Oan nghiệt - Chương 07 phần 1

CHƯƠNG 7

Trung sĩ thám tử
Hatchley là người cuối cùng đến dự phiên họp đã lên kế hoạch vào chiều thứ Năm,
anh ta đến sau 5 giờ 15 một chút, người tỏa mùi rượu và thuốc lá, trông anh ta
như thể bị ai kéo ra khỏi hàng rào. Banks, Annie Cabbot và các sĩ quan thám tử
Rickerd, Jackman và Templeton đã đề tựu trong "phòng ván", căn phòng
được gọi như thế là vì chung quanh có đóng pa-nô, có ván lát chân tường và có
những bức tranh sơn dầu vẽ chân dung các chủ nhà máy xay đã quá cố. Một lớp bụi
mỏng bay từ chỗ đang tu sửa đến tận cái bàn dài dùng dọn tiệc này, cái bàn mà
thường khi sạch bóng lộn đến nổi người ta có thể soi gương được.

- Xin lỗi, thưa
ngài! - Hatchley lẩm bẩm nói, vừa ngồi vào chỗ.

Banks quay qua
Annie Cabbot, cô vừa mới bắt đầu báo cáo kết quả cuộc điều tra vừa rồi ở trung
tâm Thương mại Daleview. Ông nói:

- Tiếp tục đi,
Trung sĩ điều tra Cabbot. Bây giờ đầy đủ cả rồi.

- Vâng, thưa ngài,
không có gì nhiều để nói thêm. Charlie đến làm việc vào chiều Chủ nhật như
thường lệ, hắn ghi tên vào sổ, và về nhà lúc nửa đêm. Colin Finch, người thay
cho hắn phiên 12 giờ khuya đến 8 giờ sáng, cho biết anh ta chỉ gặp hắn vào lúc
4 giờ và 12 giờ đêm, cho nên anh ta biết hắn còn sống khi hắn rời khỏi trung
tâm.

- Anh chàng Finch
này có nói gì nhiều không? - Banks hỏi.

- Anh ta nói anh ta
không biết rõ Charlie. Hai người là những con tàu gặp nhau trong đêm thôi. Lời
anh ta nói thế, chứ không phải của tôi. Và anh ta không hay biết gì đến những
chuyện bê bối xảy ra ở Daleview. Những người tôi đã nói chuyện ở đấy cũng không
ai biết Charlie hết - cũng không ngạc nhiên, vì hắn thường làm việc vào những
giờ mà mọi người đều đã về nhà - và không ai nói có sự cố gì xảy ra ở Trung
tâm, cho nên hắn không có việc gì nhiều để làm.

- Vậy thì cái chết
của hắn có thể không liên quan gì đến công việc của hắn, phải không? - Banks
hỏi.

- Có thể như thế, -
Annie đáp, vừa liếc mắt nhìn Hatchley. - Tóm lại, hắn đã có tiền án. Chắc có
dính líu đến một số công ty làm ăn lem nhem. Nhưng có một chuyện kỳ lạ.

- Chuyện gì thế?

Cô lấy trong cặp ra
một phong bì, để lên bàn.

- Một công ty hoạt
động ở Daleview - Hệ thống Máy tính PKF - đã dọn hết hàng hóa đi khỏi vào tối
Chủ nhật.

- Chuyển đi gọn nhẹ à?

- Không, thưa ngài. Chở tất cả lên xe, theo Colin Finch cho biết thì chuyển
rất nhanh, không ai chú ý. Họ chuyển đi lúc nửa đêm, khi anh ta đổi phiên.

- Không trả tiền thuê nhà à?

- Khi họ đi, họ không nợ nần gì hết. Nhưng tôi nghĩ chắc trên thực tế, có
nhiều chuyện lem nhem về tiền bạc.

- Có thể! - Banks nói: - Nhưng họ không làm điều gì sai trái chứ?

- Không. Nhưng giờ chuyển hàng hấp dẫn đấy chứ, ông không nghĩ thế sao?

