Đoạn Kiếm Thù - Hồi 053
Hồi
53: Cuộc đấu trí giữa hai tay cự phách
Nhâm Hắc Quỳ lại nói:
- Gã này đã có trí mưu lại có đảm lược.
Huống chi trong vùng khoáng dã có rất nhiều bụi cỏ, gã mà ẩn nấp là mưu đồ trọng
đại, không chừng là nghĩ cách phá hoại kế hoạch của Yên bảo chúa.
Lục Xuyên Bình hỏi:
- Vậy Nhâm đại đương gia tính nên hành động
cách nào?
Nhâm Hắc Quì trầm ngâm đáp:
- Tại hạ đề nghị chúng ta lập tức chia
ngả sục tìm khiến gã tiểu tử đó không ẩn nấp ở đâu được, nhưng chưa hiểu các vị
có dị nghị gì chăng?
Lưu đảo chủ nói:
- Để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra,
chúng ta đành làm theo như vậy.
Quần ma đều gật đầu tỏ ý đồng tình. Chỉ
có một mình An Vô Kỵ lên tiếng phản đối:
- Nhâm đại đương gia muốn bắt gã thì cứ
việc đi mà sục tìm, bất tất An mỗ phải tham dự vào...
Nhâm Hắc Quì tức giận vô cùng nhưng
không tiện phát tác, đành phải nín nhịn. Hắn trợn mắt lên nhìn An Vô Kỵ nói:
- An huynh đã cố chấp thì không ai miễn
cưỡng, có điều để hư việc lớn, Yên bảo chúa phiền trách, Nhâm mỗ không thể gánh
tội cho An huynh được.
An Vô Kỵ nghe đối phương nhắc đến tên
Yên Định Viễn không khỏi động dung, sắc mặt biến đổi mấy lần, nhưng hắn đã bướng
bỉnh thì phải bướng bỉnh đến cùng, chỉ đằng hắng một tiếng chứ không trả lời.
Nhâm Hắc Quỳ điều binh khiển tướng. Lưu
đảo chủ, Lục Xuyên Bình và những tay hảo thủ đều lãnh một toán Ngân y nhỏ chia
ngã sục tìm tông tích Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên ẩn trong bụi cỏ gần đó
nghe rõ câu chuyện của đối phương, không khỏi chấn động tâm thần nghĩ bụng:
- “Không ngờ Nhâm Hắc Quỳ tướng mạo thô
lỗ mà tâm tư lại tinh tế như vậy. Không trách hắn làm Minh chủ phe Hắc đạo ở Tấn
Bắc được quần ma khâm phục. Ta không thể nhìn dung mạo mà đoán người.”
Nhâm Hắc Quỳ đã cùng quần ma mở cuộc sục
tìm, chỉ có một mình An Vô Kỵ đứng yên không cử động.
Triệu Tử Nguyên quan sát tình thế biết rằng
muốn lại gần xe bồng hiển nhiên không phải là chuyện dễ mà còn gặp nguy hiểm vô
cùng.
Sau một lát hai hán tử Ngân y sục tìm đến
gần chỗ Triệu Tử Nguyên, chúng chỉ đi thêm mấy bước về phía trước là hành tung
chàng sẽ bị bại lộ. Triệu Tử Nguyên trong lòng rất đỗi khẩn trương vì chàng mà
bị phát giác là kế hoạch hư hết. Tiện tay chàng lượm một mảnh đá búng một cái.
Mảnh đá bắn ra, chỗ rớt xuống mé tả cách đó chưng hơn trượng đánh “cạch” một tiếng.
Hai hán tử Ngân y liền quát hỏi:
- Ai?
Cả hai tên liền nhảy về phía vừa phát ra
âm thanh.
Triệu Tử Nguyên khẽ thở phào một cái.
Chàng nhờ cỏ rậm che lấp lần về phía An Vô Kỵ đứng. Lúc này gió đêm thổi mạnh,
chàng lại cất bước rất khẽ nên còn cách An Vô Kỵ ba trượng mà vẫn chưa bị hắn
phát giác.
Chàng đi vòng quanh lần đến sau lưng An
Vô Kỵ. Tay nắm đốc kiếm, trong bụng tính thầm:
- “Việc đầu tiên là phải hạ thủ An Vô Kỵ,
nhưng công lực của mình khó lòng đánh nổi đối phương vì hắn là một tay hảo thủ
phe Hắc đạo. Chỉ có cách công kỳ bất bị mới có thể hạ được.”
