Khách điếm Đại Long Môn (Tập 2) - Chương 56 - 57
Chương 56:
Tiểu hoàng tôn bị coi thường
Tối đó, khách
điếm Đại Long Môn sáng đèn đến tận đêm. Sau khi dọn dẹp xong, trong khách điếm
tổ chức tiệc mừng công. Tiểu Như Ý cải trang thành đàn ông nên vô cùng thoải
mái, ôm cả vò rượu tu ừng ực. Thấy thế, trống ngực 813 đập thình thịch. Cô gào
lớn:
- Tôi thích
người đàn ông vừa táo bạo vừa hấp dẫn như vậy. – Cô nhào tới, kết quả, trong
khi sờ sẫm lung tung, đã không cẩn thận chạm phải hai bầu ngực mà Tiểu Như Ý
cẩn thận dùng vải quấn chặt. Trong tư thế khó xử đó, cô khóc không ra nước mắt,
nhìn xung quanh tìm 1227 để tố tội nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy người đâu…
- Tiểu thư nhà
tôi đâu?
Long Tiểu Bính
cũng có cùng câu hỏi như 813 và cả hai đã về nhà tìm chủ nhân vừa không nghe
lời lại bất tài của họ. Hắn nhìn con quỷ sau khướt với vẻ coi thường. Gã tác
gia viết tiểu thuyết cấm lẳng lơ đó, tất cả là tại hắn, chính hắn đã hại tiểu
thư phải hành động hạ lưu, không có khí chất thế này.
- Kẻ vô lương
tâm đó đâu rồi? – Tiểu Như Ý ôm vò rượu lảo đảo: - Đúng đúng. Long Tiểu Hoa, kẻ
vô lương tâm đã lừa mất trái tim của con trai ta đem đi đâu rồi? Người ta muốn
mời cô ấy một chén. Thật không ngờ lại có thể thấy một độc giả nhỏ đáng yêu như
vậy. Trước đây, ta chỉ viết cho vui. Không ngờ lại có nhiều người thích sách
của ta đến thế. Ta cảm động quá. Ợ…
Hơi rượu ợ
lên:
- Này! Nha đầu
thối tha họ Long, còn không mau ra đây cho ta. Gả vào nhà ta thì có gì không
tốt chứ? Có đồ ăn, có thức uống, có mỹ nam để ôm, có tiểu thuyết để đọc. Hơn
nữa, từ nhỏ ta đã nuôi dạy tiểu tử thối tha đó chỉ được lấy một nương tử tốt.
Tuy nó có hơi hoang đường một chút, ghé qua kỹ viện vài lần nhưng sau khi thành
thân, sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn giữ mình như ngọc… Ồ! Tiểu quỷ, sao người lại
trừng mắt nhìn ta như vậy…
- Tiểu thư nhà
ta đã có gia thất, chính chuyên cả đời. – Long Tiểu Bính có lí lẽ riêng của
mình.
- Vớ vẩn!
Chính chuyên với ai? Hiểu Ất ư? Ợ! Hắn muốn làm hoàng đế. Sau khi lập xong hậu
cung, hắn sẽ biến thành tên nam nhân thối tha. Ngoài sắc đẹp ra, hắn chỉ… ợ!
Hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của con trai ta. Ợ… Tuy ta rất thích khuôn
mặt của Hiểu Ất nhưng ta vẫn đứng về phía con trai mình. Này! Nha đầu Long Tiểu
Hoa thối tha, cô chạy đi đâu rồi?
- Tiểu Bính,
tôi vừa thấy tiểu thư ôm vò rượu cùng Tiểu Như Ý uống không ít. Cậu mau đi tìm
đi. Không biết là chạy đi đâu rồi nữa. – Chưởng quỹ 420, người duy nhất còn
chút tỉnh táo nói với Long Tiểu Bính.
Long Tiểu Bính
lập tức xoay người chạy ra khỏi khách điếm tìm kiếm xung quanh nhưng càng tìm
càng chẳng thấy đâu. Trên thực tế, tiểu thư nhà họ Long đang ôm bình rượu đi
lảo đảo trên phố như một kẻ lang thang.
