Như cõi thiên đường - Chương 14 phần 4
Với một ly rượu trên tay và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời tối đen như mực, Ian đứng quan sát con cá đang được nấu trên bếp với vẻ mặt hơi dịu lại, do đêm thật yên tĩnh, và cũng do ly rượu mà chàng vừa uống. Bây giờ, khi chàng quan sát ngọn lửa lách tách, chàng chỉ thấy làm tiếc một điều là sự xuất hiện của Elizabeth làm chàng cảm thấy thiếu thốn trầm trọng không khí thanh bình và yên tĩnh mà chàng đã muốn tìm kiếm khi đến đây. Chàng đã làm việc như điên gần như cả năm qua và chàng tính về nơi này, nơi mà chàng luôn luôn tìm thấy sự yên bình mỗi khi trở về.
Khi lớn lên, chàng nhận ra chàng cần tiến lên phía trước rằng chàng cần rời khỏi nơi này để tạo ra con đường riêng của mình và chàng đã thành công. Bây giờ, chàng trở về đây, tìm kiếm một điều gì đó mà chàng đã luôn không tìm được, điều gì đó thật khó nắm bắt. Khi đã giàu có và có quyền lực, đã thoã mãm những gì mà chàng đặt ra cho mình khi bước chân ra đi. Chàng chợt thấy chàng đã đi quá xa, quá xa, thay đổi quá nhiều để có thể thích ứng lại với cuộc sống ở nơi đây. Chàng phải thừa nhận là khi chàng quyết định cưới Christina. Chàng đã nhận ra là cô sẽ không bao giờ thích nơi này, nhưng cô sẽ điều khiển và quản lý tất cả những ngôi nhà khác của chàng bằng vẻ duyên dáng và đĩnh đạc.
Christina xinh đẹp, sành điệu và đầy đam mê. Cô ta phù hợp với chàng hoàn toàn nếu không chàng đã không cầu hôn. Trước khi làm điều gì đó, chàng luôn tính toán tất cả mọi vấn đề một cách chu đáo, theo logic, chi li trước sau, rồi quyết định nhanh chóng và hành động mau lẹ. Tóm lại là chỉ có một điều hấp tấp vội vàng và nhẹ dạ mà chàng đã từng làm một lần đó là hành vi của chàng hai năm trước trong cái cuối tuần khốn kiếp ấy, khi chàng gặp Elizabeth Cameron. Bây giờ mọi việc đang lập lại chàng phải tránh xa nó, tránh thật xa.
“Anh thật là nhát gan, thiếu can đảm,” Elizabeth nói một cách hớn hở với chàng sau bữa ăn tối khi nàng rửa những chiếc đĩa, “khi để tôi nấu bữa sáng trong khi anh nấu ăn rất tốt.”
“Không hẳn là như vậy,” Ian nói nhẹ nhàng khi chàng rút đầy hai y rượụ và mang chúng đến bên chiếc ghế cạnh lò sưởi. “Chỉ có một thứ tôi biết nấu đó là nấu món cá.” chàng đưa một ly cho Duncan, rồi ngồi xuống và nhấc chiếc nắp của cái hộp bên cạnh bàn, lấy ra một điếu xì gà mà người ta làm riêng cho chàng. Chàng nhìn Elizabeth và nói với vẻ nhã nhặn máy móc, chàng hỏi, “Cô có phiền không?”
Elizabeth liếc nhìn điếu xì gà, mỉm cười và lắc đầu, rồi nàng dừng lại, nhớ đến một ký ức về hình ảnh chàng đứng trong vườn hai năm về trước. Chàng đang hút một điếu xì gà khi chàng nhìn thấy nàng đứng đó quan sát chàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ ràng khuôn mặt đẹp như tạc của chàng lấp lánh dưới ánh sáng bàng bạc khi chàng khum tay lại để che ngọn lửa. Nàng mỉm cười run run khi nhớ đến đoạn ký ức đó, và nàng ngẩng đầu lên hết nhìn điếu xì gà lập lèo đến khuôn mặt Ian, tự hỏi không biết chàng có nhớ đến điều đó như nàng không.
Đôi mắt chàng gặp mắt nàng với vẻ dò hỏi lịch sự, gõ nhẹ vào điếu xì gà và quay lại nhìn nàng. Chàng không nhớ; nàng có thể thấy rõ điều đó. “Không, tôi không phiền gì đâu,” nàng nói, cố giấu nỗi thất vọng đằng sau nụ cười nhợt nhạt.
