Yêu trong thù hận - Chương 11

Chương 11

Phòng chủ tịch hội đồng quản trị tòa nhà Lâm Huy,
Tuệ Minh ngồi đối diện với Trịnh Kiến Huy, người cô đã từng gọi là bố, người cô
đã từng kính trọng. Bây giờ trong mắt cô ông ta lại chỉ giống một thứ rác rưởi
ghê tởm, khiến cô buồn lôn. Một con người bề ngoài tỏ ra lịch thiệp, nhưng bên
trong lại tàn độc, nhẫn tâm hơn cả quỷ dữ. 

- Chủ tịch Trịnh giới thiệu với ông, đây là cô Lý
Tuệ Minh, kể từ giờ, cô ấy sẽ là đại diện cho bên Golden chúng tôi ở Lâm Huy. 

Nghe tên Lý Tuệ Minh, mặt Trịnh Kiến Huy thoáng
chốc tái nhợt, song ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. 

- Rất vui được hợp tác. 

- Mong chủ tịch Trịnh chỉ giáo nhiều.- Tuệ Minh
đáp lời, khuôn mặt vẫn tỏ ra không chút biểu cảm. 

Buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ, rời tòa nhà Lâm
Huy, trái tim Tuệ Minh bỗng dưng nhói đau, hình ảnh Thiên Ân nằm trên chiếc
băng ca cấp cứu lại một lần nữa tràn về. Cô tự trách mình tại sao vẫn luôn nghĩ
đến anh, vẫn luôn lo lắng cho anh, nhưng chính bản thân cô cũng không thể kiềm
chế được những lo lắng ấy. Cô không phủ nhận, gần một năm rời xa nơi này, trong
đầu cô ngoài thù hận, còn có hình ảnh Thiên Ân tươi cười, ấm áp ân cần bên cô.
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp ấy lại chỉ là giả tạo. Nhớ về anh, nhớ về niềm
hạnh phúc giả tạo suốt 6 năm, nó càng khiến cô khắc sâu thêm thù hận. Bởi những
điều giả tạo ấy, cô đã đánh mất gia đình thân yêu của mình. 

- Cô làm sao vậy.- Khánh Duy vỗ vào vai Tuệ Minh.
Từ khi gặp mặt cô vào buổi sáng, anh đã thấy cô thất thần, không tập trung vào
bất cứ việc gì. Ngày cả khi đối diện với Trịnh Kiến Huy cũng có lúc cô lơ đãng. 

Tuệ Minh sực tỉnh, cô hơi nhíu mày, để bản thân
không suy nghĩ về những điều lan man đang ám ảnh tâm trí kia nữa. 

- Không có gì. 

- Đừng suy nghĩ nhiều, hãy để dành những suy nghĩ
ấy cho tương lai thì tốt hơn. Tôi mời cô ăn cơm. 

Khánh Duy nói, lần này là vẻ lãnh đạm, anh
nghiêng đầu về phía cửa kính, ngắm nhìn thành phố tấp nập, xa hoa. Đôi môi hơi
nhếch lên, mang một vẻ lười nhác và cũng đầy chế giễu. 

Tuệ Minh chăm chú nhìn vào nụ cười trên đôi môi
kia. Gần 1 năm rồi, cô vẫn không thể hiểu nổi con người Khánh Duy, con người
anh, nó trầm tĩnh mà lại vô cùng đáng sợ. 

Sau khi ăn trưa xong, Khánh Duy dặn lái xe đưa cô
về khu trung cư, còn anh trở về chi nhánh của Golden ở trong nước, GR là chi
nhánh phát triển nhất của Golden ở Châu Á dưới sự điều hành của Khánh Duy. Để
có được vị trí như ngày hôm nay, anh đã phải đánh đổi rất nhiều, bao gồm cả
lương tâm của bản thân mình. 