Lúc này, Long
Tiểu Hoa đúng là giống một kẻ lang thang chân nam đá chân chiêu. Nàng giơ bình
rượu lên tu, nửa nằm nửa ngồi bên bờ tường và phát ra những tiếng nấc khe khẽ.
Nàng không biết mình làm gì mà lại ngồi tức cảnh sinh tình ở cái góc này, cái
góc tường nhỏ mười năm trước nàng đã nhặt Long Hiểu Ất về. Nàng đã sớm quên
chuyện đó. Thường ngày trên phố, nàng cũng không vì đây là nơi vị hoàng tử đã
từng nằm mà để mắt đến nó.
Nàng luôn muốn
đợi mình kiếm đủ tiền sẽ đến kinh thành, đứng trước mặt người chồng cũ mà nói
câu xin lỗi. Nàng không phải không cần hắn. Tất cả đều nên có kết thúc giống
như trong tiểu thuyết. Bây giờ nàng đã rơi vào thảm họa lớn nhất. Chỉ có vượt
qua được thì kết thúc hoàn mỹ cuối cùng mới đến, nhưng…
Lời của Bạch
Phong Ninh khiến trái tim nàng đau nhói, nàng nghĩ mãi mà không hiểu.
Cha chính là
cha, phu quân chính là phu quân. Hắn là Thập cửu điện hạ cũng tốt, không phải
cũng tốt. Mười năm nay, không phải hắn luôn ở bên nàng sao? Đây là điều mà
Hoàng đế cũng không thể ngăn cản được. Ông ấy không thể quản nổi chuyện của họ.
- Hoàng đế thì
có gì ghê gớm chứ? Dù sao mình cũng có khế ước bán thân. Mình cầm chắc phần thắng.
Ợ! – Nàng vừa gào lên vừa lôi vò rượu ra tu.
Mười năm
trước, hắn ngồi ở góc tường này, dường như hắn đang nghĩ gì đó, không ai cần
hắn, không ai để ý đến hắn, hắn bị Hoàng đế đuổi ra khỏi nhà, cũng chính nàng
đã nhặt hắn về nên hắn phải là người của nàng. Ký ức thời niên thiếu, nàng
không nhớ rõ lúc đi theo nàng, nét mặt hắn thế nào. Nàng chỉ cảm nhận được âm
thanh cao ngạo và buồn bã khi hắn nghe nói nàng cũng bị ép học sử dụng bàn
tính. Hắn bất giác mềm lòng, dường như là đang xót thương nàng. Bát mỳ đó là
thứ đầu tiên nàng vào bếp làm cho hắn ăn. Nàng còn nhớ phía trên chỉ có rau
xanh, không có dầu, chỉ duy nhất có mùi mỳ. Tại sao lúc đó nàng không cho thêm
một quả trứng chứ? Có mùi thơm của trứng, chắc chắn hắn sẽ càng nhìn nàng dịu
dàng hơn, giống như bây giờ…
Bây giờ… Hả?
Hắn đang nhìn nàng… Long… Long Hiểu Ất đang nhìn nàng sao?
Người đứng
trước mặt nàng nhếch môi, khó nhận ra nét mặt đang vui hay tức giận, chỉ nhìn
nàng là ai? Đó rõ ràng là Long Hiểu Ất mặc chiếc áo dài màu sẫm cao quý, chỉ có
điều tại sao hắn lại rút về hình dáng lúc mười tám tuổi vậy? Lẽ nào là nàng
đang hồi tưởng? Ồ… Uống nhiều rượu quá, chóng hết cả mặt rồi, nhìn cái gì cũng
mông mông lung lung, mơ hồ hết cả. Cuối cùng nàng cũng hiểu được cảm giác của
hắn lần uống say trước. Ồ! Hắn… đang nhìn nàng sao? Hắn thật sự đã từ kinh
thành trở về rồi hay là nàng đang mơ? Mau véo mình một cái đi…
- Ui da! Mẹ
ơi, đau quá… - Nàng không nên tự véo vào mông mình.
