Dấu vết của mẹ - Chương 09 - 10 (Hết)

Chương 9: Thần hộ mệnh là ai?

Milena không quay lại.
Tôi muốn gọi điện cho nó, nhưng kể từ dạo bố của Milena nhận được những cú điện
thoại nặc danh của những ông bồ của mẹ nó thì họ đã đổi số điện thoại. Tôi định
đến chỗ nó, nhưng cũng chẳng để làm gì. Biết nói gì với nó. Có lẽ cùng lắm là
bảo nó trả lại tiền. Nhưng mà thôi. Tôi sẽ không chiến đấu vì Milena nữa. Đó là
chuyện của nó… Như thế này tôi cũng đã quá buồn cười khi tin rằng nó thành công
ngay sau lần đầu tiên.

Tôi đến chỗ mẹ và chú
Albert. Tôi nói với chú là tôi cần phải nghỉ ngơi.

Chú chẳng hỏi gì. Chú
không muốn ép buộc tôi điều gì cả. Chú vẫn còn nhớ lần nói chuyện cách đây mấy
tháng của chúng tôi.

- Hay lắm, - Chú trả
lời - hai tuần nữa chú sẽ lên rừng để chụp ảnh. Nếu cháu thích thì có thể đi
với chú. Có vướng gì không?

Tôi đếm từng ngày. Còn
mười hai ngày nữa. Tôi tự nhủ mình sẽ thay đổi tất cả.

Hiện tại tôi chẳng thể
nghĩ ra được cái gì... Tôi đi tàu điện hết vòng này đến vòng khác. Tôi ngồi ở
ghế dưới cùng và quan sát. Người nào cũng bốc mùi mồ hôi. Họ đi làm về, khuân
đủ loại túi. Hơi thở của họ hòa lẫn với hơi thở của tôi. Tôi ngửi thấy mùi hành
để lạnh, mùi thuốc lá, mùi nước hoa nhái mua ở Trung Tâm, mùi kẹo cao su, chính
xác là đủ cả. Họ xô đẩy, xin lỗi, dịch chuyển. Họ vung vẩy những chiếc túi nhựa
quảng cáo, họ tranh cãi xem ai già hơn, ốm hơn để xứng đáng được ngồi, biết làm
sao được…

Tôi nhìn qua cửa kính,
đưa mắt tìm Milena. Tôi hi vọng là sẽ nhìn thấy nó ở một bến nào đấy, tôi sẽ
vẫy nó, nó sẽ nhảy lên toa tàu hôi hám này và chúng tôi cùng nhau đi đến một
chỗ dễ chịu nào đấy. Nhưng chẳng có gì hết. Thật tiếc.

Khắp nơi chỉ toàn những
gương mặt xa lạ.

Tôi muốn để lại thân
xác và tránh sang một bên để nhìn tất cả. Nhìn trộm. Hoặc là thậm chí không
phải nhìn. Mà đơn gian chỉ là ở vào vị trí của thần linh trong khoảnh khắc.

Thỉnh thoảng tôi lại
rơi vào trạng thái rất lạ. Tôi đờ người ra bất động. Nhìn đâu đó lên tường. Và
thấy thật dễ chịu. Từ trong góc bước ra. Thần hộ mệnh của tôi. Xoa xoa tay sung
sướng. Nắm trong tay đám rối dương của tôi. Mạnh đến nỗi tôi co rúm người lại
vì đau. Và muốn khóc. Nhưng không hiểu sao lại không thể. Tôi cũng không biết
nữa. Giống như là nước mắt đã đông cứng lại thành cột băng trong mắt tôi. Những
con ngươi mặn.

Và tôi đợi. Tôi bất
động nhìn vào trống rỗng và đợi. Tôi đợi cho đến khi vị thần hộ mệnh ấy của tôi
đi qua. Để tôi lại trong yên tĩnh rồi biến mất…

Dẫu rằng… với ngài tôi
thấy thật dễ chịu. Tĩnh lặng.

