Oan nghiệt - Chương 02 phần 1
CHƯƠNG 2
Vào chiều thứ sáu, Banks đi trên Đại lộ Old Compton dưới ánh mặt trời tháng
11 lạnh lẽo, ông đã đến Luân Đôn vào buổi sáng với Tracy và Damon. Sau khi ấm ớ
xin chào, Damon không nói thêm một tiếng nào nữa. Chuyến tàu đông đúc, nên ba
người không ngồi được với nhau, và việc này đã làm cho Tracy và Damon vui
mừng.
Banks phải ngồi xa hai người đến nửa con tàu, bên cạnh một thương gia còn
trẻ mày râu nhẵn nhụi, mãi mãi chơi trò Free Cell trên cái máy vi tính nhỏ. Hầu
như suốt chuyến đi, ông chỉ biết nghe nhạc bài Car Wheels on Gravel Road của
Lucinda William và đọc cuốn The Big Sleep, cuốn này ông thay cho cuốn Maigret anh
the Hundred Gibbets khi thấy mình không đi Paris nữa.
Cách đây mấy tuần, ông có xem bộ phim của Bogart, ông thấy phim quá hay nên
quyết đọc cuốn sách này cho được. Ngoài ra, nhân vật Raymond Chandler cũng đáng
đọc, vì rất hợp với công việc ông đang làm: Banks, Thanh tra cảnh sát. Khi gần
đến King's Cross, tư tưởng của ông lại quay về với người bạn trai của Tracy.
Banks không biết
nghĩ sao về Damon. Lời chào ấm ớ thật khó xác định thái độ của anh ta, ông
không ngờ bạn trai của con gái ông lại chỉ nói với ông có thế, quả thật ông
không thấy được ý nghĩa gì hết, ngoài việc chàng trai có vẻ lúng túng khi mặt
đối mặt với cha của cô con gái đã ngủ với mình. Cứ nghĩ đến thế là ngực Banks
thắt lại, nhưng ông nhủ thầm không nên buồn phiền làm gì, không nên xen vào chuyện
của chúng làm gì.
Điều cuối cùng ông
muốn thực hiện là xa lánh cô con gái của mình đi, nhất là khi ông mong muốn tái
sum họp với mẹ nó. Nhưng chuyện này chắc không tạo nên được sự tốt đẹp nào. Bây
giờ Tracy đã có cuộc sống riêng biệt rồi, và cô ta không điên khùng gì. Ông hi
vọng như thế.
Ông chia tay đôi
tình nhân ở King's Cross và việc trước tiên là đến đăng ký phòng tại khách sạn
nhỏ Bloombury. Tối hôm trước ông đã điện thoại để giữ phòng ở đây rồi. Khách
sạn này thường được gọi là khách sạn Năm Mươi Lăm, vì địa chỉ là số 55, là nơi
ông thường đến mỗi khi thăm viếng Luân Đôn: yên tĩnh, kín đáo, phục vụ tốt và
tương đối rẻ. Chắc thế nào ông Riddle cũng nói để ông ta trả hết mọi chi phí,
nhưng Banks không muốn gặp mặt ông cảnh sát trưởng nếu ông đến Dorchester để
lấy chi phiếu.
Mưa buổi sáng đã
ngớt trong chuyến đi, trời trở gió và lạnh, bầu trời trong sáng, xanh ngắt, chỉ
thấy ở tháng 11 mà thôi. Có lẽ những đống củi dùng trong đêm lửa trại sẽ khô
được để dùng vào đêm Guy Fawkes, Banks vừa nghĩ vừa kéo dây chiếc áo blu-dông
da cao lên tận cổ. Ông gõ nhịp vào chiếc túi xách mang tòn teng bên đùi, để hòa
nhịp với điệu nhạc dâm dật từ trong một tiệm ăn chơi vọng ra.
Ông nhớ mãi Soho,
những kỉ niệm về Soho không làm sao phai mờ trong óc ông, vì ông thường đi tuần
tra ở đây, khi thì đi bộ, khi thì lái xe tuần tra cảnh sát từ trạm Vine đến,
sau khi nơi này được sinh hoạt trở lại vào đầu thập kỷ 70. Có lẽ vùng này được
trong sạch hóa từ lúc ấy, nhưng khu Soho thì chắc không bao giờ sạch được. Tình
hình ở đây thật khó mà làm cho sạch được.