- Hứ! Cô nghĩ
rằng mình đang mơ giấc mơ đẹp sao? – Người đó nhếch môi, vén áo, quỳ một chân
xuống sát gần nàng nhưng lại chau mày khi ngửi thấy mùi rượu: - Ôm vò rượu ra
đây ăn nói linh tinh, thật chẳng giống nữ nhân chút nào.
- Ồ!... Huynh
từ kinh thành về rồi à? – Nàng vứt vò rượu đi, lao vào hắn nhưng hắn lại coi
thường đẩy nàng ra. Nàng nghĩ rằng hắn vẫn còn giận nên càng vô sỉ bá vai hắn,
ôm lấy cổ hắn: - Hu hu! Không phải tôi không cần huynh. Tôi là kẻ ngốc nên mới
nói những câu như vậy. Tuy những câu này thích hợp để nhân vật nam nói hơn, tôi
nói sẽ rất kỳ quặc, tuy huynh thu mình như mười năm trước khi tôi tình cờ gặp
huynh, tuy tôi hơi rắc rối nhưng tôi vẫn muốn nói… tôi cần huynh.
- … Cô nói
linh tinh gì thế? Đừng ôm lấy tiểu vương. Đồ nha đầu hôi hám, cô… ồ…
Lời cự tuyệt
nghiêm túc đó bất ngờ bị chặn lại trên môi. Cung Diệu Hoàng bàng hoàng đứng
ngây người. Lý do là tại kẻ say đó. Tối này là tối nào mà lại bị nữ nhân không
quen biết ôm lấy cổ, hôm lên môi thế này? Hắn lập tức cảm thấy luồng khí nóng
bốc lên trong đầu. Đúng lúc định mở miệng lên tiếng thì lại bị cái lưỡi nhân cơ
hội đó xông vào, đại náo thiên cung trong miệng hắn. Nàng triệt để hành động.
Nàng phải hành động phải triệt để và không cho người ta cơ hội từ chối…
Nàng hôn đến
mức hồn xiêu phách lạc. Căn bản không hề để ý người ta có đón nhận hay không.
Khó khăn lắm mới chạm được vào môi người ta, tuy bị đẩy ra nhưng không thể chịu
thua được. Đôi môi nàng vẫn ở trên môi của người ta, trên đỉnh mũi, dưới đuôi
mắt. Những chiếc hôn nhẹ nhàng mang theo hơi rượu! Cuối cùng nó lại dịch chuyển
đến miệng của người ta. Sau đó tiến thẳng đến cổ áo, cởi cúc, nhẹ nhàng chạm
vào xương quai xanh. Bàn tay cũng mò mẫm lồng ngực của người ta…
- Tim huynh
đập nhanh thật! Huynh mong đợi điều này lắm đúng không?... Hì hì!
- Cô… Đồ nữ
nhân chết tiệt… Tiểu vương… - Không thèm mong đợi thứ ma quỷ gì đó.
- Hôn nữa…
- Ồ!
- Hôn…
- Ta…
- … Ồ… Dù sao
huynh cũng đã quay về. Mai lại hôn tiếp. Tôi mệt rồi… Hôn cái cuối cùng… rồi
ngủ… khò…
Kết quả, cái
hôn cuối cùng của Long Tiểu Hoa đã không thành công. Nàng không còn bám nổi vào
cổ hắn nữa mà mềm nhũn người ngả vào lòng Cung Diệu Hoàng. Nàng ngủ say sưa,
lại còn chảy cả nước miếng nữa…
- Chúa… Chúa
thượng không sao chứ ạ… - Đoàn tùy tùng luôn đứng bên cạnh không biết có nên mở
miệng ra làm phiền nụ hôn của hai người không mà đành bình tĩnh lui lại phía
sau, đến giờ mới dám khẽ lên tiếng. Nếu chúa thượng của họ vẫy tay, thì họ sẽ
lập tức kéo nha đầu xinh đẹp ra khỏi người ngay. Thế nhưng, chúa thượng của họ
bị hôn nên không thể làm việc đó, hoàn toàn ngây người ra…
Cung Diệu
Hoàng giơ tay áo lên lau miệng, mặt hắn nóng như lửa. Dường như hắn hoàn toàn
không thể đón nhận việc mình bị ả nha đầu bẩn thỉu này hôn như vậy. Hắn còn
ngây người ra nữa chứ. Tất cả là tại cô ta. Cô ta còn làm cho hắn mất cả khái
niệm về đôi tay, còn không có sức để lên tiếng. Một nữ nhân phóng túng trước
mặt hắn như vậy, lại còn dám ngủ ngon lành trong lòng hắn nữa chứ. Đáng ghét…
Lúc này, hắn
mới phát hiện ra mình bị nàng nhào đến, cả người đã ngồi bệt xuống đất để cho
nàng ngả vào. Hắn vén áo, đứng dậy, nhưng liếc nhìn người con gái trong lòng
mình bị lăn ra đất, hắn chau mày, kéo nàng lên, nói với tùy tùng:
- Chuẩn bị
ngựa tốt, lên đường về kinh ngay đêm nay.