Song khi gần tới sau lưng An Vô Kỵ chàng
lại nảy lòng bất nhẫn nghĩ thầm:
- “Thất Sát Chưởng An Vô Kỵ dù chẳng phải
là nhân sĩ chính phái, nhưng mình cũng không chắc hắn có phải là phường đại ác,
nếu mình cứ ngấm ngầm hạ thủ giết hắn thì yên tâm thế nào được?”
Chàng còn đang ngần ngại thì An Vô Kỵ đã
cảm thấy có người đến gần và lập tức phát hiện ra Triệu Tử Nguyên tay cầm trường
kiếm cúi lom khom trong bụi cỏ. An Vô Kỵ cất giọng âm trầm:
- Gã tiểu tử kia! Té ra ngươi ẩn nấp ở
chỗ này.
Triệu Tử Nguyên vô cùng hối hận vì chàng
sanh lòng trắc ẩn ngần ngừ không hạ thủ, để lỡ mất thời cơ hạ sát đối phương.
Nhưng mặt khác chàng tự an ủi là mình không hành động một cách ám muội nên yên
tâm trở lại. Hành tung đã bị lộ, Triệu Tử Nguyên liền đánh bạo lộ diện.
An Vô Kỵ nhìn chàng chằm chằm và hỏi:
- Phải chăng ngươi là gã tiểu tử họ Triệu?
Triệu Tử Nguyên đáp:
- Chính là tại hạ!
An Vô Kỵ cười nhạt nói:
- Nhâm đại đương gia thống lĩnh mọi người
đi sục tìm tông tích ngươi, không ngờ ngươi lại mạo hiểm chường mặt ra đây.
Ha... ha...
An Vô Kỵ vừa cười vừa thò tay vào bọc
móc ra một vật toan co ngón tay búng đi.
Triệu Tử Nguyên biết là hắn sắp phát tín
hiệu để cho bọn Nhâm Hắc Quỳ.
Chàng là người cấp trí, vội hỏi:
- Phải chăng các hạ tìm cách thông tri cho
Nhâm đương gia trở về?
An Vô Kỵ tạm thời đình chỉ phát tín hiệu,
đáp:
- Cái đó đã hẳn.
Triệu Tử Nguyên ung dung nói:
- Tại hạ ngưỡng mộ thần công tuyệt kĩ của
An tiên sinh từ lâu, muốn được một phen học hỏi. Không ngờ tiên sinh ỷ vào số
đông để thủ thắng, khiến cho tại hạ phải thất vọng.
An Vô Kỵ sửng sốt hỏi:
- Thằng lỏi kia! Ngươi muốn gì sao không
nói huỵch toẹt ra đi mà còn lòng vòng hoài?
Triệu Tử Nguyên trầm giọng hỏi lại:
- Tiên sinh có dám lấy một chọi một quyết
một trận tử chiến với tại hạ hay không?
An Vô Kỵ lớn tiếng đáp:
- An mỗ có coi thằng lỏi chứa ráo máu đầu
ra cái gì? Ngươi muốn chết mau thì lão gia cho chết ngay. Nhâm đương gia trở về
lão gia sẽ nói lại.
Hắn vận công đề khí. Chỉ trong khoảnh khắc
hai bàn tay đã biến thành màu đen.
Triệu Tử Nguyên làm gì chẳng hiểu “Thất
Sát Chưởng” của địch thủ cực kỳ lợi hại. Chàng không dám lơ là, cầm kiếm chờ đợi.
Hồi lầu An Vô Kỵ vẫn chưa phóng chưởng
công kích. Thần sắc biến đổi luôn rồi trầm giọng nói:
- Ta biết rằng người còn có chỗ dụng tâm
khác, nhưng ta không mắc bẫy đâu. Ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa.
Triệu Tử Nguyên không ngờ An Vô Kỵ lại
giảo quyệt đến thế. Chàng biết kế hoạch của mình hoàn toàn vô dụng. Trong lúc
thất vọng chàng quyết định đánh liều một đòn liền vung kiếm đánh ra.
Đột nhiên một bóng người màu xám từ
trong bụi cỏ rậm phía trước nhảy vọt ra nhanh như điện chớp. Khi bóng xám còn
cách An Vô Kỵ không đầy tám thước Triệu Tử Nguyên thấy mình hoa mắt lên một
cái.