Phòng bệnh, hơi nước bay lên, cuộn thành một vòng
dài trong không trung. Thiên Ân nhíu mày, đôi mắt từ từ thích ứng với ánh sáng
không tồn tại một chút sức sống. Anh nghiêng đầu, giật kim chuyền khỏi tay, lảo
đảo đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Vừa rồi, anh đã mờ một giấc mơ, mơ thấy Tuệ
Minh. Cô trách anh đã thay đổi mật mã khiến cô không thể trở về nhà, trách anh
mau chóng quên cô. Anh phải trở về nhà, nhà của họ để gặp cô, giải thích với cô
anh không hề quên cô, gần một năm nay, ngày nào anh cũng nhớ cô, ngày nào cũng
chờ mong cô quay trở về. Thiên Ân cứ vậy ra ngoài, cũng không để ý đến bộ đồ bệnh
nhân mình đang mặc trên người. 

Tuệ Minh trở về khu trung cư, khi đối diện với
căn hộ thân thuộc, cô lại không thể ngăn được cảm xúc của bản thân mình. Một lần
nữa kể từ khi trở về, Tuệ Minh đưa tay, xoa lên mặt kim loại trơn bóng. Đôi tay
vô thức ấn mật mã mở cửa. Nụ cười vang lên, mang theo tiếng thở dài. “ Lý Tuệ
Minh, mày có phải quá ngu ngốc rồi không.” Phải, mật mã đã thay đổi, đúng như
suy nghĩ của cô, nhưng dù biết trước, trái tim vẫn đau như vậy. 

- Tuệ Minh. 

Tiếng gọi ấm áp chợt vang lên, thời gian tưởng chừng
như bị đảo lộn. Tuệ Minh quay người ra, thiếu chút nữa cô đã đáp trả anh, bằng
nụ cười ngây thơ như ngày nào. 

Nụ cười trên môi Thiên Ân thoáng chốc tắt lịm,
anh còn nghĩ rằng Tuệ Minh đã trở về, bóng dáng đứng trước cửa kia vô cùng thân
thuộc, nhưng khuôn mặt lại không phải cô, không phải người con gái anh yêu. 

Trong dãy hành lang, không khí cô đọng, anh ngây
dại đứng một chỗ thất vọng, đau đớn. Còn cô, lại không thể rời mắt khỏi anh. Trịnh
Thiên Ân, người đứng trước mặt cô lúc này, cô không nhận ra một chút nào anh của
trước đây. Thiên Ân hiện giờ, mặc bộ đồ bệnh nhân, xanh xao, gầy yếu đứng trước
mặt cô. Tuệ Minh nắm tay, chặt đến nỗi lòng bàn tay dấu móng tay bầm lên. 

Thiên Ân giống như mất hết sức lực, lảo đảo vín
tay vào tường. Vừa thấy vậy, Tuệ Minh liền lao đến cạnh anh. 

- Anh không sao chứ. 

Hương hoàng lan quen thuộc phả vào khứu giác,
Thiên Ân tránh không khỏi hốt hoảng, anh nắm chặt cổ tay Tuệ Minh, ánh mắt rọi
thẳng vào khuôn mặt cô. Song, nhận ra hành động vô lý của bản thân mình, anh hất
tay Tuệ Minh ra, cả người cũng vì thế mà mất cân bằng va mạnh vào tường. 

- Biến đi. – Thiên Ân hét lên. 

Ngay lúc Tuệ Minh còn đang sững người trước câu
nói của Thiên Ân, Khả Hân đã vội vã chạy đến đỡ lấy anh. Cả hai nhanh chóng khuất
sau cánh cửa. “Biến đi sao.” Tuệ Minh nhếch môi tự chế giễu bản thân mình, “Lý
Tuệ Minh, mày lại vừa làm điều ngu ngốc gì đây.” 

Thiên Ân đột nhiên ngoan ngoãn để Khả Hân dẫn vào
phòng, ngược lại Khả Hân lại cảm thấy lạ lùng. Nhưng cảm giác lạ lùng ấy kéo
dài chưa được bao lâu liền tan biến, cánh cửa vừa đóng lại, Thiên Ân liền lạnh
lùng đẩy cô ra, bản thân anh ngã ngồi vào ghế sô pha. 

-Đi đi – Thiên Ân lạnh lùng lên tiếng. 

-Anh… - Khả Hân ấp úng nói không lên lời. – Anh rốt
cuộc lại làm sao vậy chứ. 

-Đi đi. – Thiên Ân uể oải nói, một chút khí lực
cũng không có. Chỉ như vậy, ngả người ra sau, mệt mỏi nhắm mắt, cũng không thèm
để ý tới sự có mặt của Khả Hân nữa. 

