Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 42 - Phần 1

Hồi 42: Đội gai xông pha

Hồng Liên hòa
thượng là người giữ chức vụ Giám Viện đại sư trong Kim Địch Tự, từ bấy lâu nay
ở vùng Quảng Đông này, ngoài trừ sư huynh của lão ta là Thanh Liên hòa thượng,
còn thì lão ta chẳng hề xem nhân vật võ lâm vào đâu cả.

Thế mà, lúc bấy giờ
lão ta bị Gia Cát Ngọc vung chưởng đánh rơi trở xuống đất, nên trong lòng vừa
hãi kinh, nhưng lại vừa căm tức. Nhưng Gia Cát Ngọc đến đây chỉ nhắm lấy cho kỳ
được “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” mà thôi, vậy chàng nào có ý muốn so tài với lão
ta làm gì.

Do đó, khi chàng
nhìn thấy bóng đen vừa rồi đã lẩn khuất tại một vùng núi đồi xa tít, thì cất
tiếng hú dài, rồi từ trên đỉnh tháp phi thân bay xẹt xuống.

Sức sa xuống của
chàng nhanh không thua một ngọn gió hốt, đã nhắm ngay phía dãy liêu ở phía Tây
của ngôi chùa chạy bay tới.

Hồng Liên hòa
thượng tưởng chành chính là người cùng một phe với bóng đen vừa rồi, do đó, khi
bóng đen ấy đã bỏ chạy đi mất, thử hỏi lão ta nào bằng lòng để cho chàng thoát
thân được dễ dàng.

Thế nhưng, vì lão
ta đang cách Gia Cát Ngọc khá xa, nên không làm sao ra tay ngăn chặn chàng
được. Bởi thế, bất đắc dĩ lão ta phải gầm to một tiếng đầy bực tức rằng:

– Bọn các ngươi hãy
mau ngăn chặn tên tiểu tặc ấy lại.

Những tiếng “bọn
các ngươi” mà lão ta vừa nói, lẽ tất nhiên là muốn chỉ vị hòa thượng mà Gia Cát
Ngọc gặp trên đường đi, cũng như hai tiểu sa di đứng hầu sau lưng lão ta vừa
rồi, chứ không còn ai khác hơn nữa.

Quả nhiên, khi
tiếng nói của lão ta vừa dứt, thì vị hòa thượng đứng tuổi và hai gã sa di ấy,
đã nhanh nhẹn lướt ra khỏi gian phòng.

Vị hòa thượng đứng
tuổi lướt ra trước, nên liền vung hai chưởng xô thẳng ra phí ngoài, nhắm ngay
Gia Cát Ngọc công tới. Riêng hai tiểu sa di nọ, cũng khẽ vung chưởng mặt quét ra,
trong khi hai chiếc sáo vàng trong tay rít lên vèo vèo, cùng một lúc công về
phía Gia Cát Ngọc.

Luồng chưởng phong
của vị hòa thượng đứng tuổi kia, vừa mãnh liệt lại vừa cứng rắn, chứng tỏ thế
đánh của lão ta vô cùng ác liệt. Trong khi đó, hai chiếc sáo vàng của hai tiểu
sa di kia cũng đánh ra với những thế võ vô cùng quái dị, và tựa hồ võ công còn
cao cường hơn vị hòa thượng đứng tuổi kia.

Tuy nhiên, nếu đem
ba người để so sánh với Gia Cát Ngọc, thì võ công của họ còn kém sút hơn chàng
rất xa. Bởi thế, sau một tiếng thét... đã vọt thẳng lên không rồi nhảy ngang
qua phía trái ba thước, nhẹ nhàng như một cánh lá rơi trước gió, khiến đôi
chưởng của vị hòa thượng đứng tuổi đã đánh hụt vào khoảng không.

Với thân pháp “Vân
long cửu chuyển” ấy, quả thực đã làm khiếp sợ cả võ lâm. Hai tiểu sa di vừa
nhìn qua, thì không khỏi kinh hoàng. Và một sự diễn biến bất ngờ lại xảy ra
ngay lúc đó.

Vì Gia Cát Ngọc đã
co những ngón tay lại rồi búng trở ra, tức thì, một mảnh băng nhỏ. liền bay vèo
ra theo cái búng của chàng, và lướt thẳng vào trong gian phòng để giải trừ
huyệt đạo cho Hắc Y Diêm La.