- Đúng, có nghĩ. - Công ty PKF chuyển hàng hóa đi vào phiên gác đêm cuối
cùng của Charlie Courage. Banks không thích thấy ông rơi vào sự sai lầm như các
cảnh sát khác. - Tiếp tục đi.

- Ngoài ra, Ian Bennett đã cho phép tôi toàn quyền hành động, và chìa khóa
nằm trong phòng của ông Courage, cho nên tôi đã vội lục soát khắp công ty PKF.

- Có tìm ra gì không?

- Sạch bách. Rõ ràng chúng rất cẩn thận để khỏi bỏ sót lại cái gì hết.
Ngoại trừ cái này. Tôi thấy nó vướng vào hệ thống lò sưởi. Chắc là nó rơi vào
đấy. - Cô đưa cái phong bì lên và đổ đồ trong bì ra. Một cái hộp nhựa bị nứt,
rộng quãng mỗi bề mười hai phân, bề mười bốn phân rơi xuống trên mặt bàn láng
bóng.

- Hộp đĩa CD. - Banks nói: - Nếu đây là công ty kinh doanh máy tính, thì
tôi nghĩ thế nào cô cũng tìm được thứ như thế này. Phần mềm và các thứ như thế.

- Phải! - Annie đáp: - Có lẽ nó chưa cho ta biết thêm gì nhiều. Thực vậy,
có lẽ ta chưa biết gì về công việc của công ty PKF, nhưng tôi rất cẩn thận khi
lấy cái này để phòng có thể cần đến. Chúng ta có thể lấy dấu tay của kẻ có nó.

- Cô nghĩ là Công ty PKF này có thể làm ăn lem nhem hay sao?

Annie ngồi tựa lưng ra ghế. Banks nghĩ, ngay khi ngồi trên ghế của phòng
ván cứng ngắt, đau cả mông như thế này, mà trông cô ấy cũng thoải mái.

- Tôi không biết, thưa ngài. Chỉ nghi ngại về thời gian họ dọn đi thôi, họ
chuyển đi vào ngày cuối tuần, đúng vào lúc Courage mất tích. Ta cần phải điều
tra công ty này để xem họ là ai, họ làm gì, ta mới biết rõ hơn. Có thể như thế
mới giúp ta hiểu được tại sao Charlie bỗng giàu có lên như thế.

Banks gật đầu.

- Cô nói đúng. Ngày mai, cô nên đi điều tra việc này. Và nếu cô đến gặp Vic
Manson để nhờ tìm xem dấu tay là của ai, thì chắc cũng không uổng công. Nếu kẻ
nào làm việc cho công ty PKF mà có tiền án trong hồ sơ của chúng ta, như
Charlie... - Ông nhìn ba vị sĩ quan điều tra ngồi ở cuối bàn. Họ có nhiệm vụ đi
từng nhà để hỏi xem có ai thấy Charlie Courage sau buổi trưa Chủ nhật không?

Winsome Jackman nói
trước tiên:

- Thưa ngài, một
người hàng xóm thấy ông ta đi làm vào lúc xế chiều ngày Chủ nhật, còn người đàn
ông bên kia đường thì thấy ông ta mang sữa vào nhà khoảng 8 giờ sáng thứ Hai.

- Có ai thấy nữa
không?

Winsome lắc đầu.
Kevin Templeton nói:

- Cái bà ở số nhà
42, Bà Finlay, có thấy một chuyện đáng chú ý. Bà ta nói rằng bà thấy Charlie
bước vào xe với hai người đàn ông vào lúc gần trưa ngày thứ Hai.

- Có miêu tả hình
dạng không?

- Không có gì đáng
chú ý, thưa ngài. - Templeton dùng ngón tay viết nguệch ngoạc lên lớp bụi trên
bàn khi nói. - Một người cao trung bình, người kia cao hơn. Họ mặc quần jean và
áo khoác da - màu nâu hay đen. Người cao đầu hơi sói; người kia tóc ngắn gọn
gàng. Bà ta nói bà không nhìn rõ và bà cũng không để ý làm gì. Tôi hỏi bà ta có
nghĩ là ông Courage bị ép buộc phải lên xe không, bà cho biết bà không nghĩ
thế, nhưng có thể bà sai lầm.

