Như cõi thiên đường - Chương 20
CHƯƠNG
20
8h30 tối Ian đứng bên ngoài ngôi nhà ở thành
phố của chú Elizabeth, cố kìm nén ước muốn giết ngay người quản gia của
Elizabeth, người có vẻ như sẵn sàng xông lên tấn công Ian bất cứ lúc nào. “Tôi
hỏi ông một lần nữa, đề phòng trường hợp ông lần trước ông không hiểu ý tôi.”
Ian nói với giọng ngọt xớt đáng ngại mà hẳn sẽ làm những người đàn ông bình thường
trắng bệch đi. “Cô chủ của ông ở đâu?”
Bentner không hề thay đổi nét mặt. “Ra ngoài”
ông nói với người đàn ông kẻ đã huỷ hoại cuộc đời của cô chủ ông và bây giờ lại
xuất hiện trước cửa nhà, đột ngột và không được mời, không nghi ngờ gì nữa đang
cố gắng phá huỷ mọi thứ một lần nữa, khi mà cô chủ đang có ý định trở lại trong
buổi khiêu vũ đầu tiên sau hai năm và cố gắng dũng cảm làm dịu đi những đồn đại
mà hắn ta là nguyên nhân.
“Cô ấy ra ngoài, nhưng ông có biết cô ấy đi
đâu không?”
“Tôi sẽ không nói cho ông biết.”
Trong những ngày qua Ian đã bị bắt buộc phải
làm một số việc cực kỳ khó chịu, bao gồm cả việc vượt qua gần như một nửa nước
Anh, thoả thuận với người cha giận dữ của Christina, và cuối cùng là thoả thuận
với người chú đáng ghê tởm của Elizabeth, kẻ đã không ngần ngại mặc cả với
chàng đến giờ vẫn làm chàng tức điên lên. Ian đã hào hiệp từ chối hồi môn của
nàng ngay khi cuộc thảo luận mới bắt đầu. Tuy vậy, chú nàng đã bài mòn sự tế nhị
của chàng bằng việc mặc cả như một kẻ buôn bán lạc đà, ông ta ngay lập tức nhận
thấy quyết tâm của chàng trong việc có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để đề tên ông ta trong hợp
đồng đính hôn. Cuối cùng, Ian đã trở thành người đàn ông đầu tiên mà chàng biết
phải bỏ số tiền chuộc là 150,000 bảng để mua vị trí là chồng tương lai của
nàng.
Ngay sau khi kết thúc thoả thuận ghê tởm đó
chàng đã phi như điên về Montmayne, nơi mà chàng chỉ dừng lại đủ lâu để đổi ngựa.
Rồi chàng đi ngay London, dừng lại ở ngôi nhà trong thành phố của chàng tắm táp
một chút và thay đồ, và đi thẳng đến địa chỉ mà Julius Cameron đưa cho chàng.
Bây giờ, sau tất cả, Ian không những chỉ phải đối mặt với sự vắng mặt của
Elizabeth, chàng còn phải đối mặt với tên gia nhân láo xược nhất mà chàng không
may gặp phải. Im lặng giận dữ chàng quay người và bước đi. Sau chàng cánh cửa
đóng sầm lại không thương tiếc, và Ian dừng lại trong giây lát và quay người trở
lại, tự nhủ với vẻ thích thú những gì chàng sẽ làm khi chàng tống cổ viên quản
gia ngày mai.
Chàng trèo lên xe và ra lệnh cho người lái xe
trở lại ngôi nhà của chàng trên đường Brook. Người quản gia của chàng mở cửa với
vẻ cực kỳ tôn kính, Ian vượt qua ông ta với vẻ bồn chồn, cau có. Chàng đi lên cầu
thang và rồi quyết định buổi tối của chàng sẽ qua nhanh hơn nếu chàng ở đâu đó
trừ ở đây, suy nghẫm về cuộc đương đầu hầu như chắc chắn ngày mai với
Elizabeth.
