Trái tim màu hổ phách - Chương 19
Chương 19: Nếu như,
em hy vọng như vậy
Tư Nhã khi pha chế xong ly “Hawai” đưa cho khách hàng ở quầy
bar, liền vươn cổ ra nhìn Tiểu Ái. Tiểu Ái đang ở phía khác thu dọn bàn, đã
được mười hai phút rồi mà giờ vẫn chưa xong. Con nhóc này, làm cái gì vậy chứ!
Tư Nhã nhìn ngó xung quanh không thấy bóng dáng ông chủ đâu, lập tức bước ra
khỏi quầy bar: “Này! Cậu sắp lau được nửa tiếng rồi đấy, chiếc bàn đó cũng đã
tróc một lớp vỏ rồi, còn lau nữa hả?” Tư Nhã kéo Tiểu Ái đến góc bên cạnh, quở
trách một hồi. Vốn dĩ đã không thích hợp với làm thêm, nếu không phải ông chủ
biết trước đây Tiểu Ái đóng phim “Vũ điệu đào kép”, nói là ngôi sao tương lai
phải đãi ngộ nhiều hơn, không thì chắc chắn sẽ không tuyển dụng cô một lần nữa.
“Tư Nhã!” Tiểu Ái ngẩng đầu lên, hỏi một câu hỏi không ăn
nhập gì: “Nếu có người bị sốt hôn mê, bên cạnh lại không có ai cả, liệu có xảy
ra chuyện gì không?”
Mặt Tư Nhã co rúm lại, con nhóc này lại không bình thường
rồi: “Phát sốt à! Chết thì không chết nổi, cùng lắm thì viêm phổi, nghiêm trọng
hơn chút thì đần độn thôi!... Nè! Nghe mình nói… Này! Cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tư Nhã! Giúp mình xin ông chủ nghỉ, hôm nay mình có việc
gấp phải đi trước. À, nhớ nói với ông ấy xin nghỉ sớm, như thế có thể bớt trừ
tiền hơn chút ít.” Tiểu Ái vừa chạy vừa quay đầu nói, trong nháy mắt đã không
thấy bóng dáng đâu nữa.
“Nghỉ sớm?” Tư Nhã tiếp tục co rúm lại: “Cậu làm việc còn
chưa được một tiếng mà, nghỉ sớm cái gì chứ?”
Sau khi vội vàng mở cửa, Tiểu Ái không thấy Dung Kỳ còn nằm
trên nền cửa nữa. Cô tức tốc xông vào phòng, phát hiện ra anh đang tựa nửa
người trên giường, xem ra trong ý thức mơ hồ đã tự mình đến đây. Tiểu Ái sờ vào
trán anh, vẫn còn nóng hầm hập, liền vội ra sức kéo anh lên giường, kéo tấm
chăn bông dày cộp đắp cho anh.
Sau khi đắp khăn lạnh lên trán anh, Tiểu Ái kéo ghế ngồi bên
cạnh giường. Cô thở dài, nói lẩm bẩm một mình: “Hừ, phải nói cho rõ trước, lần
này em không phải là quan tâm anh. Chỉ là lần trước em mắc bệnh anh đã từng
chăm sóc em, em không muốn nợ anh cái gì, lần này trả lại anh.”
Sau khi được đắp vài lần khăn lạnh, người trên giường đã ngủ
say. Từ nhỏ đến lớn, cô hình như chưa bao giờ thấy anh bị ốm, thậm chí cô còn
có cảm giác như anh là người không bao giờ mắc bệnh. Vời vợi trên cao, nhìn xa
trông rộng, lạnh lùng nghiêm khắc, ung dung điềm đạm, đó là toàn bộ những hiểu
biết của cô về Dung Kỳ trong những năm qua.
Tiểu Ái đứng lên, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ. Từ tầng năm
ngắm nhìn thành phố, cô có thể ngắm nhìn từ xa những tòa nhà cao tầng sáng lấp
lánh sừng sững trong màn đêm. Thế giới thật kì diệu, con người thật vĩ đại, có
thể phát minh, sáng tạo ra những vật trang trí tô điểm sáng lấp lánh giữa màn
đêm, khác hẳn ánh sáng của trăng sao. Cô là một người ưa hoạt động, rất hiếm
khi buổi tối không làm gì mà chỉ lặng lẽ, suy ngẫm và chờ đợi như thế này.
