Duy Ngã Độc Tôn - Chương 501 - 502
CHƯƠNG 501:
MỘT CHIÊU ĐÁNH CHẾT!
Tần Vân Văn cắn răng, trong tay cầm một
thanh bảo đao sắc bén ra sức chém giết. Hắn muốn cho Lập thiếu gia thấy sự cố
gắng của mình, sự phấn đấu của mình. Hắn rất hiểu khổ tâm lúc này của Tần Lập,
là vì cho bọn họ được lịch lãm. Đám người Tần Vân Văn cũng rất thích loại lịch
lãm này.
Một đao lại chém ngã một địch nhân xông
lên, Tần Vân Văn nghĩ thầm:
- Ở Tần gia, nếu muốn trở nên nổi bật nhất
định phải đưa ra bản lĩnh tương ứng. Tần Vân Văn ta tuyệt đối không cam lòng
đứng dưới người khác, ta cũng phải cố gắng, phải mạnh hơn.
Trong quá trình chiến đấu, hơi chút thất
thần sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng không thể chịu nổi. Hai đệ tử Thiết Huyết
Đường toàn thân đẫm máu, một người bị đứt một tay, người kia bị đâm thủng ngực
phải, trong khi hỗn loạn vừa lúc tới bên cạnh Tần Vân Văn, bọn họ từ trong mắt
đối phương nhìn ra sự tuyệt vọng.
Trận chiến đấu thực lực không cân bằng hôm
nay bọn hắn chưa từng gặp phải. Thực lực đối phương quá mạnh mẽ, mạnh đến mức
làm bọn họ cảm thấy tuyệt vọng. Trận chiến đấu này tuyệt đối là thập tử vô
sinh.
Một khi đã vậy, kéo một tên chết theo cũng
tốt.
Hai người tâm ý tương thông, đồng thời xông
tới Tần Vân Văn, thiên địa linh khí chung quanh trong nháy mắt trở nên không ổn
định, dao động nguyên lực cực kỳ dữ dội.
Chờ khi Tần Vân Văn phục hồi tinh thần
lại, hai người này đã cách hắn còn không đủ ba bước.
Cho dù hắn có thể một đao chặt rụng đầu hai
người này, nhưng hai người này tự bạo gần như là chuyện không thể tránh khỏi.
Tần Vân Văn sửng sốt trong giây lát, trong mắt tràn ngập không cam lòng cùng
tuyệt vọng, còn có một tia hối hận. Trong trận chiến sinh tử như thế nào còn có
thể thất thần a.
Trước mắt hiện lên vô số hình ảnh không
trọn vẹn, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ mong đợi vào hắn, cùng với tộc nhân huynh đệ
cùng trưởng thành, sùng bái đối với Lập thiếu gia... trong nháy mắt này đều
hiện lên trong tinh thần thức hải của Tần Vân Văn.
- Lập thiếu gia, rất xin lỗi, ta thật sự...
thật sự muốn cùng ngài chứng kiến một thời đại huy hoàng sinh ra!" Tần Vân
Văn nghĩ thầm.
- Phốc! Phốc!
Hai tiếng rất nhỏ vang lên, hai tên đệ tử
Thiết Huyết Đường đánh về phía Tần Vân Văn thân hình mềm nhũn ngã vào bên cạnh
Tần Vân Văn, thiên địa linh khí chung quanh trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
Tần Vân Văn lập tức phản ứng lại, một đao
chém một tên đệ tử Thiết Huyết Đường đánh về phía mình thành hai nửa, nhìn về
phía bên kia. Hắn thấy Lập thiếu gia đang cười ôn hòa với hắn, đồng thời trong
tay truyền đến giọng của Lập thiếu gia.
- Thời điểm chiến đấu, không thể thất thần.
Lần sau nếu lại gặp tình huống này, sẽ không có người nào giúp ngươi nữa.
Trong nháy mắt này Tần Vân Văn có loại xúc
động muốn rơi lệ. Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, Tần Vân Văn hắn chính là kẻ sĩ, mà
tri kỉ - chính là
Tần Vân Văn lắc mạnh đầu, lồng ngực giờ
phút này đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, hắn như bừng tỉnh, trong lòng lớn tiếng
kêu gào: Không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Tần Vân Văn gào thét, rống giận, vung bảo
đao trong tay xông về phía kẻ địch.
