Mộ Phần Trái Tim (Tập 4) - Chương 25 - 26

Chương 25

Anh không báo cảnh sát, hơn nữa,
còn đang nghĩ cách cho cô.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nét
mặt cô rất khó chịu, cho dù chỉ là một người bạn, anh cũng không muốn bị cô đẩy
ra xa.

Dư Vấn ngước mắt nhìn anh.

Anh nói, nói khác, nhưng mà không
đến mức bất phân vi mưu, cho nên, cô có thể nói tâm sự của mình cho anh? Giống
như những ngày mất trí nhớ đó, muốn nói gì thì nói, có thể chẳng hề băn khoăn
tin tưởng anh, không cần đau khổ áp lực, một mình chiến đấu?

“Hôm qua em đến bệnh viện, có nghe
được một chuyện.” Hít sâu một hơi, cô nói tâm sự cho anh.

“Chuyện gì?” Anh hỏi.

Thì ra, trước khi anh rời đi, cô
cũng ra ngoài.

“Là chuyện tốt! Làm em rất vui!”
Khóe môi nhếch lên, cô cố xóa vui mừng khi kẻ khác gặp họa.

Triệu Sĩ Thành đau lòng nắm tay cô,
truyền sức mạnh cho cô, bởi cô không hề giống như đang vui vẻ. Hơn nữa, tay cô
rất lạnh, lạnh đến không có độ ấm.

“Ông trời có mắt, cuối cùng anh ta
đã bị quả báo.” Cô hưng phấn, vui vẻ nói cho anh.

Hạ Nghị không có con, bây giờ lại
kế thừa tất cả tài sản của mẹ, ngoài tra tấn linh hồn, cô nghĩ mình không đối
phó gì được anh ta nữa.

“Mẹ chồng đã nói, anh ta có thể bị
ung thư xương!” Cô thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng.

Ung thư? Triệu Sĩ Thành ngây dại.

“Tình trạng phát triển ăn mòn xương
rất nhanh, nếu không kịp thời chữa trị, sẽ phát triển thành ác tính, sẽ thành
tàn tật nghiêm trọng, cho nên nếu anh ta không cắt thì chỉ có chết, mẹ chồng em
là ví dụ tốt nhất, kết quả xét nghiệm đã là giai đoạn cuối.” Thật tốt quá, cuối
cùng anh ta cũng bị quả báo!

“Anh có biết bệnh của anh ta thế
nào không? Năm năm trước, khi toàn công ty kiểm tra sức khỏe anh ta vẫn khỏe
mạnh!” Bệnh này tới thật sự rất bất ngờ.

Triệu Sĩ Thành im lặng.

“Em nghĩ cả một đêm, nghĩ đến không
thể ngủ, sao lại bỗng như thế, sau đó, em nghĩ đến một lời giải thích duy nhất,
thì ra là quả báo!” Cô nói năng hơi lộn xộn, “Em nghe bản tin, nhà máy điện hạt
nhân ở Fukushima Nhật Bản bị rò rỉ, phạm vi 20km phải sơ tán hết... Bởi vì
lượng phóng xạ này rất mạnh, sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Em nhớ rõ khi đó, tự
tay anh ta đã đưa thi thể con vào trong túi, chắc là lúc đó, phóng xạ đã vào
thân thể của anh ta!” Cho nên, anh ta hại chết Thụy Thụy, Thụy Thụy cũng muốn
anh ta đi xuống làm bạn đúng không?

“Sau sự cố hạt nhân, trong thổ
nhưỡng và thực vật ở Fukushima có nguyên tố phóng xạ rất cao, những nguyên tố
này vào cơ thể sẽ dễ dàng chui vào xương, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến ung
thư xương hay máu trắng.” Triệu Sĩ Thành học y, hơn nữa sau sự cố, anh cũng có
xem bản tin, cho nên anh đã bảo mẹ cho cô ăn nhiều thực phẩm tảo xoắn ốc. Sau
khi ở chung với cô, anh càng chú trong cách ẩm thực, giúp cô chống đỡ và giảm
bớt tác dụng của bức xạ hạt nhân với thân thể.

