Công Tắc Tình Yêu - Chương 10 - Phần 1
Chương 10
Từ phía Tây thành phố chạy sang phía
Đông thành phố, rồi đến phố Chợ Bánh, Chu Tiểu Manh ngồi ở ghế sau cứ mơ mơ hồ
hồ, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia rồi ngủ thiếp đi. Cuối cùng khi đến
nơi, cô lại tự tỉnh dậy, phố Chợ Bánh là “làng trong phố” thuộc diện trọng điểm
cải tạo, vốn dĩ sắp bị giải phóng mặt bằng đến nơi, nhưng vì không thể đàm phán
được vấn đề đền bù di dời, nên bị đình lại. Mấy năm trôi qua, đường phố lại
càng chật hẹp hơn, ô tô không thể đi vào được, Tiểu Quang dìu cô đi bộ, quay ra
nói với những người còn lại: “Về trước đi, ngày mai tôi đưa cô hai về.”
Chu Tiểu Manh vẫn đi giày cao gót,
phần dưới chiếc váy dạ hội bó chặt, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả như nàng
tiên cá. Năm kia, Tiểu Quang đã mua một căn chung cư cao tầng nhìn ra bờ sông ở
khu đất đẹp của thành phố để hiếu kính bố mẹ, nhưng căn nhà cũ ở phố Chợ Bánh
vẫn còn, gã cũng thường xuyên quay về. Giờ đã gần sáng, nhưng các tiệm cắt tóc
và quán Internet hai bên đường vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có người đi dép lê
qua phát ra những tiếng loẹt quẹt, còn có người chào hỏi Tiểu Quang: “Anh Quang
về à?”
Tiểu Quang không hay nói chuyện với
người khác, chỉ khẽ gật đầu. Chu Tiểu Manh có vẻ không theo kịp gã, cô cảm giác
như mình đang đi giữa một mê cung khổng lồ, lại giống như có từng đợt từng đợt
gió lạnh lẽo của ngày hôm qua ùa về, làm trái tim cô rét run lên. Trên người cô
đang khoác áo vest của Tiêu Tư Trí, cô không ngừng khép hai vạt áo lại với
nhau. Áo kiểu nam rộng thùng thình, cô nắm chặt vạt áo trong tay đến nỗi lòng
bàn tay âm ẩm. Chu Tiểu Manh ngẩn ngơ nhớ lại, cô cũng từng khoác áo khoác của
một người đàn ông đi qua những ngõ phố chật hẹp ở nơi này, khi ấy cũng có cả
Tiểu Quang nữa. Có điều, Tiểu Quang bao giờ cũng không gần không xa, đi sau anh
ta và cô một bước. Vì hôm đó Tiểu Quang trở về, đúng lúc bắt gặp Chu Diễn Chiếu
hôn cô, sự khó xử của hai người từ đó biến thành sự khó xử của ba người. Chẳng
rõ Chu Diễn Chiếu đã nói gì với gã, tóm lại từ lần đó, Tiểu Quang luôn nói với
cô bằng một giọng không lạnh nhạt cũng chẳng quá nhiệt tình, ở gần bên cô,
nhưng lại cũng rất xa cách.
Hôm nay cô chỉ cần một chốn dung thân
tạm thời, cô chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ quay lại phố Chợ Bánh trong tình cảnh
này. Có lẽ phố Chợ Bánh từ lâu đã không còn là phố Chợ Bánh trong ký ức của cô
nữa, cô không ngừng lừa gạt bản thân mình, lừa gạt đến tận hôm nay, thực sự đã
cạn kiệt sức lực, đành phó mặc bản thân trôi theo dòng lũ quá khứ, để rồi bị
nhấn chìm trong đó.
Căn gác lửng cũ kỹ của nhà họ Dư thậm
chí còn chưa đổi cầu thang gỗ, chỉ có chiếc điều hòa hộp kiểu cũ đã thay bằng
loại tách rời hai cục nóng lạnh, giờ đã vào thu, nhưng nhà cửa ở đây vẫn nóng
như lồng hấp, hàng xóm bật điều hòa làm nước nhỏ tí ta tí tách. Lúc lên lầu,
Chu Tiểu Manh bị trượt chân, khi Tiểu Quang đỡ cô dậy, chỉ thấy gương mặt cô
đầy vệt nước mắt.