Bất kỳ khi nào ông
đi trên phố Old Compton hay trên phố Dean, là ông lại cảm thấy thích cái hơi hướng của cảnh vô lại ở
đây, nơi mà các hành vi tội phạm nằm kề bên công viên làm ăn hợp pháp. Ông nhớ
lại những buổi sáng sớm trời lạnh ở chợ phố Berwick, với điếu thuốc và tách trà
đường nóng hổi trên tay, ông chuyện trò với ông Sam, con chó già Fetchit lông
nâu của ông ta thường ngồi dưới sạp hàng của chủ suốt ngày, giương cặp mắt buồn
bã nhìn người qua lại.
Trong khi các chủ sạp
khác dọn hàng ra bán - trái cây, đồ sành sứ Trung Quốc, dao nĩa, đồ lót phụ nữ
và bít tất, đồng hồ, dao cắt trứng, v.v... - thì Sam nói cho Banks biết nhiều
chuyện nóng hổi và những chuyện tầm thường khác. Có lẽ bây giờ ông ta chết rồi,
cả con chó Fetchit nữa. Ông ta và con chó đều quá già rồi, nếu còn sống thì
cũng không trở lại đó được khi Banks đảm nhận công tác mới.
Soho nổi tiếng là
vì mặt đen tối của nó. Lần đầu tiên Banks phát hiện ra nạn nhân bị giết chết là
trong một con đường hẻm ở phố Frith: một cô gái điếm mười bảy tuổi, bị đâm và
bị cắt xẻo cặp vú, và nhiều cơ quan nội tạng bị cắt đi. Báo chí khi ấy đã chạy hàng tít lớn la
làng với hàng chữ: Tên đồ tể Jack thật đáng phục. Banks đã bàng hoàng khiếp đảm
khi thấy nạn nhân. Ông hoang mang sững sờ mấy phút liền khi đứng một mình trước
tử thi bị mổ bụng, trước bình minh trong con đường hẻm đầy rác rưởi ở Soho.
Vì là cảnh chết
chóc ông thấy đầu tiên, nên ông đặt tên cho cô gái là Đống thịt bình minh. Khi
ấy ông chỉ là người mới vào nghề, nên ông có nhiệm vụ đi thông báo cho cha mẹ
nạn nhân biết. Ông không bao giờ quên được mùi nước tiểu nồng nặc, mùi thịt
thối và mùi tả lót dơ bẩn không giặt giũ, trong căn hộ nhếch nhác ở tầng mười
trong khu cao ốc ở khu East End, và ông cũng không bao giờ quên bà mẹ của Đống
thịt bình minh bị ma túy làm cho tàn tạ, rõ ràng bà ta không quan tâm đến số
phận đứa con gái mà bà đã từ bỏ trong nhiều năm qua. Đối với bà ta, cái chết
của đứa con gái chỉ là một sự nghiệt ngã khác nữa thêm vào chuỗi nghiệt ngã bất
tận của đời bà mà thôi, như thể nó xảy ra để đánh gục bà.
Banks rẽ vào phố
Wardour. Khu Soho đã thay đổi nhiều, giống như những nơi khác trong thành phố.
Những tiệm sách cũ và những quầy video vẫn còn đấy, cũng như quán rượu Raymond
Revue, nhưng không còn diễn ra cảnh dâm ô rẻ tiền nữa. Thay vào đó là một đám
thanh niên mà phần nhiều là dân đồng tính luyến ái, họ nói chuyện bằng điện
thoại di động trong lúc uống cà phê với sữa hấp trong các quán ăn uống sang
trọng ở ngoài trời.
Trên các góc đường,
những thanh niên đầu trọc đeo hoa tai ve vãn những chàng trai sáng sủa đến từ
Panmer's Green hay Sudbury Hill. Những quán rượu dành cho giới đồng tính luyến
ái mọc lên khắp nơi, và tiệc tùng mở ra không ngớt.