“Mẹ chồng em đã bỏ qua cho Đỗ Hiểu
Văn, bà nói bà đã xem phim chụp X-quang của Hạ Nghị, đúng thật là xương của anh
đã biến chứng, thậm chí bị chọc thủng, đi vào phần mềm, bộ phận bị biến chứng
không rõ ràng, tình hình này có thể là ác tính, nếu tình hình tệ đến thế, đứa
con trong bụng Đỗ Hiểu Văn sẽ là huyết mạch duy nhất của Hạ Nghị ở lại thế giới
này.” Nguyên nhân vì thế, mẹ chồng mới hủy kế hoạch vốn đã định.

Triệu Sĩ Thành rút rút môi, nói
không ra lời.

“Em rất ác độc, nghe lời mẹ chồng
nói xong, em còn do dự rất lâu, mới quyết định hủy bỏ kế hoạch.” Nhưng đã quá
trễ rồi.

“Em muốn hủy bỏ kế hoạch?” Triệu Sĩ
Thành có chút bất ngờ, lộ ra nụ cười đầu tiên trong hai ngày qua, “Vậy đủ rồi.”
Cô quả nhiên không làm cho anh thất vọng.

“Họ hại chết Thụy Thụy, em để họ
dùng một sinh mạng để đền lại, bây giờ, họ cũng có trừng phạt thích đáng rồi!…
Hơn nữa, đứa con kia còn có ý nghĩa với Hạ Nghị như thế, chắc chắn họ sẽ rất
đau đớn, em để Hạ Nghị mất khả năng nối dõi tông đường, để Đỗ Hiểu Văn nếm tư
vị mất đứa con là thế nào… Em báo thù, em thật sự thấy rất vui, rất sảng
khoái...”

Thật không? Nếu vui như thế, vì sao
mắt cô lại đầy nước, hai má ẩm ướt, đó chắc chắn chẳng phải mưa. Trái tim căng
thẳng, Triệu Sĩ Thành đưa tay, ôm cô vào lòng

“Dư Vấn, buông thù hận đi, hãy sống
tốt!”

...

Nếu không phải lỗi của anh, Dư Vấn
bây giờ chắc vẫn còn mang thai đứa con của họ, thời gian mang thai là tháng thứ
sáu rồi. Thì ra, em trai mà Thụy Thụy muốn đã từng tồn tại thật. Lúc anh trăng
hoa, cô nếm trải đau khổ, thế nhưng sao cô lại chẳng nói đến một chữ, vì sao
vậy? Bởi lẽ, anh là một ông chồng thất bại, anh làm cho cô thất vọng đau khổ.

Cô từng nói, cô dựa vào ai? Anh
sao? Đúng vậy, cô có thể trông cậy vào anh sao? Ngay cả chính anh cũng bắt đầu
có thể chắc chắn, mình không phải một người đàn ông có thể làm chỗ dựa vững
chắc cho phụ nữ, cho nên, cô bị sảy thai, bị cướp, tất cả sự thật này cũng
không nói với anh, là đúng, rất đúng, anh không đáng. Cô từng đã nói, cô hối
hận không nên vì chút kiên cường mà lấy anh, cuối cùng, anh đã làm cô thất vọng
biết bao?

Hạ Nghị trông phòng bệnh, ngơ ngác
nhìn Đỗ Hiểu Văn tiêm thuốc an thần mà ngủ say, tâm tình rất phức tạp rất nặng
nề.

Lại cảm nhận được một lần nữa, hối
hận, thật sự rất hối hận. Hối hận như ngàn mũi tên xuyên qua tim.

“Tít tít.” Khi tiếng tin nhắn
truyền đến, anh mới tỉnh lại.

“Có thể gặp mặt không?”