Với thần thì thế nào
cũng được. Thần không phân vân và không đong đếm. Không đòi hỏi gì và cũng
chẳng nhận gì. Thần đón nhận tôi trọn vẹn. Không của hồi môn và không trinh.
Không lọn tóc vàng, với cái bụng bị nạo rỗng, với mảnh băng trong tim.

Với sự dối trá trong
mắt. Và không trang điểm.

Tôi đón nhận thần và
tôi không phản đối. Thần ngồi với tôi bên tách cà phê chiều và im lặng. Thần là
một nửa chưa tìm thấy của tôi. Là người cha không tồn tại của tôi. Là đứa con
không được sinh ra của tôi. Thần thay thế tất cả những người đã rời bỏ tôi.

Thần là người mà lúc
này tôi cần hơn bao giờ hết.

Thần làm tôi đau, nhưng
với người tôi thật hạnh phúc. Một cách rất riêng. Trừu tượng, buồn và tang tóc…

Ban đêm, khi nằm trên
giường, tôi nhìn thấy bên cạnh mình có hai cái cánh nhô ra dưới chăn.

Đó là thần đang nằm
cạnh tôi. Tôi cảm thấy ngón tay của thần viền theo nét miệng tôi như thế nào.

Và sau đấy thần thì
thào: “Xììì, đừng nói gì cả”.

Tôi biết cái tồn tại
giữa tôi và thần, đó là bí mật. Sự nồng nàn câm lặng. Tôi biết là thần biết tất
cả. Phản chiếu tôi trong gương. Tạo nên ảo ảnh. Thần có thể vẽ lại những đường
vân tay của tôi từ trí nhớ. Thần đọc ngược tôi. Anna-annA.

Dấu vết giữa tôi và
thần bị xóa nhòa. Và tôi không còn biết tôi kết thúc ở đâu và thần bắt đầu từ
chỗ nào.

Thần trú ngụ trong tôi
và như vậy thật là hay. Thần biết là tôi sẽ còn cho thần cơ hội. Tôi cho phép
thần sinh ra sự thật.

Chương 10: Mẹ nhìn thấy tiên nữ

[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Chú Albert đã giữ lời
hứa. Chú chở tôi đến nhà vườn của chú ở Puszcz Bialowieska. Trong tĩnh lặng
hoang dã. Tôi cần điều đó. Và một người để chăm sóc tôi. Dù chỉ là đôi chút. Mẹ
ở lại Vacsava. Tôi thấy lạ. Ngần ấy ngày trọn vẹn, mà lại ở một chỗ đẹp như thế
này. Lúc đầu cái gì cũng làm tôi khó chịu. Chú Albert nấu nướng và lo làm sao
để tôi ăn được nhiều. Điều này làm tôi bực mình nhưng một mặt tôi lại không
muốn làm chú buồn.

Chúng tôi ăn, thỉnh
thoảng uống vang vào bữa tối, chúng tôi đi xe đạp.

Có một lần thậm chí
chúng tôi còn nhìn thấy cả con ngựa vằn. Chú cứ đứng tự nhiên giữa đường rừng.
Tôi thì hoảng sợ, nhưng chú Albert bảo nó phải sợ tôi mới đúng chứ không phải
là tôi sợ nó.

Với tôi chuyến đi thật
hay.

Chú Albert chụp rất
nhiều ảnh, còn tôi tắm nắng được ít nhiều. Tôi không có áo tắm, thế nên tôi
phơi nắng trong bộ đồ lót. Chú Albert cười tôi và bảo tôi cứ cởi hết ra, không
việc gì phải ngại.

Để khuyến khích tôi, tự
chú cởi hết quần áo.

Kể cũng lạ, vì có vẻ
như chú hơi coi tôi còn trẻ con. Chú hơn tôi mười hai tuổi và cho rằng tôi là
con bé vô tích sự.

Nhưng tôi thích chú.
Chú có thân hình đẹp. Thon thả và mạnh mẽ. Tôi rất thích.

Nhưng tôi không thể
nghĩ được gì nhiều hơn.