Gã đã quen không hỏi bất cứ điều gì,
chỉ đỡ cô dậy, sau đó cúi người xuống cởi giày cho cô, để cô đi chân trần theo
mình, từng bước từng bước lên cầu thang. Cuối cầu thang là một miệng hang tối
đen, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta, Chu Tiểu Manh đột
nhiên cảm thấy hai gối mềm nhũn, bèn nói: “Tôi không lên nữa.”
Tiểu Quang cũng không nói gì, chỉ
xoay người lại: “Vậy tôi đưa cô hai về.”
Chu Tiểu Manh níu chéo áo Tiểu Quang,
nhìn gã với ánh mắt như van như nài, Tiểu Quang đứng trong bóng tối như một
chiếc bóng, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Tiểu Manh, cô phải biết, có một số
chuyện ngay từ đầu đã không phải như thế rồi.”
Chu Tiểu Manh thấy sức lực cùng kiệt,
bèn chầm chậm thụp người xuống, ngồi trên bậc thang cao đưa mắt nhìn xuống mấy
đốm sáng từ đèn đường chiếu lọt vào, vừa hoang mang lại vừa thất vọng: “Anh nói
đi, có phải khi đó anh ấy thật lòng với tôi không, dù chỉ một chút chút thôi?”
Tiểu Quang không lên tiếng, chỉ ngồi
cạnh bức tường, toàn thân gã lẩn vào trong bóng tối, khiến cô cảm thấy mình tan
tác thành muôn ngàn mảnh như những chuyện quá khứ kia, lại giống như những con
thiêu thân, bất chấp tất cả lao về nơi có ánh sáng mà chẳng hề hay biết, rốt
cuộc đó chỉ là ngọn lửa thiêu đốt chính bản thân mình.
“Tôi thực sự không muốn sống nữa, lại
không thể chết được, anh biết cảm giác ấy thế nào không? Đôi khi tôi tự lừa gạt
bản thân rằng, có lẽ mấy năm nay chỉ là một giấc mơ, chỉ cần tỉnh mộng, mọi chuyện
đều sẽ tốt đẹp. Bố tôi không xảy ra chuyện, mẹ tôi vẫn sống khỏe mạnh, anh tôi
vẫn là anh tôi, tôi vẫn là chính mình. Anh thấy tôi không tốt với anh ấy phải
không? Anh cảm thấy tôi đang nghĩ cách giày vò anh ấy phải không? Anh cảm thấy
hôm nay chính là tôi cố ý chạy đến ổ của tên họ Tưởng kia, cố ý làm anh ấy mất
mặt phải không? Sao anh không thử nghĩ xem, anh ấy đối xử với tôi thế nào? Anh
ấy lừa tôi từ Bắc Kinh về, anh ấy bảo tôi đợi hai ngày, đợi hai ngày anh ấy sẽ
trở về cùng tôi đi Canada. Anh ấy đã hứa rồi, khi ấy chúng tôi đã nói rõ với
nhau như thế rồi, sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy được?”
Tiểu Quang đứng dậy mở cửa phòng ra,
nói: “Cô vào trong đi, tôi đi mua cho cô cái khăn bông mới.”
“Tôi không cần khăn bông mới, tôi
muốn anh tôi.” Giọng Chu Tiểu Manh tựa như người đang nói mớ: “Tôi chỉ cần anh
tôi thôi.”
Tiểu Quang đã đi xuống được hai bước,
rốt cuộc vẫn quay đầu lại, yên lặng nhìn cô, đoạn nói: “Chu Tiểu Manh, cô hãy
nhìn nhận lại sự thật đi, đừng tự gạt mình nữa, anh ấy đối với cô thế nào,
trong lòng cô hiểu rõ. Có những lúc anh ấy không tốt với cô, nhưng tự cô đã lựa
chọn như thế thì đừng trách ai.”
“Tôi được lựa chọn gì chứ? Anh ta gạt
tôi quay về đây, nếu cho tôi một phát súng, để tôi đi theo mẹ có phải xong
không? Tại sao anh ta còn làm cái chuyện không bằng cầm thú ấy chứ? Hai năm nay
rốt cuộc anh ta coi tôi là gì chứ? Đồ chơi? Dẫu là đồ chơi chăng nữa, thì cũng
có ngày anh ta chơi chán chứ? Tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
“Cô muốn hỏi thì đi mà hỏi anh Mười.”
Thân thể Chu Tiểu Manh rụt về phía
sau, hình như cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, phải dựa vào vách tường
trong góc nhà. Tiểu Quang đi mua hai chiếc khăn bông mới tinh về, thấy cầu
thang trống không, chẳng rõ Chu Tiểu Manh đã đi đâu mất.
