Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita - Chương 03 - Phần 1
Chương 3:
Sao lại quên được cậu ấy đã có
bạn gái
Chiếc váy liền màu hồng bó sát ôm bờ eo thon nhỏ của Kha
Mộng Kì, trên chiếc váy điểm xuyến những bông hoa nhỏ bằng ren, thân dưới váy
là những nếp xếp, để lộ những đường cong cuốn hút.
1
Trong phòng tập khiêu vũ.
Sàn gỗ sạch sẽ dưới ánh nắng mặt trời
càng trở nên bóng loáng hơn, những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong không
trung.
“Các em thân mến, thầy rất vui vì
chúng ta có duyên gặp gỡ nhau tại đây”. Thầy giáo tươi cười, nhìn một lượt các
sinh viên, sau đó nói tiếp: “Thầy giới thiệu một chút, tên thầy là Doãn Trình,
rất nhiều người thích gọi thầy là Đại Trình, sau này các em cũng có thể gọi thầy
như vậy”.
“Ôi, đây chẳng phải là vị giám khảo
lần trước sao? Thầy ấy đẹp trai quá!”. Trong đám nữ sinh có người nói nhỏ, giọng
đầy vẻ ngạc nhiên.
“Đúng rồi, chúng ta may mắn thật đấy,
sau này có thể được ngắm thầy rồi!”.
“Đừng có quên, còn có Kiệt nữa đấy!”.
Một nữ sinh nào đó chìm đắm vào ảo tưởng đẹp đẽ của bản thân. “Sau này ngày
ngày chúng ta đều có thể khiêu vũ cùng trai đẹp rồi”.
Câu nói này có vẻ đã bị một nam
sinh nào đó nghe thấy, nên có tiếng xì xào vang lên.
Thầy Doãn Trình có khuôn mặt điển
trai, luôn tươi cười, như người anh trai hàng xóm, cho người ta cảm giác vô
cùng thân thiện.
Doãn Trình biểu diễn cho học sinh
xem một bài. Bất kể là khiêu vũ quốc tế hay hip hop thầy đều có thể nhảy rất đẹp,
rất cuốn hút.
Ăn mặc thoải mái, tư thế nhảy thư
thái, động tác nhuần nhuyễn, khiến cho tất cả học sinh phải thán phục hết lời.
Tiếp đó, thầy Doãn Trình còn dạy học
sinh một đoạn chachacha. Âm nhạc sôi động dần dần lan tỏa khắp phòng tập rộng lớn.
Tất cả học sinh đều tích cực phối hợp
chăm chỉ luyện tập dưới sự chỉ đạo của thầy Doãn Trình.
“Các em, chúng ta nghỉ một lát”.
Doãn Trình nhìn học sinh đang khổ luyện, mặt nở nụ cười thích thú.
Trong thời gian nghỉ, có mấy nữ
sinh đứng tụm với nhau nói chuyện rất vui vẻ.
“Mấy ngày nay sao không thấy Kiệt
đi học nhỉ?”.
“Ừ, sao vậy nhỉ?”.
“Cậu nói xem liệu có phải nhà cậu ấy
xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Chuyện gì chứ! Chẳng lẽ cậu không
biết nhà Trình Vũ Kiệt chỉ còn mình cậu ấy thôi sao?”.
“Thật ư? Mình không biết đâu đấy! Vậy
sao cậu ấy không đi học nhỉ? Mình nghĩ cậu ấy sẽ không bỏ học khiêu vũ, cậu ấy
thích nhảy thế mà, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội này chứ. Nhưng mấy ngày nay…”.
Nghe giọng nói có thể thấy cô bạn này đang rất thất vọng.
“Cậu đang nói gì vậy? Chuyện của
người khác cậu nói bừa bãi gì chứ?”. Lâm Phương Phi nghe thấy những lời này cảm
thấy bất an trong lòng, khuôn mặt kiều diễm lộ rõ vẻ tức giận.
Hai nữ sinh đang nói chuyện kia biết
vậy, không dám bàn tán gì thêm.
Kha Mộng Kì và Tiểu Vân ngồi một chỗ,
có lẽ vì tập nhảy quá mệt nên cả hai không nói gì.
Trình Vũ Kiệt, cái tên lạnh lùng
này sao lại không đi học chứ? Có phải vì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn hay là bị
nhiễm trùng rồi? Kha Mộng Kì hơi lo lắng, nghĩ ngợi.
