Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 005 phần 4
Hai người sau khi chào nhau, người đàn ông liền dời sự chú ý
sang Mẫn Nhu đứng bên cạnh Lục Thiếu Phàm trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi
hoặc nhìn Lục Thiếu Phàm tìm kiếm đáp án.
Lục Thiếu Phàm kéo tay Mẫn Nhu, giữ chặt cô trong lòng bàn
tay nhìn Mẫn Nhu đang bối rối cười yếu ớt không nói gì, vẻ ôn nhu trong mắt rất
rõ.
Người đàn ông liền bừng tĩnh vỗ trán la lầm lên: “Coi em
này, ngay cả chị dâu cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà!”
Mẫn Nhu ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe môi, cách xưng
hô ‘chị dâu” cô đành cam chịu.
Cô cũng thấy, anh ta và Lục Thiếu Phàm có mối quan hệ không
thường, nếu Lục Thiếu Phàm cũng nguyện ý dẫn cô đến ra mắt bạn bè thân của anh,
cô cũng nên giữ chút mặt mũi cho Lục Thiếu Phàm, tránh để anh khó chịu.
“Em cùng Lục lão đại đây học cùng nhau, em tên An Viễn Nam,
xin chào chị dâu.”
Mẫn Nhu lịch sự cười lại, ôn nhu nói: “Xin chào, tôi gọi là
Mẫn Nhu”
“Đi thôi, thời gian không còn sớm, An Viễn Nam, mau dẫn bọn
anh tới chỗ nghỉ ngơi.”
Lục Thiếu Phàm đối với An Viễn Nam nói chuyện cũng thoải mái
hơn, rất tự nhiên, khoác qua vai Mẫn Nhu, thân mật ôm cô rời khỏi sân bay.
Mẫn Nhu có vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của
Lục Thiếu Phàm trước mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của
anh đành gạt bỏ ý định, thật ra thì, lồng ngực Lục Thiếu Phàm cũng rất thoải
mái.
Lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của An Viễn
Nam, mới xấu hổ đẩy Lục Thiếu Phàm ra, người đó lại vô tội hỏi cô: “Sao vậy, có
chuyện gì cần hoãn lại sao?”-Sức lực ngang hông càng mạnh hơn.
Mẫn Nhu giật giật khóe mắt, chịu đựng cơn xúc động, nghiến
răng nghiến lợi nói: “Không sao, đi thôi.”
“Được”- Nhẹ nhàng nói xong, Lục Thiếu Phàm quay về phía An
Viễn Nam đang theo sát sau nói: “Còn không đi lái xe”
“Dạ hiểu, lão đại”
Mẫn Nhu hơi giận chỉ đi thẳng về trước, không chú ý tới hai
người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau.
Lục Thiếu Phàm nhìn An Viễn Nam nhíu mày, người đó gật đầu,
tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười dài lái xe đi.
Xe hơi chạy trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch
với mái tóc xoăn, khiến nó hất lên tạo ra độ cong rất đẹp. Mẫn Nhu đón gió, đôi
mắt nheo lại, xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng
sớm của Dublin không còn nhiều đèn điện.
Dublin là thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách
nhau 7 tiếng, khi họ tới Dublun thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ,
tương đương ở LA thì đã sáu giờ chiều.
Mẫn Nhu không hiểu biết nhiều lắm về Ireland, chỉ biết quốc
gia thuộc một phần của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng anh, nhưng
những điều khác thì cô không rõ.
Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh
sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rất náo nhiệt.
Qua kính chiếu hậu Mẫn Nhu nhìn thấy An Viễn Nam, da anh ta
màu đồng khỏe mạnh, so với làn da trắng của Lục Thiếu Phàm thì quả nhiên khác
biệt, không khỏi có chút tò mò.
Cùng học ở quân khu, vì sao lại khác nhau như thế? Không chỉ
vóc người, màu da, ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt
náo không câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh?
Lục Thiếu Phàm sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Mẫn Nhu,
khóe miệng nở nụ cười, chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
“Hai người thật sự học cùng với nhau sao?”