Khả Hân thấy thái độ của Thiên Ân như vậy, ánh mắt
không khỏi hướng về phía cửa, trong đầu hình ảnh cô gái vừa rồi lại hiện ra. Lý
Tuệ Minh, cái tên này một lần nữa vụt lên trong đầu cô, lần trước là người con
gái đó đã giới thiệu trước mặt cô, cô ta tên là Lý Tuệ Minh. Không lẽ trên đời
này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng không thể nào, Khả Hân biết, và tin
chắc Lý Tuệ Minh đã chết, không lẽ nào lại tự dưng sống lại được. Hơn nữa đã gần
1 năm rồi, nếu còn sống, Tuệ Minh hẳn đã trở về từ rất lâu rồi. Khả Hân gạt ra
khỏi đầu mình những suy nghĩ mà cô cho là ngu ngốc kia, ánh mắt hướng thẳng vào
Thiên Ân đang ngả người trên ghế sô pha. “Vậy thái độ của anh, sao đột nhiên lại
như vậy. Trịnh Thiên Ân, em nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi anh.” 

Khả Hân gọi, rồi chờ người mang đồ ăn đến rồi mới
rời khỏi. Trước khi rời đi, chỉ có thể bất lực hướng ánh mắt về phía Thiên Ân.
Chạy theo anh lâu như vậy, không phải cô không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là… có lẽ
tình yêu, hay cũng có thể là sự cố chấp ích kỉ buộc bản thân cô không hể từ bỏ,
không cam tâm từ bỏ. 

Cánh cửa đóng lại, đôi môi Thiên Ân đột nhiên nhếch
lên, tay đặt lên trán, một giọt nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống. 

Thiên Ân hiện giờ, rốt cuộc cũng chẳng hiểu nổi bản
thân mình. Thời khắc anh nhìn thấy cô gái có dáng người giống hệt Tuệ Minh kia,
anh đã vui mừng, hạnh phúc biết bao khi nghĩ rằng cô đã quay trở về. Nhưng
không hề, thời khắc cô gái ấy quay lại, rồi chạy về phía anh, thời khắc hương
hoàng lan quen thuộc kia phả vào khứu giác, anh giống như bị đánh từ thiên đường
xuống địa ngục… đau đớn, không chỉ là nhận ra bản thân mê muội đến mức nào, mà
còn cảm nhận bản thân mình thật sự rất hèn mọn. 

Từ lúc vào nhà đến giờ, Tuệ Minh vẫn duy trì tư
thế như vậy, ngồi tựa mình vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, đến cùng cô cũng chẳng biết
mình đang suy nghĩ về điều gì. Chỉ cảm thấy thật nực cười, thật muốn cười to một
trận, nhưng lại không cách nào cười được, bởi dường như phía bên trong, vết
thương nơi trái tim lại đang nứt ra máu chảy đầm đìa. Thời khắc hai chữ “Biến
đi” kia vang lên, dường như cũng kéo theo một chút hi vọng cuối cùng của cô
theo. Tuệ Minh biết, Thiên Ân không nhận ra bộ dạng hiện giờ của cô, nhưng một
Thiên Ân như vậy, là Thiên Ân mà cô không hề quen biết. Hay vốn dĩ là cô chưa từng
biết về con người anh. 

Căn phòng quen với việc bóng tối bao chùm bỗng
dưng bị ánh sáng kiềm toả khiến Thiên Ân nhất thời có chút không quen. Anh nhíu
mày, giương mắt nhìn người vừa phá vỡ không gian riêng của anh. Nhìn thấy bóng
người quen thuộc, Thiên Ân không khỏi kinh ngạc. 

-Bố… Sao bóo lại tới đây. 

Trịnh Kiến Huy nhíu chặt mày, khó chịu nhìn Thiên
Ân – vốn là con trai ông mà ông lại không nhận ra nó nữa. 

-Con còn nhận ra ta là bố của con. 

-Bố, con… 

-Nếu con còn coi ta là bố thì trở về Lâm Huy đi,
con đã bỏ bê bản thân mình một năm, đếm lúc phải tỉnh lại rồi. 

-Con xin lỗi, con không thể. 

