Tình Ngang Trái (Tập 3) - Chương 19 - 20
Chương 19
Trước giờ cô chưa từng tới những nơi
như quán bar, nên cô không cần để ý lời của Ôn Tâm! Bởi lẽ, ai cũng không cam
lòng. Bao gồm cô, Hình Tuế Kiến, Trần Ôn Ngọc, thậm chí cả Ôn Tâm.
Lúc Kiều Duy Đóa trở về, khắp nhà
tối om, vắng lặng.
‘Tách’, cô bật ngọn đèn lên.
Hình Tuế Kiến đi vắng, rõ ràng mấy
ngày nay gã đều tan tầm khá sớm.
Trái tim cô bắt đầu dậy sóng. Cô
hết bình tĩnh rồi lại bình tĩnh đi vào phòng con gái, Tiểu Lộng đã ngủ sớm.
Ngày mai là ngày đầu tiên con gái
tựu trường, nên cô tỉ mỉ kiểm tra cặp sách của Tiểu Lộng để chắc chắn rằng đã
đầy đủ mọi thứ. Tiếp theo Tiểu Lộng sẽ có vài ngày huấn luyện quân sự, điều
dưỡng Ngô cũng hoàn thành nhiệm vụ và tạm thời rời khỏi công việc. Nơi này chỉ
còn lại mỗi mình cô.
Cô ngồi bên mép giường nhìn gương
mặt ngủ say của Tiểu Lộng, mà cảm giác lơ lửng chẳng biết dạt về nơi nao.
Một mình một cõi, đột nhiên cô
không biết mình nên làm gì. Thực ra, cô rất sợ lẻ loi.
Cô bồn chồn bất an, rốt cuộc cô
chầm chậm đứng dậy. Cứ liên tục suy đoán, chi bằng trực tiếp đến thẳng quán
bar!
…
“Ôn Ngọc, em uống nhiều rồi.” Hình
Tuế Kiến nhíu mày.
Tận lúc này gã mới biết, hóa ra Ôn
Ngọc cũng uống rượu rất khá. Từ khi hẹn gã tới đây, cô cứ vừa uống vừa lặng lẽ
rơi lệ. Trong mắt gã, dù Ôn Ngọc là một cô gái có tình tình mềm mỏng nhưng kiên
cường hơn một số tay đàn ông.
“Em đừng uống nữa, đàn bà con gái
uống nhiều mất hay.” Gã giật lấy ly rượu trong tay cô.
“A Kiến, anh luôn bảo vệ em, mặc dù
thực ra em sinh sớm hơn anh năm tháng.” Ánh mắt Ôn Ngọc vì say mà lờ đờ, “Mỗi
lần ra ngoài tiếp khách, em bị bọn họ chuốc rượu thì anh đều uống giúp…”
Vì sinh sớm hơn năm tháng nên cô
luôn bị nội thương, khiến cô không dám mạnh dạn như các em gái khác để nói
những câu: ‘Em yêu anh’, ‘Em nhất định phải theo đuổi anh’. Phải chăng vì cô
quá đắn đo mà gã đã khuất phục trước ‘cô em gái’ kia? Không! Cô không cam lòng!
Cô luôn tin chắc rằng, mình mới là người phụ nữ cuối cùng có thể đứng bên cạnh
Hình Tuế Kiến!
“Chuyện này liên can gì đến tuổi
tác chứ? Dù em có lớn hơn tôi mấy tuổi thì vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ uống say
rất dễ bị thiệt thòi.” Gã hờ hững trả lời và ngửa đầu uống cạn ly rượu thừa của
cô.
Trần Ôn Ngọc biết rõ tính gã không
câu nệ, nhưng cô vẫn vì sự tiếp xúc gián tiếp giữa hai người mà run rẩy.
“A Kiến, anh có nhớ chúng ta đã
quen biết bao nhiêu năm rồi không?” Trần Ôn Ngọc hỏi gã.
Gã cẩn thận suy nghĩ một lát rồi
đáp: “Khoảng mười sáu năm?”
“Không, là mười bảy năm tám ngày.”
Trần Ôn Ngọc nói con số chính xác.
