Tình Ngang Trái (Tập 3) - Chương 07 - 08

Chương 7

Trở về công ty đã gần trưa, gã đi
trước cô đi sau, trong sảnh công ty đã có người đứng chờ với sắc mặt khó coi.

“Anh đi đâu vậy?” Trần Ôn Ngọc nhấc
đôi môi xám ngắt, hỏi.

“Tôi tới bệnh viện.” Gã trả lời
rành mạch.

Vậy gã không nói đùa?

Trần Ôn Ngọc gượng ép, vô cùng
gượng ép nặn một nụ cười để làm mình trấn tĩnh, “Vừa rồi bác Hình gọi điện tới,
bác ấy bảo muốn ăn trưa cùng anh.” Mặc dù tính tình A Kiến bất kham, nhưng gã
vẫn là một người con có hiếu.

Hình Tuế Kiến nhíu mày.

Mẹ con gã rất ít gặp nhau, đặc biệt
gần đây dường như mẹ đang làm trò mờ ám với một quản lý ngân hàng. Hai con
người thiếu đạo đức đó đang chìm đắm trong yêu đương, sao bỗng dưng lại nhớ tới
đứa con trai là gã đây?

Hình Tuế Kiến trầm ngâm nhìn Ôn
Ngọc, gã không phải kẻ ngốc nên lập tức hiểu ngay. Trần Ôn Ngọc có giao tình
rất tốt với mẹ gã. Mẹ xem Ôn Ngọc như con gái, thậm chí còn thân thiết hơn đứa
con trai này. Mẹ từng nhiều lần đề cập, hy vọng gã sớm cưới Ôn Ngọc vào nhà.

Quả nhiên Trần Ôn Ngọc chột dạ, cô
xấu hổ ngập ngừng: “Em… em thấy việc này quá lớn nên muốn cho bác Hình biết…”

“Tôi đã ba mươi tuổi, nói chuyện
yêu đương với một cô bạn gái, dự định sinh một đứa con cũng là việc lớn phải
cần mẹ mình ra mặt à?” Gã lãnh đạm hỏi.

Ánh mắt gã phẳng lặng nhưng Trần Ôn
Ngọc là người rất hiểu tính gã, cô lập tức nhận thấy những âm tiết nhấn mạnh
đầy tức giận của gã.

“Em… em không thể trơ mắt nhìn anh
phạm sai lầm!” Trần Ôn Ngọc cãi lại.

“Dù có phạm sai lầm cũng là việc
của tôi!” Ánh mắt gã toát vẻ khó chịu.

Giữa bọn họ đang nổi sóng ngầm cuồn
cuộn, nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới người phía sau. Kiều Duy Đóa lướt
qua bọn họ đang chắn ngang ngay cửa như một kẻ xa lạ.

Cô lại dùng cái thái độ này! Hình
Tuế Kiến cảm thấy thật ngột ngạt, tức giận và bất đắc dĩ.

Kiều Duy Đóa tới chỗ làm việc của
mình, cô vừa mở máy tính thì đúng lúc tin nhắn điện thoại vang lên.

[Em rảnh không?]

Cô liếc thoáng qua màn hình di
động, khi thấy rõ tên người gởi tin thì cô gần như nín thở.

[Em rảnh.] Hơi thở cô rất nhẹ, trả
lời bằng hai chữ giản đơn.

[Anh mới làm xong công việc và đi
ngang qua công ty em, bây giờ anh đang ở gần tiệm mì thịt bò Bà Trần, em muốn
đi ăn chung không?]

Cô cúp điện thoại, đứng bật dậy.

Hai người kia vẫn chặn ngay cửa ra
vào tranh luận gay gắt.

“Tôi đi ăn với mẹ và sẽ đưa Duy Đóa
đi cùng.”

“A Kiến!” Ôn Ngọc không thể tin vào
tai mình, cô hoảng hốt nói, “Bác Hình chỉ gọi một mình anh thôi, bác ấy… bác ấy
có chuyện quan trọng muốn nói với anh!” Sao gã có thể đưa Kiều Duy Đóa đi cùng?
Đó là ý gì?

“Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ
chồng.” Giọng gã vẫn đều đều.

Ôn Ngọc nghẹn họng câm nín. Cô
không ngờ Hình Tuế Kiến sẽ ‘ra đòn’ chí mạng với mình như vậy, nhưng những ai
quen biết gã đều hiểu, chỉ cần gã muốn làm việc gì thì đừng hòng có ai phản đối
được.

“Xin cho qua.” Kiều Duy Đóa lách
ngang bọn họ với dáng vẻ hối hả.

Hình Tuế Kiến vội bắt lấy tay cô,
“Em đi đâu? Bây giờ chúng ta phải tới nhà hàng!” Đừng nói với gã, nãy giờ cô
chả để ý đến cuộc đối thoại giữa gã và Trần Ôn Ngọc nhé?

Phản ứng của cô là tránh đi bàn tay
của gã, “Tôi có việc.” Cô vội vàng bỏ lại ba chữ rồi nhanh chóng chạy thẳng tới
tiệm mì thịt bò đầu phố.

Khi sắp tới cửa tiệm, cô mới dừng
lại hít thở để làm mình trông thật bình tĩnh.

Cô đẩy cánh cửa kính ra.

Trước tiệm trang trí toàn bằng gỗ
trông có vẻ cổ kính, nhưng đúng vào giờ cơm trưa nên khách khứa trong tiệm rất
đông.

Cô mới bước vào tiệm thì một nam
thanh niên đứng gần quầy thu ngân tinh mắt nhìn thấy cô, anh ta hưng phấn nói:
“Cô Kiều, cô đến ăn mì hả? Cô muốn kêu gì cứ để tôi mời!”

Kiều Duy Đóa lại không nghe lọt tai
chữ nào, bởi vì gần như chỉ liếc thoáng qua thôi, cô đã nhận ra trong góc tối
có một người đàn ông nhã nhặn vừa lật tờ báo vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Cô bước từng bước đến chỗ đó, dường
như có linh cảm, người đàn ông cũng ngước lên.

Hai người mắt nhìn mắt, anh mỉm
cười với cô và cô cũng cúi đầu mỉm cười.

“Sao anh lại làm việc ở đây?” Cô
ngồi xuống đối diện với anh và thận trọng hỏi.

“Gần công ty của em có một vụ án
liên quan đến người lao động cần trọng tài phân xử, bọn anh tới tìm thêm bằng
chứng.” Anh mỉm cười nói.

“Vậy ông chủ không mời bọn anh dùng
cơm à?” Cô giả vờ thoải mái.

“Các đồng sự đã đi nhưng anh thì
không.”

“Sao vậy?” Bình thường anh sẽ không
tách nhóm.

“Mì thịt bò ở đây rất nổi tiếng,
anh đã muốn tới ăn từ lâu.” Anh cười cười.

“Anh gọi mì chưa?”

“Chưa, anh chờ em tới.”

“Ở đây có món mì thịt bò nạm ngon
tuyệt vời, để em gọi cho anh!” Nói xong, cô vội vã quay đầu như thể sợ kêu chậm
một chút anh sẽ chết đói hoặc đứng dậy bỏ đi.

Cô định kêu người phục vụ, nào ngờ
nam thanh niên kia đã cầm thực đơn đứng sau lưng cô.

“Ha ha, cô Kiều, cô muốn ăn gì?”
Nam thanh niên cầm bút giả bộ ghi chép.

“Phiền anh cho tôi hai tô mì thịt
bò nạm.”

“Ha ha, vị này là bạn trai của cô
à?” Nam thanh niên thử thăm dò thiếu tế nhị.

“Hai tô mì thịt bò nạm.” Kiều Duy
Đóa lặp lại những chữ này, ngoài ra cô không trả lời thêm gì nữa.

Nam thanh niên tức giận bỏ đi.

Thấy cảnh tượng đó, anh bật cười.

“Anh cười cái gì?” Duy Đóa bị cười
đến chẳng hiểu ra sao.