20 phút sau chàng rời khỏi nhà, và ra lệnh cho
người đánh xe đưa chàng đến Blackmore. Chàng vẫn còn cau có khi chàng bước vào
câu lạc bộ dành riêng cho các quý ông nơi mà chàng đã đánh bạc trong nhiều năm.
“Buổi tối tốt lành, thưa ngài,” người hầu chính nói và Ian gật đầu cộc lốc, cố
kìm nén sự ghê tởm về cái cách khúm núm, xum xoe gọi chàng là ngài.
Dừng lại trước lối vào phòng đánh bài, Ian
đang quan sát thì một tiếng cười cất lên, “Đối với một người vừa mới thừa hưởng
hẳn một đế chế nhỏ, Ian, cậu có vẻ mặt thật cau có không thích hợp chút nào cả.
Cậu có muốn uống vài chén với tớ và làm một vài ván không, thưa ngài?”
Một nụ cười châm biếm nở trên môi Ian khi
chàng quay lại nhìn người hiếm hoi trong số những quý tộc mà chàng kính trọng
và coi như là một người bạn. “Sẵn sàng,” chàng chế nhạo, “Thưa Đức ông.”
Jordan Townsende cười lớn. “Thật là chán ngắt
đúng không?”
Cười toe toét, hai người đàn ông bắt tay nhau
và ngồi xuống. Cả hai cùng uống với nhau và kể cho nhau nghe những sự kiện một
năm rưỡi qua, và rồi bắt đầu nghiêm túc chơi bài. Thường thì chơi bài là một
trò thích thú, nhưng tối nay Ian đầy những lo lắng và tất cả mọi người đi qua cảm
thấy có bổn phận phải dừng lại và nói vài cầu với một hoặc cả hai người họ.
“Sự vắng mặt lâu ngày của chúng ta làm chúng
ta thêm nổi tiếng thì phải.” Jordan đùa.
Ian chắc chắn là chẳng nghe thấy gì cả. Tâm
trí của chàng tậm trung hoàn toàn vào Elizabeth, người đã phải phó mặc cuộc đời
trong tay người chú ghê tưởm ấy trong hai năm qua. Người đã không ngần ngại bán
người ruột thịt của mình và Ian là người mua. Tất nhiên, điều đó là không đúng,
nhưng chàng lo lắng không yên, có cảm giác là Elizabeth sẽ phản ứng cực đoan nếu
mà nàng khám phá ra là chàng đã làm việc đó mà không có sự đồng ý của nàng. Ở Scotland nàng đã chĩa
súng vào chàng. Ở London bây giờ chàng sẽ chẳng trách nàng nếu nàng bắn. Chàng nghịch
ngơm nghĩ đến ý tưởng chàng sẽ ve vãn nàng vài ngày trước khi chàng nói cho
nàng biết họ đã đính hôn, và đồng thời lại giật mình nghĩ nàng sẽ ghét ý nghĩ sẽ
phải lấy chàng. Belhaven có thể là một kẻ đáng ghét, nhưng Ian cũng đã nhiều lần
có lỗi nghiêm trọng đối với nàng. “Tôi không có ý phê phán chiến lược của cậu,
bạn của tôi” Jordan kéo dài để đánh thức sự lang thang của Ian “nhưng cậu đã mất
1,000 bảng rồi đấy.”
“Tớ có một số vấn đề trong ý nghĩ.” Chàng giải
thích.
“Bất kể đó là gì, tớ đảm bảo là không phải về
bài bạc rồi.”
“Chắc là vậy.” Ian trả lời lơ đãng.
“Cậu có muốn chơi ván khác không?”
“Tớ không nghĩ là tớ có đủ sức,” Ian đùa yếu ớt.
Jordan liền vẫy người phục vụ mang tới hai ly rượu, cả hai ểu oải cùng uống rượu
và trò chuyện thân thiết. “Tớ chỉ có thời gian cho một ly rượu nữa thôi,”
Jordan nói, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. “Tớ đã hứa với Alexandra
là sẽ ở bên ủng hộ cô ấy ở buổi khiêu vũ tối nay và giúp đỡ một người bạn của
cô ấy.”