“Thế à? Vậy cũng lâu rồi.” Hình Tuế
Kiến khẽ động khóe môi. Hôm nay tâm trạng của gã rất tệ, gã thực sự không thích
chơi trò đếm số.
Gã tự rót cho mình một ly rượu.
“Em nhớ hồi Tiểu Béo lên lớp 7,
trong trường ai cũng biết anh. Tiểu Béo rất sùng bái anh, cứ luôn miệng gọi
trái một tiếng ‘đại ca’ phải một tiếng ‘đại ca’.”
Gã cũng nhớ khi đó gã và Tiểu Béo
học khác năm.
“Từ nhỏ Tiểu Béo đã kém thông minh,
tình tính lại khờ khạo. Tới giờ ba mẹ em vẫn không hề trông mong Tiểu Béo có
tiền đồ rộng mở gì, chỉ cần nó đừng làm chuyện long trời lở đất là được! Lúc đó
em có tâm nhãn [1] nên len lén dò la về anh, nghe nói anh là một học sinh hư
làm em rất lo âu, sợ thằng em ngốc nghếch của mình sẽ đi theo một học sinh
tồi.”
“Đối với những đứa trẻ được nuôi
dạy tốt như bọn em, thì tôi đúng là một học sinh tồi.” Gã khẳng khái thừa nhận.
[1]
Chúng ta thấy trên một số ảnh, tượng Phật giáo có những mặt người có ba con
mắt, tức là ở giữa hai mắt có thêm một mắt nữa. Thực ra, người không thể có ba
mắt. Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra,
còn có mắt của tâm (tâm nhãn). Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa
nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường. Về ý
nghĩa thâm sâu của tâm nhãn thì phải nói ngũ nhãn (năm mắt). Theo thuyết ngũ
nhãn thì ngoài con mắt thật ra, còn có bốn loại tâm nhãn nữa, với trình độ cao
thấp khác nhau.
Trước kia Ôn Ngọc là một trong sáu
nữ sinh tài năng, giống như người nào đó.
“Đâu phải thế? Anh rất có nghĩa
khí, không bao giờ vứt bỏ anh em, anh tốt hơn hẳn đám nam sinh quen thói hư
vinh bên cạnh em.”
Gã im lặng, vì gã sợ nói tiếp sẽ
chạm đến chủ đề không nên nói.
“Đại ca, anh có biết lần đầu em
uống say là khi nào không?” Dưới ánh đèn mờ của quán bar, Ôn Ngọc ngà ngà say
dựa người vào vai gã, nghiêng đôi mắt rưng rưng hỏi.
Gã cau mày, đám anh em bọn họ thích
say xỉn xiêu vẹo, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Ngọc cả gan mượn rượu giả điên.
“Có phải kì nghỉ hè của năm mà một
đám chúng ta đi huyện Động Đầu [2] , vừa ngồi trên bãi cát nhậu nhẹt, vừa tán
gẫu nô đùa không?” Trong hội của gã, Ôn Ngọc là nữ sinh duy nhất được quyền gia
nhập.
[2]
Động Đầu là một huyện thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang, TQ. Huyện
Động Đầu nằm ở cửa sông u. Đây là 1 trong 12 huyện đảo của Trung Quốc.(wiki)
Ôn Ngọc và gã ngang tuổi nhau,
nhưng các thiếu nữ thường trưởng thành sớm hơn những chàng trai trang lứa, nên
dù ít hay nhiều thì gã cũng đoán được tâm tư của cô.
Có thêm một người chị gái bảo vệ em
trai mình cũng không ảnh hưởng gì. Vả lại, đấy không phải lần đầu gã bị người
ta nghi ngờ là học sinh hư. Gã coi việc này bình thường nên ‘mắt nhắm mắt mở’,
cô muốn đi theo thì gã cũng chẳng phản đối. Sau đó bọn họ dần dần quen thân,
rất nhiều hoạt động mọi người đã bắt đầu quen với sự tồn tại của Ôn Ngọc.
Đám thanh niên bọn họ khá thô
thiển, chẳng mấy ai quan tâm tỉ mỉ tới cuộc sống, nhưng Ôn Ngọc luôn tình
nguyện làm công việc hậu cần, giúp bọn họ giải quyết rất nhiều chuyện phiền
muộn vụn vặt. Cũng như bây giờ, nhiều năm qua Ôn Ngọc luôn giúp đỡ gã.