Gã thầm kinh hoảng, vội đưa mắt nhìn
quanh, con ngõ thông đi bốn phương tám hướng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ánh
sáng ảm đạm của ngọn đèn đường hắt trên nền xi măng. Tiểu Quang nôn nóng, bèn
khum tay làm còi, huýt lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn vang lên, mấy nhà lân
cận đều lần lượt mở cửa sổ, có người thò đầu ra hỏi: “Anh Quang, xảy ra chuyện
gì thế?”
“Có trông thấy một cô gái không?
Khoảng hai mươi tuổi, mặc váy dài, trông rất xinh đẹp.”
Có người còn đùa cợt, gãi bụng sồn
sột vừa nói: “Anh Quang, sao anh đưa đàn bà về Chợ Bánh rồi lại để lạc mất thế,
chuyện này chẳng phải khiến người ta cười vỡ bụng ra sao?”
“Đừng lằng nhằng nữa, nói mau, có
thấy không?”
“Kia không phải à!” Một người ở căn
lầu bên kia đường thò tay ra chỉ, Tiểu Quang ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trên sân
thượng có một người đang ngồi trên lan can xi măng hút thuốc, hai chân đung đưa
qua lại, chính là Chu Tiểu Manh.
Tiểu Quang xông lên sân thượng, một
tay kéo cô xuống, một tay giật lấy điếu thuốc, vừa ngửi liền gặn giọng quát
hỏi: “Cô kiếm ở đâu ra?”
“Mua dưới nhà ấy.”
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, Chu Tiểu
Manh mặc đồ dạ hội lại búi tóc, dáng điệu say xỉn, có người không nhìn thấy
Tiểu Quang đưa cô tới, tưởng cô là gái làng chơi đi làm về, bèn chào bán “hàng”
với cô, Chu Tiểu Manh vừa nghe đã biết là thứ gì, liền mua một điếu.
“Tôi đưa cô về, cô không thể ở đây
được.”
“Anh trai tôi có biết đâu mà, anh sợ
cái gì?” Chu Tiểu Manh cười khanh khách: “Vả lại không phải chính anh ấy cũng
hút sao? Còn cả ông bố kia của tôi nữa, suốt ngày hòa thứ gì vào sữa của mẹ tôi
thế? Hai bố con nhà họ Chu ấy chỉ có phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân
chúng thắp đèn thôi à?”
“Đừng nói bậy nữa!” Tiểu Quang kéo
cô, khiến cô loạng choạng, gã lôi cô một mạch vào trong nhà. Chu Tiểu Manh đột
nhiên bướng bỉnh đứng ì ra đó, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi gì lớn, cả
chiếc bàn ăn kia cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu trên thế gian này chỉ có một
người từng trông thấy Chu Diễn Chiếu xuống bếp nấu ăn, thì người đó chắc hẳn là
cô. Chiều hôm ấy cô cứ khóc mãi đến đói lả, cuối cùng lại bị Chu Diễn Chiếu
cưỡng hôn làm sợ nhũn người ra, lại đúng lúc Tiểu Quang đi lên bắt gặp, mặc dù
gã ta chỉ ngẩn ra một thoáng rồi quay đầu đi luôn, nhưng tâm tính thẹn thùng
của thiếu nữ mới lớn khiến cô thực sự cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà
sống tiếp nữa. Chu Diễn Chiếu dỗ dành cô mấy tiếng đồng hồ cũng không xong, gần
đến nửa đêm, lòng anh ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ cô đói quá sinh bệnh, bèn nấu
cho cô một bát mì. Bát mì ấy đương nhiên rất khó nuốt, anh ta chần hai quả
trứng vào đống mì sợi trắng nhởn, lại thêm rất nhiều dầu, khiến cô không sao
nuốt được, cuối cùng Chu Diễn Chiếu đành dẫn cô ra chợ đêm ăn cơm.
Lúc đó, dù chỉ là thiếu niên vụng
dại, nhưng anh ta đã từng toàn tâm toàn ý, đối xử với cô tốt như thế.
Cô đột nhiên chẳng còn sức mà hồi tưởng
nữa, chỉ chầm chậm lần mò, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ấy.
Cô nói với Tiểu Quang: “Tôi muốn ăn
mì, anh nấu cho tôi một bát, được không?”