Căn phòng này, từ khi Dung Kỳ quay về cô rất ít khi bước
vào. Trước đây khi anh chàng thuê trọ khoa Mỹ thuật còn ở đây, cô lại rất hay
vào để mượn máy tính lên mạng mua đồ. Tiểu Ái không có laptop, bởi cô không
thích chỉ ngồi ở nhà nghịch máy tính, hằng ngày ngoài việc lên lớp diễn kịch,
nếu không cùng Tư Nhã ra ngoài dạo phố, mua đồ, uống trà, thì cũng đi phỏng vấn
cho vai diễn.
Nghĩ lại trước đây, lúc căn phòng này sạch nhất cũng chưa
thể bằng một nửa bây giờ. Dung Kỳ thật sự rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều được
sắp xếp gọn gàng, vừa tầm mắt, tuyệt đối không có đồ linh tinh, ngay đến không
khí cũng có mùi hương thoang thoảng tươi mát. Dung Kỳ, thật sự không giống với
người bình thường!
“Anh ấy à, đúng là quái thai! Nếu là người đàn ông khác, có
được khuôn mặt như anh, lại có thành tựu như vậy, chắc chắn đã cưa đổ vô số mĩ
nhân sắc nước nghiêng trời làm bạn gái rồi. Anh thì tốt rồi, lại còn trêu chọc
cả em gái nữa… May mà em không phải là đứa con gái bảo thủ, sống chết làm ầm ĩ
lên thì lúc đó anh làm thế nào hả ?” Tiểu Ái nói được mấy câu, lại không kiềm
chế được chạy đến trước giường, tiếp tục chỉ vào khuôn mặt điển trai của anh
mắng mỏ: “Anh thử nói xem anh đã gây nên chuyện gì? Cả nhà vui vẻ, sống hòa hợp
với nhau không tốt sao? Bố mẹ đều rất thương anh. Anh rốt cuộc còn gì không vừa
lòng chứ? Sao anh cứ phải như vậy? Thật là, cứ nghĩ đến, em lại thấy bực mình!
Anh có biết cảm giác giống như khi bị rơi vào vực thẳm không? Trong đó tối đen
như mực, không biết sâu bao nhiêu, không biết có cái gì, mà anh cứ khăng khăng
muốn kéo em xuống.” Tiểu Ái càng nói càng mất sức, cuối cùng người mềm nhũn,
liền nằm bò bên cạnh giường, vùi đầu vào cánh tay: “Anh, thật ra em rất muốn
được tự nhiên như thế này gọi anh, không muốn vì sợ anh mà hàng ngày phải nghĩ
trăm cách để trốn tránh. Anh nói em đã bán rẻ ước mơ, nhưng trên thực tế lại
không hiểu được tầm quan trọng của giấc mơ đó trong lòng em. Em có nguyên tắc,
cũng có giới hạn nhất định cho riêng mình, anh thật sự nghĩ rằng em là loại
người ngay cả sự tôn nghiêm cũng vứt bỏ, không trừ một thủ đoạn nào chỉ biết
đến thành công thôi sao?... Anh chẳng hiểu em gì cả, lần nào cũng chỉ vác bộ
mặt lạnh lùng hung dữ với em…” Giọng nói dần dần nghẹn lại, cô biết anh đang
ngủ say, sẽ không nghe thấy gì, nên còn vùi khuôn mặt đã ướt đẫm sâu thêm một
chút.
“Nhiều lúc em hi vọng anh sẽ biến mất, để em không bị quản
thúc, hay làm phiền em nữa, nhưng có lúc, em lại hi vọng anh có thể thay đổi…
Anh hãy nói với em, rốt cuộc em phải làm gì đây?” Giọng nói của Tiểu Ái càng
lúc càng đứt quãng, tiếng nức nở đã không thể nào đè nén được nữa: “Đáng ghét,
đáng ghét! Tại sao em phải khóc? Rõ ràng là anh không tốt, nếu không phải vì
anh, em sao phải nóng lòng muốn thành công như vậy… Anh không biết hôm nay em
đã gặp phải chuyện gì. Trong thế giới showbiz, một khi đã muốn đi đường tắt,
bất kể anh nghĩ như thế nào, người khác sẽ không thèm để ý đến… Cái tên Jerry
kia, ngoài mặt ôn tồn, nho nhã, tỏ thái độ tôn trọng em, nhưng thực ra trong
đầu chỉ có chuyện đó. Anh không biết hôm nay em đã sợ đến mức nào, anh lại còn
hung dữ với em… Đều tại anh, những chuyện này đều do lỗi của anh!... Em ghét
những người như anh!” Nước mắt không cách nào ngăn lại được, Tiểu Ái vừa tức
giận vừa buồn bực, đứng dậy lao ra khỏi phòng. Tại sao lại vô dụng như vậy? Tại
sao phải khóc lóc yếu đuối? Nước mắt thì giúp được gì chứ? Đây hoàn toàn không
phải tính cách của Dung Tiểu Ái.
