Vân Thường Tiểu Nha Hoàn - Chương 099

Chương 99: Ma Quân Long
Phi.

Trên đỉnh Khuynh Đình Sơn, mây mù bao phủ mênh mông.
Ánh nắng xuyên qua làn mây trùng điệp, trở nên dịu dàng hơn.

Sương mù mờ ảo, lá đỏ ở trong gió bay múa khắp ngọn
núi, dự báo mùa thu đã sắp đến.

Quân Lăng Thiên đứng trên đỉnh núi cao ngất, bảo kiếm
trong tay khẽ động.

Thanh kiếm kia không ngừng tung bay, chuyển động, đem
cả người của hắn chìm ngập trong ánh kiếm sắc bén.

Trong phạm vi hai trượng xung quanh hắn, từng ngọn cây
cọng cỏ đoá hoa, khi bị thanh kiếm chạm vào, đều tan tác thảm thương. Hắn không
ngừng khua kiếm, điên cuồng mà múa, áo choàng màu mực phần phật tung bay, kiếm
kia liên tục chạm vào thân cây, hoa lá liền lả tả rơi xuống.

Thật lâu sau, hắn thu lại kiếm trong tay, trên khuôn
mặt tuấn mỹ là một nét lạnh lùng, nhưng mà thật sâu trong ánh mắt là sự bi
thương đau xót.

Suốt nửa ngày, hắn không dám nhìn nàng, hắn sợ phải
nhìn vào đôi mắt hờ hững của nàng, so với sự thù hận còn khiến hắn khó chịu
hơn. Hắn biết lần này hắn đã thật sự thương tổn nàng, đêm qua hắn đã bị sự ghen
ghét làm cho điên cuồng.

Khi hắn nghe nàng nói với Hồng Điệp, nàng không hề yêu
hắn, nàng vẫn là yêu Long Mạc. Trong lồng ngực của hắn tựa như có một ngọn lựa
đang thiêu đốt.

Hắn chỉ có thể không ngừng múa kiếm, hình như chỉ có
như vậy, mới có thể làm cho trái tim hắn tê dại, khiến hắn tạm quên đi vết
thương mà hắn gây ra cho nàng, cũng như quên đi nỗi thống khổ của hắn.

Có trời mới biết, hắn nhớ nàng bao nhiêu, hắn muốn
sủng ái nàng bao nhiêu, yêu nàng, nhưng lại chính hắn làm tổn thương nàng.

Hắn đáng chết!

Hắn bỗng nhiên vung quyền lên, đánh vào một gốc cổ thụ
cao ngút trời, lập tức, thân cây run lắc, lá cây ào ào rơi xuống, vươn đầy bả
vai, mà hắn lại không hề

Một quyền rơi lên thân cây kia, hắn chầm chậm buông
tay, máu tươi đầm đìa, cũng như trái tim đang nhỏ máu của hắn. Nhưng hắn không
cảm thấy đau, bởi vì đáy lòng còn đau đớn hơn.

Loan Nguyệt thật vất vả mới tìm được, đi qua núi đá,
liền nhìn thấy bàn tay Quân Lăng Thiên đầy máu tươi.

Trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy tới, nói:
"Chúa thượng, tay người sao lại bị thương?"

"Không sao!" Quân Lăng Thiên hờ hững nói:
"Loan Nguyệt, nàng thế nào?"

Loan Nguyệt từ trên người xé một mảnh vải, vừa băng
lấy vết thương của Lăng Thiên vừa nói: "Chúa thượng, mới vừa rồi trong
bụng Nhan cô nương đau đớn, Loan Nguyệt không kịp bẩm báo, liền tự mình quyết
định, đưa nàng xuống núi chữa trị."

Đôi mày Quân Lăng Thiên ngưng lại, trong lòng đau xót,
lo lắng hỏi: "Nàng hiện giờ thế nào? Còn đau không? Nàng đang ở đâu?"

"Đã không có việc gì, uống thuốc xong, đang nghỉ
ngơi ở Vận Lai Khách, thuộc hạ đã cho người bảo vệ nàng."

Lăng Thiên nói một hơi, "Ngươi phái ai bảo vệ
nàng? Người trong khách điếm sao? Võ công của bọn họ không tốt, ngươi cũng
không phải không biết!"

Quân Lăng Thiên lạnh giọng quát lên, xoay người xuống
núi.

"Chúa thượng, còn có một việc, Loan Nguyệt phải
báo cho chúa thượng." Loan Nguyệt cuống quít nói, nàng nhất định phải hoá
giải hiểu lầm giữa bọn họ.