Và chuyện đã xảy ra.
Mai là chúng tôi về. Chúng tôi đi dạo rất lâu. Chẳng nói gì. Thật êm đềm và yên
tĩnh. Và đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng sáo từ xa vọng lại. Âm thanh lướt
trong không gian và đến gần chúng tôi. Ai đó đang thổi fluýt.

- Đây là những nàng
tiên. - Chú Albert thì thào.

Tôi ngạc nhiên nhìn
chú.

- Tiên thật đấy. Họ mời
chúng ta đến dự tiệc.

Chú nghe rất chăm chú.
Chú không đùa tôi. Giai điệu ngày một rõ hơn. Tưởng như chỉ cách một tầm tay.

- Chú… - tôi nắm tay
chú và nhìn sang bên cạnh theo bản năng. Tôi nhìn thấy một cái nơ nhỏ màu đỏ
trên bụi dâu đất. Chúng tôi ngồi thụp xuống. Trên một bụi khác cũng có một dải
lụa đỏ. Và trên bụi tiếp theo cũng thế. Những dải lụa ấy làm thành một sợi dây.

Đó là những nàng tiên
đánh dấu đường cho chúng tôi.

- Cháu có thích đến đấy
không?

- Cháu không biết.

- Hình như là nếu ai mà
nhìn thấy tiên thì người đó sẽ không bao giờ có thể trở về với thế giới loài
người được nữa.

Tôi chẳng nói gì, nhưng
chúng tôi bắt đầu đi về phía mà chúng tôi đã từ đó đến đây. Giai điệu bỗng
nhiên im bặt.

Chúng tôi đã từ chối
các nàng tiên. Có lẽ họ sẽ không bao giờ mời chúng tôi nữa…

Buổi tối tôi uống kha
khá rượu vang. Tôi với chú Albert ngồi trước cửa nhà nói chuyện. Tôi kể với chú
về đứa trẻ. Về tất cả.

Lần lượt. Tôi muốn kể
với chú chuyện đó. Tôi chưa bao giờ kể với ai về những gì mình cảm thấy, về tất
cả những giấc mơ ấy và về cái điều mà tôi sợ nhất. Chú Albert nghe. Trời lạnh
và đã muộn. Chúng tôi chuyển vào trong bếp. Chú Albert mở thêm một chai vang
nữa. Còn tôi thì nói. Kể cũng lạ. Tôi cảm thấy mình có thể kể với chú mọi
chuyện mà không sợ hậu quả. Khi tôi im lặng, chú ôm tôi. Và chú vuốt ve má tôi.

Tôi cảm thấy thật tuyệt
vời và tôi nhận ra rằng chưa có một người đàn ông nào chạm vào tôi theo cách
đó. Tôi thấy hưng phấn mãnh liệt. Chú Albert hôn tôi. Chúng tôi mơn trớn nhau
như hai kẻ điên, nhưng rồi bỗng nhiên mẹ hiện lên.

Và tôi đột ngột rời ra.

- Chú, chuyện này thật
vô nghĩa…

Tôi giam mình trong
phòng. Rất lâu mà không thể chợp mắt được. Tôi nghĩ là có thể chú sẽ vào. Cho
dù chỉ để chúc ngủ ngon. Tôi muốn chú cứ mở cửa và lẳng lặng nằm xuống cạnh
tôi. Tôi muốn được ngủ với chú và không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

Không bị lương tâm cắn
rứt. Tôi muốn chú vào dù chỉ là một lúc.

Chỉ để chạm vào tôi
thôi. Để cảm thấy chú ở trong mình.

Tôi biết rằng nếu chú
xuất hiện ở cửa, tôi sẽ cho phép chú làm tất cả. Tôi sẽ trao cho chú toàn bộ
con người mình. Chú có thể cởi tôi ra thành những mảnh nhỏ. Tôi sẽ đầu hàng vô
điều kiện. Khi chúng tôi yêu nhau xong, tôi sẽ lấy tay che mặt để chú không
nhìn thấy những giọt nước mắt chảy trên má tôi. Để tôi không tình cờ nhìn chú
rồi yêu chú. Tôi sẽ nói một điều gì đó ngu xuẩn, một điều gì đó vô nghĩa và
chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh. Chú sẽ trả lời một câu nào đấy. Hoặc là không.

