Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita - Chương 01 - Phần 1

Chương 1:

Bí mật của cậu bạn trầm tư

Nhìn thấy cảnh này, Kha Mộng Kì không còn tin vào mắt
mình nữa. Trường này cũng “thoáng” quá đi thôi. Dám hôn nhau ngay trong trường,
sao có thể thế được?

1

Tháng
chín.

Màn
sương sớm bao phủ khắp vườn cây trong trường, mùi hương thoang thoảng của cỏ
cây hoa lá phảng phất đâu đây.

Mộng
Kì kéo đống hành lý nặng nề, miệng lẩm bẩm nói: “Trường này đẹp thì đẹp thật đấy,
nhưng mà sao rộng quá vậy? Mệt chết đi được!”. Trên trán cô đã đầm đìa mồ hôi,
bước đi cũng ngày càng chậm chạp, cô nghi ngờ không biết có phải đã bị lạc đường
rồi không!

“Kiệt, em đã chia tay với Húc rồi”.

“Em làm tốt lắm!”.

“Anh phải khen thưởng em thế nào đi
chứ?”.

“Ừ…”. Chàng trai chỉ ậm ừ một lúc rồi
cúi thấp đầu hôn cô gái.

Mặt trời đỏ rực đã nhô lên, xóa tan
làn sương mong manh của buổi sớm, ánh nắng chiếu rọi vào hai người bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, Kha Mộng Kì
không còn tin vào mắt mình nữa. Trường này cũng “thoáng” quá đi thôi. Dám hôn
nhau ngay trong trường, sao có thể thế được? Nói thì nói vậy nhưng Mộng Kì vẫn
đứng nguyên tại chỗ, đến thở cũng không dám thở, sợ làm ảnh hưởng đến hai người
kia.

Qua màn sương như ẩn như hiện, Kha
Mộng Kì mở to mắt, chăm chú nhìn cảnh tượng người thực việc thực hiếm gặp này.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Chàng trai dáng cao lớn, hai mắt nhắm
hờ, đôi lông mi dài, nhìn nghiêng cũng thấy cậu ta rất tuấn tú, giống như bước
ra từ trong truyện tranh.

Cô gái có mái tóc xoăn dài, dáng
người mảnh mai, vòng hai tay qua cổ chàng trai. Mặt của cô gái bị chàng trai
che mất nên không nhìn rõ.

Hai người đứng đó hôn nhau không biết
đã bao lâu, cuối cùng chàng trai mới bỏ cô gái ra, “Em đi trước đi, anh còn có
việc phải làm”.

Cô gái dường như không muốn đi, “Lần
sau không biết bao giờ chúng ta mới gặp mặt nhau đây”.

“Anh sẽ gọi điện thoại cho em”.

“Anh nhất định phải nhớ em đấy nhé”.
Cô gái nở nụ cười tươi tắn với chàng trai và đặt một nụ hôn lên má cậu, sau đó
quay người vẫy vẫy tay về phía chàng trai, đi về hướng khác của con đường. Bóng
cô gái dần biến mất trong làn sương sớm mịt mù.

Kha Mộng Kì định quay người bỏ chạy
nhưng không kịp, cậu bạn kia đã đi về phía cô.

Làm thế nào đây? Bộ não của cô
nhanh chóng vận động, nghĩ xem nên phải ứng phó với cậu ta thế nào. Chắc là sẽ
phải làm như không thấy gì vậy! Cô nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ. Nhưng đây rõ
ràng là không khảo mà xưng.

“Xem đủ chưa hả?”. Một giọng nói lạnh
lùng nhưng nghe rất lọt tai.

“Tôi không nhìn thấy gì cả”. Kha Mộng
Kì nhìn cậu con trai đang tiến lại gần bằng ánh mắt vô tội.

Những sợi tóc nhỏ, ngắn của cậu ta
đẫm sương, sâu thẳm trong đôi mắt đen lộ rõ vẻ u buồn.

“Tốt
nhất là như vậy”. Giọng nói của cậu hết sức lạnh lùng. Nói xong, cậu quay người
đi luôn.