"Nói!" Quân Lăng Thiên lạnh giọng nói, lúc
này lòng hắn nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay xuống chân núi, hắn
thật lo lắng cho an nguy của Y Vân.

"Loan Nguyệt từng che giấu một việc, mới tạo nên
hiểu lầm giữa chúa thượng và Nhan cô nương. Đêm đó, trước khi thuộc hạ và Hồng
Điệp đến cứu chúa thượng, bởi vì sợ võ công của Long Mạc, từng nhờ Nhan cô
nương giúp đỡ. Nhan cô nượng thật sự là một lòng muốn cứu chúa thượng, vì cứu
người, nàng đã hạ độc vào rượu của Long Mạc, khiến Long Mạc mê man không tỉnh.
Đêm đó người phải cứu cả Nhan cô nương, Loan Nguyệt thấy chúa thượng vì nàng đã
phải chịu khổ như vậy, nên mới che giấu chân tướng. Nhưng mà, hiện giờ nàng đã
mang trong người cốt nhục của chúa thượng, trong lòng không nhẫn tâm. Chúa
thượng, Loan Nguyệt biết sai, xin chúa thượng trách phạt."

Loan Nguyệt hối hận, quỳ trên mặt đất.

"Ngươi nói cái gì?" Lăng Thiên đưa tay nắm
lấy áo của Loan Nguyệt, vội hỏi, "Lặp lại lần nữa."

"Chúa thượng! Đêm đó Nhan cô nương là bởi vì Long
Mạc trúng độc, cho nên mới ở bên cạnh hắn, chứ không phải giống như những gì
người tưởng tượng. Đứa trẻ trong bụng nàng là của chúa thượng."

Lăng Thiên nhẹ thả lỏng, buông Loan Nguyệt xuống.

Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng yên trên đỉnh núi, trong
đầu hiện lên cảnh tượng đêm đó.

Đêm đó, Long Mạc nằm ở trên giường, còn Vân nhi thì
ngồi bên người hắn.

Vân nhi, nàng vì cứu mình, mà hạ độc Long Mạc? Lăng
Thiên không dám tưởng tượng, sau đó, Vân nhi sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế
nào của Long Đằng, mà hắn lại còn hiểu lầm nàng.

Hắn nhớ lại những lời nói đêm qua của Y Vân.

Lăng Thiên, ta yêu chàng, trong bụng ta còn có cốt
nhục của chàng.

Lăng Thiên, mới vừa rồi là ta lừa Hồng Điệp.

Lăng Thiên, chúng ta sinh tử có nhau, vĩnh viễn ở bên
nhau, được không?

Lăng Thiên! Lăng Thiên! Lăng Thiên!...

Những tiếng gọi khẽ trong lúc say rượu kia, sao có thể
là giả?

Thì ra nàng thật sự yêu hắn, đêm đó triền miên là thật
tâm, những lời nói khi say là thật, những lời thổ lộ đêm qua cũng là thật.

Hắn thật là hồ đồ, lại không tin nàng, hắn đúng là như
nàng nói,

Vân nhi, chờ ta, ta đi đón nàng trở về, chúng ta sinh
tử có nhau, mãi không xa rời.

Gương mặt Lăng Thiên mở ra một nụ cười đến sáng láng,
nhưng mà nụ cười kia lập tức trôi qua, chuyển thành sự lo lắng.

Lúc này nhìn Lăng Thiên cũng tựa như một đứa trẻ hay
thay đổi tâm tình, vẻ mặt của hắn từ thương tâm tuyệt vọng đến phấn khởi kích
động rồi lại lo lắng ưu sầu, tựa như bầu trời trước cơn mưa, cảnh sắc đang tươi
đẹp, bỗng nhiên trở nên u ám.

Lăng Thiên không rảnh trách phạt Loan Nguyệt, một khắc
cũng không chần chờ mà đi xuống chân núi.

Vận Lai Khách.

Lòng tràn đầy vui sướng chờ mong, Lăng Thiên chạy tới
Vận Lai Khách thì bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi đến ngây cả người.

Khách điếm một mảnh hỗn loạn, hình như vừa mới bị
cướp.

Người trong cửa tiệm, không một ai may mắn thoát được,
toàn bộ đều nằm trên mặt đất, ngừng thở.

Trong căn phòng Y Vân ở cũng trống rỗng.

Trên bàn còn đặt thang thuốc từ y quán. Trên giường,
một chiếc túi hương nhiều màu lẳng lặng nằm ở đấy, là túi hương em bé cưỡi cá
của Lăng Thiên.