An Viễn Nam tính tình thân thiện, nghe Mẫn Nhu hỏi, cười
cười ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói: “Chị dâu, chị đừng có không tin, Lục
lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì.”
Lục Thiếu Phàm là cao thủ đánh nhau?
Mẫn Nhu chất vấn nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mím môi cười
nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận.
An Viễn Nam nói tiếp: “Lục lão đại, Trầm lão nhị, em và Lục
tiểu Tứ, năm đó là tứ thiếu trong trường quân đội, giống như một trận đấu chỉ
cần lão đại và lão nhị không tham gia, thì em và Tiểu Tứ sẽ nắm chắc vị trí một
hai.”
Mẫn Nhu nghe người ta kể lịch sử đầy vinh quang của Lục
Thiếu Phàm “Trẻ tuổi” cũng hăng hái hơn nhiều, trèo người qua bên cạnh chỗ tài
xế hỏi: “Tôi đã thấy Thẩm Tấn Hàm, vậy Lục tiểu Tứ là ai a?”
“Lục Tiểu Tứ a,
cậu ta…”
An Viễn Nam chưa
kịp nói ra thân phận của Lục Tiểu tứ, bên trong xe liền cất lên giọng nói lạnh
lùng của Lục Thiếu Phàm: “An Viễn Nam, lo lái xe đi.”
Giọng nói lạnh
lùng khiến Mẫn Nhu khó hiểu nhìn anh, trên mặt Lục Thiếu Phàm cũng mất đi nụ
cười, khóe môi có chút mím lại, xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt Lục Thiếu Phàm,
ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.
An Viễn Nam sau
khi bị Lục Thiếu Phàm răn dạy, cũng không dám lắm điều, nhún vai đành có lỗi
với Mẫn Nhu, ngoan ngoãn im miệng lái xe đi.
Dọc đường đi, ba
người đều im lặng, áp lực đè lên bầu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến
mất.
“A, đây là chìa
khóa phòng, nếu không có chuyện gì, em chuẩn bị đi làm đây.”
Vì chuyện lúc
nãy, thái độ của An Viễn Nam cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không dám thở
mạnh, thấy Lục Thiếu Phàm gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi không thấy tăm
hơi đâu cả.
Có thể thấy, An
Viễn Nam rất nghe lời Lục Thiếu Phàm, anh nói một anh ta tuyệt đối không dám
nói hai.
Mẫn Nhu cũng nhận
ra tâm trạng của Lục Thiếu Phàm không tốt, môi vẫn mím lại, giống như mọi lần
anh giận. Lục Thiếu Phàm im lặng mở cửa phòng ngủ, bước vào, Mẫn Nhu theo sát
sau, muốn ngủ một giấc cho ngon.
Nhưng vừa vào
trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường đơn trên đó phủ lớp chăn mỏng, như thế này
thì hơi khó. Không biết nếu gọi An Viễn Nam sắp xếp thêm phòng có kịp không?
“Cái kia… Lục
Thiếu Phàm, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm An Viễn Nam một chút.”
Lục Thiếu Phàm
nghe tiếng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, vài giây sau mới mở miệng
nói: “Tiểu Tam đi làm rồi.”
“Đi làm?”- Mẫn
Nhu cười khan, chà xát hai tay vào áo. “Vậy ở trong nhà cậu ấy còn phòng khác
không?”
Lục Thiếu Phàm
suy nghĩ một lát gật đầu, dưới ánh mắt vui mừng của Mẫn Nhu liền dội nguyên
chậu nước lạnh xuống: “Còn hai phòng, một là phòng ngủ của Tiểu Tam, còn một
phòng, hình như để chất đống đồ bừa bộn”
Phòng ngủ chính,
đống đồ bừa bộn, hai chọn một?
Lục Thiếu Phàm
dời gót, cuộn ống tay áo lên đi vào phòng tắm, để mình cô đứng đó suy nghĩ
trong đau khổ. Mẫn Nhu thở dài nhìn nhục, quét mắt nhìn gian phòng, trừ giường
ra ghế salon cũng không có, không lẽ muốn cô ngủ dưới đất?
