Như cõi thiên đường - Chương 11 phần 1
CHƯƠNG
11
Ian Thornton đứng giữa ngôi nhà thôn dã ở
Scoltland nơi chàng sinh ra. Bây giờ chàng dùng nó như là một điểm dừng chân để
săn bắn, nhưng nó thực sự có giá trị rất nhiều đối với chàng. Đó là nơi mà
chàng biết chàng sẽ luôn tìm thấy sự bình yên và thanh thản, một nơi mà chàng
có thể trốn đến, trong một lúc để thoát khỏi cuộc sống ăn chơi quay cuồng bên
ngoài. Với bàn tay đút sâu vào túi quần, chàng nhìn quanh, với con mắt của một
người trưởng thành. “Bất cứ khi nào tôi trở lại đây, nó dường như càng nhỏ hơn
những gì mà tôi nhớ,” chàng nói với người đàn ông mặt mũi đỏ au, tuổi trung
niên đang lên bước qua cửa trước.
“Mọi thứ luôn luôn trông lớn hơn rất nhiều khi
ta còn nhỏ,” Jake nói, “để tôi đưa ngựa đi buộc.”
Ian gật đầu một cách lơ đãng, mọi sự chú ý của
chàng đổ dồn vào căn nhà. Một nỗi luyến tiếc đau đớn về quá khứ trào dâng trong
chàng khi chàng nhớ lại những quãng thời gian mà chàng sống tại đây khi còn là một đứa trẻ. Trong trái
tim chàng chàng nghe thấy tiếng nói trầm ấm của cha chàng và tiếng cười trả lời
của mẹ chàng. Bên tay phải chàng là cái lò sưởi nơi mẹ chàng thường chuẩn bị bữa
ăn trước khi mang đến bếp lò của họ. Bên phải lò sưởi có hai chiếc ghế nơi mà
cha mẹ chàng trải qua những buổi tối dài, ấm cúng và thoải mái trước ngọn lửa,
nói chuyện thì thầm để Ian và em gái của chàng không bị quấy rầy.
Tất cả đều ở đây, như Ian nhớ. Quay lại, chàng
nhìn xuống quyển sách bọc bìa ở trên bàn ngay cạnh chàng và với một nụ cười
chàng chạm vào quyển sách, những ngón tay dài của chàng chạm lên bề mặt của nó
và vuốt ve âu yếm. Trên bề mặt có những chữ cái vụng về đầu tiên của chàng
I.G.B.T khi chàng là một câu bé 3 tuổi. Đó là một trò tinh nghịch của chàng cho
đến khi mẹ chàng nhận ra là chàng đã tự học những chữ cái mà không cần bà giúp
đỡ. Bài học đầu tiên của chàng bắt đầu vào ngày hôm sau và khi mẹ chàng cạn hết
những bài học có thể dạy thì cha chàng bắt đầu, ông dạy cho chàng hình học, vật
lý và tất cả những gì mà ông học được từ Eton và Cambridge. Khi Ian 14 tuổi,
Jake Wiley được thêu làm người hầu làm tất cả mọi việc trong nhà và từ ông ta
Ian học trực tiếp về biển cả, những con tàu và những vùng đất bí ẩn bên kia đại
dương. Sau này chàng đi cùng Jake khám phá và sử dụng những thứ mà chàng đã học
được.
Chàng trở về nhà 3 năm sau đó, hăm hở muốn gặp
gia đình mình, nhưng chỉ khám phá ra một điều rằng chỉ vài ngày trước họ đã chết
trong một đám cháy ở quán trọ nơi mà họ đã đến để đợi sự trở về của chàng. Thậm
chí ngay cả bây giờ Ian vẫn còn cảm thấy một nỗi mất mát đau đớn không thể phai
mờ về mẹ và cha chàng, người đàn ông đáng tự hào người đã quay lưng lại với tước
hiệu qúy tộc của mình để cưới em gái của một mục sư người Scot nghèo. Với hành
động của mình ông đã mất địa vị công tước và bất chấp những lời chỉ trích. Sự
đau đớn khi ở đây sau hai năm dài gần như là không thể chịu nổi, và Ian cúi đầu
xuống, nhắm mắt lại cố gắng chống lại cái cảm giác buồn vui lẫn lộn này. Chàng
như nhìn thấy nụ cười hài lòng của cha chàng và bàn tay ông nắm chặt tay chàng
khi chàng chuẩn bị khởi hành chuyến đi đầu tiên của mình với Jake. “Hãy cẩn thận,”
ông nói “và nhớ rằng cho dù con ở xa đến đâu, chúng ta vẫn luôn luôn bên con.”
