Như cõi thiên đường - Chương 04 phần 1
CHƯƠNG
4
Elizabeth đi chầm chầm xuống đại sảnh, rẽ về
phía hành lang, có ý định quay trở lại chỗ Alexandra, nhưng đầu gối của nàng
rung lên mãnh liệt làm nàng dừng lại đặt tay lên tường để chấn tĩnh bản thân.
Ian Thornton, vấn đề của những ngày tới là nàng sẽ phải đối mặt với Ian
Thorton.
Cái tên của chàng quay cuồng trong tâm trí
nàng, làm cho đầu nàng quay tròn trong mớ hỗn độn của sự căm ghét, nhục nhã và
sợ hãi. Cuối cùng nàng quay lại và bước vào một ban công nhỏ nơi mà nàng ngồi
xuống ghế sofa, và ngước nhìn một cách vô hồn lên mảng nhỏ trên tường nơi đã từng
treo bức tranh của Rubens.
Không một phút giây nào Elizabeth tin rằng Ian
Thornton có lúc nào đó mong muốn cưới nàng. Nàng không thể tưởng tượng điều gì
có thể là động cơ khiến cho bây giờ chàng lại chấp nhận lời đề nghị xúc phạm của
chú nàng. Nàng là kẻ khờ khạo và cả tin chắc là những vấn đề mà chàng quan tâm.
Bây giờ khi nàng ngã đầu ra phía sau và nhắm mắt
lại. Nàng có thể tin chắc rằng nàng không thể không lo lắng hoặc là thảnh thơi
cho đến tuần lễ nàng gặp chàng. Nàng đã từng tin chắc rằng tương lai của nàng sẽ
rực rỡ, nhưng giờ thì nàng không có lý do để nghĩ khác đi.
Cha mẹ nàng mất khi nàng mười một tuổi đó là
khoảng thời gian đen tối nhất của nàng, nhưng rồi Robert đã an ủi nàng, động
viên nàng và hứa rằng mọi việc sẽ sớm trở nên sáng sủa trở lại. Robert lớn hơn
nàng tám tuổi và mặc dù chỉ là anh cùng mẹ khác cha là con trai của mẹ trong cuộc
hôn nhân đầu của mình. Nàng rất yêu mến và tin tưởng anh. Cha mẹ nàng thường
xuyên vắng nhà đến nỗi dường như họ chỉ giống như những du khách đáng yêu nhẹ
nhàng đến và đi 3 hoặc 4 lần trong năm trong cuộc đời nàng, mang cho nàng những
món quà và sau đó thì sớm biến mất.
Ngoại trừ việc mất cha mẹ, tuổi thơ của
Elizabeth thực sự rất vui vẻ. Tính tình vui vẻ của nàng làm cho nàng trở thành
người được yêu thích đối với tất cả gia nhân những người đã mê mẩn nàng. Người
đầu bếp đưa cho nàng bánh kẹo, người quản gia dạy nàng đánh cờ…
Nhưng tất cả “bạn” của nàng ở Havenhurst, có một
người mà Elizabeth đã trải qua phần lớn thời gian với là Oliver, Người làm vườn chính người
đã đến Havenhurst khi nàng 11 tuổi. Một người đàn ông trầm lặng với đôi mắt dịu
dàng, Oliver chăm sóc cây cối ở Havenhurst rất cẩn thận và dịu dàng “cây cối
cũng cần được yêu mến” ông giải thích khi cô bé Elizabeth ngạc nhiên khi thấy
ông đang khích lệ một cây violet đang rũ xuống. Ông đã mời nàng đi về hướng cây
violet “hãy cho cây violet những lời động viên”.
