Sao chiếu mệnh - Chương 29 - 30

Chương 29

Hầu hết các nghệ sĩ độc tấu đều bị choáng ngợp khi nhìn thấy
hội trường Carnegie chứa hai mươi tám ngàn chỗ ngồi. Ít có nghệ sĩ nào làm đầy
được tất cả các hàng ghế trong hội trường, nhưng tối thứ Sáu này, không còn một
chỗ nào trống.

Phillip Adler bước ra giữa sân khấu rộng thênh thang trong
tiếng vỗ tay như sấm của công chúng.

Chàng ngồi vào đàn, dừng lại một chút rồi mới bắt đầu biểu
diễn. Chương trình đêm nay gồm những bản sonat của Beethoven. Đã bao năm nay,
Phillip tập được cho mình thói quen hoàn toàn tập trung vào âm nhạc. Nhưng đêm
nay trí óc chàng vấn còn bị ám ảnh về Lara và những vấp váp nàng đang phải đối
đầu.

Trong một giây đồng hồ, những ngón tay lướt hờ hững trên các
phím đàn và chàng chợt toát mồ hôi.

Thời gian chỉ một chớp mắt đó trôi rất nhanh khiến thính giả
chưa kịp nhận thấy.

Kết thúc phần thứ nhất của chương trình, tiếng vỗ tay nổ
ran. Giờ giải lao, Phillip vào phòng trang phục nghỉ. Ông chỉ huy đêm biểu diễn
nói:

- Tuyệt vời, anh Phillip. Anh làm mọi người mê mẩn. Anh cần
dùng thứ gì không?

- Không. Cảm ơn, - Phillip khép cửa lại. Chàng mong cho
chóng kết thúc đêm biểu diễn. Đầu óc chàng bị day dứt về nỗi khổ tâm của Lara
đang phải chịu đựng. Phillip rất yêu nàng và biết rằng Lara cũng rất yêu chàng.
Nhưng cả hai như thể đang cùng chui vào một đường hầm.

Trước lúc Lara lên máy bay đi Reno, giữa hai vợ chồng đã
diễn ra không khí căng thẳng. Mình sẽ nghĩ xem có cách nào không, Phillip thầm
tính toán. Cách nào được nhỉ? Làm thế nào để tìm ra một cách thoả hiệp, mỗi bên
chịu nhún đi một chút. Đầu óc Phillip còn đang miên man thì có tiếng gõ cửa:

- Còn năm phút nữa thôi đấy, thưa ông Adler.

- Cảm ơn.

Phần sau của chương trình biểu diễn là bản sonat
Hammerklavier. Đây là một tác phẩm âm nhạc xúc động đến mức quằn quại và khi
những hợp âm cuối cùng vang lên để kết thúc thì toàn thể công chúng đứng hết cả
dậy, vỗ tay như muốn làm nổ tung cả hội trường.

Phillip đứng trên sâu khấu, cúi đầu cảm ơn, nhưng đầu óc
chàng vẫn lơ lửng tận đâu đâu. Mình phải về nhà ngay để nói chuyện với Lara.
Đột nhiên chàng sực nhớ hôm nay nàng không có nhà. Mình phải tìm được sự đồng
cảm vợ chồng, Phillip thầm nghĩ. Và có thể làm như thế được.

Tiếng vỗ tay vẫn chưa dứt. Công chúng hét ầm lên:

- Bravo!

- Nữa! Nữa!

Mọi khi, gặp trường hợp như thế này, Phillip thường đàn thêm
một đoạn nhạc, nhưng tối hôm nay chàng không có chút hào hứng nào. Chàng quay
vào phòng thay bộ quần áo bình thường. Chàng nghe thấy tiếng reo hò bên ngoài
vẳng vào. Báo đăng trời sẽ đổ mưa nhưng đám người hâm mộ chàng vẫn không chịu
ra về.

