Oan nghiệt - Chương 08 phần 1

CHƯƠNG 8

- Sao thế Alan? - Giọng nói hình như từ chốn xa xăm nào vọng đến tai ông. -
Sao thế Alan? Sao mà đứng như trời trồng ở phòng vệ sinh nữ như thế hả?

Banks cảm thấy có người sờ vào tay áo của mình, ông quay qua nhìn thẳng
Annie Cabbot đang đứng trong ngưỡng cửa. Chưa bao giờ ông thấy một cảnh đón
tiếp nào ân cần hơn cảnh ông đón tiếp cô như bây giờ. Ông muốn nhào vào hai
vòng tay cô, muốn cô thoa đầu ông, hôn mặt ông và nói với ông rằng mọi việc đều
tốt đẹp, ông chỉ nằm mơ thôi, thế thôi, và giấc mơ xấu sẽ tiêu tan vào buổi
sáng.

- Alan, ông xanh như tàu lá. Ông khoẻ không?

Banks tránh khỏi ngưỡng cửa để cho Annie nhìn vào trong. Ông nói:

- Tôi có một đứa con gái không lớn hơn cô ta mấy.

Annie cau mày, cô rón rén bước tới. Banks nhìn cô, thấy cặp tròng mắt đảo
quanh, nhìn khắp nơi trên cơ thể nạn nhân: thi thể nằm với dáng điệu thật kỳ
dị, kính vỡ, bột trắng, đồ mỹ phẩm văng tung toé, những vết bầm tím. Vài hạt
nút trên chiếc áo lụa đen của Emily bung ra, để lộ hình xăm con nhện đen trên
làn da bạc trắng dưới vòng rốn. Annie không sờ mó cái gì hết. Và khi cô quan
sát xong, cô cũng tái mét.

Khi hai người trở
ra đứng ngoài phòng vệ sinh lại, cô nói:

- Tôi cũng thấy cảnh rùng rợn như ông. Con bò cái tội nghiệp. Ông nghĩ
chuyện đã xảy ra như thế nào?

- Xem như có người nào ở trong này với cô ta và đánh cô ta nhừ tử đến chết,
nhưng nghĩ như thế cũng vô lý.

- Phải! - Annie đáp: - Buồng không đủ chỗ cho một người nữa, làm sao vung
tay để đánh cho được.

- Mà cửa buồng lại khóa. - Banks nói thêm: - Tôi đoán có thể cô ta bị đánh
ở đâu đó, rồi lết vào trong này khóa cửa lại trước khi chết, có lẽ khóa để cho
kẻ tấn công đứng ngoài... - Ông nhún vai, giả thuyết thật thiếu cơ sở. 

Cho dù cô ta khóa cửa để khỏi bị đánh tiếp, nhưng tại sao lại nằm chèo queo
trên cầu vệ sinh mà chết như con cua thế? Banks chưa bao giờ thấy kiểu nằm chết
hết sức kỳ lạ như thế này, và mặc dù ông đã thoáng nghĩ đến nguyên nhân gây nên
cái chết của cô ta, nhưng ông vẫn cần kiến thức chuyên môn của bác sĩ. 

- Chúng ta phải đợi bác sĩ. A,
con người thật linh thiêng. Nói là đến liền.

Bác sĩ Burns đi qua
sàn nhảy, chào mọi người.

- Cô ta ở đâu? -
Ông bác sĩ hỏi.

Banks chỉ vào phòng
vệ sinh nữ.

- Ông nhớ đừng làm
xáo trộn nhiều. Chúng tôi chưa chụp ảnh.

- Tôi sẽ cố làm
đúng lời ông. - Burns đáp, lòn dưới băng vải đi qua.

Banks nói với
Annie:

- Hãy gọi đội khám
nghiệm hiện trường và nhiếp ảnh viên đến. - Ông ra dấu chỉ Rickerd và hạ thấp
giọng nói tiếp: - Thám tử Rickerd gọi điện cho tôi, tôi muốn biết chắc có án
mạng mới tuyên bố cho mọi người biết.

- Còn người trong
hộp đêm này thì sao?

- Không ai được ra
về. Kể cả nhân viên của quán. Nhân viên của Chris Jessup đã được lệnh giữ họ
lại đâu tại đấy. Tuy nhiên, không thể nói được có bao nhiêu người đã ra về
trong thời gian từ khi anh bạn cô gái gọi điện cho đến khi Jessup đến.

