Giang Nam tài nữ - Đệ nhất khuynh thành - Chương 69

CHƯƠNG 69: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (9)

Vương
phủ.

“Tiểu
thư. Nô tỳ vào được không?” A Hoa đứng ngoài cửa nói vọng vào.

“Vào
đi.”

Sau
khi A Hoa bước vào, Nhược Lam liền nhíu mày, thanh âm có vài phần tò mò.

“Làm
sao vậy?”

“A.
Không có gì đâu ạ.” A Hoa lập tức lắc đầu không nói gì thêm.

Nhược
Lam thu hết biểu tình này của A Hoa vào mắt, thanh âm giận dữ vang lên

“Nói!”

Sự
lạnh lùng của Nhược Lam khiến A Hoa run rẩy lập tức quỳ xuống:

“Nô
tỳ…nô tỳ…”

Đặt
quyển sách trong tay xuống, Nhược Lam đứng dậy tiến về phía A Hoa, khẽ khom người
nắm lấy cánh tay của nàng ta kéo lên. Lập tức, mày liễu của Nhược Lam chau lại
càng nồng đượm:

“Là
ai đã đánh ngươi?”

“A,
nô tỳ…” A Hoa lắp bắp không biết nói sao cho phải.

“Không
phải sợ, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.” Nhược Lam thấy nàng sợ hãi như vậy
liền biết mình có chút thái quá, thanh âm lập tức ôn nhu trở lại, dịu giọng trấn
an: “Đại phu nhân đã không còn ở đây, khế ước bán thân của ngươi hiện tại đang
nằm trong tay ta, ta chính là chủ nhân của ngươi, cho nên nếu có gì oan khuất
thì hãy nói ra.”

Nghe
vậy, A Hoa bắt đầu khóc rống lên, thanh âm nghẹn ngào nói;

“Sáng
nay, sau khi tiểu thư cùng Cửu vương gia vào cung, nô tỳ liền trở về phòng dọn
dẹp, nào ngờ trên đường đi bất cẩn đụng trúng Vi Vi, đại nha hoàn của Lý trắc
phi, nô tỳ rõ ràng đã xin lỗi, thế nhưng khoảng giữa trưa, Lý trắc phi cho gọi
nô tỳ tới, sau đó…sau đó…” A Hoa khóc càng to hơn, vẻ mặt thập phần ủy khuất
nhìn nói

Đại
nha hoàn Vi Vi? Trong đầu Nhược Lam hiện ra một nhân ảnh nhỏ nhắn, khuôn mặt
như hoa như ngọc, âm thầm cười lạnh, thì ra là con bé đó!

“Sau
đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau
đó, Vi Vi bảo rằng nô tỳ đã đụng trúng nàng ta, hơn nữa còn làm cho miếng ngọc
bội mà Vương gia tặng Lý trắc phi bị vỡ. Nhưng mà nô tỳ không có…lúc đụng trúng
Vi Vi, rõ ràng miếng ngọc còn nguyên, ô ô ô nhưng…nhưng…trắc phi…Trắc phi.”

“Trắc
phi không tin cho nên đã sai người xử phạt ngươi?”

“Vâng.”
A Hoa khóe mắt đỏ hoe, ấm ức nói.

“A
Hoa tối nay ngươi hãy ở lại đây đi. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được
phép rời phòng này nửa bước.”

“Tại
sao ạ? Nô tỳ thân phận thấp hèn, sao có thể…”

“Ta
có thể giải oan khuất cho ngươi nhưng với điều kiện, ngươi không được rời khỏi
đây, cũng không được nói chuyện hay tiếp xúc với bất cứ ai. Nói cho đúng thì cứ
như hồn ma ấy, không ai biết đến. Làm được không?” Nhược Lam nhướng mày hỏỉ.

A
Hoa mặt đầy thắc mắc, tuy nhiên nàng cũng biết, tiểu thư nói vậy chắc chắn đã
nghĩ ra cách giúp nàng, nghĩ vậy A Hoa lau đi nước mắt, gật đầu nói:

“Được
ạ!”

Hoa
viên Vương Phủ.

Lúc
này Nhược Lam đang ngồi trong một mái đình ở hoa viên, đôi bàn tay cẩn thận đặt
cây đàn tỷ bà xuống bàn, thanh âm nhàn nhạt nói:

“Ra
đây đi a, có chuyện muốn hỏi Nhậm công tử.”