Ian khởi hành ngày hôm đó, người con trai túng
quẫn của một quý tộc bị chối bỏ người mà toàn bộ gia tài chỉ là một túi vàng nhỏ
mà cha chàng đã cho chàng vào sinh nhật 16 tuổi của chàng. Bây giờ, 14 năm sau,
bây giờ có hẳn một đội tàu chạy dưới lá cờ của Ian và mang hàng hoá của chàng
đi khắp nơi; các mỏ của chàng đầy bạc và thiếc; các kho chứa đầy hàng hoá có
giá trị mà chàng sỡ hữu. Nhưng đất đai mới là cái đầu tiên làm cho chàng giàu
có. Một mảnh đất rất rộng nhưng cằn cỗi không sinh lợi mà chàng đã thắng trong
một cuộc đánh bạc với một tên thực dân người đã thề rằng các mỏ cũ kỹ ở đó có
vàng. Và nó có vàng thật. Vàng đã giúp chàng mua được nhiều mỏ hơn nữa và tàu biển
và những lâu đài nguy nga ở Italy và ấn độ. Những hành động mạo hiểm trong đầu
tư đã thành công đối với Ian hết lần này đến lần khác. Trước đây xã hội thượng
lưu gọi chàng
là một tên đánh bạc, bây giờ chàng xem như là một vị vua trong thần thoại người đụng
vào cái gì cũng thành vàng. Tin đồn lan nhanh và gía trị của chàng cũng thay đổi
theo thời gian cùng với những gì mà chàng sở hữa. Chàng không thể đặt chân vào
một buổi khiêu vũ nào mà người quản gia không xướng thật to tên chàng. Nơi mà
trước đây chàng bị coi là kẻ hạ đẳng, cũng những người đó những người mà trước
đây hắt hủi chàng bây giờ vây lấy chàng, tâng bốc chàng. Tài sản của chàng làm
cho chàng hưởng rất nhiều tiện nghi xa xỉ, nhưng nó không làm chàng sung sướng.
Chàng thích nhất là những trò mạo hiểm – những thách thức của việc chọn lựa
chính xác những việc mạo hiểm đúng và sự hồi hộp của việc đánh cược cả tương
lai vào đó. Hơn nữa thành công mang lại cho chàng nhiều tiền bạc thì cũng lấy một
của chàng những sự riêng tư, kín đáo và chàng thấy khó chịu vì điều đó.
Bây giờ các hành động của ông chàng làm cho
chàng thêm những tiếng tăm không mong muốn. Cái chết của cha Ian rõ ràng là
nguyên nhân khiến vị công tước già đó cảm thấy hối hận muộn màng vì sự ghẻ lạnh
đối với con và cuối cùng sau 12 năm ông ấy viết cho Ian một cách thường xuyên.
Đầu tiên ông ấy yêu cầu xin Ian đến và thăm ông ấy ở Stanhope. Khi Ian lờ đi lá
thư của ông, ông cố gắng mua chuộc chàng bằng cách hứa với chàng là tên chàng sẽ
có trong danh sách thừa kế hợp pháp. Lá thư đó không được trả lời và sau 2 năm
im hơi lặng tiếng Ian đã nghĩ rằng ông ấy sẽ bỏ cuộc. Nhưng 4 tháng trước, một
lá thư khác mang gia huy của công tước Stanhope được gửi đến cho Ian và là thư
đó làm chàng tức điên lên.
Ông già ấy hống hách ra lệnh cho Ian bốn tháng
để xuất hiện ở Stanhope và gặp ông ấy để thảo luận một thoả thuận về sáu điền
trang – những điền trang mà cha của Ian được thừa kế và công tước đã không tước
mất của ông. Theo như lá thư, nếu Ian không xuất hiện, Công tước có kế hoạch tiến
hành mà không cần có chàng, công khai về việc thừa kế tước hiệu của chàng, Ian
đã viết một là thư cho ông lần đầu tiên trong đời chàng; bức thư rất ngắn và dứt
khoát. Đó cũng là một bằng chứng hùng hồn rằng Ian không bao giờ tha thứ cho
ông vì đã từ bỏ con trai mình.