“Anh cười vì người đẹp đúng là
người đẹp, số đào hoa vẫn còn rực rỡ. Anh lại làm bia đỡ đạn rồi!”

“Tư Nguyên, anh đừng giễu cợt em!”
Cô lúng túng nói.

Cô không biết cách để giải quyết
đám ong bướm này.

Tư Nguyên vẫn cười, cười đến độ cô
cũng phải cười theo.

Khi đôi môi khẽ nhếch nụ cười, thì
mọi câu nệ dường như đều tan biến. Bạn bè lâu năm đúng là bạn bè lâu năm, cô cứ
ngỡ lúc hai người gặp nhau sẽ rất ngượng nghịu, nhưng hóa ra lại ‘quen thuộc’
nhanh đến vậy.

Không ai trong bọn họ phát hiện,
ngoài cửa sổ bằng kính có một cái bóng cao lớn với một đôi mắt lạnh lẽo đang
quan sát.

Hình Tuế Kiến lạnh lùng nhìn hết
cảnh tượng bên trong. Gã hiếm, rất hiếm thấy biểu hiện như vậy của cô, gần như
không có.

Cô sẽ mỉm cười, sẽ thẹn thùng, sẽ
nũng nịu. Mỗi một biểu hiện đều không mang chiếc mặt nạ thờ ơ mà phát ra từ
ruột gan, trông xa lạ và phi thực tế.

Đó là Kiều Duy Đóa ư? Trước mặt tên
đàn ông kia, là một Kiều Duy Đóa rất ít cảm xúc sao? Ánh mắt của Hình Tuế Kiến
dần dần chìm xuống nặng nề.

Chương 8

Hai người mỗi người một tô mì,
không biết vì sao hôm nay tô mì lại rất ít thịt bò.

“Bây giờ dân buôn bán càng ngày
càng gian manh.” Tư Nguyên cười cười, gắp hết mớ thịt bò nạm trong tô của mình
bỏ qua cho cô.

Duy Đóa cũng mỉm cười rồi gắp phân
nửa tô mì của mình qua cho anh. Cô ăn rất ít, một tô mì chỉ làm anh no khoảng
bảy phần, nếu không chia ra mà bỏ mứa thì rất lãng phí.

Suốt nhiều năm qua, hai người đã
luyện thành thói quen tự nhiên. Họ không hề phát hiện, cách san sẻ thức ăn đó
lọt vào mắt của nam thanh niên ở trong quầy thu ngân và Hình Tuế Kiến đứng
ngoài cửa sổ lại thân thiết biết nhường nào.

Ánh mắt của Hình Tuế Kiến càng lúc
càng chìm nặng.

Hai người ở bên trong hoàn toàn
không có cảm giác gì, bọn họ vẫn yên lặng ăn mì. Lát sau, Tư Nguyên phá tan sự
im lặng trước, “Tối qua em tìm anh có việc gì?”

“Sao ạ?” Duy Đóa sửng sốt.

“Khuya hôm qua, chính xác là rạng
sáng hôm nay.” Anh nhắc cô, “Em muốn nói chuyện với anh trong QQ, anh chờ hoài
nhưng không thấy, khi anh gõ tin cho em thì em logout rồi.”

Duy Đóa sợ run, tối qua cô quả thực
muốn nói chuyện với anh, nhưng sau đó không biết mở miệng ra sao nên đã logout.
Sáng giờ cô chưa có cơ hội để mở máy tính, dĩ nhiên không biết anh tìm cô.
Nhưng vấn đề này không phải trọng tâm, mà trọng tâm là…

“Sao anh biết em tìm anh?” Cô thật
kinh ngạc.

“Khi em muốn gõ tin gởi cho ai đó
trong QQ, khung đối thoại sẽ hiện ra trạng thái đang gõ của đối phương.” [1] Anh
giải thích với cô.

[1]
Giống yahoo đó các bạn, khi chúng ta muốn gõ tin thì nếu bên kia mở khung chat
của mình, nó sẽ hiện ra trạng thái VD: Cún’s mom is typinh... Chắc chú thích
này là thừa, nhưng phòng hờ các bạn ko hiểu ý mình. (*_*)

Điều này đúng, nhưng…

“Vậy anh mở khung đối thoại với em
làm chi?” Cô nghi hoặc.