A, sao mình cứ phải lo lắng vớ vẩn
về tên đó chứ? Đến hay không là
quyền của cậu ta mà! Kha Mộng Kì thầm than thở.
“Rất
vui vì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này”. Lâm
Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì đang ngồi trên sàn nhà, mỉm cười nói.
Kha
Mộng Kì nhìn mãi vào sàn nhà, tinh thần đang rất lo lắng.
Tiểu
Vân thấy Kha Mộng Kì đang đờ đẫn ngồi bên cạnh, lấy tay huých bạn một cái, lúc
này Kha Mộng Kì mới từ những suy nghĩ phức tạp quay trở về với hiện tại.
“Ồ,
chào chị!”. Kha Mộng Kì nhìn Lâm Phương Phi. Hôm nay cô ta trang điểm nhìn rất
xinh đẹp, sau đó lại quay ra nhìn sàn nhà, nghịch ngợm mấy ngón tay của mình.
“Ô,
lại còn làm kiêu với Lâm đại tiểu thư của chúng ta nữa cơ, cô cũng to gan thật
đấy nhỉ!”. Phương Hiểu đứng bên cạnh lườm Kha Mộng Kì một cái.
Kha
Mộng Kì vẫn tiếp tục những hành động của mình, tinh thần vẫn thoải mái tự nhiên
như vậy, dường như thế giới này, chỉ còn lại một mình cô.
“Lần
trước mày gây chuyện với Lâm đại tiểu thư bọn ta còn chưa thèm tính sổ với mày
đâu đấy! Bây giờ mày lại còn tỏ vẻ bất cần, còn ở đó mà tỏ ra thanh cao hả”. Lý
Minh Nguyệt lườm chằm chằm Kha Mộng Kì, mặt đầy tức giận.
Khuôn
mặt thanh tú của Kha Mộng Kì bỗng dưng trầm lại, cô ngừng nghịch những ngón
tay, đè nén những điều không vui trong lòng, ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn Lý
Minh Nguyệt, nói với giọng bực tức: “Xin chị hãy cứ tự quản lý bản thân, tôi là
người thế nào, tự tôi hiểu rõ hơn ai hết!”.
Lý
Minh Nguyệt còn muốn nói thêm nữa, nhưng Lâm Phương Phi đã đánh mắt ra hiệu: “Đừng
nói nữa”.
“Con
bé chết tiệt này cũng cá tính đấy chứ!”. Lâm Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì, trong
ánh mắt lộ rõ vẻ bỡn cợt nói tiếp: “Vậy được, hãy tự nghiên cứu thật kỹ bản
thân đi nhé! Cô là người thế nào chắc đến bản thân cô cũng không biết?”.
“Tiền
bối, chắc các chị không biết, Kha Mộng Kì là một cô gái rất tốt.” Tiểu Vân
không chịu nổi cuộc tranh cãi này, bất bình nói.
“Lý
Minh Nguyệt, Phương Hiểu, chúng ta đi thôi!”. Lâm Phương Phi làm ra vẻ tiểu
thư, kiêu ngạo nói.
Bọn
họ đi đến một chỗ cách khá xa, bắt đầu nói chuyện.
Tiểu
Vân không hiểu gì, nhìn bóng của bọn Lâm Phương Phi, lại quay qua nhìn Kha Mộng
Kì đang ngồi trên sàn với khuôn mặt đau thương, lấy tay xoa xoa đầu.
“Được
rồi, chúng ta tiếp tục nào!”. Thầy Doãn Trình nói, giọng thầy ấm áp như ánh nắng
buổi trưa đầu mùa thu, từng giọt từng giọt thấm vào trái tim mỗi học sinh, khiến
cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Đám
học sinh mệt mỏi xếp thành hàng, hô “tuân lệnh”.
Ánh
mặt trời ấm áp lặng lẽ chiếu rọi khắp phòng tập, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên
đám học sinh.
Chiều
tối, mặt trời đã lặn về phía tây.
Trong
vườn trường, những cây ngô đồng hai bên con đường nhỏ tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
Tút.
Điện thoại của Kha Mộng Kì reo lên, ba chữ Trình đẹp trai hiện lên trên màn
hình điện thoại.
Nhịp
tim của Kha Mộng Kì đột nhiên tăng nhanh, ngỡ ngàng một lúc, cô mới nghe điện
thoại.
“Bảy
giờ tối nay, gặp nhau ở nhà hàng Khả Khả trên đường Phồn Vinh!”. Đầu dây bên
kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Kha
Mộng Kì còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã tắt điện thoại.