Vị mục sư, người quan sát tất cả mọi thay đổi và chú ý đến nụ cười gượng gạo của Elizabeth, ông thấy rõ là sự bối rối của Ian khi đối xử với Elizabeth trong xuốt bữa ăn. Ông nhấc ly rượu lên môi, lén lút quan sát Elizabeth, rồi lại quay sang Ian, người đang hút điếu xì gà.
Thái độ của Ian làm Duncan phải chú ý nó cực kỳ kỳ quặc. Phụ nữ thường thấy ở Ian sức hấp dẫn không thể cưỡng nỗi, và như vị mục sư biết rất rõ, Ian chưa bao giờ cảm thấy bị lương tâm thúc ép khi chấp nhận lời mời gọi của những người đàn bà. Trong quá khứ, Ian luôn luôn đối xử với những người đàn bà ngả vào vòng tay mình với vẻ vừa coi họ như thú tiêu khiển vừa dịu dàng, chăm sóc. Thậm chí khi đã mất hứng thú đối với cô ta, Ian vẫn tiếp tục đối xử với cô ta vẻ quyến rũ không bao giờ hết và lịch sự nhã nhặn hết mức, bất kể cô ta là một cô hầu hay là con gái của một bá tước.
Từ những điều đó, Duncan thấy ngạc nhiên, thậm chí là hoài nghi không thể hiểu nổi, khi hai giờ trước Ian vừa mới giữ Elizabeth Cameron trong vòng tay như thể chưa bao giờ có ý định cho phép dời đi và bây giờ Ian đang lờ Elizabeth đi. Sự thật là, không có gì đáng phê phán trong cách đối xử của Ian đối với Elizabeth, nhưng lờ đi thì hơi lạ.
Ông tiếp tục quan sát Ian, hy vọng là nhìn thấy Ian lén lút quan sát Elizabeth, nhưng cháu trai của ông đã lấy một cuốn sách và bắt đầu đọc như thể nó muốn xua đuổi Elizabeth Cameron ra khỏi tâm trí hoàn toàn. Sau khi ném một đoạn đối thoại thăm dò, vị mục sư hỏi Ian, “Năm qua mọi thứ vẫn tốt đẹp đối với cháu phải không, ta có thể thấy là vậy?”
Ngẩng đầu lên, Ian nói với một nụ cười ngắn, “Không hẳn như cháu mong muốn, nhưng cũng đủ tốt.”
“Những vụ mạo hiểm của cháu không thành công ư?”
“Không phải là tất cả.”
Elizabeth đứng yên trong giây lát, rồi nàng lấy một chiếc khăn và bắt đầu lau những chiếc đĩa, cố gắng lờ đi những gì nghe được. Hai năm trước Ian nói với nàng rằng nếu mọi việc tốt đẹp với chàng thì chàng có thể chu cấp được cho nàng. Rõ ràng là chúng không mấy tốt đẹp, điều đó giải thích tại sao chàng lại sống ở đây. Trái tim nàng tràn ngập sự đồng cảm khi nàng hình dung việc giấc mơ lớn của chàng không đạt được. Mặt khác, chàng cũng không ở trong tình trạng quá tệ, nàng nghĩ đến ngọn đồi xinh đẹp hoang dã xung quanh đây và ngôi nhà ấm cúng này với những cửa sổ rộng lớn nhìn xuống phong cảnh dưới thung lũng. Nó không thể sánh với Havenhurst nhưng nó có vẻ đẹp hoang dã riêng. Hơn nữa, nó không phải trả tiền để giữ những gia nhân như ở Havenhurst, nơi qúa rộng lớn so với lợi tức thu được. Nàng không sỡ hữu Havenhurst, không hẳn như vậy, mà là nó sở hữu nàng. Ngôi nhà nhỏ này thật xinh đẹp, với mái nhà duyên dáng và một vài căn phòng rộng rãi, nó vừa đủ để có thể quan tâm. Nó là một chỗ nương thân ấm áp mà không phải cần phải có nhiều người chăm sóc nó, không phải lo lắng về những đám vữa sẽ sụp xuống khỏi những bức tường và không tốn kém khi sửa chữa.