“Đáng ghét!” Ở trong nhà vệ sinh, Tiểu Ái vừa rửa mặt vừa
nhìn bản thân mình mà mắng. Giọng nói của cô vẫn còn nức nở, lải nhải mắng chửi
một lúc, cô phát hiện ra Dung Kỳ đã tỉnh, tay anh cầm khăn mặt, đang ngồi tựa
vào thành giường nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
“Anh… anh tỉnh khi nào vậy?” Mặt Tiểu Ái vẫn còn hơi sưng,
vô thức tránh đi ánh nhìn của anh đang hướng đến.
“Vừa mới.” Nghe câu trả lời của anh, Tiểu Ái đang định thở
phào nhẹ nhõm, nào ngờ anh lại nói tiếp: “Từ lúc em chỉ vào anh mắng chửi.”
Vậy chẳng phải anh đã nghe thấy hết rồi sao, ngay cả việc cô
khóc lóc một cách vô dụng anh cũng biết rồi ư? Tiểu Ái vừa tức giận vừa lúng
túng trợn mắt nhìn: “Nếu anh đã tỉnh rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, anh
không cần cảm ơn tôi, đây là trả nợ cho anh lần trước tôi ốm anh đã chăm sóc
tôi thôi!” Nói xong, Tiểu Ái lập tức quay người đi về phía cửa.
“Tiểu Ái!” Vẫn giọng nói lạnh lùng khàn khàn gọi cô. Tiểu Ái
dừng bước chân, nhưng không ngoảnh đầu lại, mà chỉ gượng gạo hỏi lại một câu:
“Chuyện gì?”.
Dường như có tiếng thở dài từ phía sau truyền đến: “Tiểu Ái,
ghét anh của hiện giờ lắm đúng không?”
“Hừ, anh của trước đây tôi cũng không thích, chẳng qua là so
với bây giờ vẫn còn tốt hơn nhiều.”
Dung Kỳ cười nhẹ mấy tiếng, đôi mắt màu trà lúc này gần như
trong suốt, dường như mang theo sự đau thương tột cùng, nhưng nghe tiếng cười
của anh lại không thấy một chút dấu hiệu nào: “Tiểu Ái, hết tháng này, anh có
thể sẽ dọn đi.”
“Cái gì?” Tiểu Ái quay đầu lại, đôi mắt đen nháy trong veo
mang một chút gì đó kì vọng.
Dưới ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn bàn, nụ cười anh lạnh
như sương mù: “Đoàn phim càng ngày càng bận rộn, không lâu sau phim sẽ công
chiếu, Aki có thể không còn cách nào để tiếp tục đứng trong bóng tối được nữa.
Căn hộ này không còn thích hợp để anh sống tiếp, thế nên anh đã mua một căn hộ
mới ở phía nam thành phố, khoảng một hai tháng sau sẽ chuyển đi.” Dung Kỳ
nghiêng mặt, hàng lông mi dài quyến rũ tạo thành một cái bóng xinh đẹp ở cánh
mũi, trong giây lát ngắn ngủi, có vô số cảm xúc cuồn cuộn trong đó, chúng khiến
cho ngực anh đau đớn đến ngộp thở. Nhưng cảm giác đó anh chỉ để lộ trong giây
lát, cô không hề hay biết.
Tháng ba, ngoài cửa sổ trời vẫn lạnh, nhưng Tiểu Ái lại như
ngửi thấy mùi vị thanh dịu của cây cỏ đâm chồi nảy lộc, hương thơm ngọt ngào
của những đóa hoa mới nở.
Dung Kỳ nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc. Chỉ sợ đang nằm mơ,
nên Tiểu Ái ra sức véo mình: “Anh, anh thật sự muốn dọn đi sao? Vậy tôi…”
“Tùy em, muốn chuyển đến ở cùng anh cũng được, ở lại… cũng
được, chỉ cần em không chê căn hộ này nhỏ và cũ.”