Elizabeth cảm thấy đó là điều ngốc nghếch
nhưng nàng vẫn làm theo lời chỉ dẫn, vì Oliver là một người làm vườn thành thạo,
không thể phủ nhận trong một tháng qua từ khi ông đến vườn tược ở Havenhurst đã
phát triển nhanh chóng. Và nàng đi về phía cây violet và nói “mình hy vọng bạn
sẽ sớm khoẻ lại và sẽ đáng yêu như trước đây”
“Cháu đã cho nó một liều thuốc đặc biệt. Khi
cháu quay lại đây sau vài ngày cháu sẽ thấy cô ấy sẽ không ngần ngại cho cháu
thấy cô ấy đã cảm thấy tốt hơn như thế nào.” Oliver nói. Elizabeth cuối cùng
cũng nhận ra là có một số cây là cây cái còn số khác là cây đực.
Ngày hôm sau, Elizabeth ra nhà kính nhưng cây
violet vẫn chưa khá hơn. 5 ngày sau nàng quên mất cái cây và chỉ đi ra nhà kính
vì muốn mang cho Oliver một cái bánh.
“Bạn của cháu đang đợi cháu ở đàng kia, cô chủ.” Oliver nói.
Elizabeth bước về phía cái giá để cây và khám
phá ra rằng cây violet đã có những bông hoa cứng cáp đẹp tuyệt. Oliver, “Chú làm thế nào thế?”
“Đó là do những lời động viên của cháu và một
ít thuốc của chú” Ông nói và bởi vì ông có thể thấy được ánh sáng le lói của sự
quyến rũ chân
thật. Và có lẽ bởi vì ông muốn làm sao lãng đi sự buồn phiền vì mới bị mồ côi của
cô bé. Ông hướng những suy nghĩ của cô bé về nhà kính, giới thiệu tên của cây cối
và cho cô xem những thứ ông định làm. Sau đó, ông hỏi cô có muốn có một khu vườn
nhỏ của riêng mình và khi Elizabeth tán thành họ bắt đầu đi về phía cây giống
trong nhà kính, bắt đầu lên kế hoạch về những loài hoa mà cô bé muốn trồng.
Những ngày sau đó đánh dấu sự bắt đầu của niềm
đam mê lâu dài của Elizabeth với việc trồng trọt. Làm việc bên cạnh Oliver, với
một cái tạp dề để bảo vệ váy áo của mình, cô bé đã học tất cả những điều mà ông có thể dạy cho cô về trồng
trọt.
Và khi mà Oliver đã dạy cho nàng tất cả những
gì mà ông biết thì nàng bắt đầu dạy lại ông những kiến thức mới mà nàng có được
trong thư viện – niềm tự hào của ông nàng. Những kiến thức mới đã giúp cho cây trồng của họ
phát triển nhanh hơn. Trong vòng năm ngày khu vườn nhỏ của Elizabeth đã trở
thành một mảng chính của nhà kính. Oliver nói với nàng “Chúng biết cháu yêu
chúng và chúng cho cháu biết chúng yêu cháu bằng cách mang lại cho cháu những gì tốt nhất của
chúng.”
Khi mà sức khoẻ của Oliver yêu cầu phải đến một
nơi có khí hậu ấm áp hơn, nàng rất nhớ ông và thậm chí còn dành nhiều thời gian
trong vườn của
nàng hơn nữa.
Ngoài niềm đam mê với vườn tược và mối quan hệ
gần gũi với gia nhân, Elizabeth còn có một điều tuyệt vời là tình bạn của nàng
với Alexandra Lawrence. Alex là hàng xóm gần nhất cùng độ tuổi với nàng và mặc
dù hơn nàng một tuổi, họ cùng chia sẻ cảm giác tuyệt vời khi nằm trên giường
vào buổi tối, kể những câu chuyện ma rùng rợn cho đến khi cười khúc khích vì hoảng
sợ hoặc là ngồi trên ngôi nhà cây to của Elizabeth kể những bí mật của con gái
và những giấc mơ thầm kín.