Lão vượn Bạch Trung Sơn nhìn thoáng qua Tần
Lập, trong nháy mắt vừa rồi, lão thật sự nghĩ đến tiểu tử Tần Vân Văn kia sẽ bị
kẻ địch tự bạo mà chết cùng, thậm chí ngay cả người chung quanh cũng bị ảnh
hưởng.
Không nghĩ rằng thời khắc mấu chốt, Tần Lập
vẫn ra tay. Xem ra, công tử cũng không phải thật sự máu lạnh.
Tần Lập không nghĩ rằng, hành động này của
hắn không ngờ khiến ấn tượng của Bạch Trung Sơn đối với hắn tốt hơn vài phần.
Đây coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Chiến đấu đã bắt đầu tiến vào hồi kết thúc,
ba mươi con cháu tinh anh Tần gia, mỗi người đều đẫm máu nhưng ánh mắt bọn họ
lại sáng ngời chưa từng có. Toàn thân tản ra một luồng sát khí làm người ta sợ
hãi, trong mắt tràn ngập tự tin.
Trận chiến này khiến cho trong lòng ba mươi
người này sinh ra cùng chung một lòng tin cường đại, đối với con đường phát
triển của bọn họ sau này tạo nên một nhân tố quan trọng.
Hoàng thất Điền Trì quốc lúc này cũng bắt
đầu có quân đội cuồn cuộn không ngừng kéo tới, tuy nhiên đám quân nhân này hầu
hết là con dân của Điền Trì quốc, bất đắc dĩ mới phải đầu hàng Thiết Huyết
Đường, chịu sự chỉ huy lãnh đạo của Hải Thiên Nam.
Hiện tại thấy không ngờ có người cường thế
như vậy, ngay cả đám hộ vệ, cũng chính là những đệ tử Thiết Huyết Đường đều bị
giết không còn manh giáp, bọn họ đi lên có tác dụng gì? Huống chi, đám người
như sát thần này, rất có thể chính là tới tiêu diệt hoàng thất Điền Trì quốc,
vậy cũng tương đương báo thù cho bọn họ.
Tuy rằng bọn họ đầu hàng, nhưng hầu hết
quân nhân trong lòng đều cảm thấy vô cùng khuất nhục, nguyên nhân chủ yếu nhất
khiến bọn họ đầu hàng bởi vì người nhà của bọn họ.
Người nhà bọn họ đều ở trong thành thị này,
nếu bọn họ không đầu hàng, Hải Thiên Nam sẽ hạ lệnh tàn sát toàn thành.
Cho nên, nhìn thấy loại tình huống trước
mắt, đám tướng lãnh quân đội này dứt khoát đến vây mà không tấn công.
Tuy nhiên đội quân hộ vệ Điền Trì quốc cũng
chính là đội quân do đệ tử Thiết Huyết Đường thể không lên. Địch nhân cường đại
hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ, cường đại đến mức làm bọn họ sinh ra một cỗ
run rẩy từ trong đáy lòng.
Hiện tại không ít đệ tử Thiết Huyết Đường
rốt cục cảm nhận được khi bọn họ tận tình tàn sát đám người của Điền Trì quốc,
những người bị giết kia có loại cảm giác gì.
Sợ hãi, hối hận, phẫn nộ cùng không cam
lòng đan xen một chỗ, căn nuốt tâm linh bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng
dày vò. Đây là một trận chiến tràn đầy tuyệt vọng, cũng là một hồi gần như giết
chóc đơn phương.
Đám người không biết từ đâu chui ra này, kẻ
nào đều như sát thần. Càng làm cho đệ tử Thiết Huyết Đường cảm thấy sợ hãi
chính là, bên kia có sáu, bảy người thủy chung vẫn đứng yên, chuyện trò vui vẻ.
Dường như đối với cảnh tượng máu chảy thành sông bên này, không có chút cảm
giác nào.
Hôm nay xem như Thiết Huyết Đường gặp hạn.