Bất cứ khi nào Jordan nhắc đến tên vợ mình,
Ian thích thú nhận thấy là toàn bộ khuôn mặt của bạn trở nên dịu lại.
“Cậu có muốn gia nhập cùng chúng tớ không?”
Ian lắc đầu. “Nghe có vẻ buồn chán như địa ngục vậy.”
“Tớ nghĩ chắc chắn là sẽ không buồn chán tí
nào cả. Vợ tớ bất chấp cả giới thượng lưu để bảo trợ cho một cô gái trở lại vị
thế của mình. Dựa theo những gì mà Alexandra viết trong thư thì sẽ mất rất nhiều
công sức đấy.”
“Tại sao lại như vậy?” Ian hỏi vì lịch sự hơn
là thấy thú vị.
Jordan thở dài và ngả ra sau ghế, cảm thấy mệt
lử vì những giờ làm việc căng thẳng trong vài tuần qua và chẳng thấy thích thú
gì viễn cảnh tham dự một buổi khiêu vũ vì một cô gái đang gặp nạn – một người
mà anh chưa bao giờ gặp gỡ. “Một cô gái rơi vào nanh vuốt của một gã trai nào đó hai năm trước,
và một vụ scandal xấu xa đã xảy ra.”
Nghĩ đến Elizabeth và bản thân mình, Ian tình
cờ hỏi, “Hiển
nhiên đó không phải là một việc hiếm xảy ra.”
“Theo những gì mà Alex viết cho tớ thì có vẻ
như trường hợp này khá phức tạp.”
“Như thế nào cơ?” “Đầu tiên là cô ta bị tẩy
chay khá nặng và rất khó khăn để có thể chấp nhận cô ấy trở lại, cô ấy có nguy
cơ bị xúc phạm nặng nề. Alex đã trả đũa bằng cách viện đến những khẩu súng hạng
nặng, đó là bà tớ, chính xác là như vậy, Tony và cả tớ nữa, ở mức độ thấp hơn một
chút. Mục tiêu là bất chấp những lời dị nghị, nhưng tớ chẳng thèm đố kỵ với cô
gái, cô ấy sẽ bị lột da bởi những kẻ độc ác tối nay cho mà xem. Bất kể gã con
hoang đó đã làm gì. Cô gái người được cho là xinh đẹp khó tin, cũng đã bị xã hội
ruồng bỏ gần hai năm qua”
Ian cứng đờ người, ly rượu dừng lại trước miệng,
đôi mắt sắc nhọn của chàng nhìn Jordan, người đã chuẩn bị đứng dậy. “Cô gái ấy
là ai?” chàng hỏi một cách căng thẳng.
“Elizabeth Cameron.”
“Ôi chúa ơi.” Ian giật mình, bật dậy khỏi ghế
và vồ lấy áo khoác. “Họ ở đâu?”
“Tại nhà Willingtons. Tại sao?”
“Bởi vì,” Ian hét lên, nôn nóng khoác áo “Tớ
là cái tên con hoang đó.”
Vẻ khó tả hiện ra trên khuôn mặt của Công tước
Hawthorne, rồi anh cũng khoác áo khoác vào. “Cậu là người đàn ông mà Alexandra
mô tả trong thư của cô ấy là kẻ đểu cáng không thể tả được, cực kỳ truỵ lạc và
là kẻ huỷ diệt những cô gái vô tội.”
“Mình là tất cả những thứ đó và còn hơn thế nữa,”
Ian trở lời dứt khoát và vội vã lao ra cửa với Jordan Townsende bên cạnh. “Cậu
phải đến nhà Willington nhanh nhất cậu có thể,” chàng nói. “Tớ sẽ theo sao cậu,
vì tớ phải làm một việc trước đã. Và đừng, vì chúa đừng có nói cho Elizabeth biết
là tớ sẽ đến.”
Ian nhảy bổ vào xe ngựa, cáu kỉnh yêu cầu người
đánh xe và ngả người ra sau ghế, đếm từng giây, tự nhủ mọi việc sẽ không xấu đi
như chàng vẫn sợ đâu.
