Lục Thiếu Phàm, em yêu anh! – Chương 082

Chap 82

Mẫn Nhu cầm túi xách đánh nhẹ, nhưng cho dù cô ra sức đánh
thế nào cũng không thể thoát khỏi cái nắm tay của Kỷ Mạch Hằng. Điều đó khiến
cô rất giận.

“Xin anh tôn trọng tôi, tôi bây giờ là vợ Lục Thiếu Phàm.”

Cô là người đã có chồng, có gia đình có hôn nhân hạnh phúc
mỹ mãn. Nhưng hành vi của Kỷ Mạch Hằng bây giờ là gì, chẳng lẽ lạc đường quay
lại hối tiếc không kịp, cho nên muốn cô vãn hồi tâm ý.

A! Mẫn Nhu chỉ cảm thấy buồn cười, thái độ quấn lấy không
buông đó trong mắt cô nó không phải là tình sâu mãnh liệt, anh ta cứ nắm cô như
lúc này không buông chỉ mang đến phiền toái, khiến mọi chuyện càng thêm phức
tạp.

Kỷ Mạch Hằng nhìn chăm chú Mẫn Nhu dường như đã khuất phục,
sự im lặng lan tràn bên trong phòng tranh. Cô hạ giọng nói lời cảnh cáo! Cố
gắng dùng giọng nói nhỏ nhất, ngay cả nhân viên làm việc xen vào cũng bị anh ta
xem nhẹ.

“Kỷ Mạch Hằng.”

Mẫn Nhu kêu khẽ, cảm giác xấu hổ vô cùng! Kỷ Mạch Hằng im
lặng vài giây đột nhiên kéo về trước!! Cả người Mẫn Nhu mất thăng bằng, ngã về
trước đụng vào lồng ngực Kỷ Mạch Hằng.

Bộ tây trang lạnh lẽo cạ vào gò má cô, mùi rượu ngọt ngào
tràn vào mũi, trong đầu Mẫn Nhu xuất hiện một suy nghĩ!! Kỷ Mạch Hằng uống
rượu.

Ngước đầu, quan sát kĩ đáy mắt của Kỷ Mạch Hằng, trong đó
chỉ có hình ảnh của cô, Mẫn Nhu cảm thấy nó là một sự mỉa mai lớn lao. Bỏ lỡ
chính là bỏ lỡ, Kỷ Mạch Hằng!! Anh không thể quay đầu, tôi cũng sẽ không xoay
người lại!

Bàn tay chần chờ muốn chạm vào mặt cô, Mẫn Nhu quay mặt
không để anh ta có cơ hội chạm tới, trong giọng nói tăng thêm vài phần lạnh
lùng:

“Kỷ Mạch Hằng, nếu anh không buông ra, tôi sẽ tố cáo anh tội
quấy rối.”

Hai người bọn họ đứng ôm nhau như bây giờ, từ góc độ khác
nhìn sang sẽ khiến người ta hoài nghi. Hơn nữa ở đây, năm sáu mắt nhìn, nếu họ
kể lại truyền ra bên ngoài, hoặc nói cho Cơ Tố Thanh biết, sợ rằng sẽ dẫn tới
những scandal và hiểu lầm.

Ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện, Mẫn Nhu càng
giãy giụa thêm, cảm giác khó chịu muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, ánh
mắt căm hận nhìn Kỷ Mạch Hằng không hề động đậy:

“Kỷ Mạch Hằng, anh muốn làm gì đây.”

“Kỷ tiên sinh..”

Nhân viên muốn ngăn cản Kỷ Mạch Hằng làm càng, lại nhận được
ánh mắt sắc lạnh của anh ta nên im miệng không dám hó hé!! Lo lắng nhìn Mẫn
Nhu, rồi vội vàng chạy vào phòng nằm ở cuối hành lang.

Những người đó chỉ nhìn không ai dám chủ động tới ngăn cản
Kỷ Mạch Hằng!! Chẳng lẽ vì Kỷ Mạch Hằng là khách quen, nên không ai dám đắc tội
sao?”