Lần
trước cậu ta nói sẽ mời cơm, vẫn còn biết giữ lời hứa chứ! Nghĩ đi nghĩ lại,
trên khoé miệng Kha Mộng Kì nở một nụ cười hạnh phúc.
Ký
túc xá, phòng 508.
“Kha
Mộng Kì, hôm nay cậu mặc đẹp thế, có phải đi xem mặt không?”. Tiểu Vân nhìn thấy
Kha Mộng Kì đang chăm chú trang điểm, nói đùa.
“Đâu
có! Chỉ là có người bạn mời ăn cơm thôi”.
“Ái
dà, cuối cùng cũng tìm ra cái váy này!”. Kha Mộng Kì thở phào một hơi dài.
“Kha
Mộng Kì của chúng ta đâu có sợ ế đâu mà phải lo! Cần gì phải đi xem mặt chứ”.
Trương Mạc nói đùa.
Tần
Dịch đang ngồi một góc nghịch điện thoại, lườm Kha Mộng Kì một cái, trong ánh mắt
lộ rõ vẻ khó chịu.
Kha
Mộng Kì cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Tần Dịch, Kha Mộng Kì biết Tần
Dịch là một cô gái kiêu căng, hay đố kỵ, cô cũng sớm quen rồi.
“Không
phải vậy đâu!”. Kha Mộng Kì không buồn giải thích, cô nghĩ thầm: “Nếu chẳng may
bị họ phát giác ra điều gì thì mình chẳng biết ứng phó thế nào cả, tốt hơn hết
là nói ít đi”.
Kha
Mộng Kì mặc chiếc váy tìm mãi mới tìm thấy kia vào, còn nhờ Tiểu Vân và Trương
Mạc giúp đỡ nữa.
Chiếc
váy liền màu hồng bó sát ôm bờ eo thon nhỏ của Kha Mộng Kì, trên chiếc váy điểm
xuyến những bông hoa nhỏ bằng ren, thân dưới váy là những nếp xếp, để lộ những
đường cong cuốn hút.
Kha
Mộng Kì nhìn mình trong gương cảm thấy rất vừa ý, cười rạng rỡ như hoa.
Thái
độ của Tiểu Vân và Trương Mạc không khoa trương như Kha Mộng Kì tưởng tưởng.
Tiểu
Vân ngắm Kha Mộng Kì trong gương nói: “Cậu vốn dĩ đã rất đẹp rồi, cho dù không
trang điểm đi nữa thì vẫn xinh đẹp như Tây Thi”.
“Đúng
vậy! Đừng có soi gương nữa, cẩn thận lại hút hồn tên yêu râu xanh nào đó!”.
Trương Mạc nói đùa.
Kha
Mộng Kì quay mặt hết bên này đến bên kia ngắm mình trong gương, trong lòng cảm
thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc, phải biết là người mà cô sắp đi gặp là bạch mã
hoàng tử trong lòng tất cả các cô gái.
Trong phòng ngủ hoa lệ.
Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ
màu hồng, ánh trăng dịu dàng dần dần tỏa khắp căn phòng lộng lẫy, cả căn phòng
mờ ảo như trong tiên cảnh.
Lâm Phương Phi tựa vào thành giường,
mái tóc xoăn dài xõa xuống trên tấm đệm dựa lưng.
Cô cầm điện thoại trên tay, ấn một
dãy số, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấn vào phím ok.
“Kiệt, tối nay anh có rảnh không?
Em mời anh ra ngoài ăn cơm”. Lâm Phương Phi nói dịu dàng như dòng suối êm ả chảy.
“Hôm nay anh không rảnh, để hôm
khác đi”. Trình Vũ Kiệt nói giọng lạnh lùng.
“Vâng, em biết rồi”. Nụ cười đang nở
trên môi Lâm Phương Phi vụt tắt, trong giọng nói của cô lộ rõ sự thất vọng.
Tút! Điện thoại đã bị Trình Vũ Kiệt
ngắt.
Anh ấy lúc nào cũng vậy.
Lâm Phương Phi vẫn cầm điện thoại
trên tay, mặt buồn rười rượi.
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao đến
tận bây giờ mà anh vẫn lạnh lùng với em? Chẳng phải anh nói anh yêu em sao? Sao
yêu em mà anh lại vẫn...? Lâm Phương Phi nghĩ ngợi, lòng phiền não, nước mắt lặng
lẽ lăn dài trên gò má.