“Tôi không biết nấu mì, nếu cô muốn
ăn, hay là để tôi bảo người ra chợ đêm mua một bát.”
“Anh thử xem, nấu mì có khó đâu.”
Đôi mắt Tiểu Quang cũng sáng ngời
trong bóng tối, gã chầm chậm nói từng chữ một: “Chu Tiểu Manh, trên đời này
không có ai là người đó đâu, cô đừng nằm mơ nữa, tỉnh táo lại đi, đừng ép tôi
phải nói những lời khó nghe.”
Chu Tiểu Manh cười, có điều, cô cười
trông còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi không coi anh thành anh ấy đâu, chỉ là, nếu
anh không nói vài lời khó nghe, có lẽ tôi sẽ không kìm được mà ảo tưởng, liệu
có thể cầu xin anh dẫn tôi bỏ đi được hay không? Tiêu Tư Trí không làm được,
nhưng anh thì có thể, dẫn tôi cao bay xa chạy, cả đời không bao giờ quay lại
đây nữa.”
Thực ra, lúc Chu Diễn Chiếu nhận được
điện thoại của Tưởng Khánh Thành, tâm trạng anh ta đang u ám đến cực điểm, anh
ta và họ Tưởng kia cũng không phải loại cả đời không qua lại với nhau, ngược
lại, thi thoảng cứ độ nửa năm một năm, thế nào cũng có cơ hội gặp mặt. Hai
người một ở phía Đông một ở phía Tây, nhưng đám tay chân bên dưới khó tránh
khỏi va chạm, có khi làm lớn chuyện thì lúc bày tiệc rượu giảng hòa tự nhiên
phải mời hai vị đại ca đích thân ra mặt. Nhưng lúc này mà gọi điện đến, đương
nhiên chỉ là cáo chúc tết gà, chẳng có ý gì tử tế.
Vì vậy khi Tưởng Khánh Thành chúc
mừng Chu Diễn Chiếu đính hôn hạnh phúc, Chu Diễn Chiếu chỉ cười ha ha lấp liếm
cho qua chuyện: “Tiệc đính hôn của tôi mà anh cũng không đến, thật chẳng nể mặt
gì cả.”
“Tôi cũng muốn đến lắm, nhưng chẳng
phải xảy ra chút chuyện nhỏ sao… chậc, cậu Mười, cậu bảo xem cái đám tay chân
của tôi, sao chẳng hiểu chuyện gì cả! Em gái cậu đến chỗ tôi ăn đêm, thế mà bọn
chúng nó đã rối hết cả lên, còn làm ầm ĩ đòi mời cô hai về nhà làm quen nữa
chứ. Tôi đã bảo rồi, mẹ kiếp! Bọn chúng mày toàn lũ xấu xa, thấy con gái người
ta xinh đẹp, liền muốn bắt quàng vào. Em gái anh Mười có khác gì con gái của
Tưởng Khánh Thành này đâu… thằng nào dám đụng đến một sợi tóc của cô bé, thì
không xong với tao đâu!”
“Đừng ngại,” Chu Diễn Chiếu cười hờ
hững: “Anh Tưởng đang định làm bố tôi đấy à?”
“Ôi chà chà! Chỉ tại cái miệng thối
này thôi! Cậu thấy đấy, tôi đây tội cái không biết nói năng, ý tôi là, em gái
của cậu thì cũng giống như em gái ruột của tôi vậy, cô bé muốn đến đâu ăn đêm
cũng được, cấm đứa nào không biết điều đi làm phiền, cậu nói xem có phải
không?”
Chu Diễn Chiếu lạnh lùng đáp: “Chu
Tiểu Manh còn không phải em gái ruột của tôi, sao lại thành em gái ruột của anh
Tưởng vậy?”
Tưởng Khánh Thành phá lên cười ha hả,
nói: “Được rồi, cậu là người thông minh, chúng ta người ngay không nói chuyện
mờ ám. Chuyện của Tôn Lăng Hy, tôi không tính toán với cậu nữa, nhưng em gái
cậu đã đưa tới tận miệng tôi như thế, tôi cũng không có cách nào ăn nói với đám
người dưới. Số hàng kia cậu trả cho tôi, tôi sẽ để em gái cậu trở về nguyên vẹn
không thiếu cọng tóc nào.”