Kỷ Mạch Hằng siết chặt hông cô, chịu đựng sự tức giận và chỉ
trích của cô. Ánh mắt nhìn cô lại ánh lên vẻ yêu thương và đau lòng!! Kỷ Mạch
Hằng siết chặt tay!! Nhẹ khép mắt, cằm dưới áp lên đỉnh đầu cô, tự thì thầm:

“Tại sao em lại thay đổi cách trang trí của phòng, không phải
em nói căn phòng đó chuẩn bị cho anh sao?”

Những động tác của Mẫn Nhu chậm lại, không thể tin được nhìn
vẻ mặt bi ai của Kỷ Mạch Hằng. Cô chưa từng chủ động nói với anh ta rằng cô đã
trang trí lại căn nhà, cô chỉ đưa anh ta chìa khóa nhà trọ. Nhưng kể từ khi cô
mua nó, anh ta chưa từng bước chân vào.

Người nói cho anh ta biết những chuyện này… chỉ có thể là
Chân Ni. Cô lựa chọn quên đi đẩy Kỷ Mạch Hằng ra khỏi thế giới của cô, nhưng
Chân Ni lại không muốn buông tha anh ta, dùng một cách tàn nhẫn nhất tra tấn
linh hồn anh ta.

Chỉ là chuyện tra tấn anh ta bây giờ, dù anh ta vui hay đau
khổ cũng đã không còn quan hệ tới cô. Hai người đã là hai đường thẳng song song
không có điểm giao nhau.

“Quên đi, tất cả đã là quá khứ rồi.”

Mẫn Nhu dịu giọng nói nhỏ, không muốn nhìn vẻ đau đớn tuyệt
vọng thể hiện ra trên mặt Kỷ Mạch Hằng. Rất nhiều chuyện đã là quá khứ, cô cũng
không muốn đi so đo, trong lòng cô chỉ có Lục Thiếu Phàm, còn Kỷ Mạch Hằng
không đáng để lưu tâm.

Cô không cần Kỷ Mạch Hằng cảm thấy hối hận và phải bồi
thường, cũng không cần anh ta yêu, cô chỉ muốn Lục Thiếu Phàm ở bên mình mãi
đến khi tóc bạc trắng vẫn có thể nắm tay anh!! Cùng Lục Thiếu Phàm đi về phía
tây nhìn cảnh mặt trời lặn.

“Vì thế.. anh hãy buông tay ra đi.”

Từ bỏ vì anh ta, cũng là từ bỏ vì cô, vất vả lắm mới tìm
được Lục Thiếu Phàm chữa lành vết thương cho cô, cô không muốn vì Kỷ Mạch Hằng
mà mất đi Lục Thiếu Phàm.

“Anh… anh làm không được.”

Làm không được…

Ba chữ này của Kỷ Mạch Hằng ý muốn nói là cô không thể sống
an bình sao? Vì anh làm không được, nên tôi phải cam chịu sự dây dưa của anh mà
không màng tới hậu quả!!

Mẫn Nhu cảm thấy móng tay như bấm sâu vào lòng bàn tay, lúc
Kỷ Mạch Hằng thất thần cô đẩy anh ta ra. Lực rất mạnh khiến cô lảo đảo lui về
sau vài bước, lưng tựa vào vách tường phía sau, cảm giác lạnh như băng khiến cô
bình tĩnh lại.

“Nếu như trước kia anh không biết gì thì bây giờ hãy cứ làm
như chưa từng xảy ra chuyện gì, đừng làm chuyện vô ích nữa, anh cũng hiểu rõ
mà!!”

Mẫn Nhu nhanh nhẹn xoay người đi về phía cầu thang!! Khi cô
chưa kịp đi xa thì giọng nói khàn khàn nặng nề của Kỷ Mạch Hằng lại cất lên.

“Anh không biết? Không biết em vì anh mà tình nguyện bước
vào giới giải trí, không biết em đã chịu bao nhiêu sỉ nhục; giữa đêm lạnh một
mình em ngồi dưới cục đất đai chỉ vì muốn giúp anh có được đất ở trung tâm, vì
để ông Piaget chấp nhận hợp tác với Kỉ thị một mình em tới Thụy Sĩ, tình nguyện
làm người phát ngôn mà nhận lấy xu nào sao?