Phịch! Chiếc điện thoại bị Lâm
Phương Phi ném mạnh xuống đất, tiếng điện thoại rơi chầm chậm vang lên trong
căn phòng ngủ tĩnh lặng.
Trên đầu giường có rất nhiều thú nhồi
bông, con nào cũng nhe răng ra cười, lúc này Phương Phi cảm thấy những nụ cười
đó như đang chế nhạo mình. Cô thuận tay cầm một con lên, ném nó xuống đất.
Những đồ chơi này Phương Phi làm
nũng mẹ mua cho khi còn nhỏ, ngày đó cô rất thích chúng, tình cảm ấy vẫn còn
kéo dài cho đến tận bây giờ.
Ting ting… Tiếng chuông điện thoại
lại reo lên. Lâm Phương Phi lau nước mắt, cầm điện thoại lên.
“A lô…”. Giọng nói của Lâm Phương
Phi có chút nghẹn ngào.
“Sao vậy, Lâm đại tiểu thư của tôi?”.
Đầu dây bên kia giọng nói của Lý Minh Nguyệt vang lên.
“Không… không có gì”. Lâm Phương
Phi cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, “Chỉ là hôm nay thấy không vui thôi”.
“Ờ, vậy hả!”. Lý Minh Nguyệt thở phào
nhẹ nhõm, “Vậy dễ thôi, đi ra ngoài cho thoải mái! Mình sẽ đi cùng cậu”.
“Ừ, được…”.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở quán KFC
trên đường Phồn Vinh nhé!”.
…
Lâm Phương Phi im lặng.
“Không gặp không về!”. Lý Minh Nguyệt
nói.
“Được, bye bye”. Lâm Phương Phi hững
hờ trả lời.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm bắt đầu
buông xuống, đường phố đã lên đèn.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng thành
phố phồn hoa này.
Tầng một nhà hàng Khả Khả.
Bây giờ đang là giờ cao điểm mọi
người đi ăn tối, gần như bàn nào cũng đã có người ngồi.
Cũng may, Kha Mộng Kì vừa trang điểm
xong liền đến thẳng chỗ hẹn, nên đã chiếm được vị trí ngồi bên cửa sổ.
Cái tên này sao vẫn chưa thấy đến
chứ? Kha Mộng Kì lại nhìn đồng hồ: Sáu giờ năm mươi phút. Cô cũng không biết
đây là lần xem đồng hồ thứ mấy rồi.
Kha Mộng Kì chống tay xuống cằm, thẫn
thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm dòng người xe qua lại. Còn nói muốn mời mình
ăn cơm nữa, vậy mà có thèm đến đâu, báo hại mình ngồi đây chờ mấy chục phút rồi,
lẽ nào cậu ta không biết mùi vị của sự chờ đợi khó chịu đến mức nào sao? Có thể
từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ nếm trải qua!
“Này!”. Một giọng nói lạnh lùng bất
ngờ vang lên, không biết Trình Vũ Kiệt đã đứng sau lưng Kha Mộng Kì từ lúc nào.
Thực ra, Trình Vũ Kiệt đã đứng bên
cạnh Kha Mộng Kì vài giây rồi. Cậu cứ đứng ngây ra nhìn, Kha Mộng Kì hôm nay
trông thật xinh đẹp. Trông cô như nàng công chúa trong cung điện, thuần khiết,
xinh đẹp khiến người ta không nỡ chạm tay vào.
Còn Kha Mộng Kì thì cứ chìm đắm
trong thế giới riêng tư, tay chống cằm, ngây ngô nhìn ra cửa sổ.
“Cậu đến từ lúc nào vậy? Sao không
lên tiếng?”. Kha Mộng Kì lấy lại tinh thần nhìn Trình Vũ Kiệt bằng ánh mắt
trách móc.
Trình Vũ Kiệt mặc áo phông màu xanh
da trời và quần tụt màu đen, cách phối hợp này làm tôn lên rất nhiều dáng vẻ
cao ráo, vạm vỡ của cậu. Kiệt có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo dưới ánh
điện càng trở nên sáng sủa hơn, từng lớp, từng lớp ánh sáng chiếu rọi lên khiến
Kiệt trông như một thiên thần.
Có lẽ kiếp trước cậu ấy chính là một
thiên thần!
Chuyển sang kiếp này cậu vẫn giữ được
vẻ đẹp thiên thần ấy. Mãi mãi không thay đổi.
Trình Vũ Kiệt kéo ghế ra ngồi xuống
đối diện Kha Mộng Kì, động tác rất trang nhã, thần thái tự nhiên.