Bóng người xuất hiện, chàng chưa nhìn rõ
đã nghe An Vô Kỵ rú lên một tiếng té huỵch xuống đất.
Diễn biến cực kỳ thần tốc ra ngoài sức
tưởng tượng của Triệu Tử Nguyên.
Người kia đánh ngã An Vô Kỵ rồi lại biến
mất vào trong cỏ rậm như một giây khói.
Triệu Tử Nguyên ngơ ngác tự hỏi:
- Bóng xám đó là
ai?
Chàng cúi xuống
nhìn, phát giác An Vô Kỵ đã tắt thở. Lật thi thể lên coi thấy sau lưng hắn in một
vết bàn tay màu xám. Triệu Tử Nguyên buột miệng khẽ hô:
- “Hàn Thiếp Tồi Mộc
Phách”! Y... y là Võ Khiếu Thu.
Chàng bâng khuâng tự
hỏi:
- “Tại sao Võ Khiếu
Thu lại giết chết An Vô Kỵ? Lý do nào khiến y hạ
sát họ An?”
Lúc trước chàng đã nghe Bạch bào nhân cảnh
cáo: “Võ Khiếu Thu cũng thống lãnh một đội nhân mã đến gần khu khoáng dã mà
chưa thấy bọn họ lộ diện.” Vừa rồi Võ Khiếu Thu một mình xuất hiện chạm mặt Triệu
Tử Nguyên rồi cất tay một cái đánh chết An Vô Kỵ. Động cơ này thật khó tìm ra
được.
Triệu Tử Nguyên thấy sự tình mỗi lúc một
thêm phức tạp. Chàng tự nhủ:
- “Võ Khiếu Thu giết chết An Vô Kỵ tức
là giúp mình qua cơn hoạn nạn. Nếu y định bụng như vậy thì mối ẩn tình bên
trong khó mà lường được...”
Chàng lại nghĩ thầm:
- “Cuộc chiến giữa Yên Định Viễn và
Hương Xuyên Thánh Nữ đã đảo ngược tình thế. Khi Yên Định Viễn thắng được Thánh
Nữ rồi, thanh thế tăng lên rất nhiều, sẽ phá hoại thế quân bình của Thái Chiêu
bảo và Lưu Hương viện, dĩ nhiên bất lợi cho Võ Khiếu Thu.”
Nghĩ tới đây, phảng phất chàng đã tìm ra
manh mối, miệng lẩm bẩm:
- Võ Khiếu Thu mong cho Hương Xuyên
Thánh Nữ và Yên Định Viễn cùng tan nát để y ngồi giữa thủ lợi. Vì thế mà y giúp
mình trong cơn cấp bách, đặng mượn tay mình diệt trừ uy thế của Yên Định Viễn.
Nhưng sao y không tự lãnh thủ hạ ra mặt xuất chiến?
Tuy chàng tìm được một kết luận, nhưng mối
nghi ngờ toàn bộ chưa được giải đáp. Tình thế trước mắt lại rất cấp bách: Hương
Xuyên Thánh Nữ trên cỗ xe bồng có thể mất mạng về tay Yên Định Viễn bất cứ lúc
nào. Triệu Tử Nguyên không rảnh để nghĩ nhiều. Chàng vội lột áo ngoài của An Vô
Kỵ mặc vào mình và đổi cả cái khăn đội trên đầu. Chỉ trong nháy mắt chàng đã
hóa trang thành người khác. Triệu Tử Nguyên lại dùng mảnh vải trắng bọc lấy trường
kiếm, chỉnh đốn quần áo lại một chút rồi rảo bước đi về phía cỗ xe bồng có đèn
lửa huy hoàng.
Bọn Nhâm Hắc Quỳ tiếp tục cuộc sục tìm.
Triệu Tử Nguyên lúc đi qua bên bọn chúng, trống ngực đánh hơn trống làng, chàng
sợ hành tung bại lộ.
Lục Xuyên Bình ngó thấy Triệu Tử Nguyên
đầu tiên, lớn tiếng hỏi:
- An huynh cũng gia nhập vào cuộc sục
tìm với bọn tại hạ ư?