“Này,
đợt một chút!”. Kha Mộng Kì chạy lên phía trước, những bánh xe của chiếc va ly
lăn nặng nề trên đường, phát ra tiếng lạch cạch.

“Còn
việc gì nữa vậy?”. Cậu ta dừng bước, tỏ vẻ bực mình.

“Cho
mình hỏi khu ký túc Phương Uyển ở đâu vậy? Hình như mình bị lạc đường mất rồi”.

Cậu
ta hơi nhíu mày. “Muốn tôi chỉ đường thì cậu phải hứa sẽ giữ bí mật ngày hôm
nay, không được nói cho bất kì ai biết”.


mật? Bí mật nào vậy? Kha Mộng Kì không hiểu gì “Mình không hiểu ý cậu là gì…”.

“Tóm
lại, cậu phải quên hết tất cả những gì cậu vừa nhìn thấy, nghe thấy, điều này sẽ
tốt cho cậu hơn”. Cậu ta vừa nói vừa giật lấy tay cầm va ly từ tay Mộng Kì.

Lẽ
nào cậu ta đưa mình đến tận ký túc xá? Còn kéo hành lý giúp mình nữa? Mộng Kì cảm
thấy bất ngờ, nhìn cậu ta. Cậu ấy là người đầu tiên trong ngôi trường này giúp
đỡ mình!

“Mình
là Kha Mộng Kì, là sinh viên mới vào trường năm nay. Hôm nay mình đến trường Khải
Thịnh báo danh. Quả thật Khải Thịnh đẹp như trong truyền thuyết vậy, mình rất
vui được đến học tại ngôi trường này, cũng rất vui khi được làm quen với cậu. Cậu
tên là gì vậy?”. Kha Mộng Kì đi sau cậu ta, chủ động giới thiệu bản thân.

“Cậu
không tự nhận thấy mình là người rất lắm chuyện sao?”. Vẫn là giọng nói lạnh
lùng ấy.

“Ờ”.
Kha Mộng Kì không nói thêm gì nữa.

“Đến
rồi đấy”. Cậu ta đẩy va ly về phía Kha Mộng Kì.

“Trình
Vũ Kiệt”.

“Trình
Vũ Kiệt! Trình Vũ Kiệt kìa!”.

“Trình
Vũ Kiệt! Mình yêu bạn!”.

Đột
nhiên cả khu ký túc Phương Uyển xôn xao, bên tất cả khung cửa sổ của tất cả khu
ký túc là gương mặt của các bạn nữ. Họ điên cuồng gọi một cái tên “Trình Vũ Kiệt”.

Kha
Mộng Kì ngẩng đầu nhìn lên, hành động điên cuồng của các nữ sinh kia làm cô trấn
tĩnh trở lại, cô nghĩ thầm trong đầu: “Cậu
ta nhìn cũng đẹp trai nhưng không ngờ lại được hâm mộ đến vậy”. Đến khi cô định
nói một câu cảm ơn thì mới phát hiện cậu ta đã đi từ bao giờ.

Kha
Mộng Kì hơi thất vọng, cô đi về phòng 508. Trong phòng còn có ba thành viên
khác: Một bạn nhìn rất cá tính với mái tóc ngắn, một bạn hơi mập, một bạn xinh
xắn với đôi mắt to và mái tóc dài.

Kha
Mộng Kì nở cụ cười tươi: “Hi, chào tất cả mọi người, mình tên là Kha Mộng Kì”.
Nhưng có một điều làm cô ngạc nhiên, đó là không ai tỏ vẻ chào đón thành viên mới
đến, mà nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt khó chịu, cảm giác như cô là quái vật từ
hành tinh khác đến vậy.

“Mình
là Kha Mộng Kì, do mẹ mình bị bệnh, mình phải ở nhà chăm sóc mẹ, nên đến muộn
hai ngày, rất vui khi được làm quen với các bạn”. Mộng Kì lại giới thiệu lại bản
thân một lần nữa.