Gần như tất cả đệ tử Thiết Huyết Đường
trong lòng đều sinh ra ý nghĩ như vậy, cho dù cuối cùng Hải Thiên Nam có thể
giết chết những người này, có thể vì bọn họ báo thù rửa hận. Nhưng trải quan
trận này, thực lực Thiết Huyết Đường hao tổn thật lớn là một chuyện không thể
tránh khỏi.
Đúng lúc này rất nhiều võ giả cao cấp phái
hoàng cung, rốt cục bay về phía bên này.
Lại nói, một quốc thế tục nho nhỏ như Điền
Trì quốc, Thiết Huyết Đường cho dù coi trọng tới mức nào cũng không có khả năng
phái ra nhiều cao thủ ở lại trấn thủ nơi này. Nhất là gần đây rất nhiều việc,
tỷ như là đám người Bàng Văn đi tìm tung tích Tần Lập, còn có một số người còn
đi làm việc khác.
Nhưng nguyên nhân chính vì địa vị đặc thù
của Hải Thiên Nam mới khiến cho Đường chủ Thiết Huyết Đường Hải Phong phái ra
sáu võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, thêm Hải Thiên Nam nữa, tổng cộng là
bảy người. Đối với một quốc gia thế tục mà nói, đội hình như vậy quả thực là
hoa lệ đến tận cùng.
Lại không nghĩ rằng, không ngờ hôm nay lại
có chỗ để dùng.
Ngay từ đầu Hải Thiên Nam nghe được tin dữ
con chết truyền đến căn bản không tin là thật, thậm chí dưới cơn giận thiếu
chút nữa giết chết tên quan truyền tin. Nhưng sau đó lại có vài người tới báo
tin, Hải Thiên Nam cho dù không tin cũng không thể không tiếp nhận sự thật, bởi
vì hắn biết rõ ở trong quốc gia này kỳ thật không ai dám lừa gạt hắn.
Phục hồi tinh thần lại, Hải Thiên Nam giận
tím mặt, rít gào, gọi toàn bộ sáu võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không tới,chiến
trường bên này.
Chờ khi hắn tới, liền thấy rất nhiều quân
nhân bản thổ Điền Trì quốc canh giữ bốn phía, cùng với đám dân chúng đi tìm
hiểu tin tức nói chuyện tào lao hi hi ha ha, mà trong chiến trường lại là máu
chảy thành sông.
Lúc này Hải Thiên Nam cực kỳ giận dữ, thầm
nghĩ:
- Tốt lắm. Đám chó mèo các ngươi chung quy
vẫn còn là một đám sói nuôi dưỡng chưa trưởng thành, chờ khi ta báo cừu cho con
trai, nhất định sẽ bầm thây các ngươi vạn đoạn.
- Con ta, con ta ở chỗ nào?
Hải Thiên Nam thống khổ la lớn, trong lòng tràn ngập hối hận vì sao không
để đứa con lại Thiết Huyết Đường, cho dù ở lại hoàng cung không cho hắn đi ra
ngoài cũng tốt, như vậy ít nhất sẽ không gặp được tai họa bất ngờ như thế.
- Hoàng thượng! Tiểu vương gia... ở đây!
Bên kia có mấy đệ tử Thiết Huyết Đường rơi lệ đầy mặt bảo vệ thi thể tiểu
vương gia bị chém đứt ngang lưng.
Hải Thiên Nam trong khoảnh khắc thấy thi
thể đứa con bị chém thành hai đoạn, thiếu chút nữa bị hôn mê, một cơn mê muội
thật lớn đánh lên não, gào thê lương tiến lên, ôm đứa con đã sớm dứt khí khóc
rống.
Sáu võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không phía
sau Hải Thiên Nam đều theo kịp, bảo vệ bên cạnh Hải Thiên Nam, đề phòng có ngừa
thừa cơ hội này tập kích Hải Thiên Nam.
Vẻ mặt bọn họ đều xanh mét, bọn họ không
nghĩ tới không ngờ có người dám đến chủ động trêu chọc Thiết Huyết Đường.
Ba mươi tên tinh anh Tần gia lúc này đã trở
về đội ngũ, đệ tử Thiết Huyết Đường chết không còn mấy người, toàn trường cực
kỳ máu tanh, vô cùng thê thảm.