Banks tìm xem địa
chỉ của công ty Glamour Puss Ltd ở đâu. Việc đầu tiên ông làm thử là tìm trong
cuốn niên giám điện thoại. Thỉnh thoảng công việc cũng dễ dàng thôi. Nhìn bên
ngoài, công ty này trông giống như nhiều công ty thương mại ở Soho. Tòa nhà đã
xuống cấp, nước sơn ở cửa đã tróc, vải sơn trải trên hành lang cũng đã tróc,
nứt gãy nhiều nơi, nhưng khi đi qua hai lớp cửa vào trong thì khung cảnh sáng
sủa hơn, có bày bán cây cảnh, và Banks ngửi thấy mùi sơn mới trên tường.
- Tôi giúp gì cho
ông được không, thưa ông?
Banks ngạc nhiên
thấy một nữ tiếp viên ngồi sau cái bàn bằng thủy tinh hữu cơ màu đen, có hình
bán nguyệt cao đến ngực. Trước mặt bàn, một hàng chữ viết bằng sơn màu đỏ hồng
pha bột nhũ trắng cao ngang hông, hàng chữ giới thiệu chức năng của công ty
Glamour Buss Ltd: "Nghệ thuật tình dục cao cấp!"
Banks thường có ý
nghĩ rằng phụ nữ - đương nhiên là phụ nữ đúng đắn - không bao giờ làm việc cho
một cơ sở kinh danh khiêu dâm, ông nghĩ rằng trên thực tế nếu có ai muốn làm
nghề này thì cũng chỉ làm lén lút ngoài pháp luật thôi. Vậy có lẽ người đàn bà
này không đứng đắn chăng? Hay chị là người rành nghề trong giới kinh doanh việc
khiêu dâm?
Nếu thế thì phải
cần người khoảng mười chín tuổi, tóc nhuộm đỏ, mặt mày ma quái và gắn đầu đinh
cái cánh mũi bên trái chứ. Trên bộ ngực lẹp kẹp của chị ta, Banks thấy có tấm thẻ
ghi Tamara: Nhân viên tương tác khách hàng. Banks bàng hoàng. Chúng ta có thể
tương tác được sao, Tamara?
- Tôi muốn gặp
người điều khiển ở đây. - Ông nói.
- Ông đã có hẹn
chưa, thưa ông?
- Chưa.
- Ông đến thăm hay
có việc gì không?
Cô ta làm như thể
mình là nhân viên sở di trú, Banks nghĩ, lòng cảm thấy tức giận. Trước đây mà
gặp cảnh như thế này, có lẽ ông đã vặn mũi cô ta và xông vào cho được. Thậm chí
ngay cả bây giờ, nếu ông làm công việc chính thức thì ông cũng hành động như
thế, nhưng ông phải nhớ hiện ông đang làm một việc riêng; ông không đến đây với
tư cách là một cảnh sát. Ông nói:
- Ta cứ cho đây là
một đề nghị làm ăn đi.
- Được rồi. Mời ông
ngồi đợi một lát. Để tôi hỏi xem ông Aicheson có rảnh không đã. - Cô ta chỉ
chiếc ghế nhựa màu cam ở phía sau ông.
Một số tạp chí nằm
lộn xộn trên chiếc bàn xa lông ở trước mặt họ. Banks lấy lên hai tờ. Toàn là
tạp chí về máy tính. Không có tờ Khiêu dâm hay Du hí nào cả. Ông nhìn Tamara,
cô ta đang nói tía lia trên máy điện thoại. Cô cười:
- Ông ta bằng lòng
tiếp ông đấy, thưa ông. - Cô ta cho mình đến xin việc ư? Hay nghĩ mình đến làm
gì?
Banks bắt đầu cảm
thấy dễ chịu như thể ông đang ở trong phòng đợi của một nha sĩ, chứ không phải
trong một công ty khiêu dâm, và chính ý nghĩ này đã làm cho ông bất an. Rõ ràng
hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều từ khi ông còn đi tuần tra khắp Soho; hoàn cảnh
làm cho ông cảm thấy mình là một ông già lạc hậu khi mới ở tuổi 45.
Trong những ngày
trước đây, ít ra thì mọi người đều biết rõ thân phận mình, những kẻ như dân
trong công ty Glamour Puss Ltd này thường hoạt động trong những căn phòng tồi
tàn dưới những tầng hầm cũng tồi tàn, cho phù hợp với danh nghĩa và công việc;
họ không hoạt động trên mạng Internet; họ không có nhân viên tương tác với khác
hàng; và chắc chắn họ không ra khỏi hang đá của mình, để gặp người lạ đề nghị
công việc làm ăn một cách mơ hồ như anh chàng này. Anh ta tươi cười, đưa tay ra
bắt tay khách, và còn thắng cả bộ com lê bảnh choẹ nữa.