“Không phải, là hôm biết anh gặp
tai nạn.” Ôn Ngọc nhắm mắt, những giọt lệ lại lăn dài.
Hình Tuế Kiến im lặng cứng đờ,
những quá khứ đã qua, gã không muốn nhắc tới.
“Khi nghe anh và Kiều Duy Đóa nảy
sinh quan hệ, thấy anh bị kết án, lòng em đau đớn vô ngần.” Cổ của gã bị ôm
chặt, vài giọt nước bóng loáng rớt lên trên.
Ôn Ngọc khóc nức nở, chẳng những
đau đớn vì người mình yêu bị bỏ tù mà còn…
Không cần phải nhiều lời, Hình Tuế
Kiến đã hiểu.
“Anh biết không? Sau đó em không
nói chuyện với Tiểu Béo suốt một năm ròng.” Cô lẩm bẩm, “Tại sao Tiểu Béo lại
đưa anh tới căn phòng bỏ hoang tối om đó chứ…?”
“Mấy người bọn tôi uống say hay bị
xấu mặt đều có thói quen trốn vào căn phòng tối om đó.” Việc này không liên
quan gì đến Tiểu Béo, lúc ấy gã kêu Tiểu Béo đưa gã vào phòng và sau đó xảy ra
chuyện.
“Nếu hôm đó Tiểu Béo báo cho em
biết, hoặc Tiểu Béo đưa anh tới phòng em…” Thì tất cả mọi việc sẽ khác đi.
“Em say rồi, đừng có ngớ ngẩn.” Gã
lạnh giọng cắt ngang, thế nhưng…
“A Kiến, em ngốc thật sao? Em thực
sự khờ ư?” Ôn Ngọc truy vấn, “Anh ghét em lắm à?”
Gã không thể phản bác, không thể
phủ định, bởi gã không ghét Trần Ôn Ngọc. Nếu một ngày nào đó xảy ra tình huống
này, thì quả thực mọi thứ đã khác đi.
Mười năm rỗng tuếch ấy, gã sẽ học
tiếp hoặc bỏ ngang mà chạy theo guồng máy xã hội, còn Ôn Ngọc sẽ học lên đại
học. Nhưng thân phận bọn họ đã thay đổi, Ôn Ngọc sẽ là bạn gái của gã. Sau đó,
chắc chắn hai người sẽ cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, kết hôn và sinh con.
Cuộc đời gã sẽ rất bằng phẳng, mặc
dù hơi… đơn điệu.
Chương 20
“Ôn Ngọc, tôi coi em như anh em,
như người thân trong gia đình. Nhiều năm qua, trong lòng tôi địa vị của em
không khác gì Tiểu Béo hay Que Củi.” Giọng gã nghe bình thản, nhưng những lời
ám chỉ vẫn rõ rành rành.
Ôn Ngọc cứng đờ, vậy cô thực sự ngớ
ngẩn? Cô lau nước mắt, cầm ly tự rót cho mình một ly rượu đầy.
“Em đừng uống nữa!” Gã nhíu mày giữ
cái ly lại.
Uống kiểu này rất có hại, ngay cả
đàn ông cũng không chịu nổi chứ huống hồ gì một phụ nữ yếu đuối như cô. Gã
không giỏi an ủi người thất tình, đặc biệt kẻ làm cô thất tình lại là mình. Gã
có thể kêu cô đừng uống, nhưng…
“Anh ôm em nhé, được không?”
Yêu cầu của cô khiến gã cau mày
thật chặt.
Hồi lâu sau…
“Nếu ôm theo cách của người thân
trong gia đình thì được.” Gã đối với kẻ thù rất vô tình, nhưng không thể bất
công với người có ơn.
Tình hình trước mắt làm gã nhức
đầu.
“Lần đó em hôn anh, anh không đẩy
em ra.” Ôn Ngọc thì thầm.
“Tôi có.” Hôm ấy gã quá mức kinh
ngạc, lúc thối lui thì dường như cô đã hôn xong.
Mấy chuyện này rất khó xử lý, một
khi xử lý không khéo sẽ càng làm càng lớn, nên gã chọn cách phớt lờ coi như
chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, hôm nay Ôn Ngọc lại chủ động nhắc tới.