Chợt nhớ đến quan
hệ lúc này giữa cô và Lục Thiếu Phàm, miễn cưỡng cũng coi như là vợ chồng, vậy
ngủ trên một chiếc giường lớn… Trước suy nghĩ to gan của mình cô chỉ biết mở to
mắt, chưa kịp tìm ra đối sách thì cửa phòng tắm mở, Lục Thiếu Phàm đi ra.
Chỉ là rửa mặt
nhưng cũng rũ bỏ đi vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Thiếu Phàm không ít, nhưng mà sắc
mặt vẫn không tốt lên, âm hiểm thâm trầm, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ xa cách.
“Lục Thiếu Phàm,
chúng ta…. Chờ đã, ngủ trên một cái giường sao?”
Cô thử dò xét,
cẩn thẩn quan sát vẻ mặt của anh, gương mặt cô cũng vì câu hỏi mà trở nên ửng
đỏ lúng túng.
Lục Thiếu Phàm
đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, cô cứ tưởng anh sẽ phủ nhận nhưng anh lại “Ừ” một tiếng,
đem khăn lông đặt lên lưng ghế, đi đến bên cạnh giường.
Mẫn Nhu sắc mặt
cứng đờ, hơi luống cuống không biết có nên ngủ chung với Lục Thiếu Phàm.
“Hôm nay chúng ta
có rất nhiều việc phải làm, em nghỉ ngơi chút đi.”
Lục Thiếu Phàm
bình tĩnh nói, tâm tư không hề xao động, anh mở chăn, leo lên giường, sau đó
đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, nhếch môi để lộ ra nụ cười thản nhiên: “Em còn không đi
tắm?”
Mẫn Nhu bị Lục
Thiếu Phàm thúc giục, tất cả ngượng ngùng khẩn trưởng đều bay lên tới đầu, trái
tim nhảy đập loạn xa, đỏ mặt, không nhìn anh nữa, chật vật chạy vào phòng tắm.
Mẫn Nhu ngồi trên
nắp bồn cầu, thất bại cúi đầu, đối với chuyện kế tiếp có thể xảy ra trên giường
hơi khó tiếp nhận. Cô từ nhỏ đến lớn, chưa từng ngủ cùng đàn ông trên một
giường, lúc quay phim dù nằm với nhau cũng giữ khoảng cách, chưa từng, ngay cả
ban đêm cũng chưa từng xảy ra chuyện này.
Khóe mắt nhìn đến
túi giấy treo bên tường, hình như là quần áo để thay, cô dùng tay sờ nó, quả
nhiên là áo ngủ của nữ. Nhớ lại bộ quần áo ngủ trên người Lục Thiếu Phàm, Mẫn
Nhu liền hiểu rõ.
Tên An Viễn Nam nay làm việc thật cẩn thận.
Nước ấm từ vòi sen phun lên người, lên mặt rồi từ từ chảy
xuống, Mẫn Nhu một bên thì tắm, một bên lại đầy nỗi lòng.
Tương lai của cô và Lục Thiếu Phàm là hạnh phúc hay bi thảm,
không ai biết được. Những lời hứa hẹn trước đó của Lục Thiếu Phàm, cam đoan
thêm lần nữa khiến nỗi bất an trong cô lắng xuống, thậm chí muốn sống cùng anh,
xây dựng một gia đình tốt đẹp.
Đêm hôm đó ở Hollywood, hai người ở chung phòng, Lục Thiếu
Phàm không hề vượt qua giới hạn, có thể so với Liễu Hạ Huệ, nhân phẩm như thế
không thể nghi ngờ.
Lần này hai người chung giường chung chăn, anh chắc cũng
không làm ra chuyện cầm thú, một người đàn ông phong độ như thế nếu làm ra
chuyện bại hoại thì chắc trên đời này cũng không còn chính nhân quân tử.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Mẫn Nhu tắm xong mặc đồ bước ra, nhìn thấy Lục Thiếu Phàm
hai chân để trên giường, tay cầm điều khiển tivi, nghe câu hỏi, ánh mắt liền
chuyển từ tivi sang người cô.
Sắc mặt Lục Thiếu Phàm tốt lên không ít, thấy được vẻ đẹp
mộc mạc của cô, liền lộ ra nụ cười ấm áp: “Lại đây.”