- Nơi đây giờ này
còn sớm. - Annie nói: - Chắc người ta đến thì có, chứ chẳng mấy ai ra về.

- Trừ phi chúng vừa
giết người. Yêu cầu một cảnh sát sắc phục lấy tên và địa chỉ của từng người.

Annie quay đi.
Banks gọi theo:

- Annie này, cô
biết sao không?

- Sao?

- Chuẩn bị đón một
cơn bão tố thối tha vĩ đại nhất trong đời làm cảnh sát của cô.

- Tại sao?

- Vì nạn nhân là
Emily Riddle, con gái của cảnh sát trưởng.

- Lạy Chúa Cứu Thế!
- Annie nói.

- Đúng thế.

Annie đi làm nhiệm
vụ, còn Banks đến gặp Darren Hirst, chàng trai đã phát hiện ra thi thể. Cậu ta
còn bị kích động, người run, nước mắt dàn dụa. Banks thấu hiểu nỗi lòng của cậu
ta khi ông thấy thi thể của Emily. Trong bao nhiêu năm làm cảnh sát, ông đã
thấy nhiều kiểu chết, nhưng chưa bao giờ ông thấy có cái kiểu chết như thế này,
huống chi là người như chàng trai này, và chắc có lẽ ông sẽ khai thác được cậu
ta. 

Để một cảnh sát mặc
sắc phục đứng gác ở phòng vệ sinh, ông dẫn chàng trai đến bộ bàn không có ai
ngồi. Ông quản lý hộp đêm đứng gần đấy, chắc anh ta muốn biết việc gì đang xảy
ra nhưng không dám hỏi. Banks vẫy tay gọi anh ta đến. Ông hỏi:

- Đêm nay mở cửa
lúc mấy giờ?

- Mười giờ. Còn
sớm, ít người. Chỉ sau 11 giờ chúng tôi mới có nhiều khách.

- Nơi này có máy
camera để giám sát chứ?

- Khi có lệnh mới
mở.

- Tuyệt. Quán còn
mở cửa chứ?

- Ông cảnh sát kia
nói tôi không được phục vụ rượu nữa.

- Rất đúng. Nhưng
anh này đang bị kích thích mạnh, và tôi cũng quá xúc động, nên xin anh mang cho
chúng tôi hai ly rượu uých ki đôi, được không?

- Tôi nghĩ ông
không được uống rượu trong khi làm việc.

- Cứ mang rượu ra
đây.

- Được rồi, ông
bạn. Khỏi cần nổi cáu. - Người bán rượu bỏ đi. Khi anh ta trở lại, dằn mạnh hai
ly rượu xuống bàn. Lượng rượu có vẻ ít, nhưng Banks cũng trả tiền cho gã.

- Khi nào tôi về
nhà được? - Gã hỏi. - Nếu chúng tôi không phục vụ rượu, chúng tôi không làm ra
đồng nào, và như thế chẳng cần thiết gì phải để cửa mở.

- Anh không được
mở cửa. - Banks đáp: - Nếu anh còn lãi nhãi nói gì nữa thì anh sẽ không được mở
cửa trong những ngày sắp tới. Chắc anh không biết có một cô gái nằm chết trong
nhà vệ sinh của anh.

- Đồ nghiện ma túy
chó chết! - Gã bán rượu lẩm bẩm trong miệng vừa bước đi.

Khi gã bán rượu đi
rồi, không thể nghe hai người nói gì, Banks mới lên tiếng:

- Thôi tốt rồi,
Darren. Cậu có muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không? - Ông đốt điếu
thuốc, ông mời Darren một điếu, nhưng cậu ta từ chối. Rượu uých ki quá tệ,
nhưng nó cũng kích thích khí huyết lưu thông khiến Banks cảm thấy ấm người.

- Cô ấy nói cô ấy
không được khoẻ. - Darren lên tiếng, sau khi đã uống một ngụm uých ki. Hai má
cậu ta bắt đầu có tí sắc hồng.

- Kể về trước đó
một ít. - Banks nói: - Làm sao cậu quen biết cô ta? Cô ta là bồ của cậu phải
không?

- Không, không phải
thế. Tôi quen biết cô ta thôi, trong một nhóm thôi. Chúng tôi chỉ là bạn, thế
thôi. Chúng tôi cùng đi chơi. Cô ấy kỳ lạ, phóng túng, nhưng cô ấy rất vui.
Chúng tôi bắt đầu đến quán Cross Keys, rồi đến Castle Hill.