Cuối
cùng, cô bạn xinh xắn có đôi mắt to cũng đi về phía cô “Mình là trưởng phòng
508, Trương Mạc, chào mừng bạn đến với phòng của chúng tớ. Đây là Dương Tiểu
Vân”. Vừa nói, Trương Mạc vừa chỉ tay về phía bạn hơi mập, sau đó lại chỉ về
phía bạn gái cá tính, “Đây là Tần Dịch”. Giới thiệu xong, cô do dự “Bọn mình có
một câu muốn hỏi bạn”.

“Cậu
nói thật đi, cậu và Trình Vũ Kiệt có quan hệ thế nào với nhau?”. Trong khi
Trương Mạc vừa ngưng thì Tần Dịch đã cướp lời.

“Trình
Vũ Kiệt?”. Kha Mộng Kì nhún nhún vai nói, “Mình không quen cậu ta”.

“Không
quen? Làm sao có thể như vậy được?”. Cả ba cô gái cùng đồng thanh nói với giọng
kinh ngạc.

“Chỉ
là mình bị lạc trong trường, nhìn thấy cậu ấy…”. Suýt chút nữa thì Kha Mộng Kì
nói ra chuyện Trình Vũ Kiệt hôn một cô gái trong trường, “Cậu ấy thấy mình là học
sinh mới, hành lý lại nặng nên chủ động giúp mình thôi”.

“Sao
có thể như vậy được chứ?”. Lại là một giọng nói đầy kinh ngạc khác.

“Sinh
viên khóa trước giúp sinh viên mới đến là chuyện bình thường mà!”. Kha Mộng Kì
không hiểu sao mọi người lại lấy làm ngạc nhiên như vậy.

“Sinh
viên khóa trước? Này Kha Mộng Kì, bạn có phải là người trên trái đất này không
vậy?”. Tần Dịch tỏ vẻ bất mãn trước sự thiếu hiểu biết của Mộng Kì. “Trình Vũ
Kiệt cũng mới chỉ nhập học hai ngày trước, là bạn học cùng khóa với chúng ta. Cậu
ấy nổi tiếng như vậy mà cậu không biết sao?”.

“Ồ,
cậu ấy nổi tiếng như vậy sao?”. Trước khi đến ngôi trường này, Kha Mộng Kì quả
thật không biết Trình Vũ Kiệt là ai.

“Kiệt
là nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong trường chúng ta. Cậu ấy chỉ mới đến ngôi trường
này có hai ngày mà đã giành mất vị trí “bạch mã hoàng tử Khải Thịnh” của Húc tiền
bối. Tuy trong cuộc thi “Super Boy” năm ngoái, Kiệt chỉ đứng thứ hai, nhưng
trong lòng tất cả mọi người, cậu ấy mãi mãi là quán quân. Cậu ấy nhảy rất đẹp,
khiến người khác không thể quên được”. Dương Tiểu Vân nói liền một mạch về bảng
thành tích của Trình Vũ Kiệt với ánh mắt sùng bái.

Kha
Mộng Kì cũng đã từng nghe nói đến cuộc thi “Super Boy”, Đó là một cuộc thi chọn
ra thí sinh xuất sắc trên toàn quốc, được tổ chức rất rầm rộ. Nhưng từ trước đến
nay, Mộng Kì vốn dĩ không mấy hứng thú với chương trình giải trí kiểu này, đối
với cô, đó chỉ là trò chơi để làm vui lòng khán giả mà thôi.

“Vũ
đạo của Kiệt tuyệt vời, không còn gì phải bàn cãi cả, năm ngoái mình còn đến
các con phố quảng cáo cho cậu ấy cơ”. Trương Mạc nói thêm vào.

“Chỉ
tiếc là đến phút cuối cậu ấy lại không giành được quán quân, lúc đó mình đã
khóc rất nhiều”. Dương Tiểu Vân biểu lộ vẻ đau thương, vô vọng.

Kha
Mộng Kì cũng phải công nhận Kiệt rất đẹp trai, nhưng không cần phải hâm mộ cậu
ta tới mức điên cuồng như thế này chứ! Hình ảnh những fan hâm mộ cuồng nhiệt chạy
theo thần tượng thường chỉ thấy trên ti vi giờ lại hiện lên sống động ngay trước
mắt cô.

Thái
độ lạnh lùng, bình thản của Mộng Kì làm cho ba cô bạn cùng phòng rất không hài
lòng.

