Như cõi thiên đường - Chương 12
CHƯƠNG
12
Jake mở một mắt và rồi chớp mắt vì ánh mặt trời
từ trên cao rọi xuống. Mất phương hướng, ông ta lăn tròn trên cái giường xa lạ
lổm chổm và giật mình nhìn thấy một con vật to lớn màu đen ngay trước mặt mình
đang cố gắng hẩy mỏm vào người ông ta. “Đồ ăn thịt khốn kiếp” ông ta chửi thề
con ngựa “đồ con cái của Lucifer” Jake thêm vào, ném mạnh chiếc giấy vào con ngựa.
Bật dậy khỏi giường, ông ta cảm thấy đầu đau
như búa bổ vì chai rượu mà ông uống tối hôm qua. Mười lăm năm trước, khi ông ta
đến đây để làm cho nông trại nhỏ này, ông ta ngủ ở nhà kho mỗi đêm. Bây giờ, với
những sự đầu tư thành công của Ian số tiền mà Jake kiếm được khi họ đi biển
cùng nhau, ông ta đánh giá cao những sự tiện lợi của nệm lông và chăn bằng
satanh và bây giờ ông ta cảm thấy thực sự nhớ chúng. “Từ lâu đài bị đẩy đến cái
chuồng bò khốn kiếp này,” ông ta lầm bầm.
Ian đang ngồi trên bàn với một tách cà phê bốc
khỏi trên tay. “Chào buổi sáng,” chàng nói với Jake, quan sát vẻ mặt cau có của
ông ta.
“Đúng như cậu nghĩ. Tôi đã trải qua một đêm bị
lạnh cóng ngoài kia, nằm ngủ bên cạnh một con ngựa luôn muốn biến tôi thành bữa
ăn của nó và nó còn đá một cái vào mông tôi sáng nay,” ông ta kết thúc vẻ giận
dữ khi rót đầy một cốc cà phê và ném một cái nhìn cố nén về phía người bạn đang
thích thú của mình, “Ngựa của cậu bị què rồi” ném mình xuống chiếc ghế bên cạnh Ian, ông ta
thưởng thức ly cà phê mà không thèm nghĩ đến việc mình đã làm gì. Gương mặt Ian
héo đi “Nó
làm sao cơ?”
“Nó vướng phải hòn đá và bị thương ở chân trước
bên trái.” Ian đứng bật dậy và chuẩn bị đi về phía nhà kho.
“Không cần thiết đâu. Đó chỉ là một vết thâm
tím thôi.”
Đang giặt giũ, Elizabeth nghe thấy những tiếng
đàn ông thì thầm không rõ ràng phía dưới. Vắt cái khăn tắm lên, nàng đi về phía
những chiếc hòm mà vị chủ nhà bất đắc dĩ của nàng đã mang lên tầng và để bên
ngoài phòng ngủ của nàng sáng nay, cùng với hai chậu nước to. Thậm chí trước
khi mang chúng vào phòng ngủ nàng đã biết là tất cả những chiếc váy trong đó đều
mỏng manh và quá điệu đà không thích hợp với một nơi như thế này.
Elizabeth chọn một chiếc váy ít sặc sỡ nhất
trong số chúng và mặc vào, nàng phải mất mấy phút để đánh vật với những cái cúc
và dây áo. Rồi nàng quay lại quan sát toàn bộ vẻ ngoài của nàng trên một cái
gương nhỏ trên tường với một chút lo lắng. Trông có vẻ có một chút nghiêm
trang, nàng muốn cố gắng làm sao cho có vẻ kém hấp dẫn một chút. Ở Havenhurst mái tóc dày của
nàng được Berta cuốn lại một cách cẩn thận, nhưng vì nó quá nhiều nên nó vẫn
hơi loà xoà xuống, nàng nghĩ là để cẩu thả chắc sẽ làm nàng kém hấp dẫn đi nên
đã bím tóc vẻ bất cần mà không biết rằng điều đó làm nàng lại trông hấp dẫn hơn
vì mái tóc nàng tuyệt đẹp.
Rời khỏi chiếc gương, nàng ngồi xuống giường,
nhớ lại những sự kiện tối hôm qua và cân nhắc nên làm gì sáng nay. Ian quả quyết
là chàng nhận được một bức thư của nàng nhắn đến nhà kính. Tất nhiên, hoàn toàn
có thể là chàng nói dối trong nỗ lực làm cho bản thân mình trong sạch trước ông
Wiley. Nhưng Ian Thornton, như nàng biết rất rõ, bẩm sinh là một người thẳng thừng
và không thèm để ý đến những điều người ta nghĩ về mình, vì vậy mà nàng không
tin rằng chàng lo lắng bận tâm thanh minh trước bạn của mình. Nhắm mắt lại,
nàng cố gắng nhớ lại chính xác những gì mà chàng đã nói khi chàng đến nhà kính
tối hôm đó. Điều gì đó như là “Ai là người mà em mong chờ sau bức thư như thế –
hoàng tử nhiếp chính à?”
