Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 32 - Phần 1

Hồi 32: Chân giả khó
lường

Tình yêu của Tư Đồ Uyển đối với Gia Cát Ngọc có thể nói cao
hơn cả núi Thái Sơn, sâu hơn bể cả. Nàng biết Gia Cát Ngọc tự xấu hổ về chỗ
dung nhan của mình đã trở thành xấu xí, nên nàng quyết tâm tự hủy sắc đẹp của
mình đi, hầu được chung sống bên nhau mãi mãi.

Nhưng, bao nhiêu người hiện diện nào lại để cho nàng làm liều
như thế. Do đó sau những tiếng kêu kinh hãi, Thiết Chỉ Cái đã nhanh nhẹn tràn
tới trước, rùn thấp đôi vai, rồi vung năm ngón tay ra nhanh như điện chớp...

Trong khi mười ngón tay rắn chắc như sắt thép của Tư Đồ Uyển
vừa mới chạm đến làn da trên môi má phấn, thì đã bị luồng chưởng phong của
Thiết Chỉ Cái hất bắn trở ra. Vì không thể được toại nguyện nên nàng òa lên
khóc to, nước mắt đầm đìa như một ánh lệ giữa cơn mưa, trông ai oán không thể
tả xiết. Nàng cất giọng đau đớn nói:

– Quan lão tiền bối, ông chả lẽ lại...

Thiết Chỉ Cái không khỏi mủi lòng, lắc đầu cất tiếng than dài
nói:

– Con tiện tỳ ngốc kia. Ngươi làm thế chẳng hóa ra quá ngốc
hay sao? Về dung mạo của tam đệ, nào phải không thể chữa trị được? Nếu ngươi
sốt ruột như vậy, thử hỏi có ích lợi gì?

Tư Đồ Uyển vừa nghe qua, trong lòng hết sức mừng rỡ, nhanh
nhẹn lướt khỏi chiếc giường, thò tay nắm chặt lấy chiếc tay của Thiết Chỉ Cái,
hối hả hỏi rằng:

– Quan lão tiền bối, lời nói của ông có thật hay không?

Thái độ tha thiết của nàng hoàn toàn bộc lộ qua lời nói và cử
chỉ khiến Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều không khỏi bùi ngùi. Riêng Gia
Cát Ngọc, sau khi nghe qua lời nói ấy, ngoài sự cảm động sâu xa, chàng còn cảm
thấy vô cùng áy náy cho nàng?

Xích Diện Thần Long biết lời nói ấy của Thiết Chỉ Cái chẳng
qua là để an ủi ái nữ của mình mà thôi, lão ta sợ ái nữ quá đau đớn, nên không
đợi Thiết Chỉ Cái kịp trả lời, vội vàng cất tiếng cười nói:

– Uyển nhi. Lời nói của Quan lão tiền bối hoàn toàn đúng sự
thật. Con thử nghĩ, trước đây Ngọc đệ đệ đã đến Lãnh Diện Hoa Đà xin được linh
dược, chữa trị thần tình về mọi vết thương. Vậy, đối với làn da bị đen nám bởi
dòng nước suối hoa đào này, thì có chi là khó đâu?

Tư Đồ Uyển nghe qua trong lòng hết sức vui vẻ, sắc mặt tươi
như hoa, mỉm cười duyên dáng nói:

– Ồ. Phải rồi. Nhưng đáng tiếc là loại thuốc Tục Đoạn Sinh Cơ
Linh Ngọc Chỉ chi đó hiện giờ đã dùng hết, nếu chẳng thế...

Nói đến đây, nàng tỏ ra trầm ngâm trong giây lát, rồi bỗng
nhiên bước nhẹ nhàng đến trước Gia Cát Ngọc, nắm chặt lấy cánh tay của chàng
lắc mạnh, nói:

– Ngọc đệ đệ, hãy đi cùng tôi đây.

Gia Cát Ngọc không khỏi ngạc nhiên hỏi:

– Tỷ tỷ, đi đâu bây giờ?