"Gian phòng xanh" đầy chật những người mong gặp
chàng. Thật thích thú được nghe tiếng reo hò nồng nhiệt tán thưởng của những
thính giả hâm mộ, nhưng đêm nay Phillip không thấy cảm giác thích thú ấy nữa.
Chàng nán lại trong phòng thay trang phục cho đến khi đoán biết mọi người đã về
cả chàng mới bước ra cửa.

Đêm đã khuya. Phillip đi dọc theo những hành lang trong phần
hậu trường vắng tanh. Không thấy chiếc xe limousine bên ngoài đợi. Mình kiêm
tắc xi vậy Phillip nghĩ vậy.

Chàng bước ra trời mưa. Gió lạnh thổi và đường phố Năm mươi
Bảy tối om. Lúc chàng bước chân về phía Đại lộ số Sáu thì một người to lớn mặc
áo mưa từ bóng cây bước ra, đến gần chàng.

- Xin lỗi ông, - y nói. - Đến Hội trường Carnegie đi lối
nào?

Phillip đột nhiên nhớ lại câu chuyện giai thoại chàng đã kể
cho Lara nghe và định nói:

- Tập luyện! Tập luyện! Và tập luyện Nhưng chàng lại trỏ toà
nhà to phía sau:

- Kia kìa.

Phillip vừa quay đi thì kẻ lạ mặt ép ngay chàng vào bức
tường cạnh đấy. Trong bàn tay hắn lóe lên một lưỡi dao to bản trông thật khủng
khiếp:

- Đưa ví đây!

Tim Phillip đập thình thình. Chàng đưa mắt nhìn quanh đó xem
có ai để cầu cứu. Nhưng đường phố bóng loáng nước mưa vắng tanh.

- Được thôi, - chàng nói. - ông đừng nóng. Tôi sẽ đưa ông
ngay.

Lưỡi dao chẹt vào cổ họng chàng.

- Không cần phải thế, - chàng vội nói.

- Câm họng. Đưa ngay đây.

Phillip lấy trong túi ra chiếc ví. Tên cướp dùng bàn tay
không giật ngay lấy, nhét vào túi hắn. Hắn nhìn chiếc đồng hồ vàng của Phillip
và giật nó trên cổ tay chàng. Trong lúc giật đồng hồ, hắn túm cổ tay trái của
chàng, nắm thật chặt rồi đưa lưỡi dao sắc như dao cạo cứa sát vào tận xương.
Phillip đau quá thét lên. Máu chảy túa ra. Tên cướp biến mất.

Phillip đứng đó kinh hoàng, nhìn máu chảy ra lẫn vào nước
mưa, rỏ xuống mặt hè.

Chàng ngất lịm đi.

Chương 30

Lara nhận được tin chồng tại Reno.

Người nói đầu dây kia là Marian Bell. Cô gần như phát điên.

- Ông ấy có bị nặng lắm không? - Lara hỏi.

- Đến giờ tôi chưa được tin tức chi tiết. Ông Adler hiện
đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện New York.

- Tôi sẽ về ngay bây giờ.

Khi Lara đến bệnh viện, sau đó sáu tiếng đồng hồ, thì Howard
Keller đã đang chờ nàng ở đó. Trông anh không còn ra hồn nữa.

- Chuyện xảy ra thế nào? - Lara hỏi.

- Hình như Phillip bị trấn lột lúc ở Hội trường Carnegie ra.
Người ta tìm thấy anh ấy trên đường phố, đã bất tỉnh.

Tình trạng có nguy kịch lắm không.

- Cổ tay bị rạch. Họ cho Phillip dùng thuốc an thần, nhưng
anh ấy vẫn tỉnh táo.

Họ vào phòng bệnh. Phillip nằm trên giường và có bốn lọ các
chất lỏng đang truyền vào người chàng.

Phillip… Phillip, - chàng nghe thấy văng vẳng từ rất xa
tiếng Lara gọi. Chàng mở mắt. Lara và Howard đã đứng đó. Mắt Phillip nhìn thấy
mỗi người thành hai. Miệng chàng khô khốc và chàng thấy toàn thân mệt bã.