Sở dĩ Gia Cát Ngọc
nhắm giải trừ huyệt đạo cho Hắc Y Diêm La, là chính vì có mục đích để cho lão
ta ra tay đánh nhau với Hồng Liên hòa thượng, để ngăn chặn họ lại, hầu chàng
rảnh tay rời khỏi nơi này càng sớm càng hay. Bởi thế, sau khi chàng đã búng
mảnh băng nhỏ kia bay ra rồi, thì hai cánh tay nhanh như chớp, nhắm đè thẳng về
phía hai chiếc sáo vàng của hai tiểu sa di nọ.

Qua sức đè xuống
của chàng, khiến cho hai luồng kình lực va chạm vào nhau, và chàng đã nương vào
sự va chạm đó, vọt mình bay lên cao ba trượng, nhắm phía ngoài ngôi Kim Địch Tự
lướt đi nhẹ nhàng như một con chim.

Tất cả những sự
việc xảy ra đó, chỉ nối tiếp trong một cái chớp mắt. Giữa lúc Gia Cát Ngọc phi
thân bay lên lần thứ hai, thì Hồng Liên hòa thượng mới vừa từ trên cao đáp yên
xuống đất. Và khi lão ta chạy đến nơi, thì thấy Gia Cát Ngọc đã lướt ra ngoài
khu Kim Địch Tự rồi.

Hồng Liên hòa
thượng chỉ là một viên Giám Viện ở trong Kim Địch Tự, thế mà võ công đã cao
cường đến mức ấy, như vậy, Thanh Liên hòa thượng, tức người có địa vị trụ trì
kia, võ công chắc chắn cao cường tuyệt đỉnh. Gia Cát Ngọc cân nhắc sự lợi hại,
nên thấy rằng phải rời khỏi nơi này càng sớm càng hay, do đó, chàng chạy nhanh
như bay, và nhẹ nhàng như tung mây lướt gió, nhắm bóng người bí mật vừa lẩn
khuất khi nãy đuổi theo rất gấp.

Nhưng tuy thân pháp
của chàng thật nhanh nhẹn, nhưng đối phương không phải là một tay tầm thường,
nên chậm hơn trong giây phút, là chàng không thể truy đuổi kịp đối phương nữa.

Chàng... trắng,
giữa lúc bóng tịch dương hãy còn sót lại những tia nắng vàng nhợt nhạt, khiến
cảnh sắc trông thực thê lương. Hơn nữa, lúc ấy tiếng chuông tiếng trống từ ngôi
Kim Địch Tự xa xôi đang vọng đến, làm cho lũ chim rừng giật mình tung bay, cất
tiếng kêu dài nghe lại càng buồn bã hơn.

Con người vừa xuất
hiện như một con rồng thần nơi đỉnh tháp nọ là ai? Chả lẽ người ấy là Phi Long
thiền sư?

Đúng thế. Bóng
người ấy có một hình dáng, cũng như có một lối ăn mặc hết sức giống Phi Long
thiền sư. Vậy, rất có thể ông ta đã cùng một lúc xâm nhập vào ngôi Kim Địch Tự,
và đã nhanh tay hơn chàng, cướp được “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”.

Nhưng ông ta tại
sao lại đi xa nghìn dặm đến Kim Địch Tự, để tìm lấy “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”
làm gì? Có phải ông ta cố ý gây sự khó khăn cho mình không? Hoặc giả, thứ “Linh
Thạch Hàn Bích Lộ” ấy chính là một thứ linh dược cần thiết, giúp cho Huyết Hải
Chuyển Luân Vương trui luyện võ công thật sự.

Ồ. Việc khôi phục
lại được hay không dung mạo của ta là một chuyện nhỏ, nhưng nếu để cho Huyết
Hải Chuyển Luân Vương dựa vào thứ “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” ấy, luyện thành cả
một thứ võ công tuyệt học, thì chẳng hóa ra là một cái hại lớn cho cả võ lâm
hay sao?

Phải, hiện giờ mình
đang ở trên thế cỡi cọp, vậy tuy “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” không phải là của
mình, nhưng vì cái phúc cho cả võ lâm, mình không thể không truy tầm lấy lại
cho kỳ được.

Nhưng khắp nơi nơi
đều tuyết phủ trắng xóa, mây bay mờ mịt sơn cốc, lớp lớp nào biết con người ấy
ở đâu mà tìm?