Tư Đồ uyển lại mỉm cười duyên dáng nói:

– Chúng ta cùng đi tìm Lãnh Diện Hoa Đà, xem thứ thuốc Tục
Đoạn Sinh Cơ Linh Ngọc Chỉ của ông ấy có còn hay không...

Thạch Kinh Thiên từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói chi cả,
nhưng nghe qua lời nói của Tư Đồ Uyển thì lại vỗ tay cười to rằng:

– Con tiện tỳ quỉ quái kia. Ngươi quá lo sợ như thế có ích lợi
gì? Những người trời sinh ra xấu xí như ta đây, chả lẽ lại không muốn sống trên
đời này nữa hay sao?

Tư Đồ Uyển vì quá tha thiết, nên bộc lộ tất cả nỗi chân tình
trong lòng mình, và chính mình lại hoàn toàn không hay biết. Giờ đây nàng nghe
Thạch Kinh Thiên nói như thế thì đôi má bỗng bừng đỏ, thái độ trở thành luống
cuống vì thẹn thuồng.

Nàng ú ớ một tiếng rồi nhảy bổ lên giường nằm úp mặt, không hề
dám nhìn đến ai nữa.

Mọi người trông thấy thế, đều phá lên cười to, Gia Cát Ngọc
cũng không khỏi nóng bừng đôi tai. Qua một lúc khá lâu, Thiết Chỉ Cái mới im
tiếng cười, nói:

– Về việc của tam đệ, hiện giờ chúng ta nên giữ kín là hơn,
kẻo bọn yêu tà ma quái trong võ lâm hay được tin này thì trốn đi ra hết.

Thạch Kinh Thiên không ngớt gật đầu, nói:

– Đại ca nói chẳng sai tí nào cả, vậy tôi sẽ đi báo tin cho
các đệ tử ở trong bảo này hay, cấm chặt không ai được phép tiết lộ ra ngoài về
mọi việc đã xảy ra trong đêm nay.

Y vừa nói dứt lời thì đứng lên bỏ đi ngay. Thiết Chỉ Cái cũng
đứng lên đưa mắt ra hiệu cho Xích Diện Thần Long, nói:

– Thật là tuế nguyệt không khi nào chiều lòng người, sao đêm
nay mới vào canh ba mà tôi đã thấy mệt mỏi quá. Tư Đồ lão nhi, bọn chúng là
người thanh niên trẻ tuổi, thức chơi nói chuyện cũng chẳng sao, còn chúng ta
hãy đi nằm nghỉ một chút đã.

Xích Diện Thần Long lẽ tất nhiên là đã hiểu dược ngụ ý trong
lời nói của lão ta, nên sau một chuỗi cười dài liền cùng nhau kéo thẳng xuống
lầu.

Dưới ánh sáng vàng nhạt, chập chờn của những ngọn đèn, đêm
khuya có vẻ hết sức êm ả. Nhưng, trong lòng Gia Cát Ngọc lại cảm thấy ngượng
nghịu, luống cuống vô cùng...

Đối với tình thương tha thiết của Uyển tỷ tỷ khiến chàng cảm
thấy thêm xấu hổ áy náy. Nhất là khi nhớ lại trường hợp đã gặp gỡ Băng Tâm Ma
Nữ giữa đêm khuya trước đây, lại chính là việc khiến chàng thấy mình đã phụ
tình thương tha thiết của nàng. Chàng đưa mắt nhìn đăm đăm vào Uyển tỷ tỷ đang
ngồi dựa người trên giường, có một cảm giác bùi ngùi khó tả...

Nhưng, Uyển cô nương lúc bấy giờ tựa hồ trong lòng đang có lắm
điều u uất, đôi mắt ngấn lóng lánh ánh lệ, rồi lại tuôn rơi lả tả xuống đôi má.
Hai vai của nàng không ngớt lay động theo tiếng nấc não nùng, càng làm cho Gia
Cát Ngọc rối loạn cả tâm thần Cuối cùng chàng như lấy hết sức can đảm trong
người, đưa chân bước sát tới, ấp úng nói:

– Tỷ tỷ thân mến... Chị hãy còn buồn tôi hay sao?