Thấy rõ tên người gửi đến trên tin,
anh kinh ngạc rồi, run sợ, lại đông cứng, đối phương còn chưa có dấu hiệu tỉnh
lại, không hề do dự nữa, anh vội ra khỏi phòng bệnh.

Dư Vấn chờ anh ở một tiệm cà phê
gần bệnh viện.

“Dù có ân oán gì, bây giờ em cũng
đừng vào bệnh viện, đừng kích thích cô ấy!” Vừa thấy mặt, Hạ Nghị lập tức dặn
dò.

“Anh rất lo cho cô ta nhỉ.” Dư Vấn
cười nhẹ, bình tĩnh nói.

“Người anh lo lắng là...”

Hạ Nghị vội vàng muốn cãi lại,
nhưng mà, bị cô cắt ngang, “Tôi không muốn giải thích cho mình, các người có
thể báo cảnh sát bắt tôi, nhưng tôi quyết không xin lỗi!”

“Hạ phu nhân...” Anh bất đắc dĩ
nhìn về phía cô.

“Con gái với anh mà nói chỉ là một
phần cuộc sống, nhưng là tất cả với tôi. Hi vọng cả đời tôi đặt trên người Thụy
Thụy, con bé lại chết thảm như thế! Các người đã dùng hai chữ “tình yêu” để hủy
diệt thế giới của tôi, cho nên, dù thế nào, tôi cũng không dễ tha thứ cho các
người đâu, tôi sẽ hủy diệt thế giới của hai người!”

Anh cảm thấy thống khổ, nên làm gì
bây giờ, cô mới có thể không hận anh nữa?

“Hạ Nghị, hôm nay tôi tìm anh đến,
không phải để nói chuyện ân oán, mà là bị mẹ anh nhắc nhở, hy vọng anh đồng ý
phẫu thuật.”

Hạ Nghị ngây ngẩn cả người. Một
thời gian rất dài, hai người, chỉ im lặng.

“Anh nghĩ em hận anh, hận không thể
khiến anh chết nhanh hơn.” Đừng trách anh nghĩ như vậy, biểu hiện của cô đúng
là thế mà.

Dư Vấn không trả lời vấn đề của
anh, ngược lại nói, “Mẹ anh đã tìm một bác sĩ tốt cho anh, bà hi vọng hôm nay
anh có thể vào viện làm kiểm tra, ngày mai có thể mổ.”

Có người khuyên nhủ thế ư? Nói
thẳng ra như thế, kiên quyết, chẳng hề dịu dàng, nhưng mà trái tim anh lại ấm
áp.

“Phải cạo xương, rất đau, anh sợ
đau lắm!” Cố nhếch mày lên, anh lộ nụ cười hì hì.

“Bệnh của anh có thể là lành tính,
nếu anh cứ kệ nó, có thể phát triển trở thành ác tính!” Trên thực tế, tình hình
cũng chẳng lạc quan đến thế.

“Không quá đáng thế chứ!” Thái độ
của anh chỉ qua loa, không quan tâm lắm.

“Tôi hận anh, nhưng cho tới giờ tôi
không hi vọng anh sẽ chết nhanh như thế.” Mặt cô không thay đổi nói.

Hạ Nghị sửng sốt, một hồi lâu, anh
mới lộ ra nụ cười, “Hạ phu nhân, quả nhiên em còn yêu anh...” Chỉ cần cô gật
đầu, ngay sau đó dù có chết anh cũng đồng ý.

Nhưng, chỉ là anh hy vọng xa vời.

“Không, tôi không yêu anh, người
như anh, không có tư cách đi cùng Thụy Thụy!” Con gái chưa trưởng thành, anh đã
xuống nhanh như thế, Thụy Thụy sẽ bị anh làm hỏng, bị anh làm ô nhiễm!

“Anh phải sống lâu một chút, vì sao
muốn anh chết chứ? Làm sao anh có thể chết nhanh như thế, căn bản anh còn chưa
nhận được trừng phạt thích đáng, anh nào có thể chết? Nếu anh chết bây giờ,
không phải là ông trời đối xử tử tế với anh à, vậy thì quá dễ dàng cho anh? Nếu
như thế, lý trời ở đâu? Tôi muốn anh phải sống, sống lâu vài năm, nhớ rõ mình
là tội nhân từng khắc, đã hại chết con gái như thế nào!”