Hai tay Lăng Thiên run rẩy cầm lên, nắm chặt trong
lòng bàn tay, giống như giữ lấy trái tim Y Vân.

Tim của hắn tựa như bị cắt rạch đến khó chịu.

Đêm qua cho dù hắn tra tấn nàng thế nào, nàng cũng
không hề vứt bỏ túi hương này, không hề vứt bỏ tình yêu với hắn.

Lăng Thiên thật cẩn thận đem túi hương đặt ở trong
ngực.

Nhưng mà hiện giờ nàng ở nơi nào? Là ai mang nàng đi?

Đi vào trong sân, không hề thấy thi thể của Y Vân, có
thể nàng còn sống. Nhưng mà cuối cùng là người nào bắt đi nàng, mục đích là gì?
Đôi mắt trên gương mặt như ngọc của Lăng Thiên toả ra hàn ý, sát ý chết người,
nắm tay của hắn bất giác nắm chặt, hắn nhất định phải cứu Y Vân trở về, hắn
nhất định phải giết cái tên đã cướp đi nàng.

Lăng Thiên cúi người, tỉ mỉ xem xét chung quanh, phát
hiện tất cả người bị hại đều bị loại võ công âm hàn gây thương tích. Võ công
của người kia hiển nhiên là không tệ, những người trong khách điếm này võ công
tuy không cao, nhưng cũng không phải là hạng người bình thường, không ngờ chỉ
trong một chiêu liền mất mạng.

Lăng Thiên bỗng nhiên nhớ tới gần đây trong kinh thành
xảy ra các cuộc thảm sát, còn có người tự xưng là Ma Quân.

Chẳng lẽ là hắn ta? Là Ma Quân? Nếu hắn đoán không
sai, Ma Quân kia chính là Long Phi.

Nghĩ đến đây, đôi mày Lăng Thiên càng nhíu chặt, hắn
mất đi ngôi vị hoàng đế, sẽ không xuống tay với Y Vân đấy chứ.

"Loan Nguyệt, ngươi triệu tập các huynh đệ, ở
trong ngoài thành tìm kiếm. Tật Vũ, Phong Hành, đi theo ta, ta muốn đến Mạc
vương phủ một chuyến." Quân Lăng Thiên trầm giọng nói.

"Chúa thượng!" Vẻ mặt Tật Vũ có phần lo lắng
hỏi, "Chúa thượng sao có thể đến Mạc vương phủ? Đó chẳng phải là tự chui
đầu vào lưới sao?"

Lăng Thiên ngước mắt nhìn, lạnh giọng nói: "Yên
tâm, ta nghĩ trước mắt Long Mạc không rảnh rỗi mà bắt ta, ta muốn đến chỗ của
hắn để tìm manh mối, tên Long Phi kia xem ra đã luyện thành loại tà công âm hàn
nha."

Lăng Thiên chỉ mang theo Tật Vũ và Phong hành đến Mạc
vương phủ.

Lúc này Mạc vương phủ yên tĩnh đến đáng sợ, mỗi người
đều dè dặt.

Quản gia không biết Lăng Thiên, thấy dáng vẻ bọn họ
không hề tầm thường, cuống quít đến bẩm báo.

Long Mạc đang nổi trận lôi đình, Y Vân mất tích một
ngày một đêm, đã phái người đi tìm nhưng vẫn không thấy tin tức.

Nghe thấy quản gia Quân Lăng Thiên đến, sắc mặt Long
Mạc chấn động, lập tức cho mời.

Trong phòng khách.

Vẻ mặt Quân Lăng Thiên lạnh lùng ngồi trên ghế, phía
sau là Phong Hành và Tật Vũ.

Ngồi đối diện là Long Mạc, nét mặt cũng rét lạnh.

Sớm đã có tiểu nha hoàn đặt ly trà trước mặt bọn họ,
khí nóng đang lượn lờ bốc lên, hai người lạnh lùng nhìn nhau.

Nếu như có một người, có thể khiến cho hai nam tử ưu
tú nhất thế gian này từ bỏ sự đối nghịch với nhau, mà lại ngồi ở đây nói chuyện
thưởng trà, duy chỉ có Y Vân.

Long Mạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lăng Thiên, thanh
âm lạnh lùng nói: "Quân Lăng Thiên, lá gan của ngươi quả không nhỏ nha,
dám đến vương phủ của ta!"

Lăng Thiên lạnh lùng cười, nói, "Vì Y Vân, cái gì
ta cũng dám làm!"