- Tôi biết.

- Sau khi chúng tôi
đi bát phố một hồi, chúng tôi ghé vào quán Queen's Arms uống một ly. Rồi chúng
tôi đến đây. - Cậu ta chỉ một nhóm thanh niên ngồi sững sờ ở bộ bàn bên kia
phòng. - Những bạn kia đấy.

- Các cậu gặp nhau
ở quán Cross Keys lúc mấy giờ?

- Khoảng sáu giờ
rưỡi, bảy giờ?

- Cậu nhớ Emily đến
đó lúc mấy giờ?

- Cô ấy là người
đến sau cùng. Chắc cũng phải đến 7 giờ, có lẽ sau đó vài phút.

Thế là không biết
suốt bốn giờ, Emily đã làm gì và đi đâu từ cuộc hẹn lúc ba giờ như cô đã nói
với Banks, cho đến lúc cô gặp bạn bè ở quán Cross Keys.

- Trông cô ấy như
thế nào?

- Tốt.

- Bình thường à?

- Bình thường đối
với Emily.

- Các cô cậu đến
đây lúc mấy giờ?

- Khoảng 10 giờ
rưỡi. Khi ấy ở đây rất yên tĩnh. Như anh bán rượu nói đấy, quán chỉ đông khách
sau 11 giờ 30. Nhưng họ vẫn phục vụ rượu, và có nhạc, cho nên người ta có thể
khiêu vũ.

- Theo cậu thì khi
ấy ở đây có bao nhiêu người?

- Không nhiều.
Khách tiếp tục đến, nhưng chỉ lai rai.

- Nhiều hơn bây giờ
không?

Darren nhìn quanh.

- Không, khoảng
chừng này thôi.

- Tiếp theo có gì
xảy ra?

- Chúng tôi gọi
rượu, rồi Emily vào toa lét. Sau đó chúng tôi nhảy, tôi nhớ thế, rồi cô ấy nói
cô ấy thấy người không được khoẻ.

- Cô ta nói không
đúng chứ?

Darren lắc đầu.

- Đúng là cô ấy
không được khoẻ. Cô ấy cho biết cổ cô cứng đờ. - Cậu ta chà tay vào cổ mình và
nhìn Banks. - Có phải vì ma túy không? Vì ma túy phải không?

- Tại sao cậu hỏi tôi?

- Vì cô ấy thường
dùng ma túy. Ông biết không, cổ như người bay bổng lên thế giới riêng của mình.
Như tôi đã nói, cổ rất phóng túng.

- Cậu có biết rõ
Emily không? Darren?

- Tôi đã nói với
ông rồi, chỉ quen biết thôi. Khi cô ấy ở trường về nhà nghỉ lễ là cô ấy đi chơi
với tôi, Rick, Jackie và Tine, họ đang ngồi bên kia đấy. Thế thôi. Tôi không
phải là bồ bịch gì với cô ấy hết. Cô ta không nghĩ đến chuyện bồ bịch với tôi
đâu. Thỉnh thoảng chúng tôi nhảy với nhau, đi chơi với cả nhóm. Vui thôi! - Cậu
ta đưa tay vuốt mái tóc đen láng mướt.

- Cậu có cung cấp
ma túy cho cô ấy không, Darren?

- Tôi à? Không bao
giờ. Tôi không đụng đến các thứ ấy.

Giọng cậu ta thành
thực khiến Banks tin.

- Được rồi. Vậy là
cô ấy cảm thấy không được khoẻ. Sau đó chuyện xảy ra như thế nào?

- Cô ấy nói chắc cô
ấy cần uống một ít thuốc nữa.

- Cô ấy nói thế
nghĩa là sao?

- Nghĩa là thêm ma
túy, tôi nghĩ thế. Cô ấy dùng bất cứ thứ gì.

- Nói tiếp đi.

- Thế là cô ấy vào
phòng vệ sinh lại.

- Lần này lâu bao
nhiêu?

- Không biết. Mười
lăm phút, có thể hai mươi
phút.

Banks ngước mắt nhìn lên, thấy Peter Darby, nhiếp ảnh viên,
đi vào, chiếc máy ảnh Pentax cũ rích mang trên cổ. Banks chỉ vào phòng vệ sinh,
nơi có người cảnh sát sắc phục đang đứng gác, Darby gật đầu rồi đi đến phía chiếc
băng vải căng ngang. 