Tư Đồ Uyển trong lòng đang tràn ngập bao nhiêu sự buồn bã,
nhưng qua tiếng gọi “tỷ tỷ thân mến” từ miệng Gia Cát Ngọc thốt ra, thì sự buồn
bã ấy cơ hồ được xóa đi quá nửa. Nàng nghiêng mình trở lại, đưa khăn chậm nước
mắt, rồi cất giọng như nũng nịu, như trách móc, nói:

– Tôi làm thế nào dám buồn đệ đệ?

Gia Cát Ngọc liền ngồi xuống bên cạnh giường, cất tiếng than
khẽ, nói:

– Ôi. Tình thương của tỷ tỷ đối với tôi, tiểu đệ suốt đời
không làm sao quên được. Duy chỉ có...

– Chỉ có thế nào? Có phải tiểu đệ cho tôi đây là người tính
tình thường dời đổi hay sao?

– Lẽ cố nhiên là tỷ tỷ không phải hạng người như vậy, song
tiểu đệ...

– Đệ đệ không nên nói thêm nữa, tôi đã đoán biết tâm ý của đệ
đệ rồi. Ngày mai này, chúng ta cùng đi đến Bách Thảo Giáp, nếu Lãnh Diện Hoa Đà
có thể chữa trị cho đệ đệ khôi phục lại được dung nhan như cũ thỉ thôi, bằng
trái lại thì tôi cũng sẽ tự hủy dung nhan của mình và chừng ấy thì đệ đệ không
còn băn khoăn chi nữa cả.

– Tỷ tỷ thân mến. Tại sao chị lại có ý nghĩ như vậy. Tên Trọc
Thế Thiên Ma ấy nói không sai tí nào cả: “Thánh hiền quí khí phách, tiếc chi
chút dung nhan”. Tiểu đệ hiện nay có ý muốn lánh đời, chẳng phải vì dung mạo
của mình quá xấu xí, mà thật ra bên trong hãy còn...

– Biển có thể cạn, đá có thể mòn, trời có thể cùng, đất có thể
diệt, nhưng mối tình giữa đôi ta không thể nào tan rã.

Lời nói của Tư Đồ cô nương quả quyết như dao chém, khiến Gia
Cát Ngọc hết sức cảm động, đưa hai tay nắm lấy đôi cánh tay mềm mại của nàng,
âu yếm nói:

– Tỷ tỷ thân ái, tiểu đệ lúc nào cũng nhớ mãi lời nói của tỷ
tỷ. Nhưng tiểu đệ đã lầm lỡ làm ra một chuyện rất có lỗi đối với tỷ tỷ, vậy tỷ
tỷ có thể tha thứ cho không?

Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn chăm chú vào Tư Đồ Uyển. Tia
mắt của chàng tràn đầy sắc van xin. Tư Đồ Uyển không hiểu chàng đã gây ra một
lỗi lầm chi, nên lấy làm lạ giương to đôi mắt, nhìn đăm đăm vào mặt chàng đôi
mày cau chặt, một lúc lâu không nói nên lời.

Gia Cát Ngọc trông thấy nàng do dự, chẳng lên tiếng nói chi
cả, thì bất giác lại cảm thấy xấu hổ, bèn cúi gằm đầu ngay. Nhưng, Tư Đồ Uyển
sau một lúc nghĩ ngợi, liền cất giọng quả quyết đáp rằng:

– Dù cho đệ đệ có làm một chuyện sai lầm to tát đến đâu, tôi
cũng nhất định không hề trách móc.

Gia Cát Ngọc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại vừa cảm kích thái
độ khoan dung của nàng. Chàng kêu to rằng:

– Tỷ tỷ thân mến. Chị đối với tôi thật là quá tốt, nhưng chỉ
đáng trách là lúc bấy giờ...