Long Mạc nghe vậy, hàn ý trong mắt tràn ngập,
"Quân Lăng Thiên, Y Vân ở chỗ của ngươi?"

"Nếu ở chỗ ta, ta còn đến nơi này của ngươi sao?
Thật sự Y Vân có đến tìm ta, nhưng hiện tại nàng đã mất tích, bị người ta cướp
đi." Lăng Thiên trầm giọng nói.

"Cái gì?" Long Mạc kinh ngạc, "Bị ai
cướp đi, nàng đi tìm ngươi, sao ngươi lại không chăm sóc nàng thật tốt!"

Trong mắt Lăng Thiên thoáng hiện lên sự đau xót, than
nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Nếu như ta đoán đúng, người cướp đi nàng,
hẳn là tên Ma Quân gần đây khiến lòng người hoang mang, cũng chính là đại ca
của ngươi Long Phi!"

Sắc mặt Long Mạc thay đổi đột ngột, Long phi là Ma
Quân, thật ra hắn cũng đã sớm đoán được, nhưng lại không ngờ hắn ta cướp đi Y
Vân.

"Long Mạc, trước mắt không phải là thời gian để
chúng ta giành giật nhau, chúng ta nhất định phải hợp tác, mới có thể nhanh
nhất cứu được Y Vân. Đại ca của ngươi, hắn đã luyện thành loại tà công âm hàn,
ngươi là người hiểu rõ đại ca ngươi, nói xem hắn có thể ở nơi nào? Chúng ta
không thể tìm kiếm một cách mù mờ được."

Long Mạc đứng dậy, ở bên trong phòng không ngừng di
chuyển, sau một lúc lâu nói: "Ở trong cung hắn có một căn phòng ngầm dưới
đất, nơi đó có chứa rất nhiều nước băng. Hắn chạy trốn khi vẫn chưa luyện thành
loại tà công kia, nếu hiện tại đã luyện thành công, hắn sẽ phải ở nơi nào để
luyện công đây?"

Ô Mi Sơn!

Hai người đồng thanh nói.

Ô Mi Sơn là ngọn núi cao ở phía bắc kinh thành, trên
đỉnh núi băng tuyết bao phủ quanh năm, cũng có vài hồ băng, nếu như Long Phi
cần nước băng để luyện thành công phu, có khả năng nhất chính là ở trên Ô Mi
Sơn.

Lăng Thiên và Long Mạc bỗng nhiên nhìn nhau, hiện tại
trong mắt hai nam nhân này không có thù hận, không có sự đối nghịch, mà chỉ có
sự lo lắng cho cùng một người.

Ô Mi Sơn.

Y Vân bị điểm huyệt đạo, dùng chăn bọc lại, mang đến
cái sơn động này.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Y Vân vẫn biết nàng
đang ở trên núi, mà cái người bên cạnh, cả người toả ra hơi lạnh, dù cách một
tấm chăn, vẫn có thể cảm nhận được hàn ý tràn ngập kia.

Y Vân biết, nếu có một người mà trên người luôn lạnh
lẽo như băng, thì phải là Long Phi.

Chiếc chăn được mở ra, xuất hiện trước mặt là một
người mặc quần áo màu ngọc.

Đúng là Long Phi!

"Long phi! Quả nhiên là ngươi!"

Long phi nhìn thẳng vào Y Vân, cười, nói: "Đúng
vậy! Thật không ngờ phải không!" Giọng nói như băng tuyết lạnh lùng.

Y Vân quan sát Long Phi, người này chính là Thương
Dung đại ca sao?

Còn nhớ, trên vầng trán của hắn vẫn thường cất giấu
một sự ưu sầu nhàn nhạt, nhưng mà, bên môi luôn là nụ cười dịu dàng.

Còn nhớ, trên người của hắn luôn thoang thoảng mùi
dược thảo như có như không, nhẹ thấm vào trong lòng.

Còn nhớ, gương mặt hắn tái nhợt như tuyết nhưng cũng
anh tuấn phi phàm, nụ cười của hắn ưu sầu mà dịu dàng đến mê người.

Nhưng mà hiện tại người nam tử đang đứng trước mắt
nàng, sắc mặt gầy yếu mà tái nhợt, màu da trong suốt tựa như hàn băng quanh năm
trên đỉnh núi, đôi mi tràn ngập sự tàn ác.

Trên người của hắn, mơ hồ hiện ra cảm giác khát máu,
khí chất hung tàn, gần như muốn huỷ diệt tất cả.

Hắn giống như ma quỷ, một ma quỷ thật sự.

Báo cáo nội dung xấu