Triệu Tử Nguyên cố ý đội khăn kéo thấp
xuống che hết cái trán. Thân hình chàng cũng đúng cỡ với An Vô Kỵ, bất cứ là ai
không nhìn kĩ tưởng lầm chàng là hắn. Triệu Tử Nguyên hạ thấp giọng đáp:
- An mỗ vừa ngó thấy dường như có bóng
người lướt về phía trướng rồi mất hút nên phải lại xem sao...
Mọi người đang để hết tinh thần vào việc
sục tìm, lại sẵn thành kiến là An Vô Kỵ có chuyện xích mích với Nhâm Hắc Quỳ,
bây giờ hắn phát hiện bóng người khả nghi thì việc rượt theo để coi cứu cánh là
rất hợp tình lý. Nhâm Hắc Quỳ lớn tiếng hỏi:
- An huynh đã phát hiện ra bóng người
thì nên cho mấy tay viện thủ đi theo để đề phòng bất trắc được không?
Triệu Tử Nguyên la
thầm:
- “Hỏng bét!”
Chàng cố giữ bình
tĩnh rồi cười nhạt hỏi lại:
- Phải chăng Nhâm đại
đương gia cho là một mình An mỗ không đối phó nổi với thằng lỏi miệng còn hôi sữa?
Hay là đại đương gia muốn tranh công?
Chàng mô phỏng âm
thanh của An Vô Kỵ.
Nhâm Hắc Quỳ đã biết
An Vô Kỵ khí lượng hẹp hòi, cũng không bảo thủ ý kiến nữa.
Triệu Tử Nguyên đằng
hắng mấy tiếng rồi hiên ngang rảo bước đi ngay.
Chàng vừa đi được mấy
bước lại nghe phảng phất thấy tiếng Lưu đảo chủ nói:
- Tại hạ nhận thấy
An lão sư có điều khác lạ. Y vừa nói vừa quay mặt đi mà thanh âm lại...
Lại một giọng ấm ớ
khác nói theo:
- Vừa rồi lúc y qua
đây nhưng còn cách khá xa, sắc đêm lại tối mò nên không nhìn rõ mặt.
Lục Xuyên Bình cất
tiếng lạnh như băng hỏi:
- Các vị nghi ngờ
gì lắm thế? An Vô Kỵ là An Vô Kỵ. Chẳng lẽ y đột
nhiên biến thành người khác? Hiện giờ chúng ta đã lắm việc, các vị còn muốn rước
lấy sự phiền phức để cãi nhau chơi nữa chăng?
Bấy giờ mọi người mới im tiếng. Triệu Tử
Nguyên thở phào một cái rảo bước tiến về phía cỗ xe bồng. Lúc này chàng chỉ
cách chừng năm, sáu trượng.
Phóng tầm mắt nhìn ra. Yên Định Viễn vẫn
chí mũi kiếm vào trước ngực Hương Xuyên Thánh Nữ. Gương mặt lão đằng đằng sát
khí. Hương Xuyên Thánh Nữ đứng tựa vào cây xà ngang trên xe. Vạt áo bị mũi kiếm
rạch thủng một vệt.
Làn da trắng như tuyết hở ra. Máu tươi
rươm rướm chảy.
Triệu Tử Nguyên tưởng Thánh Nữ bị hại rồi.
Mắt chàng tối sầm lại. Chàng miễn cưỡng nén lòng xúc động ngưng thần nhìn kĩ lại
mới phát giác Thánh Nữ chỉ bị vết thương ngoài da thôi.
Tô Kế Phi đứng ở bên tả giương cặp mắt
phẫn nộ lên mà nhìn. Năm tên thị nữ cung trang và Lê Hinh vẫn đứng chung quanh
cỗ xe bồng.
Bỗng nghe Hương Xuyên Thánh Nữ cất tiếng
hỏi:
- Yên bảo chúa! Những điều gì cần hỏi Bảo
chúa đã hỏi rồi, sao còn chưa hạ thủ?
Yên Định Viễn cười nhạt hỏi lại:
- Phải chăng Thánh Nữ đã biết mình không
thoát khỏi cái chết nên hi vọng lão phu hạ thủ cho lẹ?
Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:
- Không hẳn thế. Tiện thiếp dù đến lúc
hoàn toàn tuyệt vọng cũng không chịu phế bỏ sự gắng sức cuối cùng. Sự thực tiện
thiếp sở dĩ hỏi câu này là đã tiên liệu Bảo chúa không dám mạo hiểm giết chết
tiện thiếp.