Con người ấy đang ở
hướng đông? Hướng tây? Hướng nam hay hướng bắc?

Vậy ta hãy vượt lên đỉnh non cao ngó xuống để quan sát khắp
vùng, rồi mới có thể hành động được.

Chàng nghĩ thế, nên thân hình liền quay về phía đỉnh núi phủ
đầy tuyết trắng cao vút ở phía trái, phi thân vượt lên. Một ngọn núi chỉ cao
trên mười trượng, thì với thân pháp của chàng, trong chốc lát là có thể lên
ngay đến đỉnh.

Giữa lúc chàng vượt lên đến đỉnh cao, thì ở phía bên kia ngọn
núi đó, cũng lại có một bóng người phi thân lên. Chàng đưa mắt nhìn kĩ, thì
thấy bóng đó không ai khác hơn là Hắc Y Diêm La, kẻ vừa bị Hồng Liên hòa thượng
ám hại trong ngôi Kim Địch Tự khi nãy.

Lúc bấy giờ, lão ta tựa hồ không còn một tí ngạo mạn nào nữa.
Nơi phí dưới tay áo trái của lão ta đã bị rách thủng thành hai lỗ tròn, và tại
vạt áo, lại bị rách toạc thành một đường dài năm tấc, nên khi ngọn gió lùa tới,
thì những mảnh vải rách không ngớt tung bay, xem thực là thảm não.

Gia Cát Ngọc nhìn thấy trong lòng như chợt nghĩ ra một điều
gì, nhanh nhẹn tràn ngay đến trước mặt lão ta, mỉm cười nói rằng:

– Kính chào Lãnh đại hiệp.

Hắc Y Diêm La Lãnh Ngạc Thu không khỏi sửng sốt, hỏi rằng:

– Các hạ là ai?

Gia Cát Ngọc đưa tay gỡ chiếc mặt nạ xuống, rồi cất tiếng cười
ha hả, nói:

– Chỉ xa nhau mới có mấy tháng, chả lẽ Lãnh đại hiệp lại quên
mất tại hạ rồi hay sao?

Gia Cát Ngọc từ sau khi được Lãnh Diện Hoa Đà chữa trị cho,
thì những vết thẹo trong người được lành lẻ như cũ. Do đó, khung mặt của chàng
chỉ còn đen sạm mà thôi. Tuy nhiên, dáng điệu anh tuấn cũng như đôi mắt sáng
ngời vẫn y như cũ, nên Hắc Y Diêm La vừa nhìn qua thì không khỏi hãi kinh, vội
vàng thối lui ra sau hai bước, quát rằng:

– Lại là ngươi? Ngươi... ngươi muốn gì?

Trong khi lão ta quát hỏi, thì đôi mắt cũng không ngớt xoay
chuyển, đồng thời, đôi chưởng cũng nhắc lên cao. Xem ra, lão ta đang thủ thế để
sẵn sàng đối phó với mọi bất trắc.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, liền mỉm cười nói:

– Lãnh đại hiệp chớ nên hiểu lầm, tại hạ hoàn toàn không có ác
ý, nếu chẳng phải thế, thì tại hạ nào ra tay giải cứu Lãnh đại hiệp làm gì?

Hắc Y Diêm La chợt nhớ lại việc mình bị đối phương khóa cứng
huyệt đạo vừa rồi, nếu chẳng nhờ chàng thiếu niên này ra tay nghĩa hiệp tương
trợ cho, thì thử hỏi lão ta làm sao rời khỏi ngôi chùa Kim Địch Tự? Vì nghĩ
thế, nên thái độ đối địch của lão ta cũng liền mất đi quá nửa, tỏ ra đắn đo một
lúc, rồi lên tiếng nói:

– Nếu vậy, ngươi chặn lấy Lãnh mỗ là có điều chi chỉ giáo?

– Tại hạ thực không dám nhận hai tiếng “chỉ giáo”, trái lại,
tại hạ chỉ muốn hỏi Lãnh đại hiệp một việc mà thôi. Đấy là Lãnh đại hiệp không
ngại đường xa nghìn dặm đến đây, để xin “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” để làm gì? Có
lý đâu Lãnh đại hiệp thực sự xin nó mang về cho Huyết Hải Chuyển Luân Vương rèn
võ công hay sao?

– Các hạ tuy đối với Lãnh mỗ có cái ơn cứu mạng, nhưng Huyết
Hải Chuyển Luân Vương đối với già đây lại có cái nghĩa sâu nặng vô cùng. Vậy
Lãnh mỗ thực không làm sao giãi bày thẳng thắng điều đó được.