- Vậy… còn
người vợ này của Long Hiểu Ất ạ? Thuộc hạ đã chuẩn bị bao tải gai. Có cần cho
cô ấy…
- … - Hắn liếc
nhìn cái bao tải gai mà tùy tùng chìa ra, nhếch môi. Dường như hắn đã suy nghĩ
rất lâu. Bỗng nhiên, hắn vác người say như chết đó lên vai, vẫy tay nói: -
Không cần đâu. Loại nữ nhân này lắm mưu nhiều kế. Ai biết cô ta sẽ lại giờ trò
gì. Tiểu vương tự mình trông chừng cô ta sẽ tốt hơn. Khởi hành. Chúng ta lập
tức về kinh. Hứ! Chờ Long Hiểu Ất đến đấu với ta. Đi thôi.
- Dạ.
Đoàn người
ngựa rời khỏi thành Đồng Khê, hướng về kinh thành ngay trong đêm.
Chương 57: Mưu
đồ xấu xa của đứa cháu
Trời sáng rồi.
Mặt trời chiếu
sáng rực rỡ, rất chói mắt. Long Tiểu Hoa nằm trên chiếc sập dài mềm mại, chẳng
hề có cảm giác gì. Cái đầu nặng trịch khiến nàng phải nhíu mày, chép môi. Nàng
đang muốn trở mình nằm thêm chút nữa, tiện thể mơ lại giấc mơ tuyệt đẹp với nam
nhân bị cưỡng hôn hôm qua, thì cảm thấy bị thứ gì đó bó chặt, không thể trở
mình được. Mắt nàng lim dim, hé ra một khe nhỏ mới phát hiện bản thân đang nằm
trên một chiếc sập êm ái, toàn thân phủ một tấm chăn mềm, mà thứ giam cầm nàng
chính là một cánh tay rắn chắc vươn đến từ bên trái, đang giúp nàng cố định tấm
chăn.
Tay ư? Tay của
ai? Kẻ nào dám to gan động vào nữ nhân đã có gia thất vậy?
Rõ ràng nàng
vẫn chưa thật sự tỉnh táo. Đầu nàng hơi ngẩng lên, nhìn xem người bên cạnh mình
là ai. Khuôn mặt đẹp và tao nhã đó rõ ràng là bản sao của Long Hiểu Ất mà. Từ
sống mũi xuống miệng đều có vẻ quen thuộc. Cái chau mày và làn môi hơi nhếch
càng khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn. Động tác này rõ ràng rất giống Long Hiểu
Ất.
- Lẽ nào tôi
đã ao ước có huynh từ nhỏ? Tại sao huynh lại chạy vào trong giấc mơ của tôi, là
còn là giấc mơ về tuổi thơ nữa? Không nên như vậy đâu. Rõ ràng là tôi cần một
phu quân trưởng thành cơ mà…
Nàng vặn
người, nhấc tay lên, hoài nghi giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt đang kề gần đó.