Mẫn Nhu nghe lời bước tới, trên mặt vẫn hơi xấu hổ đỏ bừng.
“Ngồi xuống.”
Lục Thiếu Phàm ra lệnh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, dưới mái tóc
ướt Mẫn Nhu len lén nhìn trộm anh, dáng vẻ ung dung bình thản không hề giả vờ,
ánh mắt thản nhiên, hành động không hề khiến cô bất an.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, cô khó hiểu xoay người lại, chỉ
thấy Lục Thiếu Phàm tay cầm máy sấy, đứng bên cạnh sường cúi đầu nhìn cô.
“Đừng động đậy, anh giúp em sấy tóc.”
Ánh mắt thanh nhuận mang theo sự yêu thương dịu dàng, khiến
cho cô cảm thấy như bị mê hoặc, cứ như vậy nhìn cô khiến cô bối rối, cúi đầu
không dám nhìn thẳng anh
Đầu ngón tay lành lạnh lơ đãng chạm vào da thịt nơi cổ, mang
theo cảm giác chai sạn khô ráo, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đan qua mái
tóc xoăn đen như mực, động tác nhẹ nhàng nghiêm túc.
Gió nóng thổi phất qua hai gò má cô, sự ấm áp đó khiến môi
cô không tự chủ mà khẽ tạo độ cong.
Tắt máy sấy, Lục Thiếu Phàm rút dây cắm, xoay người thấy đôi
mắt xinh đẹp của Mẫn Nhu vẫn không ngừng dõi theo anh.
“Lục Thiếu Phàm, có phải trước kia anh rất hay sấy tóc cho
bạn gái?”
Cô chỉ trêu ghẹo hỏi, ánh mắt to tròn đầy vẻ bỡn cợt, nhưng
anh lại thấy được trong mắt cô che giấu vẻ mất tự nhiên.
Đem máy sấy cất vào ngăn kéo, Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu,
ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, giữa buổi
sáng an tĩnh giọng nói anh thật êm ái: “Em là người đầu tiên.”
Ánh nắng mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào phòng, Mẫn Nhu bò
lên giường, nằm đắp chăn xong mắt thấy Lục Thiếu Phàm vẫn đứng bên cửa sổ.
“Lục Thiếu Phàm, ngủ đi.”
Lời ra khỏi miệng, Mẫn Nhu mới nhận ra nó mờ ám đến mức nào,
hai tay nắm chặt chăn, ngượng ngùng nhìn Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm nghe vậy xoay người, vẻ cô đơn thanh nhã vẫn
chưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh,
lúc nhìn cô thì gương mặt cũng mềm đi vài phần.
“Được.”
Anh nói xong liền leo lên giường, vén chăn lên, Mẫn Nhu vừa
cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng ngay lập tức một luồng điện ấm áp lại chạm tới gần.
Lục Thiếu Phàm đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ
vẻ bình an. Mẫn Nhu nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa
hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Thiếu Phàm
nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Mẫn Nhu nhắm mắt lại chuẩn
bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Mẫn Nhu vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp
đi, tiếng thở đều đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt
ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Thiếu Phàm nhìn chằm chằm dáng vẻ
ngây thơ của Mẫn Nhu, tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ
lên gò má ửng hồng của cô
Vuốt ve đầy yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn
nhẵn của cô, đôi mắt thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cô.
“Cũng là người
cuối cùng.”
Giọng nói trầm
thấp vang lên quanh quẩn bên tai cô, tựa như bùa chú giam đời cả đời cô.
Mẫn Nhu ngủ rất
ngon cho đến khi thức giấc không hề mộng mị. Tỉnh táo mở mắt, giống như mọi
khi, có thói quen duỗi thẳng tay chân, nhưng lại chạm phải một cơ thể ấm áp.
Cô sao lại quên
mất trên chiếc giường này không chỉ có một mình cô!!
Mẫn Nhu vừa mở
mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời ở đối diện, ngẩn ra mặt từ từ nóng
lên. Cũng không biết Lục Thiếu Phàm đã nhìn cô như vậy bao lâu…
Một bàn tay trắng
nõn đưa tới, cẩn thận vén mấy sợi tóc mai rơi xuống: “Sớm.”