– Lãnh đại hiệp là người biết ơn nghĩa, thực làm cho Gia Cát
Ngọc tôi vô cùng kính phục. Song, đại hiệp đối với Huyết Hải Chuyển Luân Vương
lúc nào cũng tỏ ra trung thành như vậy, nhưng không rõ ông ấy đối với đại hiệp
thì sao?

– Huyết Hải Chuyển Luân Vương biết tôi là người trong giới
thảo mãng nên sẵn sàng nhường áo cho tôi mặc, nhường cơm cho tôi ăn. Lần này,
tôi được phái ra phía Bắc quan ải để cầu xin linh dược, ông ấy lại không tiếc
rẻ di bảo của Diễm Lôi, sẵn sàng trao cho tôi cất giữ và hoàn toàn tín nhiệm
tôi, thì thử hỏi với một con người đối xử tốt như vậy, chưa đáng cho tôi phải
lấy cái chết để báo đền hay sao?

Gia Cát Ngọc vừa nghe đến đây, bèn cố ý gằn giọng cười to
rằng:

– Huyết Hải Chuyển Luân Vương là một tay gian hùng khét tiếng,
quả danh bất hư truyền. Nhưng, thật chẳng ngờ một con người nổi danh trong giới
giang hồ như Lãnh đại hiệp, mà cũng bị lão ta phỉnh gạt được.

Hắc Y Diêm La nghe qua tiếng cười của chàng, thì sắc mặt bỗng
trở thành lạnh buốt, đưa chân trái tràn tới một bước, gằn giọng quát rằng:

– Ngươi cười chi thế?

Gia Cát Ngọc vẫn tỏ vẻ khinh thường, nói:

– Tôi bảo Lãnh đại hiệp là người lấy lòng dạ quân tử để suy đoán
tâm địa của kẻ tiểu nhân, nên đã bị Huyết Hải Chuyển Luân Vương phỉnh gạt dễ
dàng, thế mà ngay đến bây giờ, vẫn một mực tin tưởng không hay biết chi cả.

Sắc mặt của Hắc Y Diêm La trở thành lạnh lùng như băng giá,
quát to rằng:

– Gia Cát Ngọc. Lời nói của ngươi là có nghĩa làm sao? Lãnh mỗ
tuy...

Gia Cát Ngọc biết lão ta đang có một sự xúc động mạnh, nên
nghe lời nói ấy, liền khoát tay ngắt lời rằng:

– Lãnh đại hiệp có nhìn thấy pho Lục Ngọc Di Đà, tức là vật
dùng để giấu kín món di bảo của Diễm Lôi trong giữa ruột ấy không?

– Lão phu chưa hề trông thấy pho tượng thực, nhưng pho tượng
giả ở trong tay Phi Long Thiền sư, và gây thành một cuộc tranh đoạt mãnh liệt
tại ngôi Sơn Thần Miếu trước đây, thì lão phu có được trông thấy.

– Pho Lục Ngọc Di Đà trong tay Phi Long Thiền sư hôm đó chính
là một pho tượng giả, nhưng nói đúng ra, thì hình dáng giữa hai pho tượng thật
và giả ấy, không khác biệt là bao.

– Đúng thế.

Gia Cát Ngọc vừa mỉm một nụ cười đầy bí mật, nói tiếp rằng:

– Vậy xin Lãnh đại hiệp hãy suy nghĩ cho chính chắn, là trong
chuyến đi đến đây, ông mang theo món di bảo của Diễm Lôi như vừa rồi, theo ông
nó có thể giấu kín được pho tượng bé nhỏ như vậy hay chăng?

Hắc Y Diêm La như vừa bừng tỉnh một cơn mộng, kinh ngạc và
thất thần nói:

– Vậy chả lẽ pho bí cấp mà ta đã mang hằng nghìn dặm đến đây
lại chính là một pho bí cấp giả mạo hay chăng?

Gia Cát Ngọc điềm nhiên cười nói:

– Nếu chẳng phải là một pho bí cấp giả, thì thử hỏi Huyết Hải
Chuyển Luân Vương đâu lại bằng lòng mang nó để đánh đổi “Linh Thạch Hàn Bích
Lộ”? Hơn nữa, cũng chắc chắn đâu lại tỏ ra hào hiệp trao cho Lãnh đại hiệp dễ
dàng như vậy?