Chàng vốn có ý đem mọi việc đã xảy ra giữa chàng và Băng Tâm
Ma Nữ, nói lại cho Uyển tỷ tỷ nghe, nhưng Tư Đồ cô nương vừa mới nghe đến đây
thì nhanh nhẹn giật cánh tay trở về rồi đưa lên bụm lấy miệng chàng lại, nói:

– Những việc đã qua, thì đệ đệ còn nhắc lại làm gì? Từ đây về
sau, đệ đệ không chọc giận tôi nữa là được rồi.

Những lời nói âu yếm, những cử chỉ dịu dàng sau khi đã trải
qua một cơn hoạn nạn, đã được Tư Đồ cô nương bộc lộ rất rõ ràng. Chính vì vậy
nên ý nghĩ lánh đời của Gia Cát Ngọc cũng bị xóa nhòa đi, trái lại, chàng càng
thấy thương yêu Tư Đồ Uyển sâu xa gấp trước trăm nghìn lần.

Tư Đồ cô nương thiết tha đến việc khôi phục lại dung nhan cho
Ngọc đệ đệ nên trời mới vừa sáng tỏ liền hối thúc mọi người đi về hướng Đông.
Thiết Chỉ Cái vì đang lo lắng cho việc sống chết của hai sư điệt nên có ý định
đi đến Bạch Lộc Nguyên để xem qua mọi nơi cho biết. Riêng Xích Diện Thần Long
tự hiểu nếu mình đi chung trong đoàn thì có nhiều điều bất tiện, chi bằng lấy
một cái cớ khéo léo rồi tẻ ra cùng đi chung với Thiết Chỉ Cái.

Thạch Kinh Thiên giã từ bảo chủ Thanh Phong Bảo Tần Trắc rồi
cùng với hai người đi thẳng về phía An Huy.

Suốt dọc đường đi, Tư Đồ Uyển nhìn thấy Ngọc đệ đệ lúc nào cũng
trùm kín vuông khăn đen để che mặt lại, thì cũng lấy một vuông lụa ra, che kín
dung nhan kiều diễm của mình.

Thời giờ trôi qua như nước chảy, chỉ trong nháy mắt là đã đến
tiết đông giá lạnh.

Trên nền trời mây mờ xám xịt, gió lạnh thổi vi vu. Tại Cao Lâm
Kiều, tọa lạc bên ven Sào Hồ, không khí của tiết đông đang nặng trĩu, khiến mọi
người có cảm giác như ngột ngạt, thở không ra hơi.

Hôm ấy, trời đã hoàng hôn, bông tuyết không ngớt rơi lất phất
khắp nơi như những chiếc lông ngỗng bay theo gió. Trên đường đi bóng người vốn
đã thưa thớt giờ đây lại càng vắng tanh chẳng hề thấy một khách bộ hành.

Tại Tam Ngươn khách sạn, một khách điếm to nhất nơi tiểu trấn
này, lúc ấy đang có người thò đầu ra ngoài nhìn. Người đó chính là tên hầu sáng
ở trong hiệu.

Hắn đưa mắt nhìn phải, nhìn trái một lúc rồi buông rũ rèm
trước cửa hiệu xuống, nhanh nhẹn lách mình bước thẳng vào trong.

Khi trời đang lạnh buốt như thế này, chắc chắn sẽ không còn
một người khách nào đến nữa.

Nhưng sau khi tên hầu sáng vừa buông chiếc rèm xuống thì chẳng
mấy chốc sau ngoài cửa đã nghe có tiếng người vọng vào...

Tên hầu sáng không khỏi kinh ngạc. Lạ thực. Vừa rồi rõ ràng
mình đã nhìn kĩ thấy trên đường vắng tanh, thế tại sao chỉ trong chớp mắt, là
đã có người đến trước cửa hiệu rồi? Chả lẽ...?

Hắn còn đang suy nghĩ thì bức rèm trước cửa đang lay động, rồi
có ba bóng người nhanh nhẹn lách mình bước vào.