Dứt
lời, một nhân ảnh tuấn tú xuất hiện, dưới ánh trăng hiền hòa, bóng dáng của y
càng thêm phiêu dật, huyền ảo.

“Ngươi
đã quyết định chưa? Ở lại nhân gian hay là đầu thai chuyển kiếp?”

“Ta
không muốn quên đi nàng, những ký ức ấy quả thực quá đẹp khiến người ta lưu luyến.”

“Nhậm
Tề, bản tình ca cho dù có đẹp đến mấy đến cuối cùng cũng phải có hồi kết, nếu
ngươi không luân hồi thì linh hồn của ngươi sẽ mãi mãi mắc kẹt nơi đây, vĩnh viễn
không thể siêu sinh. Ngươi có biết hay không?”

“Ta
biết.”

Nhược
Lam hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào bóng lưng mờ ảo của hắn, sau đó thở
dài nói:

“Âu
cũng là duyên số, đành vậy. Nhậm Tề, ngươi có muốn ở lại bên cạnh ta không?”

“Người
thật sự muốn thu nhận ta?” Nhậm Tề kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhược Lam.

“Ừ,
dù sao bên cạnh ta đã có hai tiên, một bán tiên bán yêu, giờ thêm một hồn ma
như ngươi chắc cũng không có vấn đề gì.” Nhược Lam đưa tay lên miệng che đậy nụ
cười đấy tính toán của mình. Ai biểu ngươi trời sinh bộ dáng đẹp trai như vậy,
ta rất thích những người bên cạnh ta có diện mạo xinh đẹp như thế, hơn nữa dùng
ngươi đi dọa người sẽ rất thú vị nha.

Nhậm
Tề nhíu mày, nụ cười của Quận chúa nhìn sao cũng thấy kỳ quái, nhưng rốt cuộc
là kỳ quái chỗ nào, hắn quả thật không xác định được.

“Nếu
người không ngại, vậy thì Nhậm Tề nguyện đi theo người.”

“Ừ,
nhưng ngươi phải rời cây tỳ bà này thôi, nó quá to không tiện để ta mang theo
bên người.”

“Vậy
ta phải nhập vào đâu?”

“Ta
sẽ làm một cái tua kiếm có kết thành chữ Tề, sau đó ngươi nhập vào đó, được
không?” Nhược Lam chớp mắt hỏi.

“Ân.
Vậy phiền người rồi.” Nhậm Tề mỉm cười trả lời.

“Vậy
ngươi trả công cho ta đi.”

“Trả
công?”

“Sự
việc của A Hoa chắc ngươi đã nghe cả rồi, ta cần ngươi giúp a.”

“Thần
có thể giúp gì?”

“Lại
gần đây!” Nhược Lam vẫy tay kêu hắn tới gần, sau đó thì thầm vào tai hắn điều
gì đó, Nhậm Tề sau khi nghe xong mâu quang khẽ lóe, mãnh liệt gật đầu.

Sáng
ngày hôm sau.

Sứ
thần của Phù Trang lúc này đã bắt đầu tiến vào đại điện, Lãnh Dạ Trúc Quan cùng
các quan lại triều đình đều có mặt đông đủ chào đón công chúa của xứ Phù Tang.
Nhược Lam cũng đứng bên cạnh âm thầm đánh giá vị công chúa này. Nàng ta ta toát
ra một khí thế vương giả bức người, mỗi dáng đi, cử chỉ đều rất tao nhã, đặc biệt
là đôi mắt nhìn có vẻ trong trẻo kia đôi khi lại ánh lên những cái nhìn lạnh
lùng khiến người khác có cảm giác run sợ, hệt như bị cuốn vào một trận bão tuyết
không lối thoát vậy.

“Sứ
giả Phù Tang xin tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.” Công
chúa Phù Tang đầu hơi cúi thấp, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Lãnh
Dạ Trúc Quân và các vị đại thần có mặt lúc này thoáng ngạc nhiên, nàng biết nói
Hán ngữ, nếu vậy cuộc giao lưu này chẳng phải dễ dàng rất nhiều sao? Nghĩ đến
đây, Lãnh Dạ Trúc Quân ánh mắt đầy ý cười, thanh âm êm dịu nói:

“Công
chúa, người đã quá khách sáo rồi.”