Nhưng Albert không xuất
hiện. Albert - người đàn ông của mẹ tôi.

Tôi đã thành công. Tôi
cảm thấy thế. Lần này thì tôi thực sự thành công. Chúng tôi lặng lẽ đi. Không
một lời nào về chuyện hôm qua. Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Mẹ không thể
biết được. Mặc dù tôi nghĩ rằng đằng nào thì mẹ cũng biết hết.

Không có mẹ ở nhà. Lạ
thật, vì tôi nghĩ là mẹ sẽ chờ chúng tôi…

Và khi đó đã xảy ra.
Bất thình lình. Những tiếng điện thoại, những người nào đó, chú Albert xanh như
tàu lá, taxi, bệnh viện, bác sĩ, chuyện gì đang xảy ra? Tôi không cảm nhận được
điều gì hết. Chú Albert, đã xảy ra chuyện gì? Chú không nói gì hết… cứ càng lúc
càng tái mét. Đó là tai nạn, thưa ông, xương sườn đâm vào phổi phải, xin ông
bình tĩnh, ông có phải là người thân không ạ? Cần phải ký… Ký cái gì? Cô cũng
là người thân à? Ôtô bị kéo mạnh, đó không phải là lỗi của bà ấy, một gã điên
nào đấy, say, đã đâm vào bà ấy, chú Albert, đã xảy ra chuyện gì? Gã ta đã chạy
khỏi nơi xảy ra tai nạn, không ai biết đi đâu… Đã xảy ra chuyện gì? Cô là con
gái phải không?

Mẹ cô đã bị tai nạn
ôtô. Bà ấy đã chết…

Mẹ ở đâu?

Một tháng trôi qua kể
từ đám tang. Tôi vẫn không tin được là không còn mẹ nữa.

Và có lẽ không bao giờ
tin được. Cả tôi, cả chú Albert đều không nói “đã chết”. Chúng tôi nghĩ ra một
ẩn dụ, là mẹ đã nhìn thấy tiên nữ. Và chúng tôi bám chặt vào phương án này. Như
thế sẽ nhẹ nhàng hơn.

Mẹ bị tai nạn. Vào
khoảng vài tiếng trước lúc chúng tôi khởi hành. Mẹ đi làm về. Bà phải dừng lại
lâu hơn một chút. Khi mẹ đi qua ngã tư, một chiếc renault màu
xanh đen từ khúc ngoặt đi ra. Nó chạy cỡ sáu mươi kilômét giờ. Đâm thẳng vào
chiếc cinquecento đỏ mà mẹ đang lái. Mẹ bị chấn động nhẹ,
nhưng vẫn kịp ra khỏi xe:

- Đi kiểu gì thế hả,
điên à? - Mẹ la lên, và một lát sau đó thì mẹ định thần lại được, rằng
chiếc renault màu xanh đen bắt đầu chạy. Mẹ vội vàng ghi lại
biển số và gọi cho cảnh sát. Một lúc sau thì mẹ ngã ra đất.

Những người chứng kiến
tai nạn gọi xe cấp cứu. Họ nghĩ là mẹ bị ngất. Có một người đã cố làm hô hấp
nhân tạo cho mẹ. Mười lăm phút sau thì xe cấp cứu đến. Bác sĩ khám cho mẹ và
xác định là bà đã chết.