“Đương nhiên là không chê rồi! Tôi ở lại, tôi không chuyển.”
Tiểu Ái ra sức gật đầu.
“Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi!” Anh gật đầu, giơ
tay ra tắt đèn bàn: “Anh muốn nghỉ ngơi, em ra ngoài đi!”
Tiểu Ái không một chút do dự, lập tức mở cửa ra ngoài, dường
như phòng anh là hầm tối còn bên ngoài là bầu trời quang đãng, bao la. Cô không
chùn bước chạy về nơi tự do, ngay cả ý niệm quay đầu nhìn một cái cũng không
có.
Anh thì ngược lại, đang ở trong bóng tối trầm mặc. Những
khát khao kia rõ ràng là chưa bắt đầu, vậy mà đã vội kết thúc. Anh từng nghĩ
rằng dù là con đường không có lối thoát, anh cũng không thể nào dừng lại. Anh
nghĩ rằng, ngoài sự chiếm hữu và cướp đoạt ra, anh không thể nào làm được những
việc khác. Thế nhưng, anh đã sai. Hóa ra anh không thể làm được. Nếu như, cô ấy
đã hi vọng tự do đến như vậy, việc duy nhất anh có thể làm lúc này là buông
tay.
“Tiểu Ái, em thắng rồi!” Bờ môi anh vẽ lên một nụ cười nhợt
nhạt với đường cong hoàn mĩ. Cảnh tượng đó, giống như phía bắc xa xăm, lạnh giá
chỉ tồn tại một điểm cực quang hư vô trên bầu trời.
Tiểu Ái gặp lại Ando Ruki là lúc ăn cơm ở Parker. Thôi Thái
Dạ sau nhiều ngày mất tích cũng xuất hiện trở lại, gọi điện đến mời cô ăn cơm.
Những ngày này, trên chiếc bàn trà của căn phòng nhỏ bày không ít tài liệu mua
nhà, xem ra Dung Kỳ nói là làm, thật sự quyết định dọn đi. Tâm trạng Tiểu Ái
rất vui vẻ, ngay cả chuyện Thôi Thái Dạ trước đó đã lừa cô về nhà, cô cũng quên
sạch sành sanh. Lúc sắp ra ngoài, Tiểu Ái còn hứng thú lật lật đống tài liệu
mua nhà, vừa đọc đã lập tức líu lưỡi không nói nên lời. Tất cả đều là căn hộ
hai tầng lộng lẫy, còn là tòa chung cư hoàng kim ở gần hồ. Trong số đó có căn
hộ thuộc tòa chung cư cao cấp giá trên trời mà cô đã them thuồng bao lâu nay.
Cô thật không ngờ, Dung Kỳ lại có nhiều tiền như vậy. Tiểu Ái ôm những tờ giới
thiệu ném lên ghế sô-pha: “Ôi chao, khi nào mình mới có tiền mua được nó chứ!”
Cô lấy bút ra vẽ những đồ dùng gia đình đơn giản trên bản vẽ tòa chung cư cao
cấp đó. Vẽ xong, lại lẩm bẩm một lúc, rồi với tâm trạng suy sụp, cô nắm chặt
túi xách bước ra khỏi nhà.
Trong phòng ăn của Parker, Tiểu Ái không muốn ăn, lật đi lật
lại đồ ăn trong đĩa, ngay cả Thôi Thái Dạ ngồi bên cũng trở thành vật trang trí
vô hình.
“Sao vậy bé con, vẫn còn giận anh sao?” Thôi Thái Dạ cúi
người, ngón tay quấn lấy một loạn tóc xoăn mềm mại của Tiểu Ái.
Tiểu Ái quay đầu lại, ánh mắt hơi ngỡ ngàng nói: “Anh muốn
nói đến chuyện anh đột ngột mất tích hả?” Lời nói vừa dứt, trán cô bị anh gõ
cho một cái.
“Tại sao ngay cả anh nói cái gì cũng không để ý thế hả? Tuy
em không giận là tốt, nhưng nhìn bộ dạng tâm hồn lơ đãng, coi anh như vật vô
hình thế này, thà em nổi cáu với anh còn hơn!”
Tiểu Ái trợn trừng mắt như muốn nói anh bị bệnh à, khiến
Thôi Thái Dạ càng khó chịu. Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, anh chỉ còn
cách coi như không có chuyện gì mà nghe máy. Tiểu Ái vô cùng chán nản, mượn cớ
đi vào phòng vệ sinh rồi lẻn ra ngoài hít thở không khí.