Đến cả hơi thở của người đó cũng phả vào mặt nàng. Thật đúng là hoang tưởng quá
đáng nhưng nàng không muốn đối tượng của mình bỗng nhiên mở mắt ra. Vậy mà đôi
mắt đen láy đó đã mở ra và nhìn nàng chằm chằm như muốn mê hoặc nàng. Người đó
không nói gì, chỉ kéo nàng vào lòng, giơ tay nâng cằm nàng lên, nghiêng mặt như
muốn hôn nàng vậy.
Nàng bị khuất
phục trước hàng loạt cử chỉ âu yếm của hắn. Long Hiểu Ất mười tám tuổi đầu toàn
là sổ sách, bàn tính, ngân phiếu, không hề quan tâm gì đến nàng bỗng dưng nhìn
nàng với ánh mắt dịu dàng như vậy từ bao giờ? Nhưng mới sáng sớm mà đã ngây
ngất như vậy, men rượu trong người vẫn còn đậm thế sao? Cho dù nằm mơ thì ít
nhất cũng đừng quá hiện thực như vậy chứ.
Nàng nuốt nước
miếng nhưng không cưỡng lại được đôi môi mê hoặc đó. Đôi môi căng mọng tuyệt đẹp
đang muốn hạ xuống môi nàng, muốn độc chiếm nàng. Nàng đón nhận thì chưa chắc
hắn đã thích, thế nên nàng quyết định cúi mặt từ chối, hỏi hắn một câu rõ ràng
là mình đã biết rồi:
- Huynh… muốn
làm gì?
Đôi mắt đen đó
nghiêng nghiêng nhìn nàng, đôi môi đó dừng lại một lát. Giọng trầm trầm và mang
chút tao nhã phát ra từ đôi môi đỏ đó, nhưng hoàn toàn không phải là của Long
Hiểu Ất. Giọng nói này rất cao quý, đanh thép và có vẻ tự hào:
- Làm gì ư?
Tất nhiên là làm chuyện mà nữ nhân các người thích làm rồi.
- Phì! – Giọng
nói của kẻ có tướng mạo gần giống Long Hiểu Ất khiến cho nàng bừng tỉnh, mở to
mắt. Nàng đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Nàng nhìn kẻ có dáng nằm lười biếng giống
như Long Hiểu Ất, nhưng rõ ràng không phải là Long Hiểu Ất, há hốc mồm không
biết nên phản ứng thế nào…
Theo như cách
miêu tả của Tiểu Như Ý thì hắn mang vài phần khí chất của người chồng cũ nhưng
không giống với nét quyến rũ của người ấy. Cái bĩu môi và cái lim dim mắt đầy
tà khí. Đương nhiên rồi. Miệng còn hơi sữa, chưa trưởng thành, cử chỉ ngông
cuồng. Nếu được nuôi dạy tốt thì có thể trở thành người tốt. Dĩ nhiên muốn được
như chồng cũ của nàng hồi đó thì cũng không phải dễ… Phì! Bây giờ không phải là
lúc nuôi dưỡng thiếu niên.
- Ngươi là ai?
Ngươi muốn làm gì với con gái nhà lành?
- Con gái nhà
lành ư? Ở đâu vậy? – Cung Diệu Hoàng lạnh lùng chống tay dậy nhìn nàng: - Tiểu
vương chỉ thấy một ả đàn bà dâm đãng nằm trên xe của mình, say bí tỉ không biết
gì, thấy tiểu vương thì phóng túng bừa bãi, luôn miệng đòi hôn, không cho hôn
thì khóc lóc ầm ĩ.
Để tránh cô ta
khóc lóc giữa đêm gọi bầy sói trên đường đến, hắn đã phải hy sinh không ít. Hắn
đành phải dùng môi mình để dỗ dành nữ nhân điên khùng say rượu này, cho cô ta
ăn no, nhìn cô ta tham ăn mà hắn cảm thấy thật uất ức. Rõ ràng là con tin mà
sao cô ta chẳng hề có bộ dạng sợ hãi, lại còn dám sàm sỡ cả thổ phỉ, thế mà vừa
tỉnh rượu thì đã muốn lập đền thờ trinh tiết với hắn? Hắn chưa từng để cho ai
làm càn trước mặt mình như vậy.