Rõ ràng là Ian không nhận ra là chàng thực sự may mắn như thế nào hoặc, chàng còn tốn thời gian của mình ở những câu lạc bộ của các qúy ông hoặc là bất cứ nơi nào mà chàng đánh bạc với hy vọng tạo dựng sự giàu có của mình. Chàng đang ở đây, trong cái nơi thô sơ nhưng tuyệt đẹp này nơi mà chàng trông hoàn toàn thoải máu, nơi mà chàng thuộc về…Một ý định chợt xuất hiện trong óc nàng rằng nàng gần như là mong muốn được sống ở đây.
Khi tất cả mọi thứ được lau sạch và cất đi, Elizabeth quyết định lên lầu. Trong bữa tối nàng nhận ra là Ian đã không gặp chú chàng một thời gian dài và nàng cảm thấy một điều thích đáng nên làm là để họ được riêng tư nói chuyện với nhau.
Mắc chiếc khăn lên móc, nàng cởi chiếc tạp dề và đi về phía hai người đàn ông, chúc ngủ ngon. Vị mục sư cười và chúc nàng có những giấc mơ đẹp. Ian ngẩng đầu lên và lơ đãng nói, “Chúc ngủ ngon.”
Sau khi Elizabeth lên lầu, Duncan quan sát cháu trai của mình đọc sách, nhớ lại những bài học trong ngôi nhà của cha xứ mà ông đã dạy Ian khi còn là một cậu bé. Giống như cha Ian, Duncan rất thông minh và tốt nghiệp đại học, khi Ian 13 tuổi chàng đã đọc và miệt mài những quyển sách của sinh viên đại học. Sự ham muốn tiếp thu kiến thức của Ian là không thể dập tắt được, trí tuệ của chàng cực kỳ khác thường làm cả Ducan và cha của chàng ngày càng kính sợ. Không cần đến bút lông và giấy viết, Ian có thể tính toán những phép toán phức tạp và cho kết quả trong đầu, cho ra những câu trả lời trước cả khi Duncan quyết định là nên làm các nào để tính ra kết quả.
Ngoài những điều đó ra, khả năng toán học hiếm có đã cho phép Ian đính toán được rất nhanh và chính xác những canh bạc; chàng có thể tính toán được tỷ lệ đặt cược hoặc là vòng quay của các con bài với một độ chính xác khủng khiếp - điều mà Duncan thường chỉ trích là lạm dụng quà tặng của Chúa và rằng sự thiên tài này hoàn toàn không có lợi ích gì cả. Ian vừa có sự kiêu căng, ngạo mạn của nòi giống quý tộc bậc cao của người Anh, vừa có tính tình nóng nảy, kiêu hãnh và cứng đầu cứng cổ của người Scolt; và sự kết hợp đó tạo nên một con người khác thường, người luôn luôn tự đưa ra những quyết định của riêng mình và không bao giờ cho phép bất kỳ ai điều khiển những quyết định của chàng. Vị mục sư cảm thấy với những đức tính đó sẽ dự báo trước một kết cục không mấy tốt đẹp, khi suy nghĩ những điều đó vị mục sư muốn thảo luận với Ian nhưng chàng gạt đi. Ian quyết định tất cả mọi thứ, không hề có những sai lầm như con người thường mắc phải và chàng tin vào điều đó, tin hơn bất cứ ý kiến của ai khác.
Chỉ có một vấn đề mà quyết định của chàng chẳng giải quyết được gì, theo quan điểm của Duncan đó là vấn đề của ông chàng. Chỉ cần đề cập một chút xíu về Công tước Stanhope là Ian cũng có thể nổi điên lên trong khi đó Duncan muốn thảo luận về chủ đề của ông chàng một lần nữa, dù vậy ông có chút ngập ngừng khi đề cập đến vấn đề đau đớn này. Mặc dù Ian rất yêu mến và kính trọng Duncan, ông biết rằng cháu trai của ông gần như lập tức có thể quay lưng lại không một chút chần chừ đối với bất kỳ ai đi quá xa hoặc làm điều gì đó tổn thương chàng sâu sắc.
Ký ức về cái ngày mà Ian quay trở lại nhà ở tuổi 19 sau chuyến đi đầu tiên của chàng làm cho vị mục sư nhăn mặt đau đớn. Cha mẹ của Ian và em gái chàng, quá háo hức múôn gặp chàng, đã có một chuyến đi tới Hernloch để gặp chàng, nghĩ là sẽ làm cho chàng ngạc nhiên.