Tên hầu sáng đưa mắt nhìn thì thấy trong số người ấy có một gã
đàn ông to lớn, da đen sạm trông vô cùng lực lưỡng. Ngoài ra tại phía sau lưng
của người ấy, lại có một đôi thiếu niên nam nữ, mặt được che kín bằng lụa đen.
Có một điều lạ lùng hơn là trên lớp y phục của ba người bước vào, chẳng hề có
một hoa tuyết nào bám cả.

Ba người ấy, không ai khác hơn là Thạch Kinh Thiên, Gia Cát
Ngọc và Tư Đồ Uyển vừa từ Thanh Phong Bảo đến đây. Tên hầu sáng đang giương mắt
nhìn ngơ ngác, đầy vẻ sợ sệt, thì Thạch Kinh Thiên đã quát to rằng:

– Thằng ranh kia. Ngươi sao không chịu đi lấy rượu ra, còn
đứng đó ngó cái chi thế?

Tên hầu sáng như vừa bừng tỉnh cơn mơ mộng, kinh hoàng thất
sắc, hối hả đưa chân bước vào trong...

Hắn xô tấm cửa gỗ ra thì thấy rõ bên trong có hai dãy phòng
sạch sẽ. Và có một điều lạ là bên ngoài trời đang đổ tuyết, khí hậu rất lạnh
lẽo, thế mà có một gian phòng ở tại hướng Đông, cửa nẻo lại không đóng kĩ. Đồng
thời ở phía sau khe cửa hé mở rộng độ ba ngón tay, tựa hồ đang có một đôi mắt
chiếu sáng ngời, lén nhìn ra ngoài để theo dõi số người vừa mới bước vào.

Thạch Kinh Thiên là minh chủ lục lâm trong mười ba tỉnh, vậy
hiện tượng đó làm thế nào qua mắt được y? Song vì bên ngoài sáng bên trong tối,
nên y không làm sao thấy rõ được diện mục của người ở trong phòng.

Gia Cát Ngọc tuy bề ngoài vẫn bình tĩnh như không hề trông
thấy chi, nhưng kỳ thực thì chàng đã đưa mắt nhìn rõ tất cả. Chàng vội vàng liếc
mắt ra hiệu cho Thạch Kinh Thiên, rồi sử dụng thuật truyền âm nhập mật, nói
rằng:

– Nhị ca. Anh có nhận ra người ấy là ai không?

Thạch Kinh Thiên khẽ lắc đầu.

Gia Cát Ngọc lại nói tiếp rằng:

– Người ấy mày rậm mắt to, tựa hồ tôi đã có gặp ở đâu rồi, nhưng
nhất thời không nhớ rõ là ai. Vậy đêm nay chúng mình ở trọ luôn tại đây để xem
cho biết hắn ta là nhân vật thuộc phe phái nào?

Thạch Kinh Thiên khẽ gật đầu, rồi cả ba người ngồi xuống ghế.
Tên hầu sáng bưng rượu thịt lên, họ liền vui vẻ ăn uống với nhau ngon lành.

Đêm hôm ấy, ba người cùng nghỉ tại một dãy phòng lớn, nằm về
hướng Tây.

Thạch Kinh Thiên và Gia Cát Ngọc ở hai phòng bên, để Tư Đồ
Uyển ở tại gian phòng chính giữa.

Canh hai đã qua, tuy tuyết đã ngưng đổ nhưng bên ngoài đâu đâu
cũng trắng xóa như một thế giới pha lê. Gió lạnh không ngớt thổi vi vu, mặt
nước hồ cũng đang nổi sóng to ào ạt, không khí trở thành lạnh buốt. Trong khung
cảnh này dù cho ngoài đường có ai đánh rơi vàng bạc, e rằng cũng chẳng người
nào muốn đi nhặt lấy.

Thế nhưng, ngay lúc đó, Gia Cát Ngọc bỗng nghe giữa tiếng gió
bấc thổi rì rào, lại có một âm thanh xào xạc rất khẽ vọng đến bên tai. Qua âm
thanh ấy, rõ ràng là có người đang đi trên tuyết, hướng về phía phòng ngủ của
chàng.