- Chuyện gì vậy? - Chàng thì thào rất khẽ.

- Anh bị đau, - Lara nói. - Nhưng anh sẽ bình phục.

Phillip nhìn xuống cổ tay trái thấy băng quấn rất dầy. Đột
nhiên chàng sực nhớ lại.

- Anh bị… bị cướp. Một tên côn đồ cướp ví và đồng hồ… rồi
cứa cổ tay anh, - chàng nói vất vả.

Howard nói:

- Nhân viên bảo vệ hội trường tìm thấy anh nằm lịm đi trên
hè phố. Anh đã bị mất rất nhiều máu.

Phillip đã dần dần nhìn rõ và chàng lại nhìn xuống cổ tay:

- Cổ tay của tôi… Tên cướp đã cứa cổ tay tôi… Không biết bị
nặng đến mức nào?

- Em không biết, anh yêu? - Lara nói. - Nhưng em tin rằng
rồi sẽ lành. Bác sĩ sẽ vào đây khám cho anh.

Howard nói giọng an ủi:

- Thời bây giờ các bác sĩ giỏi lắm. Họ có thể làm được mọi
thứ.

Phillip ngả người xuống định ngủ.

- Anh đã bảo hắn muốn lấy gì cũng được. Vậy mà hắn lại cứa
cổ tay anh, - chàng càu nhàu uất ức. - Việc gì hắn phải cứa cổ tay anh…

Hai tiếng đồng hồ sau, bác sĩ Denis Stanton vào phòng
Phillip và khi chàng nhìn thấy vẻ mặt của ông, chàng đoán ngay được ông sẽ nói
gì.

Chàng hít một hơi thật sâu:

- Bác sĩ nói cho tôi biết đi.

Bác sĩ Stanton thở dài:

- Tôi sợ tôi đem lại cho ông những tin không vui, thưa ông
Adler.

- Không vui đến mức nào?

Dây chằng ở cổ tay bị rất nặng. Ông sẽ không cử động cổ tay
được nữa và khu vực đó sẽ hoàn toàn mất cảm giác. Dây thần kinh chỗ đó đã bị
liệt.

Bác sĩ chìa bàn tay ông ta ra để làm thí dụ:

- Dây thần kinh Median điều khiển ngón cái và ba ngón tay
đầu. Còn dây Ulanr điều khiển toàn bộ các ngón.

Phillip vội nhắm nghiền mắt bởi một cơn tuyệt vọng tràn qua
trí óc chàng. Một lúc sau chàng mới lên tiếng được:

- Ông nói như vậy có nghĩa tôi sẽ… tõi không bao giờ được sử
dụng bàn tay trái nữa?

- Đúng thế… Thật ra ông sống được đã là may lắm rồi. Tên
gian kia đã cắt đứt động mạch. Nếu bình thường ra, máu chảy hết và ông không
sống nổi. Chúng tôi phải khâu sáu mươi mũi mới đính cổ tay ông lại được.

Phillip đau đớn nói:

- Lạy Chúa! Vậy ra ông chỉ làm được có thế thôi ư?

- Vâng. Chúng tôi còn có thể làm cho bàn tay ông cử động
được đôi chút, nhưng cũng rất hạn chế.

Giá hắn giết ta đi thì hơn, Phillip xót xa thầm nghĩ.

- Trong lúc bàn tay ông lành dần thì ông sẽ rất đau. Chúng
tôi sẽ dùng thuốc để ông bớt đau. Nhưng tôi cần nói rằng chỉ một thời gian sau,
cảm giác đau sẽ mất.

Nhưng không phải nỗi đau chính, Phillip thầm nghĩ. Không
phải nỗi đau nhất của mình. Chàng đã bị rơi vào một cơn ác mộng và không có lối
nào ra thoát.