Hai đêm trước khi chuyến tàu của Ian về đến cảng, ngôi nhà trọ nhỏ nơi mà gia đình hạnh phúc đó đang ngủ đã bị cháy và cả ba người đều chết trong ngọn lửa. Ian đi qua cái nơi đổ nát đó trên đường trở về, mà không biết rằng nơi chàng đi qua là nơi mà gia đình chàng bị thiêu sống.
Chàng trở về đây, nơi mà Duncan đang đợi chàng để thông báo cái tin khủng khiếp đó cho chàng. “Mọi người ở đi đâu cả rồi? Chàng hỏi khi bước vào nhà, ngay lập tức đi vòng quanh nhà, tìm kiếm trong những căn phòng trống rỗng. Nhưng chỉ có con chó săn của Ian là chào đón chàng, chạy sộc vào, sủa vang mừng rỡ, nhảy chồm lên. Shadow – cái tên không phải là hợp với màu lông của nó mà là về sự tận tâm tuyệt đối của nó với chủ, người mà nó tôn sùng từ khi còn là một con chó nhỏ – nó điên cuồng thể hiện sự vui sướng về sự trở về của chủ. “Tao cũng rất nhớ mày, cô gái,” Ian nói, cúi xuống, vuốt ve bộ lông đen mượt của nó, “Tao có quà cho mày đây,” chàng nói với nó và nó ngay lập tức ngừng cọ mõm vào chàng và hếch mũi lên, nghe ngóng và chờ đợi, đôi mắt thông minh của nó nhìn chăm chú gương mặt chàng. Đó là luôn luôn là cách giữa bọn họ, hơi kỳ quặc, gần như là sự liên lạc, giao tiếp thần bí giữa một bên là con người và con chó thông minh tôn sùng chủ.
“Ian,” vị mục sư nói vẻ buồn rười rượi và như thể chàng cảm nhận được nỗi đau đớn tận cùng của việc đơn độc trên thế gian này, Ian bất động. Chàng chậm chạp đứng thẳng người dậy và quay lại, con chó theo sát, nó nhìn Duncan với vẻ đột ngột căng thẳng hệt như chủ nó vậy.
Nhẹ nhàng nhất có thể, Duncan thông báo là gia đình chàng đã chết. Duncan là một mục sư, ông được học rất tốt trong việc làm dịu nỗi đau của thân nhân những người quá cố, nhưng trước đây ông chưa bao giờ phải đối mặt với việc dồn nén cảm xúc, khống chế một cách cứng rắn nỗi đau mà Ian thể hiện lúc đó và ông bối rối, lúng túng không biết phải đối xử ra sao. Ian không hề khóc hay nổi giận; toàn bộ thân thể và gương mặt của chàng cứng đơ, cố gắng chống lại nỗi đau khốn cùng, loại bỏ nó vì chàng nhận thức được rằng nó có thể phá huỷ chàng. Đêm đó, khi Duncan cuối cùng cũng đi khỏi, Ian đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen, con chó đứng bên cạnh. “Hãy mang nó đi với chú vào làng và mang nó cho ai đó.” chàng nói với Duncan với giọng nói dứt khoát.
Bối rối, Duncan dời tay khỏi nắm đấm cửa. “Mang ai theo với chú?”
“Con chó.” “Nhưng cháu nói là cháu có ý định ở lại đây ít nhất là nửa năm để giải quyết mọi việc cơ mà.”
“Hãy mang nó đi với chú,” Ian nói cộc lốc. Trong khoẳng khắc Ducan hiểu điều Ian đang làm và ông thấy sợ điều đó. “Ian, vì lòng kính Chúa, con chó này tôn sùng cháu. Thêm nữa, nó là một bạn đồng hành tốt của cháu ở đây.”
“Hãy cho nó cho nhà MacMurty ở Calgorin,” Ian ngắt lời và Duncan miễn cưỡng mang con chó không sẵn lòng, đi theo ông. Phải vòng một chiếc dây quanh cổ để kéo nó đi.
Một tuần sau Shadow gan dạ tìm được đường vượt qua tỉnh và xuất hiện ở ngôi nhà.
Duncan đến và cảm thấy một nỗi xúc động chặn ngang cổ ông khi Ian cương quyết từ chối chấp nhận sự hiện diện của con chó. Ngày tiếp theo Ian tự mình mang con chó trở lại Calgorin với Duncan. Sau khi ăn tối với gia đình, Shadow đợi chàng trong khi chàng lên ngựa đi về phía hàng rào nhưng khi nó bắt đầu đi theo chàng, Ian quay lại và khắc nghiệt ra lệnh cho nó ở lại.