Mà đám quân đội cùng dân chúng bên ngoài,
trên mặt đều lộ ra hào quang hưng phấn được giải hận. Đối với bọn họ mà nói,
những người này hủy ruộng vườn nhà cửa bọn họ, giết chết huynh đệ, cướp tỷ muội
bọn họ khiến cho quốc gia chìm vào nước sôi lửa bỏng, quả thực lực là chết
không hết tội.
Hải Thiên Nam khóc lớn một hồi, sau đó hai
mắt trở nên đỏ thẫm, chậm rãi đứng dậy nhìn sang phía đám người Tần Lập, nghiến
răng nghiến lợi:
- Các ngươi... dám giết con ta. Ta muốn các ngươi... nợ máu trả bằng máu.
Sáu võ giả Phá Toái Hư Không của Thiết Huyết Đường cũng đều đi theo bên
cạnh Hải Thiên Nam, trên người tản ra dao động nguyên lực dữ dội, một lão già
áo xám nhìn chằm chằm sang phía đám người Tần Lập, rống lên hỏi:
- Các ngươi là người phương nào? Thiết Huyết Đường cùng các ngươi lại có
thù hận gì, đáng cho các ngươi hạ sát thủ như thế?
Hải Thiên Nam nói:
- Không cần nhiều lời với bọn họ. Đem những
người bọn họ... tất cả đều giết!
Xà Xà vẻ mặt hưng phấn nhìn Tần Lập hỏi:
- Công tử! Hiện tại ta có thể ra tay sao?
Thái độ của Xà Xà càng thêm chọc giận đám
người Hải Thiên Nam, hắn hét lớn một tiếng, vồ về phía Xà Xà, phẫn nộ quát:
- Yêu nữ! Ta trước tiên đưa ngươi đi cùng
con ta!
Xà Xà cười yêu kiều một tiếng, đầy mặt
khinh thường nói:
- Loại chó, vẫn là tự ngươi đi xuống cùng
con ngươi đi!
Nói xong, tay ngọc giơ lên, một luồng hào
quang màu lam mờ bắn về phía Hải Thiên Nam.
Hải Thiên Nam lúc này cảm giác được một cỗ lực
lượng khiến người ta sợ hãi đánh về phía mình, lập tức kinh hãi, vừa định né
tránh, nhưng lại làm sao có thể tránh được một kích toàn lực của Xà Xà?
- Ầm!
Một tiếng nổ, thân thể Hải Thiên Nam bị
luồng lam quang này bắn cho thành cặn.
CHƯƠNG 502:
CƯỚP ĐOẠT TRÍ NHỚ
Yên tĩnh!
Toàn trường, một mành tĩnh mịch.
Sáu gã võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không
đều ngây ngốc tại chỗ, miệng há hốc, thậm chí quên hô hấp. Bọn họ trợn mắt nhìn
phía Hải Thiên Nam biến mất, trống không không còn gì -
Bốn phương tám hướng, những người quân nhân
bản thổ Điền Trì quốc cùng dân chúng vây xem đều sững sờ tại chỗ, mở to hai mắt
há hốc mồm ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ thậm chí không thấy rõ
đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng không một ai dám phát ra nửa điểm
thanh âm.
Trường hợp mấy nghìn người vây xem không
ngờ có thề đạt tới trình độ kim rơi có thể nghe thấy, mọi người đều có thể nghe
được tiếng tim đập của chính mình. Tất cả dân chúng Điền Trì quốc vậy xem đểu
muốn biết đã xảy ra cái gì, nhưng không ai dám há mồm hỏi.
- A!
Một trong sáu. võ giả cảnh giới Phá Toái Hư
Không rốt cục nồi giận gầm lên một tiếng, phá tan sự yên tĩnh trong nháy mắt,
tiện tay đánh ra một đoàn quang mang màu đỏ lửa, đánh về phía Xà Xà.
Bên kia Bạch Trung Hỏa khoát tay, một luồng
ánh sáng màu trắng chói mắt như mặt trời bắn ra chặn lại, miệng quát lạnh:
- Chi biết khi đễ nữ tử, là thứ gì vậy...
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, đoàn hào quang màu
lửa đỗ bị ánh sáng màu trắng cắn nuốt trong nháy mắt, sau đó hung hăng đánh lên
người tên võ giả này. Thân thể tên này lập tức bị đánh thành cặn.