Một thám tử đến gặp Phillip ở bệnh viện. Ông ta đứng bên
giường chàng. Đó là một trong những thám tử già đời. Năm nay ông gần sáu mươi.
Đã bao nhiêu năm lăn lóc trong nghề, nhưng ông mới thấy trường hợp như thế này
là lần thứ hai.

- Tôi là trung uý Mancini. Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra,
thưa ông Adler, - người thám tử nói. - Giá như tên gian bẻ gãy chân ông lại còn
đỡ hơn. Ý tôi muốn nói rằng nếu như hắn buộc phải gây thương tích cho ông…

- Tôi hiểu ý ông rồi, - Phillip bực tức nói.

Howard bước vào phòng bệnh.

- Tôi đang cần tìm Lara, - nhìn thấy người khách, anh vội
nói thêm. - Xin lỗi.

- Vợ tôi quanh quẩn ở đây thôi, - Phillip nói. - Đây là
trung uý Mancini và đây là ông Howard Keller.

Mancini chăm chú nhìn Howard:

- Tôi trông ông quen quen. Tôi đã gặp ông ở đâu rồi nhỉ?

- Có lẽ chưa.

Mancini vụt nhận ra:

- Howard Keller? Lạy Chúa tôi? Anh ngày xưa vẫn chơi bóng
chày ở Chicago.

- Đúng thế. Nhưng làm sao ông…

- Tôi làm chân chỉ đạo câu lạc bộ White Sok trong một vụ hè.
Tôi còn nhớ anh. Lẽ ra anh đã thành một cầu thủ bóng chầy cỡ lớn.

- Đúng thế. Nhưng xin lỗi… - anh nhìn Phillip. - Tôi đợi
Lara ở ngoài kia. - Nói xong Howard ra ngay.

Mancinia quay sang với Phillip:

- Ông có nhìn mặt tên gian ấy không?

- Có Hắn có vẻ gốc vùng Caucase. To lớn, cao khoảng sáu bộ
hai, tuổi chừng năm mươi.

- Nếu gặp lại, ông có thể nhận ra hắn được không?

Được. Khuôn mặt hắn Phillip làm sao quên được!

- Thưa ông Adler. Tôi có thể đem đến cho ông xem một lô ảnh
chụp những tên lưu manh, côn đồ, nhưng nói thật, tôi nghĩ sẽ chỉ làm mất thời
giờ vô ích. Ý tôi muốn nói, đây không phải là một tên trấn lột chuyên nghiệp.
Kỹ thuật tên này chưa cao. Mà riêng thành phố này có hàng trăm tên côn đồ, lưu
manh. Chưa kể thông thường sau một cuộc như thế này, chúng thường cao chạy xa
bay, - Mancini lấy sổ tay ra. - Hắn lấy của ông những gì?

- Ví và đồng hồ.

- Loại đồng hồ thế nào?

- Nhãn Piager.

- Có đặc điểm gì trên đó không? Một dòng chữ khắc vào chẳng
hạn?

- Đấy là quà tặng của Lara. Mặt sau có dòng chữ: "Yêu
mến tặng Phillip. Lara".

Ông ta ghi vào sổ.

- Thưa ông Adler… Tôi muốn hỏi ông câu này.

Trước đây ông đã thấy mặt hắn ta lần nào chưa?

Phillip ngạc nhiên nhìn người thám tử:

- Thấy mặt lần nào à? Chưa. Nhưng tại sao ông hỏi vậy?

- Tôi chỉ muốn hỏi thế thôi, - người thám tử bỏ cuốn sổ
xuống. - Thôi được. Ta sẽ xem có thể là được gì ông là người may mắn đấy, thưa
ông Adler.

- Thật không? - Giọng Phillip đầy chua chát. - Thật. Mỗi năm
thành phố xảy ra hàng ngàn vụ trấn lột kiểu này, nhưng chúng tôi không đủ thời
gian điều tra. Riêng vụ của ông, ông cảnh sát trưởng của chúng tôi vốn rất hâm
mộ tài ông, nên quan tâm đặc biệt đến vụ này. Ông ta đã thu thập tất cả những
thôrlg tin có liên quan và quyết tìm cho ra bằng được tên gian đã làm hại ông.
Chúng tôi sẽ gửi dòng chữ khắc ông vừa cho biết báo cho tất cả các hiệu mua bán
đồ cũ khắp nước.