Shadow ở lại bởi vì Shadow không bao giờ không tuân lệnh của Ian.
Duncan ở lại sau đó một vài giờ nữa và khi ông rời khỏi, Shadow vẫn đứng bên hàng rào, đôi mắt của nó nhìn chăm chăm vào chỗ rẽ của con đường, đầu nó ngả sang một bên, chờ đợi, như thể nó từ chối tin rằng Ian thực sự có ý muốn bỏ nó lại ở đây.
Nhưng Ian không bao giờ quay trở lại với nó.
Đó là lần đầu tiên Duncan nhận ra là tâm trí của Ian có sức mạnh khủng khiếp, nó có thể hoàn toàn gạt bỏ tất cả mọi cảm xúc, xúc động của bản thân khi chàng muốn. Với suy luận logic điềm tĩnh Ian quyết định không thể lay chuyển nổi là tách bạch bản thân chàng ra khỏi bất cứ thứ gì có thể là nguyên nhân làm chàng đau đớn hơn nữa. Bức hoạ của cha mẹ chàng và em gái chàng được cẩn thận gỡ xuống, khỏi cái nơi mà nó thuộc về, cất vào hòm, để tất cả chúng ở lại ngôi nhà cả ký ức của chàng.
Một thời gian ngắn sau cái chết của gia đình chàng, có một lá thư từ ông chàng, Công tước Stanhope. Hai thập kỷ sau khi từ bỏ con trai vì ông cưới mẹ Ian, Công tước viết cho chàng một lá thư yêu cầu chàng để cho ông được đền bù; lá thư của ông đến ba ngày sau vụ hoả hoạn. Ian đọc và quăng nó đi, như cách chàng đã làm với một tá thư sau đó trong vòng 7 năm trở lại đây, tất cả đều được gửi cho chàng.
Ian là một người ương bướng nhất mà Duncan từng biết đến. Khi còn là một cậu bé, với sự bình tĩnh, quả quyết, trí tụê tuyệt vời và cứng đầu cứng cổ tất cả những điều đó luôn làm cha mẹ của Ian phải dừng lại. Như cha của Ian một lần đã nhận xét vẻ giễu cợt năng khiếu của con trai, “Ian cho phép chúng ta đỡ nó lên vì nó yêu chúng ta, không phải bởi vì nó nghĩ chúng ta mạnh hơn nó. Nó đã biết là chúng ta không mạnh hơn nó, nhưng nó không muốn làm tổn thương lòng tự trọng nhạy cảm của chúng ta khi nói điều đó.”
Ian có khả năng lạnh lùng quay lại với tất cả những ai có lỗi với mình. Ducan có một hy vọng nhỏ nhoi là có thể làm dịu quan điểm của chàng đối với ông bây giờ – ông có thể khẩn khoản cầu xin sự hiểu biết của Ian khi mà có vẻ như tâm trạng của Ian đang có một chút vấn đề. Và không thể để đến khi Công tước Stanhope bị bỏ lại quá xa đằng sau Ian như con Shadow đã bị.
Phân vân, Duncan ủ rũ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong khi đó ở phía đối diện Ian đang cầm một tờ tài liệu và quan sát ông trong im lặng suy đoán. Cuối cùng chàng cũng nói, “Bởi vì tay nghề nấu ăn của cháu không tệ như thường lệ, cháu cho rằng có lý do khác cho sự cau có của chú.”
Duncan gật đầu, đứng lên đi về phía ngọn lửa nhẩm lại trong óc những lý lẽ để chuẩn bị tranh luận. “Ian, ông của cháu viết thư cho ta.” vị mục sư bắt đầu, quan sát nụ cười vui vẻ của Ian tan biến dần và gương mặt chàng cứng lại sắt đá. “Ông ấy yêu cầu chú đứng ra làm trung gian thay mặt ông ấy và cố thuyết phục cháu xem xét lại việc gặp ông ấy.”
“Chú đang lẵng phí thời gian đấy,” Ian nói, giọng của chàng cứng rắn. “Ông ấy là gia đình của cháu mà,” Duncan cố gắng thử một lần nữa.
“Toàn bộ gia đình cháu đang ngồi trong căn phòng này,” Ian gầm lên. “Cháu không thừa nhận ai khác cả.”
“Ông ấy chỉ có mỗi cháu là người thừa kế.” Duncan kiên trì tiếp tục. “Đó là vấn đề của ông ấy, không phải của cháu. “Ông ấy sắp chết, Ian.”
