Mộ Phần Trái Tim (Tập 3) - Chương 23 - 24

Chương 23

Hạ Nghị vẫn không ngủ. Anh lưỡng lự
ở ngoài cửa phòng cô.

Từ khi kết hôn đến nay, anh và Hạ
phu nhân bởi vì Thụy Thụy, bởi vì tình cảm không hợp, hai người vẫn phân giường
mà ngủ, nhưng mà, anh bây giờ, lại chẳng muốn tách ra. Cô có thể tìm thấy hưng
phấn này, đến nay ngực còn đang phập phồng run rẩy, anh muốn ôm chặt lấy cô.

Thụy Thụy, phù hộ cho ba.

Muốn xông vào, muốn ôm lấy cô cùng
ngủ, nhưng bước chân anh vẫn chỉ dám đi đi lại lại trước cửa phòng cô. Anh
không dám chọc giận cô, anh sợ cô lại biến mất.

Cuối cùng, anh thật vất vả dẹp yên
rối loạn trong lòng, trở lại phòng rồi, không đến nửa giờ, anh mới có thể nhắm
mắt lại...

“Hạ tiên sinh, hôm nay là ngày 15,
ngày nộp thuế lương thực!” Cô đẩy cửa phòng ra.

Những lời này của cô, làm cho cả
người anh liền nhiệt huyết sôi trào trong nháy mắt. Nhưng mà, không đúng. Cho
dù vui mừng cực độ, nhưng anh còn chưa mất não đến mức ấy, lại nghĩ mới chỉ vài
giờ thôi, Hạ phu nhân đã khôi phục trí nhớ.

Anh bật đền bên giường lên, bước
đến trước mặt cô, dựa theo kinh nghiệm Triệu Sĩ Thành đã nói, quan sát cẩn
thận, quả nhiên, mắt cô mở, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.

Anh lắc lắc năm ngón tay trước mặt
cô. Quả nhiên, cô không có phản ứng.

Hạ phu nhân đúng là đang mộng du.
Chính mắt thấy, loại rung động này rất mạnh. Anh đứng trước người cô, tâm tình
khó chịu, lần đầu tiên anh nhận thấy, thật ra Hạ phu nhân rất gầy, mạch máu màu
xanh ẩn dưới làn da, cả người như trong suốt dưới ánh đèn.

Anh trước kia đúng là có mắt như
mù, chưa bao giờ để ý đến vất vả của cô, sau khi Thụy Thụy chết, cô càng chưa
có một ngày yên ổn, mà thống khổ này cũng là do anh mang đến. Là tự tay anh đã
hủy gia đình này, là anh hại cô.

“Hạ phu nhân, trong giấc mơ của em
có anh à?” Anh cười hỏi, tay khẽ chạm vào hai má cô, lời nói dịu dàng, động tác
nhẹ như sợ cô vỡ mất.

Cô không trả lời, ánh mắt trống
rỗng nhìn về phía sau anh.

“Giấc mơ” của cô chắc chắn vẫn đang
tiếp diễn, trong mơ Thụy Thụy còn ở phòng bên cạnh, mà anh vẫn không kiềm chế
được như con ngựa hoang.

“Hạ phu nhân, em mở mắt ra nhìn
xem, anh đã bị em chinh phục rồi.” Anh không hề là con ngựa hoang, anh đã ngừng
chạy rồi.

Cô không nói lời nào, vẫn đắm chìm
trong “mộng”.

Người có thể mơ, thật tốt, mà anh
ngay cả tư cách nằm mơ cũng không có. Thụy Thụy chết rồi, anh chẳng dám mơ về
con gái một lần, anh rất sợ nhìn thấy con gái máu chảy đầm đìa trước mặt anh,
chất vấn anh: Ba, vì sao ba không cứu con? Con hận ba!

“Trong mơ Thụy Thụy có khỏe không?
Hỏi thăm bảo bối hộ anh, nói cho con bé, ba rất nhớ con.” Anh lại vuốt má cô,
mặt mày nhìn như đang cười nhẹ nhàng, lại cười đến chua xót như thế.