- Nếu các ông tìm được hắn, liệu hắn có trả lại bàn tay cho
tôi được không? - Phillip cay đắng hỏi.

- Ông hỏi thế nào, thưa ông Adler?

- Không.

- Chúng tôi sẽ gặp ông sau. Chúc ông sức khỏe.

Lara và Howard đang đợi người thám tử ngoài hành lang.

- Ông có muốn gặp tôi? - Lara hỏi.

- Vâng. Tôi muốn hỏi bà vài câu, - Trung uý Mancini nói. -
Thưa bà Adler, có ai thù hằn gì chồng bà không?

- Thù hằn ư? - Lara cau mày. - Không. Nhưng tại sao ông hỏi
thế?

- Không ai ghen tuông gì với ông Adler chứ? Một nhạc công
đồng nghiệp chẳng hạn? Hay một người nào đó muốn làm hại ông nhà?

- Sao ông lại nghĩ như vậy? Theo tôi hiểu, đây chỉ là một vụ
trấn lột bình thường, không đúng vậy sao?

- Nếu nói thật ra với bà thì vụ này không có vẻ là trấn lột
bình thường. Tên gian cứa cổ tay ông nhà sau khi đã lấy được ví và đồng hồ rồi.

- Tôi không thấy có gì khác nhau hết.

- Tôi nghĩ tên gian có tính toán trước chứ không phải ngẫu
nhiên mà hắn cứa cổ tay ông nhà. Trừ phi hắn là một tên nghiện ma tuý và ngu
xuẩn, nhưng… Mancini nhún vai. - Tôi xin gặp bà sau.

Hai người nhìn viên thám tử xa dần.

Lạy Chúa tôi! - Howard kêu lên. - ông thám tử này cho đây là
một vụ giả vờ trấn lột.

Mặt Lara đột nhiên tái đi.

Howard nhìn nàng rồi chậm rãi nói:

- Lạy Chúa tôi! Vậy thì có thể là một tay chân của Paul
Martin. Nhưng sao ông ta lại làm thế nhỉ?

Lara thấy cổ tắc nghẹn không sao nói được.

- Anh ấy… anh ấy tưởng làm như thế là để giúp tôi. Phillip
luôn luôn bỏ tôi ở nhà một mình và Paul mấy lần đã nói… rằng như thế là không
được. Là phải có ai nói chuyện này với anh ấy. Ôi, Howard!

Nàng gục đầu vào vai Howard, cố không để nước mắt trào ra.

- Lão khốn kiếp! Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Hãy
tránh xa lão ra?

Lara hít một hơi thở sâu:

- Phillip sắp thành người chồng đúng đắn. Lẽ ra anh ấy phải
thành như thế từ trước.

Ba ngày sau, Lara đưa chồng về nhà. Trông chàng xanh xao và
buồn bã. Marian đứng ở cửa đón.

Ngày nào cô cũng vào bệnh viện thăm Phillip và đem đến cho
chàng những bức điện thăm hỏi của mọi người. Sự kiện này rung động toàn thế
giới. Từ khắp các thành phố trên địa cầu, những người hâm mộ

Phillip Adler tới tấp gửi đến bưu thiếp, thư từ và cả những
cú điện thoại.

Báo chí cũng làm ầm lên và thi nhau lên án tình trạng bạo
lực lan tràn ở thành phố New York…

Lara đang ngồi trong phòng đọc sách thì chuông điện thoại
reo.

- Có người muốn nói chuyện với bà. - Marian Bell nói. - ông
Paul Martin.

- Tôi… Tôi không muốn nói chuyện với ông ấy, - Lara nói và
nàng đứng yên, cố trấn tĩnh để khỏi run lên.

Báo cáo nội dung xấu