Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 07 - Phần 1
Hồi 7: Quái khách trong
động cổ
Gió đêm thổi rì rào!
Côn trùng kêu rả rích.
Vầng trăng đã lặn về Tây, khiến ánh sáng nhợt nhạt mờ tỏ,
chiếu rọi lên ba cỗ quan tài, trông lại càng rùng rợn khủng khiếp hơn.
Gia Cát Ngọc đứng trơ người hoài niệm đến những việc đã qua
trong lòng vô cùng đau xót!
Sau ba năm xa cách, chàng thật không ngờ quê nhà ấm áp xưa kia,
đã trở thành sào huyệt của một lũ người gian ác. Người cha già tóc đã điểm
sương, nay đã hóa ra người thiên cổ, vậy thử hỏi có ai trông thấy mà không đau
đớn lòng?
Ôi! Trước kia trong Tiềm Long Bảo, kẻ ăn người ở không biết
bao nhiêu.
Nhưng, không rõ hai người đã tuẫn tiết theo với chủ nhân, nằm
vĩnh viễn bên cạnh người cha già mình đây, là ai thế?
Chàng sốt ruột muốn tìm hiểu được câu giải đáp, nên nhanh nhẹn
nhún người nhảy nhẹ nhàng đến trước cỗ quan tài ở phía mặt.
Chàng trông thấy trên cỗ quan tài ấy, bụi đã phủ cao gần một
tấc, nhưng một dòng chữ đỏ ở phía trước, vẫn còn trông thấy được rõ ràng. Thì
ra đấy chính là nơi yên nghỉ nghìn thu của người từ mẫu của chàng!
Chàng còn nhớ ba năm trước đây, đã cùng từ mẫu bôn ba chạy
nạn. Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, môi bỏng lưỡi khô, hết sức thảm khổ...
Nhưng, từ mẫu rõ ràng đã bị giết chết giữa bãi sa mạc mênh
mông, thế tại sao thân xác lại quàng tại quê nhà đây được?
Vậy có lý nào, trước khi từ mẫu chàng lâm nguy, thì đã bị hai
tên tặc tử nọ bắt trở về đây hay sao?
Trong khi đó bầy kênh kênh xúm nhau mổ thịt trên bộ xương kia
lại là ai thế?
Ồ! Mà cần phải đến xem cỗ quan tài ở phía trái coi là ai trước
đã?
Nghĩ thế, nên chàng liền nhanh nhẹn nhún mình nhảy về phía
trái bảy thước, cúi đầu nhìn xuống...
– Úy!
Gia Cát Ngọc vừa nhìn rõ dòng chữ phía trước cỗ áo quan, thì
không làm sao giữ được sự trầm tĩnh nữa, nên đã kinh hoàng buột miệng kêu lên
thành tiếng!
Thì ra, trên cỗ quan tài lại có một dòng chữ:
“Bát Đẩu Thư Sinh ái tử chi Linh cửu”.
Việc này, nếu là kẻ khác nhìn đến, lẽ tất nhiên sẽ không có
điều chi nghi ngờ nữa. Nhưng. nếu bảo nắm xương khô trong cỗ quan tài này,
chính là người đang đứng trơ trơ đây, thì chẳng phải hóa ra khôi hài lắm hay
sao?
Gia Cát Ngọc cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi xòe
thẳng đứng bàn tay lên, nhắm ngay cỗ quan tài...
Nhưng, luồng chưởng phong của chàng chưa kịp giáng xuống, thì
bỗng lại có một ý nghĩ lóe lên trong đầu óc chàng. Xem ra trong cỗ quan tài
này, chắc chắn là không có xác chết, nhưng chẳng rõ bọn tặc đảng có lý đâu
chúng lại có kế độc chi trong cái trò này hay sao?
Hừ, Gia Cát Ngọc ta, đối với một việc nhỏ nhít như thế này,
cũng tỏ ra e dè kiêng sợ, thì còn nói chi đến việc trả mối thù nhà sâu tợ biển
và thanh toán mối hận của âm sư cao tợ núi cho được.