Cô không trả lời, chỉ giật mình
nhìn anh. Cô giờ đang bị vây bởi giấc mơ, trong thế giới thật, chẳng nhìn thấy
gì. Cô chỉ bắt đầu cởi quần áo.

Cô lúc trước, mỗi lần đến ngày nộp
thuế, luôn đến phòng anh, đánh nhanh thắng nhanh. Bây giờ ngẫm lại, trong sáu
năm hôn nhân, thật ra cô không chỉ hạ thấp mình một lần, chỉ là, tư thái cúi
mình của cô giấu bên trong kiêu ngạo, vì thế anh vẫn không hiểu, hoặc là, anh
vẫn chưa từng biết.

“Hạ phu nhân, em thật sự muốn cùng anh
hả?” Anh đứng ở kia, nở nụ cười. Cô còn như vậy, anh sẽ không khách sáo đâu.

Đồ ngủ rơi xuống sàn nhà, cơ thể
trắng nõn lộ ra trước mắt anh, cô nằm thẳng lên giường, giống như trước kia.

Thật sự làm à? Đầu đưa ra nghi vấn,
thân thể đã có phản ứng trước. Anh muốn yêu cô, anh muốn sinh đứa con khác với
cô.

Anh không phủ nhận, từ ngày Hạ Lan
nữ sĩ nói lời ấy, ít nhiều cũng có ảnh hưởng với anh. Mấy ngày này, anh luôn
tính khả năng, kết quả, anh nhận ra mình không gạt bỏ, hơn nữa, bắt đầu đặc
biệt hy vọng. Về sau, khi anh chân chính có ý định này, là vì chuyện nhà của
một nhân viên nam cấp dưới ở công ty. Vợ của anh chàng kia từng mang thai đôi,
nhưng khi thai được 28 tuần, không ngờ lại bị ngã, khiến hai thai trong bụng bị
sảy, sau lần đó, tinh thần của vợ anh chàng kia cũng lo sợ, cho đến khi mang
thai lần nữa, tất cả lại bình thường. Có lẽ sinh thêm một đứa con nữa, không
chỉ có ích với bệnh tình của Hạ phu nhân, hơn nữa, có thể củng cố hôn nhân của
họ.

Cô căn bản không nghe thấy lời anh,
chỉ mặt không chút thay đổi tiếp tục nằm thẳng ở kia, giống như đang chờ đợi
anh.

Anh cởi từng khuy áo của mình ra,
cho đến khi tất cả đều tự do, sau đó từ từ cởi đồ ngủ xuống, lộ ra lồng ngực
gợi cảm mà mạnh mẽ, anh cũng bò lên giường, đè lên người, cười lưu manh với cô:
“Hạ phu nhân, hoan nghênh!” Anh mặc cô đánh, ta cần ta cứ lấy.

Anh vươn cánh tay, kéo cô vào trong
lòng, ôm chặt lấy cô.

“Dư Vấn, chúng ta cùng hoàn thành
nguyện vọng của Thụy Thụy, được không?” Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, dùng nhu
tình chưa từng có, thì thào bên môi cô, hơi thở nam tính mê người đảo qua chóp
mũi cô.

Ngực anh nóng lên, mồ hôi từ từ
chảy xuống, chảy xuống theo tóc anh. Ôm cô vào ngực, ý muốn cô ngày càng mạnh
trong đầu, muốn đến mức cả cơ thể nóng lên. Loại nóng này, không liên quan đến
nguyện vọng của Thụy Thụy, đơn giản chỉ là khát vọng của đàn ông với phụ nữ.
Anh muốn Hạ phu nhân, muốn cô giống như trước kia, có thể tận tình cùng anh.

Họ là vợ chồng, dù làm cái gì, cũng
đều hợp tình hợp lý, trong phạm vi nghĩa vụ, không phải sao? Anh muốn làm cô
mang thai, ý niệm này trong đầu, lóe lên trong óc anh, căn bản không thể đè
nén. Ý niệm thúc đẩy trong đầu, dục vọng tăng vọt, đè xuống như mãnh hổ, dựa
vào một cỗ khát vọng, anh đã cúi người, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này rất nóng bỏng. Anh có
tình yêu tràn đầy, áy náy nồng đậm, cùng với nhiệt huyết mạnh mẽ. Dưới cơn nóng
này, cô dần phản ứng. Loại phản ứng đó, là vừa thức tỉnh cơn mê.

