Trái tim màu hổ phách - Chương 04 phần 1
Chương 4: Quyết liệt
Chuyện Thôi Thái Dạ rốt cuộc vì sao muốn trêu chọc bạn thân
của mình, Dung Tiểu Ái không có ý định tìm hiểu đến cùng. Thực ra quá trình
không quan trọng, điều cốt yếu là kết quả.
Nghĩ đến thực lực, gia thế của Thôi Thái Dạ, tâm trạng Tiểu
Ái càng vui vẻ. Đối với một sinh viên năm tư vẫn còn non nớt như cô, việc không
cần phải hi sinh nhan sắc, mà vẫn có thể đạt được mục đích, chính là miếng bánh
béo bở từ trên trời rơi xuống. Lúc này câu thành ngữ “Tái ông thất mã”[1] thật
hợp với cô. Lúc đầu nghe bố cô nói, Dung Kỳ quay về sẽ đến thăm cô trước, nhưng
cô thật sự không lường mọi chuyện về sau lại phát triển đến mức này. Bây giờ
ngẫm nghĩ lại, có lẽ cô không nên quá tính toán chi li với Dung Kỳ, nói không
chừng còn có được quan hệ tốt với anh ấy, sau này có thể gặp được càng nhiều
bạn có địa vị của anh ấy hơn.
[1] “Tái ông thất mã”:
Việc tưởng may hóa rủi, việc tưởng rủi hóa may, họa phúc khôn lường.
Sau khi được Thôi Thái Dạ đưa về trường, Tiểu Ái nhanh chóng
tẩy trang, gấp rút rời khỏi trường trước khi Tư Nhã nghe thấy tin mà tức tốc
chạy tới hỏi han. Để biểu thị thành ý của mình, lần đầu tiên cô không rong chơi
ở bên ngoài, lúc về tới nhà mới chỉ bốn giờ ba mươi phút, căn nhà chìm trong
yên tĩnh, trong gian bếp kiểu mở, Dung Kỳ toàn thân mặc đồ đen, đang chuẩn bị
thức ăn cho bữa tối.
Dung Tiểu Ái nhìn chăm chú vào tấm lưng thẳng tắp, trong đầu
đột nhiên hiện lên cụm từ đôi vợ chồng, cô đứng dựa vào góc tường cười khúc
khích.
Bỗng một ánh mắt lạnh lùng lướt tới: “Hôm nay về sớm vậy?”
“Vâng, buổi chiều không có tiết học, em tập khiêu vũ rồi về
sớm một chút.” Cô tiện tay vứt cặp xuống, vắt tay sau lưng bước vào trong nhà bếp,
giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Anh! Hay để em giúp anh nhé?”
“Em giúp anh?” Dung Kỳ dừng tay, hàng lông mày thẳng khẽ
nhướng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên đôi má anh những
mảnh vụn màu vàng óng ánh. Cảnh tượng này, phảng phất giống như cảnh trong
những bộ phim thần tượng. Trong không gian, thoang thoảng mùi hương của nước
dưỡng cạo râu, mùi sữa tắm nhẹ nhàng và mùi hương trên người Dung Kỳ. Thứ mùi
đó không giống với mùi nước hoa Eau de Cologne quyến rũ của Thôi Thái Dạ, mà
giống như mùi của cánh rừng sau cơn mưa, sạch sẽ, mát mẻ và trầm lắng.
“Anh xem thường em quá rồi! Mặc dù nấu ăn không phải là sở
trường của em, nhưng rửa bát thì em biết làm mà!” Tiểu Ái cười híp mắt, chớp
chớp hàng mi tựa như cánh bướm đang nhảy múa.
Dung Kỳ không nói gì, nhường lại cho cô vị trí bồn rửa bát.
Tiểu Ái xắn tay áo, bắt đầu tập trung rửa bát. Trong phòng bếp nhất thời chỉ
nghe thấy tiếng nước chảy, cho đến khi Dung Kỳ cất tiếng: “Trước khi anh quay
về, có phải em sống cùng một người khác?” Câu hỏi đó như tạt một gáo nước lạnh
lên người, cổ họng Tiểu Ái lập tức co lại giống như chim cút, người cứng đờ như
máy móc quên tra dầu.
Cô hoảng sợ ngoảnh đầu lại, Dung Kỳ lúc này vẫn chuyên tâm
rắc gia vị lên miếng thịt bò, như thể câu nói vừa rồi không phải thốt ra từ
miệng anh.
“Anh, anh đang nói gì vậy?” Điều đầu tiên trong kế sách bảo
toàn tính mạng là giả ngốc, dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận.
“Trưa nay cậu ta đến đây, nói có đồ để quên.” Dung Kỳ lạnh
lùng nói tiếp.
Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống từ đầu Tiểu Ái, ngay cả đến
đầu ngón chân cô cũng bắt đầu run lên cầm cập. Không ngờ con bé Tư Nhã lại đoán
đúng. Anh chàng khoa Mỹ thuật thực sự chạy đến đây gây chuyện. Hỏng rồi, hỏng
rồi! Trong đầu Tiểu Ái lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ khát khao mặt đất dưới
chân bất thình lình sụt lún, để cô có thể biến mất trong nháy mắt.”
“Anh...” Tiểu Ái kêu lên tội nghiệp: “Anh đừng có nghe người
ta nói nhảm, em làm sao có thể cùng anh ta sống chung, anh ta chỉ là khách thuê
phòng mà thôi!”
Dung Kỳ không lên tiếng, thu dọn gia vị và thịt bò sang một
bên, tiến đến bồn rửa chén rửa tay kĩ càng rồi lau sạch, cuối cùng mới đưa ánh
mắt về phía cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, ở khoảng cách gần thế này, Tiểu Ái
phải ngẩng cổ lên mới có thể đối diện với anh. Đôi mắt màu trà lạnh lùng lúc
này sâu không nhìn thấy đáy, cô hoàn toàn không thăm dò được một chút thông tin
gì từ đó, chỉ đành cắn môi giả bộ đáng thương.
“Hiện giờ anh đang ngược đãi em à?” Anh lạnh lùng cất tiếng
khiến Tiểu Ái cảm nhận rõ ràng có một sức ép vô hình đang đè nén: “Anh có tháng
nào quên không cho em tiền sinh hoạt không? Hay là không cho tiền nộp học phí ở
trường?”
Tiểu Ái mếu máo: “Không có...”
“Đã biết không có, vì sao em còn hao tổn công sức đi kiếm
tiền?”
Tiểu Ái không dám tiếp tục nhìn Dung Kỳ, chỉ cúi đầu nghẹn
ngào: “Nhưng nhiều lúc tiền vẫn không đủ mà...”
“Vì thế, đây chính là nguyên nhân em tùy tiện tìm một người
con trai sống cùng à? Sống chung cùng nhau, nấu ăn cùng nhau? Nếu như đây chính
là cuộc sống lí tưởng mà ban đầu em nói với anh, thì mời em lập tức thu dọn đồ
đạc quay về thành phố Z! Đừng lãng phí thời gian, tiền bạc và tinh thần của anh
nữa!” Giọng anh càng lúc càng lạnh lùng, lại cực kỳ sắc bén.
Đúng vậy, từ trước đến nay, tất cả những việc cô làm đều bị
anh xem thường. Mặc dù họ là anh em, cùng sống chung dưới một mái nhà, mặc dù
anh đảm nhận tất cả phí sinh hoạt của cô, nhưng anh xưa nay vẫn luôn coi thường
cô. Không! Không chỉ riêng cô, ngay cả bố mẹ, họ đều là những người thân của
anh, anh cũng không thích bất kì một ai. Mặc dù anh chưa hề nói, và luôn làm
tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người anh trai nghiêm khắc,
nhưng cô cứ thấp thoáng cảm nhận, những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.
“Em nói lại một lần nữa. Em không cùng nam sinh sống chung,
bọn em chỉ là sống cùng một nhà, hai người hai phòng, không tệ hại như những gì
anh nói.” Ánh mắt và giọng điệu của Dung Kỳ, khiến Tiểu Ái không chịu được phải
vùng lên phản bác: “Anh, nếu anh vẫn hi vọng em coi anh là anh trai, vậy thì
xin anh hãy tôn trọng em một chút! Em không quan tâm anh có ghét em hay không,
nhưng có một điều xin anh nhớ rõ, em là em gái của anh, đó là sự thực không thể
nào chối cãi được. Trên người anh và em chảy chung một dòng máu, anh ghét em,
cũng chính là ghét bản thân mình. Em biết, từ nhỏ đến lớn, bất kì mặt nào em
cũng không bằng anh. Học không giỏi, lại không nghe lời bố mẹ, từ sáng đến tối
chỉ biết gây chuyện rắc rối, luôn phải cần anh giúp em giải quyết hậu quả, thậm
chí còn khăng khăng cố chấp chạy đến thành phố này. Em biết anh thấy phiền,
nhưng anh có hiểu tâm trạng của em không?” Cô nhìn anh, chầm chậm lùi về phía
sau một bước: “Anh có biết em vì không muốn anh phiền muộn, đã cố gắng nhiều
như thế nào để thay đổi bản thân. Vì biết anh trở về, em thậm chí đuổi cả anh
chàng vô tội đó ra khỏi cửa. Em bắt ép bản thân phải quét dọn phòng sạch sẽ.
Nhưng anh vẫn không vừa ý, còn trách này trách nọ. Nếu cái gì anh cũng không
vừa lòng, vậy từ nay về sau, anh không cần phải cưỡng ép bản thân mình nữa!”