- Phì! Ngươi…
ngươi nói, người ta… ta cưỡng hôn là… là là… là… - Ngón tay nàng run rẩy chỉ về
phía hắn nhưng chỉ thấy đôi môi tuyệt mỹ của hắn thuận hướng cắn lấy ngón tay
nàng nhẹ nhàng nói:
- Hôn ư? Hứ!
Hay là tiểu vương chưa gặp nhiều nhỉ. Hành động của cô mà cũng gọi là hôn sao?
Tiểu vương cứ tưởng cô đói đến mức mấy ngày mấy đêm chưa ăn gì nên cứ thấy thịt
là muốn cắn xé mới đúng chứ.
- Ngươi đừng
có giỡn. Kỹ thuật hôn của ta là học từ tiểu thuyết của Tiểu Như Ý đấy. Hằng
ngày, ta đều gặm xương sườn để luyện tập… Phì phì phì! Điều này không phải là
điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt là… ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai? Sao ngươi lại
muốn bắt cóc ta, lại còn hôn ta… Được rồi. Ta không may mắn nên mới gặp phải
ngươi… - Giọng nàng vút lên với ánh mắt như đang cảnh cáo Cung Diệu Hoàng: -
Ngươi ngươi ngươi… rốt cuộc ngươi muốn bắt cóc ta đi đâu?
Nàng vừa nói
vừa thu ngón tay của mình về. Nàng phải giữ một khoảng cách an toàn nhất định
với kẻ có tướng mạo giống chồng cũ của mình đến bảy tám phần.
Cung Diệu
Hoàng nhướng mày chẳng thèm để ý đến bộ dạng đáng thương thu mình lại của nàng,
cũng chẳng thèm ngăn cản nàng. Hắn vươn người, chỉnh lại y phục, đến bàn trà
trước mặt rót một chén nước rồi ngồi xuống ghế. Hắn uống và nhìn bầu trời xanh
bên ngoài cửa xe ngựa. Rõ ràng là đã quá trưa. Hắn hỏi vọng ra ngoài:
- Đến đâu rồi?
Một giọng nói
từ bên ngoài đáp lại:
- Thưa Chúa
thượng, còn nửa ngày đường nữa là đến thành Lâm Dương ạ.
- Ừm! Chạy
nhanh lên. Đến dịch trạm tiếp theo thì đổi ngựa nhanh hơn.
- Vâng ạ.
Hắn dặn dò
xong thì quay lại nhìn kẻ đang ôm chăn cuộn mình trên sập cười lạnh lùng nói:
- Bây giờ thì
biết rồi chứ? – Hắn là ai? Họ sẽ đi đâu. Hắn đã trả lời nàng rồi đấy.
- Xì! Ngươi
chính là kẻ hôm đó đã sỉ nhục những cuốn tiểu thuyết của ta…
- … - Hắn
trừng mắt cảnh cáo nàng thì lập tức nghe thấy tiếng nhổ nước miếng.
- Chúa… thượng…
- Nàng lập tức đổi giọng, chẳng có chút nghĩa khí gì cả khi đi bán bạn bè của
mình: - Họ Bạch đã vào kinh dự thi rồi. Tôi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến
thanh kiếm đó. Người bắt tôi cũng vô ích thôi.
- Rốt cuộc cô
và Bạch Phong Ninh có quan hệ như thế nào?
- Dù sao cũng
không phải là thứ quan hệ mà người nghĩ. – Chỉ là quan hệ thúc tẩu có chút
không minh bạch. Nhưng giờ chúng tôi đã phản tỉnh, quay lại mối quan hệ bình
thường. Mọi chuyện nói ra thật phức tạp, chẳng dễ giải thích chút nào.
- Không phải
là thứ quan hệ mà ta nghĩ sao? Thế mà hắn lại đem thanh kiếm nhà họ Bạch đi
chuộc cô ư?
- Sau đó,
chẳng phải hắn đã lại lấy trộm về rồi sao?
- … - Hắn
trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng là không muốn nhắc đến hồi ức chẳng lấy gì làm hay
ho đó. Hắn chuyển chủ đề hỏi: - Vậy còn Long Hiểu Ất thì sao?