Anh tiếp tục cắn nuốt môi cô, đặt
cô lên giường mềm mại, vừa hôn, vừa cắn, dụ dỗ, dây dưa làm cho cô có thể buông
cánh tay ra, hoan nghênh sự xâm nhập của anh. Anh tách hai chân cô, cách lớp
vải dệt dùng nóng rực ma sát chỗ riêng tư của cô, hai tay càng không ngừng dạo
chơi trên thân thể cô.

Anh muốn kích cô dâng lên nhiệt
tình. Anh chờ đợi, Hạ phu nhân có thể lại trở thành nữ vương.

Nhưng mà, cô cũng đã mở to mắt,
tỉnh lại từ “mộng”, cô lúc này, vừa hoảng sợ lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn
anh. Trùng hợp, tay anh còn đang thực hiện tội ác trước ngực cô, đang kích động
vuốt ve.

“Anh dám sờ xuống nữa thử xem!” Cô
cắn răng, dáng vẻ muốn chặt tay anh.

Ánh mắt của cô không hề mê mang, mà
là trở nên cực kỳ sắc bén, nụ hôn và tay anh, cũng đông cứng dừng lại.

Dư Vấn “tỉnh” lại, còn không kịp
nghi ngờ làm sao mình có thể ở trong này, đã phát hiện mình đang bị người ta sỗ
sàng, hơn nữa, lại còn rất vui vẻ mà kịch liệt.

Nếu cô lại tỉnh trễ vài phút thôi,
chẳng phải bị ăn đến hết cả xương à?

“Khốn kiếp!” Cô nóng nảy đến muốn
đánh người, đẩy mạnh anh ra.

Hạ Nghị bị đẩy ngã xuống giường.

Cô vội vàng bắt đầu mặc quần áo, cả
người rất tức giận. Cô và Triệu Sĩ Thành ở chung hai tháng, chưa bao giờ lại
xảy ra loại tình huống này! Nhưng mà, cô mới ở nơi này ngày đầu tiên, suýt nữa
thì lên giường với gã. Quả nhiên, Hạ Nghị rất nguy hiểm, trực giác của cô là
đúng.

“Anh dám cưỡng hiếp tôi, tôi sẽ
kiện anh, ngay cả quần lót cũng đừng muốn mặc!” Tay đang mặc quần áo vẫn run
rẩy, cô nghiêm mặt, phô trương thanh thế.

Kiện anh á? Nào có bà vợ nào đi
kiện chồng cưỡng hiếp? Hạ Nghị cúi đầu thiếu chút nữa cười thành tiếng.

“Hạ phu nhân, chúng ta nghiêm túc
bắt đầu sinh một đứa con nữa đi!” Vài giây sau, cuối cùng Hạ Nghị cũng không
cười nữa, nghiêm túc nói.

Dù là con gái hay con trai, lúc này
anh nhất định sẽ làm người ba tốt, coi nó như bảo bối trong tay, dùng yêu
thương chưa kịp trao cho Thụy Thụy, đặt hết lên người đứa bé kia.

Dư Vấn rùng mình. Sinh đứa nữa?
Những lời này, làm cô chịu kích động mạnh. Chẳng hiểu sao cô không thể bình
tĩnh, nỗi sợ hãi này đến từ bốn phương tám hướng, gần như đánh ngã cô. Cô lui
từng bước một về phía sau, mỗi một bước lại nhìn anh như quái vật.

“Dư Vấn!” Hạ Nghị cũng chú ý tới
khác thường của cô, anh muốn giữ chặt cô, hơn nữa lập tức thanh minh, “Anh
không muốn ép em đâu, em đừng kích động!”

Nhưng mà, đã quá muộn rồi. Cô mở to
mắt, sợ hãi đến muốn hét lên, nhưng cổ họng lại như bị ai khóa lại, không phát
ra được nửa chữ. Cô lập tức xoay người, như bị rắn độc mãnh thú đuổi theo, chạy
như bị cướp.

Hạ Nghị vội vàng đuổi theo. Nhưng
mà, cố gắng quá vội, lảo đảo một cái, anh tí nữa thì ngã.