“Em vì anh làm quá nhiều, làm sao anh có thể xem như không
xảy ra chuyện gì.”

Mẫn Nhu dừng lại, gương mặt xáo động, cô nghiêng người, đưa
mắt nhìn vẻ tiền tụy áy náy của Kỷ Mạch Hằng. Cô cũng không vì thế mà dao động,
giống như Kỷ Mạch Hằng chưa từng nhúc nhích khi cô tuyệt vọng nhất.

“Nếu anh cảm thấy có lỗi vậy thì quên tất cả đi.. quên cả chuyện
tôi đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh.”

Thân hình cao lớn của Kỷ Mạch Hằng như bị chấn động, ánh mắt
nhìn theo bóng lưng cô vừa xót xa vừa yếu ớt, dường như không muốn tin vào lời
nói lạnh lùng của Mẫn Nhu.

Thật sự phải tàn nhẫn thế sao?

Mẫn Nhu để tay lên ngực hỏi, cô làm như vậy đã tàn nhẫn
chưa? Cô làm vậy không phải để Kỷ Mạch Hằng hận mình, mà muốn anh ta quay về vị
trí cũ.

Chỉ có cách tàn nhẫn như vậy mới bảo vệ được cuộc sống hiện
nay của cô. Cô thà tàn nhẫn một lần, dù xúc phạm đến Kỷ Mạch Hằng cũng được, cô
tuyệt đối không dám mạo hiểm cuộc hôn nhân giữa mình và Lục Thiếu Phàm, chỉ cần
một mồi lửa nó sẽ nổ tung!

“Will, lát nữa anh phải chọn cho kĩ, cha em thích nhất là
các tác phẩm nghệ thuật.”

Mẫn Nhu nghe giọng nói nũng nịu kia cũng biết là ai tới,
bước chân không ngừng tăng nhanh!! Cô không muốn để Mẫn Tiệp nhìn thấy cô, vả
lại Kỷ Mạch Hằng vẫn còn ở bên trong phòng tranh, nếu thấy hai người ở chung,
không biết cô ta sẽ bịa ra chuyện gì.

“Anh yêu, anh mau xem...”

Mẫn Tiệp xưng hô rất thân thiết, sau đó không nói thêm. Mẫn
Nhu không quay đầu lại cũng đoán ra Mẫn Tiệp nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng, ba người
đụng mặt chuyện bối rối căng thẳng là điều rất nhiên.

“Tiệp, không phải em muốn mua tranh sao? Mau vào thôi.”

Giọng người đàn ông trầm ổn truyền tới, chắc là bạn trai của
Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu lại nhớ đến người lang thang đó. Hai người này quay lại quan
hệ lại trở nên như keo như sơn, khiến cho người ta hoài nghi có phải họ đang
diễn trò.

Lúc ở khu mua sắm, Mẫn Tiệp tàn nhẫn nói ra những lời đó,
ngay cả người bên ngoài như Mẫn Nhu cũng không thể tha thứ cho sự vô tình của
Mẫn Tiệp. Huống chi là người trong cuộc, nhưng người đàn ông này lại làm được,
còn tỏ ra yêu thương Mẫn Tiệp.

Không biết người đàn ông kia có vấn đề về tâm lý hay có ý đồ
khác. Thứ anh ta cần tuyệt đối không phải sắc đẹp của Mẫn Tiệp!! Như vậy! Chỉ
có thể là…

“Ơ, đây không phải là phu nhân của Lục thị trưởng sao? Sao
lại rảnh rỗi tới phòng tranh thưởng ngoạn thế này?”

Mắt Mẫn Nhu nheo nheo lại! Không muốn nhưng vẫn bị Mẫn Tiệp
phát hiện!! Không thể không thở dài, với khả năng quan sát kĩ càng của Mẫn Tiệp
và thực lực đổi trắng thay đen, cô ta nên đổi nghề trở thành phóng viên, nếu
không giới báo chí sẽ bị tổn thất lớn.

Mẫn Nhu đi thẳng về trước, coi như không nghe thấy giọng nói
mỉa mai trào phúng của Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp cũng chẳng phải người câu nệ gì, nếu
cô trả lời Mẫn Tiệp, chỉ sợ cô ta sẽ không buông tha tiếp tục gây phiền toái
cho cô.