Nữ nhân trước
mặt không phải là người của Bạch Phong Ninh? Vậy là tốt nhất. Không nên để hình
bóng nhi nữ thường tình làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
- … - Điều này
liên quan gì đến người chồng cũ của nàng chứ? Đây chẳng phải là ân oán của ba
người bọn họ thôi sao?
- Long tiểu
thư, cả thành Đồng Khê ai ai chẳng biết chuyện cô được gả cho Long Hiểu Ất năm
mười một tuổi rồi bị bỏ và phải làm người phục vụ ở khách điếm. Hứ…
- … - Cách nổi
tiếng của nàng không được bình thường lắm: - Vậy… vậy thì sao nào? Đó là chuyện
của tôi… Liên quan gì đến người chứ?
- Liên quan ư?
Hứ! – Cung Diệu Hoàng cười khẩy, đôi môi cong cong: - Liên quan rất nhiều. Nếu
tiểu vương nói muốn thành thân với cô thì cô nói xem, chuyện này có liên quan
đến tiểu vương không?
- Phì! Người
người người đang đùa ư? – Ngoài lần gặp cách nhau cái bao tải đó ra, họ căn bản
mới gặp nhau lần đầu tiên. Hắn cầu hôn nàng như thế này sao? Không được tốt
lắm! Nàng rất mừng vì sức hấp dẫn của mình lại tăng lên một chút nhưng cách cầu
hôn của hắn chẳng có chút lãng mạn nào cả. Rõ ràng là ép buộc thành thân. Nàng
có thể… từ chối không nhỉ?
- Tiểu vương
muốn lấy cô… Vợ trước của Long Hiểu Ất sẽ hầu hạ tiểu vương. – Cung Diệu Hoàng
lặp lại. Ánh mắt của hắn viết rõ “Dám từ chối, ta sẽ giết cô”. Hắn muốn chính
thức tuyên chiến với Long Hiểu Ất từ đây. Hắn không cần phải đến trà quán xem
vở kịch ngu xuẩn Võ Tòng đánh hổ gì gì đó nữa.
- Không không
không không phải vợ trước, tôi… - Nàng còn chưa cầm được hưu thư mà.
Ánh mắt đó
trừng lên uy hiếp nàng, nàng sợ tới mức không dám hỏi gì nữa, chỉ lặp lại mấy
câu ấm ức cái gì mà là gái đã có chồng, nhưng người ta hoàn toàn không để ý đến
chuyện đó…
- Cô muốn làm
cho tiểu vương mất mặt sao? Sau khi về đến kinh thành, cô hãy ngoan ngoãn học
các quy tắc trong vương phủ, đợi tiểu vương chọn ngày cử hành hôn lễ.
- Tôi tôi tôi
tôi vẫn chưa bị… – Nàng vẫn chưa bị bỏ theo đúng pháp luật mà.
- Hứ! Long
Hiểu Ất, ta sẽ cho hắn thấy tiểu vương thành thân với vợ cũ của hắn. Để xem hắn
còn làm thế nào để lôi ta ra trốn tránh chuyện hôn sự trước mặt hoàng gia đây.
– Nói gì mà bản thân đã thành thân một lần, bị tổn thương, tạm thời không có
hứng thú với đàn bà con gái. Lại thấy cháu mình chưa thành thân, thỉnh xin
Hoàng thượng ban hôn sự trước. Hoàng gia gia lại còn nhắc nhở Cung Diệu Hoàng
hắn, nói cha hắn mất sớm, coi thúc thúc như cha, để Long Hiểu Ất chọn vợ cho
hắn. Còn thế sao? Long Hiểu Ất muốn là bề trên của hắn ư? Hắn không thể để Long
Hiểu Ất toại nguyện được.
Nếu Long Hiểu
Ất biết tiểu nương tử mà hắn đưa về chính là vợ trước của mình thì chắc sẽ có
trò vui lắm đây. Hứ! Ha ha ha!
Một bên người
nay cười.
Một bên người
xưa khóc.
Cung Diệu
Hoàng cười ngạo nghễ. Hắn chẳng hề để ý đến khuôn mặt đỏ lên vì bị ngắt lời
nhiều lần của Long Tiểu Hoa.