Vẻ mặt của cô vẫn lạnh như thế, lời
nói ác độc, nhưng Hạ Nghị lại chẳng hề bi thương. Bởi vì, anh có thể cảm giác
được, Hạ phu nhân vẫn để ý đến anh.

Anh đột nhiên cầm tay cô, “Chỉ cần
em cùng anh, anh phải đến bệnh viện kiểm tra, anh có thể chấp nhận phẫu thuật!”
Mẹ xin đúng người rồi, trên thế giới này, chỉ có một mình cô có thể thuyết phục
được anh.

Dư Vấn muốn rút tay về, nhưng anh
nắm rất chặt, giống như muốn cầm cả đời không buông. May mà, lúc này, điện
thoại của anh vang lên. Anh cúi đầu vừa thấy số gọi đến, là Triệu Sĩ Thành, Hạ
Nghị khó chịu nhíu mày, vẫn chọn nghe điện thoại:

“Hạ Nghị, anh đến mau, Hiểu Văn
tỉnh lại rồi, cô ấy không khống chế được cảm xúc, kiên quyết muốn báo cảnh sát
bắt Dư Vấn!” Triệu Sĩ Thành lo lắng nói.

Chương 26

“Dư Vấn, anh nghe lời em! Anh đi
kiểm tra, anh đồng ý mổ, cho nên, em đi lấy giấy báo chỗ bác sĩ, làm thủ tục
nhập viện nhé! Bây giờ anh có chút việc, sẽ đến ngay!” Anh đứng dậy, vẻ mặt mất
tự nhiên.

Dư Vấn chỉ nhìn anh một cái, thản
nhiên nói, “Được.”

May mà cô không truy hỏi, Hạ Nghị
thở dài một hơi. Hạ phu nhân vẫn là người phụ nữ thông minh như thế, chuyện
không nên hỏi, không nên so đo, cô chưa bao giờ nhiều lời một câu, cô có rất
nhiều ưu điểm, chỉ là chính anh không biết quý trọng. Bây giờ, hình như đã quá
muộn.

Anh vội vã chạy về bệnh viện. Bác
sĩ Tiêu đang kiểm tra cho cô, chỉ là mỗi lần anh đưa kìm đến bụng Hiểu Văn,
giúp bụng cô đỡ chảy máu cũng làm cho cô đau đến muốn chết.

“Tôi muốn xuống giường, tôi muốn
thăm con, nó rất khỏe, rất kiên cường, làm sao có thể chết chứ!” Đỗ Hiểu Văn
đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, giọng yếu ớt đến khô khốc, nhưng cô rất kích động,
vừa mất đi con, cuối cùng chỉ biết kêu gào đau đớn.

“Cô ấy bảo y tá báo cảnh sát, một
hồi nữa, cảnh sát sẽ đến ghi chép.” Triệu Sĩ Thành hạ giọng nói cho anh biết.

Vụ bắt cóc này quá lớn, nếu Đỗ Hiểu
Văn nói lung tung sẽ rất phiền toái.

“Cô ấy không có chứng cớ, không
phải sao?” Hạ Nghị cảm thấy phiền chán.

Triệu Sĩ Thành liếc anh một cái
thật sâu. Nếu cảnh sát tập trung mục tiêu vào Dư Vấn, ai có thể cam đoan tương
lai sẽ tìm không ra chứng cớ?

“Khuyên cô ấy đi!” Triệu Sĩ Thành
vỗ vỗ bờ vai của anh.

Nhưng nên khuyên thế nào? Dáng vẻ
của Hiểu Văn bây giờ, như là lên cơn điên vậy.