Kể cả khi Alex cưới chồng và đi xa, Elizabeth
vẫn không bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi vì một thứ mà nàng yêu mến đã chiếm cứ
toàn bộ kế hoạch cũng như thời gian của nàng. nàng có Havenhrst, trước tiên là
một lâu đài, bao quanh bởi hào và các hàng rào đá cao, Havenhurst là di sản của
người chồng của bà cố thế kỷ thứ 12 của Elizabeth. Người chồng của bà cố đặc biệt
này lợi dụng ảnh hưởng đối với nhà vua để thêm vào di chúc một số điều khoản bổ
xung là điều khoản kế thừa theo thứ tự của Havenhurst đảm bảo rằng nó sẽ thuộc
về vợ của ông và người thừa kế của họ lâu chừng nào họ còn có thể giữ nó, bất kể
người đó là nam hay nữ.
Vì vậy mà kết quả là, ở tuổi 11 khi mà cha mất,
Elizabeth đã trở thành nữ bá tước của Havenhurst, và mặc dù tước hiệu đó có rất
ít ý nghĩ đối với nàng, thì Havenhurst, với lịch sử nhiều màu sắc là tất cả đối
với nàng. Cùng
với thời gian ở tuổi 17 nàng đã trở nên quen thuộc với lịch sử của lâu đài những
cái mà nàng thuộc về. Nàng biết tất cả mọi thứ về thời kỳ khó khăn mà Havenhurst
đã phải trải qua, nàng biết tất cả các cái tên của những kẻ tấn công và những
người chỉ huy mà các bá tước và nữ bá tước của Havenhurst đã giao cho việc giữ
cho nó an toàn. Nàng biết tất cả về những chủ nhân trước đây, những việc họ đã
hoàn thành và cả những điểm yếu của họ từ vị bá tước đầu tiên, người đã thể hiện
can đảm và khéo trong một trận đánh đã tạo nên một huyền thoại về mình (nhưng
là người rất sợ vợ), cho đến con trai của ông.
Tường hào bao quanh đã được lấp lại thế kỷ trước
và tường của lâu đài được di chuyển và lâu đài được mở rộng và biến đổi cho đến
khi trông giống như một ngôi nhà nông thôn tuyệt đẹp và rộng rãi không hoặc có
giống một chút giống bản thân nó trước kia. Nhưng Elizabeth biết những cuộn giấy
da và những bức tranh trong thư viện chỉ chính xác nhưng nơi trước kia là bức
tường đá cao và hào.
Tất cả những điều đó làm cho Elizabeth không
giống như phần lớn các quý cô trẻ sinh ra trong những gia đình quý tộc. Sự hiểu
biết phi thường, sự tự tin, với tính thực tiễn được chứng minh thêm mỗi ngày.
Nàng được người quản gia dạy cho biết những điều cần thiết để có thể điều hành
sản nghiệp của mình. Bao quanh bởi những người đáng tin cậy, nàng lạc quan một
cách ngây thơ rằng tất cả mọi người đều phải tốt và đáng tin cậy như những người
mà nàng đã gặp tại Havenhurst.
Có một sự ngạc nhiên lớn vào một ngày định mệnh,
khi Robert đột ngột trở về từ London, kéo nàng ra khỏi bụi hồng mà nàng đang tỉa,
cười thoải mái, thông báo cho nàng rằng nàng sẽ có lễ ra mắt lần đầu tiên trong
vòng 6 tháng tới. Nàng đón nhận một cách thích thú và không quan tâm đến tất cả
những khó khăn có thể gặp phải.
“Tất cả đã được sắp xếp” Anh nói trong sự xúc
động của nàng. “Qúy bà Jamison đồng ý đỡ đầu cho em- vì yêu mến những ký ức về mẹ chúng
ta. Những sẽ tốn kém.”
Elizabeth ngước nhìn anh ngạc nhiên “Anh chưa
bao giờ để ý đến giá trị của bất cứ cái gì trước đây, chúng ta không gặp bất cứ
khó khăn gì về tài chính chứ Robert?”