“Anh Tưởng hồ đồ rồi phải không, số
hàng ấy vốn là của tôi, chỉ là anh Tưởng giữa chừng thọc gậy bánh xe vào, còn
đánh cho người của tôi suýt chết, cũng may bọn chúng nó liều mạng mới không để
mất hàng đấy. Anh Tưởng, tôi còn chưa đòi anh tiền thuốc men đâu đó.”
“Cậu Mười, rượu mời không uống, lại
muốn uống rượu phạt hả?”
“Anh cứ việc băm vằm Chu Tiểu Manh ra
rồi vứt xuống sông Nam Duyệt cho cá ăn đi, anh cũng biết mẹ nó đã biến bố tôi
thành ra nửa sống nửa chết thế này, tôi ngứa mắt với nó từ lâu rồi, chỉ là ông
già không nhìn thấy nó thì không chịu ăn cơm, nên mới phải giữ nó lại thế thôi.”
“Cậu Mười, có chuyện này tôi lấy làm
lạ lắm, mẹ kế của cậu nằm trong bệnh viện, nghe nói một tháng tốn đến sáu bảy
vạn tiền thuốc men, lần nào cũng đều do cậu viết chi phiếu, cậu đã hận bà ta
như thế, sao vẫn còn chịu bỏ tiền ra?”
Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Anh Tưởng
cũng quan tâm chuyện nhà chúng tôi gớm nhỉ? Theo anh Tưởng, nếu anh có một kẻ
thù, vậy thì để mụ ta chết thoải mái hơn hay là toàn thân bất động, cắm ống thở
nằm trong bệnh viện sống chịu tội thú vị hơn?”
“Khục khục, cậu Mười, kẻ nào đắc tội với
cậu cũng thật xui xẻo, có điều vì một kẻ thù mà mỗi tháng tốn nhiều tiền như
thế, có đáng không?”
“Mỗi người một sở thích, giống như
anh Tưởng ấy, chị nhà sinh cho anh ba đứa con gái, anh tức khí liền ra ngoài
nuôi bà hai, vừa sinh được đứa con trai cưng như trứng mỏng, tiền tiêu hằng
tháng chắc cũng không ít hơn tôi tiêu tốn cho kẻ thù phải không? À đúng rồi,
tháng trước hình như thằng cháu đầy tháng thì phải? Đã không mời khách, lại
cũng chẳng mời tôi, anh thật hẹp hòi quá đấy.”
Tưởng Khánh Thành hít vào một hơi như
thể bị đau răng, nói: “Chu Diễn Chiếu, cậu giỏi lắm.”
“Tôi còn biết chị hai với thằng cháu
ở đâu nữa cơ, anh Tưởng ạ, thế này không ổn đâu, anh cứ giấu chị dâu, nhưng
tính khí của chị dâu như thế, nếu chị ấy biết chuyện này, dễ lại để yên cho anh
chắc? Anh vẫn nên đón bọn họ về nhà sớm một chút, như vậy mới yên tâm được.”
Tưởng Khánh Thành bật cười ha hả:
“Cảm ơn cậu nhắc nhở.”
“Cảm ơn thì khỏi cần. Em gái tôi
không hiểu chuyện, còn tưởng rằng có một số nơi cũng có thể tùy tiện đi được,
anh nể mặt tôi thì đừng chấp nhặt với con nhãi con làm gì. Tôi bảo người đi đón
nó về luôn đây.”
Tưởng Khánh Thành chợt hờ hững nói:
“Hay là thế này, tôi thay thằng em họ cầu hôn, cậu yên tâm, không có ý gì khác
đâu, chỉ là cảm thấy hai nhà chúng ta mấy năm nay cứ tranh qua tranh lại, cũng
chẳng ý nghĩa gì. Cậu cũng biết đấy, việc làm ăn càng lúc càng khó, hay là
chúng ta liên kết làm chung đi, em gái cậu gả cho em trai tôi, từ nay trở đi,
chúng ta là người một nhà rồi.”
Chu Diễn Chiếu cười lạnh đáp: “Được
đấy, hôm nào hẹn thời gian đi, chúng ta bàn bạc cho tử tế. Hôm nay không được
rồi, tiệc đính hôn của tôi mới được nửa chừng, khách khứa đều chưa về.”
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Tưởng
Khánh Thành nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ hẹn ngày lại với cậu, đến lúc ấy chúng ta
để bọn trẻ gặp nhau cho biết, cậu yên tâm, thằng em tôi cũng học đại học rồi,
dáng dấp tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi với em gái cậu.”
“Xứng đôi hay không cũng chẳng sao,
quan trọng là anh Tưởng có lòng.”