“Cứ thử đi và ông sẽ là một trò hề cho thiên hạ.
Tôi sẽ từ chối thừa nhận bất cứ một mối liên hệ nào với ông và nếu ông còn
khăng khăng, tôi sẽ làm cho tước hiệu của ông bị bêu xấu và sản nghiệp của ông
kiệt quệ đi đấy.”
Thời hạn bốn tháng đã trôi qua và không có bất
cứ một mối lên hệ nào thêm với công tước, nhưng giới ngồi lê đôi mách ở London
lan truyền tin tức về việc thừa kế tước hiệu của Stanhope. Và người thừa kế có
thể là cháu trai ruột của công tước Ian Thornton. Bây giờ những lời mời đến
khiêu vũ và những vũ hội hoành tráng tới tấp được gửi đến từ chính những người
mà trước đây hắt hủi chàng như là một kẻ chẳng ai ưa và những hành động đạo đức
giả đó của bọn họ làm cho chàng ghê tởm và chán ghét.
“Con ngựa đen đang buộc ở kia là con vật khó
tính nhất còn sống đấy,” Jake càu nhàu.
Ian rời khỏi những hồi tưởng và quay lại phía
Jake, không dấu được sự thích thú. “Nó cắn bác, phải không?”
“Khốn kiếp đúng là nó cắn tôi đấy. Nó cứ lồng
lộn lên”
“Tôi đã cảnh cáo bác rồi là nó cắn bất cứ thứ
gì mà nó có thể chạm tới. Hay giữ cho tay bác trách xa khỏi nó khi bác thắng
yên cho nó.”
“Tôi không hiểu tại sau cậu lại lo lắng cho nó
ăn từng ấy năm. Nó là đồ vô tích sự, chậm chạp lại chẳng đẹp đẽ gì cả.”
“Hãy thử buộc hàng lên những con ngựa đẹp đẽ
mà bác nói bác sẽ thấy tại sao tôi mang nó theo. Nó phù hợp đề sử dụng như một
con la thồ hàng vậy; không một con vật nào khác của tôi có thể làm được như vậy.”
Ian nói, nhăn mặt nhìn những đống đồ đạc bị bụi bẩn xung quanh.
“Nó là một con la đèo hàng chậm chạp nhất.”
Jake trả lời. Rồi ông ta cũng nhìn quanh và nói “Cậu đã nói là cậu đã thu xếp một
vài người trong làng đến đây để dọn dẹp và nấu nướng cho chúng ta cơ mà. Tại
sao chỗ này lại lộn xộn, bẩn thỉu như thế này.”
“Tôi đã làm rồi, tôi đã ra lệnh cho Peters coi
sóc mọi việc rồi. Tôi đã ra lệnh cho anh ta chất đầy thức ăn và có hai người phụ
nữ đến đây nấu ăn và dọn dẹp. Thức ăn thì đã ở đây và có gà ở ngoài vườn. Chắc
anh ta phải khó khăn lắm trong việc tìm kiếm hai người phụ nữ đến đây.
“Những người phụ nữ đứng đắn, tôi hy vọng là
như vậy,” Jake nói “Cậu có yêu cầu anh ta tìm những người phụ nữ có tuổi
không?”
Ian đang chăm chú nhìn một con nhện trên tường
và ném cho nó một cái nhìn thích thú. “Bác muốn tôi nói là một người chăm sóc
việc nhà 70 tuổi người gần như bị mù có thể chắc chắn là một người có tuổi đứng
đắn à?
Jake càu nhàu.
“Làng chỉ cách đây 12 dặm thôi. Bác có thể đi
bộ đến đó nếu bác nhất thiết muốn một người đàn bà trong khi chúng ta ở đây. Tất
nhiên, đường trở về đây có thể giết bác đấy.” Ian đùa.
“Không bao giờ quan tâm đến đàn bà,” Jake nói
cộc lốc, mặt hơi tái đi. “Tôi ở đây trong hai tuần để đi câu cá và giải trí và
đó là đã đủ
cho một người đàn ông. Như những ngày xưa, Ian – yên bình và thoải mái. Không
những gia nhân kiêu kỳ lắng nghe răm rắp mọi lời nói của chủ, không xe ngựa,
không vũ hội, không những bà mẹ muốn mai mối đến nhà. Tôi nói với cậu, con
trai, tôi không muốn tranh cãi với cậu về cách cách mà cậu sống năm vừa qua.