“Anh Nghị, nhất định là Dư Vấn
thông đồng với bác sĩ, cô ta cho bác sĩ rất nhiều tiền, cho nên bác sĩ mới
không cứu con, hại chết con của chúng ta!” Cô vừa phẫu thuật xong, bác sĩ Tiêu
đè xuống bụng cô không ngừng, nhất định là Tống Dư Vấn thông đồng với anh ta!
Bị trói đến tay chân đau đớn, khiến cho Đỗ Hiểu Văn thần hồn nát thần tính,
miên man suy nghĩ.

Mắt Tiêu Đồ trắng dã, vẻ mặt kia
như đang muốn mắng chửi.

“Con cô quả thật là dị dạng bẩm
sinh, nếu không tôi để y tá bế thi thể đứa bé lại đây cho cô nhìn một lần nhé?”
Tiêu Đồ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Hạ Nghị còn đang tìm nghĩa trang
cho nên đứa con còn chưa an táng, đến nay vẫn ở trong phòng xác của bệnh viện,
cho nên, nếu bệnh nhân có yêu cầu như vậy, anh không phản đối.

Một câu, làm Hiểu Văn đông cứng.
Nhìn thi thể của con một lần? Cô không thể chịu đựng nổi, sao cô có dũng khí
như thế, cô sẽ điên mất. Nhắm mắt lại, nước mắt cô rơi như mưa, quả nhiên, bác
sĩ Tiêu là do Tống Dư Vấn gửi đến!

Cô giận dữ nói: “Tôi muốn kiện Tống
Dư Vấn, từ khi tôi bị tai nạn xe đến lúc mất đứa con, nhất định đều do cô ta
nhúng tay vào, bọn cướp này có mục đích, nếu không vì sao bọn chúng đã thu tiền
còn muốn phá cái thai? Trên thế giới này, ai lại hận con tôi như thế? Ngoài cô
ta ra, chẳng có ai khác!” Những lời này, cô sẽ nói chi tiết cho cảnh sát, để
cảnh sát đi điều tra cô ta.

“Đây chỉ là suy đoán của em, tưởng
tượng vô căn cứ.” Cuối cùng Hạ Nghị không chịu nổi nữa, gầm nhẹ.

Mà Tiêu Đồ xoay người rồi đi khỏi
phòng bệnh, anh cũng chẳng lãng phí thời gian vì bệnh nhân thần kinh đâu.

“Không, không phải em đoán bừa, vì
sao đến bây giờ anh còn không chịu giúp em! Là vì anh áy náy, cho nên cô ta
thuê người hại chết con chúng ta, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ ư?” Hiểu Văn
không thể cầm lòng khóc lóc gào thét.

Không phải áy náy, anh yêu Tống Dư
Vấn, chưa từng chắc chắn hơn lúc này, anh yêu cô, anh sợ cô gặp chuyện không
may, rất sợ! Nhưng câu này, anh chỉ dám đặt ở trong lòng.

“Em đừng cố tình gây sự, được
không?” Cảnh sát sắp đến rồi, anh thật sự không có thời gian.

Hiểu Văn ngây dại, lẳng lặng nhìn
anh, không thể tin nổi, “Em cố tình gây sự? Chính tai em nghe Tống Dư Vấn nói,
“Thụy Thụy của tôi phải chết, con cô lại có thể sống, thật nực cười”! Lúc cô ta
nói những lời này, chẳng lẽ không lên kế hoạch hại con em hay sao? Em đã không
còn con nữa, Tống Dư Vấn đã giết người rồi!” Cô cũng từng nghi ngờ là mẹ anh,
nhưng mà nghe nói đến nay mẹ anh vẫn nằm viện, làm sao có thể ra tay? Cho nên,
từ “Hạ” bọn cướp ám chỉ, nhất định là Hạ phu nhân!

“Đứa bé nằm năm tháng trong bụng
em, nghiêm khắc mà nói, còn chưa được xem là “người”, em đã đau lòng đến vậy,
thế mà con gái của Dư Vấn năm tuổi rồi, con gái cô ấy chết, tuyệt đối càng đau
đớn hơn em! Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, cô ấy vẫn phải đến bác sĩ tâm
lý, cô ấy có sung sướng hơn em không?” Cuối cùng Triệu Sĩ Thành cũng không nhịn
được.