Anh chống lại mắt cá chân và đốt
ngón tay của mình, nơi đó rất đau, là vì vừa rồi bị Dư Vấn đẩy ư? Không, trên
thực tế, gần đây mắt cá chân của anh lại sưng lên bất thường, đau đớn, càng về
đêm càng rõ. Có lẽ là khi ở Fukushima, anh bơi trong nước biển lạnh băng quá
lâu, mới khiến anh bị viêm khớp rồi! Anh lúc này chỉ lo đến đuổi theo Dư Vấn,
nhưng lực bất tòng tâm, chân phải đau đớn chẳng thể đứng dậy nổi.

Chương 24

12h khuya, Triệu Sĩ Thành vẫn chẳng
có chút buồn ngủ.

Anh đứng dậy, mở cửa phòng ngủ bên
cạnh ra, bên trong tối như mực. Anh giật mình một trận, có chút khó chịu.

Từ khi Dư Vấn vào ở, anh vẫn ngủ
sớm dậy sớm, chất lượng giấc ngủ không tồi, bắt đầu trở nên ít ngủ, bởi vì luôn
chú ý đến nhất cử nhất động của cô. Hôm nay, hiếm khi có thể được ngủ tốt,
nhưng ngược lại đêm càng thêm khó ngủ.

Trái tim trống rỗng.

Anh chuyển hướng đến phòng bếp, làm
cho mình một bát mỳ. Anh lúc trước vì ngủ sớm, chưa từng có thói quen ăn khuya,
nhưng sau khi Dư Vấn vào lại khác. Cô thật sự rất gầy, Thụy Thụy chết rồi, cân
nặng của cô lại càng giảm, sau đó gầy đến mức trơ xương, đặc biệt lúc vừa vào
ở, cô chẳng nhúc nhích, chẳng muốn làm gì, lại thường làm ầm đến choáng đầu, rõ
ràng là chỉ thiếu máu, nhưng lại khiến anh không thể chăm nổi. Vì thế, anh bắt
đầu yêu cầu cô ăn khuya.

Bây giờ, đêm nay, không cần lại yêu
cầu cô hoàn thành “bài tập” nữa, cũng không bao giờ cần dùng thực phẩm dinh
dưỡng kia nữa, anh cầm lấy đũa, há miệng, lại há miệng ăn mỳ đã lâu chưa chạm
đến.

12 rưỡi, di động vang lên, anh
hoảng hốt, đặt bát mỳ xuống, vội vàng nhấc máy.

“Triệu Sĩ Thành, xin lỗi, nửa đêm
lại quấy rầy anh! Dư Vấn có đi tìm anh không?” Hạ Nghị đi thẳng vào vấn đề,
giọng tràn ngập hoảng hốt.

“Không, xảy ra chuyện gì vậy?” Anh
ngạc nhiên.

Dư Vấn mất tích ư?

“Được rồi, tôi sẽ đi tìm! Nếu cô ấy
đến tìm anh, xin lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Nghe thấy tiếng còi ô tô ở
đầu bên kia, hiển nhiên là Hạ Nghị đã lái xe ra ngoài tìm người.

Dừng máy, cuối cùng anh ngồi không
yên nữa, thay quần áo, vội chạy ra ngoài. Nào biết, lúc khóa cửa, anh thoáng
nhìn thấy bóng hình mảnh mai ngồi trước cửa nhà anh, hai tay ôm gối chôn mặt
vào lòng.

Anh ngẩn ra, bước nhanh đến: “Tống
Dư Vấn!”

Nghe thấy tiếng nói của anh, cô
ngẩng gương mặt tái nhợt lên, hai mắt mờ mịt. Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái,
anh chỉ biết, thần trí của cô lúc này khá tỉnh, không phải mộng du.

“Sao em lại ngồi xổm ở cửa, vì sao
không vào?” Anh ngồi xuống trước mặt cô, “Không phải đã có chìa khóa rồi à?”
Tuy để cô về nhà, nhưng anh cũng không thu lại chìa khóa của cô.