Lúc Mẫn Nhu tính đi lên lầu thì nhân viên làm việc chạy từ
trên xuống, lúc thấy Mẫn Nhu liền há hốc miệng... nhưng vẫn lễ phép nói Cơ Tố
Thanh sẽ tới ngay, sau đó mời cô vào phòng vẽ tranh chờ.

Mẫn Nhu cũng đoán được, lúc nãy nhân viên sợ sẽ đắc tội Kỷ
Mạch Hằng, nên đi gọi điện hỏi ý Cơ Tố Thanh. Bây giờ thấy cô và Kỷ Mạch Hằng
tách ra dĩ nhiên sẽ thở phào nhẹ nhõm.

“A, Kỷ Tiên sinh đi rồi!! chẳng lẽ không mua tranh?”

Nhân viên cố gắng nhìn Mẫn Nhu rồi lướt qua chỗ đứng khi nãy
của họ, thấp giọng thì thầm nhưng nụ cười liền xuất hiện, mặt hướng ra cửa.

“Xin mời vào, tiên sinh và tiểu thư đây có cần giúp đỡ gì
không ạ?”

“Mẫn Nhu! Nhìn thấy chị sao không chào một tiếng, bây giờ
ngồi lên chức phu nhân thị trưởng thì coi thường người chị này sao?”

Mẫn Tiệp không trả lời nhân viên!! Ngược lại như con chó
điên cắn chặt Mẫn Nhu không thả, giọng điệu châm chọc chế nhạo.

“Người vừa nãy hình như là Thiếu tổng của Kỷ thị, hai người
sao lại ở đây thế, chị còn tưởng hai người đã không còn liên lạc gì kể từ sao
khi chia tay? Không ngờ bây giờ vẫn còn là bạn tốt.”

Giọng điệu Mẫn Tiệp đầy vẻ ngây thơ kết hợp cùng với cách
nói ngấm ngầm hại người của cô ta. Cô ta nói ra hai chữ “chia tay” như sợ người
trong phòng tranh không biết chuyện Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng quen nhau.

Mẫn Nhu vừa nhấc chân lên bậc thang, cô đã nghe tiếng Mẫn
Tiệp cố tình bôi bác mình, lông mày nhíu lại chặt chẽ, vẻ mặt nghiêm nghị xoay
lại nhìn Mẫn Tiệp.

Kỷ Mạch Hằng đã không còn thấy đâu, Mẫn Tiệp kéo người đàn
ông tên Will tới, xem ra Mẫn Nhu cô đã đoán đúng!! Đúng là Mẫn Tiệp vẫn chưa
dứt quan hệ với tên lang thang. Tên lang thang sau khi ăn mặc sạch sẽ liền trở
thành người đàn ông anh tuấn lịch thiệp, nhưng những chuyện này cô không quan
tâm.

“Xem ra Kỷ thiếu tổng đối với em đúng là tình sâu đến chết
không đổi. Em cũng đã kết hôn và có con, anh ta vẫn còn đối với em nhớ mãi
không quên, lại còn đi theo tới phòng tranh!! Không biết bình thường anh ta có
đứng canh bên ngoài đại viện, chỉ vì để nhìn em một lần không?”

Mẫn Tiệp nhấp nháy ánh mắt tò mò của mình, vẻ mặt hâm mộ
nhìn Mẫn Nhu, nhưng trong mắt lại gợn sóng hờn ghen không lẩn đi đâu được. Cô
ta muốn nói những lời này cho tất cả nhân viên nghe, thì ra cho tới nay, cô ta
vẫn cho rằng Mẫn Nhu phá vỡ hạnh phúc của mình.

Nếu như ban đầu cô ta yêu Kỷ Mạch Hằng, nên mới tỏ vẻ dịu
dàng oan ức để mong chiếm được tình cảm của anh ta, cộng thêm với tính cách
ương ngạnh kiêu ngạo của Mẫn Nhu.