“Sao
có thể gọi là khách sáo được, cử chỉ vừa rồi chính là phép lịch sự tối thiểu của
đất nước chúng tôi.”

Lãnh
Dạ Trúc Quân lập tức ngẩn người, nàng nói vậy há chẳng phải ý nói hắn không có
phép lịch sự, vừa rồi không hành lễ đón chào nàng?

Các
viên quan lúc này đã bắt đầu lao nhao, ai nấy đều dùng ánh mắt ám chỉ qua lại,
thấy vậy Nhược Lam lập tức tiến lên, hai tay chắp lại, cúi người chín mươi độ, mỉm
cười nói:

“Hajimemashite!
Watashi wa Asagi Jujitaka desu! Yoro shiku onegai shimasu.” “Hajimemashite!
Watashi wa Yuamy desu! Yoro shiku onegai shimasu.” Công chúa Yuamy mâu quang khẽ
lóe, sau đó đồng dạng cúi người chào.

Lãnh
Dạ Thiên Vũ đứng một bên ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, khuôn mặt anh tuấn
nhăn lại, lập tức lắc ống tay áo của Nhược Lam mà hỏi:

“Tỷ
vừa nói cái gì vậy?”

“À,
tỷ nói: Xin chào! Tôi tên là Asagi Jujitaka! Hận hạnh được làm quen!” Nhược Lam
cốc đầu hắn một cái, thanh âm ôn nhu nói.

“Hả,
A gì, cái gì Ju? Lãnh Dạ Thiên Vũ mếu máo nói.

“Ha
ha.” Yuamy bật cười, dùng Hán ngữ hướng Nhược Lam nói: “Vị đệ đệ này của ngươi
thật là dễ thương, biểu hiện rất sống động nha.”

Lãnh
Dạ Thiên Vũ nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng, cúi thấp đầu trốn sau lưng Nhược Lam,
cặp mắt to tròn không ngừng nhìn chằm chằm vào vị sứ giả Phù Tang kia, Yuamy thấy
vậy cũng nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn lại, hai người cứ thế hiếu kỳ nhìn
nhau.

“Hai
người nhìn nhau đủ chưa? Nhược Lam trêu chọc nói.

“Ai
nhìn chứ?” Lãnh Dạ Thiên Vũ hoàn hồn, bĩu môi nói.

Yuamy
công chúa không nói gì, chỉ khẽ cười một tiếng sau đó dùng ám hiệu ra dấu cho
cung nữ phía sau.

Viên
cung nữ hiểu ý, lập tức tiến ra ngoài cửa điện vỗ tay hai cái, lập tức một đoàn
người thân mặc Yukata trên tay mang vô số lễ vật tiến vào. Nhược Lam thấy vậy,
thanh âm khó nén vui mừng thốt lên:

“Yukata!
Là Yukata kìa.”

“A!
Ngươi cũng biết trang phục truyền thống của đất nước chúng ta?” Yuamy ngạc
nhiên hỏi

“Ân.
So với kimono thì ta thích Yukata hơn, đơn giản, gọn nhẹ, mặc cũng không tốn
nhiều thời gian.” Nhược Lam lè lưỡi, lém lĩnh nói.

“Ngươi
nói như vậy, có phải ngươi đã từng ở nước chúng ta?” Yuamy nhíu mày hỏi.

“Mẫu
thân ta là người xứ Phù Tang đó nha.” Nhược Lam mỉm cười đáp lại, trong lòng
không ngừng gào thét, trời ạ công chúa người đừng hỏi nữa, ta đã từng ở nhưng
là ở hiện đại cơ, cứ hỏi mãi không khéo lộ mất!

“A,
thì ra là vậy! Chúng ta xem như là đồng hương rồi, thế nhà ngươi ở chỗ nào?” Yuamy
công chúa vui mừng hỏi.

“Hiện
tại song thân không ở Phù Tang, có những chuyện ta không thể nói, mong công
chúa tha lỗi.” Nhược Lam hai tay lại chắp phía trước, khom lưng nói.

“Hi
hi, không sao, là lỗi của ta, đã quá tò mò khiến ngươi khó xử.” Yuamy cũng đồng
dạng với Nhược Lam, khom lưng nói.

Lãnh
Dạ Trúc Quân, Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ ba mặt nhìn nhau đồng thanh hỏi:

“Hai
người tại sao cứ khom lưng khi nói chuyện vậy?”