Banks thở dài. Đấy
chỉ là những lời khai chung chung của các nhân chứng. Dĩ nhiên nếu người ta
không thấy gì hết thì làm sao mà khai được những điều quan trọng. Hầu hết mọi
người đều ít để ý đến những việc xảy ra quanh mình; họ chỉ bận tâm về việc họ
đi đâu, làm gì và nghĩ gì thôi.

- Chiếc xe như thế
nào?

- Màu sáng. Có lẽ
màu trắng. Bà ta chắc chắn như thế. Không sang trọng nhưng cũng đẹp, đuôi xe bóng
loáng.

- Được rồi, - Banks nói. - Còn thì giờ vào lúc nào? Chúng ta có thêm được
chi tiết gì hay hơn nữa không?

- Có một tí, thưa ngài. - Templeton đáp. - Bà ta nói chuyện xảy ra chắc
không lâu sau 10 giờ, vì bà vừa mới bắt đầu nghe chương trình "Giờ của phụ
nữ" trên đài, mà chương trình này bắt đầu lúc 10 giờ.

- Lý thú đấy.

- Có thể chuyến đi đã được tổ chức thu xếp trước hay không? - Annie góp ý.
- Có thể đây là chuyến đi mà hắn chờ đợi. Có thể hắn nghĩ hắn sẽ đến nơi nào
hay ho, có thể kiếm ra tiền nhiều hơn?

- Có thể lắm. - Banks quay qua Hatchley. - Buổi chiều thâm nhập vào chốn xa
hoa của anh có được gì không, Jim?

Hatchley cào một bên lỗ mũi phồng của anh. Anh ta đáp:

- Xin báo cáo ông rõ: Charlie có hành động tinh ranh.

- Nói tiếp đi.

Hatchley lấy cuốn sổ ghi chép ra. Nhân công đan nện búa nơi khu vực xây cất
thêm. Hatchley cất cao giọng.

- Theo Len Jackson, một người đồng nghiệp cũ của Charlie, thì hắn kiếm ra
khá nhiều tiền, và việc kiếm ra tiền không phải ở Trung tâm Daleview.

- Thế thì anh ta có biết hắn làm việc gì không?

- Charlie không nói. Hắn không nói rõ nguyên nhân này cho ai biết. Thế
nhưng, hắn cho biết hắn làm ra nhiều tiền và chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được sống
trong cảnh giàu có, chứ bấy lâu nay hắn chỉ sống qua ngày thôi.

- Hấp dẫn. Nhưng hắn không nói làm gì mà chúng giàu à?

- Không, thưa ngài. Charlie rất kín đáo về việc này. Hắn muốn cho bạn bè cũ
biết hắn làm ăn khấm khá, nhưng hắn không muốn nói cho họ biết hắn làm gì. Tôi
đoán chắc hắn sợ bị cạnh tranh.

- Đúng, - Banks đáp. - Thế thì tốt, ít ra nhờ việc điều tra này mà chúng ta
biết là chúng ta đang đi đúng hướng, đã theo dõi được tông tích của hắn. Bây
giờ chúng ta cần phải tìm cho ra công việc hắn đang làm và ai là người điều
khiển công việc này. Công việc tìm ra manh mối này chắc cũng dễ thôi, phải
không? - Ông lắc đầu. - Charlie, Charlie, lần này mày đừng hòng thoát khỏi, con
đường mày đi quá rõ rồi!

- Hắn không phải là tay đầu nậu. - Hatchley nói thêm: - Hắn chỉ biết kẻ
trên hắn thôi, chứ không biết ai chủ trương công việc hắn đang làm.

Banks gật đầu nói:

- Được rồi, bây giờ đã đến lúc ta sẽ biết.