“Kha
Mộng Kì, cậu nói cậu không quen biết Trình Vũ Kiệt, vậy tại sao Kiệt lại kéo
hành lý giúp cậu? Bình thường cậu ấy không bao giờ chủ động bắt chuyện với con
gái”. Tần Dịch lại quay sang hỏi Mộng Kì.

Kha
Mộng Kì còn chưa kịp đặt hành lý xuống, đã bị các cô bạn cùng phòng “tra hỏi”.
Mộng Kì không hiểu gì cả, nhưng mấy cô bạn kia lại không để cho cô được yên. Mộng
Kì muốn nói với mấy cô bạn rằng: “Muốn biết thì hãy tự đi mà hỏi Trình Vũ Kiệt”,
nhưng cảm thấy câu trả lời này không được phải phép cho lắm, nên đành cố gượng
cười: “Có thể là lòng tốt của cậu ta bỗng dưng nổi lên”.

“Trời
ơi, thật là không công bằng, tại sao người gặp được lúc lòng tốt của Kiệt nổi
lên là cậu mà không phải là tớ chứ”. Dương Tiểu Vân ngồi trên giường, nói với vẻ
mặt đầy thất vọng, não nề.

Tần
Dịch lạnh lùng “hứ” một tiếng với Mộng Kì, rồi quay trở về giường.

“Cậu
đừng để ý nhé, tại Trình Vũ Kiệt nổi tiếng quá nên bọn mình tò mò muốn hỏi một
chút thôi”. Trương Mạc ghé sát tai Mộng Kì thì thầm.

Thế
này có thể coi như mình đã được giải phóng không? Kha Mộng Kì cuối cùng cũng có
thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy
vừa mới đến trường Khải Thịnh đã gặp phải những cô bạn cùng phòng rất quái dị,
nhưng Kha Mộng Kì vẫn giữ được tâm trạng vui vẻ khi được vào học ngôi trường mới
này. Ngày đầu tiên nhập học đã có bạn chịu dẫn đường cho cô, còn giúp cô mang
hành lý, hơn nữa, người đó còn là một nhân vật nổi tiếng của trường và rất hiếm
khi chịu giúp đỡ người khác. Đây liệu có phải là dự báo cho cuộc sống tốt đẹp của
cô tại ngôi trường mới này?

2

Hội
trường lớn trường Khải Thịnh.

Trong
hội trường đã chật kín người.

Ngồi
trên lễ đài là thầy hiệu trưởng và các vị lãnh đạo của các khoa, phía dưới lễ
đài là những gương mặt non nớt của tân sinh viên.

Kha
Mộng Kì cảm giác cảnh tượng lúc này giống như không khí chờ đợi trong rạp chiếu
phim, mỗi người đều có chút gì đó mong đợi xen lẫn hồi hộp.

Kha
Mộng Kì cảm thấy hơi lo lắng, vì lát nữa cô phải lên bục phát biểu. Mãi hôm qua
người phụ trách mới giao cho cô nhiệm vụ này. Vì thế, trong khi mọi người đang
cười đùa nói chuyện vui vẻ với nhau cô phải ngồi yên một chỗ, thầm đọc bài phát
biểu.

“Chào
các em tân sinh viên, chúc các em có một buổi chiều vui vẻ. Đầu tiên, tôi rất
vui mừng được chào đón các em đến với Học viện Khải Thịnh”. Nói đến đây, thầy
hiệu trưởng Lâm dừng lại một chút, ý là “các em nên cho một tràng pháo tay”.

Thật
hết cách, cả bọn không có ai nể mặt thầy, không vỗ tay đã đành, thậm chí có người
còn ngồi dưới làm việc riêng, đọc tạp chí, nói chuyện với nhau.

Năm
học mới luôn bắt đầu bằng lễ khai giảng nên mọi người cũng chỉ đến cho xong
chuyện. Nếu không phải vì thầy cô chủ nhiệm nhấn mạnh lễ khai giảng rất quan trọng,
ai cũng phải đến tham dự, nếu không đến coi như vi phạm quy định của nhà trường,
sẽ bị cảnh cáo, trừ điểm, thì tin chắc không một sinh viên nào chịu đến dự cả.