Nghe
thấy ba vị soái ca trước mặt hỏi một câu hết sức ngây ngô, Yuamy lại đưa tay
lên miệng che đi nụ cười, Nhược Lam thì trừng mắt:

“Hoàng
thượng, nhị vị Vương gia! Đấy gọi là phép lịch sự, là lịch sự đấy!”

“A!
Đệ đệ của ngươi là Vương gia, vậy ngươi nhất định là công chúa rồi!” Yuamy thốt
lên một câu, bộ dáng ngạc nhiên trông hết sức dễ thương.

“Ai
nha, ta không có quan hệ huyết thống với ba người này đâu, ta là Quận chúa của
Long Thịnh Hoàng Triều.”

“Quận
chúa của Long Thịnh? Ta nghe phụ hoàng nói sang năm cũng sẽ cử sứ giả sang đó
đàm phán, biết đâu chúng ta lại gặp nhau thêm lần nữa.”

“Nha
nha, nếu thật là như vậy ta nhất định sẽ dẫn người đi du ngoạn khắp cõi Long Thịnh.”

Yuamy
cùng Nhược Lam bốn mắt nhìn nhau, sau đó đập tay một cái, đồng thanh nói:

“Một
lời đã định!”

“Đây
là cái gì vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ lúc này đã đứng chính giữa đại điện, đôi mắt
không ngừng ngó nghiêng những lễ vật của Phù Tang. Từ khi sinh ra cho tới bây
giờ, đây là lần đầu hắn thấy những đồ vật hình dáng kỳ lạ như thế.

“Đấy
là đồng hồ phương Tây, một con số được ghi trên đồng hồ tương ứng với một canh
giờ, cứ như vậy chúng ta sẽ có mười hai con số theo thứ tự từ một tới mười hai,
kim ngắn chỉ giờ, kim dài chỉ phút, con lắc to đang di động qua lại chính là một
công cụ để báo thức, cứ đúng một giờ con lắc sẽ kêu vang.” Yuamy nhẹ giọng giải
thích.

“Vậy
còn cái này?” Lãnh Dạ Thiên Vũ lại đưa tay chỉ vào hai đồ vật kế bên.

“Đấy
là vĩ cầm, còn kia là đàn hạc.”

“Vậy
còn kia...kia và kia…”

“Là…”

Khắp
đại điện đâu đâu cũng vang vọng thanh âm của Lãnh Dạ Thiên Vũ và Yuamy, kẻ hỏi
người trả lời, hai người bọn họ sánh bước đi bên nhau trông cực kỳ xứng đôi,
Nhược Lam nháy mắt nhìn Lãnh Dạ Trúc Quân, hai người nhìn nhau cùng gật đầu.
Quan viên lúc này ai ai cũng tỏ tường, biết không chừng sắp tới đây Lãnh Dạ Chi
Quốc sẽ có hỉ sự cũng nên.

Buổi
dạ tiệc chào đón sứ thần được tổ chức tại Ngự Hoa Viên, không khí lúc này vô
cùng sôi nổi, người người tươi cười sáng lạn, xung quanh đèn đuốc giăng đầy,
ánh trăng huyền ảo treo lơ lửng trên cao hòa quyện với mùi hương thoang thoảng
của hoa Dạ Hương càng khiến cho tâm tình của mọi người càng thêm hứng khởi.

Hiện
tại, Lãnh Dạ Trúc Quân, các vị Vương gia cùng chư vị đại thần đã yên vị trên ghế,
bọn họ đang háo hức đón chờ màn biểu diễn của sứ thần Phù Tang. Đặc biệt là Lãnh
Dạ Thiên Vũ, hắn hết quay sang bên này rồi lại quay sang bên kia, thấy vậy,
Lãnh Dạ Thiên Kỳ lên tiếng hỏi:

“Sao?
Không thấy người ta nên nhớ à?”

“Gì?
Người gì, nhớ ai?” Lãnh Dạ Thiên Vũ quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn thất ca của
mình.

“Thì
công chúa xứ Phù Tang đó.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ cười ha hả nói.

“Không
có! Đệ và nàng ta không có gì hết a!” Lãnh Dạ Thiên Vũ chột dạ, đỏ bừng mặt lớn
tiếng trả lời.