Tư Nguyên nhất thời im bặt, một hai
phút sau anh mới nói: “Không, vừa khéo anh cũng muốn tìm em nói chuyện.” Trên
thực tế, từ ngày ‘xa nhau’ tới giờ, dù đang ôn bài tập anh vẫn luôn có thói
quen mở khung đối thoại, thường xuyên quét mắt nhìn nó vài lần, hi vọng ngày
nào đó sẽ thấy cô ‘gõ cửa’.

Duy Đóa dường như đã hiểu nhưng vẫn
ngờ ngợ, “Sao anh không trực tiếp tìm em?” Vì sao nhớ cô mà không chủ động gọi
điện thoại?

“Mấy lần trước gọi điện cho em, em
đều nói mình bận nhiều việc.” Tư Nguyên cười buồn, nói bâng quơ vài câu rồi vùi
đầu tiếp tục ăn mì.

Da mặt anh rất mỏng, một lần cự
tuyệt, hai lần lại cự tuyệt, anh cũng không biết phải làm sao.

Duy Đóa không thể nào biện hộ cho
bản thân mình, vì cô quả thực có nói thế.

“Vậy sau đó thì sao?” Cô nhẹ giọng
hỏi.

Thực ra cô chỉ ‘giận dỗi’ vài ngày
thôi, cô cũng rất muốn gặp anh.

“Sau đó…” Anh ngập ngừng, “Anh cũng
bề bộn công việc…”

Bận rộn? Đúng thế, ai cũng bề bộn
công việc.

Cô lập tức nghĩ đến lý do anh bận
rộn, “Đúng, chúng ta ai cũng bận bịu nhiều việc, càng ngày sẽ càng bận bịu hơn.
Bởi vì, mai này chúng ta đều có con đường riêng cho cuộc sống của mình! Có lẽ,
chúng ta đừng tốn nhiều thời gian với nhau, giảm gặp mặt là cách tương đối trực
tiếp nhất.” Giọng cô nghe thản nhiên, thậm chí là nhẹ nhàng.

Tư Nguyên nhìn cô chăm chú. Cô lại
muốn hờ hững với anh, cố gắng như vậy, tận lực như vậy, khiến người ta phải đau
lòng. Hóa ra, trù tính chuẩn bị kết hôn của anh thực sự đã gây khó xử cho cô.

Im lặng hồi lâu sau, anh hỏi: “Giảm
bớt gặp mặt, thậm chí không làm bạn nữa, em cảm thấy đó là cách tốt nhất cho
tương lai của chúng ta?” Thực ra, thâm tâm anh luôn khát vọng tiến xa hơn một
bước so với trước.

“Có lẽ vậy.” Duy Đóa cúi đầu.

Ban nãy bầu không khí còn rất thoải
mái, chẳng biết vì sao bây giờ lại biến thành nặng nề.

Tư Nguyên thở dài, sẽ không gặp
nhau nữa sao? Có lẽ cô sẽ không, nhưng anh thì sẽ.

“Em hiểu lầm rồi, anh bận rộn vì…”
Nói tới đó, bỗng dưng anh không biết nên mở miệng thế nào.

Anh sợ nói ra làm cô phải chịu thêm
áp lực tâm lý, anh biết cô kiêng kị nhất là điều gì.

“Anh bận bịu là vì phải giải quyết
một việc, do anh phạm sai lầm lớn làm đối phương bị tổn thương nặng nề, nên dù
việc ấy có lớn đến đâu anh cũng ráng bù đắp và lấy được sự tha thứ. Trước đây,
anh không thể tới bên em, không có nghĩa là anh lảng tránh em.” Anh giải thích
rồi cẩn thận hỏi, “Em đã hiểu chưa?”

“Anh đang nói về công việc à?” Anh
phạm sai lầm lớn trong công việc sao?

Tư Nguyên dừng lại và cuối cùng
cười nhẹ. Anh không dám thể hiện nhiều, anh sợ sẽ làm cô gặp phiền phức.