Xe của chàng dừng lại trước cửa ngôi nhà của
Công tước Stanhope, và Ian nhanh chóng bước vào nhà, gần như đâm sầm vào
Ormsley tội nghiệp ra mở cửa, bỏ người quản gia lại đằng sau chàng vội vã lên lầu
vào phòng của ông chàng. Vài phút sau sải bước vội vã đi vào thư viện, nơi mà
chàng ném mình xuống một chiếc ghế và nhìn chằm chằm vào đồng hồ
Trên lầu mọi việc rối tung cả lên, ồn ào vì
Công tước om sòm gọi người hầu phòng, quản gia, gia nhân. Tuy vậy, khác với Ian
công tước đang trong trạng thái mê ly. “Ormsley, Ian cần ta,” Công tước hạnh
phúc nói, “Nó
vừa mới vào đây và nói như vậy.”
Ormsley cười nói “Cậu ấy thực đã làm như vậy,
đức ông.” “Ta cảm thấy như trẻ ra 20 tuổi.”
Ormsley gật đầu. “Hôm nay thật là một ngày tuyệt
vời.” “Cái quái quỷ gì giữ chân Anderson vậy? Ta cần cạo râu. Ta muốn bộ áo buổi
tối màu đen, ta muốn cái kẹp kim cương. Ta không cần đến cái gậy đó đâu”
“Thưa đức ông, đức ông không nên ép mình qúa.”
“Ormsley, nếu ông nghĩ ta phải dựa vào cái gậy đáng ghét đó trong buổi tối tuyệt
vời nhất trong cuộc đời ta, thì ông đã lầm to rồi. Ta sẽ đi bên cạnh cháu trai
của ta mà không cần giúp đỡ gì cả, cám ơn nhiều.” “Thằng quỷ Anderson ở đâu rồi?”
“Chúng ta muộn mất, Alexandra,” Bà Công tước
thừa kế nói khi đứng vẩn vơ trong phòng của Alex. “Và ta không hề chần chừ mà
nói với cháu là thời gian đang chống lại chúng ta, ta có cảm giác rất tệ về vấn
đề này như ta đã thấy từ sớm và bản năng của ta chưa bao giờ sai cả.”
Alex cắn chặt môi, cố gắng chống lại sự lo lắng
ngày càng tăng của chính bản thân mình. “Nhà Willington ở ngay gần đây,” cô
nói, cố rà soát lại lần cuối các chi tiết và quyết tâm không lay chuyển. “Chúng ta có thể đến đó
trong vài phút. Thêm nữa, cháu muốn mọi người đều đã ở đó khi Elizabeth bước
vào. Cháu vẫn hy vọng là Roddy có thể trả lời bức thư của cháu.”
Như thể để trả lời điều đó, người quản gia xuất
hiện và thông báo “Roderick Carstairs muốn được gặp bà, thưa Đức bà.”
“Cám ơn thượng đế.”
“Mời ông ấy vào phòng khách.”
“Tôi đến rồi đây, để đáp ứng lời kêu gọi khẩn
cấp của cô đây. Cao 5’10’’ Roddy Carstairs là một lực lưỡng với mái tóc màu nâu
và đôi mắt màu xanh nhạt. Anh ta là một người đỏm dáng luôn ăn mặc rất thời
trang, nhìn anh ta người ta không thể tưởng tượng được sự đáng sợ của anh ta.
“Cô có nghe nói gì về Kensington không?”
“Ai?” Alex lơ đãng hỏi, cố gắng nghĩ cách tốt
nhất để thuyết phục anh ta làm điều mà cô muốn.