- Aitcheson, - anh
ta nói. - Terry Aischeson. Còn ông?
- Banks, Alan Banks.
- Rất sung sướng
được gặp ông, ông Banks. Mời ông theo tôi. Chúng ta vào trong văn phòng để nói
chuyện được kín đáo hơn.
Banks đi qua trước
mặt Tamara, cô ta vẫy nhẹ tay để chào. Hai người đi qua một căn phòng rộng rãi
trang bị nhiều thiết bị máy vi tính hoạt động nghệ thuật, rồi họ đi vào một căn
phòng làm việc nhỏ trông ra Đại lộ Wardour. Không có vật gì trên bàn hay trên
tường cho thấy công ty Glamour Puss Ltd là công ty hoạt động khiêu dâm hết.
Aitcheson ngồi vào ghế, hai tay chắp
lại sau gáy, miệng vẫn mỉm cười. Nhìn kĩ, Banks thấy anh ta già hơn khi mới
thoạt nhìn - có lẽ cũng gần 40 - đầu hói, mấy chiếc răng cửa vàng khè, và dài
trông như răng chó sói. Một số gàu lốm đốm trên hai vai áo của gã. Banks nghĩ:
đã hói đầu mà lại còn gàu thì quả không đẹp đẽ tí nào.
- Rồi, ông Banks, - Aitcheson nói, -
tôi có thể giúp gì cho ông? Nghe ông nói có đề nghị làm ăn gì đấy.
Bây giờ Banks cảm thấy thoải mái dễ
chịu. Gạt sang một bên nụ cười nịnh bợ và bộ áo quần đẹp đẽ, thì trước đây ông
cũng đã làm việc với những tên lưu manh như Aitcheson này rồi, ngay cả những
tên không có văn phòng đẹp và không có bộ mã bên ngoài lịch sự, tự mãn. Ông lấy
bức ảnh cắt mất phần dưới của Emily Riddle trong xách ra để lên bàn, quay tấm
ảnh cho Aitcheson trông thấy. Ông nói:
- Tôi muốn ông cho biết tôi có thể
tìm ra cô gái này ở đâu.
Aitcheson nhìn bức ảnh. Nụ cười trên
môi anh ta méo xệch một lát rồi bỗng trở lại toe toét, anh ta đẩy tấm ảnh về
phía Banks và nói:
- Tôi nghĩ là chúng tôi không cho
phổ biến tin tức về các người mẫu của chúng tôi được, thưa ông. Để bảo vệ cho
họ, xin ông thông cảm. Chúng tôi có một vài... một vài người lạ làm công việc
này, tôi nghĩ là ông có thể thông cảm cho.
- Như vậy cô này là người mẫu của
ông?
- Tôi nói đại khái vậy thôi, thưa
ông. Cho dù cô ấy là người mẫu đi nữa thì tôi cũng không thể cho ông biết tin
tức.
- Ông có biết cô ta không?
- Không.
- Nếu tôi cho ông biết bức hình này
lấy từ trang Web do công ty ông hoạt động thì ông nghĩ sao?
- Chúng tôi cho hoạt động nhiều
trang Web, thưa ông. Chúng hoạt động như một phần chính yếu trong việc tương
tác với quần chúng. - Gã cười: - Thời đại bây giờ nếu ai muốn làm ăn thì cũng
đều phải dùng đến mạng Web hết.
Tương tác. Lại cái từ này. Hình như
nó đã trở thành một thuật ngữ thời đại của công ty Glamour Puss Ltd. Ông hỏi:
- Có phải công việc chính của ông là
công việc bảo vệ?
- Chúng tôi có một đại lý bảo vệ xem
như công ty phụ thuộc của chúng tôi, nhưng ông không thể đem đến đây, bức hình
cô gái ông lấy từ một trong những trang Web của chúng tôi, rồi đưa đơn đặt hàng
để lấy cô ta. Làm thế xem như tương đương với hành động mối lái để chia phần
với chúng tôi.
- Và ông
không làm thế à?
- Chúng
tôi không làm.
- Công
việc chính của ông là gì?