Yên Định Viễn đằng hắng một tiếng lạnh
lùng nói:
- Thánh Nữ mà còn có ý nghĩ hoang đường
như vậy thì thật là tội nghiệp!
Hắn rung cổ tay một chút. Mũi kiếm đâm
sâu thêm. Nhũ bộ trước ngực Hương Xuyên Thánh Nữ rách dài hai tấc. Máu tươi lại
ứa ra đỏ lòm. Tuy nhiên mũi kiếm chỉ đâm rách da thịt chứ chưa vào đến hung đường.
Yên Định Viễn hỏi:
- Thánh Nữ không sợ chết thật chăng?
Hương Xuyên Thánh Nữ vẫn điềm nhiên đáp:
- Tiện thiếp đã nói chẳng phải tiện thiếp
không sợ chết mà là Bảo chúa không dám hạ độc thủ.
Yên Định Viễn nói:
- Thánh Nữ nói giỡn hoài! Lão phu chẳng
phải là thanh niên nam tử, khí huyết phương cường để mỹ sắc làm cho mê hoặc. Thánh
Nữ bảo lão phu không thể hạ thủ thì thật là lầm to!
Hương Xuyên Thánh Nữ bật tiếng cười rất
lọt tai nói:
- Yên bảo chúa có lòng thương hương tiếc
ngọc hay không mà còn chần chờ chưa hạ thủ bẻ hoa đó là một chuyện. Còn Bảo
chúa đề phòng tiện thiếp trước khi chết còn có phương pháp phản kích hay không
lại là chuyện khác.
Yên Định Viễn nhìn chằm chằm vào mặt đối
phương không chớp mắt, tựa hồ muốn coi rõ phế phủ. Đột nhiên lão ngửa mặt lên
trời cười rộ. Tiếng cười của lão đầy rẫy chân khí nội gia làm động màng tai người
nghe, nhưng Hương Xuyên Thánh Nữ vẫn không lộ vẻ gì. Lão dừng tiếng cười nói:
- Hương Xuyên Thánh Nữ! Thánh Nữ lại hư
trương thanh thế rồi.
Hương Xuyên Thánh Nữ hỏi:
- Thế ư? Vừa rồi Bảo chúa nhảy lên đây
chẳng lẽ không phát giác ra lực lượng phòng vệ xung quanh xe rất bạc nhược? Chẳng
phải tiện thiếp tự khoe mình, nhưng đã ngồi trong trướng vận trù quyết sách, chỉ
huy đại quân ở trước trận khi nào lại không nghĩ đến có người xông vào nội trướng?
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Một khi tiện thiếp đã nghĩ tới điểm
này, tất nhiên là tiện thiếp phải an bày một cách hoàn thiện mới yên tâm chỉ
huy tác chiến được.
Yên Định Viễn thần sắc biến đổi lớn tiếng
hỏi:
- Thánh Nữ đã bố trí cách nào trên cỗ xe
này?
Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:
- Yên bảo chúa hãy chú ý đến hai tay tiện
thiếp nắm giữ hai bên cây xà ngang trên xe, chỉ kéo một cái là lập tức cơ quan
phát động đưa người vào chỗ chết. Dù Yên bảo chúa thần công cái thế cũng khó
lòng tránh khỏi ách vận này, Bảo chúa hãy thử một chút mà coi.
Yên Định Viễn hỏi:
- Cơ quan đó là cơ quan gì?
Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:
- Tiện thiếp không thể tiết lộ điểm này.
Yên Định Viễn vẻ mặt âm trầm bất định lại
hỏi:
- Dù Thánh Nữ nói đúng sự thật, nhưng
lão phu đâm kiếm vào là đắm ngọc chìm hương, còn cơ hội nào để phát động cơ
quan?
Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:
- Sự thực vẫn là sự thực. Nếu Bảo chúa
quyết ý cho hai bên cùng chết thì tiện thiếp chẳng còn cách nào khác.
Yên Định Viễn trầm ngâm không nói.
Cuộc đấu trí đấu lực này đã khiến cho
Hương Xuyên Thánh Nữ vãn hồi được thế kém, trở lại thế quân bình.
Triệu Tử Nguyên đứng ngoài trăm trượng
nghe rõ cuộc đối thoại càng thêm kính trọng Hương Xuyên Thánh Nữ.