“Hầu tước Kensington mới, người không được chấp
nhận, Ông Ian Thornton. Thật đáng ngạc nhiên, phải không,” anh ta nói mà không
để ý đến biểu hiện trên khuôn mặt của Alex khi anh ta nói tiếp, “Hai năm trước
chúng ta không thèm cho anh ta bước qua cửa nhà. Sáu tháng trước những lời bàn
tán về của cải của anh ta phát tán, và chúng ta bắt đầu mời anh ta đến các buổi
tiếp tân. Tối nay anh ta là người thừa kế của một Công tước, và chúng ta thèm
muốn được mời đến một buổi tiếp tân của anh ta. Chúng ta” Roddy dừng chợt dừng
lại.
Bất chấp sự khó chịu của bản thân mình,
Alexandra cười, “Ôi Roddy,” cô nói, đặt một nụ hôn lên má anh ta. “Anh luôn làm
cho tôi cười, thậm chí cả khi tôi đang trong một mớ bòng bong khủng khiếp, cái
mà bây giờ tôi đang trải qua. Anh có thể làm mọi việc tốt hơn nếu anh muốn.”
Roddy thấy có mùi nguy hiểm, anh ta liền đùa.
“Tôi tất nhiên là một gia nhân ngoan ngoãn nhất của cô.”
Bất chấp lời khẳng định này, Alexandra hiểu được
nhiều hơn thế. Trong khi những người đàn ông khác quan tâm tới tính khi nóng nảy
của mình hay sự thành thạo của họ đối với gươm kiếm và súng ống, Roddy Carstair
lại quan tâm đến chùm râu được cắt tỉa gọn gàng và cái dao cạo. Và, trong khi
không hề mang theo kiếm hay súng đến một buổi tiệc, Roddy lại có thể phá huỷ nó
mà không gặp phải sự cản trở nào. Thậm chí cả những quý bà thạo đời cũng không
dám làm phật ý anh ta.. Vì anh ta đã từng làm cho cuộc sống của cô trở thành địa
ngục khi lần đầu cô đến London, Alex hiểu rõ anh ta nguy hiểm và đồng thời cũng
hữu dụng như thế nào. Sau đó, cũng chính Roddy là người đã buộc giới thượng lưu
phải chấp nhận cô. Anh ta làm thế chẳng phải vì tình bạn hay vì thấy có lỗi, tất
cả là bởi anh ta đã quyết định rằng sẽ thật vui nếu anh ta có cơ hội kiểm nghiệm
quyền lực của mình (bằng cách ủng hộ một sự thay đổi, thay vì loại bỏ nó).
“Có một cô gái mà tôi sẽ tiết lộ tên cô ấy
ngay bây giờ”, Alex bắt đầu một cách thận trọng, “một người mà chỉ có anh mới
giúp được. Và sự thật là nếu anh muốn, anh có thể cứu cô ấy như anh đã từng làm
với tôi”.
“Một lần là quá đủ rồi”, anh ta chế nhạo. “Tôi gần như chết vì xấu hổ khi
nghĩ đến sự dũng cảm chưa từng có mà tôi dành cho cô”.
“Cô ấy vô cùng xinh đẹp”, Alex nói. Một chút
vui thích loé lên trong mắt Roddy nhưng không có gì hơn. Trong khi những người
đàn ông khác bị tác động bởi vẻ đẹp của phái nữ, Roddy nói chung chỉ hay bới
móc lỗi của người khác và lấy thế làm thích thú. Anh ta không hề ngần ngại làm
cho phụ nữ phải bối rối. Nhưng một khi anh ta quyết định trở nên tử tế với họ,
anh ta sẽ là người bạn trung thành nhất. “Cô ấy là nạn nhân của một số lời đồn
rất hiểm độc hai năm trước và đã phải rời London trong sự ruồng bỏ. Cô ấy cũng
là một trong những người bạn rất thân của tôi.”.
Alex tìm kiếm trên khuôn mặt dịu dàng của
Roddy nhưng cô không thể biết được liệu anh ta có giúp mình hay không. “Tất cả
chúng tôi – Bà Công tước, Tony và Jordan - sẽ cùng ủng hộ cô ấy ở Willington
vào đêm nay. Nhưng nếu anh dành một sự chú ý nhỏ nhoi đến cô ấy thôi - hoặc tự
mình hộ tống cô ấy - thì quả là quá tuyệt vời, và tôi sẽ biết ơn anh mãi mãi”.