- Tôi
nghĩ chắc ông thấy quá rõ rồi. Công ty của tôi là hoạt động nghệ thuật tình dục
đủ hình thức. Giúp đỡ về mặt tình dục, qua video, qua báo chí, qua tổ chức và
phục vụ nghệ thuật tình dục, qua trình bày giới thiệu trên mạng Web, qua đĩa
CD-Roms, qua tổ chức du lịch.
- Qua tổ
chức và phục vụ nghệ thuật tình dục là sao?
Aitcheson
cười.
- Đó là
cách thay đổi nghệ thuật cho phù hợp với sở thích. Từ thông dụng nhất để biểu
hiện phương pháp này là Ướp xác. Một vài người xem trạng thái này giống như
trạng thái trầm tư nghệ thuật tình dục, một thể hình đi vào cõi niết bàn tình
dục. Nhưng cũng có người thích đắm mình vào những cuốn phim có gai hoa hồng
chích vào da thịt họ. Đây là vấn đề thưởng ngoạn.
- Tôi
nghĩ đúng thế! - Banks nói, ông vẫn còn bàng hoành về từ ướp xác: - Thế còn tổ
chức du lịch ra sao? Tổ chức du lịch như thế nào?
Aitcheson
ban cho Banks một nụ cười chiếu cố. Gã đáp:
- Giả
thử ông là dân đồng tính luyến ái, ông muốn đi du ngoạn trên sông Nile với
những người đồng chí với ông, chúng tôi có thể tổ chức cho ông. Hay là đi chơi
ngày cuối tuần ở Amsterdam. Đi du lịch thưởng dục một vòng sang Bangkok.
- Có
khấu trừ tiền trả cho nhà thổ không? Anh hưởng năm mươi phần trăm trong số tiền
thối tha này chứ gì? Có phải công việc của anh là thế không?
Aitcheson
chuẩn bị đứng dậy, nụ cười biến mất.
- Thưa
ông, tôi thấy tôi mất thì giờ với ông như thế này là đủ rồi.
Banks
đứng lên, chồm người qua bàn, đẩy gã ngồi lại vào ghế. Chiếc ghế lăn lui một
chút, va mạnh vào tường, làm tróc một miếng vữa trét tường nhỏ.
- Đừng nóng! - Aitcheson nói.
Banks lắc đầu:
- Anh không hiểu gì hết. Tôi muốn
nói cái bức hình trên trang Web của anh. Cho dù anh không nhớ đã đưa bức ảnh
vào đấy, thì anh cũng có thể biết ai đã làm việc đó và do đâu mà có.
- Nhưng chuyện này có mắc mớ gì đến
ông? Ông đừng nóng. Ông là cảnh sát phải không?
Banks im lặng nhìn xuống bức hình.
Bức hình có những nét rất giống bà Rosalind Riddle - da trắng ngần, môi trề ra,
xương gò má cao, mắt xanh - đang ngước nhìn ông dưới mép tóc xỏa xuống trán,
ánh mắt châm chọc, mời mọc khêu gợi. Ông nói:
- Con gái tôi đấy. Tôi đang cố tìm
nó.
- À, thật đáng tiếc, nhưng chúng tôi
không điều hành cơ sở phục vụ việc tìm người mất tích. Có những tổ chức...
- Thật tội nghiệp! - Banks cắt ngang
lời gã: - Nó còn quá nhỏ.
- Ông muốn nói gì thế?
Banks vỗ vào tấm ảnh.
- Tấm ảnh này chụp khi nó chưa quá
mười lăm tuổi.
- Này, tôi không chịu trách nhiệm về
việc...
- Theo tôi thì anh sẽ bị luật pháp
trả lời cách khác. Anh hãy tin tôi đi, tôi đã đọc luật lệ về vấn đề này rồi. -
Banks chồm người tới trước, để hai bàn tay trên bàn. - Này Aitcheson, đây là
lời đề nghị làm ăn của tôi. Có hai phần cả thảy, và chỉ một trong hai phần này
không đáp ứng được cũng đủ hỏng việc. Thú thật với anh tôi không hoàn toàn tin
tưởng vào công lý khi anh đưa vấn đề đến cảnh sát và luật gia. Anh có đồng ý
không? Tôi muốn nói có lẽ anh là người chủ trương phân phối, cho in những bức
hình không đẹp đẽ gì này. Có lẽ thế. Nhưng công việc này rất tốn kém. Và tôi
không tin anh muốn cái trò tương tác này thật sự tạo nên mối thiện cảm trong
quần chúng. Anh có nghe tôi nói không? Từ khiêu dâm trẻ em là từ làm cho quần
chúng xúc động, phải không?