“Mình lúc nào cũng như vậy”. Rất
lâu sau Trình Vũ Kiệt mới nói.
“Ừ!”. Kha Mộng Kì nhìn chàng trai
mang vẻ đẹp thiên thần này, bỗng nhiên cảm thấy rất vui.
“Vết thương của cậu sao rồi?”. Kha
Mộng Kì hỏi.
“Cậu nhìn thấy mà không biết sao?”.
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy.
Kha Mộng Kì thấy vết thương trên
cánh tay Kiệt đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn để lại vài vết tích.
“Lạnh lùng chính là cách cậu đối xử
với người khác đấy hả? Cậu không thể thay đổi thái độ đó sao?”. Kha Mộng Kì
nhìn Trình Vũ Kiệt đang ngồi im lặng, cô nhẹ nhàng gợi ý.
“Thay đổi?”. Từ đáy mắt Trình Vũ Kiệt
hiện lên chút chế nhạo, nói giọng ngoan cố, “Tính cách vốn dĩ đã như vậy rồi!”.
Đồ lạnh lùng! Mời người ta ăn cơm
mà mặt mũi vẫn bí xị thế. Kha Mộng Kì lườm Trình Vũ Kiệt.
“Nhưng mà…”. Trình Vũ Kiệt đắn đo một
lúc, nhìn Kha Mộng Kì, “Hôm nay trông cậu rất xinh”.
A? Cậu ấy đang nói mình sao? Kha Mộng
Kì có cảm giác như mình đang nằm mơ, trong lòng vui sướng.
Kha Mộng Kì ngại ngùng cúi thấp đầu,
hai má ửng hồng.
Trình Vũ Kiệt đang chăm chú nhìn thực
đơn, sau đó hỏi Kha Mộng Kì: “Cậu thích ăn món gì?”.
“Gà viên cung đình, cá hấp, cà xào
trứng gà, bò xào ớt xanh…”. Kha Mộng Kì cầm thực đơn, nói một mạch rất nhiều
món.
Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm cô nữ
sinh gầy gò đang ngồi đối diện, không tin vào mắt mình, hỏi: “Sao cậu ăn khỏe vậy?
May mà vẫn chưa biến thành pig!”.
“Cậu!”. Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên,
trợn tròn mắt, phẫn nộ nhìn Trình Vũ Kiệt.
Trình Vũ Kiệt nhìn dáng vẻ Kha Mộng
Kì lúc này thấy rất dễ thương, không nhịn được liền bật cười.
Trình Vũ Kiệt cũng phải thầm công
nhận đang ngồi đối diện với cậu lúc này đây là một cô gái rất xinh đẹp, dễ thương,
ngoài nụ cười ngây thơ hồn nhiên còn có bộ mặt biểu cảm đáng yêu đến mức làm
cho người khác không nhịn được cười.
Bên ngoài, đèn đường sáng lung
linh.
Ánh đèn chiếu sáng cả thành phố
xinh đẹp này, chiếu rọi đường đi phía trước cho người và xe cộ, cây cối hai bên
đường tỏa mùi hương mơ màng.
“Việc gì khiến cậu không vui vậy?”.
Lý Minh Nguyệt hỏi Lâm Phương Phi đang âu sầu ủ dột.
“Thực ra… cũng chẳng có gì đâu”.
Lâm Phương Phi biết giờ không phải là lúc để tiết lộ với Lý Minh Nguyệt về chuyện
giữa cô và Trình Vũ Kiệt.
“Hàng ngày mỗi người chúng ta đều sẽ
gặp phải chuyện này hay chuyện kia, chẳng ai có thể biết trước được mọi chuyện
sẽ phát triển thế nào, là buồn hay là vui, chúng ta đều phải đối diện với nó
thôi”. Lý Minh Nguyệt an ủi.
“Phải vậy không?”.
“Thôi cậu đừng có nghĩ nhiều nữa,
có thể có chuyện gì lớn xảy ra chứ? Chỉ cần đừng có quan tâm đến những phiền phức
tình cảm là được”. Lý Minh Nguyệt nói xong mới biết mình đã lỡ lời. Rõ ràng biết
là Phương Phi vừa mới chia tay với Húc, tâm trạng đang không tốt còn nhắc đến
chuyện tình cảm, chẳng phải là không khảo mà xưng sao?
Lâm Phương Phi như bị đánh trúng
tim đen.