Mẫn Nhu tự mình
sửa lại máy tóc quăn, lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, giật mình một
cái liền hoảng hốt ngồi dậy, cười to: “Sớm a.”
So với cô, Lục
Thiếu Phàm lúc nào cũng lạnh nhạt, vén chăn xuống giường vào phòng tắm.
Mẫn Nhu cũng
không muốn quay lại giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, sợ là đã giữa trưa,
đem chăn gấp xong đặt lên đầu giường, Mẫn Nhu ngẩng đầu thấy Lục Thiếu Phàm mặc
bộ đồ tây màu trắng đi ra.
“Em cũng đi thay
quần áo đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.”
Anh như vị chúa
tể nắm trong tay mọi gì, chuyện gì cũng sắp xếp rất ổn thỏa, còn cô chỉ cần
theo chỉ thị của anh, sẽ vạn vô nhất thất.
Lúc đi qua Lục
Thiếu Phàm, Mẫn Nhu vô tình phát hiện ra chút màu xanh nhàn nhạt dưới mắt anh,
hiếu kì hỏi: “Anh vừa rồi ngủ không ngon sao?”
Lục Thiếu Phàm
đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, cài cúc tay áo màu bạc, tùy tiện nói: “Rất ngon, nhưng có
người cứ lại gần ôm anh cọ tới. ”
Vẻ mặt Mẫn Nhu
liền nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc dài xốc xếch, đôi mắt chuyển động
giả vờ bình tĩnh lẩm bẩm nói: “Coi như em chưa có hỏi.”
Nói xong, đẩy cửa
phòng tắm trốn vào. “Phanh”! Bên trong phòng tắm vang lên tiếng vật nặng đụng
phải đất.
Lục Thiếu Phàm
tác phong nhanh nhẹn chỉnh sửa bộ đồ tây, mái tóc đen rũ xuống, hàng lông mi
dài vuốt nhọn, xem như không có việc gì đi về phía tủ quần áo.
Tủ quần áo được
thiết kế hiện đại, trong đó chỉ treo một bộ lễ phục màu đỏ, thiết kế rất lạ,
vải cao cấp, từng đường may tinh xảo toát lên vẻ sang quý của nó.
Gõ cửa phòng tắm,
trước ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm đưa bộ lễ phục: “Thay nó.”
“Nha.”
Mẫn Nhu đang lo
không có đồ để thay lại đúng lúc Lục Thiếu Phàm đưa tới, cô dĩ nhiên không cự
tuyệt.
Đợi đến khi Mẫn
Nhu thay xong ngại ngùng bước ra, Lục Thiếu Phàm ngồi trên giường nghe tiếng
động liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô đôi mắt đã trở nên dịu dàng chăm chú,
gương mặt nở nụ cười vui vẻ.
“Rất đẹp.”
Nhớ lại lần trước
hai người gặp nhau trong hoa viên, anh cũng nói như thế với cô, chẳng qua lần
này ánh mắt dịu dàng hơn, chú tâm hơn.
Anh đứng dậy,
bước chân ung dung nhẹ nhàng đến gần cô, hài lòng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của
cô.
Mái tóc gợn sóng
đen như mực xõa xuống vai, ngũ quan tươi sáng trang điểm tự nhiên nhìn qua càng
quyến rũ và tinh xảo, lúc ở phòng tắm cô nhìn thấy đồ trang điểm ở trên bồn rửa
mặt nên liền sử dụng nó, Lục Thiếu Phàm vui vẻ kéo khóe môi lên.
Con gái đều thích
ai đó khen mình, nhất là người đàn ông xuất chúng thế này, Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ
mặt hài lòng của Lục Thiếu Phàm cũng trở nên kiêu ngạo, cười đắc ý.
Cô đã từng nghe
rất nhiều người ca ngợi, nhưng những lời khen đó chẳng qua đều mê mẩn sắc đẹp
của cô, hoặc muốn chiếm được thứ gì đó từ cô, nhưng chỉ có Lục Thiếu Phàm anh
đơn thuần khen ngợi cô, khiến cho tâm trạng Mẫn Nhu trở nên sáng bừng.