Thiên Ân không trực tiếp đối diện với Trịnh Kiến
Huy, anh nghĩ, bản thân anh như vậy là có lỗi với ông. Nhưng, dù vậy, anh lại
không thể làm gì khác được, mất Tuệ Minh, anh đã mất tất cả rồi. 

Âm thanh thâm thuý đột nhiên vang lên. 

Thiên Ân không hề chống cự, bình tĩnh đón nhận
cái tát từ Trịnh Kiến Huy. 

-Nếu con không trở về, ta sẽ biến tâm huyết mà cả
nhà họ Lý khó khăn lắm mới xây dựng được tan thành bọt biển, để xem con phải
nói sao với Lý Tuệ Minh đã chết kia. – Trịnh Kiến Huy tức giận, khuôn mặt ông
đã hằn lên những tia máu, ánh mắt kiên quyết. 

-Bố, bố không thể làm vậy. 

Thiên Ân vốn thờ ơ, không biểu tình trước tất cả
bỗng dưng trở lên lo sợ. Tuệ Minh đã chết, bố cô, Lý Chính Quốc cũng đã chết,
nhưng để công lao mà bố cô, gia đình cô đã trân trọng, khó khăn lắm mới xây dựng
tan thành bọt biển, anh thật sự không can tâm. Không can tâm, không can tâm
nhìn cảnh vì anh mà cô, hay người thân cô mất đi bất cứ thứ gì. Là anh đã có lỗi
với cô dù vô tình hay cố ý, thì trước khi chết đi cô đã căm hận anh đến mức
nào, anh biết. 

-Con cứ thử xem ta có dám không, không chỉ như vậy,
căn nhà của gia đình Tuệ Minh, căn hộ của con hiện giờ, ta cũng có thể để nó tan
biến cùng một lúc. 

-Bố… - Thiên Ân bất lực lên tiếng, anh biết có
xin cũng vô dụng, bố anh là người thế nào anh hiểu rất rõ, ông đã nói ắt sẽ
làm. 

-Hãy suy nghĩ kĩ đi, ta chờ câu trả lời từ con. 

Trịnh Kiến Huy nói xong, xoay người rời đi, trước
khi đi vẫn không quên trả lại vẻ vốn có cho căn phòng âm u lạnh lẽo còn hơn cõi
chết kia. Ông tin chắc, Thiên Ân sẽ trở về Lâm Huy, Thiên Ân – con trai ông đến
cùng vẫn là yêu Tuệ Minh một cách mù quáng, yêu người đến vật cũng không thể từ
bỏ được. 

Cánh cửa nặng nề đóng lại, bóng tối lại bao chùm,
Thiên Ân mệt mỏi trút một hơi dài. Không muốn mất đi, dù chỉ là những kỉ niệm
ngắn ngủi, hay những điều thuộc về Tuệ Minh, điều anh làm hiện giờ chỉ có thể
là chấp nhận thoả thuận của bố. Khóe môi Thiên Ân hơi nhếch lên, nụ cười chế giễu,
anh vẫn là không thể sống như những gì mình muốn. 

“Con sẽ trở về Lâm Huy, với một điều kiện, Giang
Lâm sẽ do con phụ trách.” 

Thiên Ân một năm nay không quan tâm đến mọi việc,
nhưng anh cũng không mù thông tin đến mức không biết tin Giang Lâm hùng mạnh một
thời nay chỉ biến thành công ti con của Lâm Huy. Lần này, trở lại, anh sẽ vực dậy
Giang Lâm, dùng hết sức mình để Giang Lâm trở lại là Giang Lâm của ngày xưa,
không phụ công bố của Tuệ Minh đã từng tin tưởng vào anh, cũng như những điều
cuối cùng anh có thể làm cho Tuệ Minh. 

Trịnh Kiến Huy đương nhiên đồng ý, một năm nay, để
Thiên Ân có thể bình tĩnh hơn, ông đã tốn quá nhiều thời gian. Hơn nữa đồng ý với
điều kiện của Thiên Ân, cho anh quản lí Giang Lâm cũng không phải điều gì tồi tệ,
hơn nữa cũng rất có lợi, Thiên Ân phấn đấu vì Giang Lâm, cũng chính là đang phấn
đấu vì Lâm Huy.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3