Phía cuối hành lang tầng ba có một cửa kính, bên ngoài là
sân thượng kiểu kín với diện tích rất rộng. Tiểu Ái nhớ rằng nơi này có đặt một
bộ bàn ghế mây rất đẹp, vừa định đến đẩy cửa, thì cô láng máng nghe thấy bên
trong có tiếng nói chuyện. Lòng hiếu kì nổi lên, Tiểu Ái ghé tai vào, không ngờ
những lời cô nghe được lại khiến cô nổi trận lôi đình.
“… Không phải chứ, anh lại có thể thất bại sao? Tôi chỉ về
Nhật có một chuyến thôi mà anh đã làm hỏng chuyện rồi hả? Tôi còn nghĩ với tài
nghệ săn mồi của anh, đáng lẽ không để vuột mất mới đúng. Thật là đáng tiếc đó,
phí công tôi tạo cơ hội cho anh! Vì muốn làm giảm sự cảnh giác của chị ta,
trước đó tôi còn cố tình giả vờ phật lòng, giả vờ đáng thương. Anh quá kém cỏi
đó, Jerry!...” Nghe đến đây, Tiểu Ái không chịu được nữa, một cước hất tung
cửa, cởi giày đập mạnh lên đầu chàng thiếu niên ác ma.
Ando Ruki không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhảy sang một
bên để tránh đòn, không ngờ người trước mặt lại là Dung Tiểu Ái. Ruki vội vàng
chạy trốn, nhưng không còn lối thoát nào nữa. Tiểu Ái cầm giày đánh cậu ta túi
bụi: “Thằng nhóc chết dẫm! Cậu chán sống rồi à? Tôi còn nghĩ cậu đã thay đổi,
hóa ra vẫn ngựa quen đường cũ! Ngoài làm những chuyện vô vị này, cậu còn làm
nên trò trống gì nữa! Mẹ kiếp! Cái loại khốn nạn này chỉ có thể đánh thôi!...
Cậu đừng có mà chạy! Dám làm mà không dám chịu hả?”
Thôi Thái Dạ ngồi một lúc lâu không thấy bóng dáng của Tiểu
Ái đâu, liền men theo nơi có tiếng cô mà tìm đến. Lúc đó Tiểu Ái đang vô cùng
tức giận đạp lên người Ando Ruki, dùng gót giày ấn đầu, rồi nghiến răng nghiến
lợi cắn lên cổ cậu ta. Thôi Thái Dạ hoàn toàn sững sờ, chưa đầy mười phút mà
đại tiểu thư đã quậy phá rồi. Thấy tiếng ồn, nhân viên phục vụ vội vàng chạy
đến, người quản lý của Ruki cũng từ phòng ăn khác tiến lại, Thôi Thái Dạ vội ôm
Tiểu Ái rồi kéo cô rời khỏi nơi này.
“Làm gì vậy? Bỏ tôi ra! Tôi phải dạy dỗ cho thằng nhóc khốn
nạn này một trận nên thân mới được!... Á! Sao anh lại khiêng tôi như khiêng lợn
vậy?... Có người đang nhìn! Mất mặt lắm đó!...”
“Câm miệng lại! Chỗ này còn ai làm cho mất mặt hơn em chứ!”
Thôi Thái Dạ đặt Tiểu Ái đang không ngừng giẫy giụa lên vai, vỗ hai cái vào
mông cô, vội vàng khiêng cô vào trong thang máy.
Khi Nanka chen qua đám đông đến sân thượng, cô phát hiện ra
tên ác ma nhà mình đã bị dạy dỗ đến tàn tạ, quần áo bị kéo rách, trên cổ còn có
vết răng mờ.
“Đáng ghét! Nanka! Vừa rồi cô ta cắn tôi! Có phải là chó
đâu, sao có thể cắn quàng người chứ! Nanka, tôi phải kiện chị ta! Kiện chị
ta!...” Đối diện với chàng trai đang lâm vào trạng thái vô cùng tức giận, người
quản lý đã gần ba mươi tuổi này tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nanka đẩy gọng kính, khe ho một tiếng: “Sau khi đến Trung
Quốc, scandal của cậu đã không ít rồi, cậu còn muốn thêm vụ này nữa hả? Nếu đã
xác định rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện để kiểm tra vết thương.”