Tôi không thích những gia nhân của câu một tí nào hết. Đó là lý do tôi không đến
thăm cậu thường. Quản gia của cậu ở Montmayne thì lúc nào cũng hếch mũi lên
kênh kiệu, còn gã đầu bếp người Pháp của cậu thì trên thực tế đã ném tôi ra khỏi
bếp, hắn gọi đó là bếp của hắn và” người thuỷ thủ già đột ngột dừng lại, tâm trạng
của ông chuyển từ giận dữ sang chán nản. “Ian” ông ta nói vẻ lo lắng, “cậu đã
bao giờ học nấu ăn khi ở tách riêng như thế này chưa?”
“Chưa, còn bác?”
“Khốn kiếp, chưa” Jake kêu lên, kinh hãi với
viễn cảnh phải ăn những thứ tự nấu.
“Lucinda,” Elizabeth nói lần thứ 3 trong vòng
ba giờ, “tôi không thể nói với cô là tôi cảm thấy có lỗi như thế nào về việc
này. Năm ngày trước, Lucinda đến ngôi nhà trọ ở biên giới Scoltland nơi mà cô đến
để gặp Elizabeth và cùng tới nhà Ian Thornton. Sáng nay, xe của họ bị hỏng và
bây giờ họ nhục nhã ngồi thu lu đằng sau một chiếc xe bò của một người nông
dân, hòm và vali của họ lắc qua lắc lại vì đường xấu. Viễn cảnh phải đến trước
cửa nhà Ian Thornton bằng chiếc xe bò này thật là đáng kinh sợ làm cho
Elizabeth cảm thấy có lỗi hơn là cuộc gặp gỡ sắp tới với quái vật đã huỷ hoại
cuộc đời nàng.
“Như tôi đã nói đây là lần cuối cùng cô nói
xin lỗi, Elizabeth,” Lucinda trả lời. “Đó không phải là lỗi của cô và bởi vậy
cho nên cô không có trách nhiệm phải xin lỗi, vì con đường tồi tệ này và sự
chuyên chở trên một phương tiện kém văn minh này.”
“Đúng, những nếu không phải vì tôi thì cô
không phải ở đây.” Lucinda thở dài sốt ruột, nắm chặt lấy một bên chiếc xe bò
chở cỏ khô vì gặp đoạn ổ gà. “Thực ra thì tôi phải thú nhận rằng, nếu tôi không
thất vọng đề cập đến tên của Ông Thornton với chú của cô, thì cả hai chúng ta đều
không phải ở đây. Thực ra thì cô chỉ cảm thấy bối rối vì viễn cảnh không mong
muốn phải đối mặt với người đàn ông đó thôi và không có một lý do nào trên thế
giới-” chiếc xe bò lại lắc mạnh làm cả hai cùng nắm chặt lấy thành xe, “- không
có lý do gì để tiếp tục xin lỗi. Thời gian của cô tốt nhất là là dành cho việc
chuẩn bị tinh thần đối phó với sự kiện không vui vẻ đó.’
“Cô nói đúng, tất nhiên.”
“Tất nhiên là tôi đúng,” Lucinda đồng ý không
do dự. “Tôi luôn luôn đúng, như cô biết đấy. Gần như luôn luôn,” cô ta sửa lại,
rõ ràng là suy nghĩ làm thế nào mà cô ta lại có thể mê muội đến nỗi tiết lộ cho
Julius Cameron tên của Ian Thornton như là một người theo đuổi trước đây của
Elizabeth. Khi cô ta giải thích cho Elizabeth khi mà cô đến nhà trọ, cô ta chỉ
đưa tên Ian như là một người theo đuổi vì là Julius bắt đầu hỏi những câu hỏi về
lần ra mắt của Elizabeth và về việc cô có thành công hay không. Cô nghĩ rằng
ông ta đã nghe được những thông tin tồi tệ về sự dính lứu của Elizabeth với Ian
Thornton, Lucinda cố gắng làm thay đổi mặt xấu của vấn đề bằng cách thêm tên
Ian vào những người theo đuổi Elizabeth.
“Tôi chưa bao giờ phải đối mặt với một người
nào quỷ quyệt như anh ta,” Elizabeth nói với một cái rùng mình kềm nén.