Vậy còn lúc này? Khi Mẫn Nhu rời bỏ Kỷ Mạch Hằng, đến bên
Lục Thiếu Phàm, cô ta lại nói quan hệ của cô và Kỷ Mạch Hằng không đơn giản,
muốn gây hiềm khích giữa hai vợ chồng cô, loại hành động trơ trẽn này ý đồ quá
rõ!! Mẫn Tiệp không muốn nhìn thấy Mẫn Nhu sống thoải mái hơn cô ta!

Cô không thưởng thức kỹ thuật diễn của Mẫn Tiệp nữa mà đảo
mắt nhìn đám nhân viên nhiều chuyện. Nếu hôm nay cô im lặng không nói lời nào,
vậy ngày mai chuyện Mẫn Nhu và bạn trai trước kia tuy đã chia tay mà tình còn
vấn vương sẽ đồn đại khắp nơi.

Mẫn Tiệp đã giả vờ diễn, cô cũng không ngồi không!!.

“Chị thật biết nói đùa!! Ai không biết Kỷ thiếu tổng trước
kia là chồng chưa cưới của chị, lúc đó chị vừa từ nước ngoài về đã trở thành
hôn thê của Kỷ thiếu Tổng, Kỷ thiếu tổng cũng rất trông mong đứa con trong bụng
chị. Chị vì Kỷ thiếu tổng mà từ chối cả Lục Thiếu Phàm, bây giờ sao lại nói đứa
em gái này có quan hệ với Kỷ thiếu tổng chứ?”

Những lời này của Mẫn Nhu tuy có ẩn ý, không nói rõ Mẫn Tiệp
đặt điều nhưng cũng hủy đi hình tượng của Mẫn Tiệp trong mắt người khác, khiến
cho lòng tin của mọi người vào lời nói lúc nãy của Mẫn Tiệp giảm đi.

Nhân viên nghe những lời này đều hình thành một suy nghĩ,
Mẫn Tiệp trước kia thu phục được Kỷ thiếu tổng, trong phút nông nỗi đã chia
tay, bây giờ thấy em gái mình sống tốt nên muốn hãm hại

Mẫn Nhu thầm thở dài! Bàn tay xoa nhẹ cánh tay, dùng ánh mắt
nửa trách cứ nửa không nhìn chăm chú vẻ mặt khó coi của Mẫn Tiệp:

“Dường như Kỷ thiếu tổng tâm trạng không tốt lắm, khi nãy
còn nhìn lầm em thành chị, xem ra vẫn không thể quên được những kỉ niệm giữa
chị và anh ta, nhìn dáng vẻ anh ta như thế thật khiến người ta đau lòng…”

Mẫn Tiệp đầy vẻ lo lắng, bàn tay nắm chặt tay Will nổi cả
gân xanh. Cô ta biết Mẫn Nhu đang chế nhạo mình, nhưng cũng không dám lớn tiếng
cãi lại như mọi khi đành nuốt bồ hòn làm ngọt.

Mẫn Nhu cười lạnh nhìn vẻ mặt trộm gà không được còn mất một
nắm gạo của Mẫn Tiệp, ánh mắt nghi ngờ nhìn hướng sang người đàn ông kế bên Mẫn
Tiệp, không quên ném thêm một đao:

“Kia có phải là
bạn trai mà chị quen bên Milan không? Nghe nói anh ta đối với chị rất chung
tình!! Khó trách chị lại hủy hôn, bỏ qua Kỷ thiếu tổng mà chọn anh ta.”

Mẫn Tiệp nghe
những lời nói tán thưởng của Mẫn Nhu xong thì sắc mặt chuyển đen thành trắng,
hàm răng rung lên. Mẫn Nhu cười không giấu giếm, nhướng mày, ánh mắt mãnh liệt
cùng Mẫn Tiệp giao đấu, cũng không nhìn xem ai là người đoạt giải thưởng nữ
diễn viên chính xuất sắc của giải Bách Hoa năm ngoái.

Cô không thích
đấu võ miệng, nhưng Mẫn Tiệp lại cứ khiêu khích châm chọc, muốn phá hủy mối
quan hệ của cô và Lục Thiếu Phàm. Nếu Mẫn Tiệp đã tự kiếm chuyện, cô cũng nên
giúp cô ta đem vài chuyện tốt kể ra.