Ruki tức giận trợn trừng mắt: “Ngay cả chị cũng như vậy hả?
Đáng ghét, chị làm tôi tức chết! Lại còn bà chằn Dung Tiểu Ái, rốt cuộc có phải
là phụ nữ không vậy?” Cậu lấy tay sờ cổ, nhớ đến hàm răng, đôi môi lúc nãy, mặt
bỗng có cảm giác hơi nóng, trong lòng trào dâng cảm giác kì lạ.
“Hừ! Người đàn bà đáng ghét, tôi không tin không tìm được
điểm yếu của chị! Cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng khiến chị quỳ trước mặt tôi khóc
lóc!...”
Nanka nhìn chàng trai đang xoay người bỏ đi, lặng lẽ thở
dài. Nếu bây giờ có trò đánh cược hai người này ai thắng, cô nhất định sẽ đặt
một số tiền lớn cho Dung Tiểu Ái.
Lúc này trên chiếc sô-pha trong căn hộ hai tầng của Thôi
Thái Dạ, khắc tinh của tiểu ác ma đang bị một người khác dạy dỗ.
“Anh làm cái gì vậy? Đồ biến thái!” Tiểu Ái cưỡng chế trên
đùi anh, mông đã bị ăn rất nhiều cái nện, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Thay Dung Kỳ giáo dục em!” Nói xong lại nện thêm một cái.
Thôi Thái Dạ trong lòng ngập lửa giận, ra tay không hề nhẹ chút nào.
“Thôi Thái Dạ, anh ăn nhầm thuốc rồi hả? Biến mất một cách
kì quái, vừa quay về đã đánh tôi, anh bị chập mạch à?”
“Người chập mạch là em! Biết rõ thằng nhóc kia có âm mưu đen
tối với em, vậy mà còn đi chọc ghẹo cậu ta.” Tiểu Ái vừa nghe đến câu nói đó
thì tức đến sôi ruột, liền túm ca-vát Thôi Thái Dạ hét lên: “Là do cậu ta giở
trò với tôi, còn tìm một thằng cha nước ngoài chơi xấu tôi. Tôi thấy cậu ta
đúng là không muốn sống rồi!”
“Nghĩa là gì?” Thôi Thái Dạ nhướn mày, ánh mắt sa sầm khiến
Tiểu Ái thấy ớn lạnh.
“Không có gì!” Tiểu Ái chớp chớp mắt, muốn trốn, nhưng lưng
lại bị Thái Dạ giữ chặt, cô chỉ có thể tiếp tục duy trì động tác nửa nằm nửa bò
trên người anh. Hai người thực sự quá gần nhau, mặc dù quần áo của họ lúc này
không phải quá mỏng nhưng Tiểu Ái vẫn cảm nhận được phần da thịt cường tráng
rắn rỏi của anh dưới lớp quần áo, Tiểu Ái cười hì hì: “Làm gì vậy, lại muốn
chọc ghẹo tôi hả?”
“Dung Tiểu Ái!” Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Nói, những ngày anh
không có ở thành phố S, em lại chơi đùa với người đàn ông nào rồi?”
“Anh có bị sao không đấy?” Vẻ mặt nghiêm trang của Thôi Thái
Dạ khiến Tiểu Ái thấy xa lạ: “Bao nhiêu phụ nữ của mình thì không đi mà quản,
lại quay ra hỏi tôi? Tôi chơi đùa với ai liên quan gì đến anh?”
“Dung Tiểu Ái! Trả lời câu hỏi của anh ngay!” Tay Thái Dạ
tăng thêm lực, khiến cô càng đau hơn, lập tức trở mặt: “Anh làm cái gì vậy? Có
bản lĩnh thì đi mà gào với Ando Ruki ấy. Anh hỏi cậu ta, có phải tôi nợ cậu ta
mấy triệu tệ chưa trả không mà trước đây hại tôi, bây giờ vẫn đào hố bẫy tôi.
Cái gì mà nhà thiết kế nổi tiếng chứ, cái tên Jerry kia hoàn toàn là quỷ háo
sắc vô liêm sỉ.”
Sắc mặt anh đột nhiên lạnh đi: “Hắn đã làm gì em?”
“Không, không làm gì!” Tiểu Ái hơi chột dạ.