Nào biết, cô mím môi, bất bình trả
lời, “Anh không cần em kia mà? Không phải anh không muốn em về nhà à?” Anh đã
nói nơi đây không phải nhà cô, để cô đi theo Hạ Nghị, bảo cô sao có thể mặt dày
mà mở khóa đi vào?

Anh phản bác không nói ra lời.

“Đi vào trước đi.” Anh lựa chọn
lảng tránh vấn đề này.

Không phải không cần cô, mà là,
ngược lại. Song anh đứng dậy đi vài bước, lại nhận ra cô chẳng đi theo. Anh
xoay người lại, hoang mang nhìn cô.

“Anh không nói nổi chữ “mời” à!” Cô
quật cường cao giọng, “Hơn nữa, em nói rồi, em không thích anh gọi em là Tống
Dư Vấn. Bây giờ, trừ phi anh nói, Vấn Vấn, mời em vào nhà, em mới theo anh về!”
Lòng tự trọng của cô rất cao, cũng chẳng phải chó con mèo con, chủ nhân không
vui bảo đuổi là đuổi, vui vẻ lại vuốt đầu cô, cô sẽ ngoan ngoãn theo anh về.

Triệu Sĩ Thành yên lặng, ngây người
vài giây rồi, anh thở dài: “Vấn Vấn, mời em vào.” Anh căn bản hết cách với cô
rồi.

Một câu đơn giản, cô lay động,
nhưng mặt mũi có chút sượng, bởi một câu của anh chỉ là theo yêu cầu của cô
thôi, mà mình bây giờ rõ ràng chẳng khác nào con mèo con anh nuôi cả.

Thấy vẻ mặt cô vẫn bất bình, anh
chủ động đi lại đỡ cô lên. Dù anh có chút chủ nghĩa đàn ông, tính cách cũng rất
cố chấp, nhưng lại có một ưu điểm, đó là sẽ không cần “sĩ diện” giống như cô,
nhất định phải giành phần thắng.

Sĩ diện, lót bên trong áo hay chăn
cũng có, Dư Vấn có lối thoát, tự nhiên sẽ không bực bội nữa. Nắm lấy tay anh,
cảm nhận được sự hiền hậu dịu dàng ở nơi bàn tay kia, cô cũng đứng dậy.

Lúc nâng cô lên, anh nhìn thấy ở cổ
cô có một vết tím nhạt, ánh mắt anh tối xuống, chần chừ vài giây rồi, vẫn mở to
mắt, giả vờ như không nhìn thấy dấu hôn kia. Vào phòng, anh rót cho cô một ly
nước trước.

Nhìn kỹ vài phút, cô uể oải, thoải
mái cuộn mình trên trên sô pha ở chỗ lúc trước, Triệu Sĩ Thành bước đến ban
công, vừa chú ý nhìn động tĩnh phòng trong, vừa bấm di động của Hạ Nghị.

“Tôi tìm thấy cô ấy rồi, cô ấy ở
trước cửa nhà tôi.” Anh trầm thấp nói.

Một câu, làm cho đầu kia di động im
lặng vài giây.

Cuối cùng, Hạ Nghị thấp giọng nói,
“Bây giờ tôi có thể đến đón cô ấy không?”

“Bây giờ đã khuya rồi, tốt nhất
ngày mai anh hãy đến, được chứ?” Triệu Sĩ Thành thương lượng với anh.

Tuy mặt ngoài Dư Vấn vẫn uể oải,
chẳng có sức làm gì, nhưng anh có để ý đến, vừa rồi lúc nâng cô dậy, thân thể
rất nhẹ của cô đang run rẩy. Rõ ràng, lúc trước đã xảy ra chuyện gì làm cô sợ
hãi.

Hạ Nghị im lặng thật lâu rồi, ngay
khi Triệu Sĩ Thành quyết định lại nhắc lại ý kiến của anh lần nữa, “Tôi có thể
tin anh không?”

Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên.

“Tình cảm của tôi và Dư Vấn bây giờ
rất yếu ớt, tôi có thể tin anh sẽ không thừa cơ xen vào, chỉ coi cô ấy như bạn
bè mà đối đãi không?” Hạ Nghị lặp lại câu hỏi.

Anh biết, yêu cầu này có chút vô
sỉ, nhưng anh chẳng thể nghĩ ra được cách tốt hơn. Anh không thể mất đi Hạ phu
nhân.