Hương Xuyên Thánh Nữ bồi thêm một đòn:
- Cứ tình thế trước mắt phải nói là Yên
bảo chúa bị dẫn dụ vào cạm bẫy thì đúng hơn là tiện thiếp bị kiềm chế dưới tay
Bảo chúa.
Yên Định Viễn cười nhạt đáp:
- Lão phu tin là khi phóng kiếm đâm chết
Thánh Nữ, Thánh Nữ chẳng còn cơ hội nào phát động cơ quan. Nếu Thánh Nữ không
tin thì ra coi công phu sử kiếm của lão phu quá kém cỏi.
Đột nhiên lão sa sầm nét mặt, mắt lộ
hung quang, đằng đằng sát khí.
Triệu Tử Nguyên la
thầm:
- “Hỏng bét!”
Hương Xuyên Thánh Nữ
không trấn tĩnh được nữa, hoa dung thất sắc.
Yên Định Viễn bật
tiếng cười đanh ác, toan phóng kiếm đâm vào, Thánh Nữ buột miệng hỏi:
- Bên kia có ai đó?
Nàng vừa nói vừa
ngó Triệu Tử Nguyên.
Thế kiếm của Yên Định
Viễn bỗng dừng lại. Hăn không ngoảnh đầu ra miệng đáp:
- Lão phu phát hiện
ra rồi. An Vô Kỵ! Ngươi đến đây làm chi?
Triệu Tử Nguyên cất
tiếng ồm ồm:
- An mỗ phát giác
ra có bóng người khả nghi xuất hiện, dường như là gã tiểu tử họ Triệu, nên qua
đây dò xét...
Yên Định Viễn cười
khẩy, lớn tiếng:
- Triệu Tử Nguyên!
Ngươi đừng hòng che lấp tai mắt lão phu.
Triệu Tử Nguyên giật
mình kinh hãi, nghĩ thầm:
- “Thằng cha Yên Định
Viễn này thật là ghê gớm! Hắn không quay lại nhìn ta lần nào mà đã khám phá ra
được ta mạo xưng An Vô Kỵ. Chẳng trách Tạ Kim Ấn, một kiếm thủ khét tiếng trên
đời, cũng bị hạ về tay hắn và Võ Khiếu Thu.”
Hành tung đã bị bại
lộ, chàng đánh bạo cởi bỏ khăn áo của An Vô Kỵ ra.
Yên Định Viễn nói:
- Gã tiểu tử kia!
Người dùng thủ pháp lấy tay che mặt trời. Ha ha! Đáng tiếc là chẳng thể nào qua
được cửa ải của lão phu.
Triệu Tử Nguyên hằn
học đáp:
- Tại hạ ngu xuẩn
gì mà hòng lừa bịp các hạ. Yên bảo chủ dạy quá lời.
Yên Định Viễn hỏi:
- Ngươi lấy khăn áo
của An Vô Kỵ mặc vào thì tất nhiên hắn bị sát hại rồi, nhưng bản lãnh của ngươi
làm gì mà hạ được An Vô Kỵ?
Triệu Tử Nguyên
đáp:
- Tại hạ không muốn
nhận công của người, An Vô Kỵ chết về tay Võ Khiếu Thu đó...
Yên Định Viễn tuy định
lực khác người thường mà nghe câu này không khỏi giật mình bật tiếng la thất
thanh:
- Võ Khiếu Thu cũng
đến rồi ư? Tiểu tử! Ngươi không nói dối ta chứ?
Triệu Tử Nguyên
đáp:
- Tại hạ hà tất phải
nói dối Bảo chúa điểm này?
Hương Xuyên Thánh Nữ
cười mát hỏi:
- Thế thì tuyệt diệu!
Yên bảo chúa có nhớ chuyện tạp trang bắt hổ không?
Yên Định Viễn ngạc
nhiên hỏi lại:
- Chuyện gì?
Hương Xuyên Thánh Nữ
đáp:
- Võ Khiếu Thu đến
hòa mình vào vũng nước đục này, không ngoài cách vận dụng đạo lý “tạp trang bắt
hổ” tức là chờ cho con yếu chết, con mạnh cũng bị thương, rồi hắn cất tay một
cái là bắt được cả đôi cọp. Bảo chúa cùng tiện thiếp đi vào chỗ lưỡng bại câu
thương. Võ Khiếu Thu đứng bên chờ đợi để chiếm phần tiện nghi...