- Woaaa!
Những người vây xem bốn phương tám hướng
lúc này rốt cục thấy chuyện gì xảy ra, lập tức kìm lòng không đậu phát ra một
tiếng kinh hô. Trên mặt mọi người chậm rãi, chậm rãi, rốt cục... hiện lên một
tia vui mừng.
Rốt cục, có người lá gan lớn đần, hét lớn
một tiếng:
- Giết hay lắm!
- Giết hay lắm!
Huyết tính trong đáy lòng mấy ngàn người bị
áp bức rốt cục trong nháy mắt này bộc phát mạnh mẽ, tiếng la rung trời, đinh
tai nhức óc.
Cùng lúc, Bạch Trung Sơn, Thượng Quan Thi
Vũ phân biệt xông lên đón hướng hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không trong
mắt tràn ngập tuyệt vọng, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào chạy trốn,
thậm chí là cơ hội tự bạo.
Toàn bộ đều là một chiêu đánh chết.
Cuối cùng, mấy võ giả cảnh giới Phá Toái Hư
Không còn lại ngây ngốc tại chỗ, không biết tại sao bọn họ hoàn toàn mất dũng
khí tự bạo, cũng không có tin tưởng chạy trốn, đại não trống rỗng thậm chí toàn
bộ tinh thần thức hải đều trống rỗng.
Trong lòng bọn họ tràn ngập những dấu chấm
hỏi thật lớn:
- Những người này từ đầu tới? Đây còn là người sao? Còn là người sao?
Còn là người sao?
- Này... không công bình...
Đột nhiên một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không dường như chịu không nổi
loại áp lực cực lớn này, đột nhiên lệ rơi đầy mặt lớn tiếng rống giận:
- Không công bình... Các ngươi... Các ngươi thực lực mạnh hơn chúng ta rất
nhiều lẩn... Đây là khi dễ người...
- Phì!
Trong đám người xem náo nhiệt, có người nhìn rõ ràng, mắt thấy đám súc sinh
gây tai họa toàn bộ Điển Trì quốc sắp bị người giết sạch, rốt cục khôi phục
dũng khí, hướng về phía người lên tiếng này phi một tiếng khinh miệt, nồi giận
mắng:
- Tên súc sinh ngươi! Lúc các ngươi dẫn người giết đàn chúng Điền Trì quốc
ta có từng
nghĩ đến công bình hay không? Lúc các ngươi cướp tỷ muội chúng ta, con gái
chúng ta, có từng nghĩ đến công bình hay không? Lúc các ngươi tàn sát hết cả
hoàng thất yêu dần của chúng ta, có từng nghĩ đến công bình hay không?
- Đúng vậy! Các ngươi không chi là một đám
súc sinh, mà còn là một đám tiểu nhân đê tiện...
Lại có người nối tiếp:
- Nguyên lai lúc các ngươi chiếm thượng
phong, các ngươi liền đại biểu cho quyền thì các ngươi liền đại biểu cho quy
củ, cho luật pháp. Khi các ngươi gặp người mạnh hơn, các ngươi mới nghĩ đến
công bình? Phi! Chúng ta đều hận không thể làm ngươi chết nhanh hơn!
- Đúng! Giết hắn...
- Anh hùng. Giết đám súc sinh này. Con gái
của ta chính là bị bọn họ cướp đi... ô ô.
- Muội muội ta cũng bị bọn họ cướp đi, đám
súc sinh trời đánh này, bọn họ không phải người.
- Giết hắn!
- Giết hắn!
Bốn phương tám hướng, quần chúng vẻ kích
động, tiếng giết vang lên như sóng dậy.
Hai tên võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không
sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ, bị dân chúng bình thường thế tục mà bọn họ vẫn
coi là con kiến này măng cho câm miệng không trả lời được.
Rốt cục hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư
Không đưa ra tôn nghiêm thuộc về võ giả, ngẩng đầu, nhìn đám người Tần Lập nói:
- Động thủ giết chúng ta đi!
- TỔng bộ Thiết Huyết Đường ồ nơi nào?
Tần Lập nhìn hai người này, trực tiếp hỏi.