Tức thì chàng lại đưa thẳng đứng chưởng trái lên ngang ngực,
trong khi chưởng mặt quét thẳng ra như búa bổ, sau tiếng ầm thật to nắp chiếc
quan tài dày hằng tám tấc, đã bị luồng chưởng phong của chàng quét bay xuống
đất.
Trong khi ấy, cát bụi cũng tung bay mù mịt, khiến cả gian nhà
bỗng tối sầm lại!
Nhưng, bỗng liền đó chàng nghe có tiếng kèn kẹt, tức thì có
một bộ xương khô trong cỗ quan tài đứng phắt lên, vung cao hai chưởng và giương
thẳng mười ngón tay trắng phếu, nhọn hoắc ra nhắm chụp thẳng về phía Gia Cát
Ngọc!
Gia Cát Ngọc tuy là người võ công cao tuyệt, nhưng nhìn qua
cảnh tượng ấy cũng không khỏi khiếp sợ đến toát mồ hôi lạnh khắp cả người!
Tuy nhiên, dù sao chàng vẫn là người có thiên bẩm đặc biệt, sự
trầm tĩnh không phải người tầm thường có thể so sánh được. Bởi thế, giữa lúc
còn đang kinh hoàng thì nửa thân trên của chàng đã kịp thời xoay nửa vòng, rồi
vung một cánh tay lên, nhanh nhẹn quét ngang co lưng của bộ xương khô ấy một
chưởng thật mạnh mẽ!
Nào ngờ đâu bộ xương khô trước mặt chàng như có linh tính,
trông thấy thế thì liền nhanh nhẹn vọt ra khỏi cỗ quan tài, nên chẳng những
tránh được chưởng lực của chàng, mà đồng thời còn giương cả mười ngón tay lên,
bắt từ trên không xắn mạnh xuống một lần thứ hai nữa!
Gia Cát Ngọc vừa công ra một thế võ, thì tâm thần đã bình tĩnh
trở lại. nên giữa lúc bộ xương khô này bắt từ trên không công thẳng trở xuống,
thì chàng đã kịp thời lách mình tránh ngang, rồi vận dụng đến bảy phần mười
chân lực trong người, vung chưởng phản công trả lại!
Nhờ trước đây chàng may mắn ăn được trái Kim Tuyến Huyết Lan
nên nội lực dồi dào, không khác chi một người bỏ công khổ luyện mấy mươi năm.
Do đó chưởng lực của chàng vừa xô ra, tức thì đã gây nên một luồng kình phong ồ
ạt, chẳng kém chi ngọn thủy triều ở sông Tiền Đường... Sau một tiếng nổ ầm thật
to, tức thì nghe tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt, vì bộ xương khô ấy, đã
bị chưởng lực của chàng đánh tan ra thành hàng trăm mảnh vụn, rải trắng cả mặt
đất!
Thì ra, bộ xương khô ấy được điều khiển bởi một chiếc máy bí
mật.
Dù cho nó chỉ có thề công ra được ba thế võ mà thôi, nhưng nếu
vì khiếp sợ, thì thật cũng rất khó đối phó chứ chẳng phải chơi!
Nhưng không ngờ nó lại gặp Gia Cát Ngọc, một bậc kỳ tài xuất
chúng, nên chỉ mới đánh ra được hai thế võ, là đã bị chàng đánh tan nát thành
từng mảnh vụn rồi!
Gia Cát Ngọc lúc ấy dường như đã quên mất cô gái áo trắng kia
nên quay phắt người lại, tràn thẳng tới trước quan tài phía phải, giương hai
ngón tay ra như một lưỡi giáo, thò tới cạy mạnh nắp áo quan, và nhanh nhẹn nhảy
lui ra sau hai bước để tránh...
Nào ngờ lần này thì không có sự động tịnh chi cả. Dưới ánh
trăng tàn chàng chỉ ngửi thấy mùi hôi thối tựa hồ như thật sự có xác chết trong
cỗ quan tài ấy!