Triệu Sĩ Thành đông cứng vài giây
rồi, mới từ từ nói, “Tôi sẽ không nhân cơ hội chen ngang.”

“Anh hứa sẽ coi cô ấy như bạn bè
bình thường thôi nhé?” Hạ Nghị cố ý muốn anh đồng ý.

Anh không thể. Cho dù anh hy vọng
là thế, nhưng trái tim anh không thể. Trái tim của anh ở đó, chỉ có thể cố gắng
giấu nó đi, nhưng bảo anh hứa, thì anh không thể. Từ ngày “bắt gian” ấy, “gian”
chẳng bắt được, nhưng trái tim anh lại dần lạc lối, cho đến giờ đã chẳng thể
quay lại.

“Anh đang mách lẻo, bảo anh ta đến
đón em đúng không?” Dư Vấn lạnh giọng, lần đầu tiên không kiềm chế được cao
giọng chất vấn với Triệu Sĩ Thành.

Bóng hình mảnh mai kia đã che trước
mặt anh, anh vội cúp máy.

“Anh ấy rất lo cho em, tìm em nơi
nơi, anh phải báo cho anh ấy.” Sắc mặt anh không đỏ, bình tĩnh trả lời.

Bởi vì chuyện từng xảy ra, làm cho
anh không có chút thiện cảm nào với Hạ Nghị, nhưng anh còn chưa phúc hậu đến
mức cố ý báo cho đối phương đến đón bởi vì cô mà tìm kiếm lúc nửa đêm, thậm chí
có thể tìm đến cả đêm.

“Em không đáng được tha thứ đến thế
sao? Anh lại muốn đẩy em đi lần nữa?” Dư Vấn cau mày.

Cô không tin“lời nói ngon ngọt” của
Hạ Nghị, cô chỉ muốn tin tưởng, mình từng là vợ chưa cưới của Triệu Sĩ Thành.

“Tuy yêu cầu này có thể làm anh rất
khó xử, nhưng mà, vì sao chúng ta không thể bắt đầu một lần nữa?” Dư Vấn mặt
không chút thay đổi hỏi.

Thật ra, cô rất lo lắng. Cô hy vọng
anh nhanh gật đầu, đừng suy nghĩ.

Triệu Sĩ Thành ngây ngẩn cả người.
Rốt cuộc là nguyên nhân tại anh, hay là nguyên nhân ở cô, vì sao anh hoàn toàn
không hiểu lời cô nói?

“Hợp lại đi, chúng ta sống chung,
bây giờ em sẽ dựa vào anh!” Cô đứng thẳng người, không hề bỏ kiêu ngạo xuống,
nhưng cô nguyện chứng minh thành ý: “Em chẳng thể thay đổi chuyện quá khứ,
nhưng chỉ cần anh gật đầu, em sẽ dùng phẩm hạnh ép mình đối mặt với dụ hoặc, sẽ
không để cho anh đau lòng lần nữa!”

Cô không thể phủ nhận, hôm nay
người đàn ông tên Hạ Nghị đưa cô đi kia, cô có cảm giác đặc biệt với anh ta,
nhưng cô không phải là cô gái không hiểu biết, cô quen một người thì sẽ không
thay đổi, dụ hoặc bên ngoài cô sẽ xử lý được. Từ khi chạy khỏi cái “nhà” kia,
cô chẳng do dự gì liền đi đến nơi đây. Ký ức của cô như đứa trẻ mới sinh, chẳng
quen biết ai trong thế giới này, cô chỉ quen anh. Trí nhớ trong hai tháng gần
đây, chỉ cần cô buồn bực, anh sẽ an ủi, cô bị ác mộng tấn công, bị ảo ảnh vây
quanh, sinh ra nghi ngờ với bản thân, anh lại ở bên cổ động, từng hơi thở dịu
dàng này chẳng thể dùng tình bạn để che giấu. Mới vừa rồi khi ngồi ở cửa, nhìn
cánh cửa đóng chặt kia, nơi đó như cảng tránh gió an toàn nhất, dẫn dắt khát
vọng của cô, khiến cô rất muốn vào trong đó trốn tránh.