Tai nạn đã làm mẹ bị
nhiều thương tổn bên trong. Xương sườn đâm vào phổi phải. Mẹ đã ngừng thở…

Lúc nào tôi cũng tưởng
như chỉ một lát nữa thôi là tôi nhìn thấy mẹ, tôi sẽ nói với mẹ tất cả, và
chúng tôi sẽ đi đâu đấy. Tôi ngồi trong bếp nhà chú Albert và đợi mẹ. Chỉ đơn
giản thế. Khi chuông điện thoại reo, tôi thầm cầu nguyện để nghe thấy tiếng mẹ
trong ống nghe. Chú Albert mang tất cả những thứ thuộc về mẹ lên gác xép. Chú
thử một mình. Không có mẹ. Nhưng chú đã nhầm khi nghĩ rằng đã không còn mẹ nữa.

Cách đây mấy ngày tôi
nhìn thấy mẹ ở sảnh. Lúc ấy trời tối, mẹ đứng đối diện với tôi. Nhìn thẳng vào
mắt tôi. Mẹ trẻ hơn, tóc ngắn. Giống tôi. Mẹ cười và tôi cũng cười.

Cả hai im lặng. Trong
khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy thật bình an.

- Mẹ ơi… Mẹ…

- Có chuyện gì thế? -
chú Albert bật đèn.

Tôi ngạc nhiên khi nhận
ra rằng mình nhìn vào gương. Mẹ biến mất. Chỉ có tôi, chú Albert - và cái ánh
sáng chết tiệt mà chú vừa bật lên.

- Chú làm gì thế hả?…
Chú làm thế để làm gì? - Tôi rơi vào trạng thái điên loạn. - Chú bật đèn lên để
làm gì? Đúng là đồ điên, đồ dở hơi - tôi lao vào đấm chú - đồ dở hơi khốn kiếp.
Chú làm hỏng hết rồi…

Tôi khóc như trẻ con…
Tôi muốn mẹ quay lại. Mẹ lại đứng trong gương và cười. Tôi muốn mẹ ở đây.
Giêsuma, còn bao nhiêu chuyện tôi chưa nói với mẹ. Còn bao nhiêu chuyện tôi
chưa xin lỗi mẹ. Ví dụ như cái lần tôi với mẹ cãi nhau và tôi đã gầm lên: “Mẹ
đẻ con ra làm gì, để làm gì nào?”. Còn mẹ chẳng nói gì, chỉ nhìn và nước mắt
rưng rưng. Tại sao lúc ấy tôi lại nói với mẹ như thế…

Tôi cuộn tròn người
lại. Nhắm mắt…

- Cháu không thể ngủ ở
đây được.

- Chú đừng có dở hơi
nữa.

Chú Albert về phòng
mình. Một sự yên tĩnh câm lặng… Sau đó giữa mộng mị và ảo giác, tôi cảm thấy có
ai đó đắp chăn ấm cho tôi. Mềm mại và dễ chịu biết bao. Nhưng tôi biết rằng đó
không phải là mẹ. Đó là chú ấy.

* * *

Chú Albert bảo tôi đến
ở với chú. Tôi không biết ai cần ai hơn. Chú cần tôi hay là tôi cần chú…

Căn hộ trong chung cư chúng
tôi cho một đôi còn trẻ thuê. Khi tôi với chú Albert gói ghém đồ đạc của tôi và
dọn dẹp, chúng tôi thấy đằng sau giá bếp độ hai gam amphetamine. Rồi trong
phòng tắm tôi lại tình cờ thấy một hộp đựng xà phòng đầy đót thuốc lá, còn đằng
sau viên đá lát lò sưởi mà có thể cậy ra được, là một túi nilon đựng ma túy.
Vết tích của Milena. Pavel nói là nó đi chữa bệnh. Hình như là ở trung tâm,
nhưng không hiểu sao tôi không tin chuyện này. Phải đợi xem thế nào…

Có lẽ tôi không còn là
trẻ con nữa. Tôi đã không còn mẹ, mặc dù đêm nào tôi cũng mơ thấy mẹ. Như thế
giống như là mẹ vẫn hơi hơi ở đây… Hôm qua mẹ rất tươi tỉnh và thanh thản. Mẹ
bảo tôi đừng sợ và đừng lo lắng về cuộc đời.