“Anh muốn xin em đừng nên thay đổi
thái độ với anh, ít nhất tạm thời không cần.” Nếu ngay cả tình bạn cũng không
được, anh sẽ rất sợ hãi.

Duy Đóa ngỡ ngàng, cô nghe có điều
gì đó bất thường. Tư Nguyên chưa từng gò ép và làm cô khó xử bất kì việc gì, Tư
Nguyên đối với cô rất tốt nhưng không thể yêu thương cô. Bởi vì, cô không đáp
ứng được các quy tắc của anh, vậy mà hiện giờ anh lại xin cô tạm thời đừng lảng
tránh. Cô không hiểu, bỗng dưng cô không thể nào hiểu nổi tâm tình của anh. Tại
sao đàn ông đều làm người ta khó nắm bắt như vậy?

“Dĩ nhiên em sẽ không lảng tránh,
sau khi gặp lại anh, em tin giữa nam nữ cũng tồn tại một tình bạn mãi mãi!” Cô
vờ cất giọng nhẹ nhàng.

Tư Nguyên cứng đờ, thông minh như
cô mà lại không hiểu.

Anh thở dài thườn thượt.

“Sức khỏe Tiểu Lộng có tốt hơn
không?” Anh đành lảng sang chuyện khác.

“Tốt, con bé khỏe lắm.”

“Công việc mới của em thế nào?” Anh
lại hỏi tiếp.

“Rất tốt.”

“Vậy… em không sống chung với anh
ta nữa chứ?” Giọng Tư Nguyên có chút căng thẳng.

Tim anh đập rất nhanh và rất sợ cô
gật đầu.

Duy Đóa trầm mặc, sự trầm mặc này
đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Tư Nguyên cười gượng, “Chắc bọn em
sống tốt hả?”

Anh lo lắng nửa khuya cô tìm tới
anh là do bị oan ức, nên không đợi cô trả lời trong QQ, anh liền ‘không nhịn
được’ mà đến gần đây làm việc.

“…” Cô không biết phải nói làm sao.

“Chuyện của Tiểu Lộng em đừng lo,
anh sẽ từ từ giúp em giải quyết.” Anh nghĩ cô và người kia sống với nhau là vì
bệnh tình của Tiểu Lộng.

“Không phải, em… hình như đang rơi
vào một cái bẫy…” Cô ấp úng.

Cái bẫy? Tư Nguyên nín thở.

“Em… từ lúc sinh ra tới giờ, lần
đầu tiên em thấy vô cùng sợ hãi… em cảm giác hình như mình bắt đầu không nắm
được gì trong tay…”

“Em rõ ràng không yêu anh ta, em rõ
ràng căm thù anh ta, nhưng em lại có thể nhận sự âu yếm giữa hai người.” Lẽ nào
tiềm ẩn trong cô là một phụ nữ dâm đãng?

“Lúc anh ta đối xử tốt với em, em
thậm chí thay anh ta bào chữa sai lầm trong quá khứ; khi anh ta đối xử dửng
dưng với em, lòng em sẽ nảy sinh oán giận, em sẽ dưng dửng hơn so với anh ta.”
Tại sao lại như vậy?

“Anh ta về nhà sớm, ở cùng với anh
ta làm em mất tự nhiên; anh ta về trễ, em lại thấy khó chịu.” Cô hoảng hốt nắm
lấy tay anh, dốc bầu tâm sự, “Anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc em bị làm
sao thế?” Có phải thần kinh của cô gặp vấn đề?

Tư Nguyên càng nghe càng cảm thấy
trái tim mình giá lạnh.

Thật lâu sau, anh vỗ nhẹ tay cô mỉm
cười an ủi: “Đóa à, em không bị bệnh.”

Cô không bị bệnh, vậy đấy là cái
gì? Ánh mắt cô càng khẩn cấp tìm kiếm một câu trả lời an tâm.

“Em đang yêu.” Dứt lời, anh chợt
thấy trái tim mình hoang vắng.

Báo cáo nội dung xấu