Thầy
hiệu trưởng lắc đầu, tiếp tục nói. Thầy cũng đã quá quen với cảnh tượng như thế
này, mỗi lần đều đặt hy vọng vào khóa sinh viên mới, nhưng kết quả luôn khiến
thầy phải thất vọng.

“Như
các em đã biết, Học viện Khải Thịnh của chúng ta là một học viện về nghệ thuật
nổi tiếng toàn quốc, còn có biệt danh là “cái nôi của các nhà nghệ thuật”, rất
nhiều nghệ sĩ nổi danh hiện nay đều tốt nghiệp tại học viện chúng ta, như nghệ
sĩ piano nổi tiếng Triệu Đích Nam, ông vua điện ảnh Lương Hán Thành…”. Thầy hiệu
trưởng không bao giờ bỏ lỡ cơ hội giới thiệu về những thành tích mà học viện đã
đạt được.

Thầy
hiệu trưởng giới thiệu một bài dài về lịch sử huy hoàng của trường Khải Thịnh
xong, những sinh viên bên dưới cũng đã gật gù ngủ gật.

“Trong
số các tân sinh viên năm nay có không ít nhân tài, chúng tôi hy vọng sẽ có thể
đào tạo ra nhiều nghệ sĩ ưu tú hơn nữa. Sau đây, xin mời em Kha Mộng Kì, thủ
khoa trường chúng ta năm nay lên phát biểu cảm nghĩ”.

“Oa!
Kha Mộng Kì? Liệu có phải Kha Mộng Kì cùng phòng với chúng ta không?”. Dương Tiểu
Vân ngạc nhiên hỏi Trương Mạc đang ngồi bên cạnh.

“Mình
cũng không biết nữa, có lẽ đúng bạn ấy đấy”. Trương Mạc mở căng đôi mắt to tròn
của mình ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ.

“Nhìn
xem, đúng là Kha Mộng Kì cùng phòng chúng ta kìa! Cậu ấy thật là giỏi!”. Dương
Tiểu Vân há hốc miệng nhìn Kha Mộng Kì từ từ đi lên lễ đài.

“Đúng
là bạn ấy rồi, thật là không ngờ đấy!”. Trương Mạc cũng thấy kinh ngạc không
kém.

“Kính
thưa các vị đại biểu, các thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn sinh viên, em là
Kha Mộng Kì, em rất vinh dự được trở thành đại biểu ưu tú lên phát biểu trong
buổi lễ khai giảng ngày hôm nay…”. Kha Mộng Kì có mái tóc thẳng, dài thả xuống
vai, màu tóc đen óng ả, khuôn mặt trắng trẻo, toát ra vẻ xinh xắn, đáng yêu, giọng
nói lưu loát, nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người.

Kha
Mộng Kì phát biểu xong, tất cả các sinh viên ngồi dưới đều vỗ tay không ngừng,
đặc biệt là các bạn nam, thậm chí có người còn hét tên cô. Nhưng cô không hề để
ý đến những tiếng ồn ào đó mà đi thẳng xuống.

“Oa!
Kha Mộng Kì, cậu thật là xuất sắc!”. Tiểu Vân sát lại gần chỗ Mộng Kì, ánh mắt
lộ rõ sự thán phục, “Cậu có biết không. Mình rất ngưỡng mộ những ai học giỏi. Lần
này nếu không nhờ điểm cộng thành tích thể thao thì mình đã không vào được ngôi
trường này rồi. Cậu có thể thi được điểm cao như vậy, thật là thần kỳ đấy!”.

“Mình may mắn thôi mà”. Kha Mộng Kì
cười.

“Cậu mới đến trường, chắc chưa đi hết
một vòng quanh trường nhỉ?”. Tiểu Vân hỏi.

“Ừ”.

“Vậy đợi lát nữa lễ khai giảng kết
thúc, mình đưa cậu đi tham quan trường nhé. Trường Khải Thịnh to mà đẹp lắm.
Lúc mới đến mình cũng thấy lạ lẫm, cảm giác như đang nằm mơ ấy”. Tiểu Vân luôn
miệng nói.