Tại sao lại có chuyện lạ như thế? Có lý đâu...?
Trong lòng chàng bỗng thấy vô cùng căng thẳng. Một luồng hơi
lạnh cũng từ chót xương sống lần lần tràn lên!
Nhưng, chớ nói chi là một xác chết, mà dù cho trước mặt chàng
là một con yêu quái, chàng cũng không thể vì đó mà rút lui được!
Bởi thế, chàng liền tràn ngay người tới, định sẽ xem kĩ bên
trong cỗ quan tài ấy là vật gì.
Bỗng nhiên, ngay lúc đó chàng bất thần nghe có tiếng khè khè
rất khẽ, rồi lại trông thấy có bốn đốm lửa xanh lè, chẳng khác nào bốn cái đèn
ma, từ trong cỗ quan tài chậm rãi nhô lên!
Chẳng bao lâu, bốn đốm lửa xanh ấy đã bay bổng lên cao độ ba
thước...
Thế rồi, chúng lại tẻ ra hai bên tả hữu. Và, bất thần bốn đốm
lửa xanh ấy bỗng nhập trở lại thành một cục, vọt thẳng lên cao.
Với đôi mắt của Gia Cát Ngọc, dù cho giữa đêm tối, chàng cũng
vẫn có thể trông thấy rõ được mọi vật chung quanh. Do đó ngay từ lúc đầu, chính
là bốn con mắt sáng ngời!
Bốn con mắt ấy chính là bốn con mắt trên hai chiếc đầu rắn
hình tam giác. Và hai chiếc đầu rắn ấy lại dính liền vào một thân rắn bên dưới!
Với loài rắn ít khi trông thấy này, vừa nhìn qua là chàng đã
biết ngay nó là một thứ rắn độc. Gia Cát Ngọc tuy có võ nghệ cao siêu tuyệt
đỉnh, nhưng đứng trước con quái vật này, chàng vẫn không hề dám xem thường bao
giờ!
Quả nhiên hai chiếc đầu rắn nọ sau khi cất tiếng kêu khè khè,
thì chiếc miệng to lớn của chúng há ra, tức thì một mùi hôi tanh từ miệng chúng
bay ra nồng nực!
Gia Cát Ngọc vì kinh nghiệm non kém, hơn nữa, vì trong bóng
tối nhìn không thật rõ ràng, nên lúc còn đang kinh ngạc, thì mùi hôi tanh kia
đã xông thẳng vào mũi khiến chàng cảm thấy choáng váng cả mặt mày suýt nữa té
ngã xuống đất!
Nào ngờ đâu lúc ấy, trong bụng chàng liền có một luồng hơi
lạnh tràn thẳng ra khắp cơ thể làm cho tâm thần chàng được bình tĩnh trở lại
như cũ.
Tuy chẳng lấy làm lạ trước hiện tượng đó nhưng lúc đó thật chàng
không có thì giờ để nghĩ ngợi nhiều, mà phải hối hả tập trung tinh thần để đối
phó với những điều hiểm nguy ở phía trước. Chàng thầm vận dụng Cửu Cửu Huyền
Công bố trí khắp cơ thể, rồi tiếp đó mới vận dụng năm phần chân lực trong
người, vung chưởng quét thẳng vào thân con rắn trước mặt!
Luồng chưởng phong của chàng vừa quét ra, thì con rắn quái dị
ấy thừa thế vọt mình lên, thân hình nó đỏ rực như một sợi xích sắt đang được
nung đỏ, lao thẳng tới nhắm quấn vào cánh tay của chàng!
Với tài nghệ của Gia Cát Ngọc, thì thử hỏi con rắn ấy làm sao
quấn vào tay chàng được? Chàng nhanh nhẹn thu cánh tay trở về, rồi giương thẳng
những ngón trên bàn ra như một lưỡi dao, nhắm ngay cổ của con rắn đó quét qua!
Chàng vung chưởng đánh ra, cũng như thay đổi thế võ đều hết
sức nhanh nhẹn. Do đó, chớ nói chi là một con rắn độc mà dù cho một cao thủ bậc
nhất trong giới giang hồ cũng e rằng không làm cách nào nhảy tránh cho kịp!