Bởi cuộc đời chẳng qua
chỉ là một hồi ngắn giữa hàng ngàn hồi khác. Một chuyện tình nhỏ chẳng mang ý
nghĩa gì…

Không biết chú Albert
có mơ thấy mẹ không? Tôi không hỏi. Chú hầu như không nói năng gì. Suốt ngày
ngồi trong studio làm ảnh. Một thứ lá cải thương mại nào đó cho các tạp chí
“phụ nữ”. Thỉnh thoảng chú lại rơi vào trạng thái buồn đến mức về đêm, chú ngồi
trong phòng tắm mà đập đầu vào tường. Chú cứ nghĩ vớ vẩn rằng mẹ chết là tại
chú.

Tôi lo cho chú. Sợ chú
sẽ làm điều gì đấy, sẽ tự tử. Chú thật lạc lõng và yếu đuối. Chỉ cần đẩy nhẹ là
mọi cái nơi chú sẽ sụp đổ như những quân đôminô. Một lần, không thể chịu đựng
nổi, tôi vào phòng tắm chỗ chú đang đứng và dội lên đầu chú một xoong nước
lạnh. “Chú lau nền nhà đi rồi mình đi ngủ” - tôi nói.

Chú tỉnh táo lại phần
nào.

Kể từ dạo mẹ nhìn thấy
tiên nữ, mọi cái đều thay đổi. Tôi và chú Albert níu vào nhau như hai đứa trẻ
mồ côi. Chú Albert nói rất ít. Có lẽ chú đã chấp nhận hoàn cảnh. Buổi tối chú
vào phòng tôi và đọc to cho tôi nghe. Chú có giọng đọc trầm và sâu.

Một giọng khiến người
nghe yên lòng và không còn sợ hãi. Với tôi, chú Albert trở thành bố và mẹ. Chú
lấp đầy khoảng trống mà bố mẹ để lại trong tôi. Tôi không biết mình có làm đầy
cho chú được cái gì không và nói chung là một điều gì đó.

Khi chú thôi đọc, cả
hai chúng tôi chui vào chăn. Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt. Những ngón tay
của chúng tôi đan vào nhau. Nếu tôi buồn, chú Albert đặt tay lên bụng tôi, che
đi dấu vết của mẹ.

Đôi khi khát khao được
yêu chú trùm lên tôi. Nhưng chưa bao giờ chúng tôi làm điều đó. Bao giờ cũng
thế, khi nghĩ đến chuyện này là tôi lại mơ thấy đúng cái giấc mơ ấy. Một con
chó nhỏ, lông xù xồ vào tôi và cắn vào tim tôi. Tôi cố tách nó ra, nhưng rất
đau. Tôi ném nó ra xa rồi chạy, nhưng nó lại đuổi kịp tôi. Nhảy lên và cắm
những chiếc răng nanh vào người tôi. Và cứ thành một vòng như thế.

Con chó ấy là sự chung
thủy. Mà chung thủy còn làm ta đau hơn là phản bội.

Tôi thức dậy, người ướt
đẫm mồ hôi như tắm. Tôi bật đèn và ngắm nhìn chú Albert ngủ… Giờ đây chú là
người gần gũi nhất với tôi trên mặt đất này. Người duy nhất.

Trong những lúc như thế
tôi thèm vô cùng một đứa con. Với ai không quan trọng. Đơn giản là tôi muốn có
con. Để có thể đêm đêm ngồi bên giường ngắm nó ngủ. Đắp chăn cho nó. Chạm vào
chân nó xem có bị lạnh không.

Để được hôn lên trán nó
và thầm thì: “Ngủ ngon nhé, con yêu”.

Để biết rằng có ai đó
định hướng cho cuộc đời mình, tạo tiết tấu cho cuộc sống.

Để được làm tất cả vì
người đó. Một sinh linh nhỏ nhoi. Đơn giản là hiện hữu như thế. Hiện hữu và
mang lại ý nghĩa.

Thỉnh thoảng tôi lại
khóc. Tôi ngồi trong bếp trong bộ đồ ngủ, vừa uống sữa, ăn điểm tâm vừa khóc.
Vì hình như uống sữa giúp ngủ dễ hơn.