“Hắn đã hôn em hả?” Thôi Thái Dạ chau mày suy đoán, thấy ánh
mắt trốn tránh của cô, lập tức nổi giận: “Em dám để người khác hôn ư?”
“Là bị cưỡng hôn!” Tiểu Ái cãi lại, sắc mặt anh càng xám xịt
hơn: “Cưỡng hôn? Em còn cãi nữa à! Nếu không phải do em tạo cơ hội, người khác
có thể cưỡng hôn em sao?”
“Không hoàn toàn như thế. Tôi chưa từng tạo cơ hội cho anh,
anh cũng năm lần bảy lượt cưỡng hôn tôi đó thôi.” Tiểu Ái phản bác vô cùng rành
rọt, ánh mắt của anh lúc này khiến cô cảm thấy anh hận đến mức như muốn bóp
chết mình. Tiểu Ái một lần nữa định trốn tránh nhưng anh vẫn giữ chặt gáy cô,
cúi đầu về phía cô. Hai hàm răng hung hăng đặt lên cổ cô rồi cắn mạnh một cái.
Tiểu Ái kêu rít lên rồi nhảy xuống mặt đất: “Làm gì đấy? Anh điên rồi à?”
“Sao nào, em thích cắn người khác như thế, anh cắn lại em
chẳng lẽ không được sao?” Anh khoanh tay nhìn Tiểu Ái, thấy cô lẩn tránh lùi về
phía cửa, lập tức chau mày: “Em lại đây cho anh, hôm nay không nói rõ chuyện
giữa em và thằng đó thì đừng có hòng rời khỏi đây!”
Thấy Tiểu Ái mở cửa định bỏ chạy, Thôi Thái Dạ cuối cùng
cũng bị chọc cho giận, vội sải bước đến cửa kéo cô quay lại.
Anh ném cô lên ghế sô-pha, còn mình thì kéo một chiếc đến
ngồi đối diện, xắn tay áo lên vẻ mặt nặng nề nhìn cô chằm chằm. Tiểu Ái lườm
lườm, chỉ biết kể lại tất cả mọi chuyện. Nhưng vừa kể xong, cô liền thấy sắc
mặt anh trở nên xám xịt, cánh tay cũng nổi hết gân xanh, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Để nổi tiếng em có thể làm cả những chuyện đó cơ à?” Ngón
tay Thôi Thái Dạ ra sức gõ lên đầu Tiểu Ái: “Trong đầu em chứa những thứ gì vậy
hả, muốn có cơ hội sao không chịu tìm anh? Ando Ruki là loại người nào? Bạn của
cậu ta mà em cũng dám chơi cùng à?”
“Đừng gõ vào đầu nữa! Đau chết mất! Sao anh và con bé Tư Nhã
giống nhau vậy hả?”
“Đừng có oán thán người khác, tất cả là ở em, là do em không
có đầu óc!” Anh biết, nếu chỉ mắng thôi thì không thể giải quyết được vấn đề
gì. Anh biết lí do vì sao cô không muốn đi tìm anh giúp đỡ, chẳng qua là lí do
đó đã khiến anh không vui. Anh day trán suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói:
“Được! Nếu em đã muốn nổi tiếng như vậy, thì bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ làm
người quản lý của em.”
“Hả?” Tiểu Ái nắm tóc, ngỡ ngàng.
“Người quản lí đó! Khốn kiếp!” Thái Dạ lại gõ lên trán cô.
“Nhưng công ty của anh là công ty người mẫu, không phải công
ty quản lý.” Tiểu Ái chớp chớp mắt.
“Chỉ làm người quản lý cho riêng em thôi thì không cần phải
công ty gì cả. Anh sẽ chuẩn bị một bản hợp đồng, sau này em chỉ được phép làm
những công việc anh nhận. Thời gian hợp đồng là mười năm, anh sẽ bồi dưỡng cho
em trở thành ngôi sao. Còn về việc trích phần trăm, cứ có thành tích là được,
anh cũng sẽ không đưa cho em tiền ký hợp đồng, bởi em là người mới vào nghề,
không cần thiết. Còn nữa, hàng ngày đi đâu, làm gì đều phải báo cáo rõ ràng với
anh. Đặc biệt là về phương diện kết giao bạn bè, nữ giới thì có thể, còn nam giới
thì tuyệt đối không được!”
Dung Tiểu Ái ngẩn người: “Mười năm! Lúc đó tôi đã trở thành
bà lão rồi!”
“Chê dài sao? Vậy chín năm được chưa?”