“Anh không có!” Ôn Ngọc cố chấp
nói.
Cô cố tình lãng quên việc lúc mình
muốn biến nụ hôn thành sâu thêm, thì gã thối lui trước.
“Đấy không phải là hôn.” Gã không
muốn tranh luận với cô, vì nó rất vô nghĩa.
Hôn – vốn dĩ không phải là thế, mà
là lưỡi với lưỡi cùng nhau quấn quýt. Tựa như lúc gã dụ dỗ Kiều Duy Đóa nhiệt
tình đáp lại, trái tim gã như nhảy múa trong lồng ngực. Lần đó Ôn Ngọc và gã
nhiều lắm cũng chỉ môi chạm môi.
Nghe vậy, Trần Ôn Ngọc cười ảm đạm,
“Thế à? Em đã ba mươi tuổi rồi nhưng đấy là nụ hôn đầu của em…”
Hình Tuế Kiến cứng người nhíu mày,
trong lòng bất chợt khó chịu. Do gã luôn giữ thái độ bình thường mới khiến Ôn
Ngọc dang dở tuổi xuân, bây giờ gã làm sao có thể một cước đá văng cô?
“Có lẽ, cả đời em sẽ sống như vậy.”
Cứ dõi theo mối tình chưa từng thuộc về mình mà từ từ già đi.
“…” Gã chẳng biết phải khuyên giải
ra sao, những gì nên hoặc không nên gã đều đã nói hết.
“Chẳng phải anh mua nhà cho em sao?
Có thể sống trong ngôi nhà anh mua, dù cả đời em không có được anh cũng là một
niềm an ủi.” Trần Ôn Ngọc mỉm cười ứa lệ.
Gã nhíu mày, gã mua nhà cho cô xem
như bồi thường, chứ chẳng phải mang cho cô một gông xiềng mới. Gã không ngờ Ôn
Ngọc lại cố chấp yêu mình sâu đậm như vậy, điều đó khiến gã cảm thấy gánh nặng.
“Em có thể yêu cầu anh một việc nhỏ
không?” Trần Ôn Ngọc nhìn chằm chằm gã, hỏi.
“Em nói đi.” Nếu việc gã có thể làm
thì đừng nói một yêu cầu nhỏ, dù cả ngàn yêu cầu cũng không thành vấn đề.
Gã rất vụng về khi giải quyết nợ ân
tình. Hai năm trước có một nữ khách hàng bám dính lấy gã, gã càng lãnh đạm thì
đối phương càng cảm thấy gã có cá tính. Vì vậy gã để râu quai nón, lấy hình
tượng lôi thôi dọa đối phương bỏ chạy. Thế nhưng nhiều năm qua trong mắt Trần
Ôn Ngọc chỉ có gã, bất kể lúc gã tồi tệ nhất, thất vọng nhất, cô vẫn luôn đứng
bên cạnh gã.
…
“Bữa nay là lần đầu Đóa Đóa cậu hẹn
tớ tới quán bar đấy!” Đến trước cửa quán bar, Thường Hoan kinh ngạc ríu rít.
“Lâu rồi không gặp, mọi người tụ
họp thôi.” Cô cười nhẹ và dừng xe.
“Cậu muốn gọi Tư Nguyên tới không?”
Thường Hoan thuận miệng hỏi.
Tư Nguyên sắp đính hôn, Duy Đóa sắp
sinh con, bây giờ ai cũng có hạnh phúc riêng, mai này tiếp tục chỉ là thân phận
bạn bè.
Kiều Duy Đóa cứng đờ, nói: “Lần sau
đi.” Xem ra, Thường Hoan cũng chưa biết việc anh hủy hôn.
Tư Nguyên thực sự giấu quá kỹ.
“Cũng được, mấy bữa nay hình như Tư
Nguyên bị cảm sốt, lây qua cho cậu thì không tốt.” Thường Hoan không nghĩ gì
nhiều.
Phụ nữ mang thai là báu vật!
Kiều Duy Đóa cười nhẹ.
“Mấy tháng rồi?” Thường Hoan nhẹ
nhàng vuốt ve bụng cô, hỏi.