“Alex, nếu như cô không phải là vợ của Jordan
Townsende, tôi có thể đã hỏi cô xem là cô sẽ bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào. Tuy
nhiên, vì tôi không hề mong bị chết yểu, tôi sẽ không làm thế mà thay vào đó sẽ
nói rằng nụ cười của cô là quá đủ cho một sự đền đáp”
- Đừng đùa nữa Roddy, tôi đang rất cần sự giúp
đỡ của anh và sẽ nhớ ơn anh suốt đời về nó.
- Em đang làm anh run rẩy cả người, cô bé dễ
thương của tôi. Bất kể cô ta là ai thì cô ta chắc chắn đang gặp rất nhiều rắc rối
vì em cần đến anh.
- Cô ta đáng yêu và mạnh mẽ, rồi anh sẽ ngưỡng
mộ cô ta cực kỳ.
- Trường hợp này thì anh sẽ coi nó như là một
vinh dự đáng xấu hổ khi được giúp đỡ cô ta. Ai? Ánh nhìn của anh bị cản trở bởi
một sự xuất hiện đột ngột trên ngưỡng cửa và đóng đinh ở đó, biểu hiện dịu dàng
của anh chứng tỏ sự ngưỡng mộ sùng kính. “Chúa ơi” anh thì thầm.
Đứng trên ngưỡng cửa như một ảo ảnh của thiên
đường là một người thiếu phụ trẻ không quen. Cô ta mặc một chiếc áo choàng mầu
xanh bạc óng ánh có cổ hình vuông cho thấy một hình ảnh quyến rũ của bộ ngực
vun đầy mịn màng, và thân áo bắt vắt chéo nhấn mạnh vòng eo nhỏ nhắn. Mái tóc
vàng óc ả của cô được hất qua trán và gim lại bằng một chiếc kẹp có gắn đá
saphia, còn lại để buông tự nhiên trên vai và ngang lưng cô nơi nó kết thúc với
những gợn sóng lộng lẫy tỏa sáng rực rỡ trong ánh nến nhảy múa. Dưới đôi lông
mày kiều diễm và hàng mi dài cong vút, đôi mắt xanh của cô không phải là xanh
màu ngọc thach hay ngọc lục bảo mà là một màu xanh đáng kinh ngạc giữa 2 màu
này.
Trong giây phút im lặng vì ngỡ ngàng, Roddy
quan sát cô với chuyên môn của một người thợ lành nghề, tìm kiếm những lỗi mà
người khác thường bỏ sót và chỉ tìm thấy sự hoàn hảo ở đôi gò má như được chạm
một cách tinh vi, cái cổ trắng mảnh mai, và đôi môi mềm mại.
Ảo ảnh ở ngưỡng cửa di chuyển một cách nhẹ
nhàng. “Xin lỗi” cô nói với Alexandra với một nụ cười tan chảy, giọng của cô giống
như chuông gió, “Mình không nhận ra là bạn không ở đây một mình”.
Với một vòng quay duyên dáng của chiếc váy
xanh ánh bạc cô quay đầu và biến mất, và Roddy vẫn nhìn vào hành lang trống
trong khi những hi vọng của Alexandra tăng lên. Chưa bao giờ cô nhìn thấy Roddy
biểu hiện dù nhỏ nhất sự mất hồn vì bất kì gương mặt hay thân hình của một phái
nữ nào. Nhưng lời nói của anh còn làm cho cô vui sướng hơn nữa. “Chúa ơi” anh lập
lại bằng một giọng nói thì thào tôn kính “Cô ta có thật không?”
“Rất thật” Alex hào hứng khẳng định, “và đang
rất cần sự giúp đỡ của anh, mặc dù cô ta không được biết em đã nhờ anh làm gì.
Anh sẽ giúp phải không?”