Bị chỉ trích, sắc mặt Hiểu Văn lúc
đỏ lúc trắng, “Cho tới bây giờ em không hề muốn hại chết Thụy Thụy, nhưng mà cô
ta lại khác, cô ta có âm mưu...”

“Xin em đừng ngậm máu phun người,
cô ấy bây giờ ở chung với tôi, chúng tôi có quan hệ thân mật nhất, tôi không
thấy trong những ngày gần đây cô ấy có chút gì bất thường cả! Cô ấy đã sớm giũ
bỏ thù hận rồi, chuyện quá khứ đã hoàn toàn trở thành quá khứ, cô ấy không cần
thiết phải hại các người nữa! Mà vì sao các người không thể cho cô ấy một không
gian bình tĩnh, một cơ hội bắt đầu lại lần nữa!” Triệu Sĩ Thành cắt ngang lời
cô, những lời này là lời nói dối lớn nhất cả đời anh, nếu cảnh sát đến đây, anh
vẫn sẽ nói thế.

Lời Triệu Sĩ Thành làm cho Hiểu Văn
chấn động, “Anh, anh nói các người sống chung?” Làm sao có thể, Sĩ Thành làm
sao có thể cùng Dư Vấn?

“Đúng, tôi yêu cô ấy, rất yêu.”
Triệu Sĩ Thành thản nhiên thừa nhận.

Điều này làm cho Hiểu Văn bị đả
kích rất lớn, cô từng nghĩ, Sĩ Thành vội giúp cô tìm bác sĩ Tiêu phẫu thuật,
lại không ngừng cứu cô khi gặp nạn, nhưng đó cũng chỉ là… Nhưng mà, bây giờ anh
thổ lộ tình cảm với Tống Dư Vấn, lại nghiêm túc như thế.

Vì sao, họ đều yêu Tống Dư Vấn? Giờ
khắc này, Hiểu Văn cảm thấy mình giống như bị toàn thế giới từ bỏ, không ai yêu
cô, không ai đồng tình với cô, chỉ có một mình cô.

“Dù em tin hay không, Dư Vấn đã
buông tay rồi, cho nên, tôi hy vọng em đừng làm to chuyện!”

Cô gây chuyện ư? Rõ ràng là Tống Dư
Vấn không buông tha cho cô, làm tổn thương cô! Triệu Sĩ Thành không phân tốt
xấu che chở, làm cho cô tủi thân gần như sắp nổi điên. Cho nên, bây giờ anh
canh giữ bên cạnh cô, thậm chí khi gặp chuyện không may, không ngừng khích lệ
cô, thật ra là vì Tống Dư Vấn ư? Hiểu Văn cảm thấy mình rất tổn thương.

Cô nhìn về Hạ Nghị, còn anh? Anh
cũng yêu Tống Dư Vấn? Anh ở cạnh cô như bây giờ, cũng là vì Tống Dư Vấn? Cô
muốn cười, kéo kéo khóe môi, lại cười còn khó coi hơn cả khóc.

Vết thương ở bụng rất đau, trái tim
càng đau hơn, cô chỉ có thể cố chấp hắt giọng: “Tôi muốn kiện Tống Dư Vấn, tôi
muốn để cô ta ăn cơm tù!” Như thế, lòng cô có thể thoải mái sẽ không nổi điên
nữa.

Nhưng mà.

“Người thuê bọn chúng không phải Dư
Vấn, là tôi!” Một bên, Hạ Nghị vẫn im lặng, đột nhiên nói.

Như bị sét đánh, Hiểu Văn khiếp sợ
nhìn về phía anh.

“Anh nói cái gì?” Cô không thể tin
hỏi, cổ họng nhất thời giống như nuốt phải cát, vừa đau vừa xót.