Annie dừng lại bên bàn, cho ông biết nhân viên trong đội khám
nghiệm hiện trường đang trên đường đến đây. Banks yêu cầu cô lấy khẩu cung của
Darren và các bạn của Emily đang ngồi ở bên kia phòng. Ông uống hết ly rượu rồi
hỏi.

- Chuyện gì xảy ra sau đó?

- Cô ta ở trong ấy rất lâu. Tôi bắt
đầu lo, nhất là khi cô ấy cho biết người không được khoẻ.

- Anh nói lâu là lâu bao nhiêu?

- Tôi không biết. Mười phút. Mười
lăm phút. Có thể lâu hơn. Khi người nào ngồi trong cầu vệ sinh lâu như thế tức
là người không được khoẻ. Tôi nghĩ chắc có lẽ cô ấy bệnh. Cô ấy uống rất nhiều
suốt cả buổi tối, uống một loại hỗn hợp rất kỳ lạ, và cô ta không ăn cái gì cả ở
quán Cross Keys.

Hay là lúc ăn trưa ở quán Bò Đen,
Banks nhớ, ở đây cô ta đã uống một thứ pha chế rất kỳ lạ.

- Trong thời gian ấy có nhiều người
đi vào phòng vệ sinh nữ không?

- Tôi không nhìn. Nhưng trong quán
lúc ấy không đông, nên có lẽ không có ai vào phòng vệ sinh nữ.

- Anh không nhờ ai vào xem cô ta à?
Jackie
hay Tina chẳng hạn?

- Sau khoảng năm phút, Tina có đi vào, rồi cô đi ra ngay. Cô nói Emily nói cái
gì đấy nghe rất tức cười, như thể cô ta đau hay sao đó, và cô ấy không muốn mở
cửa buồng vệ sinh.

- Không muốn hay không thể?

Darren nhún vai.

- Rồi anh làm gì?

- Tôi suy nghĩ rất kĩ, rồi tôi quyết định đi vào để xem tình
hình ra sao?

- Anh quyết định vào xem khi nào?

- Chắc cũng phải năm hay mười phút sau, khi cô ta vẫn không
ra.

- Trong thời gian này có những người khác vào ra không?

- Như tôi đã nói, tôi không nhìn vào đấy mãi, nhưng tôi thấy
có hai cô gái đến rồi đi.

- Hai người ấy còn ở đây không?

Darren chỉ hai cô gái ngồi ở hai bàn riêng rẽ.

- Được rồi, - Banks nói, - chúng tôi sẽ nói chuyện với họ
sau. Nhưng họ không nói có gì không ổn xảy ra à?

- Không. Chỉ có Tina cho rằng cô ta bệnh mà thôi.

- Vì thế mà cậu đi vào phòng vệ sinh nữ phải không?

- Phải, cuối cùng tôi vào. Tôi lo lo. Tôi đang nhảy với cô ấy.
Tôi cảm thấy cô ấy là người...

- Cậu chịu trách nhiệm phải không?

- Nói thế cũng đúng.

- Mặc dù cô ta không phải là bồ của cậu?

- Cô ta vẫn là bạn của tôi.

- Cậu thấy gì trong ấy.

Darren quay mặt đi và trông tái mét trở lại.

- Ông biết rồi đấy. Ông đã thấy rồi. Lạy Chúa, khủng khiếp
quá. Trông cô ta như không phải là người nữa.

- Tôi xin lỗi đã làm cho cậu bối rối, nhưng việc này rất quan
trọng. Cậu hãy nói lại cho tôi nghe cậu đã thấy ra sao. Có ai ở đó khi ấy
không?

- Không.

- Cửa buồng khóa à?

- Vâng.

- Thế tại sao cậu biết có chuyện không ổn?

- Thoạt tiên tôi gọi cô ta, cô ta không trả lời. Rồi tôi áp
tai vào cửa để nghe, tôi không nghe gì hết. Không nghe có tiếng gì chứng tỏ cô
đau hay không nghe cả tiếng cô thở nữa. Thế là tôi hết sức lo sợ.

- Rồi cậu làm gì?

- Tôi vào buồng bên cạnh, leo lên đứng trên cầu vệ sinh. Tường
không cao tận trần nhà, cho nên tôi có thể tựa lên mặt tường và nhìn xuống.
Chính nhờ thế mà tôi thấy cô ấy. Cô ấy nhìn tôi... mặt bầm tím và nhăn nhó...
và cặp mắt... - Cậu ta úp mặt vào hai bàn tay và khóc nức nở.