So với những lời
nói đổi trắng thay đen của Mẫn Tiệp, thì lời cô nói ra hôm nay là thật, chỉ có
thể nói Mẫn Tiệp quá đáng không thể trách cô được. Bởi vì mọi thứ đều là sự
thật.

“Sao lại đứng
trước cửa thế này.”

Mẫn Nhu và Mẫn
Tiệp nhanh chóng kết thúc màn đấu mắt, đưa mắt nhìn sang chỗ khác! Cơ Tố Thanh
đẩy cửa đi vào, vẻ mặt khó hiểu nhìn khung cảnh giằng co quỷ dị trong phòng
tranh. Khi thấy Mẫn Nhu đứng ở cầu thang trong mắt lóe lên tia mừng rỡ.

Cơ Tố Thanh làm
trưởng bối nên Mẫn Nhu phải bước xuống chào hỏi, Cơ Tố Thanh cũng hướng về phía
cô, còn cô lễ phép kêu:

“Mợ ba.”

Mẫn Tiệp nghe Mẫn
Nhu gọi chủ nhân phòng tranh này như vậy gương mặt biến sắc càng trở nên méo
mó. Vẻ ghen tị oán hận chiếm cứ cả gương mặt, người đàn ông bên cạnh cô ta liền
nhắc nhở:

“Tiệp? Vừa rồi
anh quên hỏi em, chủ tịch Mẫn thích tranh trong nước hay quốc ngoại.”

Người đàn ông tên
Will vẫn cư xử rất thanh tĩnh, lúc bị Mẫn Nhu xiên xỏ cũng không có vẻ khó
chịu!! Gương mặt từ đầu đến cuối rất bình thản!! Như lúc này Mẫn Tiệp thì giận
còn anh ta lại dịu dàng cười khẽ vuốt lưng cô ta, thong thả cất tiếng.

“Tiểu Nhu, sao cháu
không lên kia ngồi chờ, nếu để Thiếu Phàm biết chắc nó sẽ oán trách mợ ba này.”

Cơ Tố Thanh nắm
lấy tay Mẫn Nhu, kéo cô đi lên lầu, sao đó giao phó với nhân viên:

“Buổi sáng các em
đã rửa sạch mùi thuốc trong phòng chưa?”

“Cô cơ, bọn em
đều lau sạch sẽ rồi, qua khỏi phòng tranh, phòng vẽ sẽ không có mùi thuốc nữa.”

Cơ Tố Thanh cẩn
thận như thế đều vì Mẫn Nhu!! Phụ nữ có thai nên tránh hít mùi thuốc vẽ!! Cho
nên Cơ Tố Thanh dạy vẽ cho Mẫn Nhu, trước khi cô sinh con sẽ chỉ cho phác họa
hình khối, không dám để cô cả ngày chạm vào màu vẽ.

Mẫn Nhu cảm động
trước ý tốt của Cơ Tố Thanh. Khi đi theo Cơ Tố Thanh lên lầu, trong lúc lơ đãng
Mẫn Nhu nhìn thấy một đôi mắt không hề kiêng dè nhìn mình, cảm giác như mình là
con mồi bị người ta săn đuổi khiến Mẫn Nhu nhíu mày, người nhìn cô chính là
người đàn ông tên Will.

So với vẻ cao
ngạo đùa vui, ánh mắt của Will lại còn có vẻ ác độc, sắc bén khiến cô rất khó
chịu!! Mơ hồ cảm thấy bất an.

“Cháu không khỏe
chỗ nào sao?”

Cơ Tố Thanh nhận
thấy vẻ mặt biến hóa của Mẫn Nhu, dừng lại, quan tâm hỏi.

Mẫn Nhu nhìn về
phía Will đang đứng, cô chỉ thấy anh ta lịch thiệp cùng chọn tranh với Mẫn
Tiệp, ánh mắt nguy hiểm sắc bén vừa nãy chẳng lẽ là do cô có ảo giác.

Cô cũng không
muốn để Cơ Tố Thanh lo lắng nên mỉm cười, đi lên lầu nói:

“Không sao ạ, mợ
ba chúng ta lên lầu thôi.”

Báo cáo nội dung xấu