Triệu Sĩ Thành cũng có chút đăm
chiêu nhìn Hạ Nghị.

“Tôi yêu Tống Dư Vấn, tôi vẫn hy
vọng hợp lại với cô ấy, nhưng cô không chịu nạo thai, làm cô ấy không thể tha
thứ cho tôi, tôi và cô ấy đường xa chẳng hẹn mà hợp lại, cho nên tôi rất muốn
xóa đứa con trong bụng cô! Đầu tiên, tôi thuê người dùng xe máy đâm cô, nhưng
vẫn thất bại, không thể đâm cho sảy thai, ngược lại còn làm cô bảo vệ hơn. Lần
thứ hai, tôi tìm bọn cướp, muốn dứt khoát hơn.”

“Sạch sẽ, dứt khoát...” Rốt cuộc
anh đang thừa nhận điều gì, anh có hiểu không?

“Anh nói dối!” Trái tim bị nhéo đến
đau đớn, Hiểu Văn không thể không kêu lên, “Nếu là anh, tại sao anh lại dùng năm
mươi vạn cứu em? Anh nói dối, anh muốn chịu tội thay Tống Dư Vấn, mới nói dối!”
Anh đang lấy dao giết cô đấy!

“Tôi không nói dối!” Nét mặt Hạ
Nghị cứng như đá, “Về phần cô nói, vì sao sau đó tôi lại dùng 50 vạn cứu cô,
được lắm, cô nói đúng trọng điểm rồi! Tôi vốn muốn thầm xóa đứa con trong bụng
cô thật nhanh, cho nên mới thuê sát thủ, nhưng hai ngày trước trong lúc vô tình
kiểm tra, mắt cá chân của tôi sưng lên, bác sĩ nói có thể là u ác tính! Nếu là
ác tính, cả đời tôi coi như xong, nếu tôi nhận chữa trị, tôi lại càng không thể
có con, tôi có thể sống bao năm nữa cũng chẳng rõ. Cho nên, sau khi tôi nghĩ
rồi, cuối cùng do dự, đổi ý!”

Những lời này, trên đường trở về,
anh đã luyện qua trong đầu, bởi vậy khi nói ra không hề có một tia sơ hở.

“Tôi gọi điện cho lũ cướp nói hủy
kế hoạch này, nhưng họ lấy tiền xong rồi, còn yêu cầu thêm 50 vạn mới thả cô
ra, cho nên, cô mới có thể thấy tôi cầm theo 50 vạn đi cứu cô, về phần cuối
cùng chúng đánh cô, là vì đang trong quá trình giao dịch, tôi thay đổi khiến
cho đại ca bên đó bất mãn vô cùng, mới hại cô chịu tội, cuối cùng mất cả đứa
con! Khách hàng họ Hạ trong miệng họ, chính là tôi!” Đây là chân tướng!

“Anh, anh gạt người...” Hiểu Văn
yên lặng nhìn anh, khó khăn, gương mặt kiên định lãnh đạm kia, xa lạ như thế, xa
lạ đến mức khiến ngực cô nhói đau.

“Tôi không lừa em, em có thể điều
tra, ngày mai tôi sẽ mổ!”

Cho nên, đều là sự thật? Cô chẳng
thể tin được!

Tiếng xe cảnh sát tầng dưới ngày
càng gần.

Hạ Nghị tiếp tục chém định chặt sắt
nói, “Cảnh sát sắp đến, cô có thể tiếp tục nói hươu nói vượn với họ rằng Tống
Dư Vấn là hung thủ, mà tôi, sẽ chọn cách tự thú, cho cô hết ý kiến!”

Đây là anh uy hiếp cô? Dùng tình
yêu của cô với anh để uy hiếp cô ư?

Trong nháy mắt, Hiểu Văn đau đến
chẳng thể thở, cô khóc rống thất thanh, chỗ sâu trong xương nứt tràn ra ý lạnh,
làm tiếng khóc của cô rất thê lương, cực thê lương.

Báo cáo nội dung xấu