“Cháu không tin điều đó.”
“Chú thì rất tin ông ấy. Hơn nữa, nếu mẹ cháu còn sống, bà âý cũng sẽ xin cháu giảng hoà với ông ấy. Nó sẽ làm cho chị ấy dẹp bỏ được ý nghĩ vì cưới chị ấy mà cha cháu bị chối bỏ, chị ấy đã bị dằn vặt cả cuộc đời mình. Ta không cần phải nhắc cháu là mẹ cháu là người thân duy nhất của ta. Ta yêu chị ấy và nếu như ta có thể tha thứ cho người đã đối xử không tốt với chị ấy, làm tổn thương chị ấy, thì ta không hiểu tại sao cháu lại không thể làm điều đó.”
“Chú là người đầy lòng khoan dung,” Ian kéo dài giọng gay gắt, chế nhạo. “Cháu thì không, cháu chỉ tin vào điều cháu nhìn thấy mà thôi.”
“Ông ấy sắp chết, chú nói cho cháu biết.”
“Và cháu cũng nói cho chú biết” Ian nhấn mạnh từng từ vẻ khắc nghiệt “cháu không cần những thứ khốn kiếp của ông ta.”
“Nếu cháu không cho là việc chấp nhận tước hiệu là cần thiết đối với cháu, hãy làm điều đó vì cha cháu. Nó thuộc về ông ấy một cách chính đáng, đây là cơ hội cuối cùng để cháu bớt khắc nghiệt đấy Ian. Ông cháu cho phép cho có hai tuần để xoay chuyển cháu trước khi tước hiệu được chuyển cho người thừa kế khác. Chuyến đi của cháu đến đây đã bị trì hoãn hai tuần rồi. Có thể đã quá muộn.”
“Đã quá muộn 11 năm rồi,” Ian đáp lại lạnh băng và rồi trong khi vị mục sư quan sát chàng, nét mặt của Ian biến đổi từ đau đớn sang lạnh lùng. Quai hàm cứng lại của chàng giãn ra và rồi chàng cầm tờ giấy trên tay bỏ lại vào hộp. Chàng liếc nhìn Duncan và vui vẻ nói, “Ly của chú đã hết rồi, Mục sư, chú có muốn tiếp không?”
Duncan thở dài và lắc đầu. Thế là hết, chính xác như Duncan đã đoán trước. Ian đã đóng sầm cánh cửa đối với ông của chàng và không có gì có thể làm chàng thay đổi. Khi chàng trở nên điềm tĩnh và vui vẻ như thế này, Duncan có kinh nghiệm là Ian sẽ không bao giờ thay đổi. Bởi vì ông đã phá huỷ buổi tối đầu tiên của ông với cháu trai, nên ông nghĩ chẳng còn gì để mất nữa, ông sẽ chọc vào một vấn đề khác nhạy cảm nữa, mà chắc chắn chàng sẽ rất bực mình. “Ian, về Elizabeth Cameron. Cô đi kèm với cô ấy có nói vài điều.”
Một nụ cười không thật, đầy cảnh giác nở trên gương mặt Ian, “Cháu không có thời gian để tiếp chuyện chú nữa, Duncan. Kết thúc ở đây.”
“Nhưng..” “Không gì cả nữa.”
“Điều này chú có thể chứng thực được.”
“Cháu chẳng hứng thú.”
Duncan thấy cùng sự kiên quyết, cùng sự lạnh lùng, điềm tĩnh, vui vẻ như khi nói về ông chàng. Có nghĩa là chàng đã quyết tâm hoàn toàn hài lòng với ý nghĩ của mìnhg và không ai, không cái gì có thể xâm chiếm được vào nơi mà chàng cất nó vào. Căn cứ vào phản ứng của Ian đối với Elizabeth Cameron, nàng bây giờ bị bỏ vào cùng một danh sách với Công tước Stanhope. Nản lòng, Duncan nhấc chai rượu lên và rót đầy một ly. “Có một điều chú chưa bao giờ nói với cháu,” ông giận dữ nói.
“Là điều gì ạ?” Ian hỏi.
“Chú ghét nhất khi nào cháu quay lại vui vẻ và dễ chịu. Chú thích cháu tức giận hơn. Chí ít là khi đó chú biết chú vẫn có cơ may chạm đến cháu.”
Đáp lại sự tức giận của Duncan, Ian chỉ lấy một quyển sách và bắt đầu đọc trở lại.