Lạ thực. Người ấy là ai thế? Có phải bọn hầu sáng không?

Không thể có như vậy được. Thế thì có phải là nhân vật thần bí
ở phòng bên cạnh không? Ờ. Rất có thể như vậy. Nhưng hắn ta là ai? Hắn ta định
làm gì.

Trong khi chàng còn đang nghĩ ngợi, thì tiếng chân rất khẽ ấy
đã bước đến bên cửa sổ. Tuy âm thanh ấy hết sức khẽ, nhưng thử hỏi làm sao có
thể trốn thoát được đôi tai của Gia Cát Ngọc? Chàng không khỏi tức cười thầm,
tập trung tinh thần im lặng chờ đợi.

Nhưng, bóng người ngoài cửa sổ vẫn đứng yên không hề cử động.
Và hắn ta đang đưa chân bước nhẹ nhàng, và đã đến sát bên cạnh cửa sổ phía trái
của gian phòng...

Gian phòng của Gia Cát ngọc ở là gian thứ hai về phía trái,
còn gian thứ nhất theo tên hầu sáng bảo là đã có khách thuê rồi. Nhưng với đôi
tai thính nhạy của chàng, suốt thời gian qua, chàng chẳng hề nghe trong gian
phòng ấy có tiếng động chi cả. Vậy chả lẽ người khách ấy mới vừa trở về phòng
mình chăng?

Sự phán đoán của chàng thấy rất hữu lý, song chỉ trong chớp
mắt, sự phán đoán ấy lại hoàn toàn không đứng vững. Vì tiếng chân bước của
người bên ngoài cửa sổ chỉ tạm dừng lại trong giây lát, thì chẳng những không
xô cửa bước vào phòng mà trái lại cất tiếng cười dài, nói:

– Lão thâu nhi. Giữa một đêm khuya gió to tuyết đổ như thế này
mà ông ngủ được hay sao?

Giọng nói ấy không to lắm nhưng ngân rền đầy sức mạnh, loan
truyền mạnh mẽ giữa ngọn gió lạnh đêm khuya, tựa hồ muốn nói riêng cho một mình
người khách ở bên cạnh nghe mà thôi. Nhưng đôi tai của Gia Cát Ngọc rất thính,
nên chàng cũng đã nghe rõ ràng từng câu từng tiếng một.

Câu nói vừa dứt, thì Gia Cát Ngọc tưởng đâu tại gian phòng bên
cạnh không có người ở, nhưng bất thần chàng lại nghe có một giọng ngái ngủ đáp
lại rằng:

– Tiểu nhị ca. Tại sao anh không cột chặt con vật ấy lại cho
tôi, để nó không ngớt hí dài giữa đêm khuya gió lạnh như thế? Anh chớ nên xem
thường con lừa trọc ấy, vì ngày mai này tôi còn phải dùng nó để đi xa nữa đấy.

Giọng nói đó nghe nhừa nhựa không được rõ ràng, tuy hoàn toàn
không khác chi với tiếng nói của người bình thường, nhưng Gia Cát Ngọc sau một
lúc suy nghĩ liền đoán ra người ở tại gian phòng bên cạnh, có thể là một người
câm. Vì đôi tai của chàng có thể nghe được hơi thở của hắn ta, thế tại sao gian
phòng ấy lại hoàn toàn im lặng. Và, tại sao giờ đây bất thần người ấy lại lên
tiếng nói? Chả lẽ...?

Chàng có ý nghĩ, là người ở tại gian phòng bên cạnh, chính là
một quái kiệt trong giới giang hồ, Nhưng ngay lúc đó, tiếng nói nhỏ ở bên ngoài
lại nổi lên rằng:

– Lão thâu nhi. Có lẽ ông đã chán không còn muốn sống nữa
chăng? Tôi sẽ đến ven hồ để chờ ông, nếu ông không dám đi đến đó thì hãy xem
chừng chiếc đầu của ông sẽ lìa khỏi cổ đó.