Cô hít một hơi thật sâu, giống như phải dùng toàn bộ sức lực
để nói: “Em sẽ dọn đi, em sẽ kiếm tiền trả lại cho anh. Em đã tròn hai mươi
tuổi, đừng nói là anh, ngay cả bố mẹ cũng không thể tùy ý ràng buộc cuộc sống
của em. Sau này, cuộc sống của em sẽ do em tự mình làm chủ.” Nói xong, Tiểu Ái
đưa tay kéo băng đô tóc ra, mái tóc xoăn dài buông xuống: “Em không thích cột
tóc, không thích ăn mặc giản dị, không thích quần jean áo phông, càng không
thích màu trắng thuần khiết. Em sùng bái trào lưu thời trang, bốn năm đại học
không trang điểm tuyệt đối không bước ra khỏi nhà. Em ghét sự ngăn nắp và sạch
sẽ, em thích trong nhà lộn xộn. Em cũng không phải là loại con gái khôn khéo,
đoan trang, em thích xe thể thao, hàng hiệu, tiền bạc, và cả trai đẹp nữa. Tất
cả những thứ mà anh coi thường lại là những điều mà em thích nhất.”
Chiếc băng đô bị cô ném xuống nền nhà, Dung Kỳ nhìn Tiểu Ái
chằm chằm, trong đáy mắt anh như có ngọn lửa cháy bùng lên nhưng ngọn lửa ấy
lại lạnh buốt đến tận xương. Hai kiểu nhiệt độ tương phản bao bọc lấy Tiểu Ái,
tựa hồ ngay lập tức có thể đem cô thiêu đốt thành tro bụi.
“Anh nói gì đi chứ! Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó!” Tiểu Ái
đột nhiên trở nên nôn nóng, cô căm ghét sự bình tĩnh đó của anh, rõ ràng đang
rất tức giận nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi. Cô cắn môi, tiến lên phía
trước nắm lấy cánh tay anh: “Muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì ra tay. Cứ
giống như trước kia là được! Em chuẩn bị tâm lý rồi, anh cứ ra tay đi!”
Những ngón tay thon dài gầy guộc đưa lên, Tiểu Ái sợ hãi
nhắm mắt lại nhưng bàn tay anh chỉ nhẹ nhàng gỡ những ngón tay cô đang nắm chặt
cánh tay của anh xuống.
“Bây giờ, cho em thời gian nửa tiếng.” Giọng Dung Kỳ vô cùng
bình tĩnh. Trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm, ngay cả một tia gợn sóng cũng không
có, đôi mắt màu trà tĩnh mịch như nước đọng trong đầm. “Nửa tiếng sau phải thu
dọn toàn bộ đồ đạc của em rồi biến đi lập tức cho anh! Tất cả những việc về sau
của em, anh sẽ không quản nữa. Còn về số tiền kia, cứ coi như anh bố thí cho ăn
mày vậy!”
“Dung Kỳ!” Tiểu Ái tức giận thét lớn.
Anh quay đi, không nhìn cô nữa: “Bây giờ anh có việc phải
đi, hi vọng khi anh trở về, em đã rời khỏi.”
Bóng anh khuất đi cùng với tiếng kéo cửa khiến Dung Tiểu Ái
ảo não đứng bất động tại chỗ, toàn thân rã rời như không còn sức lực, ngồi bệt
xuống nền nhà.
Hình Tư Nhã chưa bao giờ lại muốn đá bay Tiểu Ái như lúc
này. Cả buổi tối cô phải bận rộn ở quán rượu, mãi mới được leo lên giường nghỉ
ngơi, chợp mắt chưa được bao lâu thì ba giờ sáng đã bị cuộc điện thoại của Dung
Tiểu Ái làm cho tỉnh giấc. Cuốn chăn quanh người, Tư Nhã ra mở cửa, con bé này
buổi chiều còn cố ý bỏ chạy không kể với cô chuyện Thôi Thái Dạ, giờ lại kéo
theo tất cả đồ đạc xông vào nhà cô, nói muốn cô thu nhận.
Thu nhận? Thu nhận cái đồ quỷ! Căn nhà hơn tám mươi mét
vuông không ở, lại chạy đến chen chúc ở cái chỗ bé tí tẹo chỉ có ba mươi mét
vuông này làm gì?
“Tư Nhã! Mình bị Dung Kỳ đuổi đi rồi!” Tiểu Ái nước mắt lưng
tròng: “Cái đồ đáng ghét đó, sao có thể nói mình là ăn mày chứ! Mình bữa tối
còn chưa ăn, ngồi liền sáu tiếng trên chiếc tràng kỉ ở lầu dưới khu nhà, vậy mà
anh ta cũng không thèm để ý đến...” Cô nức nở kể lại mọi chuyện, Tư Nhã nghe
một hồi mới hiểu rõ tình hình.