“…” Có khác đâu chứ?
“Đừng có nhìn anh như vậy! Không bằng lòng chứ gì, anh sẽ
cho em một con đường khác: Tốt nghiệp xong lập tức đính hôn với anh, với tư
cách là vợ chưa cưới của Nhị thiếu gia nhà họ Thôi, muốn nổi tiếng là chuyện dễ
như trở bàn tay.”
“Có con đường thứ ba không?” Tiểu Ái hỏi.
“Có, không làm việc ở đây nữa, sau khi tốt nghiệp chăm chỉ
làm bạn gái của Thôi Thái Dạ, mỗi ngày chỉ cần dạo phố, ăn cơm, uống trà, mua
đồ.”
“…” Tiểu Ái thật sự muốn chửi tục.
“Tự mình chọn đi!”
“Trước khi lựa chọn, tôi muốn biết… anh rốt cuộc thích tôi ở
điểm nào?” Nói thực, chuyện này Tiểu Ái vẫn không hiểu.
Dường như không ngờ cô sẽ hỏi câu này, khuôn mặt điển trai
cau có cả buổi chiều cuối cùng cũng dãn ra, Thôi Thái Dạ mỉm cười: “Bé con, câu
này anh phải hỏi em mới đúng chứ.” Anh tiến lên phía trước, đầu ngón tay nhẹ
nhàng chạm lên đôi má mịn màng: “Em hãy nói cho anh biết, một cô gái vừa thô
tục vừa ngốc nghếch như em, rốt cuộc có gì hấp dẫn mà lôi cuốn được anh?”
Hơi thở nóng bỏng mê người của Thái Dạ bao lấy sống mũi Tiểu
Ái, cô thấy ánh mắt hoang dại nóng rực của anh, cảm thấy tim đập càng lúc càng
nhanh hơn. Tiểu Ái thầm nghĩ, nói chuyện cũng không nhất thiết phải kề sát như
vậy, có phải đang cố tình quyến rũ cô không đây?
“Thế nào, đã có câu trả lời chưa?” Đầu ngón tay thoang
thoảng mùi thuốc lá trượt trên môi cô, tỉ mỉ vuốt đi vuốt lại.
Tiểu Ái gật đầu lia lịa, đẩy anh ra một chút: “Tôi có sức
hấp dẫn gì, điều đó không quan trọng. Trả lời anh chuyện khác nhé. Tôi đồng ý
kí hợp đồng người quản lý với anh, nhưng thời hạn phải đổi thành năm năm. Trong
năm năm, anh giúp tôi nhận công việc, còn tôi thì… Nhất định tôi sẽ nổi tiếng
cho anh xem!”
Tiểu Ái ngồi đó, đôi mắt sáng long lanh tự tin, giống như
tia sáng dịu dàng, ấm áp đang ngăn tách những đám mây chiếu rọi xuống mặt đất.
Trong căn phòng tràn ngập sắc màu rực rỡ, từ đáy mắt bờ môi cô đều thắp sáng nụ
cười anh.
Rất nhiều năm sau đó, khi Thôi Thái Dạ nhớ lại giây phút ấy,
anh vẫn khẽ mỉm cười.
Người con gái đó, bất kể lúc nào, nơi nào, cũng tự tin như
vậy. Trong những ngày tháng sau này, cô không phải không trải qua thất bại,
không phải không vấp ngã, thế nhưng cho dù cuộc sống có ba chìm bảy nổi, cô
chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ. Trước dây, anh luôn cho rằng, đối với ước mơ của đời
người, thiên phú và cơ hội là quan trọng nhất. Nhưng sau đó, anh mới hiểu, điều
mà ước mơ thực sự cần đến là sự kiên trì và hi vọng. Anh cũng từng gặp những cô
gái tài hoa, nỗ lực hơn cô, không ít người mới vào nghề đã khổ sở cầu xin và hi
vọng trở thành nghệ sĩ dưới trướng của anh. Thế nhưng trước sau, anh vẫn chỉ có
quan hệ hợp đồng quản lý với riêng cô mà thôi. Tuy Dung Tiểu Ái không có nhiều
điểm tốt, nhưng trong tim anh, mãi mãi không một ai có thể vượt qua. Nụ cười
trong sáng chứa đầy sức sống, những suy nghĩ thoáng đãng, tính cách hoạt bát,
khéo léo của cô không một ai có thể sánh được.