“Ai
nha, cửu đệ của chúng ta cũng biết đỏ mặt kìa.” Lãnh Dạ Trúc Quân nghiêng đầu,
cũng phụ họa nói vài câu.

“Hoàng
huynh, hai người bọn huynh khi dễ đệ, đệ…”

Đang
tính nói gì đó thì giọng của một viên thái giám đã lanh lảnh vang lên khiến cho
Lãnh Dạ Thiên Vũ im bặt.

“Sứ
thần tới…”

Nghe
vậy, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu, theo sau đó là tiếng xì xầm bàn tán nổi
lên, Lãnh Dạ Thiên Vũ cũng không nén được kinh ngạc mà thốt lên:

“Chân
của tỷ tỷ rất đẹp a!”

“Đúng
vậy a!” Lạc Yên thái hậu, Lãnh Dạ Trúc Quân, Lý Nhã Nhi cùng các vị Vương gia
khác cũng gật gù, phụ họa theo.

Lãnh
Dạ Thiên Kỳ mặt đầy hắc tuyến, răng nghiến lại, đôi bàn tay siết chặt, trong
lòng giận dữ không thôi. Nàng rốt cuộc là đang làm gì, sao lại ăn mặc kỳ quái
như thế? Xiêm y gì mà bó sát cả cơ thế để lộ ra những đường cong chết người,
hơn nữa cái thứ gì mà lại ngắn đến đầu gối thế kia, nàng tính quyến rũ tất cả
nam nhân ở đây hay sao?

Lúc
này Yuamy nghiêng đầu ghé sát vào tai Nhược Lam nói cái gì đó, tiếp theo là một
trận cười vang lên. Nhược Lam nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tức giận của Lãnh Dạ
Thiên Kỳ, khóe miệng nhếch lên, trong lòng âm thầm cười lạnh. Đồ nam nhân lạc hậu,
ngươi nhìn đi ngay cả thái hậu, hoàng thượng, Nhã phi cùng chư vị bá quan còn tấm
tắc khen ngợi a, còn ngươi lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta, đã thế
mỗi ngày ta đều mặc cho ngươi tức chơi.

Nghĩ
đến đây, ý cười trên môi càng sâu thêm mấy phần để lộ ra lúm đồng tiền yêu kiều
trên gò má. Nhược Lam thật sự rất thích bộ đồng phục này nha, nghe Yuamy nói
đây là đồng phục trường tư thục của phương Tây mà nàng theo học. Áo sơ mi màu
trắng, váy màu lam nhạt, carvat sọc trắng lam kết hợp với đôi giày cao gót màu trắng
trông rất bắt mắt nha, đã thế nàng ấy còn kiếm đâu ra cái mũ len màu lam nữa
cơ, á á á nó có cảm giác hệt như mình đang ở hiện đại vậy. Đang trong lúc gào
thét nhớ lại tủ đồ oai hùng ở hiện đại của mình thì Yuamy một thân Yukata đỏ rực
kết hợp mái tóc đen dài được búi cao để lộ chiếc cổ thon gọn trắng noãn đã an vị
ngồi trước cây hạc cầm, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dây đàn tạo nên một thứ
âm thanh tuyệt diệu. Nhược Lam trước giờ vốn rất nhạy cảm với âm nhạc, đôi tai
nghe thấy tiếng hạc cầm văng vẳng, cơ thể bất giác cúi xuống với lấy cây violin
bắt đầu phối hợp nhịp nhàng với Yuamy.

Nhắm mắt lại hòa mình với giai điệu du dương,
Nhược Lam cảm thấy mình như đang đứng giữa một cánh đồng lúa chín trong huyền
thoại, phía xa xa là một dòng sông xanh thẳm uốn lượn, những cơn gió nhè nhẹ lướt
qua khiến những bông lúa óng ả thoáng lay động, mặt trời ngả bóng chiều tà đỏ rực
cả một góc trời, tất cả như hòa quyện từng chút, từng chút một với bản nhạc
River Flows In You. Yuamy quả nhiên là kỳ tài, ban nãy nó chỉ đàn qua có một lần
mà nàng ấy lại có thể nhớ được, thậm chí cùng nó hòa tấu bản nhạc tuyệt vời
này, xem ra nó phải siêng năng chép lại những bản nhạc bất hủ trên thế giới cho
nàng ấy mới được.

Báo cáo nội dung xấu