“Rốt cuộc nội chiến cũng bùng nổ rồi à?” Tư Nhã nằm co người
trên ghết sô-pha, vẻ mặt như kiểu tôi sớm đã dự liệu được việc này: “Lần đầu
tiên nhìn thấy anh ấy, mình đã biết sớm muộn cũng có ngày cậu bị anh ấy đuổi ra
khỏi nhà. Người đàn ông xuất chúng như vậy, làm sao chịu được việc sống cùng
một đứa em gái lười biếng, háo sắc lại còn nông cạn như cậu chứ! Đương nhiên,
tốc độ đuổi ra khỏi nhà nhanh như thế này thì có phần vượt xa so với dự liệu
của mình – Á!” Cổ của Tư Nhã bỗng nhiên bị bóp chặt. “Con bé chết tiệt! Mau
buông mình ra, có ai đi cầu cứu người khác mà lại hung dữ như cậu không?”
“Mình cứ hung dữ đó! Cái đồ trọng sắc khinh bạn, hôm nay
mình sẽ bóp cậu chết mới thôi!” Trên khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Ái vẫn còn đọng
lại những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
“Mình trọng sắc khinh bạn? Cậu không như vậy sao? Chiều nay
chạy còn nhanh hơn thỏ đấy. Nói mau! Thôi Thái Dạ tìm cậu rốt cuộc có chuyện
gì?” Tư Nhã không khách sáo, cũng quay ra bóp cổ Tiểu Ái.
“Mình sao phải nói cho cậu biết chứ!”
“Mình là chị dâu tương lai của cậu, cậu không nói với mình
thì nói với ai đây?”
“Chị dâu tương lai? Vậy thì mình càng phải bóp chết cậu.”
“Con bé chết tiệt! Cậu bóp thật đấy à? Mau dừng tay!”
Hai người vật lộn một hồi trên ghế sô-pha, đến khi buông tay
thì quần áo đầu tóc đã rối tung rối mù, nhìn dáng vẻ thảm hại xộc xệch của
nhau, cả hai không nhịn được cùng cười phá lên.
“Con bé chết tiệt, bữa tối chưa ăn mà sao lại khỏe như vậy!”
Tư Nhã vội vã xỏ dép lê chạy đến phía trước chiếc tủ kiểu thấp: “Mình nói rõ
nha, trong này chỉ có mì ăn liền thôi! Còn nữa, lát đi ngủ không được cướp chăn
của mình, không được đè lên mình, nếu không mình sẽ đá cậu xuống giường đấy!”
“Mình biết rồi! Nhã Nhã, mình yêu cậu!” Dung Tiểu Ái ngồi
trên sô-pha, mặc dù tâm trí hỗn loạn nhưng lém lỉnh dùng cả hai tay bắn cho cô
bạn hàng ngàn nụ hôn.
Cuộc sống chung của Dung Tiểu Ái và Hình Tư Nhã bắt đầu như
vậy. Ban đầu Tư Nhã kiên quyết không đến sống cùng Tiểu Ái là vì muốn có không
gian và thời gian riêng tư, cũng thuận tiện cho việc thi thoảng đưa trai đẹp về
nhà. Hiện tại thì mọi chuyện đã bị đảo lộn rồi, không những mất đi không gian
tự do của bản thân, mà còn rước thêm một miệng ăn. Tiểu Ái trước kia mặc dù mỗi
tháng đều có một khoản thu nhập cố định từ tiền thuê phòng, nhưng vì đã quen
tiêu xài hoang phí nên tháng nào cũng tiêu hết sạch. Bây giờ đột nhiên mất đi
trụ cột kinh tế, lại đang là cuối tháng, trên người cô chỉ còn sót lại đúng
chín mươi sáu tệ.
Còn về phần Tư Nhã, dù đi làm thêm, nhưng số tiền đó cũng
chỉ duy trì được các khoản chi tiêu hàng ngày của bản thân. Cũng may lần này cả
hai đều nhận được vai diễn, chỉ cần chờ một tuần nữa sau khi kí hợp đồng với
M&S là có thể lấy trước một phần tiền theo thỏa thuận. Tuy nhiên, cái ngày
may mắn mong ngóng mãi đó cuối cùng lại bị một việc ngoài ý muốn làm hỏng.
Thứ năm, cả hai cô cùng xin nghỉ học, vô cùng phấn khởi đến
công ty M&S, thì nhận được thông báo kết quả buổi casting có sai sót. Hóa
ra giấy thông báo gửi cho Dung Tiểu Ái là do nhân viên chịu trách nhiệm gửi thư
đã nhầm lẫn giữa cô với một người khác. Việc này có nghĩa là người được chọn
hôm đó không phải Dung Tiểu Ái, mà là La Vy người được xếp chung nhóm với cô.