Tại thời điểm đó nàng nghĩ chàng nói về bức
thư mà chàng gửi cho nàng. Nhưng chàng quả quyết là chàng nhận được một bức
thư. Và chàng còn chê bai chữ viết tay của nàng cái mà gia sư của nàng đã miêu
tả là “cẩn thận và rõ ràng”. Tại sao Ian Thornton lại nghĩ là chàng biết chữ viết
tay của nàng như thế nào trừ phi chàng thực sự tin rằng chàng nhận được một bức
thư như thế từ nàng? Có lẽ chàng thực sự điên rồ, nhưng Elizabeth không nghĩ
như vậy. Nhưng rồi, nàng lại nhắc nhở mình đừng có nôn nóng, nơi nào mà chàng
dính lứu đến đều làm cho nàng luôn luôn không thể phân biệt được đâu là sự thật.
Và không nên đoán mò. Thậm chí là bây giờ, khi mà nàng đã già dặn hơn và hy vọng
sẽ khôn ngoan hơn, thật là vẫn khó suy nghĩ một cách mạch lạc rõ ràng khi cứ có
đôi mắt đó nhìn chằm chằm. Nàng sẽ không thể hiểu được thái độ và quan điểm của
chàng trừ phi chàng vẫn còn giận dữ vì Robert đã phá vỡ luật và bắn chàng. Nếu
điều đó xảy ra, nàng quyết định, phải hướng tâm trí vào vấn đề khó khăn hơn.
Nàng và Lucinda bị mắc kẹt ở đây, chỉ có vị chủ
nhà khó chịu của họ là không nhận ra điều đó và nàng không thể chịu đựng được sự
xấu hổ để giải thích điều đó. Cho nên, nàng phải tìm một cách nào đó để vẫn ở lại
đây trong hoà hợp trong vòng tuần tới. Để vượt qua được thử thách này, nàng cần
phải hoàn toàn lờ đi sự phản đối không thể hiểu được của chàng và nếu điều đó xảy
ra thì không bao giờ nhìn lại phía sau và cố gắng tiến lên. Nhưng bất kể điều
gì có thể xảy ra trong bảy ngày tới, Elizabeth thề rằng nàng sẽ không bao giờ để
chàng làm cho nàng mất điềm tĩnh như tối hôm qua một lần nữa. Lần cuối cùng họ ở
cùng nhau chàng đã làm nàng cực kỳ bối rối không phân biệt được đâu là đúng
sai.
Từ khoảnh khắc này trở đi, nàng thề tất cả sẽ phải khác đi.
Nàng bình tĩnh và lịch sự và hoàn toàn không nao núng, không quan tâm là chàng
bất lịch sự hoặc là kỳ quặc như thế nào. Nàng không còn là cô gái trẻ mê đắm mà
chàng đã quyến rũ, tổn thương và giận dữ vì bị chàng đưa ra làm trò tiêu khiển
trước đây.
Với quyết tâm trong đầu, Elizabeth đứng dậy và
đi về phía phòng Lucinda, Lucinda đã mặc xong váy áo, một chiếc váy màu đen kín
đáo như thường lệ. Cô ta đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ gần cửa sổ, dáng ngồi
cứng nhắc, vẻ mặt của cô ta như đang suy nghĩ và lo lắng bận tâm vì một điều gì
đó. “Chào buổi sáng,” Elizabeth nói khi nàng cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng
nàng.
“À. ồ chào buổi sáng Elizabeth.”
“Tôi muốn nói với cô là,” Elizabeth bắt đầu vẻ
vội vàng, “Là
tôi rất xin lỗi. Tôi đã kéo cô đến đây và làm cho cô chịu sự lăng mạ vì hành vi
không thể tha thứ được của Ông Thornton.”
“Tôi dám nói là anh ta…ngạc nhiên vì sự xuất
hiện đột ngột của chúng ta.”
“Ngạc nhiên?” Elizabeth nhắc lại, nhìm chằm chằm
vào cô ta. “Anh ta điên cuồng lên thì có. Tôi biết là cô bắt buộc phải nghĩ rằng
– bắt buộc phải tự hỏi điều gì đã làm cho tôi dính dáng đến anh ta trước đây,”
nàng nói, “và tôi cũng không thể trung thực mà nói với bà rằng tôi có thể biết
được tôi nghĩ gì mà làm thế.”
“Ồ tôi không thấy có gì là quá huyền bí cả,” Lucinda nói. “Anh ta qúa sức đẹp trai.”
Elizabeth có thể không quá sốc như vậy nếu như
Lucinda gọi chàng là người tốt bụng. “Đẹp trai” nàng nói và rồi nàng lắc đầu có
gắng lấy lại bình tĩnh. “Tôi phải nói là cô rất tốt bụng và dễ tha thứ cho tất
cả mọi chuyện.”
Lucinda đứng dậy và ném cho Elizabeth một cái
nhìn đánh giá. “tôi không thể miêu tả quan điểm của tôi là tốt bụng được.” Cô
ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp “thực ra, thì tôi đã nói một điều đúng thực tế.
áo lót của cô quá chật nhưng mà nó rất quyến rũ, chúng ta xuống dưới ăn sáng chứ?”