“Không còn nữa” Anh nói dối “Chúng ta có một
tương lai ở đây, chỉ là anh không nhận ra”
“Nơi nào” Elizabeth hỏi hoàn toàn thất bại vì
tất cả mọi thứ nàng nghe làm cho nàng cảm thấy lo lắng.
Anh cười và kéo nàng đến trước gương, nâng mặt
nàng lên trên bàn tay mình, để nàng nhìn vào hình bóng mình trong đó.
“Elizabeth
em có nhìn thấy vết bẩn trên má em không?”
“Không
em chỉ thấy gương mặt mình.”
“Elizabeth
gương mặt của em bây giờ là tương lai của chúng ta. Anh không bao giờ nghĩ đến
cho đến ngày hôm qua, khi mà Bertie Kanlde nói với anh về lời đề nghị tuyệt vời
của Ngài Cheverley đối với chị gái anh ta.”
“Anh
đang nói về điều gì thế?”
“Anh
đang nói về đám cưới. Em xinh đẹp gấp đôi chị gái của Bertie. Với gương mặt của em và Havenhurst
là của hồi môn. Em có thể có một cuộc hôn nhân lan truyền khắp nước Anh. Cuộc
hôn nhân sẽ mang lại cho em nữ trang, váy áo và một ngôi nhà đẹp và có thể mang
lại cho anh mối liên hệ đáng giá rất nhiều tiền. Bên cạnh đó” Anh trêu chọc “Nếu
anh không chạy nhanh bây giờ, thì anh biết rằng em sẽ ném hàng nghìn bảng trong
phạm vi của anh từ tiền của em.”
“Chúng ta thiếu tiền, phải không?” Elizabeth tiếp tục hỏi.
“Chúng
ta có một số khó khăn.”
Elizabeth chỉ vừa mới 17 tuổi, nhưng nàng biết
khi nào thì anh lừa dối nàng và biểu hiện của nàng rõ ràng là nghi ngờ những việc anh đã
làm.
“Thực
ra thì chúng ta đang ở trong tình trạng rất khó khăn, rất tệ.” Anh miễn cưỡng thừa nhận.
“Chúng
ta có thể làm gì?” nàng hỏi và mặc dù nỗi sợ hãi bắt đầu run rẩy trong nàng, nàng vẫn cố
nói với vẻ bình tĩnh.
Sự lúng túng phủ lên gương mặt đẹp trai của
anh nàng: “Đầu
tiên, cha ra đi để lại những món nợ đang kinh ngạc, một trong số chúng là do cờ
bạc. Anh cũng
tạo nên một số món nợ. Anh đã cố giữ chủ nợ của ông và của anh không đòi trong
nhiều năm tốt nhất mà anh có thể nhưng họ bây giờ bắt đầu khó chịu. Mà không chỉ
có thế. Giá trị của Havenhurst cũng bắt đầu giảm. Thu nhập không đủ cho những
chi phí lâu dài và sẽ không bao giờ đủ. Kết quả là chúng ta phải thế chấp tài sản
của chúng ta cả anh và em. Chúng ta sẽ phải thế chấp những gì có được trong nhà
để trả cho một số khoản nợ hoặc là chúng ta có thể có khả năng ló mặt ra ở
London hoặc là chúng ta không còn gì nữa. Havenhurst là của em không phải của
anh nhưng nếu em không có một cuộc hôn nhân tốt thì mọi việc sẽ kết thúc bằng
việc phải đấu giá các tài sản và sớm thôi.”
Giọng của nàng nói nhỏ nhẹ, nhưng trong thâm
tâm là cả một khối hoang mang và sợ hãi “Anh vừa nói rằng mùa lễ hội ở London rất tốn kém và
rõ ràng chúng ta không có tiền” nàng chỉ ra thực tế.
“Các
chủ nợ sẽ chờ một thời gian khi họ thấy em đính hôn với một người đàn ông và
anh hứa là em sẽ không có vấn đề gì trong việc tìm kiếm một người.”