- Cô tức giận,
đầu sưng to lên như đầu heo làm gì? – Hắn khinh thường liếc nhìn kẻ mới bị chỉ
định làm tân nương: nhan sắc bình bình, vóc dáng bình bình, kỹ thuật hôn… coi
như là tàm tạm. Nhớ lại cảnh phóng túng của nha đầu này tối qua, hắn hơi nhếch
môi tiếp tục suy tưởng… Cô ta chỉ là một cô nương làm ăn buôn bán ở thành trì
biên cương, không thế không quyền, nhưng lại là sự lựa chọn an toàn của hắn. Có
điều, xem ra hắn phải dạy dỗ thật tốt thì mới để cô ta xuất hiện được. Điều
quan trọng nhất là có thể lăng nhục Lăng Hiểu Ất. Làm gì có nam nhân nào chịu
nổi cảnh bị cắm sừng chứ? Huống hồ lại bị chính đứa cháu trai của mình cắm
sừng. Hứ… Hắn muốn thấy cảnh triều thần nhìn Long Hiểu Ất bị cắm sừng như thế
nào.
- Tôi có một
câu hỏi. – Mãi sau nàng mới tìm được khe hở để nói chuyện: - Tội trùng hôn[1] rất
nghiêm trọng phải không?
[1] Trùng hôn:
Thành thân với người khác trong khi bản thân mình đã có chồng
- Lại giỡn gì
vậy?
- Tôi muốn
thỉnh giáo… pháp luật triều đình ta một chút. Tội trùng hôn sẽ bị xử như thế
nào?
- Nhốt vào sọt
lợn. – Cung Diệu Hoàng thong thả buông mấy từ khiến Long Tiểu Hoa mềm nhũn
người đổ vật xuống: - Cô nên nhớ những yêu cầu của tiểu vương đối với thê tử,
phải biết cư xử, phải biết vào bếp, phải biết động phòng. Điều cuối cùng, tiểu vương
miễn cưỡng cho cô qua cửa. Hai điều trước, hứ, cô sẽ phải học. Thế nên về đến
kinh thành, tiểu vương sẽ mời người dạy cô.
- Học… học cái
gì? – Nàng nằm trên sập đau đớn, kiệt sức hỏi. Nàng đã bị phán nhốt vào sọt lợn
thì học cái gì cũng vô ích.
- Học cái gì
ư? Tất nhiên là cầm kỳ thi họa, để cô biết thế nào là tiểu thư khuê các, thế
nào là đoan trang lễ giáo, thế nào là thờ chồng dạy con.
- … - Sao mấy
câu này nghe quen thế nhỉ? Hắn không chỉ có khuôn mặt giống chồng cũ của nàng
đến bảy tám phần, cách ngược đãi tinh thần cũng giống đến thế sao? Lẽ nào đời
này nàng không thoát khỏi hình bóng của mấy thứ cầm kỳ thi họa, đoan trang lễ
giáo, thờ chồng dạy con ấy? Tại sao đàn ông có phẩm cách, địa vị đều coi trọng
những thứ này chứ? Hu hu…
- Tóm lại,
ngày hai chúng ta thành thân, tiểu vương muốn thấy một thục nữ từ trong ra
ngoài trước mặt mọi người, sau lưng mọi người thì… - Hắn dừng lại, nhìn nàng,
nghĩ đến biểu hiện của nàng tối qua, nhếch môi giễu cợt: - Trên giường của tiểu
vương, cô làm thế nào, tiểu vương cũng không ý kiến. Chỉ cần xem cô có bản lĩnh
làm cho tiểu vương vui hay không thôi.
- Phì!
Hắn không có ý
kiến gì nhưng nàng lại có ý kiến đấy. Nàng nên tố cáo với ai đây?
Kinh thành…
kinh thành là địa bàn của chồng trước, nhưng kinh thành rộng như vậy. Nàng chưa
vào đến nơi đã bị bắt cóc cưỡng hôn, làm sao có thể tìm được tung tích “người
cha thất lạc” đó của nàng đây?