Bởi thế sau một tiếng soạt, tức thì thân hình con rắn dài hàng
tám thước đỏ gay như lửa kia, liền bị quét bay ra xa ngoài năm bộ!
Nhưng, loài rắn độc này quả không phải tầm thường. Nhất là lớp
vảy đỏ như lửa trên thân mình nó, thật chẳng khác nào loại thép đã được trui
luyện hàng trăm lần, một thứ gươm đao thông thường vẫn không làm sao sát hại nó
được.
Gia Cát Ngọc vì không ngờ đến như vậy nên lúc chàng vung
chưởng đánh ra, chỉ dùng có ba phần mười chân lực trong người mà thôi, nên dù
có thể hất bắn nó đi xa được năm bộ, nhưng vẫn không thể nào giết chết được nó!
Con rắn độc kia cũng tựa hồ đã biết được người trước mặt nó
không phải là người kém cỏi. Do đó khi nó vừa bị đánh rơi xuống đất thì liền
khoanh tròn lại thành một cục, rồi giương cao hai chiếc đầu lên có ba thước, há
miệng thè lưỡi đỏ tươi, kêu khè khè không ngớt.
Gia Cát Ngọc trước đây nghe cha mình nói, trong rừng núi sâu
rừng rậm có một thứ rắn độc, phàm khi nó bò qua chỗ nào, thì cây cỏ tại nơi đó
đều khô héo tất cả. Nước miếng của chúng lại bén như gươm đao, phàm người và
thú vật đụng vào thì sẽ chết ngay. Thế mà giờ đây trong tay chàng lại không có
tấc sắt, nên nhất thời không biết phải đối phó bằng cách nào!
Nhưng, dù sao chàng vẫn là người hết sức thông minh, nên khi
nhìn bên con mắt chiếu ngời của con rắn thì liền thoáng nghĩ ra một kế hay. Do
đó chàng bước lùi ra sau, tức thì có bốn vật đen nhỏ liền được chàng vung tay
ném thẳng ra!
Bốn món ám khí ấy liền rít gió vèo vèo bay vút về phía bốn con
mắt của con rắn độc kia, nhanh như những vì sao sa trên nền trời!
Bốn món ám khí ấy đã từ đâu mà Gia Cát Ngọc có như vậy? Thì ra
trong khi chàng thối lui ra sau đã giương hai ngón tay như một chiếc kềm sắt,
xâm thẳng vào vách đá nạy ra một cục đá nhỏ vung tay lên ném thẳng ra!
Chớ xem thường bốn mảnh vụn đá nhỏ ấy, vì khi chàng đã dồn nội
lực vào rồi thì chúng có thể xuyên thủng được sắt đá. Bởi thế chỉ kịp thấy hai
chiếc đầu của con rắn độc nọ lắc qua một lượt, tức thì bốn con mắt chiếu ngời
ánh sáng xanh của nó cũng liền tắt mất, y như những ngọn đèn bị gió thổi vậy.
Một khi bốn con mắt bị đui thì dù cho nó là một vật hiểm độc
nhất trong trời đất, cũng không khỏi cảm thấy đau đớn vô cùng nên cất tiếng kêu
khè vô cùng quái dị, rồi bất thần lao vút cả thân mình tới, nhanh như một luồng
điện xẹt!
Gia Cát Ngọc thấy bốn viên đá của mình ném ra, đã hoàn toàn
trúng đích thì hết sức mừng rỡ. Do đó khi chàng trông thấy con rắn độc kia lao
mình lướt tới thì chỉ khẽ lách tránh ngang, tức thì nghe một tiếng soạt tiếp
liền theo đó.
Thế là hai chiếc đầu của con rắn nọ đã đâm ngập vào vách
tường! Bởi thế cả chiếc thần dài tám thước của nó đã treo lủng lẳng trên bức
vách, trông chẳng khác nào một cái ruột tượng. Nó chỉ giãy qua hai lượt rồi nằm
yên chết tốt!