Người bên trong gian phòng tựa hồ vừa trở mình, vừa nói:

– Ồ. Như vậy không thể được. Có đi thì ông cứ đi trước, đợi
ngày mai nắng ráo thì chắc chắn tôi sẽ đến ngay.

Gia Cát Ngọc nghe thế suýt nữa phì cười. Riêng người ở bên
ngoài liền cất giọng lạnh lùng cười nói:

– Lão thâu nhi. Phật gia ta không thể kiên nhẫn đến mức ấy. Ta
muốn ngươi hãy lên đường ngay bây giờ, nếu chậm trễ thì không mong chi được
sống còn qua ngày hôm nay.

Những tiếng “lão thâu” và “phật gia” khiến Gia Cát Ngọc nghe
lọt vào tai thì không khỏi giật mình kinh ngạc. Ngay lúc ấy, bỗng chàng nghe có
tiếng gió rít vèo vèo, rồi tiếng chéo áo giũ nghe rèn rẹt, tựa hồ người ở ngoài
sân đã phi thân lướt đi. Trong khi đó bên trong gian phòng cũng liền có tiếng
giường kêu kèn kẹt, rồi lại nghe người gọi là lão thâu ấy cất giọng càu nhàu
rằng:

– Rõ là quân không có mắt, muốn chết cũng không biết chọn một
thời giờ cho hợp, nửa đêm gà gáy như thế này lại nhất định buộc ta phải đi đưa
đám tang cho hắn.

Nói đến đây thì lão ta cất tiếng ngáp dài rồi tiếp rằng:

– Thằng bé kia. Con bé kia. Nếu bọn các ngươi không ngủ được
thì hãy theo ta xem người chết đây này.

Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói của đối phương, thì hiểu rằng
tựa hồ lão già ấy đối với nhất cử nhất động của mình đã hoàn toàn hay biết tất
cả. Bởi thế chàng hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn vọt người bay thẳng ra ngoài cửa
sổ.

Chàng trông thấy giữa một vùng trắng xóa đầy băng tuyết có hai
chấm đen lướt nhanh đi như điện chớp. Chấm đen thứ nhất đã lướt đi xa ngoài một
trăm dặm.

Chấm đen thứ hai đôi chân có vẻ khấp khểnh, tựa hồ như đi
không nhanh lắm, nhưng khi xem kĩ lại thì thật ra người ấy lướt đi nhanh vô kể.

Gia Cát ngọc định đuổi theo xem việc chi cho biết, nhưng vì
chàng lo lắng cho sự an nguy của Uyển tỷ tỷ nên tỏ ra do dự, chưa biết quyết
định ra sao. Lúc ấy, Thạch Kinh Thiên nghe tiếng động cũng đã lướt ra đến nơi.
Gia Cát Ngọc trông thấy thì hết sức vui mừng, vội vàng nói:

– Nhị ca. Hành tung của hai người xem rất khả nghi, vậy anh hãy
đuổi theo họ xem qua cho biết.

Thạch Kinh Thiên cất tiếng cười khẽ, nói:

– Lão tam. Hai người ấy không ai là kẻ võ nghệ kém hơn tôi cả,
vậy tôi truy đuổi theo họ có ích lợi gì? Uyển cô nương hãy giao cho tôi trông
chừng được rồi, còn lão đệ hãy đuổi theo họ đi.

Câu nói vừa dứt thì bên tai bỗng nghe có một chuỗi cười trong
trẻo vọng đến rằng:

– Ý tốt của hai người tôi không nhận đâu. Nếu muốn đi thì hãy
cùng nhau đi, bằng không thì tôi xin đi trước vậy.

Nói dứt lời, nàng lắc thân hình kiều diễm, rồi đưa chân đạp
lên mặt tuyết, nhắm phía ngoại ô thị trấn chạy bay đi.

Thạch Kinh Thiên cau đôi mày, nói:

– Cô nương ấy thật là quá quắc. Này lão tam, sao em còn chưa
chạy theo dìu cô ấy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3