H này nao nao, lập tức cười thảm lên,
nguyên bản còn tường rằng vì xung đột mà trêu vào người không thể trêu chọc,
hiện tại mới biết, nào phải xung đột gì đâu. người ta vốn là tới vì Thiết Huyết
Đường bọn họ.
- Đừng nghĩ từ miệng chúng ta biết được bất
kỳ tin tức gì về Thiết Huyết Đường. Tuy nhiên, chúng ta ngay ở dưới chờ ngươi,
nhất định sẽ có người báo thù rửa hận cho chúng ta!
Một võ giả Phá Toái Hư Không lạnh mặt nói,
sau đó rút trường kiếm sau lưng, đặt ngang lên cồ định tự sát.
Tần Lập vẫn không có bất kỳ động tác nào bỗng
nhiên động. Không ai thấy rõ chuyện gì, chỉ trong nháy mắt Tần Lập liền xuất
hiện bên cạnh hai người này, khống chế hai người bọn họ sau đó vẻ mặt bình tĩnh
nói:
- Nếu ta không muốn các ngươi chết, các
ngươi muốn chết cũng thật không dễ dàng.
- Ngươi... ngươi rốt cục là ai? Sĩ có thể giết không thể nhục!
Một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không mặt đỏ bừng, hắn phát hiện mình một
chút khí lực cũng không tụ tập nồi, muốn tự bạo lại càng là chuyện không có khả
năng, không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi.
Võ giả tới cảnh giới bọn họ, tử vong cũng không phải là một chuyện quá đáng
sợ. Nhưng nếu bị người bắt sống, còn mất đi tất cả lực lượng vốn có, mặc người
xầm lược, đối với bọn họ mà nói so với chết còn đáng sợ hơn.
- Ha ha, ta làm nhục các ngươi, các ngươi có ý kiến gì?
Tần Lập lộ ra bộ mặt tươi cười đáng giận, nhìn hai võ giả Phá Toái Hư Không
ngoài mạnh trong yếu này, bộ dạng mười phần ác ma.
Tiệp theo, sắc mặt Tẩn Lập bỗng nhiên biến đổi, cả giận nói:
- Các ngươi chăng lẽ chưa từng khi dễ người khác như vậy? Lúc các ngươi
giết hại người khác, có từng nghĩ tới minh sẽ có hôm nay? Các ngươi tuyệt đối
không nghĩ vậy, ta nói đúng chứ? Yên tâm, ta sẽ không hỏi các ngươi bất kỳ vấn
đề gi. Đừng tưởng rằng các ngươi không mở miệng, ta không có cách nào biết được
những gì ta muốn biết.
Tần Lập nói xong, tại mọi người nín thở nhìn chăm chú, tinh thần lực trực
tiếp đâm phá tinh thần thức hải của một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không,
cướp trí nhớ bên trong.
Loại thù đoạn nảy bình thường mà nói nếu
không phải thâm cừu đại hận hoặc tới mức cực kỳ trọng yếu, sẽ không dễ dàng có
người sử dụng. Bởi vì quá mức
Rất nhiều truyền thuyết trên Thiên Nguyên
Đại Lục có sự khác biệt không lớn với kiếp trước của Tẩn Lập. Mọi người tin
tường, sau khi chết là có linh hồn, hơn nữa có thể luân hồi chuyển kiếp.
Mà Tẩn Lập xuyên qua, kỳ thật cũng chẳng
khác nào đan giản chứng minh chuyện này. Hơn nữa, võ giả trên Thiên Nguyên Đại
Lục đều sống rất lâu dài, mấy trăm tuổi đều xem như còn trẻ, lão quái vật sống
mấy ngàn năm chỗ nào cũng có, mà mấy linh thú bên cạnh Tẩn Lập đều là những lão
yêu tinh sống han vạn năm.
Nếu đặt ở kiếp trước của Tần Lập, quả thực
là thần tiên chân chính. Kỳ thật bản thân Tần Lập cũng đã sớm biến thành thần
tiên trong mắt người thường.
Cho nên, linh hồn con người, là tồn tại. Mà
trực tiếp dùng tinh thần lực cướp trí nhớ, sau khi chiếm được trí nhớ cũng
tương đương trực tiếp giết chết linh hồn.