Bóng trăng đã trở thành lu mờ, sao thưa trên trời vẫn không
ngớt nhấp nháy.
Ngọn gió đêm thổi vi vu nghe thật thê lương. Bỗng đâu có tiếng
của Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn đang gầm to vọng lại!
Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn con rắn đã chết và đang mắc kẹt lủng
lẳng trên bức vách trong lòng thầm nghĩ rằng:
“Cô gái áo trắng kia đã biến đi đâu mất, vậy tại sao không tìm
gặp lão già để hỏi rõ cho biết từ mẫu ta chết sống ra sao?”.
Liền đó chàng liền di động thân người rồi nhún mình nhảy thẳng
ra sân.
Lúc ấy ở bên ngoài bóng những khóm trúc chập chờn, gió thổi
hoa rơi lả tả, sương đang xuống mịt mờ như mưa làm ướt cả những những ngọn cỏ
bên thềm nhà.
Khắp chung quanh, đâu đâu cũng có tiếng côn trùng kêu rả rít.
Chàng nào còn trông thấy bóng lão già đâu nữa?
Chính vì vậy nên Gia Cát Ngọc lại càng thêm sốt ruột, thầm
nghĩ rằng:
“Qua lời nói của lão già, dường như lão biết rất rõ việc sống
chết của từ mẫu ta. Nhưng giờ đây lão đã bị sự ám hại của cô gái áo trắng kia
nên thần trí đã mất hết sáng suốt, vậy nếu ta để có điều chi sai lầm thì chẳng
hóa ra lương tâm ta tự xấu hổ lắm sao?”.
Trong khi chàng còn đang suy nghĩ thì thân người đã vọt thẳng
lên không, rồi đáp nhẹ nhàng xuống một nóc nhà.
Ngay lúc ấy, chàng thoáng trông thấy một cái bóng đen bay
thoắt đi về hướng Đông Nam, nên liền nhanh nhẹn phi thân đuổi theo sau như một
luồng điện xẹt!
Nên biết cỗ quan tài đặt ngay chính giữa trong nhà kia chính
là một ngõ ra vào bí mật. Nếu Gia Cát Ngọc đánh vỡ cỗ quan tài ấy chui vào thì
sẽ đuổi theo được cô gái kia chẳng khó chi cả. Nào ngờ đâu, trong ba cỗ quan
tài, chàng đá phá vỡ được hai còn lại một cỗ sau cùng thì lại bỏ ra đi để mất
một cơ duyên thật tốt!
Trên nền trời trăng sao đều lặn, gió sớm đã thổi lộng. Trước
khi bình minh ló dạng, không khí trở thành lạnh buốt cả da thịt.
Gia Cát Ngọc tiến vào khu rừng rậm ở phía trái cạnh Tiềm Long
Bảo dò xét thật kĩ từng tấc đất một những nơi mà chàng thấy khả nghi, nhưng vẫn
không hề tìm ra được dấu vết nào của Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn cả!
Một ngọn gió mạnh lướt qua khiến hoa trên cành rơi rụng lả tả.
Dòng nước trên sông Phi Vân Giang không ngớt rì rào, nghe thật u buồn, ai
oán...
Có lý nào lão già ấy vì đã mất hết sự sáng suốt nên đã bị rơi
vào dòng sông rồi hay sao?
Gia Cát Ngọc nghĩ thế nên liền lao mình ra khỏi cánh rừng, rồi
mới lại vọt thẳng lên không đáp nhẹ nhàng xuống một tàng đá to nhô ra ngoài,
bên cạnh dòng sông ấy.
Dòng nước trên sông trong veo một màu xanh biếc, khi chảy đến
những tảng đá ngầm thì nước lại tung tóe lên, khi chảy lên trên vách đá cao có
một con thác không ngớt đổ ầm ầm, bụi nước bay mù mịt. Người bị rối loạn tâm
thần, nhất là đang bị lọt vào dòng nước chảy cuồn cuộn thế này, thì còn mong
chi sống sót được nữa?