Banks để tay lên vai cậu ta.

- Tốt, Darren. Cứ nói tiếp và cứ
khóc đi.

Darren để cho nước mắt chảy xối xả,
rồi lấy áo lau và nhìn lên.

- Ai có thể làm chuyện như thế?

- Chúng tôi không biết. Chúng tôi
cũng không biết tại sao. Ngoài hai cô gái mà cậu vừa kể, cậu có thấy người nào
nữa vào phòng vệ sinh trong khi Emily đang bệnh ở trong ấy không?

- Không. Như tôi đã nói với ông,
tôi không nhìn vào phía ấy.

- Nhưng nếu cậu đã lo cho cô ấy thì
chắc cậu phải nhìn luôn chứ. Cậu phải nhìn luôn vào cửa sổ để xem thử Emily có
ra lại không chứ.

- Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng tôi
không thấy có ai hết. Không.

- Trong khi cậu vào trong để xem cô
ấy ra sao, thì có ai vào rồi ra không?

- Không. Kìa, tôi không làm việc
này. Ông không...

- Không ai nghĩ như thế đâu.
Darren. Tôi chỉ muốn làm rõ vấn đề, thế thôi. Khi cậu nhìn thấy cô ta, cậu có
biết cô ta chết không?

- Tôi không biết. Nghĩa là tôi
không bắt mạch cổ hay làm gì đấy. Tôi không đụng đến cô ta. Nhưng mắt cô mở,
nhìn trừng trừng, còn cái cổ thì nằm theo vị trí thật kỳ lạ, như thể có ai bẻ
gãy hay đại loại như thế. Và tôi không thấy có dấu hiệu gì chứng tỏ cô ấy còn sống.

- Cậu đã làm gì?

- Tôi đến gặp ông quản lý và ông ta
điện thoại gọi cảnh sát.

- Có ai vào trong phòng vệ sinh trước
khi Thanh tra Jessup và sĩ quan Thám tử Rickerd đến không?

- Theo tôi chắc là không. Ông quản
lý có đến nhìn qua - tôi ở với ông ấy suốt thời gian này - rồi ông điện thoại gọi
cảnh sát và xe cấp cứu. Ông ta đứng bên cửa cho đến khi cảnh sát đến, và ông
không để cho bất kỳ ai vào phòng vệ sinh nữ. Ông buộc hai cô gái phải sang dùng
phòng vệ sinh nam. Tôi nhớ thế. Nhưng cảnh sát đến liền.

- Họ ở gần đây thôi. Có ai rời khỏi
hộp đêm không?

- Chắc có hai người ra về. Nhưng
cũng có nhiều người đến. Đang còn sớm mà. Và thật tôi không để ý đến. Tôi chỉ
lo cho Emily, và sau đó tôi đã bị kích động. Âm nhạc vẫn tiếp tục trỗi một hồi
thật lâu sau khi... sau khi tôi đã phát hiện ra cô ấy. Người ta vẫn còn khiêu
vũ. Thậm chí sau khi cảnh sát đến họ vẫn còn nhảy. Họ không hay biết gì về việc
trong hộp đêm đã xảy ra một chuyện quan trọng.

- Tốt, Darren, gần xong rồi. Cậu đã kể lại rất tốt. Có gì kỳ
lạ đã xảy ra trong suốt cả buổi tối, hoặc là ở đây hoặc là khi các cô cậu ở tại
quán Cross Keys hay ở tại quán Queen's Arms, khiến cho cậu phải quan tâm đến
Emily không?

- Không, tôi nghĩ là không có chuyện gì hết.

- Cô ấy có vẻ say phải không?

- Phải.

- Cô ấy không cãi cọ gì với ai chứ?

- Không.

- Cô ấy có gọi điện thoại đi đâu không?

- Tôi nhớ là không. Mọi việc đều tốt đẹp.

- Cô ấy có nói đến ma túy không?

- Không.

- Cậu có cảm thấy cô ấy đã dùng ma túy trước khi các cô cậu đến
đây không?

- Có thể cô ấy đã say khi đến quán Cross Keys.

- Lúc bảy giờ à?

- Vâng. Tôi muốn nói cô ấy không
say bí tỉ, mà chỉ choáng váng thôi. Nhưng cơn say giảm dần.