Lục Thiếu Phàm
không biết từ đâu lấy ra đôi giày cao gót mới tinh, sự cẩn thận của anh khiến
cô thụ sủng nhược kinh, cười quyến rũ, mang giày vào chân.
Dáng người thướt
tha, bộ lễ phục xinh đẹp, Mẫn Nhu xoay vòng tại chỗ sau đó tò mò nhìn Lục Thiếu
Phàm: “Những thứ này, do An Viễn Nam chuẩn bị sao?”
Lục Thiếu Phàm
không cho là đúng, chỉ khẽ nhếch miệng, rảnh rỗi đi về phía cô, Mẫn Nhu phối
hợp xoay người đi tới cửa liền bị anh gọi lại: “Chờ đã.”
Hành động khó
hiểu của anh khiến Mẫn Nhu kéo nhẹ làn váy, tựa như con bé con biết nghe lời
đứng cửa, đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cô.
Ngón tay thon dài
đặt vào túi, Lục Thiếu Phàm lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh sảo, lấy ra một chiếc kẹp
tóc màu bạch kim hình con bướm.
Lục Thiếu Phàm
dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn cô, tay nâng lên ghim nhẹ nó
vào tóc cô, Mẫn Nhu sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười yếu ớt đầy hạnh
phúc.
“Lục Thiếu Phàm,
anh từ khi nào lại giữ đồ kẹp tóc trên người thế kia?”
Vẻ mặt ngạc nhiên
của cô khiến anh nhướng mày, bàn tay không hạ xuống ngược lại vuốt nhẹ theo
đường cong nơi cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên mở cửa
bước ra ngoài.
Mẫn Nhu nhìn chằm
chằm theo Lục Thiếu Phàm, trong lòng dâng lên niềm cảm kích. Là Lục Thiếu Phàm
đã để cho cô cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cô chìm ngập
trong tình thương đến mức không biết ai là ai.
Nắng chiếu lên
vai anh, bộ đồ tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc,
vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường.
Rõ ràng quen biết
chưa lâu giữa họ đã có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh
động trời đất nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ.
Mẫn Nhu chậm rãi
kéo khóe môi hồng nhuận, nhìn đôi tay nắm chặt, ánh mắt trở nên lưu luyến nhu
hòa.
Lấy anh, có lẽ sẽ
hạnh phúc.
“Mẫn Nhu, nếu
hành động của anh có khiến em không vui, hãy thứ lỗi cho anh”
Mẫn Nhu ngồi
trong xe, nghe Lục Thiếu Phàm nói như thế cảm thấy khó hiểu, chỉ thấy Lục Thiếu
Phàm nghiêm túc lái xe.
An Viễn Nam đi
làm để lại xe cho hai người, có lẽ đã tính đến chuyện họ đi ra ngoài. Mẫn Nhu
cũng không rõ Lục Thiếu Phàm tính làm gì tiếp, dù hiếu kì, nhưng hai người đã ở
chung, cô cũng an tâm rằng Lục Thiếu Phàm không đến nỗi đem bán cô kiếm tiền
đi?
“Đến lúc này, em
vẫn chưa phát hiện bất cứ hành động nào của anh khiến em không vui.”
Mẫn Nhu thành
thật đáp, giọng nói nhẹ nhàng yên tâm, đối với Lục Thiếu Phàm không còn thiếu
tin tưởng như ban đầu.
Một bàn tay bao
phủ lên mu bàn tay cô, Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, anh không nhìn cô,
chỉ bình tĩnh lái xe.
“Anh hi vọng em
sẽ hài lòng với anh cả đời này.”
Cả đời này? Một
thời hạn xa vời, Kỷ Mạch Hằng không làm được, Lục Thiếu Phàm có thể, khi anh
lái xe, nói ra ba chữ này Mẫn Nhu cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào,
giống như thông qua ba chữ này Lục Thiếu Phàm cho cô hứa hẹn cả đời: “Cả đời,
một người, và đó là cô.”