Gia Cát Ngọc đứng sững trước gió, im lặng suy nghĩ.
Bất thần, chàng lại trông thấy giữa dòng nước chảy, bỗng bọt
nước tung tóe lên, kế đó chàng lại thấy rõ một con lý ngư vàng, dài hơn một
thước, đang vượt dòng nước bay vọt lên...
Trên dòng nước mùa xuân ấm áp, việc cá vẫy vùng vốn không phải
là chuyện lạ, nhưng đáng lạ là chính con lý ngư vàng kia, lại đang mắc vào một
lưỡi câu!
Quái thật! Ai lại có tài nghệ cao cường đến mức có thể buông
câu trước những vách đá cao hàng trăm trượng?
Khi chàng nhìn kĩ thì thấy rõ ràng bên dưới vách đá có một
chiếc cần câu màu đen bắc từ trong nhô ra. Sau khi con cá đã đớp mồi thì chiếc
cần câu vụt giật mạnh, tức thì con lý ngư vàng ấy từ dưới mặt nước bay thẳng
lên phía vách đá nhanh như một luồng gió hốt!
Phải rồi! Bên dưới tấm vách đá này chắc chắn là có một nơi trú
ngụ được?
Nhưng, trên đỉnh vách đá bụi nước tung bay mù mịt, rong xanh
phủ kín, dòng thác lũ thao thao bất tuyệt. Nước chảy ồ ạt, chung quanh mấy dặm
gần đây chẳng trông thấy một chiếc thuyền câu, như vậy người ấy làm thế nào
xuống phía dưới vách đá ấy được?
Chàng đang ngồi nghĩ ngợi miên man, thì bỗng nghe có tiếng nói
rằng:
– Con cá lý ngư vàng này, vốn đã đủ cho lão phu dùng một hôm,
nhưng không ngờ lại có ông đến đây, nên lão phu còn phải nhọc một chút nữa!
Tiếng nói ấy từ phía dưới vách đá truyền lên. Giọng nói hết
sức lạnh lùng chẳng khác nào như băng giá.
Câu nói vừa dứt thì bỗng nghe có tiếng động nước bì bõm, tức
thì chiếc lưỡi câu ấy lại được ném thẳng vào dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
Gia Cát Ngọc đang hết sức kinh dị thì bỗng nghe một tiếng nói
quen thuộc vọng đến gần:
– Có ông đến đây, lão phu còn phải nhọc công một chút nữa!
Câu nói ấy lặp lại một phần câu nói vừa rồi. Giọng nói già
nua, hoàn toàn không có một tí tình cảm đấy chẳng phải là tiếng nói của Biên
Chí Viễn hay sao?
Nhưng, không hiểu lão ta làm thế nào lại xuống được phía dưới
vách đá cao ấy?
Trong khi đó, giọng nói lạnh lùng vừa rồi lại nổi lên rằng:
– Lão phu vốn có ý sẽ giải trừ chất độc Thất Tinh Ảo Hồn Sa
cho ông nhưng nếu làm như vậy thì sau đó ông nào chịu an phận thủ thường sống
suốt đời ở đây với tôi?
Qua câu nói ấy đã làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi cảm thấy
xương sống đều lạnh buốt, thầm nghĩ rằng:
“Người ấy lòng dạ sao ác độc đến thế? Trông thấy người ta bị
nguy mà không ra tay cứu chữa, đã là một việc quá đáng rồi, huống hồ chi đến
việc rúng ép người ta phải sống trọn đời tại phía dưới vách đá với mình như
vậy? Ý nghĩ đó chẳng hóa ra tổn thương đến lòng hiếu sinh của trời đất lắm hay
sao?”.
Gia Cát Ngọc tuy lúc ấy không có ý dùng võ lực trừng trị người
đó, nhưng vì chàng cần phải tìm hiểu tung tích của từ mẫu, nên sốt ruột muốn
cứu thoát lão già tâm thần đang bấn loạn kia. Song khổ nỗi là vách đá cao hàng
trăm trượng, chẳng có đường nào đi đến đó. Chàng vốn có ý muốn lên tiếng để
hỏi, nhưng lại sợ quái nhân phía dưới vách đá kia nghe có động, thì lại bày mưu
đối phó, gây nhiều khó khăn hơn!