“Tôi cũng nói như vậy,” Lucinda đồng ý, nắm chặt
ô một tay và tay kia nắm chặt lấy thành xe.
Khi gần đến nơi, Elizabeth càng trở nên giận dữ
và bối rối vì buổi gặp gỡ đang đến gần. Trong bốn ngày đầu tiên của cuộc hành
trình, tình trạng căng thẳng của nàng được giảm đi rất nhiều bởi những cảnh vật
hùng vĩ của Scoltand với những ngọn đồi uốn khúc và những thung lũng sâu mọc đầy
hoa chuông và các loài hoa dại tuyệt đẹp. Tuy nhiên, bây giờ khi chỉ còn khoảng
một giờ nữa là phải đối mặt với chàng, không có bất cứ một bất cứ một ngọn núi
đầy hoa nở mùa xuân hay những hồ nước xanh biếc nào bên dưới có thể làm cho
nàng có thể làm dịu tình trạng căng thẳng đang tăng lên vùn vụt của nàng.
“Hơn nữa, tôi không thể nào tin được là anh ta
một người mong muốn gặp tôi.”
“Chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi.” Trên ngọn đồi ở
trên cao, nơi mà con đường đang uốn lượn, một người chăn cừu dừng lại nhìn chằm
chằm há hốc vào chiếc xe bò cũ kỹ đang nặng nề tiến bước ở phía dưới. “Nhìn
kìa, Will,” anh ta nói với anh trai. “Anh có nhìn thấy cái em đang thấy không?”
Người anh trai nhìn xuống và há hôc miệng kinh ngạc nhìn dấu hiệu của 2 qúy cô ở trên chiếc xe tồi
tàn của MacLaesh. Will cười và ra giấu chào đón hai quý cô với vẻ chế nhạo.
“Anh nghe nói ở trong làng là Ian Thornton đã về nhà. Anh cá là họ đến đó và
hai qúy cô này là một miếng ngon lành của anh ta, đến để làm cho giường của anh
ta ấm áp nếu cần.”
May mắn không nhận biết được những phỏng đoán
của hai khán giả trên đồi, Cô Throckmorton-Jones chải một cách giận dữ và vô
ích lên lớp bụi bám đầy trên chiếc áo màu đen của cô. “Trong đời tôi tôi chưa
bao giờ gặp lối đối xử như thế này.” Cô ta rít lên giận dữ khi chiếc xe làm họ rung lắc giữ dội và khuỷ tay
của cô ta đụng phải Elizabeth. “Cô phải tin tưởng rằng tôi sẽ làm điều này - đó
là nói với ông Thornton ý nghĩ của tôi về việc mời hai người phụ nữ quyền qúy đến
cái nơi hẻo lánh tồi tàn này và không thèm chú ý đến việc đi xe ngựa bốn bánh
là quá rộng đối với con đường tồi tàn này.”
Elizabeth định mở miệng nói điều gì đó an ủi
nhưng chợt chiếc xe lắc mạnh nàng vội vàng nắm lấy thành xe. “Từ những gì ít ỏi
mà tôi biết về anh ta Lucy,” nàng nói khi cuối cùng xe thôi lắc, “Anh ta không thèm quan tâm
một chút nào đến việc chúng ta nghĩ gì. Anh ta là kẻ bất lịch sự và không chu
đáo.”
“Họ, họ dến nơi rồi.”người nông dân kêu to, giữ
chặt dây để dừng xe lại. “Đó là nơi ở của nhà Thornton ở trên đỉnh đồi đằng
kia,” ông ta nói.
Lucinda liếc nhiền một cách giận dữ lên ngôi
nhà nông thôn rộng rãi nhưng trông có vẻ hơi tồi tàn có thể thấy được rõ ràng
xuyên qua những chiếc cây. Rồi cô ta quay lại vẻ đầy uy quyền nhìn người đàn
ông tội nghiệp. “Ông chắc chắn đã lầm, người đàn ông tốt bụng. Không một qúy
ông ông sang trọng hoặc khôn ngoan nào có thể sống ở một nơi hoang xơ tồi tàn
như thế này. Ông vui lòng quay cái xe tồi tàn này lại và chở chúng tôi trở về
ngôi làng mà chúng tôi từ đó đến vì chúng tôi cần yêu cầu lại một chỉ dẫn chính
xác. Rõ ràng là có sự nhầm lẫn ở đây.”