“Nếu anh đồng ý…”
Cô vẫn chưa nói
hết, giọng nói êm ái quanh quẩn trong xe, nhưng rất nhanh liền biến mất nhưng
anh hiểu.
Bàn tay đặt trên
mu bàn tay siết chặt, tưởng như không muốn buông ra, Mẫn Nhu cười một tiếng,
ánh mắt sáng như sao, đan chặt đôi tay của cô và anh lại.
Tới một ngày nào
đó, Lục Thiếu Phàm nói không muốn ở cùng cô, cô cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Bởi
vì ít nhất bây giờ người đàn ông này cho cô hạnh phúc, dù không phải xuất phát
từ tình yêu, nhưng cô cảm thấy rất hài lòng.
Dưới ánh mặt
trời, Mẫn Nhu nheo mắt nhìn tòa kiến trúc “Chinese Embassy at Eire Ireland, đại
sứ quán Trung quốc ở Ireland, Lục Thiếu Phàm tới đây làm gì?”
Khi thấy An Viễn
Nam từ trong chạy ra, Mẫn Nhu liền bừng tỉnh, thì ra An Viễn Nam làm ở trụ sở
ngoại giao Trung quốc và Ireland.
An Viễn Nam ở
trên lầu nhìn thấy xe mình liền chạy xuống nghênh đón Lục Thiếu Phàm và Mẫn
Nhu.
“Lục lão đại, chị
dâu, hai người tới rồi! Vào trong đi.”
An Viễn Nam dẫn
họ tới phòng tiếp tân, nhiệt tình pha trà: “Em còn nghĩ hai người tối nay mới
tới không ngờ lại tới sớm như vậy?”
Sớm sao? Mẫn Nhu
nhìn ánh nắng bên ngoài, nhếch miệng giữ vẻ trầm mặc.
Lục Thiếu Phàm
đón lấy ly cà phê từ tay An Viễn Nam đưa cho Mẫn Nhu, rồi cầm lấy tách của mình
ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nhu
“Tiểu tam, chuyện
làm xong rồi sao?”
“Chuyện lão đại
giao phó, em đâu dám chậm trễ, đã xong rồi, chỉ còn thiếu… khụ khụ…”- An Viễn
Nam nói được một nửa, đột nhiên ho khan, giống như không muốn để Mẫn Nhu biết
chuyện.
“Nếu như hai
người có chuyện cần nói, em sẽ ra ngoài, hai người nói xong em sẽ vào.”
Mẫn Nhu vừa nói
vừa tính ra ngoài lại bị Lục Thiếu Phàm kéo lại, ngồi trở lại bên ghế. Anh đặt
tách cà phê xuống bàn, cười nói với Mẫn Nhu: “Em đừng bị dáng vẻ của cậu ta lừa
gạt, bọn anh không có chuyện gì gấp cả, chỉ nhờ cậu ta giúp anh ít việc, phải
rồi hộ chiếu và thẻ chứng minh của em cho anh mượn.”
Mẫn Nhu dù hiếu
kỳ cũng theo lời lấy nó từ trong túi da ra, đưa cho Lục Thiếu Phàm.
“Em ngồi nghỉ đi,
anh ra ngoài một lát rồi quay về.”
Lục Thiếu Phàm sờ
tóc cô, đứng dậy, theo An Viễn Nam đi ra ngoài, để mặc Mẫn Nhu ở đó không biết
gì cả.
Lục Thiếu Phàm đi
một lát liền về, hơn nữa trong tay còn mang thêm một túi văn kiện.
“Chuyện làm xong
rồi, chúng ta đi.”
Mẫn Nhu nghi ngờ
đứng dậy, không hỏi nhiều, nếu là chuyện riêng của Lục Thiếu Phàm, cô hỏi quá
nhiều đâm ra thất lễ. Mẫn Nhu đối với Ireland không quen thuộc, Lục Thiếu Phàm
xem ra cũng thế, nếu không anh cũng chẳng dùng người hướng dẫn. Thì ra lợi hại
như Lục Thiếu Phàm, cũng có lúc gặp phiền toái.
Lục Thiếu Phàm
thấy dáng vẻ hài lòng sung sướng của Mẫn Nhu, hơi nhíu mày, hiếu kì nói:
“Chuyện gì vui vậy?