Trở về
văn phòng, Banks đóng cửa lại để khỏi ồn, rồi ông điện thoại cho Thanh tra
Collaton ở Market Harborough, báo cho ông ta biết một số tin tức vừa thu thập
được, vắn tắt gọn gàng, vì không có gì nhiều để báo cáo. Sau đó, ông xem như
công việc trong ngày đã xong. Ông sắp xếp đồ đạc trên bàn cho ngăn nắp rồi khóa
tủ, đi ra khỏi phòng. 

Annie
Cabbot đang đi trước ông về phía cầu thang lầu. Nghe bước chân của ông, cô quay
lại, hỏi:

- Ồ,
anh. Về nhà à?

- Trừ
phi cô muốn đi uống một ly hay cái gì đấy?

- Không
được, - cô đáp. - Cơn mưa khủng khiếp hồi chiều làm tôi ướt lạnh thấu xương.
Bây giờ tôi chỉ muốn mua đồ về nhà ăn, rồi tắm nước nóng một trận và kiếm cuốn
sách hay lên giường nằm đọc thôi.

- Vậy
khi khác nhé?

Cô mỉm
cười, đẩy cửa.

- Vâng,
khi khác vậy.

*

* *

Có lẽ cô
nên nhận lời mời của Banks đi uống một ly mới phải, Annie nghĩ thế khi cô đi
qua khu chợ. Chỉ uống một ly, nói chuyện vui vài câu, có hại gì đâu mà sợ. Cô
không nên làm mặt lạnh với ông như thế, và cũng không nên làm ra vẻ đàn ông đều
đua nhau chạy theo cô như thế. 

Nhưng có
nhiều chuyện cần phải tế nhị, lương tâm của cô bảo cô cần phải dè dặt, nên cô
làm theo tiếng nói của lương tâm. Không phải lúc nào cô cũng làm theo tiếng nói
của lương tâm; nếu cô đã làm theo tiếng nói của lương tâm thì đời cô đã không
gặp nhiều cảnh éo le, và có lúc đã không gặp phải cảnh buồn phiền. Nhưng lần
này, cô đã nghe; ít ra là bây giờ.

Cô cảm
thấy lòng tự mãn khi đi ngoài trời, mưa đã ngưng, không khí buổi tối rất lạnh.
Những ngọn đèn màu giăng qua phố chợ và ở ngã tư, người đi mua sắm đổ xô ra
đường. Cô gặp may là các cửa hàng đều mở cửa bán khuya cho đến Giáng sinh, nếu
không thì chắc cô không có gì ngoài hai củ cà rốt lâu đời mốc meo và vài củ
khoai để ăn tối thôi. Có một cửa hàng Ấn Độ nằm ở Gallows View thường xuyên mở
cửa, nhưng họ không có gì nhiều để lựa chọn; vả lại, đường đến đấy đã xa lại
ngược chiều. Cô chỉ muốn cái gì dễ dàng, cái gì có thể nấu cho nhanh trong vòng
nửa giờ thôi, khỏi phiền phức mệt nhọc.

Cuối
cùng, chỉ còn may rủi chọn giữa món chả giò chay và cà ri Indonesia nữa thôi.
Món chả giò thắng, chỉ vì cô có ở nhà chai rượu Chianti của vùng Sainsbury,
rượu này mà uống với chả giò thì tuyệt. Cô cũng cần trứng, sữa, bánh ngũ cốc và
bánh mì để ăn điểm tâm.

Khi cô
đi giữa lối đi đông người trong cửa hàng, mắt nhìn vào nhiều thứ thực phẩm chế
biến ăn liền dùng cho người ăn một mình, cô bỗng nhớ đến cuốn sách mà cô đã đọc
cách đây nhiều năm - cuốn này bố cô đã cho cô - cuốn sách nói đến chiến lược bí
mật mà các siêu thị thường phải dùng để câu khách, khiến khách không muốn mua
cũng phải mua. 