Người đánh xe đã mệt lữ thở hồng hộc, ông ta
đã nghe Lucinda phàn nàn liên tục từ khi đi đến giờ và ông ta phát ốm lên được
vì cứ phải nghe cô phàn nàn. “Qúy cô thân mến, cô thấy đấy,” ông ta bắt đầu
nhưng Lucinda ngắt lời ông ta.
“Đừng có gọi tôi là Qúy cô, gọi là cô
Throckmorton-Jones là tốt nhất.”
“Vâng, dù thế nào chúng ta cũng đã ở đây. Tôi
đã đưa các cô tận đến đây như tôi đã nói và đó là đúng là nhà Thornton.”
“Ông không có ý là sẽ bỏ rơi chúng tôi ở đây
chứ.” cô ta nói khi thấy người đàn ông già mệt mỏi phơi bày ra vẻ muốn giải
thoát bản thân khỏi những vị khách không mong muốn này và nhảy ra khỏi xe. Rồi
ông ta bắt đầu dỡ các vali hòm của họ xuống xe và để bên vệ đường.
“Làm thế nào nếu chúng ta đến không đúng nhà,”
cô ta nói và liếc nhìn Elizabeth đang quan sát người nông dân với vẻ thương hại
và bắt đầu giúp ông ta dỡ đồ xuống.
“Chúng ta sẽ dễ dàng xuống dây và chờ đợi một
người nông dân khác đủ tốt bụng cho chúng ta đi nhờ trở lại,” Elizabeth nói với
vẻ can đảm mà nàng không hề cảm thấy tí nào.
“Thôi đành chấp nhận kế hoạch đó vậy,” cô ta
nói trong khi Elizabeth rút ra khỏi túi những đồng xu và đặt vào tay người nông
dân. “Cám ơn, Qúy cô, rất cám ơn,” ông ta nói, cười với quý cô trẻ, với gương mặt
hấp dẫn và mái tóc vàng lung linh.
“Tại sao ông không đưa chúng tôi lên đó”
Lucinda nói.
“Bởi vì,” người nông dân nói khi ông ta trèo lại
lên xe, “Có vẻ như đã không có ai lên đó hàng tuần này mà có thể hơn. Và ngày
hôm qua đã có mưa, tôi cho là như vậy hoặc là hôm trước. Tôi không thể đưa xe
lên đó vì rất nguy hiểm. Bên cạnh đó,” ông ta nói, thương hại nhìn qúy cô trẻ
tuổi đang trở nên tái xanh mặt mày, “hãy nhìn những đọn khói thoát ra từ lò sưởi
kia kìa, chắc chắn có người trên đó.”
Vẻ cáu kỉnh mệt mỏi ông ta giật dây cương và bắt
đầu đi và trong một phút Elizabeth và Lucinda chỉ đứng đó nhìn trong khi những
mây bụi vây quanh lấy họ. Cuối cùng Elizabeth lắc mạnh đầu cố trấn tĩnh tinh thần
“Lucy, nếu cô có thể mang chiếc hòm này, tôi sẽ mang chiếc kia và chúng ta sẽ
mang chúng lên ngôi nhà đó.”
“Cô sẽ làm điều vô nghĩa.” Lucinda giận dữ kêu
lên. “Chúng ta để mọi thứ ở lại đây và yêu cầu Thornton gửi vài gia nhân xuống
đây và mang nó lên.”
“Chúng ta có thể làm điều đó,” Elizabeth nói,
“nhưng điều đó là không chắc, đồi không cao quá và những cái hòm này đủ nhẹ để
mang, vì vậy không có điểm nào để mọi người nói tôi là đi dạo chơi thong dong cả.
Xin cô đấy, Lucy. Tôi đã quá mệt vì tranh cãi rồi.”
Lucinda quay lại nhìn gương mặt tái xanh sợ
hãi của Elizabeth và cố nén không tranh luận, “cô nó đúng” cô ta nói nhanh.