Hắc Y Diêm La không đợi cho chàng nói dứt lời, thì đôi mắt đã
tức giận đến nảy lửa, quát to lên rằng:

– Quả là một tên lão tặc giả nhân giả nghĩa. Chớ nói chi
chuyến đi này của Lãnh Ngạc Thu tôi hoàn toàn không có kết quả, mà dù cho tôi
có lấy được “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”, cũng chắc chắn sẽ đưa hai tay biếu cho
thiếu hiệp ngay.

– Song, đáng tiếc là đại hiệp hiểu ra thì quá muộn. Hiện nay
“Linh Thạch Hàn Bích Lộ” đã lọt vào tay của Huyết Hải Chuyển Luân Vương rồi.

– Gia Cát thiếu hiệp. Lời nói của cậu...?

– Có lý nào Lãnh đại hiệp đi suốt một lộ trình hằng nghìn dặm,
mà vẫn không hay biết chi việc có người bám sát theo đại hiệp hay sao?

– Có phải Gia Cát thiếu hiệp muốn bảo, tên Huyết Hải lão ma ấy
vẫn không hoàn toàn tin tưởng ở Lãnh mỗ chăng? Do đó, lão ta mới bí mật cho
người theo dõi?

– Lãnh đại hiệp chả lẽ không trông thấy rõ bóng người xuất
hiện bất thần trên đỉnh ngọn tháp, để cướp đi chiếc lọ ngọc đựng “Linh Thạch
Hàn Bích Lộ” chính là Phi Long Thiền sư hay sao? Lúc đầu, tại hạ tưởng lão ấy
cùng đi chung với Lãnh đại hiệp, nhưng giờ đây suy nghĩ kĩ lại, thì mới chợt
hiểu ra là Huyết Hải lão ma vì sợ Lạnh đại hiệp xin được “Linh Thạch Hàn Bích
Lộ”, rồi tự tiện dùng hết đi, nên mới phái Phi Long Thiền sư bí mật theo dõi...

– Khá khen cho gã Huyết Hải lão ma mặt người dạ thú ấy. Té ra
những lời đường mật của ngươi, hoàn toàn là để tranh thủ tình cảm của ta một
cách gian manh. Vậy, Lãnh Ngạc Thu ta nếu còn một tấc hơi nào, thì cũng sẽ
không chịu để yên cho ngươi đâu.

Nói đến đây, lão ta bỗng quay mặt về phía Gia Cát Ngọc, tiếp
rằng:

– Gia Cát thiếu hiệp, hôm nay già này được sự chỉ điểm của
thiếu hiệp, nên mới cởi bỏ được bao nhiêu sự u mê từ trước đến giờ, vậy bắt đầu
từ đây Lãnh Ngạc Thu tuyên bố thoát ly với Huyết Hải, đồng thời, kể từ nay về
sau, nếu thiếu hiệp có điều chi sai khiến, dù cho có phải lọt vào nước sôi lửa
bỏng, tôi cũng sẵn sàng không hề chối từ.

Gia Cát Ngọc trông thấy Hắc Y Diêm La, một ma đầu hoành hành
khắp vùng lưỡng Quảng, lại tỏ ra giác ngộ sau một vài câu nói chân thật của
mình, thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, vội vàng đáp:

– Thái độ phục thiện của Lãnh đại hiệp thực là đáng khen ngợi,
chỉ cần đại hiệp thoát ly với lũ Huyết Hải, thì hà tất phải nóng ruột như vậy?

Hắc Y Diêm La không nhận thức được ngụ ý sâu xa trong lời nói
của chàng nên lộ sắc ngạc nhiên, nói:

– Chả lẽ thiếu hiệp còn muốn tôi...?

Gia Cát Ngọc cất giọng thân mật, cười to ngắt lời rằng:

– Nếu Lãnh đại hiệp có thể trả lại cho kẻ khác, những cái già
mà kẻ ấy đã làm, thì chẳng hay hơn là phủi tay dứt khoát bỏ ra đi hay sao?

– Đúng lắm. Già nhất định trở về ngay Huyết Hải, hầu tìm cơ
hội khiến cho tên lão ma đầy gian xảo này, nếm mùi trả đũa đích đáng của Hắc Y
Diêm La ta, mới hả cơn tức giận.