“Vậy tốt quá. Cám ơn cậu nhé. Nhưng
bây giờ chúng ta phải chú ý lắng nghe thầy hiệu trưởng phát biểu thôi”. Kha Mộng
Kì thấy lời nói của Tiểu Vân khiến cho tất cả những người ngồi xung quanh chú
ý, vì vậy đã nói nhỏ nhắc nhở cô bạn.

“Các em đều biết, trong cuộc thi “Super
Boy” năm ngoái, bạn Phương Văn Húc của trường chúng ta đã giành được danh hiệu
quán quân, đem vinh dự về cho trường. Trong cuộc thi này, còn có một thí sinh
cũng đã thể hiện rất xuất sắc, và giành được danh hiệu á quân. Năm nay, bạn đó
cũng đã thi đỗ vào trường Khải Thịnh chúng ta với thành tích xuất sắc trên sáu
trăm điểm(1). Tiếp theo đây, các em hãy cho một tràng pháo tay thật lớn để chào
đón bạn sinh viên tài đức song toàn này, xin mời em Trình Vũ Kiệt!”. Thầy hiệu
trưởng vừa dứt lời, cả hội trường bỗng trở nên ồn ào, náo nhiệt.

(1)
Kỳ thi đại học của Trung Quốc tổng số điểm là 750.

Các sinh viên nữ thi nhau hò hét gọi
tên: “Trình Vũ Kiệt, Trình Vũ Kiệt…”.

“Tất cả yên lặng, không ai được hò
hét nữa…”. Thầy hiệu trưởng cố hết sức để trấn áp tình cảnh hỗn loạn lúc này.

Một phút, hai phút, ba phút…

Năm phút đã trôi qua, các sinh viên
nữ vẫn đang hò hét gọi tên Trình Vũ Kiệt, nhưng không thấy bóng dáng cậu ta
đâu.

Trán thầy hiệu trưởng rịn mồ hôi,
thầy không thể ngờ trong một buổi lễ trang trọng như thế này cậu sinh viên
Trình Vũ Kiệt dám vắng mặt. Thầy hiệu trưởng vội vàng quay xuống hỏi thầy Dương
Liễu (giáo viên chủ nhiệm lớp Trình Vũ Kiệt) cũng đang lo lắng không kém: “Đã
liên lạc được với cậu ta chưa?”.

Thầy Dương Liễu căng thẳng chau
mày, lắc đầu: “Vẫn chưa liên hệ được. Điện thoại đã tắt máy rồi”.

Thấy Trình Vũ Kiệt không thể tới được
buổi lễ, thầy hiệu trưởng đành phải quay xuống thông báo với mọi người: “Rất tiếc
hôm nay gia đình có chút việc riêng nên Trình Vũ Kiệt không đến tham dự buổi lễ
khai giảng được”.

“Sao, không đến được ư?”. Tất cả nữ
sinh ngồi dưới mặt mày đều ủ rũ.

Gia đình xảy ra chuyện? Rút cục
chuyện gì đã xảy ra khiến Trình Vũ Kiệt bỏ tham dự lễ khai giảng quan trọng như
vậy chứ? Bất chợt trong lòng Kha Mộng Kì thấy lo lắng.

Tiểu Vân ngồi bên cạnh cũng buồn rầu
tiếc nuối vì Trình Vũ Kiệt không đến được, cứ ca thán mãi không thôi. Nhưng
trong đầu Kha Mộng Kì giờ đây toàn nghĩ về Trình Vũ Kiệt, những lời nói của mọi
người xung quanh đều như gió thoảng qua.

Cuối cùng, buổi lễ khai giảng cũng
kết thúc. Tiểu Vân nắm tay Kha Mộng Kì từ từ luồn lách khỏi đám đông.

Ha ha, bây giờ mình đã có thể nắm
tay Kha Mộng Kì, người đỗ thủ khoa toàn trường rồi! Tiểu Vân vui vẻ nghĩ, trong
lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Tiểu Vân rất hâm mộ những cô gái có thành tích
học tập cao, hơn nữa, Kha Mộng Kì còn rất xinh xắn, đáng yêu.

Báo cáo nội dung xấu