Sau khi chết đi, cũng không có bất kỳ ý
thức gì, không có linh hồn chuyền thệ, triệt để tiêu vong trên đời này.
Tần Lập rất nhanh chiếm được tin tức mình
muốn ờ trong tinh thần thức hải của võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không này,
nghiêng người, nhìn về phá người kia
Trong nháy mắt Tần Lập nghiên người, người
bị Tần Lập hủy diệt linh hồn "phịch" một tiếng ngã nằm trên đất, sắc
mặt vặn vẹo dữ tợn, trong mắt tràn ngập thống khổ, ngay cà biểu tinh này đều có
thể dọa vô số người. Có thể thấy được, trước khi chết người này bị thống khổ
mức nào.
Tần Lập nhìn võ giả Phá Toái Hư Không vẻ
mặt sợ hãi này, mỉm cười:
- Ngươi tự nói hay là ta động thủ?
- Ta nói... Ta nói... Ngươi hỏi cái gì, ta
cũng nói hết...
Võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không này hàm
răng không ngừng chạm vào nhau, toàn thân run rẩy. Võ giả tới loại cảnh giới
như hắn, như thế nào chưa từng nghe qua thủ đoạn cướp lấy trí nhớ? Chỉ là bọn
họ chỉ nghe nói mà chưa từng nghe qua bất kỳ người nào có được loại năng lực
này.
Hôm nay rốt cục được chứng kiến, chì tiếc
hắn không có một chút cảm giác khoái trá mở rộng tầm mắt nào. Bởi vì phần kiến
thức này tạo dựng nên trên cơ sở bọn họ là người bị hại. Nhìn đồng bạn chết
thảm, võ già cảnh giới Phá Toái Hư Không nào còn nửa điểm phong độ cùng tôn
nghiêm của võ giả cao cấp, chỉ thiếu không quỳ xuống dập đầu cầu Tần Lập.
- Ta đột nhiên không muốn biết cái gì nữ
Tẩn Lập cười nhàn nhạt, nhìn đối phương
ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập oán độc cùng tuyệt vọng, nói:
- Bởi vì thứ ta muốn biết, vừa rồi đã biết.
Nghe ngươi lặp lại lần nữa, có ích lợi gì?
- Vậy ngươi giết ta... giết ta... giết ta...
Võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không này cũng biết mình khẳng định không có
kết cục tốt, không khỏi điên cuồng lớn tiếng rít gào về phía Tần Lập.
Mày liễu Xà Xà dựng thẳng; định xông lại một chưởng vỗ chết người này, dám
hò hét với công tử, trực tiếp giết chết, thì lại bị Tần Lập ngăn lại. Tần Lập
nhìn thoáng qua đám quân nhân cùng dân chúng chung quanh, từ trong mắt bọn họ
thấy được chờ đợi, thản nhiên cười nói:
- Xà Xà! Cô không biết là, giao người này cho đám dân chúng kia, sẽ càng
thích hợp hay sao?
Xà Xà chi là đơn thuần nhưng chi số thông minh rất cao, tròng mắt xoay
chuyển liền nghĩ ra dụng ý Tần Lập làm vậy, không khỏi cười dài nói:
- Vậy nghe theo công tử!
Tần Lập lúc này hướng về bốn phía hô lớn:
- Các vị hương thân phụ lão Điền Trì quốc.
Chúng ta chỉ là trên đường đi ngang qua, nghe nói đám người tản bạo bất nhân,
làm hai quốc gia, khi nhục dân chúng, do đó ra tay, thay phụ lão Điền Trì quốc
trừ bỏ đám người này. Hiện tại, một người còn lại này thực lực rất mạnh, còn có
một số bị chúng ta bắt lấy, hiện tại ta giao hắn cho các vị. Bọn họ đã mất năng
lực phản kháng, tùy ý các vị xử trí Điền Trì quốc, từ nay về sau lại là lãnh
thổ của các vị.
Đám người vây xem im lặng, ngay sau đó đột
nhiên tiếng hoan hô rang trời nổ lên, vô số người lệ rơi đầy mặt, miệng gào
thét những lời người khác nghe không hiểu. Vô số người điên cuồng xông tới phía
đám người đã bị khống chế.