Bây giờ thì nụ cười trên môi
Aitcheson hoàn toàn tắt hẳn. Gã hỏi nhỏ:
- Có thật ông không phải là cảnh
sát? Hay là luật sư?
- Tôi ấy
à? Tôi chỉ là một công nhân bình thường.
- Hai
phần. Ông đã nói hai phần.
- À phải
- Banks đáp: - Như tôi đã nói, tôi chỉ là một công nhân bình thường, tôi không
muốn vướng mắc vào luật pháp làm gì. Ngoài ra, nó cũng gây cho con bé Louisa
nhiều chuyện không hay, không hay chút nào, nào là phải chìa mặt ra cho người
ta chụp ảnh, nào là phải làm chứng hầu tòa, và đủ thứ chuyện. Rắc rối lắm. Hiện
thời tôi đang làm công nhân xây dựng ở Miền Bắc và các công nhân bạn bè của tôi
đều có xu hướng bảo thủ, thậm chí họ còn quá khắt khe khi gặp những trường hợp
như thế này. Không phải họ chỉ chú ý đến những cặp vú trên tạp chí đồi trụy
Playboy hay cái gì đại loại như thế thôi, mà anh hãy tin tôi đi, tôi đã nghe họ
bàn đến chuyện các trò khiêu dâm trẻ em, và tôi không muốn thấy họ phản ứng đề
nghị chống lại những người đã phổ biến cái trò này ra quần chúng, không hiểu
anh đã hiểu ý tôi chưa?
- Đây có
phải là lời hăm dọa không?
- Sao
lại không? Phải, ta cứ xem như đây là lời hăm dọa đi. Nó thích hợp với tôi đấy.
Bây giờ xin nói cho anh nghe như thế này, tôi sẽ không nói cho bạn bè công nhân
xây dựng của tôi nghe về chuyện Công ty Glamour Puss khai thác con bé Louisa.
Một vài người đã biết nó từ khi nó còn nhỏ. Họ luôn luôn bảo vệ nó. Vào tuần
sau, nhiều người sẽ về đây để xem Leeds đấu với Arsenal. Tôi tin chắc họ sẽ
dành thì giờ để ghé vào đây, có lẽ để yêu cầu anh tạo mẫu lại cho đúng đắn.
Công việc làm ăn này với anh cũng tuyệt đấy chứ?
Aitcheson
nuốt nước bọt, nhìn Banks chằm chằm, và ông nhìn lại gã. Cuối cùng, gã mỉm cười
lại, nhưng yếu hơn.
- Quả là
lời hăm dọa, phải không?
- Tôi đã
nói rõ cho anh nghe rồi. Chúng ta có hợp tác không?
Aitcheson
khoát tay.
- Thôi
được, được rồi. Tôi sẽ làm cái gì có thể làm được. Thứ hai ông trở lại đây được
không? Chúng tôi đóng cửa nghỉ cuối tuần.
- Tôi
muốn chúng ta làm cho xong ngay bây giờ.
- Vậy
thì phải đợi một lát.
- Tôi
đợi được.
Banks
ngồi đợi. Khoảng hai mươi phút sau, Aitcheson trở lại văn phòng vẻ mặt lo lắng.
Gã nói:
- Tôi
xin lỗi, thật tình chúng tôi không có tài liệu ông cần.
- Đợi
nữa à?
- Chúng
tôi không có tài liệu. Không có địa chỉ người mẫu. Cô ta không có tên trong
danh sách của chúng tôi, không thuộc của chúng tôi... nghĩa là, đây là bức ảnh
nghiệp dư. Tôi đã nhớ ra cô ta là bạn gái của người nhiếp ảnh. Thỉnh thoảng anh
ta có làm với chúng tôi một số trường hợp, rõ ràng anh ta chụp những cái ảnh
này là để đùa chơi. Tôi nghĩ anh ta không biết tuổi thật của người mẫu. Trông
cô ta có vẻ già hơn nhiều.

