàng chi Hải gia? Ha ha, danh hào thật
lớn, ta sợ lắm đó!
Tần Lập mặt âm trầm, cười lạnh mấy tiếng,
vung tay:
- Giết!
Lập tức một trận tiếng gào khóc thảm thiết
vang lên, không ai lại muốn chết, nếu như chết trong chiến đấu thì còn thôi đi,
không phản ứng kịp thì người đã chết rồi. Nhưng giống như bây giờ, bị bắt sống,
lại bị xử tử, cả quá trình phản ứng lại, không ai sẽ không sợ hãi tử vong.
Chẳng qua đám con cháu Tần gia đã sớm không
kiềm chế được, nào quản bọn người này là ai, cũng căn bản sẽ không lưu ý bất
luận cảm giác nào của bọn họ, giơ kiếm là đâm, nâng đao là chém.
Trong nháy mắt, hai mưoi mấy người Thiết
Huyết Đường này, từ trên xuống dưới, mặc kệ thân phận nào, tất cả đều chết oan
chết uổng!
Trên đỉnh ngọn núi tràn ngập mùi máu tanh
nồng đậm, bị gió thổi qua, liền nhanh chóng tán đi. Nhưng tràng diện máu chảy
thành sông trong lòng mọi người, lại không dễ dàng tiêu trừ như thế.
Đợi đến khi xử lý những thi thể này xong,
Tần Lập nhìn lại ngọn núi này. Hắn biết, hiện tại coi như là nơi này, cũng đã
không còn đặc biệt an toàn nữa!
Một ý nghĩ mơ hồ thật lâu trong lòng Tần
Lập, dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng.