Mẫn Nhu bĩu môi,
ngồi thẳng người: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui.”
Lục Thiếu Phàm
nhìn thẳng về trước, chân thành nói: “Mẫn Nhu, dù ở phía trước chờ đợi chúng ta
là gì, anh hi vọng, em không dễ dàng xoay người rời đi.”
Mẫn Nhu không
hiểu ý của Lục Thiếu Phàm, cho đến khi họ tới nơi đăng kí kết hôn ở Ireland,
tâm tình vui vẻ của cô lập tức trở nên nặng nề.
Khi Lục Thiếu
Phàm lấy từ trong túi ra là giấy chứng minh kết hôn ở đại sứ quán Trung Quốc,
tâm trạng không chỉ nặng nề, mà còn buồn bực vì bị lừa.
Lúc đi tới đại
sảnh đăng kí, Mẫn Nhu liền khủng hoảng, khủng hoảng vì bất thình lình đăng kí
kết hôn. Cô quyết định lấy Lục Thiếu Phàm, nhưng mà nhìn Lục Thiếu Phàm đem
đống văn kiện giao cho nhân viên đăng kí, cô liền muốn rút lại, sợ hãi
“Lục Thiếu Phàm,
chúng ta… Như vậy có gấp gáp quá không?”
“Mẫn Nhu, anh
biết như vậy là quá nhanh, nhưng anh hi vọng em hiểu, anh muốn nhanh chóng kết
hôn vì lo cho tâm trạng của em.”
Lục Thiếu Phàm
xoay người, trong tay cầm tài liệu cần điền và cây bút, hai tay vịn chặt vai
Mẫn Nhu, đôi mắt thâm tình mong ngóng: “Nếu em vẫn chưa tin, anh sẽ chứng minh
cho em thấy là anh thật lòng, Mẫn Nhu đừng sợ, được chứ? Dù quá khứ xảy ra
chuyện gì, về sau này anh sẽ không để nó lặp lại”
Anh biết rồi sao?
Biết trong quá khứ của cô chỉ có thứ tình yêu sỉ nhục, biết cô hèn mọn đi cầu
người ta.
Nhưng anh không
có hiềm khích, biết nhiều như thế vẫn tình nguyện xây dựng một gia đình với cô,
Lục Thiếu Phàm quá mức hoàn mỹ. Ở trước mặt anh, cô cảm thấy tự ti, không biết
phải làm sao mới xứng với anh.
“Lục Thiếu Phàm,
em từng yêu một người, yêu đến mức mất đi bản thân, yêu đến mức có thể vì anh
ta làm mọi thứ, nhưng kết quả anh ta lại vứt bỏ em, dù là thế anh cũng muốn lấy
em sao?”
Cô bình thản nói,
phảng phất như kể lại chuyện quá khứ của một người khác, nhưng đôi mắt lại ẩn
chứa nỗi đau cùng tự chế giễu bản thân, gương mặt cố ý thả lỏng, che giấu nỗi
đau nhưng mọi thứ đều đập vào mắt anh, tầng tầng rung lên.
Anh chăm chú nhìn
cô, môi mím chặt, đột nhiên mở miệng, mỗi một từ đều nghiêm túc.
“Mẫn Nhu, lỗi của
anh ta là bỏ rơi em, sớm muộn có một ngày, anh sẽ khiến em tin tưởng, lấy Lục
Thiếu Phàm là đáng giá.”
Trong không khí
tràn ngập sự an bình, Mẫn Nhu ngắm nhìn Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt nở nụ
cười tươi, má lúm đồng tiên, cô bước tới đưa tay chủ động ôm lấy anh, giọng nói
cảm động nhỏ nhẹ: “Cám ơn anh, Lục Thiếu Phàm.”
Để cho em trong
lúc bất lực nhất đã gặp được anh…
“Phải chọn thật
sao?”
Bàn tay để lên
màn hình lớn, Mẫn Nhu nhìn chằm chằm phía trên màn hình đề thời hạn, không chắc
chắn quay sang hỏi Lục Thiếu Phàm.
“Sao vậy? Không
dám chọn à?”