Elizabeth nói không hoàn toàn đúng. Đồi không
quá dốc, nhưng những cái hòm có vẻ như rất nhẹ, dường như càng ngày càng nặng
thêm theo từng bước chân của họ. Cái ngôi nhà vài mét cả hai qúy cô đều dừng lại
để nghĩ một lần nữa, rồi Elizabeth cương quyết giữ lấy cánh tay Lucinda. “Cô
hãy đi đến cửa đi, Lucy” nàng nói trong hơi thở, lo lắng về sức khoẻ của người
phụ nữ có tuổi này nếu cô ta mang những chiếc hòm đi xa hơn nữa. “Tôi sẽ kéo
chúng được mà.”
Cô Throckmorton liếc nhìn nàng một cái và
không thèm nói câu nào tiếp tục kéo lê cái hòm đi về phía trước vẻ khổ sở. Họ
đi quá chậm làm cô ta giận dữ bỏ lại chiếc hòm và hùng hổ tiến về phía trước,
giận dữ gõ mạnh vào cửa.
Phía sau cô ta Elizabeth gan lì kéo lê chiếc
hòm. “Cô không cho rằng không có ai ở nhà chứ?” Nàng thở hổn hển, kéo mạnh chiếc
hòm đi được vài bước.
“Nếu họ có ở đây, chắc họ phải chết hết rồi.”
Lucinda nói. Cô ta gập ô lại và dùng cán ô gõ ầm ầm như sấm sét lên cửa. “Mở cửa
ra, tôi nói là mở cửa ra.” Cô ta hét lên và sau đợt gõ ầm ĩ thứ ba thì cửa đột
ngột mở ra lộ ra một người đàn ông trung tuổi giật mình bị đập mạnh đầu vào cán
ô đang gõ xuống.
“Một cái mồm to,” Jake nguyền rủa, ôm lấy đầu
và nhìn trừng trừng với vẻ hơi chóng mặt vào người đàn bà người cũng đang nhìn
ông ta chằm chằm, chiếc mũ của cô ta xiên xẹo trên mái tóc màu nâu.
“Ông bị điếc à,” một gương mặt phụ nữ chanh
chua nói cho ông ta biết khi cô ta nắm lấy ống tay áo Elizabeth và đẩy nàng vào
ngôi nhà. “chúng tôi trông đợi,” cô ta nói cho Jake biết. Khi ông ta có thể hiểu
được một phần tình huống đáng kinh ngạc này, Jake liền có cái nhìn khác đối với
những người phụ nữ bụi bặm, nhếch nhác này, mà ông ta tưởng lầm là những người
phụ nữ trong làng đến đây để dọn dẹp và nấu ăn cho Ian và ông ta. Ông ta hoàn
toàn thay đổi vẻ mặt và một nụ cười rộng mở nở trên khuôn mặt khỏe mạnh của ông
ta. Cái bướu trên đầu ông ta đang sưng lên nhưng ông ta đã tha thứ và quên hẳn,
ông ta lùi lại và nói “Xin chào mừng, xin chào mừng,” ông ta nói cởi mở, và nhanh tay phủi bụi
đang còn bám đầy trong nhà. “Cô muốn đến đâu trước?”
“Một bồn tắm nóng” Lucinda nói, “Tiếp đó là
trà và nghỉ ngơi.”
Từ một góc Elizabeth lén liếc nhìn thoáng qua
người đàn ông cao lớn đang đứng hiên ngang xa xa đằng sau Jake và không thể kiểm
soát được một cái rùng mình kinh sợ lan khắp toàn thân.
“Tôi muốn có một bồn tắm ngay bây giờ.”
Elizabeth có thể thề rằng đã nhìn thấy Ian
Thornton đứng hoá đá vì sốc. Đầu chàng giật mạnh về phía nàng như thể chàng
đang cố gắng nhìn rõ nàng dưới vành mũ, nhưng Elizabeth hoàn toàn bị bao vây bởi
cảm giác nhút nhát liền ngoảnh đầu đi.
“Cô muốn một bồn tắm,” Jake hỏi liếc nhìn
Lucinda.
“Đúng vậy, nhưng Qúy cô Cameron trước tiên. Đừng
chỉ đứng đó nữa,” cô ta nói dứ dứ cái ô vào ông ta với vẻ đe doạ. “Hãy cho vài
gia nhân xuống dưới đường kia và mang hòm của chúng tôi lên đây. Nhưng trước đó
ông phải làm điều này, đó là thông báo cho chủ của ông rằng chúng tôi đã đến.”
“Chủ của ông ta,” một giọng nói đay nghiến
phát ra đằng sau cửa, “đã nhận ra điều đó.”