Hắc Y Diêm La nói dứt lời, liền quay người nhắm phía dưới ngọn
núi phi thân lướt đi.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, bèn dừng chân đứng lại, quay mặt
về phía chàng lên tiếng hỏi rằng:

– Thiếu hiệp còn có vấn đề chi? Vậy xin thiếu hiệp cứ nói thẳng
ra vậy.

– Huyết Hải Chuyển Luân Vương muốn tìm “Linh Thạch Hàn Bích
Lộ” có phải thực sự để giúp cho lão ta rèn luyện võ công hay không?

– Trước đây, thiếu hiệp xâm nhập vào Huyết Hải, có lẽ đã trông
thấy một số người võ công cao tuyệt, diện mục đều được trùm kín bởi một chiếc
mặt nạ chứ?

Giai Cát Ngọc nghe qua chợt nhớ lại việc chàng được mục kích
trước Kinh Thảo Hiên, nên kinh hoàng hỏi rằng:

– Đúng. Thế tại hạ đã gặp bảy nhân vật võ công vô cùng cao
tuyệt và cũng vô cùng thần bí. Số người ấy, ngoại trừ Ca Đà đại sư ở tại Kim
Sơn Tự, còn thì những người khác tôi đều chưa gặp được lần nào. Nhưng không rõ
số người đó có tương quan chi đến “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”?

– Những cao thủ võ lâm ấy, đều bị Huyết Hải lão ma dùng “Thất
Tình Ảo Hồn Sa” làm cho mê muội mất cả bản tính. Nghe đâu thứ “Thất Tình Ảo Hồn
Sa” ấy là độc dược riêng của Tuyền Cơ Tẩu, do đó, muốn cho số người ấy được
khôi phục tâm tính trở lại thì ngoài thuốc giải độc của Tuyền Cơ Tẩu ra, thì
chỉ còn “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” ở Kim Địch Tự mà thôi. Riêng Tuyền Cơ Tẩu, thì
đã nhiều năm nay không còn nghe âm tin đâu nữa...

Gia Cát Ngọc như chợt hiểu ra, bất giác “hừ, hừ” một tiếng,
lạnh lùng nói:

– Khá khen cho lão ma đầu ác độc ấy. Tuyền Cơ Tẩu hiện nay đã
chết rồi vậy nếu để cho lão ta chiếm thứ “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” ấy làm của
riêng thì số cao thủ võ lâm kia, chẳng hóa ra sẽ vĩnh viễn không còn ngày nào
được thoát khỏi móng vuốt của lão ta hay sao? Gia Cát Ngọc tôi đã biết được
việc ấy rồi, thì đâu thể khoanh tay đứng ngó?

Hắc Y Diêm La mặt đầy vẻ xấu hổ, lên tiếng nói:

– Lãnh Ngạc Thu từ bấy lâu nay hoành hành ở chốn Lãnh Cam, tự
cho mình là một con người lỗi lạc hơn người, nhưng chẳng ngờ đến năm sáu mươi
tuổi, mới kịp hiểu được là mọi hành động của trước đây đều là sai lầm. Thiếu
hiệp là người có lòng từ bi như đức Phật, vậy già đây chả lẽ lại vẫn mãi tỏ ra
âm u mê muội sao? Nhất định bắt đầu từ ngày hôm nay, già sẽ chứng tỏ cho tất cả
nhân vật võ lâm ở Trung Nguyên biết là mình không còn sai lầm như trước kia
nữa.

Nói dứt lời, đôi vai của lão ta lắc mạnh, lướt đi nhanh nhẹn
như gió hốt, nhằm thẳng hướng nam đi rút tới, không hề quay đầu ngó lại.

Bóng tịch dương đã lặn xuống dãy núi phía tây, tiếng chuông
trống ồn ào từ Kim Địch Tự vọng đến, giờ đây cũng đã tắt hẳn. Khiến khung cảnh
chung quanh đã hoàn toàn tĩnh mịch.

Bóng đêm lại bắt đầu trùm kín khắp nơi nơi. Bóng trăng vàng da
soi chiếc bóng cô đơn của Gia Cát Ngọc nằm dài trên mặt đất. Chàng đưa chân
nhắm thẳng về hướng một tiểu trấn chạy bay đi, trong lòng có một cảm giác bùi
ngùi khó tả.