“Cậu nói gì? Tình cảm gì cơ? Đó chẳng
qua chỉ là một trò dối trá, chỉ khiến cho chúng ta trưởng thành hơn trong đau
khổ, bây giờ mình chẳng muốn nhắc đến những chuyện như vậy đâu!”. Lâm Phương
Phi cao giọng, nhìn Lý Minh Nguyệt với vẻ hơi tức giận.
“Mình xin lỗi!”. Lý Minh Nguyệt
nói. Bình thường Lý Minh Nguyệt rất hung dữ với các sinh viên khác, nhưng lại tỏ
ra rất dịu dàng khi đi bên cạnh Lâm Phương Phi, không dám cáu giận một chút
nào.
Lý Minh Nguyệt ghé sát mặt Lâm
Phương Phi, nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của cô ấy, muốn đùa làm cho bạn vui,
liền rút tay trong túi quần ra, làm mặt xấu với Phương Phi.
Lâm Phương Phi không nhịn được cười.
“Đấy, vẫn là khi cười mới có cảm
giác vui vẻ mà! Như vậy mới có thể vứt bỏ hết mọi phiền muộn!”. Lý Minh Nguyệt
quay người, đi giật lùi, bước đi rất nhẹ nhàng nhìn Lâm Phương Phi cười, cũng
nhoẻn miệng cười theo.
Lâm Phương Phi tuy có tính khí tiểu
thư, nhưng vẫn là một cô gái tốt, ít nhất cậu ấy không xem thường một đứa có
hoàn cảnh như mình, thật là nghĩa khí. Sau này bất kể lúc nào cậu gọi mình,
mình sẽ đến đúng giờ. Lý Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ.
Lâm Phương Phi nhìn ánh đèn mê ly,
vẫn không thể không nhớ đến Kiệt, trong lòng nhói đau, không nói gì nữa, nhìn
dòng người đang đi đi lại lại trên đường.
“Xem, kia chẳng phải là Trình Vũ Kiệt
sao?”. Lý Minh Nguyệt chỉ tay về phía nhà hàng Khả Khả.
Lâm Phương Phi mở to mắt nghi ngờ
nhìn về phía tay Lý Minh Nguyệt chỉ.
Đúng rồi, chàng trai mặc áo phông
xanh da trời, ngồi bên cạnh cửa sổ kia chẳng phải chính là Kiệt sao? Sao anh ấy
lại ngồi cùng con bé Kha Mộng Kì kia chứ? Chẳng phải anh ấy nói với mình là hôm
nay bận sao? Sao anh ấy lại… một loạt những nghi vấn xuất hiện trong đầu Lâm
Phương Phi, kết thành một đống hỗn tạp.
Cô cố gắng lắc đầu, hy vọng những
gì cô đang nhìn thấy chỉ là ảo giác! Nhưng sự thật đúng là như vậy, cô không thể
không tin vào cảnh tượng đang bày ra trước mắt mình.
Lâm Phương Phi cố đè nén cơn tức giận
và nỗi đau trong lòng, bước nhanh về phía trước.
“Phương Phi đi nhanh làm gì vậy chứ?”.
Lý Minh Nguyệt không hiểu gì hỏi.
Bước đi của Lâm Phương Phi vẫn
không chậm hơn.
Màn đêm buông xuống càng lúc càng
dày đặc hơn.
Lâm Phương Phi bảo Lý Minh Nguyệt về
trước, nói là muốn đi dạo một mình.
Lâm Phương Phi cũng không biết cô
đã đi đi lại lại trên con đường này bao nhiêu lần. Cô không khóc, chỉ là không
hiểu rõ một số chuyện.
Cơn gió lạnh thổi qua, khiến người
ta không khỏi rùng mình. Những cây thông hai bên đường xào xạc theo tiếng gió.
Lâm Phương Phi không chịu đựng được
những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, bấm máy gọi điện thoại.
“Anh đang ở đâu vậy?”. Lâm Phương
Phi cố gắng che giấu tình cảm của bản thân, nói với giọng rất bình tĩnh.
“Ở nhà”. Trình Vũ Kiệt lạnh lùng trả
lời.
“Thật vậy không? Tối nay anh không
hề ra ngoài ư?”. Lâm Phương Phi nghe vậy, tức giận hỏi.
“Đúng, anh ở nhà mà! Anh có chút việc
bận”. Trình Vũ Kiệt nói chắc chắn.
Sao cậu ấy phải nói dối chứ? Kha Mộng
Kì dừng đũa giữa khoảng không, bồn chồn nhìn Trình Vũ Kiệt.