Kiều Duy Đóa lộ vẻ xấu hổ, “Tớ vừa
biết thôi, chắc gần sáu tuần.” Cô không muốn đợi đến mười hai tuần mới đi kiểm
tra, khoảng mười ngày nữa cô sẽ tới bệnh viện để siêu âm tim thai.
Trước kia bác sĩ từng nói, vì lần
đầu cô phá thai xử lý không kỹ, nên sau này có mang thai thì cũng xảy ra khả
năng thai ngừng phát triển. Đấy là những điều cô không thể tâm sự với ai, mà
chỉ tự mình âm thầm gặm nhấm.
“Cậu đang mang thai mà đi quán bar
không tốt đâu.” Thường Hoan lo lắng.
Chưa đi vào mà đã nghe tiếng ầm ầm
bên trong vẳng ra khiến cô phát ốm. Đã vậy mấy cô gái phấn son lòe loẹt ra ra
vào vào, cộng thêm đám đàn ông cợt nhã làm cô muốn buồn nôn.
Kiều Duy Đóa cẩn thận suy nghĩ một
lát rồi nói: “Thường Hoan, hay cậu ngồi chờ trong xe với mình nhé?” Cô nắm lấy
tay Thường Hoan.
Bây giờ là tháng chín, thời tiết
vẫn rất oi bức, thế mà tay cô lại lạnh lẽo vô cùng.
Thường Hoan sửng sốt một lát rồi
mới nhận ra điều bất thường.
“Tớ đang đợi một sự thật, tớ hi
vọng bên cạnh mình có một người bạn.” Cô nhẹ nhàng nói.
Bạn bè thân thiết của cô rất ít,
cùng lắm cũng chỉ có hai người, nhưng cô đều đem họ trở thành trụ cột tinh
thần.
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Trông cậu
bây giờ… chả giống cậu tí nào…” Một Kiều Duy Đóa mệt mỏi, bất an và yếu đuối
làm Thường Hoan thấy xa lạ.
“Thú thực, tớ không muốn giao chiến
với ai…” Duy Đóa nhắm mắt và tắt hẳn nụ cười, “Tớ không yêu anh ta, đã mất rồi
thì coi như đã mất, dù chân tướng có tàn nhẫn ra sao thì lòng tớ đều có chuẩn
bị. Kiều Duy Đóa tớ không có gì cả nên chẳng việc gì phải sợ…” Cô tới đây chỉ
vì muốn tận mắt thấy sự thật mà thôi.
Thường Hoan có linh cảm đáng ngại,
cô nàng nói: “Bất kể xảy ra việc gì thì tớ cũng ở bên cậu.” Bạn bè chỉ làm được
bấy nhiêu đây.
“Cảm ơn cậu.” Cô nhè nhẹ nở nụ
cười, một nụ cười đầy cảm kích.
…
Thường Hoan không biết Duy Đóa đang
chờ đợi điều gì. Mãi đến nửa tiếng sau, một đôi nam nữ từ quán bar bước ra làm
toàn thân Kiều Duy Đóa đều căng cứng.
“Chúng ta tới khách sạn đối diện
đi!” Đôi gò má cô gái đỏ ửng, rõ ràng đã uống say. Thế nhưng bất kể ánh mắt hay
thần sắc của người đàn ông vẫn đều vô cùng thanh tỉnh.
Người đàn ông mang phong thái lạnh
lùng chết đứng tại chỗ.
“Anh đã hứa với em rồi.” Cô gái ôm
lấy cánh tay gã, mắt ngân ngấn ánh lệ, “Một đêm, chỉ một đêm thôi…”
Bên trong xe nghe không được âm
thanh bên ngoài, nhưng có thể thấy rõ cảnh cô gái quấn quýt người đàn ông đi
thuê phòng.
Kiều Duy Đóa nín thở nhìn chằm chằm
về phía trước, khiến Thường Hoan cũng khẩn trương theo.
Không biết bọn họ nói gì đó, hình
như đang bắt đầu tranh cãi. Cuối cùng, người đàn ông cầm tay cô gái kéo đi với
quyết tâm rõ ràng.
Hai người bọn họ băng qua đường và
cùng vào khách sạn đối diện.