Trong đêm hôm ấy, chàng không ngớt nghĩ ngợi miên man, và
không làm thế nào ngủ được. Trong chốc lát chàng nhớ đến Uyển tỷ tỷ hiền hòa,
Thanh muội muội ngây thơ xinh đẹp, rồi nhớ đến Băng Tâm Ma Nữ Đông Phương Diễm,
một người con gái hành tung bí mật, vô cùng khó hiểu.

Người ta thường bảo tuổi trẻ là tuổi không hề biết buồn lo,
nhưng giờ đây chàng thực sự đang bị bao nhiêu nỗi buồn lo của tình yêu vây chặt
lấy.

Mãi đến khi ánh bình minh vừa ló dạng, thì phía ngoài cửa
phòng của chàng đã nghe có tiếng gõ nhẹ. Chàng đoán có lẽ tên tiểu nhị đến săn
sóc cho chàng, nên nhanh nhẹn ngồi lên, cất giọng nhừa nhựa nói:

– Ai thế?

Chàng mới vừa dứt lời, thì bên ngoài cửa phòng bỗng vọng đến
một tiếng cười khẽ rất bất ngờ, đáp rằng:

– Đây chính là người mà trong lòng ngươi đang sốt ruột muốn
gặp.

Giọng nói ấy vang rền mạnh mẽ, chứng tỏ đấy là tiếng nói của
một nhân vật võ lâm, hơn nữa, âm thanh kéo dài uyển chuyển, tràn đầy giọng xảo
trá gian manh. Giọng nói ấy tựa hồ chàng đã có dịp nghe qua ở đâu rồi. Kẻ ấy tự
xưng là người mình đang sốt ruột muốn gặp, vậy có ý nghĩa gì, và hắn ta là ai.

Những ý nghĩ đó hiện lên chớp nhoáng trong đầu óc của chàng,
nhưng chàng không suy nghĩ lâu, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi giường, to tiếng
cười nói:

– Nếu thế, thì xin các hạ hãy bước vào.

Tiếng nói của chàng vừa dứt, thì nhanh nhẹn tràn ngay đến phía
cửa phòng, nhưng, người ấy không chờ chàng kịp bước đến cửa liền cất tiếng cười
dài, nói:

– Tôi chẳng dám vào khuấy rầy giấc ngủ của các hạ, vậy tôi sẽ
đến chiếc cầu đá cách năm dặm về phía đông tiểu trấn này, chờ đợi đại giá vậy.

Tiếng “vậy” vừa thốt ra khỏi miệng, thì người ấy tựa hồ đã
lướt đi xa ngoài mười trượng rồi. Gia Cát Ngọc biết đối phương tìm đến cửa
mình, thì chắc chắn phải gặp được mình mới nghe, nên cũng không cần truy đuổi
theo làm gì. Sau buổi điểm tâm xong, chàng liền bước thong thả đi về hướng Đông
của tiểu trấn.

Mùa đông ở miền bắc thực là rét mướt, hơn nữa, lúc bấy giờ lại
đang ở vào tiết giữa đông, nên khắp nền trời mây xám nặng nề, gió bấc thổi vi
vu, tà áo tung bay rèn rẹt. Khắp mọi nơi đâu đâu cũng một màu tuyết lạnh trắng
xóa, chẳng hề trông thấy có nửa bóng người xuất hiện.

Gia Cát Ngọc đi về hướng đông được ba dặm, thì bỗng nghe từ
trên nền trời cao, có tiếng chim ưng kêu thực dài, vang rền ra khắp bốn bên.
Bởi thế, trong lòng chàng hết sức vui mừng. Chàng trông thấy trên nền trời cao
xám xịt, có một chấm đen nhỏ đang lướt nhanh xuống. Đấy chẳng phải là con chim
ưng Lăng Vân hay sao?

Con linh cầm này sau khi trông thấy chủ nhân của mình, thì
không ngớt bay vờn trên đầu chàng, rồi giương cổ kêu liên tiếp những tiếng dài
trong trẻo, chứng tỏ nó đang vô cùng cuống quýt.

Gia Cát Ngọc thấy như vậy, đoán biết đã có việc chi bất thường
xảy ra, vì loại thần ưng này là vật có linh tính. Nhưng chàng không biết phải
lên tiếng nói sao với nó, chẳng rõ số người Uyển tỷ tỷ đã gặp chuyện gì rồi
chăng.

Chàng không ngớt và băn khoăn nghĩ ngợi, nhưng vẫn không làm
sao đoán biết được mọi sự thật đã xảy ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3