“Hô hô, sắp thành người một nhà rồi,
việc gì phải khách sáo thế. Cậu yên tâm đi, em gái cậu vẫn ổn, không thiếu cọng
tóc nào đâu, mau mau gọi người đến đón con bé về đi.”
“Được, để tôi bảo Tiểu Quang đến.”
Anh ta dập máy rồi đi ra ngoài, kêu
người tìm Tiểu Quang đến. Tiểu Quang vừa bước vào phòng nghỉ, liền xoay tay
đóng cửa lại theo thói quen, gã biết Chu Diễn Chiếu chắc có chuyện mới tìm gọi
mình đến.
Chu Diễn Chiếu sầm mặt nói: “Chu Tiểu
Manh đi đâu rồi?”
“Tiêu Tư Trí vừa mới gọi điện, báo là
bọn họ đi ăn khuya bên ngoài.”
“Đi tìm!”
Tiểu Quang thấy sắc mặt anh ta khang
khác, bèn hỏi: “Anh Mười, sao vậy ạ?”
“Sao vậy? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao
vậy à? Mỗi một người cũng không trông nom nổi! Tiêu Tư Trí ngu, cậu cũng ngu
theo nó hả? Nếu tôi không hỏi, có phải cậu còn nói với tôi là chúng nó về nhà
rồi không? Về nhà rồi mà chúng nó chạy được đến chỗ Tưởng Khánh Thành à?! Chu
Tiểu Manh lên cơn điên, cậu cũng điên theo cô ta hả?” Đến câu cuối cùng, anh ta
gần như gầm lên: “Tại sao tôi phải đính hôn, chẳng lẽ cậu còn không rõ à?”
Tiểu Quang chầm chậm ngước mắt lên,
nhìn thẳng vào Chu Diễn Chiếu, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc nhận ra mình đã thất
thố, bèn gạt cà vạt ra, mệt mỏi ngồi trên xô pha, lát sau mới lên tiếng: “Xin
lỗi, tôi không nên mắng cậu. Là tôi xử lý không tốt, lại còn đem cậu ra trút
giận.”
Tiểu Quang nói: “Anh Mười, có một số
lời, thực ra nên nói với cô ta thì hơn.”
“Cậu bảo tôi nên nói thế nào đây?”
Chu Diễn Chiếu dường như đã mệt mỏi rã rời: “Đi đi, tìm người về đây. Lời của
thằng cha Tưởng Khánh Thành ấy nửa thật nửa giả, bị tôi bật trở lại rồi, cậu
nghĩ cách tìm người về đây trước đã.”
Tiểu Quang hỏi: “Dẫn theo bao nhiêu
người?”
“Dẫn theo nhiều người một chút.” Chu
Diễn Chiếu dường như lấy lại chút sức lực, ngồi thẳng dậy trên xô pha, cười
khẩy một tiếng: “Họ Tưởng kia mà muốn chơi rắn, tôi sẽ làm ra chút chuyện cho
hắn xem. Tổ chuyên án của bộ Công an vẫn còn ở Nam Duyệt kia kìa, để xem hắn
thu xếp vụ này thế nào! Cậu lục soát từng phân từng tấc cho tôi, nếu hắn dám
đụng đến người của tôi, tôi sẽ bắt con trai hắn chôn theo!”
Khóe miệng Tiểu Quang hơi mấp máy
nói: “Anh Mười, làm vậy họ Tưởng kia sẽ sinh lòng nghi ngờ mất.”
“Hắn nghi ngờ từ lâu rồi, sao tôi
không thể dựng một màn kịch cho hắn xem chứ? Nếu tôi không dong trống mở cờ, chẳng
phải hắn sẽ cho rằng tôi giấu đầu hở đuôi à?”
Tiểu Quang “vâng” một tiếng, rồi xoay
người đi ra, Chu Diễn Chiếu đột nhiên gọi giật gã ta lại, dặn: “Vạn nhất Chu
Tiểu Manh rơi vào tay kẻ khác thật, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Tiểu Quang không kìm được biến sắc:
“Anh Mười!”
“Bản thân tôi không ra tay được, vì
vậy cậu nhất định phải làm giúp tôi.” Giọng Chu Diễn Chiếu rất bình tĩnh, như
đang nói một việc đã được quyết định từ lâu: “Nếu người ta gửi đến một ngón tay
của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn
sự thể thành ra như thế phải không?”