Elizabeth nghĩ rằng tất cả kế hoạch này có vẻ
lạnh lùng và hám lợi nhưng Robert lắc đầu: “Em là phụ nữ em cần tình yêu và có một đám cưới,
em biết là tất cả phụ nữ rồi đều phải có một đám cưới. Em sẽ không gặp được ai
thích hợp nếu cứ giam mình ở Havenhurst. Và anh sẽ không khuyên em là chúng ta
sẽ chấp nhận lời đề nghị từ bất cứ kẻ nào. Anh sẽ chọn ai đó em có thể phát triển một sự yêu mến
lâu dài và rồi anh sẽ mặc cả một thoả thuận lâu dài dựa trên nền tảng tuổi trẻ
của em. Không một người đàn ông nào có thể lao vào một cuộc hôn nhân với một cô
gái 17 tuổi trước khi cô ấy sẵn sàng. Đó là cách duy nhất.” Anh an ủi nàng khi
nàng có vẻ sẽ tranh cãi.
Elizabeth biết rằng anh nàng không vô lý khi
trông chờ đám cưới của nàng. Trước khi cha mẹ nàng chết thì họ nói rõ ràng rằng
nghĩa vụ của nàng là phải kết hôn theo ý nguyện của gia đình. Trong trường hợp
này, anh trai cùng mẹ khác cha của nàng có trách nhiệm lựa chọn và Elizabeth
tin tưởng anh hoàn toàn.
“Thêm nữa. Em chưa bao giờ mơ sẽ mặc một chiếc
váy cưới tuyệt đẹp và được tán tỉnh bởi một anh chàng theo đuổi diển trai.”
“Có lẽ là thỉnh thoảng” Elizabeth thừa nhận với một nụ cười ngượng ngập
và đó là sự thừa nhận giảm nhẹ. Nàng là một cô gái bình thường, khoẻ mạnh, đầy
đam mê và nàng thường đọc những tiểu thuyết lãng mạn. Nàng nói với một nụ cười lặng
lẽ dứt khoát “Chúng ta sẽ thử xem”.
Trong sáu tháng sau đó, Robert bắt đầu tìm
cách khắc phục các trở ngại để có thể ngăn cản Elizabeth tạo ra ấn tượng ngoạn
mục trước xã hội thượng lưu London. Một người phụ nữ tên là Porter đã được thuê
để dạy Elizabeth những kỹ năng xã hội phức tạp mà mẹ nàng và các gia sư trước
đây không có. Từ bà Porter Elizabeth đã được học rằng nàng phải không bao giờ để
lộ ra là nàng thông minh, hiểu biết hoặc là có chút xíu nào đó quan tâm đến nghề
làm vườn.
Một người may y phục đắt tiền ở London được
thuê để thiết kế và may tất cả các váy áo mà bà Porter cho rằng cần thiết cho
mùa lễ hội.
Cô Lucinda Throckmorton-Jones, một người đã từng
bầu bạn với rất rất nhiều cô gái thành công nhất trong lần ra mắt đầu tiên của
những mùa lễ hội trước đây. Là một người phụ nữ 30 tuổi với mái tóc thô và xoắn
màu xám, được cô búi thành búi và có một tư thế thẳng đứng cứng đơ. Cô ta có một
gương mặt nhăn nhó thường trực, khi mà cô ta cảm thấy không đồng ý điều gì đó
nhưng rất có giáo dục khi nhận xét về điều đó. Thêm vào diện mạo tự nhiên làm nản
lòng của người đi kèm, Elizabeth còn quan sát một thời gian ngắn sau cuộc gặp gỡ
đầu tiên của họ và phát hiện rằng cô Throckmorton-Jones có khả năng gây ngạc
nhiên là có thể ngồi yên lặng hàng giờ mà không động đậy thậm chí một ngón tay.