Chuyển tia nhìn khỏi phía cửa, anh rũ đầu như
thể để lấy lại minh mẫn. “Giúp?” anh thốt ra một cách khô khan. “Anh đang định
hỏi cưới cô ta! Đầu tiên anh phải biết tên cô ý, mặc dù anh phải nói với em là
cô ta đột nhiên trông rất quen.” “Anh sẽ giúp chứ?” “Anh đã chẳng nói vậy
sao? Cái hình thể ngon lành đấy là ai thế?” “Elizabeth Cameron. Cô ấy đã làm buổi ra mắt cuối…”
Alex dừng lại vì nụ cười của Roddy chuyển thành khắc nghiệt và mỉa mai.
“Elizabeth Cameron bé nhỏ” anh trầm ngâm suy
nghĩ “anh đã nên đoán, tất nhiên. Ả đã làm cả thành phố đồn ầm lên sau khi em
đi tuần trăng mật, nhưng cô ta đã thay đổi. Ai mà đoán ra được” anh tiếp tục với
một giọng điệu bình tĩnh hơn, “số phận chắc đã thấy là cần phải cho cô ta nhiều vẻ đẹp bên ngoài hơn
lúc xưa”
“Roddy!” Alex kêu lên cảm thấy thái độ muốn
giúp đỡ khi nãy của anh đang thay đổi. “Anh đã vừa nói là anh sẽ giúp”
“Em không cần sự giúp đỡ, Alex” anh cười khảy
“Em cần một phép màu”
“Nhưng…”
“Rất lấy làm tiếc. Anh đổi ý rồi”
“Bởi vì những lời ngồi lê đôi mách về vụ scăngđan
cũ làm phiền anh?
“Về mặt nào đó”
Đôi mắt xanh da trời của Alexandra lấp lánh lửa
giận dữ.
“Anh lại là người đi tin những lời ngôi lê đôi
mach sao, Roddy? Anh hơn tất cả hiểu rằng nó thường là lời nói dối, bởi vì anh
đã bắt đầu dự phần vào đó rồi.”
“Anh đã không nói là anh tin” anh dài giọng
mát mẻ “Thực tế anh tin rằng khó có một bàn tay đàn ông nào kể cả Thornton đã
chạm được vào làn da như sứ của cô ấy. Tuy nhiên” anh nói tiếp, đột ngột đóng nắp
hộp thuốc và cất nó đi, “xã hội thì không hề không quan tâm tới như anh, hoặc,
trong trường hợp này, như thế. Họ sẽ giết cô ta đêm nay, chẳng sợ gì, và kể cả
tên tuổi của nhà Townsendes đầy ảnh hưởng hay ảnh hưởng của bản thân anh cũng
chẳng chống lại nổi điều này. Mặc dù anh rất ghét làm giảm đi hơn nữa sự kính mến
của em đối với anh vì sự kính mến này vốn đã ít rồi, anh vẫn phải nói với em về
một sự thật chẳng tốt đẹp gì về bản thân anh, Alex ngọt ngào của anh” anh thêm
vào với một nụ cười mỉa mai. “Đêm nay, bất cứ một người đàn ông chưa vợ nào ngu
ngốc để lộ sự thích thú với cô gái kia sẽ trở thành trò cười của năm, và anh
không thích bị cười vào mặt. Anh không có sự dũng cảm đấy vì vậy anh luôn là
người đi cười người khác. Hơn nữa,” anh kết thúc, với lấy mũ “trong con mắt của xã hội, Elizabeth Cameron
là hàng dùng rồi, bất cứ gã trai tơ nào đến gần cô ta sẽ bị coi là thằng ngu hoặc
háo sắc, và hắn sẽ phải chịu đựng sự bất hạnh của cô ta”.
Ra đến cửa anh dừng và quay lại, trông vẫn thản
nhiên và khôi hài như thường lệ, “Nếu như nó đáng làm, anh có thể làm một việc
là khẳng định vào tối nay rằng anh không tin cô ta đã ở với Thornton trong căn
nhà tranh hoặc nhà kính hoặc bất cứ nơi đâu. Điều đó có thể làm giảm cơn giông
tố ban đầu nhưng không thể dừng nó lại.”