Chàng còn đang do dự thì bỗng trông thấy mặt nước lại xao động
và tung bọt lên, tức thì một con lý ngư khác lại bị mắc câu và bị kéo lên khỏi
mặt nước!
Gia Cát Ngọc bỗng lóe lên một ý nghĩa trong đầu óc, nên liền
lao mình vào khoảng không rồi sử dụng Vân Long Cửu Chuyển thân pháp xoay vần
theo bức vách đá đầy cây cối xanh um, sa xuống thấp dần. Chỉ trong nháy mắt là
thân người chàng đã xuống còn cách mặt nước độ ba thước nữa mà thôi.
Thân pháp tuyệt diệu có một không hai trên đời ấy, nếu chẳng
phải là người võ công cao tuyệt về cả hai mặt nội ngoại công, thì đâu lại có
thể sử dụng đến mức đó được. Nhất là cần phải nắm cho kịp thời cơ, không thể để
chậm một phút nào cả, thì quả thật là một việc rất khó khăn!
Trong khi Gia Cát Ngọc sa đến gần mặt nước, thì cũng vừa lúc
chiếc cần câu vừa giật lên. Tức thì chàng nhanh nhẹn dang một cánh tay ra, nắm
lấy ngọn cần câu. Thế là cả người chàng liền bay nhanh vào phía vách đá cùng
một lúc với con lý ngư, rồi rơi vào trước miệng một cái thạch động to!
Cửa thạch động rộng có ngoài một trượng. Tại vách đá sát mặt
sông lại có mở một chiếc cửa sổ. Tại cửa sổ ấy có để một chiếc giường đá. Trên
chiếc giường đá, đang ngồi một lão già gầy đét, tóc dài phủ đến vai.
Lão ta vừa trông thấy Gia Cát Ngọc phi thân lướt vào thì đôi
mắt tràn đầy vẻ kinh dị. Qua một lúc lâu lão ta mới vung chiếc cần câu rồi cất
giọng lạnh lùng nói rằng:
– Tên tiểu quỉ kia
ngươi là ai? Ta không mời sao ngươi lại đến, có phải định tìm lấy cái chết hay
sao?
Gia Cát Ngọc đưa
mắt liếc qua, là đã trông thấy lão già mình gặp tại Ngân Hòe Trấn lúc ấy đang
ngơ ngác đứng sững như một khúc gỗ trong sơn động. Do đó chàng cố đè nén cơn
tức giận đưa tay chỉ thẳng vào lão già ấy nói rằng:
– Tại hạ là Gia Cát
Ngọc, đến đây chính là vì cụ già này. Việc tại hạ đến đây làm rối xin bậc
trưởng thượng tha thứ cho, thì tôi cám ơn lắm!
Quái nhân ấy liền
cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:
– Xích Diễm Tàn
Chưởng Biên Chí Viễn có mối hận thù chi với ngươi? Ngươi nên biết nơi này không
phải là chỗ ngươi tìm đến đây để hành động ngang tàn được!
Đến chừng ấy, Gia
Cát Ngọc mới chợt hiểu ra, lão già mình gặp tại ngân Hòe Trấn này, chính là
Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn, một nhân vật tên tuổi vang lừng trong giới
giang hồ. Bởi thế, chàng liền mỉm cười nói:
– Giữa tại hạ và
Biên lão tiền bối này chỉ mới có duyên gặp gỡ một lần chứ không hề có thù oán
chi cả. Tại hạ tìm ông ấy chỉ cốt để hỏi một việc chứ chẳng hề có ác ý chi!
– Biên lão nhi hiện
đang bị trúng chất độc Thất Tinh Ảo Hồn Sa thần trí đã mất hết sáng suốt, vậy
ngươi có biết hay không?