Cô nói dĩ nhiên như thế, mà Triệu
Sĩ Thành hoàn toàn ngạc nhiên. Hợp lại? Có phải cô nhầm người rồi không?

“Ngày mai khi ba anh đến, anh sẽ
nói cho ông ấy biết, trí nhớ của em bị lẫn rồi.” Anh tỉnh lại.

Cô lườm anh. Cho nên, bây giờ cô bị
từ chối à?

“Ngủ đi, ngày mai anh còn phải
khám, em cũng mệt cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi.” Anh xoay người chuẩn bị trở về
phòng, nhưng mà, eo lại bị người ôm từ phía sau, thân thể nhỏ bé của cô dán vào
tấm lưng dày rộng của anh, vai lạnh run: “Em mất đi trí nhớ, rốt cục đó là gì?”
Cô rất mê mang cũng rất sợ hãi, “Em không muốn đến đó nữa, một bước vào căn
phòng kia, em rất sợ hãi!” Cho nên, xin anh đừng đuổi cô đi nữa!

“Rõ ràng anh thích em, vì sao lại
từ chối em? Em không quen anh ta, vì sao anh lại muốn em sinh con cho anh ta?”
Cảm xúc, suy nghĩ rối lên, cô chẳng nghĩ ra, chẳng tài nào nghĩ ra.

Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên xoay
người, sinh con?

Cô vẫn ôm chặt anh, vẻ mặt kinh
hoảng, nói năng lộn xộn: “Em không sinh con, em không cần, em không cần sinh
con rồi lại để con của mình chết!” Cho nên, hãy cứu cô với!

Cảm xúc kích động của cô lọt vào
mắt Triệu Sĩ Thành. Để cô đi theo Hạ Nghị, cuối cùng là lựa chọn đúng đắn, hay
là quyết định sai lầm? Hôm nay, anh đã suy nghĩ cả ngày. Anh hy vọng cô sẽ khôi
phục trí nhớ, hy vọng cô có thể tìm lại quá khứ, nhưng anh cũng sợ, Dư Vấn
“tỉnh” lại, không còn là cô bây giờ.

Đánh mất trí nhớ của mình, là vì
trốn tránh, nhưng khi một người không hề trốn tránh nữa, chỉ có hai kết quá,
một là từ bỏ, hai là… đã hoàn toàn nhớ lại. Đối với cuộc đời, cô đã chẳng còn
hi vọng gì, anh rất lo, Dư Vấn sẽ trở thành loại thứ hai. Nếu như thế, chi bằng
cả đời không có trí nhớ về “Thụy Thụy”, có phải sẽ sống thoải mái hơn không?

Điện thoại của anh còn đang vang
không ngừng, bởi vì, Hạ Nghị còn đang muốn một lời hứa. Anh để mặc di động.

“Vấn Vấn, đã xảy ra chuyện gì?” Anh
miễn cưỡng bình tĩnh, tiếp tục dùng giọng nói trấn tĩnh hỏi.

Anh có loại trực giác, cánh cửa trí
nhớ đã dần mở ra, cách ngày cô quay lại rất gần.

Dư Vấn lại ngây ngẩn cả người, mới
vừa cô đã nói gì, nói gì đó? Chỉ là cảm thấy, lòng rất sợ, trí nhớ như một con
thú, mà cô muốn tránh nó, song, con thú đó lại muốn cắn cô không tha.

“Triệu Sĩ Thành, em có thể hôn anh
không?” Dư Vấn ngẩng đầu hỏi.

Nếu anh bất động, vậy để cô chủ
động, dù sao, cô trốn tránh cũng tốt, cô chỉ không muốn rời khỏi đây, không
muốn anh lại buông tay, phải đi theo người gọi cô là Hạ phu nhân, gọi cô về
nhà.

Anh nhất thời như bị sét đánh. Anh
nghe lầm à, thật ra là cô muốn nói, em có thể ôm anh không? Anh đã nghe lầm một
từ mấu chốt, đúng không?

Mặc kệ! Dư Vấn nhón mũi chân, hướng
đến môi anh, lấp kín sự đông cứng của anh lại.

Báo cáo nội dung xấu