Banks nghĩ: khi cô ta xài ma túy,
có lẽ cô ta như thế đấy. Ông tính ra từ khi cô ta chia tay ông cho đến khi đến
quán Cross Keys là bốn giờ. Trong thời gian này, chắc cô ta hút cần sa hay hít
côcain với ai đấy. Lạy Chúa Cứu Thế, tại sao ông không hỏi cô ta đi đâu nhỉ? Dù
sao cô ta cũng nói cho ông nghe chứ? Ông hỏi:

- Cậu có thấy cô ấy nói chuyện với
ai ở đây trước khi cổ vào phòng vệ sinh không?

- Chỉ có chúng tôi thôi. Nghĩa là
chúng tôi cùng ngồi chung một bàn. Chúng tôi không quen biết ai ở đây hết. Tôi
đã đi gọi mang thức uống đến.

- Có thể cô ấy mua ma túy của ai đấy
không?

- Tôi nghĩ có thể cổ có mua, nhưng
tôi không thấy.

- Có thể mua trong phòng vệ sinh
không?

- Có thể.

- Cậu nghĩ sao về quán Cross Keys?
- Quán Cross Keys không phải là nơi tiêu thụ nhiều ma túy như ở quán Bò Đen,
nhưng không phải là nơi không dùng. - Cậu có thấy cô ấy nói chuyện với người lạ
ở đây không?

- Không. Tôi nghĩ là không.

- Cô ta có đi đâu vắng mặt một thời
gian không?

- Không.

- Được rồi, Darren. Rồi cậu phải
khai chính thức để ghi vào biên bản, nhưng không có gì phải lo.

- Bây giờ tôi đi được chưa?

- Chưa được đâu.

- Tôi ngồi với các bạn được chứ?

- Đương nhiên là được.

- Tôi dùng điện thoại di động được
chứ? Tôi muốn gọi về cho bố mẹ tôi, để nói với họ... chắc ông biết, có thể tôi
về trễ.

- Xin lỗi, Darren! - Banks đáp: - Chưa được. Nếu cậu cần cho
họ biết, cậu cứ nhờ một cảnh sát sắc phục để họ liên lạc giúp cho cậu. Bây giờ
cậu đến ngồi với các bạn đi.

Darren uể oải đi đến bàn có các bạn đang ngồi, và Banks đứng
dậy, quay người và thấy bác sĩ Burns từ trong phòng vệ sinh ra. Sau lưng ông
ta, máy ảnh của Peter Darby chớp sáng bên trong cánh cửa mở.

- Tình hình ra sao? - Banks hỏi bác sĩ Burns khi hai người đến
ngồi ở một bộ bàn xa mọi người, không ai có thể nghe họ nói chuyện được. Ông đã
có những điều nghi ngờ riêng của mình, mặc dù trước đây chưa bao giờ ông gặp
trường hợp như thế này, nhưng ông muốn nghe nhận xét của bác sĩ Burns trước. Vấn
đề làm sao ông đừng để cho mình có vẻ là đồ ngốc, đừng bô bô kết luận ngay. Nói
tóm lại là đừng tuyên bố có thể cô ta đã bị đánh chết.

- Tôi chưa biết chắc chắn được. 

Banks lắc đầu đáp:

- Nhưng bác sĩ có cảm nghĩ ngay chứ. Tôi tin thế nào ông cũng
có ý kiến chính xác.

Burns nhăn mặt:

- Giới bác sĩ chúng tôi không thích đưa ra cảm nghĩ liền.

- Cô ta có bị đánh không?

- Tôi rất không tin như thế.

- Thế những vết bầm tím thì sao?

- Tôi đoán vì đầu cô ta va mạnh vào
tường trong khi người bị co giật. Khoan đã, ông khoẻ chứ?

- Tôi khoẻ! - Banks lấy điếu thuốc
nữa để hút cho miệng khỏi chua: - Ông nói co giật là thế nào?

- Như tôi đã nói, tôi không tin có
ai đánh cô ấy. Cô ta ở trong ấy một mình. Chắc ông đã có thấy bột trắng và kính
vỡ rồi.

Banks gật đầu.

- Có vẻ như là Côcain.

- Ông cho cô ấy chết vì dùng Côcain
quá liều à?

- Đừng vội. Tôi không nói thế.

- Nhưng có khả năng chứ?

Báo cáo nội dung xấu