– Thất Tinh Ảo Hồn
Sa tuy là vật rất độc, nhưng đối với tiền bối thì việc giải trừ nó dễ dàng như
trở bàn tay, vậy hà tất lại không...?
Quái nhân nọ bỗng
quát to rằng:
– Ngươi là môn hạ
của ai? Tại sao lại biết rõ lão phu như thế?
– Xin tiền bối chớ
trách cho! Tại hạ chẳng qua vừa rồi đã bất ngờ đứng trên vách đá, nên nghe rõ
được lời nói của tiền bối mà thôi!
– Ha ha! Lão phu đã
bị kẹt ở nơi đây, thật ít khi lại được Biên lão nhi lạc đến đây cùng chung sống
với ta. Vậy, ta đâu lại chữa trị cho lão được sáng suốt để lão bỏ ra đi hay
sao?
Gia Cát Ngọc cau
chặt đôi mày, nói:
– Lão tiền bối
không có ý muốn ở đây, vậy tại sao không bỏ ra đi cho rồi?
Quái nhân nọ cất
giọng hừ lạnh lùng, rồi bất thần kéo vạt áo lên lộ đôi chân của mình ra, cất
tiếng giận dữ nói:
– Tên tiểu yêu kia!
Ngươi xem ta như thế này thì còn đi đứng chi được hay không?
Thì ra đôi chân của
lão già ấy, từ đầu gối trở xuống, da thịt đều đỏ hồng, gân xanh đều đùn lại.
Xương trắng cũng lộ ra ngoài, trông thật hết sức bi thảm, không có lời nói nào
tả cho xiết được!
Gia Cát Ngọc trông thấy thế thì trong lòng không khỏi có một sự thông cảm sâu xa, nên cất giọng chân thành nói:
– Lão tiền bối đang bị trọng thương như thế thì phải đi ra bên ngoài tìm thầy chữa trị. Nếu ở mãi tại động đá hẻo lánh này, thì làm sao?
– Hừ... hừ! Khắp cả trong trời đất này ngoại trừ Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ của Lãnh Diện Hoa Đà ra còn thì nào có vật chi khác có thể chữa trị được vết thương của lão phu nữa!
Gia Cát Ngọc chân thành nói:
– Chỉ cần lão tiền bối bằng lòng giải trừ chất độc cho Biên Chí Viễn tiền bối đây, thì tại hạ sẽ nhất định tìm đến Lãnh Diện Hoa Đà để xin giúp cho tiền bối món thuốc Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ ấy!
Lão quái nhân nọ liền cất giọng lạnh lùng cười nói:
– Khá khen cho thằng tiểu yêu tinh ranh ngươi! Ngươi xem lão phu là một đứa trẻ ba tuổi hay sao? Nếu ngươi có thể tìm được Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ thì lão phu sẽ thả lão già Biên Chí Viễn ra, bằng trái lại... Hừ! Thì ngươi chớ nghĩ đến việc ấy nữa!
Gia Cát Ngọc nghe qua, trong lòng không khỏi bực tức, bèn gằn giọng nói:
– Ông không tin lời nói của tại hạ, vậy tại hạ có thể đến đây, thì đâu lại không thể dẫn cả Biên Chí Viễn tiền bối phủi tay ra đi hay sao?
Nói dứt lời chàng bất thần tràn người tới chụp lấy cổ tay Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn, nói:
– Biên lão tiền bối, hãy theo tôi đi khỏi nơi này. Tại hạ nhất định tìm cho kỳ được Lãnh Diện Hoa Đà để chữa trị chất độc Thất Tinh Ảo Hồn Sa cho ông!
Xích Diễm Tàn Chưởng dáng điệu đầy vẻ ngơ ngác khẽ giật cánh tay lại theo bản năng tự vệ của mình.
Lão quái nhân trông thấy thế thì cất giọng lạnh lùng cười rằng:
– Xem qua tài nghệ của ngươi cũng khá cao cường, nhưng dù muốn thoát ra khỏi gian nhà đá này của ta, e rằng sẽ không dễ dàng như ý ngươi tưởng!