Nếu cả như vậy cũng
không kết quả thì tôi đi dạo. Tôi đi lên cầu Poniatovski. Trời mưa, nhưng chẳng
hề gì. Tôi thích khi trời khóc cùng tôi.

Tôi nhìn xuống dòng
Visoa đen đúa và nghĩ về Skarpa Vislana - về khởi đầu của tôi, về mẹ và bố, về
kẻ đê tiện kia. Tôi nghĩ về việc với tôi mọi cái đã kết thúc nhưng mặt khác tôi
lại biết rằng tất cả còn đang ở phía trước.

Tôi có thể trèo lên
thành cầu và nhảy. Thẳng xuống dòng sông hôi hám và băng giá này. Tôi có thể.
Nhưng không phải lúc này. Không phải hôm nay.

Sau đó tôi bình tâm
quay về nhà.

Tôi bắt gặp chú Albert
trong bếp. Chú ngồi xổm. Uống sữa và ăn điểm tâm.

Vì hình như uống sữa
giúp dễ ngủ hơn. Tôi cầm tay chú và chúng tôi đi về giường. Tôi đọc to cho chú
nghe mấy đoạn. Chúng tôi tắt đèn và những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.
Chúng tôi cần những nghi lễ này để cảm thấy được bình an. Những sợi tóc ướt
nước mưa của tôi làm ướt cả đệm. Nước thấm xuống gối và tôi mơ thấy lụt rất to.
Nước sông Visoa tràn bờ, làm vỡ đập và ào vào thành phố. Dân tình hoảng sợ gói
ghém toàn bộ tài sản của mình rồi trèo lên mái nhà. Tôi với chú Albert trôi
trong một chiếc tủ quần áo có gương. Chúng tôi bơi giữa dòng chảy, cứ chốc chốc
lại bỏ qua những cột ăngten, ống khói, mái nhà, cột điện báo và những gốc cây
trơ trụi nhô lên khỏi mặt nước. Cuối cùng thì cả những thứ đó cũng mất tăm
trong dòng xoáy, còn chúng tôi trôi ra biển.

Tôi nhìn thấy mẹ ở đằng
xa. Mẹ đứng một mình trên bờ đá. Tươi cười ném vụn bánh mỳ cho lũ hải âu. Tôi
la lên: “Mẹ ơi! Mẹ!”, nhưng mẹ không nhìn thấy chúng tôi. Mẹ còn đang mải cho
lũ chim ăn.

- Chú Albert nhìn kìa,
mẹ ở đằng kia kìa. - Tôi gào to.

Sóng dồn lên. Tôi trèo
lên nóc tủ để mẹ có thể nhìn thấy chúng tôi.

- Mẹ ơi, mẹ!

Chú Albert nắm tay tôi:

- Cháu bình tĩnh lại
đi! Đó chỉ là mơ thôi mà!

- Mẹ ơi! Chú nhìn mà
xem, mẹ đang ở đằng kia kìa… Trên tảng đá ấy…

- Xìììì…

- Nhưng đúng là mẹ ở
đấy mà, chú nhìn thấy không?

- Có. - Chú Albert vỗ
về tôi.

- Vâng… - Tôi lầu bầu
ngái ngủ. - Chú có nghĩ là sóng lớn sẽ dìm chúng ta không?

- Sóng lớn đã qua rồi.
Sẽ không có điều gì tồi tệ đến với chúng ta nữa đâu…

- Sẽ không quay lại
chứ?

- Không. - Chú Albert
khẳng định.

Và tôi tin chú. Tôi tin
vào từng lời của chú. Chúng tôi nép sát vào nhau. Những ngón tay của chúng tôi
đan vào nhau. Chúng tôi phải gắn bó với nhau. Để không còn xảy ra điều gì đáng
sợ hơn nữa. Chúng tôi tắt đèn. Và lại chìm vào giấc ngủ…

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

sienna – Du Ca – Diên Vĩ

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3