Trước
hết là ánh sáng và âm nhạc êm dịu thôi miên khách mua hàng. Dĩ nhiên mùa này
người ta cho chơi nhạc Giáng sinh, điệu nhạc vui nhộn, êm ái. Annie thường nghĩ
rằng nếu cô nghe tiếng nhạc "fa-la-la-la-la" trỗi lên là cô muốn thét
lên. Nhà sản xuất thực phẩm lại còn dùng màu sắc rực rỡ trên giấy gói hàng, cứ
thấy những gói hàng sáng sủa ngay tầm mắt là khách cứ muốn đưa tay lên
lấy. 

Cô không
nhớ đầy đủ chi tiết, nhưng cô đã bị cuốn sách gây ấn tượng mạnh, và cô thường
cảm thấy mình bị hàng hóa dụ dỗ mua chuộc khi ra khỏi siêu thị, vì cô đã mua
hàng nhiều hơn ý định ban đầu. Cô thường làm như thế. Lần này là món kem sôcola
lạnh. Không phải món này nằm ngay trước tầm mắt, mà cũng không phải kem được
gói trong giấy màu đẹp đẽ, nhưng khi đi ngang qua cái tủ lạnh, thì hình như nó
đã gọi cô "Mua tôi đi! Mua tôi đi!", và thế là khi cô đứng nối đuôi
chờ trả tiền, món kem ấy đã nằm yên trong giỏ mua hàng của cô.

Cô nghĩ
có lẽ cô đã làm việc ở Eastvale hai tháng rồi, nên cô có thể nhận lời mời của
Banks được. Chỉ có điều là làm thế thì quá sớm. Quá sớm sau lần hai người tằng
tịu nhau, và quá sớm sau ngày cô chuyển nhiệm sở. Nếu nói thật thì cô vẫn không
tin ông ta. Uống vào hai ly là cô có thể mềm lòng, như lần cô làm việc với ông
mới đây. Rồi cô sẽ đi đến đâu? Khi cô làm việc với ông ở ngoài địa phận
Harkside và ngoài địa phận Eastvale thì cô ngủ với Banks còn được, chứ bây giờ
hai người làm việc cùng trong một nhiệm sở, chuyện tằng tịu nhau sẽ rất khó
coi.

Khi cô
đang đứng nối đuôi để trả tiền, bỗng cô trông thấy một người quen, người mà cô
không ngờ gặp lại, không gặp ở đây, không ở đâu hết. Con người mà cô không bao
giờ muốn trông thấy lại. Hắn đi vào khu vực bán rượu vang và rượu mạnh. Điều cô
biết chắc chắn là hắn không thấy cô. Hắn làm quái gì ở đây nhỉ? Annie cảm thấy
toàn thân rịn mồ hôi và tim đập thình thịch.

- Cả
thảy năm bảng 72 xu, thưa cô, - người phụ nữ lùn mập nơi quầy tính tiền tươi
cười nói với cô. Annie lục tìm trong ví lấy ra một tờ năm bảng và bốn đồng tiền
loại hai mươi xu, vì tay run run, cô để rơi bốn đồng tiền xuống nền nhà. Cô
lượm lên và đưa cho người đàn bà thu tiền.

- Sao
thế, cô em? Trông cô như vừa thấy ma vậy.

- Thấy
người đại loại như thế! - Annie lẩm bẩm nói, vội cất ví, xách thức ăn đi ra
khỏi cửa hàng. Cô liền quay đầu nhìn lui. Hắn đang đứng trước khu bán rượu,
nhìn các nhãn rượu và giá cả. Cô vẫn tin chắc là hắn không thấy cô.

Cô bước
nhanh ra đường York Road, hít một hơi không khí trong lành vào phổi. Tim cô vẫn
đập thình thịch, người run run. Hắn chính là Wayne Dalton, cô tin chắc như thế.
Thanh tra điều tra Wayne Dalton. Một trong hai người đã đè cô nằm xuống cho
thằng thứ ba hiếp cô cách đây hai năm.

Báo cáo nội dung xấu